Page 118 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 118

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               chú ý nhìn  khách lạ. Abdul gọi,  “Này, đứa nào  biết
               Kamrun Munshi không?” Cả đám trẻ đứng im. Anh
               gầm lên, “Không nghe hả. Gọi Kamrun Munshi, cho
               ông ta biết Chowdhury Shaheb ở Noapara đang chờ
               ở đây.” Đám trẻ chạy tán loạn như bầy chim sẻ.

               Di chuyển vào bóng mát vài cây chuối sát hàng rào
               của khu định cư trong khi chờ đợi. Alam hạ tôi xuống
               đất. Vài phút sau, một người đàn bà xuất hiện. Đầu
               và một phần mặt được che bởi phần cuối của bộ áo
               sari cũ tả tơi. Một số phụ nữ khác tụ tập ở xa xa, rướn
               cổ cố gắng nhìn chúng tôi cùng một lúc rán che đầu.
               Người đàn bà đứng trước mặt Dadajan, đặt tay lên
               trán chào, “Salaam Aleikum.” (Chúa ban sự bình  an
               cho bạn.) Ông tôi ân cần nghiêng đầu chào lại.
               “Rồi sao?”  Tiếng  Abdul Chacha nói cộc lốc, không
               phải cơn gió trốt tung cát dưới chân bà. Bà trả lời điều
               gì, giọng nghe không rõ. Abdul ra lệnh, “Này bà, nói
               lớn lên. Kamrun Munshi đang ở đâu?”
               Bà hơi ngẩng đầu và lập lại, “Anh ấy đi chợ. Giờ này,
               những đàn ông …”
               “Vậy  bà  là  ai?”  Tôi  ngạc  nhiên,  Abdul  đang  nói
               chuyện, tại sao lại tỏ vẻ tức giận với bà?
               “Tôi là vợ của Munshi.” Trả lời nhỏ nhẹ.
               “Vợ! Ô, bà là của anh ta. Người charus …”
               “Abdul,”  Giọng nói  bình  tĩnh  của Dadajan  xen vào.
               “Không cần phải như vậy.” Lập tức Abdul cúi đầu, lui
               lại  sau  lưng  Dadajan.  “Vậy bà  là  vợ của  Karum?
               Được rồi, tôi là Akram Chowdhury ở Noapara. Chúng
               tôi đi từ xa, với cháu trai của tôi. Bà có nghĩ là chúng
               ta có thể ngồi xuống trong một bóng mát nào và uống
               nước không? Chồng bà đi vắng thật là đáng tiếc. Tôi
               muốn bàn chuyện làm ăn với anh ấy.”





                                         118
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123