Page 27 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 27

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               Hàng xóm hoàn toàn thức dậy.
               Tôi tưởng sẽ bất tỉnh  khi thấy Muto vội vã nuốt ực
               miếng thịt người, núm vú của mẹ, rồi chị chạy vào
               đêm tối, lấy mu bàn tay lau miệng đầy máu.

               Không biết như thế nào, bầu không khí lắng dịu sau
               khi băng bó vết thương và cho mẹ uống thuốc, nhưng
               bà không ngừng nguyền rũa, hét lớn: “Mày sẽ bị trù
               ẻo  suốt  đời.”  Một  bà  hàng  xóm quở  trách,  “Nuốt
               những lời nói đó lại.” Nằm trên giường, mẹ vẫn tiếp
               tục hét, “Không, không bao giờ. Muto sẽ không bao
               giờ được bình an trong suốt cuộc sống này. Tôi là mẹ
               nó mà. Bất cứ nó trốn nơi nào, nguyền rủa sẽ bám
               lên đầu như đàn ong vò vẽ…” Bà tiếp tục chửi kể cả
               lúc chìm vào giấc ngủ.
               Ba ngày sau khi xảy ra cuộc xung đột, bác Katty đến
               ngồi  trên  chiếc  ghế  đẩu  thấp,  chống  cây  gậy  về
               hướng trước, lắc đầu ra vẻ đã biết hết mọi chuyện.
               Bác nói muốn đến hỏi thăm sức khỏe của mẹ và xem
               thử Muto  đã về chưa. Mẹ đã  cảm thấy khỏe hơn,
               nhưng Muto vẫn chưa về. Bác nói, “Penda, lại ngồi
               đây,” bà xê dịch nhường chỗ trống cho tôi trên ghế
               đẩu. “Bác muốn con lắng nghe, nghe cho kỹ.”
               Rồi bà quay sang mẹ tôi, “Người ta nói chị lải nhải
               quá nhiều. Và chị sẽ không ngừng nói. Chị đã im lặng
               khá lâu và sợ rằng nếu chết hôm nay sẽ không còn
               dịp trút hết suy nghĩ,  và sẽ không được yên tâm đi
               qua thế giới bên kia. Rốt cuộc, có ai chưa từng mọc
               răng sâu vì nói lời khuyên bảo? Miệng chị ở tuổi này
               vẫn còn đầy răng.” Bác cắn hạt kola đang cầm trên
               tay và nhai rạo rạo. “Endale, em là nguyên nhân gây
               ra mọi bất hạnh của mình,” bác từ tốn, “Em cứ nghĩ
               tuổi trẻ như một vỏ ốc đẹp không bao giờ phai nhạt.
               Chị sẽ nhắc em một lần nữa, em đã sống một đời tồi
               tệ mà không bao giờ nghĩ sẽ ảnh hưởng đến con gái
               mình. Khi xưa mẹ em phàn nàn hoặc cầu xin em bớt


                                          27
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32