Page 17 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 17
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
Người Dẫn Đường
(Ghi chú: Chữ nghiêng là dịch từ bản gốc. Chữ thẳng
là lời người dịch tóm lược.)
Tôi biết anh ta đã nhìn thấy tôi đang tiến lại gần
nhưng vì lý do nào đó, vẫn giả lơ. Dừng lại bên cửa
sau của xe đang mở, chờ anh ta nhìn lên. Anh gấp tờ
báo đang đọc, trườn ra khỏi cửa, liếc nhìn tôi một
thoáng ra vẻ không ưa. Tôi đứng lặng người, lòng
trống rỗng, lấy làm lạ. Có lẽ, không phải không ưa
thích, mà đơn thuần chỉ là bực mình theo thói quen
không vừa ý từ tình trạng sống mệt mỏi tẻ nhạt, một
sự bất mãn. Nhưng cảm tưởng như không ưa. Anh
hất mặt, hơi đưa cằm ra phía trước, ngụ ý hỏi tôi
muốn gì. Sau khi nghe tên khách sạn, anh gật đầu,
như thể bị bắt buộc, như thể anh mong đợi tôi nói tên
một nơi không thể đến. Ngồi phía trước bên cạnh
anh, cảm giác thách thức một con thú, nhưng cũng
thừa nhận vẻ bực tức vì sự hiện diện của tôi đã gây
ra. Ngồi bên cạnh để anh có cơ hội thấy tôi không
phải là người khó ưa như anh nghĩ. Tôi không thể nào
tránh khỏi việc phát hiện cơn giận của anh. […]
Giờ ăn trưa xe cộ đông đảo, lái chậm lại, anh liếc nhìn
cái cặp nằm trên đùi tôi. Rồi anh nhướng mắt nhìn
thẳng vào mặt tôi. “Ông từ đâu đến?” Uốn giọng lên
xuống làm cho câu hỏi bớt đột ngột, nhưng vẫn nghe
ra âm thanh gầm gừ từ oán hận. Tuy thế, anh đặt câu
hỏi như thể e ngại tôi sẽ trì hoãn quyền được hỏi của
anh. “Unatoka wapi?” Anh lại làm chiếc xe lảo đảo,
rồi dựa ngửa, đặt khủy tay lên cánh cửa xe. Anh gầy
gò và căng thẳng. Khuôn mặt uể oải ra vẻ bất cần
đời. Tôi quay lại tỏ ý quan tâm đến câu hỏi. Có điều
gì hằn học, giằn vặt hiện lên khuôn mặt đang chuyển
động đó, khiến tôi nghĩ rằng anh đã trải qua một cuộc
17