Page 33 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 33

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               Bánh Dâng Hiến



               Khi Ibrahim đưa cho anh ta chiếc tẩu đầy thuốc lá,
               Anh ước gì mình có thể gục xuống khóc như một đứa
               trẻ.  Cảm  giác  nước  mắt  nóng  trào  ra,  anh  quay
               nghiêng  lau mặt vào tay áo. Cố che giấu nỗi buồn.
               Ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua dãy rào chắn, nhưng
               khi quay lại đối diện với ánh mắt các bạn đồng đội,
               sự im lặng đau buồn của họ khiến nước mắt anh lại
               trào ra.
               Đêm, chủ động bởi vầng trăng xa xăm, mờ sau đám
               mây, dường như biết chia sẻ  đau buồn  với người.
               Dường như mọi thứ trong vũ trụ đều biết chuyện của
               anh ta. Anh ước ao được từ bỏ những điều hoa mỹ
               của nỗi buồn, nhưng không dễ gì được. Anh ước ao
               kêu gọi những người bạn vất bỏ áo giáp thô cứng để
               cùng nhau khóc, khóc không sợ xấu hổ. Đưa tay áo
               lên lau nước mắt, cảm thấy chiếc áo vải dạ làm khó
               chịu, khiến anh chợt nhớ đến bùa hộ mệnh, nàng đã
               đeo cho anh, nói  rằng để bảo  vệ sinh  mệnh, tránh
               khỏi những viên đạn nguy hiểm. Đúng vậy, anh vẫn
               còn nhớ đêm hôm đó.
               Một đêm lạnh buốt như đêm nay, vầng trăng lưỡi liềm
               trên cao. Anh được lệnh canh gác một bệnh viện dã
               chiến do quân đoàn Ả Rập dựng lên trong một căn
               nhà dãy, có bốn  phòng  vách đá và khu vườn nhỏ.
               Tám giường bệnh cho tám thương binh. Họ tải về đây
               những chiến sĩ bị thương trong trận chiến giữa quân
               Do Thái trong khu định  cư Nahariya và dân  Ả Rập
               trong  các làng  chung quanh  vùng Acre. Đúng vậy,
               Đêm đó, trời lạnh, cả khăn quấn đầu và áo khoác dày
               cộm cũng không đủ che giá rét thấu xương, vì vậy,
               thay vì nằm, phải đi bộ cho máu khỏi bị đông trong
               huyết quản. Đi một hồi, mệt mỏi, anh quay về, đứng


                                          33
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38