Page 123 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 123
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
Ngay khi ông vừa hỏi, “Mỗi tháng bà có được bao
nhiêu con?” Alam Chacha trở lại với con gà trống trên
tay, anh đứng sau lưng chúng tôi.
Ông nói, “Thần Boro Amma sẽ muốn nấu món
morag-polao với gà cho thiếu gia.”
Bà nội luôn luôn nấu món này cho cha tôi khi ông đến
thăm. Thông thường bà đã làm sẵn hai hoặc ba con
gà chờ chúng tôi đến. Có lẽ, lần này bà đã quên.
Dadajan mỉm cười khoan dung rồi vuốt râu, “Con trai
tôi, đứa con duy nhất, dẫn cả gia đình về thăm cha
mẹ già. Nó lớn lên ở đây, nhiều đàn ông gần như là
anh em với nó. Họ luôn luôn cẩn thận canh chừng nó
một cách chu đáo khi nó về đây.” Ông dang hai tay,
lòng bàn tay hướng lên trời, “Họ thương quí nó như
anh em và giúp nó tất cả những gì có thể làm.” Ông
quay lại Alam Chacha, “Tại sao anh không trói chân
gà lại, sẽ dễ dàng hơn khi xách đi.”
Bà Munshi nhìn con gà đăm đăm không chớp mắt
trong khi Dadajan nói. Đột nhiên, bà lên tiếng với
giọng rõ rệt, “Dĩ nhiên, Con trai duy nhất, dĩ nhiên,
anh ta phải được ăn gà. Không cần phải trả tiền cho
chúng tôi. Đây là quà tặng của vùng tân thủy lập
nghèo khó này.” Bà trở về im lặng như thể những lời
nói đã làm bà mỏi mệt, bà đã nói hết những gì cần
phải nói trong chừng mực của ngày hôm đó.
“Bây giờ, chúng tôi phải quay về. Nhắn Kamrun
Munshi đến gặp tôi.” Ông tôi nói rồi sải bước về lối đi
bên lùm cây chuối, vung gậy lên như một thái độ
không quan tâm. Đầu gậy chạm bạc tinh xảo lấp lánh
dưới ánh nắng ra vẻ sang trọng. Bất thình lình, cây
gậy tuột khỏi tay rồi đập vào mặt một thằng bé đứng
sát lối đi, đang nhìn chúng tôi rời khỏi. “A, a, Thật tội
nghiệp, bé con có đau lắm không?” Thằng nhỏ ở trần
khẽ rên rỉ rồi lảo đảo về phía người đàn bà đứng im
123