Thơ Trần Hoài Thư

Trần Hoài Thư, tên thật Trần Quí Sách, sinh năm 1942 tại Đà Lạt, hiện cư ngụ tại New Jersey, Hoa Kỳ.

1964: Giáo sư Trường Trung học Trần Cao Vân, Tam Kỳ. Truyện ngắn đầu tay: Nước Mắt Tuổi Thơ đăng trên tạp chí Bách Khoa, Sài G̣n.

Có khoảng trên 100 truyện ngắn của ông đăng trên: Bách Khoa, Văn, Thời Tập, Vấn Đề, Khởi Hành, Ư Thức, …

1966: Nhập ngũ khóa 24 SQTB Thủ Đức.

Trung đội trưởng thám kích Đại đội 405 TK/SĐ 22 BB.

Phóng viên chiến trường tại QĐ4.

1975: Tù “cải tạo” 4 năm.

1980: Vượt biển, định cư tại Hoa Kỳ.

Kỹ sư trưởng hăng AT&T

Viết truyện đăng trên các tạp chí Nhân Văn, Hồn Việt, Dân Quyền, Diễn Đàn, Sóng, Văn Học, Quê Mẹ, Đời Mới.

Năm 2001 bắt tay thực hiện tập san Thư Quán Bản Thảo, một tạp chí văn chương không định kỳ (đến nay đă là năm thứ 15 và phát hành 66 số) với những chuyên đề về các nhà văn nhà thơ: Vơ Hồng, Hoài Khanh, Dương Nghiễm Mậu, Bùi Đăng, Nguyễn Bắc Sơn,Y Uyên… và các số đặc biệt về các tạp chí Sáng Tạo, Tŕnh Bày, Vấn Đề, Thời Tập, Bách KHoa, Văn, Khởi Hành, Hiện Đại v.v…

Chủ trương NXB Thư Ấn Quán, sưu tập in lại những tác phẩm văn học miền Nam đă bị tiêu hủy sau 1975, mà ông đặt tên là Di Sản Văn Chương Miền Nam, đa phần nhờ từ thư viện Cornell lưu trữ và bạn bè trong ngoài nước c̣n giữ lại, với cả trăm tác phẩm của các nhà văn nhà thơ miền Nam; có những bộ dày đến ngàn trang (Văn miền Nam 4 tập; Thơ miền Nam trong thời chiến 4 tập; Bảng lược đồ văn học Việt Nam, 2 tập; tạp chí Sáng Tạo bộ mới và bộ cũ; Cơi đá vàng của Nguyễn Thị Thanh Sâm…)

Tác phẩm của ông có gần 30, là truyện ngắn, truyện vừa, thơ, tạp văn… đă xuất bản, chủ yếu ở Hoa Kỳ.

Xin trân trọng giới thiệu một số bài thơ tiêu biểu của ông.


Một ngày tháng chín

Thôi cũng tạ từ nhau tháng chín
Tạ từ. Người có nhớ ǵ không?
Một lần sum họp rồi hai ngả
Hai nhánh sông xa đến năo nùng

Tháng chín. Trời ơi là tháng chín
Để đồi vàng lá ở bên sông
Để sông hun hút bờ vô tận
Để nhớ nhung nhung nhớ chập chùng

Mênh mông. C̣n lại đây ḷng lạnh
Dường như có những dấu chân êm
Dường như có cả mồ phong diệp
Trên băi ḷng ta đang ngủ yên

Tháng chín. Ừ. tháng này tháng chín
Ngày này như ngày khác. Thời gian !
Sao ta th́ khác, ta th́ khác
Mùa thu về ai tặng vết thương !

Tặng ta ánh nắng hoàng hôn lụa
Bờ vai gầy, đôi mắt nọ, bờ môi…
Tặng ta cái bóng thời si dại
Tràn ngập ḷng xe ấm chỗ ngồi

Giờ đây, tháng chín vàng bên ấy
Bên này, có kẻ lại bâng khuâng
Cầu xưa mấy nhịp dài sông nước
Có nối dùm ta nỗi nhớ mong

Đêm từ biệt VN

Lăn chiếc phuy dầu lên cá lớn
Trời ơi, ta từ biệt Việt Nam
Việt Nam. Đêm ấy đêm trừ tịch
Có những con người lại cách ngăn

Chào những đường thân, những lối quen
Những hàng cây rũ lá bên thềm
Chào cây cầu đá qua thành phố
Chào những bờ hiên, những cột đèn

Chào ai, lầm lũi trong đêm lạnh
Cơn gió giao mùa chớm lá xuân
Người về cho kịp đêm đoàn tụ
Ai lại lên đường. Ai lặng câm

Vẫn biết lần đi là bỏ hết
Là phủi tay. Cháy túi. Sạch trơn
Quay nh́n lại: Em c̣n bóng nhỏ
Ngọn đèn vàng lạnh một ḍng sông

Về đi. Em nhớ đừng ôm mặt
Rồi thắp giùm anh một nén nhang
Con có hỏi anh. Em hăy chỉ
Mây dịu dàng trôi giữa mênh mông

Về đi để tiếp đời cô phụ
Tiếp mảnh hồn khô héo nhớ nhung
Mai mồng Một, cắn răng đừng nấc
May cuộc đời tươi đẹp mùa xuân

Về đi để trả bài ma quỷ
Những đau thương câm nín chất chồng
Em hăy lấy ngày này giỗ kỵ
Một ngày nào chim đă bặt tăm

Về đi, kẻo máy tàu đă nổ
Như những người ôm ngực con tim
Trong khoang chật, nghe chừng nín thở
Anh hùng đâu. Một nỗi lặng thinh
Gió trừ tịch hú dài Băi Giá
Đập mạn thuyền, sóng vỗ buồn tênh
Đêm vượt thoát ai ngồi nín thở
Cả quê nhà, mờ nhạt hai bên

Lăn chiếc phuy dầu lên cá lớn
Trời ơi, ta từ biệt Việt Nam
Việt Nam. Một vệt mờ xa thẳm
Một chút rưng rưng bật xé ḷng

Việt Nam. Tối quá, không đèn lửa
Ta ở trên thuyền ngực vỡ toang
Một nỗi buồn như đông đặc lại
Một nỗi vui oà vỡ cả hồn

Là lúc biết ḿnh như thoát nạn
Sáng chân trời, hồng rực vầng dương
Là lúc, thấy ḿnh như bất hạnh
Sắp làm người không có quê hương

Là lúc ḷng dửng dưng chờ đợi
Nỗi dửng dưng buồn bă lạ lùng
Như thể trong một trời chuyển động
Một giọt sương cô độc tận cùng (*)

(*) Khi thấy con tàu CS đuổi theo, nghĩ đến một lần tự tử, nh́n xuống biển. Không thấy biển mà chỉ cảm nhận một con người Việt Nam bị săn đuổi bị bủa vây, bị hành hạ, bị tṛng vào cổ mà kéo như con thú , và cuối cùng, là một lần nhắm mắt, cô độc như một giọt sương…

Đêm ra biển

Đêm ra biển, đêm dậy đàn. Đêm tuyệt mộ
Đêm lạy Trời lạy Phật lạy Ba Ngôi
Đêm lên thiên đàng hay địa ngục, đêm ơi
Đêm chới với lằn ranh miền sống chết
Đêm rất lặng mà đêm tru thảm thiết
Đêm hiền từ mà đêm nổ ḷng ghe
Đêm sóng gào mà đêm lại nín khe
Đêm gió dữ mà b́nh an nhắm mắt
Đêm nước mặn mà ngọt ngào nỗi chết
Đêm quá dài mà ngắn chớp tử sinh
Đêm ơi đêm, một cơi u minh
Đêm bật khóc nh́n chúng tôi tự sát…

Đi về

Đi về biết chở ǵ theo
Chở theo vạt nắng bên đèo vào xe
Đi về, tôi chở ḿnh ên
Bạn đường đă bỏ sau triền cận sơn…

Ngày vàng

C̣n lại hai vợ chồng già. Xa lộ
Đi về, buồn ngủ, đường lại xa
Vợ tiếp chồng
lái cho chồng ngủ
Gió lộng ngoài
gió lộng u u

Mắt ta vẫn ráo, sao không ngủ
Xe vẫn lao vào chốn tối đen
Trong cơi vô cùng như nín thở
Em cất lời, tiếng hát lênh đênh

Đêm vẫn đêm dài đêm không ngủ
Người vẫn đi về cùng cơi mông mênh

Gốc nhớ

Sân nhà ta cỏ mọc hoang vu
Những gốc dại cứ kiên tŕ bám đất
Như nỗi nhớ cứ bám vào trí óc
Muốn nhổ hoài càng nhảy ngọn xanh um

Mà vườn nhà th́ quá đỗi mênh mông
Bầu trời xám, quạ gọi bầy đi ngủ
Cầm chiếc cuốc, cuốc hoài gốc cỏ
Làm sao bứng hoài gốc nhớ trong ta ?

Lính tiền phương

Khi ra trận ta là thằng chết trước
Tổ quốc ghi ơn, lănh tụ đẹp ḷng
Khi t́m vợ, ta là thằng chạy chót
Nên khó ḷng ấp vợ đẹp trong chăn…

Kinh nghiệm

Ở một nơi có quá nhiều anh hùng
Tay lănh tụ thường là tay sợ chết
Ở một nơi có quá nhiều kẻ chết
Kẻ xúi nhiều thường là kẻ sống lâu

Thời gian ơi đừng vội

Th́ mỗi ngày vẫn lối cũ đường quen
Những bánh lăn của cuộc đời chưa mỏi
Thong thả nhé thời gian ơi đừng vội
Ta chưa về thăm hết những thân sơ
Quà đất trời c̣n dư dật, no nê
Cuộc đời vẫn đầy những bất ngờ lư thú
Vẫn lóng lánh như một trời tinh tú
Vẫn đam mê như nhựa sống hồi xuân
Những con bồ câu vẫn nhảy tung tăng
Những nhịp sắt vẫn reo ḍn dưới bánh

Th́ buổi sáng ta chào tay buổi sáng
Th́ hoàng hôn ta chào lại hoàng hôn
Chào cuộc đời khi trời đă chớm thu
Thong thả nhé thời gian ơi đừng vội !

Khi qua Cai Lậy

Chắc mẹ gọi em về nhà ăn cơm
Em mải mê theo cánh diều đồng cỏ
Em đợi gió. Cả một trời nín thở
Gió ơi gió về đẩy cánh diều lên
Cho thân diều nâng với mây bay lên
Bay lên nữa, vào tận cùng trời đất
Chặt dây nhé kẻo diều bay vuột mất
Thả cho vừa sợ gió đập diều đau
Mắt ngập trời xanh, mây trắng phiêu du
Tóc bay xơa như đuôi diều rối rít
Tội nghiệp em, giữa cánh đồng – cơi chết
Chú học tṛ c̣n nấn ná ham vui…

 

Nguồn : Văn Việt 
 


Lăo ngồi khâu di sản
Kim đâm mà không hay

 


Thơ

Christmas Eve prayers  
Wishes of the Dragon New Year 2024 
Nàng Mùi thất hẹn đầu năm 
Khúc ruột dư ngàn dặm 
Cho anh t́nh đầu 
Đời thi sĩ 
Hốt cốt bạn tù  
Tâm sự của bạn  
Tâm sự của thằng bạn vừa mới chết  
Thương xóm đạo  
Đời lính VNCH  
T́nh Việt kiều  
Thương ơi tuổi già!  
Có ai về Việt Nam  
Biển Đông và tương lai Việt Nam  
Tiếng Việt  
Trái cấm
Hạ buồn
Ngả ngớn
Quê hương trong tôi
Mùa Đông đất khách
Có bao nhiêu?
Noel 2023 
Mùa hoài cảm  
Thất đức sao hưởng phước  
Đại học máu  
Săn sóc người dưng...  
Khi nào  
Hoa t́nh giữ sắc thắm tươi  
T́nh chiến hữu  
Trang sử Việt  
Đời lưu vong  
Trên đất Mỹ  
Hơn 40 năm vẫn c̣n khổ  
Say đi cho nhẹ khói sầu  
Gặp lại cố nhân 
Tuổi già trên đất lưu vong  
Nụ cười trong mắt anh  
Salt Lake, Utah  
Tự sự  
Thơ của Trần Hoài Thư  
Tưởng nhớ nhà thơ Nguyễn Chí Thiện
Mùa thu nào?  
Chiều nào qua Thánh Địa  
"Văng" bút  
Vàng thu, vàng cúc, vàng cờ  
Cờ rũ
Một t́nh yêu vĩnh cữu  
Nụ cười trong mắt anh  
Giỗ anh  
Xin đừng bệnh nặng  
Lời cuối của lính  
Tomorrow I'm going!  
Bỏ ra đi ông
Tại sao tôi yêu người Thương Binh VNCH  
Người Thương Binh VNCH  
Đường về thiên thu  
Nhớ ngày Quân Lực 19 tháng 6  
QLVNCH - Kiêu hùng  
My Father  
Yêu cờ vàng

Ước mơ cuối đời của lính
Đă quốc không cộng!
Chiến hào...  
Tri ân anh
Vẫn giữ vững lập trường
Chiến sĩ vô danh   
Cau trầu sắp héo  
My mother  
Mẹ tôi  
Mẹ thôi than thở 
Màu hoa cài áo  
Quân lực nào thắng 
Ước nguyện  
Gởi tiền cho Mẹ  
Vạn vạn lư

Vũ Đ́nh Trường  
Phải tṛn đạo nghĩa nhé em 
Bỗng dưng.
Tâm sự người mẹ già  
Chuyện một đứa bé con và một ngày cuối tháng tư  
Làm sao quên 
Về lại Trường Sơn  
Anh người lính hùng  
Vinh danh Hải Quân VNCH 
Mai lại về rừng  
Một mảnh thơ cơ hồ rực lửa
Tháng 4 của thằng lính miền Nam Việt Nam  
Nhắc chuyện cũ... nói chuyện nay  
Danh dự người lính VNCH !  
Theo mưa dến cafe lính 
Em bồng con 
Ai thắng?  
Một thời chiến đấu cho quê hương

Ân sâu chưa trả
Người đánh giặc, kẻ rước thù?
Sông Bến Hải chia đôi t́nh mẫu tử
Lính khóc đàn anh
Đúng là mất nết!  
Nghĩa trang buồn  
Mất nước tự bao giờ  
Gửi mầy nằm lại  
Tao chôn mầy  
Đại đồng? đảng ăn!  
Những con dao hai lưỡi  
Cộng quân quá hèn  
Tháng Ba trong đời  
Sàig̣n, Bangkok và Em  
Tương tư  
Em ơi xin giữ lửa!  
Màu hoa trắng tôi yêu
Chớ nhu nhược  
Bảo vệ di sản tinh thần 
Đỉnh nào cao? 
Anh hùng Hồ Ngọc Cẩn  
Bổn cũ soạn lại?  
Áo gấm  
Đừng buồn nữa em!  
Nhớ thương
Sầu tím mắt buồn  
Vẫy chào vĩnh biệt vixi  
Hoa trên sóng  
Chẳng c̣n chi để bán  
Sẽ có ngày em cũng cần giúp đỡ  
Nh́n mà nhớ anh
Lễ t́nh yệu  
Nhớ người Chiến Sĩ vô danh  
Học thêm 
Trách!  
Tết của lính
Sao không... ở cùng em!
Mậu Thân anh nhớ ǵ không?
Đêm cuối tuần, cuối tháng, cuối năm
Băng đồng đêm hành quân
Một ánh sao khuya  
Lấy cḥng công an
Quà xuân  
Tâm sự cuối năm  
Lời mguyện cầu trong đêm Noel