Page 128 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 128
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
sống với vợ, người đã được gia đình ở Calcutta quyết
định hôn nhân cho anh. Năm 1969, khi tôi 36 tuổi,
chuyện cưới hỏi của tôi đã được sắp đặt. Đồng thời,
tôi được mời làm việc ở Hoa Kỳ, trong phòng xử lý
của thư viện tại M.I.T. Mức lương rộng rãi đủ để nuôi
vợ. Tôi vinh dự được tuyển dụng bởi một trường đại
học nổi tiếng trên thế giới. Tôi lấy thẻ Xanh và chuẩn
bị cuộc hành trình xa xôi.
Đến lúc đó, tôi đã đủ tiền đi máy bay. Lần đầu tiên
bay đến Calcutta, để dự đám cưới, một tuần sau đó,
bay đi Boston để bắt đầu việc làm mới. Trong chuyến
bay, tôi đọc tập “Hướng dẫn dành cho sinh viên đến
Bắc Mỹ”, dù không còn là sinh viên, nhưng có ngân
sách giống như nhau. Tôi biết được người Mỹ lái xe
bên phải trên đường thay vì bên trái như người Anh.
Họ gọi “lift” là thang máy và bận rộn với điện thoại.
“Bạn sẽ sớm khám phá ra, nhịp sống ở Bắc Mỹ khác
với ở Anh,” tập sách hướng dẫn cho biết, “Mọi người
đều cảm thấy mình cần phải tiến lên tới đỉnh. Đừng
mong đợi (rảnh rỗi) uống một tách trà Anh.” Khi máy
bay bắt đầu hạ cánh trên phi trường Boston, phi công
thông báo tin thời giờ địa phương, tin thời tiết, và tin
Tổng thống Nixon tuyên bố một ngày lễ cho toàn
quốc vì hai phi hành gia đã đặt chân lên mặt trăng.
Một số hành khách hoan nghinh reo hò. Đối diện bên
kia lối đi, tôi thấy một phụ nữ đang cầu nguyện.
Đêm đầu tiên tôi ở lại Y.M.C.A. trong quảng trường
Trung Tâm, Cambridge, một chỗ ở rẻ tiền do sách
hướng dẫn giới thiệu, nằm trong phạm vi có thể đi bộ
của đại học M.T.I. Căn phòng có một giường nhỏ,
một cái bàn, một cây thánh giá gỗ treo trên tường.
Tấm biển treo trên cửa cho biết tất cả các việc nấu
nướng trong phòng đều bị nghiêm cấm. Một cánh
cửa sổ vừa đủ nhìn ra đại lộ Massachusetts. Tiếng
còi xe chói tai và kéo dài, hết đợt này đến đợt khác.
Còi cứu thương và đèn quay chớp vô tận báo tin
128