Page 18 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 18
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
sống hiểm nguy và có khả năng hành động độc ác để
xoa dịu sự đau đớn của mình. Tôi cảm thấy sợ hãi và
chán ghét sự tò mò. Chỉ muốn chuyến xe đưa tôi đến
nơi càng sớm càng tốt. Đáng lẽ, nên bỏ đi ngay lập
tức sau khi thấy cái nhìn cay đắng của người tài xế.
Anh ta lại liếc nhìn cái cặp tay và trên mặt thoáng nét
cười chế giễu sự nghiêm trọng của người cạnh bên.
Chỉ là cái cặp nhựa rẻ tiền, tay cầm cứng và zip kéo
vụng về. Có lẽ, chỉ còn dùng trong vài tháng nữa,
không cần phải bị quan sát kỹ như vậy.
“Nơi nào?” Anh vừa hỏi lại vừa gật gù chú ý nhìn cái
cặp tay.
“Uingereza,” Anh Quốc, tôi hạ giọng nhẹ nhàng.
“Sinh viên?” Anh khịt mũi.
Có lẽ, ý của anh, tôi là một trong những người đi làm
việc thiện nguyện trên thế giới, rồi trở về với những
câu chuyện xứ lạ và cái cặp tay rẻ tiền. Phải chăng
tôi là một trong những người thất bại đã làm một điều
đáng xấu hổ và liên tục gửi về những nghiên cứu với
tính toán thông minh để mang lại một ít tài sản trong
những chuyến đi vui vẻ? Khuôn mặt anh ta hớn hở
đầy ác ý, chờ xem tôi lúng túng trả lời ra sao. Khi bắt
đầu câu chuyện, tôi dự đoán anh sẽ cho tôi biết, trong
khi mọi người bỏ chạy, anh phải ở lại để chăm sóc
một gia đình bệnh hoạn, bất kể những kỳ vọng mà
các giáo viên và các người cố vấn đã đặt lên anh từ
lúc còn nhỏ. Tôi nói tôi là thầy giáo. Lần này anh khịt
mũi nghe rất rõ ràng. Chỉ vậy thôi sao? […]
“Uingereza,” anh vừa hát vừa cua trái về hướng bến
tàu, nơi khách sạn của tôi. “Uingereza,” anh lập lại,
“Một xứ sở xa hoa.”
Tôi hỏi: “Anh đã đến nơi đó lần nào chưa?”
Câu truyện Người Dẫn Đường kể lại cuộc gặp gỡ tình
cờ giữa một thầy giáo, công dân Anh, gốc người
18