Page 34 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 34

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               dựa vào tường bệnh viện, nhìn xa xa những ngôi nhà
               trong thành phố đang ngủ phập phồng vì lo sợ bị tấn
               công bất ngờ. Không biết chính xác là mấy giờ. Ánh
               sáng duy nhất còn lại từ những trụ đèn trên các con
               đường chính. Đêm im lặng để nghe tiếng chó rừng từ
               phương xa.
               Đúng vậy, anh không biết đích  xác là mấy giờ, khi
               anh chợt nhận ra cô gái đứng cạnh bên, mặc đồng
               phục y tá màu trắng, hỏi anh có muốn một tách trà.
               Tuy không nghĩ  đến trà hoặc bất cứ thứ gì,  nhưng
               nếu có một vật nào ấm áp để giữ những ngón tay bớt
               lạnh cóng, cảm giác đó thật tuyệt diệu. Anh nhận lời.
               Khi cô y tá mang trà đến, anh uống cạn trong bốn hớp
               vì không muốn nàng phải đứng chờ. Trả tách lại và lí
               nhí vài lời cảm ơn. Sau khi nàng đi rồi, anh nghĩ, sẽ
               lịch sự hơn nếu bày tỏ đôi lời trò chuyện. Quay lại tìm
               kiếm bóng  người sau cửa sổ nhưng không thấy ai.
               Anh quyết  định  sáng  mai sẽ  tìm  nàng  để cảm ơn,
               nhưng trước tiên, cô ấy là ai? Bệnh viện có hai nữ y
               tá, nhưng anh không nhận ra điều gì đặc biệt ngoại
               trừ bộ đồng phục màu trắng. Đêm thứ hai, anh quyết
               tâm mềm mỏng hơn khi cô mang trà đến. Chờ đợi rất
               lâu, chẳng thấy ai. Tự nhủ, có lẽ nàng quá bận rộn
               với các thương binh thực sự đang cần người săn sóc,
               không có giờ đến uống trà. Tại sao mình không tự gõ
               cửa, tự  xin một  tách trà  nóng?  Hơi do  dự,  không
               muốn gây phiền hà. Đèn đã tắt. Thành phố đi ngủ, bỏ
               lại anh và các đồng đội mang trọng trách canh gác.
               Giờ này cũng vào khoảng thời gian uống trà tối hôm
               qua, anh uốn cong mấy ngón tay lạnh cóng đang cầm
               nòng súng,  thèm một thứ gì  mang hơi ấm đến bàn
               tay. Ngay khi vừa bụm tay đưa lên miệng hà hơi, đột
               nhiên, bộ đồng phục y tá trắng lại xuất hiện bên cạnh.
               Anh nghe cô ấy nói: “Tôi mang trà đến cho anh mà
               không  hỏi  trước,  chắc  anh  không  từ  chối,  phải
               không?”


                                          34
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39