Page 206 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 206
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
“Tôi thuộc loại người muốn ở lại quán cà phê, với tất
cả những ai không muốn đi ngủ, với những ai cần
đèn sáng suốt đêm.”
“Tôi muốn đi về ngủ.”
“Chúng ta khác nhau.” Anh bồi bàn lớn tuổi vừa nói
vừa thay đồ chuẩn bị đi ra.
“Không chỉ thao thức về tuổi trẻ và tự tin, mỗi đêm,
tôi miễn cưỡng đóng cửa vì e rằng có ai đó sẽ cần
quán cà phê.”
“Ông bạn ơi, có những quày rượu mở cửa suốt đêm.”
“Anh không hiểu. Đây là quán cà phê trong lành và
dễ yêu thích. Đèn sáng đủ. Ánh sáng lúc nào cũng tốt
và bây giờ có cả bóng lá cây.”
“Chào anh.” Người bồi trẻ nói.
“Ừ, chào bạn.”
Vừa tắt đèn vừa tiếp tục nói chuyện với mình. Dĩ
nhiên, chỗ nào cũng có đèn nhưng chỗ đó chưa chắc
đã sạch sẽ và dễ chịu. Không cần nhạc. Chắc chắn,
không cần nhạc. Cũng không thể đứng trước quày
rượu với sự trang trọng cho dù nơi đó là chỗ duy nhất
mở cửa trong giờ này. Vậy thì sợ chuyện gì? Không
phải vì sợ hãi hoặc khiếp đảm. Đó là sự không có mà
anh ta đã biết quá rõ. Mọi thứ đều là hư không. Người
cũng là hư không. Chỉ có ánh sáng là tất cả thứ gì
cần thiết với sự trong lành và trật tự nhất định. Một
số người sống trong hư không nhưng chưa bao giờ
cảm nhận được. Nhưng anh biết tất cả chỉ là hư
không tiếp theo hư không và tiếp tục hư không nối
dài hư không. Nghệ thuật hư không trong hư không.
Hư không là tên gọi của vương quốc hư không sẽ là
hư không trong hư không như là ở với hư không. Cho
chúng ta hư không này hư không hàng ngày và hãy
hư không chúng ta hư không của chúng ta như chúng
206