Page 129 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 129
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
những trường hợp khẩn cấp. Xe buýt chạy liên tục
rầm rầm, cánh cửa đóng mở vang lớn tiếng kêu cút
kít suốt đêm. Tiếng động liên miên làm mất sự tập
trung, đôi lúc tạo ra sự ngột ngạt. Tôi cảm nhận tận
xương tủy như đã từng cảm nhận tiếng kêu réo giận
dữ của phòng máy trên con tàu S.S.Roma. Nhưng ở
đây không có boong tàu để lên trốn tránh, không có
đại dương lấp lánh làm tâm hồn rung động, không có
gió thổi lên mặt thật mát, không có ai để cùng trò
chuyện. Thật quá mệt mỏi khi mặc đồ ngủ đi qua đi
lại trên những hành lang u ám trong Y.M.C.A. Thay
vào đó, ngồi xuống chiếc bàn nhìn ra cửa sổ. Sáng
hôm sau, tôi đến trình diện nơi làm việc tại thư viện
Dewey, một tòa lầu giống như pháo đài màu vàng
nhạt bên đường Memorial drive. Rồi mở một tài
khoản ngân hàng, thuê hộp thư bưu điện, mua một
bát nhựa và muỗng. Đi siêu thị Purity Supreme, lần
lựa đi lên đi xuống dọc các quày hàng, so sánh giá
cả với những thứ ở Anh. Cuối cùng mua một hộp sữa
và hộp mảnh bắp ngào khô (cereal). Đây là bữa ăn
đầu tiên ở Mỹ. Ngay cả việc mua sữa cũng mới mẻ,
ở London, người ta giao những chai sữa đến tận cửa
nhà mỗi sáng.
Một tuần qua, tôi đã tự điều chỉnh được ít nhiều. Ăn
bắp ngào và sữa cả sáng lẫn tối, mua một ít chuối để
trộn thêm đổi bữa. Dùng cạnh muỗng cắt chuối cho
vào bát. Cất hộp sữa trong phần bóng mát của thành
cửa sổ, bắt chước những người ở trong Y.M.C.A.
Cho qua thời giờ buổi tối, tôi đọc báo Boston Globe
ở tầng dưới, một căn phòng rộng với cửa kính có
hình màu. Cố gắng đọc hết các bài báo, các quảng
cáo để quen dần mọi thứ chung quanh, cho đến khi
mỏi mắt mới đi ngủ. Chỉ có tôi là ngủ không ngon
giấc. Mỗi đêm, tôi mở rộng cửa sổ, nguồn không khí
duy nhất cứu căn phòng ngộp thở. Nằm dài trên
giường, nhét đầu ngón tay vào lỗ tai, nhưng khi chìm
129