Anh, Người Ở Lại

Năm xưa ông Trời khóc, mẹ Đất rung rinh
Chuyển mình thành xám trắng
Hòa giòng máu trôi

Em bơi em lội, nước mắt hãi hùng tràn như sóng lũ
Sau lưng quỷ về, định cướp đời em
Anh nâng tầm súng. Cùm cùm pạc cú, anh bắn từng viên
Lửa khét khỏi nòng, anh che em lội, nước tràn thấm vai

Năm xưa mẹ khóc, sông núi chuyển mình
Quỷ dữ tràn về. Em gánh con thơ, chạy trong nắng tà
Anh nâng tầm súng. Cùm cùm pạc cú, anh bắn từng viên
Chận kẻ điên cuồng, anh che em chạy, máu thấm người anh

Năm nay đất buồn, em nhớ chuyện xưa
Người anh đứng sổng, súng tựa vai ngang
Cùm cùm pạc cú, che chở đời em.

Năm nay xứ người, em thắp hương thơm bên đèn cầy đỏ
Nhớ người anh xưa. Thương người ở lại.

Kiến Hôi