Page 122 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 122

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               Bà Munshi bất chợt ngẩn mặt lên, lần đầu tiên, nhìn
               thẳng  vào ông  tôi,  “Nhưng không  có  ai  làm phiền
               chúng tôi cả.”
               Dadajan  bỏ  hết  miếng  naru  vào miệng  nhai  ngấu
               nghiến,  “Họ có thể chưa nhưng đừng xem thường,
               họ sẽ đến.”  Ông nhấp một ngụm nước rồi cầm lấy
               bánh ngọt batasha. Định cắn một miếng, bà Munshi
               nói, “Chúng tôi đã từng sống trong những vùng đất
               mới trước đây, dân chúng tôi biết cách đối phó.”
               Dadajan mỉm cười, “Dĩ nhiên, họ biết. Nhưng những
               gì tôi nói sẽ giúp các người sống dễ dàng hơn. Nhắn
               Kamrun Mushi đến bàn thảo với tôi. Rồi anh ta có thể
               nói với người khác.” Ngừng một khoảng im lặng, thay
               vì  đưa bánh  vào miệng,  ông tôi  bẻ vụn nửa mảnh
               bánh batasha hình mặt trăng, để vụn bánh rơi xuống
               đất. “Con cá mà các người nói, con cá mà anh ta đi
               bán, cá trong sông  Ishwari không chỉ dành cho mọi
               người.  Hầu  hết  dòng  sông  và  việc đánh  cá  trong
               vùng, tôi làm chủ cho thuê. Dadajan tinh nghịch lắc
               ngón  tay trỏ  chỉ về phía  bà,  “Anh ta  bắt  bầy cá ở
               đâu?”
               Bà mím môi như thể những lời nói đã thoát ra miệng
               quá nhiều.
               Ông chỉ cây gậy vào những con gà đang vô tình tiến
               lại gần hơn, “Tôi sắp đến gặp nhân viên hành chính.
               Là một người dân địa phương, tôi cảm thấy có trách
               niệm quan phòng  những vùng đất mới nổi  này. Tôi
               phải nói với họ, không cần phải lo lắng, vì tôi đã cho
               những người tử tế định  cư ở đây. Tôi phải cho họ
               biết, có tất cả bao nhiêu nhà, bao nhiêu người và bao
               nhiêu  gia  súc. Họ  cần  phải  biết  những  điều  quan
               trọng này. Bà có gà con phải không, nuôi để bán?”
               Bà hơi do dự, rồi gật đầu.





                                         122
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127