Thơ cũ 2023
			Thơ cũ 2022
			Thơ cũ 2021
			Thơ cũ 2020
			Thơ cũ 2019
			Thơ cũ 2018
			Thơ cũ 2017
			Thơ cũ 2016
			Thơ cũ 2015
			Thơ cũ 2014
			Thơ cũ 2013
			Thơ cũ 2012
			Thơ cũ từ 2011...
Có một tháng Tư -
						Audio
			 
			Lính cao nguyên 
			 -
						Audio 
						Tôi sẽ đi thăm…
						Nỗi 
						buồn tháng Tư đen
						
			"Cư An 
						Tư Nguy!" lời vàng ta ghi khắc
			
			Thôi! 
					Trở 
			về trường cũ 
			 
			Văn thơ mất chó
			
			Nhớ ngày 
						quốc hận 30/04/1975 
			 
			Tháng Tư
			 
			Tháng Tư Đen !
			Nỗi buồn tháng Tư
			 
			Tháng Tư nô lệ
			 
			Thay hội trăng rằm
			Chớp bể mưa nguồn
			 
			Đă là thứ mấy 
						của cuộc đời
			Quê em 
			 
			Ta say!
			Bán rẻ người thầy
			 
			Nhớ thàng bạn cũ
			Có một ngày
			 
			Người trai Bất Khuất
			 
			Bài thơ kính 
						tặng NT Vũ Huy Chính TĐ 3 SVSQ 
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
			Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
			Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
			Tôi chờ người đến với yêu đương.
			Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
			Dải đường xa vút bóng chiều phong,
			Và phương trời thẳm mờ sương, cát,
			Tay vít dây hoa trắng chạnh ḷng.
			Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
			Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
			Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
			Anh sợ t́nh ta cũng vỡ thôi!”
			Thuở ấy, nào tôi đă hiểu ǵ
			Cánh hoa tan tác của sinh ly,
			Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
			Là chút ḷng trong chẳng biến suy”
			Đâu biết lần đi một lỡ làng,
			Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
			Người xa xăm quá! – Tôi buồn lắm,
			Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…
			Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
			Ḷng tôi c̣n giá đến bao giờ
			Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ…
			Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
			Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
			Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
			Mà từng thu chết, từng thu chết,
			Vẫn giấu trong tim bóng “một người”.
			Buồn quá! hôm nay xem tiểu thuyết
			Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
			Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ.
			Và đỏ như màu máu thắm pha!
			Tôi nhớ lời người đă bảo tôi
			Một mùa thu trước rất xa xôi…
			Đến nay tôi hiểu th́ tôi đă,
			Làm lỡ t́nh duyên cũ mất rồi!
			Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
			Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
			Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
			Người ấy sang sông đứng ngóng đ̣.
			Nếu biết rằng tôi đă lấy chồng,
			Trời ơi! Người ấy có buồn không?
			Có thầm nghĩ tới loài hoa… vỡ
			Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
Tác giả: TTKH
			Tác giả bài thơ “Hai sắc hoa ti gôn” là người Phủ Lư?
Vietnamnet vừa đăng bài viết “Giai nhân Hà thành tiết lộ về tác giả bài thơ “Hai sắc hoa ti gôn”?”, theo đó, một cựu nữ sinh trường Đồng Khánh đă tiết lộ tác giả bài thơ nổi tiếng trên là người Phủ Lư. Xin giới thiệu bài viết này.
Giai nhân Hà thành tiết lộ về tác giả bài thơ ‘Hai sắc hoa ti gôn’?
Một ngày cuối tháng 5, tại căn nhà nằm khuất sâu trong con ngơ nhỏ Vơ Thị Sáu, Hai Bà Trưng, Hà Nội, chúng tôi có dịp gặp gỡ bà Viên Thị Thuận, năm nay 94 tuổi, một trong những nữ sinh Đồng Khánh thuở nào.
Trường nữ sinh Đồng Khánh – Hà Nội (College de Jeunes Filles) được thành lập năm 1917, nay là trường THCS Trưng Vương – Hà Nội, là ngôi trường duy nhất của miền Bắc dành riêng cho nữ sinh tới cấp trung học.
Ngôi trường được xây dựng vào những thập 
			niên đầuthế kỷ 20, khi vấn đề nữ quyền đang gặp nhiều rào cản của tư 
			tưởng phong kiến.
			Từ đây, nhiều tiểu thư khuê các nhanh chóng bước ra khỏi chốn “màn 
			che trướng rủ” để nhập cuộc với thời đại, trở thành những nữ sinh 
			Đồng Khánh có tiếng duyên dáng và nết na.
Trong số họ có rất nhiều người là bậc kỳ nữ tài hoa sau này, như giáo sư Lê Thi (Dương Thị Thoa) con gái GS Dương Quảng Hàm, nhà giáo Hoàng Xuân Sính – nữ tiến sĩ toán học đầu tiên ở Việt Nam…
Bên cạnh đó, trường Đồng Khánh c̣n được nhiều người biết đến là ngôi trường của những giai nhân…
Ngôi trường của những giai nhân
Trong tâm trí người Hà Nội xưa, trường nữ sinh Đồng Khánh nổi tiếng với những cô học tṛ xinh đẹp đầy mộng mơ, hồn nhiên thướt tha trong tà áo dài đă trở thành một miền kí ức khó phai.
Một ngày cuối tháng 5, tại căn nhà nằm khuất sâu trong con ngơ nhỏ Vơ Thị Sáu, Hai Bà Trưng, Hà Nội, chúng tôi có dịp gặp gỡ bà Viên Thị Thuận, năm nay 94 tuổi, một trong những nữ sinh Đồng Khánh thuở nào.
Thời gian dẫu nhuốm màu tuổi tác, nhưng 
			vẻ quư phái, thanh tao của giai nhân Hà thành ngày đó vẫn toát ra từ 
			người đàn bà ở tuổi cửu thập cổ lai hy này.
			Bằng chất giọng nhỏ nhẹ với phong thái đoan trang, bà Thuận kể: 
			“Muốn vào trường Đồng Khánh học, các học tṛ phải vượt qua các kỳ 
			thi gắt gao, chỉ ai thực sự học giỏi mới đỗ được vào trường Đồng 
			Khánh”.
Theo bà Thuận, ngày xưa nữ sinh Đồng Khánh được học toàn diện, họ không chỉ được dạy văn hóa, dạy tiếng Pháp mà c̣n được dạy nữ công gia chánh, hát, đàn piano, thể dục thể thao.
Lớp của bà Viên Thị Thuận khóa 1934 – 1942.
Bên cạnh đó, trường c̣n dạy thêu thùa may vá, cách tắm và chăm sóc cho trẻ sơ sinh, cách chi tiêu sao cho hợp lư bằng cách phân loại ra tiền điện, tiền nước, tiền ăn…
Ngày đó, nữ sinh Đồng Khánh nổi tiếng không chỉ thông minh, xinh đẹp mà c̣n hết sức nết na thuỳ mị. Ai cũng dịu dàng đài các, rất đỗi đa cảm nhưng vô cùng kín đáo, tế nhị. Dù có thích ai họ cũng chỉ giữ kín trong ḷng hoặc gửi gắm vào những trang lưu bút.
Cựu nữ sinh Đồng Khánh cho biết: “Ngày đó cuộc sống của chúng tôi nói riêng và các tiểu thư đương thời nói chung rất lăng mạn. Chúng tôi thường đọc thơ và chép thơ vào những quyển lưu bút”.
Một cô bạn cùng lớp bà Thuận, so với các 
			bạn có phần cá tính, mạnh mẽ hơn nhưng tâm hồn cũng không kém phần 
			lăng mạn, cô là con gái một bác sĩ.
			Cô bạn này có t́nh cảm với thầy giáo dạy thể thao người Pháp, đẹp 
			trai và phong độ. Bị các bạn trong lớp phát hiện, trêu đùa, cô 
			thường hay ngượng ngùng.
			Rồi mối t́nh đơn phương đó cũng sớm kết thúc khi thấy giáo kết hôn 
			cùng người phụ nữ khác. C̣n cô th́ gửi nỗi buồn da diết của mối t́nh 
			đầu tan vỡ vào những quyển sổ lưu bút.
Bà Viên Thị Thuận cho biết thêm, các nữ sinh Đồng Khánh thường mặc áo dài thướt tha, thả mái tóc dài mượt, gọn gẽ đến trường.
Đặc biệt, theo nội quy nhà trường, không ai được phép trang điểm khi đi học. Thế mà các nữ sinh Đồng Khánh lại rất đẹp, đẹp đến hút hồn khiến bao trái tim nam sinh các trường THPT, ĐH phải si mê, ngơ ngẩn. theo đó nam nữ học riêng, buổi chiều tan học, nam sinh từ các trường khác thường mon men đến cổng trường Đồng Khánh, đứng ngắm, nh́n trộm từ xa lúc các cô gái tan học về. Hầu như chàng trai nào cũng mơ được làm quen với một nữ sinh Đồng Khánh.
Họ coi đó là niềm hănh diện, tự hào để 
			khoe với bạn bè, nhưng điều này quả là chuyện khó, bởi mấy nữ sinh 
			Đồng Khánh luôn lạnh như băng, thâm trầm như biển sâu. Với họ nữ 
			sinh Đồng Khánh luôn là… một ẩn số.
			Tác giả bí ẩn của bài thơ “Hai sắc hoa ti gôn”
			Bà Thuận cho biết, học sinh nữ từ các tỉnh miền Bắc về đây học tập, 
			phần lớn là con gái gia đ́nh trung lưu, có địa vị trong xă hội. Vào 
			thời gian bà Thuận học năm 3 ở trường Đồng Khánh, có người bạn rất 
			xinh đẹp, tên là Phạm Thị Lư (SN 1922, quê ở Phủ Lư).
Người bạn này của bà được mệnh danh là hoa khôi trường Đồng Khánh, xinh đẹp, thông minh nhưng gia đ́nh muốn bà lấy một người chồng bà không có t́nh cảm. Vốn có tâm hồn đa sầu, đa cảm nên khi phải lấy người ḿnh không yêu, bà rất buồn bă.
Bà Viên Thị Thuận chia sẻ: “Cũng có thể 
			trong ḷng bà ấy đă có ư trung nhân nào khác nhưng ở thời kỳ nữ 
			quyền vừa bắt đầu những bước đi đầu tiên, vẫn mang nặng tư tưởng 
			phong kiến th́ việc dành t́nh cảm cho người con trai nào đó, dẫu 
			“t́nh trong như đă, mặt ngoài c̣n e” là điều không thể. Nên khi phải 
			về lấy chồng bà ấy rất buồn… Trước khi lấy chồng, bà Phạm Thị Lư đă 
			sáng tác bài thơ ‘Hai sắc hoa ti gôn’ gửi đăng báo bằng bút danh 
			TTKH, với mục đích giấu tên.
			Bà không ngờ được bài thơ ḿnh sáng tác trong cái giây phút ngẫu 
			hứng lại trở nên nổi tiếng cho đến ngày nay. Hôm đó, bà Lư cùng tôi 
			đến ṭa soạn gửi bài thơ rồi đi thẳng nên chẳng ai t́m được tác 
			giả”.
Bà Thuận cũng cho biết thêm: “Trước khi gửi đăng báo, bà Lư từng đọc cho các bạn trong lớp nghe…”.
Sau này, rất nhiều giả thiết được đưa ra 
			để xác định tác giả thực sự nhưng đều dừng lại ở mức độ nghi vấn, v́ 
			tác giả bài thơ chưa bao giờ lên tiếng xác nhận.
			Dù là cuộc hôn nhân “ép buộc” nhưng cuộc đời bà lại vô cùng hạnh 
			phúc. Có thể v́ thế, những cảm xúc đầu đời cùng bài thơ “Hai sắc hoa 
			ti gôn” được bà Lư cất gọn trong kí ức.
Vợ chồng bà được 10 người con, sau này 
			bà theo chồng sang Mỹ định cư và mất ở tuổi 80. Và, tác giả của một 
			bài thơ nổi tiếng giờ vẫn là bí ẩn trong văn đàn.
			Một nữ sinh nổi tiếng khác của trường Đồng Khánh, không thể không 
			nhắc đến là GS Lê Thi tên thật là Dương Thị Thoa, con gái của cố GS 
			Dương Quảng Hàm.
			Bà cùng các anh chị em được cha mẹ cho ăn học tử tế ngay từ khi c̣n 
			nhỏ. Bà chính là một trong hai nữ sinh đă kéo cờ trong ngày độc lập 
			đầu tiên tại Quảng trường Ba Đ́nh lịch sử ngày 2/9/1945.
Gần 80 năm đă trôi qua, nữ sinh trường Đồng Khánh cùng khóa bà Thuận chỉ c̣n lại vài người. Nhưng mỗi dịp có cơ hội gặp gỡ, họ vẫn tranh thủ ngồi lại hàn huyên và ôn lại những kỷ niệm vàng son thuở nào…
Lão Phan sưu tầm
 
Trẻ 
			măi như trăng
			Sao mà 
			dữ dằn?
			Thi nhân và chiến cuộc
			
			Năm xưa chồng tôi là người lính
			Bụi phấn thôi rơi!
			Ngày giỗ bạn
			 
			Tôi Trump không 
						sống hèn...  
			Mộng vườn xuân 
			
			Mùa nước nổi
			 
			Những ngày xưa 
						thân ái 
			 
			Nếu được về
			 
			Đường sống
			
			Chỉ 
			cần đồng tâm
			Màu thanh b́nh
			 
			Nhớ
			 
			
			Chiều Úa
			 
			Mỗi độ thu về
			
			Mái dầm khua nước em bơi
			Tỵ nạn chính trị
			Nhạc phổ 
			thơ
			Ấm hoài manh áo tơ thiêng
			Niềm tự hào bảo vệ tổ 
			quốc
			Hán nô
			 
			Mưa nhớ chàng
			 
			Mẹ đưa con vào đại 
						học 
			Có 
			một ḍng sông 
			
			T́nh thơ 
			Ác 
			nghiệt VC
			Hương cau quê 
			mẹ
			Nhớ nhau!
			 
			Kỷ niệm cưới
			
			Người t́nh của biển
			 
			Giới thiệu bài B́nh Thơ của Thi sĩ Phạm Đức Nh́
			 
			Quán cóc bên đường
			 
			Mừng ngày Quân Lực 
			
			
			My 
						Father 
			
			Đường về Hậu Giang 
			Phúc của em 
			Viết gởi anh
			 
			Măi là em gái 
						hậu phương 
			 
			
			Thương xóm đạo
			 
			Em 
			à! Đi 
						ngủ giùm anh! 
			 
			Cộng
			 
			Bài thơ cho ngày 30 tháng 4
			 
			Người 
						lính già tưởng nhớ huynh đệ
			Những bài thơ tháng TƯ 
			ĐEN
			Hùng
			Tháng Tư em gọi anh về
			Tâm sự
			Dạo tuyết
			Ông lái đ̣ và người khách lạ
			Hăy tiến lên....
			Mẹ đặt tên con
			Hai sắc hoa Ti Gôn
			Rừng chiên giồng, Động Ông 
						Đô 
			 
			Xa rồi
			 
			Cám ơn anh!
			
			
			Sống sau đáng sống
			Mấy năm nữa thôi
			Thương tích
			Mưa xứ người có lạnh 
			lắm không anh?
			Đừng tưởng
			Ngụ ngôn ngày Tám tháng Ba
			
			Thương nhớ nơi này
			Thuyền nhân ơi! Thuyền nhân
			Một mai 
			chết
			V́ đó là em!
			Tóc em đuôi gà!
			Chồng
			 
			Vợ  
			Sáng tác của lính  
			Rước giặc...
			 
			Ḷng thương xót 
						Chúa
			Đất nước 
			Mỹ  
			Duyên nợ
			 
			Lại đi cắt tóc
			 
			Đa tạ  
			Biển lửa Sa 
			Huỳnh
			
			Xuân Giáp Th́n 2024 
			 
			Vận đời quê hương  
			Cho anh xin lỗi
			Nghiệp 
			thơ văn  
			Rượu thơ và 
			thuốc  
			Những 
			ngày tháng không quên 
			 
			Mình 
			Lời đầu 
			năm  
			Hạng người vô tri  
			T́nh người thời đổ đểu 
			
			Sài Gòn vẫn 
			dậy  
			Nhớ về Hà Nội
			
			H́nh ảnh một mùa xuân
			 
			Đời trần thế
			Người lính già
			Tổ quốc vinh danh
			Quê 
			hương tôi
			Cho tôi gửi
			Đă 50 năm
			Đón con về phép
			Tạ ơn trời
			Vinh danh Nguyễn M. Trung Tuấn
			Tứ trụ 
			ba đ́nh  
			Nạn khủng bố 
			Ai 
			hiểu ḷng con xa? 
			 
			Hương sông quê nghèo 
			
			Nh́n em vá cờ...  
			Nh́n lại đất nước  
			Sàigòn, 
			ngày tháng cũ 
			 
			Chiêu niệm
			
			Thế sự đầu năm 2024 
			 
			Chỉ có ở VN  
			Kệ diệt khổ
			
			
			T́nh chiền hữu  
			Thương người 
			qua sân  
			Tệ nạn buôn người  
			Những bà mẹ VN
			
			Ngậm ngùi một thuở! 
			 
			Cá chê
			 
			Hăy làm những ǵ có thể... 
			
			Chiều qua Vàm Cống