NGÀY GIỖ BẠN


Vơ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)

Hôm nay là ngày giỗ
Của mày.
Tao nhớ rơ
Nhưng làm sao trở về thăm mộ
Như những lần trước đây ?
Có lẽ mày đă hay
Bọn ḿnh mất Nước !
Mày sướng hơn tao v́ được nằm xuống trước
Trên mảnh đất Quê Hương.
C̣n thân tao giờ phải cảnh tha phương
Biết bao giờ trở lại ?
Nơi mày nằm chắc có nhiều cỏ dại
Hay bị phá tan đi làm kỹ nghệ công trường ?
Tao c̣n nhớ bọn ḿnh hay nói chuyện Quê Hương
Đời lính chiến vẫn hoài mơ làm Đẹp !
Những buổi dừng quân, tao làm thơ, mày chép,
Giữa rừng sâu mờ ảo bóng trăng sao.
Những đêm mưa nằm dưới chiến hào
Gối đầu lên mũ sắt.
Mày hay mơ, mộng ngời lên ánh mắt
Ngày thanh b́nh trên khắp nẻo Quê Hương.
Bỏ lại sau lưng khói lửa chiến trường
Về vui sống bên mẹ già, xóm nhỏ.
Những em gái hậu phương yêu thiên thần mũ đỏ
Thường viết thư cho mày, tán gẫu chuyện tương lai.
Đời bọn ḿnh không biết được ngày mai
Khi tuổi lính không đếm bằng năm tháng
Mà đếm bằng gian truân lửa đạn
Phải không mày ?
Những chiều xuân đồi vắng, gió heo may
Mày mơ ước theo mây về viễn xứ...
Mày đố tao chuyện người xưa, lịch sử,
Thời Chiến Quốc Đông Châu
Từ truyện Tàu sang đến tận trời Âu,
Mày biết cả gịng sông Seine bao nhánh
Hoa Thịnh Đốn bao đèn, trời Paris nóng lạnh.
Nhưng cuối cùng rồi cũng chuyện Quê Hương
Với giấc mơ con, với mộng b́nh thường
Không bao giờ có được !...
Rồi một hôm, mày lại nằm xuống trước
Mắt mở trừng to như muốn hỏi : V́ Sao ?
Tại sao mày chết ? – Khi mày chỉ ước ao
Trông thấy mẹ già, đàn em, xóm nhỏ ?
Khi mày nói đời thiên thần mũ đỏ
Là bất tử trường sinh !
Tao đưa mày đi, đầu cúi, làm thinh
Và tự hỏi đến bao giờ gặp lại ?
Những em hậu phương, những người con gái
Đă yêu mày, sao không thấy tiễn đưa ?
Trong ḷng tao đang khóc, hay ngoài trời đang mưa ... ?

*

Rồi hôm nay ngày giỗ
Tao xa rồi – có c̣n ai thăm mộ
Nơi mày nằm, cỏ dại lạnh tàn hương
Đă bị phá tan đi, làm kỹ nghệ công trường ! ...

Vơ Đại Tôn
Hải ngoại...


***o0o***


IN REMEMBRANCE OF A DEAD FRIEND

English translation : Vơ Trường Sơn


Today is the commemoration
Of your passing away
I remember it, no doubt,
But there was no way
To get to your grave
Like often did I
In many previous times.
B’cause, you were aware, perhaps,
That we’ve lost our country.
You’re luckier
To have died earlier
And be buried in our soil.
But for myself and those in exile
The chance was not in sight
To see again the land
That has buried our friends
And our Ancestors.
Your grave might be deserted
Or even worse, unearthed,
To offer rooms to build
Some socialist commune.
I never forgot our days together
When our life as soldiers
Didn’t prevent our love of Beauty.
There were leisure moments
After a savage action
When I composed romantic poems
And you took notes of them
Amid the deep jungle
Under the mystic moonlight.
There were rainy nights
Entrenched, hungry and moody,
You’re dreaming of peace all over the country
That would end all hatred and war
And give you back to your hamlet and mother.
There were country girls, lovers of the Red Berets,
Who wrote to you intimate letters.
But in our soldier’s life
We never plan for the future
When our age is not measured
In terms of years, but of dangers,
Do we ?
There were springtime evenings
When the breeze visited the remote outpost,
In your dream, you were carried away
To the distant countries of old days.
From the medieval to the feudal,
From the oriental to the occidental...
You told me every inch of the Seine
Every street of Washington D.C.
And even the temperature in Paris...
The conclusion always seemed
To be with our homeland and our simple dream
That had never been realized.
Then one day you were the first to die
Your wide open eyes seemed to ask
Why ?
Why should you die ? When your simple wish
Was to see again your old mother, young brothers,
And the village.
When you used to call
The Red Berets : the Immortals !
Farewell to you, I was silent
Wondering of the next moment
Of a reunion
With you.
And those country girls, your admirers,
Where were they as your mourners ?
I was not sure if I was crying
Or it was raining ? ...

*

And today
I’ve gone away !
In your remembrance
Was there any visit to your grave ?
Or it might be deserted
Or even worse, unearthed
To offer rooms to build
A socialist commune ?!.

___

(POEM IN VIETNAMESE: VO DAI TON – ENGLISH TRANSLATION : VO TRUONG SON)

 

 

 


Thơ

Trẻ măi như trăng
Sao mà dữ dằn?
Thi nhân và chiến cuộc
Năm xưa chồng tôi là người lính
Bụi phấn thôi rơi!
Ngày giỗ bạn  
Tôi Trump không sống hèn... 
Mộng vườn xuân 
Mùa nước nổi  
Những ngày xưa thân ái  
Nếu được về  
Đường sống
Chỉ cần đồng tâm
Màu thanh b́nh  
Nhớ  
Chiều Úa  
Mỗi độ thu về
Mái dầm khua nước em bơi
Tỵ nạn chính trị
Nhạc phổ thơ
Ấm hoài manh áo tơ thiêng
Niềm tự hào bảo vệ tổ quốc
Hán nô  
Mưa nhớ chàng  
Mẹ đưa con vào đại học

Có một ḍng sông
T́nh thơ
Ác nghiệt VC
Hương cau quê mẹ
Nhớ nhau!  
Kỷ niệm cưới

Người t́nh của biển  
Giới thiệu bài B́nh Thơ của Thi sĩ Phạm Đức Nh́  
Quán cóc bên đường  
Mừng ngày Quân Lực 
My Father
Đường về Hậu Giang
Phúc của em
Viết gởi anh  
Măi là em gái hậu phương  
Thương xóm đạo  
Em à! Đi ngủ giùm anh!  
Cộng  
Bài thơ cho ngày 30 tháng 4  
Người lính già tưởng nhớ huynh đệ

Những bài thơ tháng TƯ ĐEN
Hùng
Tháng Tư em gọi anh về
Tâm sự
Dạo tuyết
Ông lái đ̣ và người khách lạ
Hăy tiến lên....
Mẹ đặt tên con
Hai sắc hoa Ti Gôn
Rừng chiên giồng, Động Ông Đô  
Xa rồi  
Cám ơn anh!
Sống sau đáng sống
Mấy năm nữa thôi
Thương tích
Mưa xứ người có lạnh lắm không anh?
Đừng tưởng
Ngụ ngôn ngày Tám tháng Ba
Thương nhớ nơi này
Thuyền nhân ơi! Thuyền nhân
Một mai chết
V́ đó là em!
Tóc em đuôi gà!
Chồng  
Vợ 
Sáng tác của lính 
Rước giặc...  
Ḷng thương xót Chúa
Đất nước Mỹ  
Duyên nợ  
Lại đi cắt tóc  
Đa tạ 
Biển lửa Sa Huỳnh
Xuân Giáp Th́n 2024  
Vận đời quê hương 
Cho anh xin lỗi
Nghiệp thơ văn  
Rượu thơ và thuốc  
Những ngày tháng không quên  
Mình
Lời đầu năm  
Hạng người vô tri 
T́nh người thời đổ đểu 
Sài Gòn vẫn dậy  
Nhớ về Hà Nội
H́nh ảnh một mùa xuân  
Đời trần thế
Người lính già

Tổ quốc vinh danh
Quê hương tôi
Cho tôi gửi
Đă 50 năm
Đón con về phép
Tạ ơn trời
Vinh danh Nguyễn M. Trung Tuấn
Tứ trụ ba đ́nh  
Nạn khủng bố
Ai hiểu ḷng con xa?  
Hương sông quê nghèo 
Nh́n em vá cờ... 
Nh́n lại đất nước 
Sàigòn, ngày tháng cũ  
Chiêu niệm

Thế sự đầu năm 2024  
Chỉ có ở VN 
Kệ diệt khổ
T́nh chiền hữu 
Thương người qua sân  
Tệ nạn buôn người 
Những bà mẹ VN

Ngậm ngùi một thuở!  
Cá chê  
Hăy làm những ǵ có thể... 
Chiều qua Vàm Cống