Page 119 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 119
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
Người trùm khăn cúi đầu, quay đi với lời mời mọc thì
thầm, nghe không rõ. Đi vào sân nhà bà. Những phụ
nữ khác đeo theo sau lưng chúng tôi, họ nói chuyện
nhẹ nhàng như dòng nước xoáy.
Vào đến sân nhà, vợ của Munshi đặt một chiếc
jolchouki bằng gỗ cho Dadajan ngồi. Chiếc ghế đẩu
thấp cũ kỹ và hư hao theo mưa nắng, nhưng nét
chạm khắc tinh xảo vẫn chứng minh nghề thủ công
tận tâm đã tạo ra nó. Bà lên tiếng nói một điều gì, lập
tức các phụ nữ khác bỏ đi. Những người còn lại tập
trung đứng sau lưng bà, tương tựa như chúng tôi sắp
kiểm tra căn nhà đổ nát. Trong sân, mọi thứ gọn gàng
với một góc chứa đầy phân bò khô, bã mía và đống
giẻ rách không hiểu để dùng làm chất đốt hoặc để
bán. Một sợi dây phơi đồ giặt, từ trong nhà kéo căng
ra đến cây chuối, treo chiếc áo sari sọc xanh đỏ, cũng
cũ rách như áo bà đang mặc. Vài con gà gầy còm
đang loay hoay không biết làm gì.
“Có vẻ như bà đã ổn định đời sống khá tốt, “ Dadajan
lên tiếng với vẻ một người chủ ngồi trên ghế đẩu. Ông
chỉ cây gậy vào các con gà, “Chúng nó đẻ nhiều
không? Bà có gà trống để làm giống không?”
Có chút thiếu lịch sự trong giọng nói và cách nói của
ông, không quen thuộc đối với tôi cũng như vùng đất
nắng lung linh mà chúng tôi vừa đi qua. Trong khi ông
đang nói, những phụ nữ bỏ đi lúc trước, bây giờ quay
trở lại. Một người bưng chiếc ghế thấp, một số còn
lại bưng thức ăn. Bà đặt chiếc ghế gần chân ông nội
rồi ra dấu cho tôi ngồi lên. Hai chiếc cốc thiếc được
đặt gần đó với một ít đồ ngọt và một chiếc bát thiếc
móp méo đựng dừa nạo. Nếu chỉ cung cấp nước
không cho khách là điều không thể chấp nhận, ngay
cả những người nghèo như thế này.
Bà đến đứng cạnh tôi, dùng tay ra hiệu rồi nói giọng
dịu dàng, “Babu, ăn đi.” Chéo áo sari rơi khỏi đầu, lần
119