Page 74 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 74

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               thói quen nhận thức này, sự đánh giá về anh ta đã
               rõ ràng. Anh có thể nhịn  ăn theo ý mình và anh đã
               làm nhưng không còn ai có thể cứu anh được vì mọi
               người chỉ băng  ngang  qua,  không  ai nhìn.  Hãy cố
               gắng giải thích nghệ thuật nhịn ăn cho bất kỳ người
               nào, nếu không cảm được, thì  người đó không thể
               hiểu được. Những tấm quảng cáo đẹp đẽ trở nên bẩn
               thỉu, khó đọc. Người ta gỡ bỏ, không ai nghĩ đến việc
               thay thế bảng mới. Một chiếc bàn nhỏ đặt số ngày mà
               anh nhịn ăn lên trên, vẫn kéo dài. Lúc khởi đầu những
               con số được cẩn thận thay đổi mỗi ngày, về sau, một
               thời gian dài không ai thay số mới. Qua một số tuần
               lễ các nhân viên cảm thấy mệt mỏi, dù là một công
               việc dễ dàng. Riêng anh nghệ sĩ vẫn tiếp tục nhịn đói,
               ngày này qua ngày kia, như  anh đã  từng ước mơ
               trước đó. Không còn khó khăn nào cản trở, anh đạt
               được những  gì  đã  dự  đoán,  nhưng  không  ai  đếm
               ngày nhịn  ăn, kể cả anh nghệ sĩ.  Cho đến lúc này,
               không một ai biết  được thành tích  của anh  lớn lao
               như thế nào, trái tim anh càng trĩu nặng. Thỉnh thoảng
               có người đi qua, đứng lại nhìn số cũ chế giễu và nói
               về một kẻ lừa đảo. Những lời nói láo mang ý nghĩa
               ngu ngốc nhất do sự nông cạn và ác tâm bẩm sinh
               đã tạo ra. Người nghệ sĩ đói không lừa dối, trung thực
               thi hành việc nhịn ăn nhưng thế giới đang lừa gạt anh
               một phần thưởng.
               Nhiều ngày trôi qua, sau rốt cũng phải kết thúc. Chiếc
               lồng  chợt gây chú ý cho một vì  giám sát.  Ông hỏi
               nhân viên, tại sao họ để chiếc lồng còn hữu dụng ở
               đây với đống rơm mục nát bên trong. Không ai biết.
               Cho đến khi một nhân viên, nhờ chiếc bàn có số ở
               trên, sực nhớ ra người nghệ sĩ nhịn đói. Họ dùng cây
               sào đứng ngoài  lồng  đẩy rơm chung quanh  ra, tìm
               thấy anh nghệ sĩ đói. Ông giám sát hỏi.
               “Anh vẫn tiếp tục nhịn đói? Chùng nào anh mới chịu
               dừng lại?”

                                          74
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79