Page 117 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 117
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
trong vinh quang trước đây và không hề tỏ ra thương
xót, đó là cát trong lòng sông, nơi mặt trời chói lóa dội
lên đôi mắt cậu bé: Mọi thứ chung quanh tôi bừng
sáng. Dường như là khung cảnh của một thế giới
không thể tưởng tượng, như thể đang bước vào giấc
mơ. Ngay cả, âm thanh trong thế giới này nghe như
đã thay đổi. Đã mất rồi tiếng vỗ đều đều của Ishwari.
Sự nhộn nhịp lặng lẽ của các gia đình từ các ngôi
làng đi buổi sáng, về buổi chiều, bên sông nay đã là
chiêm bao xa vời. Thay vào đó, tôi chỉ nghe tiếng lạo
rạo nhịp nhàng liên tục của cát khi bị đạp dưới chân
và tiếng kêu chói tai của một con diều hâu lượn vòng
tròn trên đầu chúng tôi.
Ishwari, một khúc đã cạn hết nước, bị mùa đông hút
mất. Con sông giống con thằn lằn già mệt nhọc nằm
phơi bụng dưới nắng.
Tôi không hiểu, làm sao ông tôi và hai người giúp việc
có thể định hướng đang ở đâu, rồi sẽ đến đâu, một
hành trình dường như dài vô tận, đối với tôi khi lê
bước mãi trong ánh nắng chói lọi không thay đổi. An
toàn trên vai Alam, có vẻ như chính tôi đang trở nên
mệt mỏi theo từng bước chân anh.
Đột nhiên, một màu xanh xốn xang mở ra trước mắt.
Mọc lên nhà cửa cây cối. Khi đến gần, Mặc dù trông
khá mới, nhà cửa chỉ xây cất như căn nhà bò của
chúng tôi. Họ dựng lên hết sức đơn giản, vách bằng
thanh tre cột dây, che bằng chiếu. Rất dễ dàng tháo
dỡ và ráp lại. Tuy nhiên, ngay cả chuồng bò của
chúng tôi, cũng lợp bằng thiếc, đây chỉ là nhà lợp
tranh.
Có con nít đùa chơi trước cửa lều. Hầu hết ăn mặc
rách rưới, màu sắc không thể xác định, một số trần
truồng ngoại trừ đeo tấm talisman (bùa hộ mạng) và
tabijes (tấm vải nhỏ che phía trước) cột vào eo bằng
sợi dây đen kiểu truyền thống. Chúng ngừng chơi và
117