BÀI TOÁN THÁNG TƯ

Từ em biệt xứ lưu vong
Tháng Tư vẫn nhớ đủ ṿng nghiệt oan
Gia vong, bao tiếng thở than
Quốc phá, chí sĩ vô vàn nỗi đau
Mỗi ngày họ tự nhắc nhau
Ôn trang sử cũ thuộc làu nét son
Người về dạ hết héo hon
Người đi nhớ đến mỏi ṃn xác thân
Đi, về; ai biết xa, gần?
Em xa, xa lắm mà dân thương hoài!
Anh ơi! Thấy trẻ mót khoai
Em nghe như chính ḿnh đ̣i ấm no
Xích xiềng, dân bị dày ṿ
Sao không đ̣i lại tự-do cho người?
Nguyễn Du, thơ vốn không cười
“Đoạn trường” đứt ruột một lời “Tân thanh”
Thơ em gói trọn ḷng thành
Này câu lục bát gửi anh đọc cùng
Anh thương th́ nhớ chia chung
Nỗi đau dân tộc. Năo-nùng tháng Tư
Khó khăn, gian khổ chẳng từ
Mong sao Quê Mẹ được như Quê Người.

Ư Nga, 


THÁNG TƯ C̉N BUỒN!

Ḱa âm u, âm u
Ôi quốc nhục! Quốc thù”!
Người quay về quá khứ
Người hư ngoan, ngoan hư?

Ta vẫn nhớ Tháng Tư?
Thơ bao nhiêu ngôn từ?
Nghĩa có nhiều hơn chữ?
Bao lời HỊCH ưu tư!

Bao “thi sĩ” nhuyễn nhừ
Dạy ta: “Nên hiền từ,
Đừng lên cơn giận dữ,
Hăy định vị, an cư!
Cứ vui, say, từ từ;
Ôm bọc tiền khư khư
Chuyện quốc gia đại sự:
Điếc, câm, mù, vô tư!”

Đời thế ru! Thế ru!
Hôm qua ngươi lao tù
Hôm nay “tù” tu… hú
Quốc thù sao bằng ‘tu”!

Ḱa âm u! Âm u!
Ôi quốc nhục! Quốc thù”
Cờ Vàng c̣n đại trụ
Đại tụ vào sĩ phu!

Ư Nga,