Xin mời quí vị đọc một
bài viết của một cựu Sỉ Quan Hoa Kỳ đă tửng chiến đấu trên chiến
trường Việt Nam, cựu Bộ Trưởng Hải Quân Hoa Kỳ và hiện là Thượng
Nghị Sỉ Liên Bang của Hoa Kỳ. Quan điểm về cuộc chiến Việt Nam. Thú
thật, cho đến bây giờ mới thấy một người Mỹ trí thức có đầy đủ hiêu
biết về cuộc chiến Việt Nam đă viết một bài chân thật, rất đáng kính
trọng và rất đáng đưa vào lịch sử của Hoa Kỳ để cho con cháu Hoa Kỳ
được hiểu rỏ hơn cuộc chiến Việt Nam mà trước đây những kẻ viết lịch
sử Hoa Kỳ đă thiếu dữ kiện sống để viết.
THG
***
Sleeping With the Enemy.
By James Webb,
THG chuyển ngữ
Biết
giải thích như thế nào với những đứa con của tôi rằng khi tôi mười
mấy, đôi mươi, những tiếng nói ồn ào nhất của những người cùng thời
lại nhằm mục đích phá nát những nền tảng của xă hội Hoa Kỳ, để xây
dựng lại một xă hội dựa theo quan điểm đầy tự măn của họ. Giờ đây
nh́n lại, ngay cả chúng ta, những người đă trải qua giai đoạn này,
cũng không hiểu được tại sao lại có những kẻ với tŕnh độ học vấn
cao, đa số sinh ra từ gia đ́nh thượng lưu, lại có thể gieo rắc những
tư tưởng phá hoại làm nhiễm độc bầu không khí của thập niên 1960 và
những năm đầu của thập niên 1970. Ngay cả Quốc Hội cũng bị nhiễm
những con vi khuẩn nầy.
Sau khi tổng thống Nixon từ chức vào tháng Tám 1974, cuộc bầu cử mùa
thu năm ấy mang lại 76 tân dân biểu thuộc đảng Dân Chủ và 8 thượng
nghị sĩ. Đại đa số những dân cử chân ướt chân ráo này đă tranh cử
dựa trên cương lĩnh của Mc Govern. Nhiều người trong số họ được xem
như những ứng viên yếu kém trước khi Nixon từ chức, vài người không
xứng đáng thấy rơ, chẳng hạn như Tom Downey, 26 tuổi, thuộc New
York, người chưa từng có một nghề ngỗng ǵ và vẫn c̣n ở nhà với mẹ.
Cái gọi là Quốc Hội hậu Watergate nầy diễu hành vào thành phố với
một sứ mệnh vô cùng quan trọng mà sau này trở thành điểm tập hợp cho
cánh Tả của Hoa Kỳ: chấm dứt sự giúp đỡ của nước Mỹ dưới bất kỳ h́nh
thức nào cho chính quyền đang bị vây khốn Nam Việt Nam. Không nên
lầm lẫn ở chỗ này – đây không phải là sự kêu gào thanh niên Mỹ đừng
đi vào cơi chết của những năm trước đây. Những người lính Mỹ cuối
cùng đă rời Việt Nam hai năm trước rồi, và đă tṛn bốn năm không có
một người Mỹ nào bị tử trận.
Bởi những lư do mà không một viện dẫn lịch sử nào có thể bào chữa
được, ngay cả sau khi quân đội Mỹ triệt thoái, cánh Tả vẫn tiếp tục
những cố gắng để đánh gục nền dân chủ c̣n phôi thai của Nam Việt
Nam. Phụ tá sau này của Nhà Trắng Harold Ickes và nhiều người khác
trong “Chiến Dịch Kiểm Soát Tài Chính” – có một lúc được giúp đỡ bởi
một người tuổi trẻ nhiều tham vọng Bill Clinton – làm việc để cắt
toàn bộ những khoản tài trợ của Quốc Hội nhằm giúp miền Nam Việt Nam
tự bảo vệ. Liên Hiệp Hoà B́nh Đông Dương, điều hành bởi David
Dellinger và được quảng bá bởi Jane Fonda và Tom Hayden, phối hợp
chặt chẽ với Hà Nội suốt năm 1973 và 1974, đi khắp các khuôn viên
đại học Mỹ, tập hợp sinh viên để chống lại điều được cho là những
con ác quỷ trong chính quyền miền Nam Việt Nam. Những đồng minh của
họ trong Quốc Hội liên tục thêm vào những tu chính án để chấm dứt sự
viện trợ của Hoa Kỳ cho những người Việt Nam chống cộng, ngăn cấm cả
đến việc sử dụng không lực để giúp những chiến binh Nam Việt Nam
đang bị tấn công bởi các đơn vị Bắc Việt được khối Sô Viết yểm trợ.
Rồi đến đầu năm 1975 Quốc Hội Watergate giáng một đơn chí tử xuống
các nước Đông Dương không cộng sản. Tân Quốc Hội lạnh như băng từ
chối lời yêu cầu gia tăng quân viện cho Việt Nam và Cam Bốt của tổng
thống Gerald Ford. Ngân khoản dành riêng này sẽ cung cấp cho quân
đội Cam Bốt và Nam Việt Nam đạn dược, phụ tùng thay thế, và vũ khí
chiến thuật cần thiết để tiếp tục cuộc chiến tự vệ. Bất chấp sự kiện
là Hiệp Định Paris 1973 đặc biệt đ̣i hỏi phải cung cấp “viện trợ để
thay thế trang thiết bị quân sự vô giới hạn” cho Nam Việt Nam, đến
tháng Ba phe Dân Chủ trong Quốc Hội biểu quyết với tỷ số áp đảo,
189-49, chống lại bất kỳ viện trợ quân sự bổ sung cho Việt Nam và
Cam Bốt.
Trong các cuộc tranh luận, luận điệu của phe Tả phản chiến gồm toàn
những lời lên án các đồng minh đang bị chiến tranh tàn phá của Hoa
Kỳ. Và đầy những hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp cho các quốc gia
nầy dưới sự cai trị của chế độ Cộng Sản. Rồi dân biểu Christopher
Dodd , tiêu biểu cho sự ngây thơ hết thuốc chữa của các đồng viện,
lên giọng đầy điệu bộ
“gọi chế độ Lon Nol là đồng minh là làm nhục chữ nghĩa…Tặng vật lớn
nhất mà đất nước chúng ta có thể trao cho nhân dân Cam Bốt là ḥa
b́nh, không phải súng. Và cách tốt nhất để đạt được mục đích này là
chấm dứt viện trợ quân sự ngay lập tức.”
Sau khi trở thành chuyên gia đối ngoại trong ṿng chỉ có hai tháng
kể từ lúc thôi bú mẹ, Tom Downey chế diễu những cảnh cáo về tội ác
diệt chủng sắp sửa xảy ra ở Cam Bốt, cái tội ác đă giết hơn một phần
ba dân số của quốc gia này, như sau, “chính phủ cảnh cáo rằng nếu
chúng ta rời bỏ các quốc gia ấy th́ sẽ có tắm máu. Nhưng những cảnh
cáo cho việc tắm máu trong tương lai không thể biện minh cho việc
kéo dài việc tắm máu hiện nay.”
Trên chiến trường Việt Nam việc chấm dứt viện trợ quân trang, quân
cụ là một tin làm kinh ngạc và bất ngờ. Các cấp chỉ huy quân đội của
miền Nam Việt Nam đă được đảm bảo về việc viện trợ trang thiết bị
khi người Mỹ rút quân – tương tự như những viện trợ Hoa Kỳ vẫn dành
cho Nam Hàn và Tây Đức – và đảm bảo rằng Hoa Kỳ sẽ tái oanh tạc nếu
miền Bắc tấn công miền Nam, vi phạm hiệp định Paris 1973. Bây giờ
th́ họ đang mở mắt trừng trừng nh́n vào một tương lai bất định khủng
khiếp, trong lúc khối Sô Viết vẫn tiếp tục yểm trợ cho Cộng Sản Bắc
Việt.
Trong lúc quân đội Nam Việt Nam, vừa choáng váng vừa mất tinh thần,
t́m cách điều chỉnh lại lực lượng để đối phó với những thiếu thốn
trang thiết bị cần thiết, quân miền Bắc được tái trang bị đầy đủ lập
tức phát động ra cuộc tổng tiến công. Bắt giữ được nhiều đơn vị bị
cô lập, quân miền Bắc tràn xuống vùng đồng bằng trong ṿng có 55
ngày. Những năm về sau tôi phỏng vấn các người lính miền Nam Việt
Nam c̣n sống sót trong các cuộc giao tranh, nhiều người trải qua hơn
chục năm trong các trại tập trung của cộng sản sau khi cuộc chiến
chấm dứt. Điệp khúc này không bao giờ chấm dứt:
“Tôi không c̣n đạn dược.” “Tôi chỉ c̣n 3 quả đạn pháo cho mỗi khẩu
một ngày.” “Tôi không c̣n ǵ để phát cho binh sĩ của tôi.” “ Tôi
phải tắt máy truyền tin, bởi v́ tôi không thể nào chịu đựng được nữa
những lời kêu gọi xin tiếp viện.”
Phản ứng của Hoa Kỳ trước sự sụp đổ này cho thấy có hai nhóm khác
nhau, và điều này vẫn c̣n tiếp tục được thấy rơ trong nhiều vấn để
chúng ta đang đương đầu ngày nay. Đối với những người đă từng chiến
đấu ở Việt Nam, và đối với gia đ́nh, bạn bè, và những người cùng
quan điểm chính trị với họ, đây là là một tháng đen tối và tuyệt
vọng. Những khuôn mặt mà chúng ta thấy đang chạy trốn sự tấn công
của Bắc Quân là những khuôn mặt rất thật và quen thuộc, không phải
đơn thuần là những h́nh ảnh truyền h́nh. Những thân người xoay trong
không gian như những bông tuyết, rơi xuống chết thảm khốc sau khi
đeo bám tuyệt vọng vào thân trực thăng hay phi cơ, có thể là những
người chúng ta quen biết hoặc từng giúp đỡ. Ngay cả đối với những kẻ
không c̣n niềm tin vào khả năng đánh bại Cộng Sản, đây không phải là
cách để chấm dứt cuộc chiến.
Đối với những kẻ từng trốn tránh cuộc chiến và lớn lên tin rằng đất
nước chúng ta là quỷ dữ, và ngay cả khi họ thơ mộng hoá những ư định
của người cộng sản, những tuần lễ sau cùng này đă chối bỏ trách
nhiệm của ḿnh trong sự sụp đổ này bằng những phê phán quân đội Nam
Việt Nam đầy tính sa lông, hay là công khai reo mừng. Ở trung tâm
Luật Khoa của đại học Georgetown nơi tôi đang theo học, việc Bắc
Việt trắng trợn ném bỏ các điều cam kết về ḥa b́nh và bầu cử trong
hiệp định Paris 1973, và tiếng xe tăng của Bắc Quân trên đường phố
Sài G̣n được xem như là một cái cớ để thực sự ăn mừng.
Sự chối bỏ trách nhiệm vẫn c̣n tràn lan trong năm 1997, nhưng thực
ra cái kết cuộc này chính là mục tiêu của những cố gắng không ngừng
nghỉ của phong trào phản chiến trong những năm theo sau sự rút quân
của Mỹ. George McGovern, thẳng thắn hơn nhiều người, công khai tuyên
bố với người viết trong lúc nghỉ khi thâu h́nh cho chương tŕnh
“Crossfire” của CNN vào năm 1995. Sau khi tôi đă lư luận rằng cuộc
chiến rơ ràng là có thể thắng được ngay cả vào giai đoạn cuối nếu
chúng ta thay đổi chiến lược của ḿnh, ứng cử viên tổng thống năm
1972, người t́nh nguyện đi Hà Nội bằng đầu gối, b́nh luận, “Anh
không hiểu là tôi không muốn chúng ta chiến thắng cuộc chiến đó
sao?” Ông McGovern không chỉ có một ḿnh. Ông ta là phần tử của một
nhóm nhỏ nhưng vô cũng có ảnh hưởng. Sau cùng họ đă đạt được điều họ
muốn..
Có lẽ không c̣n minh chứng nào lớn hơn cho không khí hân hoan chung
quanh chiến thắng của Cộng Sản là giải thưởng điện ảnh năm 1975,
được tổ chức vào ngày 8 tháng 4, ba tuần trước khi miền Nam sụp đổ.
Giải phim tài liệu hay nhất được trao cho phim Hearts and Minds, một
phim tuyên truyền độc ác tấn công những giá trị văn hóa Hoa Kỳ cũng
như những cố gắng của chúng ta để hỗ trợ cho sự chiến đấu cho nền
dân chủ của miền Nam Việt Nam. Các nhà sản xuất Peter Davis và Bert
Schneider (người thủ diễn một vai trong câu chuyện của david
Horowitz) cùng nhau nhận giải Oscar. Schneider thẳng thừng trong
việc công nhận sự ủng hộ những người Cộng Sản của ḿnh. Đứng trước
máy vi âm ông ta nói
”Thật là ngược đời khi chúng ta đang ở đây, vào thời điểm mà Việt
Nam sắp được giải phóng.”
Rồi giây phút đáng kinh ngạc nhất của Hollywood xảy ra – dù giờ đây
đă được cố t́nh quên đi-. Trong lúc quốc gia Việt Nam, mà nhiều
người Mỹ đă đổ máu và nước mắt để bảo vệ, đang tan biến dưới bánh
xích của xe tăng, Schneider lôi ra một điện tín được gởi từ kẻ thù
của chúng ta, đoàn đại biểu Cộng Sản Việt Nam ở Paris, và đọc to lên
lời chúc mừng cho phim của ḿnh. Không một phút giây do dự, những kẻ
nhiều quyền lực nhất của Hollywood đứng dậy hoan nghênh việc
Schneider đọc bức điện tín này.
Chúng ta, những người đă từng chiến đấu ở Việt Nam hoặc là những
người ủng hộ những cố gắng ở đó, nh́n lại cái khoảnh khắc này của
năm 1975 với sự sửng sốt không nguôi và không bao giờ quên được. Họ
là ai mà cuồng nhiệt đến thế để đầu độc cái nh́n của thế giới về
chúng ta? Sao họ lại có thể chống lại chính những người đồng hương
của ḿnh một cách dữ tợn đến thế? Sao họ có thể đứng dậy để hoan
nghênh chiến thắng của kẻ thù Cộng Sản, kẻ đă làm thiệt mạng 58000
người Mỹ và đè bẹp một đồng minh chủ trương ủng hộ dân chủ? Làm sao
có thể nói rằng chúng ta và họ đang sống trong cùng một đất nước?
Từ lúc ấy đến nay, không một lời nào của Hollywood nói về số phận
của những con người biến mất sau bức màn tre của Việt Nam. Không ai
đề cập đến những trại tập trung cải tạo mà hàng triệu chiến binh
miền Nam Việt Nam đă bị giam giữ, 56000 người thiệt mạng, 250000 bị
giam hơn 6 năm, nhiều người bị giam đến 18 năm. Không người nào chỉ
trích việc cưỡng bách di dân, tham nhũng, hay là chế độ công an trị
mà hiện vẫn c̣n đang tiếp diễn. Thêm vào đó, ngoại trừ phim
Hamburger Hill có ư tốt nhưng kém về nghệ thuật, người ta chỉ hoài
công nếu muốn t́m một phim thuộc loại có tầm vóc diễn tả các chiến
binh Hoa Kỳ ở Việt Nam với đầy đủ danh dự và trong những khung cảnh
có thật.
Tại sao?
Bởi v́ cộng đồng làm phim, cũng như những kẻ thuộc loại đỉnh cao trí
tuệ trong xă hội, chưa bao giờ yêu thương, kính phục, hay ngay cả
thông cảm với những con người đă nghe theo tiếng gọi của đất nước,
lên đường phục vụ. Và vào lúc mà một cuộc chiến âm thầm nhưng không
ngừng nghỉ đang diễn ra về việc lịch sử sẽ ghi nhớ đất nước chúng ta
tham dự ở Việt Nam như thế nào, những kẻ chế diễu chính sách của
chính quyền, trốn lính, và tích cực ủng hộ kẻ thù, cái kẻ thù mà sau
cùng trở nên tàn độc và thối nát, không muốn được nhớ đến như là
những kẻ quá đỗi ngây thơ và lầm lẫn.
Giữa những người dân Mỹ b́nh thường, thái độ của họ trong khoảng
thời gian rối ren nầy lành mạnh hơn nhiều. Đằng sau những tin tức bị
thanh lọc và những bóp méo về Việt Nam, thực tế là những công dân
của chúng ta đồng ư với chúng ta , những người đang chiến đấu, hơn
là với những kẻ làm suy yếu cuộc chiến đấu này. Khá thú vị là điều
nầy đặc biệt đúng với tuổi trẻ Mỹ, mà giờ đây vẫn c̣n được mô tả như
là thành phần nổi loạn chống chiến tranh.
Như được tường tŕnh lại trong bài Ư Kiến Quần Chúng, những kết quả
thăm ḍ của Gallup từ năm 1966 cho đến khi Hoa Kỳ chấm dứt sự tham
dự cho thấy tuổi trẻ Mỹ thực ra ủng hộ cuộc chiến Việt Nam lâu bền
hơn bất cứ lứa tuổi khác. Ngay cả cho đến tháng 1 năm 1973, khi 68
phần trăm dân Mỹ trên 50 tuổi tin rằng chuyện gởi quân sang Việt Nam
là một sai lầm, chỉ có 49 phần trăm những người tuổi từ 25 đến 29
đồng ư. Những phát hiện nầy cho thấy giới trẻ nói chung rơ ràng là
không cực đoan, điều này đă được củng cố thêm bằng kết quả bầu cử
năm 1972 – trong đó lứa tuổi từ 18 đến 29 ưa thích Richard Nixon hơn
là George McGovern bằng tỷ lệ 52 so với 46 phần trăm.
Tương tự như vậy, mặc dù trong quá khứ những người chống đối này, mà
ngày nay đang thống lĩnh giới báo chí và giới khoa bảng, đă khăng
khăng nói ngược với thực tế, sự xâm nhập vào Cam Bốt năm 1970 đă
được ủng hộ quần chúng mạnh mẽ.. – Sự xâm nhập này đă gây ra sự phản
đối rộng khắp ở các sân trường đại học, kể cả một vụ xung đột làm
cho bốn người chết ở Kent State University. Theo những kết quả thăm
ḍ dư luận của Harris gần 6 phần 10 dân Mỹ tin rằng sự xâm nhập vào
Cam Bốt là đúng đắn. Đa số được hỏi ư kiến, trong cùng bản thăm ḍ
này vào tháng 5 năm 1970, ủng hộ tái oanh tạc miền Bắc, một thái độ
cho thấy sự bác bỏ hoàn toàn phong trào phản chiến.
Các cựu chiến binh Việt Nam, dù bị bôi bẩn thường xuyên trên phim
ảnh, trong các bản tin, và trong các lớp học, như là những chiến
binh miễn cưỡng và thất bại, vẫn được những người dân Mỹ b́nh thường
tôn trọng. Trong một nghiên cứu toàn diện nhất từ trước đến giờ về
những cựu chiến binh Việt Nam (Harris Survey, 1980, ủy quyền bởi
Veterans Administration) , 73 phần trăm công chúng và 89 phần trăm
cựu chiến binh Việt Nam đồng ư với câu phát biểu “Vấn đề rắc rối ở
Việt Nam là quân đội chúng ta được yêu cầu chiến đấu trong một cuộc
chiến mà các lănh tụ chính trị ở Washington không để cho họ được
phép chiến thắng”, 70 phần trăm những người từng chiến đấu ở Việt
Nam không đồng ư với câu phát biểu “Những ǵ chúng ta gây ra cho
nhân dân Việt Nam thật đáng xấu hổ.” Trọn 91 phần trăm những người
đă từng phục vụ chiến đấu ở Việt Nam nói rằng họ hănh diện đă phục
vụ đất nước, và 74 phần trăm nói rằng họ thấy thoải mái với thời
gian trong quân đội. Hơn nữa, 71 phần trăm những người phát biểu ư
kiến cho thấy họ sẵn sàng chiến đấu ở Việt Nam một lần nữa , ngay cả
nếu biết rằng cái kết quả chung cuộc vẫn như thế và sự giễu cợt sẽ
đổ lên đầu họ khi họ trở về.
Bản thăm ḍ này c̣n có cái gọi là “nhiệt kế đo cảm giác,” để đo
lường thái độ của công chúng đối với những nhóm người khác nhau, với
thang điếm từ 1 đến 10.. Cựu chiến binh từng phục vụ ở Việt Nam được
chấm điểm 9.8 trên thang điểm này. Bác sĩ được 7.9, phóng viên
truyền h́nh 6.1, chính trị gia 5.2, những người biểu t́nh chống
chiến tranh 5.0, kẻ trốn quân dịch và chạy sang Canada được cho 3.3.
Trái ngược với những câu chuyện huyền thoại được dai dẳng phổ biến,
hai phần ba những người phục vụ ở Việt Nam là quân t́nh nguyện chứ
không phải bị động viên, và 77 phần trăm những người tử trận là quân
t́nh nguyện. Trong số những người tử trận:86 phần trăm là da
trắng,12.5 phần trăm người Mỹ gốc Phi Châu và 1.2 phần trăm thuộc
các chủng tộc khác. Những cáo buộc rất phổ biến như là chỉ có dân
thuộc các nhóm thiểu số và người nghèo được giao cho những công tác
khó khăn trong quân đội khi ở Việt Nam là điều sai lạc. Sự bất quân
b́nh trong cuộc chiến, thực ra chỉ đơn giản là do những thành phần
đặc quyền đặc lợi trốn tránh trách nhiệm của ḿnh, và chính những
người này kể từ thời gian ấy đă kiên tŕ bôi bẩn những kinh nghiệm
về cuộc chiến để nhằm tự bào chữa cho chính ḿnh, pḥng khi sau này
bị lịch sử phán xét.
Thế c̣n những kẻ không những đă hiểu sai ư nghĩa một cuộc chiến, mà
c̣n không hiểu nổi dân tộc của ḿnh, những kẻ thuộc thành phần tinh
hoa của xă hội đó bây giờ ra sao? Bây giờ họ đang ở đâu nếu không
phải ở trong ṭa Bạch Ốc? Trên vấn đề lịch sử quan yếu này, cái vấn
đề đă xác định thế hệ của chúng ta, họ dấu ḿnh thật kín. Họ nên dấu
ḿnh như thế.
Đối với những kẻ đă đem cuộc hành tŕnh tuổi trẻ đánh bạc trên cái ư
tưởng rằng tổ quốc ḿnh là một lực lượng ác quỷ, sau khi nhận ra sự
ngây thơ của ḿnh trong những năm sau năm 1975, chắc họ phải có một
cảm giác rất kinh khủng. Thật là sáng mắt sáng ḷng cho những kẻ đă
tỉnh thức, đă tự vượt qua được phản ứng chối tội, để chứng kiến cảnh
tượng hàng trăm ngàn người dân miền Nam Việt Nam chạy trốn “ ngọn
lửa tinh nguyên của cách mạng “ trên những con tàu ọp ẹp, sự chạy
trốn mà chắc chắn 50 phần trăm sẽ vùi thây ngoài biển, hoặc là nh́n
thấy những h́nh ảnh truyền h́nh của hàng ngàn chiếc sọ người Cam Bốt
nằm lăn lóc trên những cánh đồng hoang, một phần nhỏ của hàng triệu
người bị giết bởi những người Cộng Sản “giải phóng quân.”
Thực vậy, chúng ta hăy thẳng thắn nh́n nhận. Thật đáng tủi nhục biết
bao khi nh́n vào khuôn mặt của một thương binh, hay là nghe diễn từ
tốt nghiệp của một học sinh thủ khoa người Mỹ gốc Việt Nam, mà người
cha quá cố của em đă chiến đấu bên cạnh những người Mỹ, cho một lư
tưởng mà bọn họ công khai mỉa mai, chế diễu, và xem thường. Và thật
là một điều đáng xấu hổ khi chúng ta có một hệ thống chính quyền đă
để cho em học sinh đó thành công nhanh chóng ở đây, mà lại không
thực hiện được một hệ thống như vậy ở quê hương của em.
Video về quân cách lễ nghi
Cách thức đeo dây
biểu chương...
Lễ nghi
quân cách - Vị trí các lá cờ và toán quốc quân kỳ
Quân phục, cấp hiệu,
huy hiệu... QLVNCH
Tiến
tŕnh h́nh thành Quốc Kỳ & Quốc Ca VN
Tim hiểu về ngày Quân Lực VNCH 19-6
Lịch sử Hướng Đạo Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa
và Trường Trung Học Vơ Khoa Thủ Đức
Đệ nhất Cộng Hoà - Ngày Quốc Khánh 26 tháng 10
Vài Nét Về
Quân Lực VNCH Và Sự H́nh Thành Ngày Quân Lực 19.6
Gươm lạc giữa rừng hoa
“ Triều đại “ Tổng Thống lạ lùng nhất lịch sử Hoa Kỳ
Sắc lệnh về
quần đảo Hoàng Sa
Vị Tổng Thống vĩ đại của nước Mỹ
Giờ phút cuối cùng của một thành phố – Tháng 3 - 1975
Từ chiến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân
5 điều có thể bạn chưa biết về lá cờ Hoa Kỳ
Sự ra đời của chữ
quốc ngữ...
Nh́n lại cuộc Chiến tranh Triều Tiên 1950 – 1953
Lời phản biện tại buổi tŕnh chiếu sơ lược
phim the Việt Nam War
Không quên biến cố kinh hoàng 11 tháng 9 – 2001 !
140
chữ với mẹo nhớ Hỏi, Ngă & chính tả
Cuộc tổng khởi nghĩa cướp chính quyền ngày 19/8/1945 tại
VN
Vị Tổng Thống giữ chức vụ lâu nhất Nước Mỹ
Tổng Thống Abraham Lincoln
Video về quân cách lễ nghi
VNCH 10 ngày cuối cùng...
Bảo
vệ an toàn cho công dân Hoa Kỳ khi ở Việt Nam
Lễ Hùng
Vương
Cần bảo trọng niềm tự hào dân tộc
Luận về Tậm Lư
Chính Trị
Từ chến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân
Cố Tổng Thống Ronald Reagan và… H.O.
Diễn tiến cuộc đảo chánh lật đổ Ông Ngô Đ́nh Diệm
Tại sao có cuộc đảo chánh lật đổ ông Ngô Đ́nh Diệm
Ai ra lệnh giết Ông Ngô Đ́nh Diệm? Tại sao?
Một tài liệu 42 năm cũ
Dựng
Lại Quốc Kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ
Quốc Kỳ chúng ta giương cao khắp nơi
Tài liệu về Hải chiến Hoàng Sa năm 1974
Những điều nên biết về
Medicare 2016
Remember C-Rations?
Ai đă bắn nát chân Tướng Nguyễn Ngọc Loan?
Tướng lănh VNCH
Bài phỏng
vấn cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu
Hồi kư về Tướng Lê Văn Hưng và trận An Lộc
Sư Đoàn 23 Bộ Binh và cuộc quyết chiến Ban Mê Thuột
tháng 3, 1975
Đại Tá
Nguyễn Văn Cư
Trường Sa: Băi Cỏ Mây
Thiên Thần
Mũ Đỏ ai c̣n ai mất
Tổng Thống Trần Văn Hương những ngày cuối tháng Tư 1975
tại Sài G̣n
Chuyện của một
ngôi trường
Luận về khoa bảng
Liên Hiệp Quốc và vấn đề: Bảo vệ nhân quyền
Phiếm luận
về mộng mơ qua văn chương và triết học
Chính sách
thuế khóa
Cách viết hoa
trong tiếng Việt
Đoàn
thể Xă hội và Sinh hoạt Chính Trị
Học Viện Quốc Gia Hành
Chánh
John Paul Vann, một viên tướng CIA
Văn hóa
ảnh hưởng ngôn ngữ như thế nào?
Một vài nét về văn hóa
Việt Nam
Tiếng Việt ba miền -
Tiếng nào là ‘chuẩn’ ?
TT
Ngô Đ́nh Diệm đă từng giúp gạo cho dân Tây Tạng tỵ nạn tại Ấn Độ?
HCM đă âm mưu
bán nước từ năm 1924
Vài nét
về hoạt động của Biệt Kích Dù tại Bắc Việt
Hải
chiến Midway
Adm
Chester Nimitz
Nguồn gốc thuyết âm dương tám quẻ...
SĐ Nhảy Dù và cuộc
hành quân Lam Sơn 719
Những trận đánh đi vào quân sử
Nguyên nhân xụp
đổ VNCH 1975
Hậu Quả Của Việc Hoa Kỳ Bỏ Rơi Đông Dương
Tưởng
Niệm Vị Tướng Của Mùa Hè Đỏ Lửa
Thuyết bất biến
Chương tŕnh
chiêu hồi của VNCH
Chiến tranh
Việt Nam (1945-1975)
50 năm đọc và coi lại clip cuộc đảo chánh 1963
An Lộc anh dũng
Nguyên do chính khiến VN bất tử
Người cha đẻ
hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Trận Ấp Bắc: Thực tế và
huyền thoại
Vài nét hoạt
động của Biệt Cách Dù tại Bắc Việt
Cảnh Sát Dă Chiến
VNCH
Trung
Đoàn 44 trong Mùa Hè Đỏ Lửa ở Kontum
QLVNCH - 1968-1975
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Đại đội 72,
TĐ7 ND mất tích trên chuyến bay định mệnh ngày 11 tháng
12 năm 1965
Nhảy Dù và
Cổ Thành Đinh Công Tráng
Nhân chứng lịch sử:
Mậu thân Huế
Trận KAMPONG
TRACH 1972
Trả lại sự thật v/v
Sư Đoàn 3BB lui binh...
Thống Tướng Lê Văn
Tỵ
Tướng Đỗ Cao Trí và
Tôi
Những ngày cuối cùng của QLVNCH
Tướng Dư Quốc Đống
Dư âm Cửa Việt
Tướng NGÔ
QUANG TRƯỞNG...
Lịch sử Cảnh Sát
Quốc Gia VNCH
Người Nhái VNCH
Mùa hè đỏ lửa 1972
Không Quân
VNCH và Chiến trường An lộc
NT Nguyễn Mạnh Tường
Tưởng niệm Quốc
Hận 30 tháng 4
Bậc thầy vĩ đại
Quân Dù tiến về
thành nội Tết Mậu Thân
Một ngày với Đô Đốc
Chung Tấn Cang
Tr/T Huế, chiến binh
anh dũng và trung thành với Tổ Quốc
Sinh Vi Tướng, Tử Vi Thần -
Trung Tướng Dương Văn Đức
Viễn thám
Hổ Cáp - Gia đ́nh 9 Kỵ Binh cuối
tháng tư 75
Cố Thiếu Tướng
Trương Quang Ân
Sống anh dũng, chết
hiên ngang
Chuyến công tác cuối
cùng
Cái chết của Cố Thiếu Tá
BĐQ TRẦN Đ̀NH TỰ
Chuyện một người
chiến binh...
Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Tháng 3 buồn hiu...
Người Lính Ǵà
Không Bao Giờ Chết
Thành h́nh của Quân Lực VNCH
Hăy thắp cho anh
một ngọn đèn
Những ngày cuối cùng của
Truờng Bộ Binh
Một chuyến đi toán phạt
Những NT Vơ Khoa TQLC
Tôi nh́n đồi 31 thất thủ
Ngày tàn cuộc chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù - Trấn
thủ B́nh Long; thượng kỳ Quảng Trị
Quân trường
Những người lính bị
bỏ rơi
Tết với người lính cũ
Thái Dương - Nguyễn Văn Xanh
Phi vụ Tống Lệ Chân
Trên đỉnh Chu Pao
Trung Tá Nguyễn Văn Cư
Vài biến cố đàng
sau mặt trận Tây Nguyên 75
Trận đánh phi
trường Phụng Dực...
Sinh nhật thứ 58 - Trường
BB/TĐ
Trung Sĩ Vũ Tiến Quang
Mũ Đỏ, mũ Đen
Chân dung người Chiến Sĩ
CIA và các ông Tướng
Dựng Cờ
Bức tượng Thương Tiếc
Kẽm gai bọc thây anh
hùng
Lịch sử h́nh thành
QLVNCH
Văn tế Chiến Sĩ Trận
Vong
Người lính
VNCH trong mắt tôi (video)
Cà-fê nha, Chuẩn Úy?
Chân dung người
lính VNCH
Chiến thắng An Lộc 1972
Quảng Trị - Mùa hè đỏ lửa
Trương Văn Sương - Người tù
bất khuất
Chết trận Đồng Xoài
Ư nghĩa ngày QL 19/6
Viết cho ngày QL 19/6
Sự h́nh thành QL 19/6
Nhân ngày QL 19/6
Tâm t́nh ngày QL 19/6
Bối cảnh
chính trị quân sự trước 19/6
VNCH bị bức tử
Thủ Đức... gọi ta về
Chân dung người lính
VNCH
Sự thật về cái chết
của Tướng Lê Văn Hưng
Người lính không có số
quân
Giày Saut trong tử địa
Chuyện tháng 4 của những
chàng BK
Trung Tá CSQG Nguyễn
Văn Long
Những v́ sao thời lửa đạn
Mùa hè đỏ lửa: Phần 1,
Phần 2,
Phần 3
Lịch sử chiến tranh VN từ
1945...
Thời chinh chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù
Tưởng niệm Tướng Trần Văn
Hai
Vài kỷ niệm với Tướng Lê Nguyên
Vỹ
Tiểu Đoàn 42 BĐQ - Cọp Ba Đầu Rằn
Địa Phương Quân và Nghĩa Quân
QLVNCH
Những người trở về
với đại gia đ́nh dân tộc
Khe Sanh trong ṿng vây
Vietnam,
Vietnam
Từ Mậu Thân 68 đến mùa hè đỏ
lửa 72...
Trận đánh Đức Huệ
Lam Sơn 207A - Khe Sanh
Trận chiến Khe Sanh
Mật trận Thượng Đức -
1974
Người cha đẻ
hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Quốc Kỳ và Quốc
Ca Việt Nam
Việt Nam Quốc Dân Đảng
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Cái chết trong tù
CS của cựu Thủ Tướng Phan Huy Quát
Sự đáng sợ cuả nước
Mỹ
Oan hồn trên xứ Huế
Sau 42 Năm, Nh́n Lại Vụ Tết Mậu Thân
Mưa Đồng Tháp Mười
Chăn gối với kẻ thù
Ông Lộc Hộ - Anh hùng vô danh
Cải cách ruộng đất...
Giờ thứ 25
Biến động miền Trung
Người Mỹ phản bội
chúng ta
cs nằm vùng
Những ngày cuối
của TT Nguyễn Văn Thiệu ở SG
T́m hiều về h́nh Tiếc
Thương và Vá Cờ
Tháng Tư đen
Giờ phút hấp hối Thành
Phố Đà Nẵng
Ai giết đức thầy Huỳnh Phú
Sổ
H́nh ảnh VN từ 1884-1884
Thổn thức cho VN
Valentine trong di
sản Chiến Tranh
Hoàng Hậu Nam Phương
Thảm sát ở Tân Lập
Hố chôn người ...
T́nh h́nh nhân quyền
ở VN năm 2007
Người Việt xây thành Bắc
Kinh