Page 30 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 30

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               Căn  nhà  giống  như  tôi  dự  đoán,  bị  chôn  vùi  bởi
               những người leo núi và tràn ngập mùi tử khí.
               Chết!
               Đúng vậy, tôi cảm giác ngay lúc đó. Đứng nhìn chung
               quanh trong khi mẹ bác dọn cỏ khỏi các ngôi mộ để
               chuẩn bị lễ tẩy rửa. Tôi đang ở trong hành lang, đối
               diện với một nơi trước kia là phòng bọn trẻ, chợt nghe
               tiếng rên rỉ. Lúc đầu tôi nghĩ  là mẹ, nhưng dù đứng
               bên ngoài, vẫn có thể nghe tiếng của bà than khóc,
               “Hãy ngoảnh  mặt khỏi tội lỗi của con, hãy giúp  con
               can đảm …” Thế rồi, tôi nghe tiếng  rên lần nữa, rõ
               ràng nhưng rất yếu ớt, đến từ căn phòng. Một ý nghĩ
               thoáng qua trong đầu, có ma.

               Nhưng không phải. Đó chỉ là thân thể tiều tụy của chị
               tôi đã được người tình tốt bụng mang về đây, bệnh
               gần chết và bỏ rơi chị. Người tình tốt bụng này không
               đủ can đảm để đối đầu với bất kỳ người nào trong gia
               đình  chúng tôi. Có những mẩu bánh mì mốc chung
               quanh áo quần đẫm nước tiểu mà chị đang nằm, có
               lẽ, đó là thức ăn duy nhất cho những ngày đã ở đây.
               Có  vé xe buýt  đi  cả  mười một thành  phố  ở vùng
               duyên hải Cameron. Chắc chị đã trải qua một hành
               trình  khó khăn trong  ba tháng  rồi,  đến  nổi bây giờ
               không thể đi, không thể nói.

               Ngày hôm sau, chúng tôi dọn về nhà cha tôi, ngôi nhà
               thực sự của gia đình, để ấp ủ nỗi buồn.
               Hai ngày sau, mẹ và tôi đang ngồi trên giường bên
               cạnh Muto. Thấy mẹ bị  dằn  vặt trong  vô vọng với
               tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, khi chứng kiến
               nguồn tự hào của bà nay trông y hệt một người giả
               với đôi mắt trũng sâu trên cái sọ không còn thịt.
               Tôi thấy môi Muto co giật cố gắng nói.
               Mẹ nắm lấy tay chị.



                                          30
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35