BÀI TOÁN THÁNG TƯTừ em biệt xứ lưu vong
Tháng Tư vẫn nhớ đủ ṿng nghiệt oan
Gia vong, bao tiếng thở than
Quốc phá, chí sĩ vô vàn nỗi đau
Mỗi ngày họ tự nhắc nhau
Ôn trang sử cũ thuộc làu nét son
Người về dạ hết héo hon
Người đi nhớ đến mỏi ṃn xác thân
Đi, về; ai biết xa, gần?
Em xa, xa lắm mà dân thương hoài!
Anh ơi! Thấy trẻ mót khoai
Em nghe như chính ḿnh đ̣i ấm no
Xích xiềng, dân bị dày ṿ
Sao không đ̣i lại tự-do cho người?
Nguyễn Du, thơ vốn không cười
“Đoạn trường” đứt ruột một lời “Tân thanh”
Thơ em gói trọn ḷng thành
Này câu lục bát gửi anh đọc cùng
Anh thương th́ nhớ chia chung
Nỗi đau dân tộc. Năo-nùng tháng Tư
Khó khăn, gian khổ chẳng từ
Mong sao Quê Mẹ được như Quê Người.Ư Nga,
THÁNG TƯ C̉N BUỒN!
Ḱa âm u, âm u
Ôi quốc nhục! Quốc thù”!
Người quay về quá khứ
Người hư ngoan, ngoan hư?
Ta vẫn nhớ Tháng Tư?
Thơ bao nhiêu ngôn từ?
Nghĩa có nhiều hơn chữ?
Bao lời HỊCH ưu tư!
Bao “thi sĩ” nhuyễn nhừ
Dạy ta: “Nên hiền từ,
Đừng lên cơn giận dữ,
Hăy định vị, an cư!
Cứ vui, say, từ từ;
Ôm bọc tiền khư khư
Chuyện quốc gia đại sự:
Điếc, câm, mù, vô tư!”
Đời thế ru! Thế ru!
Hôm qua ngươi lao tù
Hôm nay “tù” tu… hú
Quốc thù sao bằng ‘tu”!
Ḱa âm u! Âm u!
Ôi quốc nhục! Quốc thù”
Cờ Vàng c̣n đại trụ
Đại tụ vào sĩ phu!
Ư Nga,
Khúc t́nh sơn ca
Mưa buồn dĩ văng
Thủ Đức !
Tù Nam Hà
Tựa má
Ngoảnh mặt !
Một đời phai phôi
Bên thềm xưa
Bóng đêm
Giờ đă điểm
Xuân về nhớ bạn
Cho ḍng sọng rẽ nhánh
Nó và Tôi
Bao giờ
Thơ Hàn Mặc Tử - Lời b́nh Phạm Ngọc Thái
Cái xinh xinh
Cũng tại mưa buồn
Những vần thơ chống cộng
Chùm thơ Hồ Xuân Hương tái lai
Ḷng dân
T́nh phôi pha
Mặt lọ
Khờ hiu quạnh
Những ḍng thơ thời chinh
chiến
Trai ly loạn
Phật tại tâm
Chùm t́nh thơ sông hồ
Bước chân Việt Khang
Mai tôi chết Cờ Vàng
xin được phủ
Th́ thầm với mẹ
Mỗi năm...
Bến cũ
Quà xuân trong tù
Chút ư t́nh quê