Page 124 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 124

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               lặng. Không có ai đến ôm nó, thậm chí, không một ai
               đoái hoài nó.
               Dadajan hỏi vợ của Munshi, “Có phải con bà không?”
               “Abdul, đưa cho đứa trẻ 10 taka (tiền Bangladesh).
               Tội nghiệp quá. Này, em bé, mua sôcôla nha, OK?
               Babu, lại đây. Chúng ta phải đi.”
               Bà không trả lời, cũng không di động để nhận tiền từ
               Abdul. Dadajan bỏ đi. Abdul chờ một lúc rồi thả tiền
               xuống đất, đi theo ông tôi. Alam Chacha đã đưa tôi
               lên vai, chuẩn bị hành trình trở về.

               Chúng tôi đi ra trên đường cũ, khi tôi hỏi, “Tại  sao
               không có ai đến ôm đứa nhỏ, có mẹ nó ở đó không?”
               Ông tôi trả lời, “Dân vùng đất mới là như vậy. Họ di
               chuyển chung quanh rất nhiều  lần, đất mà họ đang
               định cư chỉ tạm thời, không có vấn đề gì nếu ở đó lâu
               ngày hoặc từng tháng một. Vì vậy, họ trở nên khác
               biệt với chúng ta. Họ níu chặt đời sống tạm. Allah đã
               rất nhân từ ban  cho chúng ta đời sống nhẹ nhàng,
               không có hậu quả gì. Còn họ, không có tình cảm gia
               đình thích đáng, ngay cả cho con cái.”
               Con gà trống kêu quác một lần rồi hạ xuống thành
               tiếng éc trong cổ họng, nó gục đầu xuống vai trái của
               Abdul Chacha.

               “Họ là như vậy. Tuy nhiên, ông vẫn cố gắng làm một
               số việc cho họ trong khả năng của mình. Dưới mắt
               Allah, tất cả con người là một, tất cả chúng ta đều
               bình đẳng.” Tôi còn nhớ ông tôi nói như vậy khi chiếc
               thuyền lướt nhẹ trên mặt sông. Nếu hành trình đi có
               vẻ dài và gian khổ, chuyến trở về dường như vô tận
               như dòng nước Ishwari lừ đừ.
               Đối với tôi, dường như chỉ là ánh sáng mặt trời lung
               linh và cát đốt cháy chuyến đi thăm vùng đất mới đó,
               ghi vào tâm khảm. Vùng tân thủy lập mà tôi đã thấy,
               bây giờ, đã chết như ông nội. Chỉ có câu chuyện hồi


                                         124
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129