DUYÊN DÁNG NGÀY XƯA

Gọi tiếng em, ta giật ḿnh tỉnh giấc
Ờ th́ ra chỉ vừa mới nửa đêm
Kỷ niệm cũ dễ ǵ ta để mất
Đôi mắt huyền sương, áo lụa, dáng em…

Ngày đi học ta cần cù chăm chỉ
Bởi nhà nghèo, mẹ khuyên phải siêng năng
Bước tương lai có lắm điều hoa mỹ
Một chút ước mơ, vợ đẹp con ngoan

Buổi tan trường ta cùng em chung bước
Nhà chung đường, chung áo nắng trời trưa
Nón lá nghiêng che, áo lụa tà tha thướt
Má em hồng, dáng thùy mị duyên ưa.

Tuổi thơ đó, một thời ta vụng dại
Nh́n mặt em, ḷng đă thấy ngại ngùng
Em đếm bước, nét hồn nhiên thư thái
Không một lời dù vẫn lối đi chung

Ta rời trường, em vừa lên đệ tứ
Đường chinh chông ta sớm bước vào đời
Quê hương ḿnh lửa khói tràn giặc dữ
Chín tháng quân trường ta có ǵ vui !?

Một hai mai, bước rày đây mai đó
Hè đỏ lửa, ta đến Huế điêu tàn
Bước xuôi ngược nhớ về em gái nhỏ
Dáng ngoan hiền ḷng riêng vẫn vương mang

Đường chinh chiến sống cạnh kề bom đạn
Thân một ḿnh c̣n bữa đói bữa no
Ta thương em ngọt ngào trong t́nh bạn
Cưới em về ta đâu đủ sức lo.!

Ta trách ǵ em, một thời con gái
Nụ yêu kiều, bướm lượn dập d́u bay
Trong ḷng ta, t́nh em xưa vẫn măi
Dáng dịu dàng thoang thoảng ngát hương say…!

Ba mươi năm biết đời em hạnh phúc
Bên chồng hiền, bên mấy đứa con ngoan
Tuổi mùa xuân đâu ḿnh ta đánh mất
Một tháng tư đen- ác mộng kinh hoàng

Thoáng chút t́nh xưa ai không lưu luyến
Trong ḷng ta em măi măi thơ ngây

thylanthảo