CHIẾN THẮNG AN LỘC 1972 - Phần Kết

1- T̀NH QUÂN DÂN NHƯ CÁ VỚI NƯỚC

Theo tổ chức của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, mỗi đơn vị tác chiến ở cấp Trung Đoàn, Lữ Đoàn, Chiến Đoàn đều có 1 Đại Đội Quân Y, có một bác sĩ Quân Y và nhiều Y Tá đi theo đơn vị hành quân ra mặt trận. Có nghĩa là tại mỗi mặt Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một hay hai vị Quân Y Sĩ và nhiều toán cứu thương. Hăy đọc một đoạn trích ngắn trong bản phụ đính của Chuẩn Tướng Mạch Văn Trường trong tác phẩm “Trung Đoàn 8 Bộ Binh tại An Lộc” như sau (có thể xem như là tiêu biểu cho cả 4 mặt Đông, Tây, Nam, Bắc về vần đề Y Tế và chung sự) ;

Ngay khi địch ngưng tấn công, việc đầu tiên Trung Đoàn 8 cần phải giải quyết gấp là di tản thương binh và thường dân bị thương nặng về Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn, để Bác Sĩ Quân Y Trung Đoàn chăm sóc, kế đó là gom hết tất cả các xác chết đồng đội, thường dân và cả xác của Việt Cộng bỏ lại chiến trường, chôn để tránh mùi hôi thối do xác chết xông lên.

Kiểm tra t́nh trạng quân số và thương binh th́ từ ngày 13 tháng 4, khi bắt đầu nhập cuộc chiến đến ngày hôm nay, tổn thất thương vong của các tiểu đoàn lên đến gần phân nửa. Số người tử thương th́ đă giải quyết chôn ngay tại chỗ, số bị thương th́ tồn đọng rất nhiều, v́ ngày nào cũng có nhiều thương binh nhưng không tản thương được. Do đó, Quân Y tạm thời giải quyết : số người bị thương nhẹ c̣n đi đứng được th́ sau khi băng bó xong cho trở về đơn vị cũ, cầm súng tiếp tục chiến đấu trở lại. Do đó, có người bị thương 2 hoặc 3 hay nhiều lần. Có người lần trước bị thương nhẹ, lần sau bị thương nặng. Cũng có những thương binh nhẹ sau đó lại tử thương. C̣n những thương binh nặng th́ để nằm đó chờ tản thương, sống thoi thóp, rồi có người ṃn mỏi chết dần



Đại Đội 52 Quân Y báo cáo trong khu vực của Trung Đoàn 8 BB c̣n có cả ngàn Quân Nhân và thường dân bị thương nặng chờ tản thương, nằm chật cả một dăy phố trên đại lộ Hoàng Hôn. Những người c̣n lành mạnh th́ rất mệt mỏi và gầy ốm v́ phải chiến đấu hết ngày này sang ngày khác, không th́ giờ nghỉ ngơi, thiếu ngủ, thiếu ăn, tinh thần lúc nào cũng bị căng thẳng, sinh mạng không biết chết lúc nào. Lại nữa, mùi hôi thối từ những xác chết rất khó thở. Ruồi lằn sinh sản nhanh kinh khủng. Nước không đủ uống, lấy đâu mà tắm giặt, dơ bẩn, khó chịu, nhưng họ cũng phải ráng chịu. Phấn đấu sống để mà chiến đấu, để bảo vệ Quê Hương và Dân Tộc không lọt vao tay Cộng Sàn.

C̣n về t́nh h́nh dân sự của Bệnh Viện Tiểu Khu B́nh Long xin trích “Nhật Kư An Lộc” của Bác Sĩ Nguyễn Văn Qúi trong Chương “Địa Nguc Trần Gian” từ trang 199 đến 218.

2.- ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN

Tôi đă cắt mấy cẳng chân nát bấy. Xuơng vỡ ra nhiều mảnh vụn. Thịt da tơi tả trông như miếng giẻ rách, bầy nhầy lẫn lộn đất cát và mấy sợi gân trắng hếu. Tôi thấy không tài nào giữ được những cẳng chân ấy. Chiếc cưa dây Gigli tôi dùng đi dùng lại nhiều lần, giờ đây không chịu nổi nữa. Tôi kéo cưa được mấy cái là đứt tung ra, văng cả máu lên mặt. Trong tủ y cụ tôi chỉ c̣n có hai sợi chót. Sau khi thay, tôi chỉ c̣n một sợi độc nhất để dành. Sợi dây cưa Gigli rất dễ sử dụng. Cưa mau lại đỡ mệt hơn cưa tay thường. Tôi phục người nào đó đă sáng chế ra sợi dây cưa này. Tiện lợi vô cùng, v́ nó chỉ là những sợi dây thép gồ ghề soắn lại với nhau nên luồn lách chỗ nào cũng được.

Trong t́nh trạng hiện tại, tôi quí sợi dây cưa này lắm, nó giúp tôi làm việc mau lẹ c̣n dành th́ giờ mổ nhiều người khác. Thiếu nó th́ những trường hợp thiết đoạn tứ chi tôi đành bó tay. Tôi cố gắng làm việc cho thật nhanh để thương binh khỏi phải chờ đợi và nhất là tránh phơi ḿnh lâu ở chỗ không an toàn.

Mọi nghi thức trong pḥng mổ đều được giản dị hoá đến mức tối thiểu. Chúng tôi chỉ cần một đôi găng tay. Mọi người trong toán mổ đều mặc áo giáp, đầu đội nón sắt để thay thế áo choàng mổ. Có như vậy chúng tôi mới yên ḷng làm việc v́ bên ngoài Việt Cộng vẫn pháo tới đều đều.

Máy phát điện đă bị pháo kích hư từ đêm hôm qua. Tôi phải mở rộng cửa sổ để có đủ ánh sáng làm việc. Chiếc bàn mổ phải luôn luôn xoay ngang, xoay dọc, lộn đẩu lộn đuôi tùy thuộc nơi mổ là ngực, bụng, đầu hay chân tay để có đủ ánh sáng mặt trời rọi vào chỗ mổ. Pḥng hấp ngưng hoạt động v́ không c̣n điện nữa. Các dụng cụ giải phẫu đều được khử trùng bằng cách đốt bằng rượu cồn hay ngâm rửa trong nước sà bông gọi là surgical soap.

Mặc áo giáp mổ vừa nặng vừa nóng. Trong pḥng mổ kín mít, không máy lạnh, chỉ có một cái cửa sổ thông hơi nên đứng một lúc mà mồ hôi vă ra như tắm. Tôi bị mất nước nhiều quá thành ra mau mệt. Nước bây giờ quư hơn vàng, khó kiếm ra. Pḥng mổ bây giờ không c̣n một giọt nước. Những khăn mổ đă dùng rồi, dính máu không có nước giặt được chị Huyền gom lại vứt thành đống sau pḥng trực y tá. Ngay đến nuớc rửa vết thương c̣n không có lấy nước đâu ra giặt đồ.


Ngay những ngày đầu của cuộc chiến, tôi đă tiên liệu t́nh trạng này. Nhưng tôi thực không ngờ trận đánh kéo dài măi không dứt và h́nh như hiện giờ mới chỉ là khởi đầu. Tuần trước tôi đă ra lệnh cho Thượng Sĩ Lư chỉ huy các nhân viên pḥng mổ thu gom tất cả các chai nuơc biển đă dùng rồi, đổ đầy nươc vào, đem đi hấp để dự trữ hàng giẫy dài mấy trăm chai dọc theo tường pḥng mổ.

Mặc dù chúng tôi dùng rất dè sẻn, chỉ để rửa các vết thương, số nước đó cũng chỉ được một tuần sau là hết. Cũng may tôi xuống dưới kho lớn đă đổ nát t́m được 6 gallon phisohex và hai thùng hydrogen peroxide. Không có nước pha, tôi đành rửa các vết thương bằng phisohex nguyên chất.

Pḥng mổ bây giờ thật xơ xác hoang tàn. nền nhà dơ bẩn v́ không có nước lau đă lâu. Dưới chân bàn mổ từng vũng màu đông đen x́ hôi hám. Không khí ngột ngạt khó thở, không thể nào tiếp tục làm việc được nữa. Bệnh viện đă bị cô lập. Muốn liên lạc với các giới chức có thẩm quyền để xin trợ giúp chỉ c̣n có một cách đích thân đi bộ tới tận các bộ chỉ huy. Nhưng trong t́nh thế này tôi không tin là họ có thể giúp được cho bệnh viện một chút ǵ. Tôi tự nghĩ, có sao làm vậy, đến đâu hay đến đó, hết sức ḿnh th́ thôi.

Khoảng 5 giờ chiều, Bác Sĩ Nam Hùng ở pḥng cấp cứu xuống cho tôi hay có 5 người bị thương bụng cần mổ gấp, tôi nghe vậy mệt xỉu luôn.

Dù ở trong thời b́nh với đầy đủ phương tiện, tôi có làm suốt đêm đến sáng, chưa chắc một ḿnh tôi có thể giải quyết xong số thương binh đó. Huống chi, trong t́nh trạng hiện nay, với một số nhân viên cố định, đă làm việc suốt ngày không nghỉ. Tôi nghĩ không tài nào làm hết nổi. Không biết trận chiến c̣n kéo dài đến bao giờ. Tôi phải giữ sức khỏe cho nhân viên và cho tôi để có thể tiếp tục làm việc trong những ngày sắp tới. Nếu phung phí sức khỏe làm việc trong một ngày để rồi sau đó kiệt sức nằm bẹp một chỗ th́ thật là người bất trí.

Lại c̣n vấn đề cá nhân nữa. Không ai lo cơm nước cho chúng tôi. Chúng tôi phải tự túc lấy. Sau vài ca mổ trong giờ xả hơi tôi tạt qua pḥng nhắp vội một hai nắp bi đông nước cho đỡ khát, ăn vội mấy th́a cơm sấy với thịt hộp cho qua cơn đói. Các nhân viên pḥng mổ khác chắc cũng được bạn bè giúp đỡ nên họ cũng chưa đến nỗi kiệt sức lắm.

Tuy nhiên trong t́nh trạng hiện tại, không điện nước, không đèn đuốc, th́ dù có tinh thần cao cách mấy cũng không thể nào làm được. Lại thêm Việt Cộng vẫn tiếp tục pháo kích suốt ngày. Đạn pháo rơi bên trường trung học trước bệnh viện,bên Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 5, bên Ty Công Chánh sau bệnh viện rồi rơi vào ngay cả bệnh viện khiến cho chúng tôi đứng mổ không yên. Mọi người đều cố làm thật nhanh để c̣n đi t́m chỗ núp.

Những vội vă trong ḷng không biểu lộ ra nét mặt. Ai nấy đều có cái vẻ ngoài điềm tĩnh để làm việc. Có thể nói sợ quá hoá lỳ. Vị thực ra đâu c̣n cách nào khác. Tuy nhiên mỗi lần nghe tiếng rít của đạn bay qua đầu hay tiếng hú của hoả tiễn th́ những dấu hiệu kinh sợ mới thấy hiện ra trong ánh mắt mệt mỏi của mọi người. Riêng tôi, mỗi lần như vậy th́ cảm giác sợ hăi làm co thắt các bắp thịt đến buốt nhói ở tim. Khi nghe thấy tiếng đạn nổ rồi, thấy ḿnh không hề hấn ǵ mới yên ḷng làm việc tiếp.

Càng ngày Việt Cộng càng pháo nhiều, tinh thần mọi người ở đây thật căng thẳng. Sống tính từng giờ, chết không biết lúc nào. Chúng tôi như những con chim đă bị tên, thấy cây cong là sợ : một tiếng xiết chân, một tiếng chép miệng, một tiếng thắng xe, tiếng xao động của mái tôn cũng làm cho chúng tôi giựt thót ḿnh. Bao giờ tôi cũng có cảm tưởng là có một trái đạn treo trên đầu ḿnh sẵn sàng nỗ bất cứ lúc nào.

Tôi nhận thấy không tài nào làm hết những vết thương bụng đó được.Tôi chọn xem người nào nhẹ nhất tôi làm trước. Những người nặng và những người mất máu nhiều không có hy vọng sống sót sau khi mổ, tôi chỉ cho truyền nước pha với trụ sinh rồi giao cho số mệnh.

Trong số những người bị thương bụng không mổ, chỉ có hai người sống sót, một cô gái và một người lính cao lớn tên Ba. Tiếc thay anh Ba sống được hai tuần th́ một đêm kia, pḥng hậu giải phẫu bị trúng một trái 61 ly. Người đàn bà nằm ngay chỗ trái đạn nổ cùng với đứa con không việc ǵ, trái lại anh Ba bị một mảnh nơi cẳng chân trái. Một tuần sau anh chết v́ bị phong đ̣n gánh.

Trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều, trong không khí ngột ngạt oi bức tanh mùi máu của pḥng mổ, tôi, Thiện, X̣m cố sức làm việc. Tôi cố khâu những vết thủng ruột non. Tôi thấy khó thở quá, mồ hôi chảy ṛng ṛng trong thân làm tôi thấy ngứa ngáy khó chịu. Thỉnh thoảng tôi lại phải nghiêng đầu dơ vai lên quẹt mồ hôi ở mặt từ trán chảy xuống.

Bây giờ không c̣n như mấy ngày trước nữa mà mong có người đứng bên lau mồ hôi cho ḿnh. Trong hoàn cảnh khó khăn tôi đă h́nh thành một triết lư sinh tồn là cứ hết sức chú ư vào công việc ḿnh làm, không cần để ư tới thời gian và những phiền toái chung quanh. Bởi vậy cuộc mổ chiều hôm đó tuy cực nhọc khó khăn rốt cuộc rồi cũng xong.

Tôi mệt lả người. Trong lúc Thiện, X̣m đẩy bệnh nhân ra pḥng hậu giải phẫu, tôi bước ra ngoài cho dễ chịu một chút. Tôi không dám hít mạnh v́ không khí bệnh viện hiện giờ chẳng trong lành, thơm tho ǵ. Cho tới nay gần 300 xác người nằm sấp lớp dưới nhà xe và sân sau của bệnh viện. Những xác chết đó có từ ngày đầu của cuộc chiến, đến nay gần mười ngày mà chưa được đem đi chôn. Buổi chiều mùa hạ nóng bức cùng với mùi tử khí của những xác người đă bắt đầu trương ph́nh làm cho không khí đặc quánh, thật khó thở.

Bệnh viện có một nhà xác chứa được hai xác. Khi tôi tới làm việc ở tỉnh này được chừng ba tháng, th́ dự án nới rộng nhà xác của tỉnh đă được thông qua và bắt đầu. Một ông thượng sĩ an ninh của tỉnh th́ thầm với tôi :

- Bác sĩ đừng chê tôi dị đoan, nới rộng nhà xác là điều tối ky, v́ chắc chắn sẽ có nhiều người chết lắm. Để rồi bác sĩ coi tôi nói có đúng không. Trước kia làm ở tinh Chương Thiện cũng vậy. Chỉ vài tháng sau khi nới rộng nhà xác là vô số người chết tới.

Lúc đó tôi gật đầu cho ông ta vừa ḷng, nhưng trong bụng bán tín bán nghi. Nay th́ thấy ông thượng sĩ già này có lư.

Thoạt đầu những người tử nạn đều được tẩm liệm vô ḥm đàng hoàng, có cả quốc kỳ phủ quan tài cùng hương đèn đốt cháy suốt ngày đêm. Trung đội chung sự không đem đi chôn được v́ pháo kích và khu nghĩa địa không được an ninh v́ ở xa, ngoài vùng kiểm soát của quân ḿnh, nên xác chết cứ để lại tại bệnh viện.

Khuya, sau khi mổ xong, đi xuống pḥng ngủ, tôi không dám nh́n ra phía nhà quàn với hàng quan tài có những ánh nến leo lét cháy. Cứ trông thấy là tôi lạnh người dựng tóc gáy rảo bước cho mau.

Dần dần người chết quá nhiều, bất cứ nơi nào có xác chết là họ thu về đem thảy vào nhà xác bệnh viện. Mới đầu giới hạn ở nhà quàn, sau lan ra nhà xe, tới sân sau, rồi tới ngang hông văn pḥng Ty Y Tế ngay trước trại ngoại khoa. Có xác quấn poncho, có phiếu chứng tử đính kèm, nhiều xác để trần mặc áo giáp, xác nằm xấp, nằm nghiêng, co chân co tay, miệng há hốc, mắt trợn trừng. Có xác nằm b́nh thản như người ngủ. Có xác trương ph́nh, bụng căng cứng, bóng như bụng ễnh ương, chảy nước vàng, rữa nát v́ để quá lâu, phơi nắng suốt ngày đă biến màu thành đen sạm như ch́. Xác của người lớn, của trẻ con, của quan, của lính, của dân nằm lẫn lộn, xông lên mùi hôi thối suốt nửa tháng trời. Ruồi nhặng bu đầy trên mặt mũi, trên những vùng nước rỉ ra từ những thân thể sắp rữa nát.

Để ngăn ngừa ruồi muỗi sinh sản, có người đem rắc bột DDT lên những xác chết. Hành động này về phương diện vệ sinh, trên lư thuyết th́ rất đúng. Nhưng đứng ở một nơi nào khác kia, ở một thời điểm nào kia, chứ thực t́nh tôi vẫn phân vân tự hỏi tại đây nó có tốt không ? Trong nhất thời, tôi cho là tai hại quá.

Ruồi nhặng bị xua đuổi khỏi chỗ ở của nó liền quay vào tấn công bệnh viện. Khắp chỗ nào cũng có ruồi nhặng. Chúng ĺ lợm đậu lên đầu lên mặt tôi, lên mặt những thuơng binh mệt mỏi nằm ngủ quên. Tôi đưa tay vuốt mặt ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết kinh tởm đến lợm giọng. Tệ hơn nữa hiện giờ chẳng kiếm đâu được nước mà tắm rửa. Tôi lấy một cục bông g̣n thấm alcool lau qua cho đỡ bẩn. Mùi hăng nồng của alcool quả thực đă làm tôi thấy sạch sẽ hơn, dễ chịu hơn được một chút.

Lại nữa, mùi DDT trộn với mùi của xác chết x́nh thối hợp thành một mùi khủng khiếp không tài nào ngửi được. có những xác ruồi bu đen suốt từ đầu đến chân, tôi trông thấy mà nôn nao trong ruột muốn ói.

Mấy ngày sau, anh Châu kiếm đâu được ít thịt heo đem kho tầu mang đến cho tôi nhưng tôi không thể ăn được. Cứ đưa miếng thịt lên miệng lại nghĩ tới đống thịt rữa nát chỉ cách ḿnh không xa là mấy, đành phải bỏ xuống. Ấn tượng đó cho đến cả tháng sau, lúc dọn sang bộ chỉ huy tiểu khu mới hết.

Sau khi không thể chịu được những xác chết đó nữa, chúng tôi tŕnh sự việc lên Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 5. Một vị đại tá được chỉ thị lo việc này. Đó là Đại Tá Điềm nguyên Tỉnh Trưởng Long Khánh hồi tôi c̣n ở Trung Đoàn 43 Sư Đoàn 18 Bộ Binh đóng ngay tại tỉnh này. Không hiểu sao tôi lại gặp ông ở đây. Đích thân ông dẫn một tốp lính cùng 10 lao công đào binh để hốt xác đem lên xe cam nhông đưa đi chôn. Nhưng khi Đại Tá Điềm ra lệnh xong vừa quay về là lính, lao công đào binh cũng trốn luôn. Ai cũng ghê tởm không dám làm công việc khênh hàng trăm xác rữa nát hôi thối lên xe.

Ở sân trường học, ngay phía trước cửa bệnh viện, một chiếc xe ủi đất của Ty Công Chánh đang đào những hố thiệt lớn. Tiếng máy nổ khác thường làm mọi người chú ư. Ai cũng thắc mắc không hiểu họ đang làm ǵ. Mới đầu, tôi tưởng Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn cho làm thêm công sự chiến đấu, sau mới biết là đào hố chôn tập thể. Xe phải đào tới gần một ngày mới xong.

Buổi chiều chừng 5 giờ, một xe GMC dẫn 10 lao công đào binh cùng 5 người lính sang bệnh viện. Xe de đít quay vào đám xác. Lần này có lệnh của Đại Tá Điềm là ai trốn chạy sẽ bị bắn tại chỗ. Chính nhờ nghiêm lệnh này công việc đă được tiến hành tương đối chu đáo và có hiệu quả. Một trung sĩ to con, mặt sát khí đằng đằng cầm súng M.16 đứng chỉ huy.

Mấy người lao công đào binh đi kiếm bao nylon gạo sấy để làm bao tay h́ hục khênh từng xác vất lên xe.

Nước vàng hôi thối từ những xác chết chảy ṛng ṛng. Bắt họ làm công việc này thật tội nghiệp. Nhưng nếu không bắt buộc th́ làm sao giải quyết nổi gần 300 cái xác đó. Sau khi chất lên được gần một xe, nh́n lại thấy số xác người như không suy chuyển một chút nào, mấy anh lao công đào binh đă bắt đầu nản, xuống tinh thần. Phần v́ mệt mỏi, phần v́ tiếp cận ngay những cái xác đang rữa nát hôi thối đó, họ đều xin dừng tay nghỉ mệt và một anh đề nghị lấy xe ủi đất ủi tất cả các xác đó vào một đống sau bệnh viện rồi đổ xăng đem đốt. Nhưng giải pháp này không được chấp thuận. V́ mùi khét lẹt của gần 300 cái xác đó xông lên th́ chắc không ai chịu nổi.

Bỗng một người lính la lên :

-Có thằng trốn.

Hai người lính liền đi lục soát t́m kiếm. Lợi dụng mọi người không chú ư, ba người nữa chạy vội ra tính leo rào trốn khỏi bệnh viện. Một cuộc rượt bắt diễn ra. Anh trung sĩ phải bắn mấy phát chỉ thiên mới bắt lại được ba người, c̣n một người trốn mất luôn. Bắt được anh cho mỗi người một báng súng vô ngực, buộc phải quay lại làm tiếp. Anh hăm dọa :

-Tụi bay mà bỏ chạy nữa tao bắn bỏ nghe.

Một người lao công đào binh mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm chiếc áo ka ki bạc màu, nhăn nhó qua hàng nước mắt :

- Hôi thối quá làm sao tụi em làm được.

Anh trung sĩ nạt lại:

- Bộ tao đứng canh tụi bay ở đây không ngửi thấy mùi sao.

Ráng làm cho xong rồi về.

-Khênh người sống c̣n đỡ, khênh người chết śnh nặng quá muốn hụt hơi luôn. Trung sĩ cho tụi em nghỉ một lát để thở.

-Được, cho tụi bay nghỉ 5 phút.

Mấy lao công đào binh ngồi ngay xuống thềm xi măng văn pḥng Ty Y Tế nghỉ xả hơi. Mặt người nào người nấy phờ phạc có lẽ phải hít thở măi những mùi xú uế từ những tử thi để lâu ngày. Một người trông hăy c̣n trẻ, chừng 20 tuổi mặt mũi có vẻ thông minh ngồi dựa vào tường than thở.

- Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ tao phải làm một việc cực khổ khốn nạn như thế này. Cực đéo chịu được, thà chết sướng hơn.

Tôi cho người đi kiếm mấy cặp găng tay đă dùng rồi đưa cho họ mang để họ làm việc dễ dàng hơn là dùng những bao nylon gạo sấy.

Hết năm phút xả hơi, họ lại được lệnh tiếp tục khênh xác lên xe. Đầy xe rồi tài xế liền lái ra hố chôn tập thể. Họ lại khênh xác vứt xuống hố. Tới 8 giờ tối mới xong được hai xe. Họ làm liên tục như thế trong hai ngày mới thanh toán hết số xác trong bệnh viện. Chiếc xe ủi đất phải đào thêm hố nữa dài theo sân của trường trung học mới đủ chỗ chôn. Ngoài ngă ba Xa Cam dọc theo vườn cao su, trung đội chung sự tiểu khu c̣n đào thêm một hố chôn tập thể khác khá lớn. Tôi nghe nói hố đó chứa chừng gần một ngàn xác.

Giờ đây mồ mả mọc lên như nấm rải rác khắp thành phố. Những tấm bia bằng gỗ pháo binh, bằng giấy carton được mấy người bạn đồng đội viết nguệch ngoạc tên họ người chết và cắm lên vội vă. Họ phải làm thật lẹ v́ rất nguy hiểm khi phơi ḿnh quá lâu trên mặt đất. Đạn pháo kích có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Trước cửa nhà Tiểu Khu Phó, hai người đang đào hố chôn bạn, gần xong th́ bị ngay một trái 105 ly. Chẳng một ai sống sót. Sẵn hố đă đào, người ta liền vùi tất cả chung vào một lỗ. Thành ra những ngựi lính ấy đă tự tay đào lỗ chôn ḿnh. Mấy anh lao công đào binh cũng bị tử nạn đang khi vứt xác xuống hố. Thi thể họ cũng được vùi chung với những xác mà họ mới vừa khênh xuống.

Người ta kể chuyện, v́ có những vụ như vậy nên mỗi lần đào hố chôn, họ lại đào rộng ra một chút để nếu có bất hạnh xảy ra th́ có sẵn hố tự chôn ḿnh luôn. Thật là bi thảm nếu quả thực là như vậy. Không biết chuyện đó có thật hay không.

Từ khi giải quyết xong mấy trăm xác chết đó, bệnh viện thấy dễ thở hơn được một chút. Tuy nhiên hàng ngày, trung b́nh có từ 3 đến 5 xác do các nơi đem tới. Trung đội chung sự v́ vậy cứ cách ngày lại phải tới bệnh viện gom xác lại đem đi chôn. Công việc cứ tiến hành đều đều như vậy, nên không c̣n sự ối đọng cả mấy trăm xác chết như trước nữa.

Ở đây không phải chỉ chết một lần, mà hai lần, có trường hợp tới ba lần. Pháo trúng mồ, thân xác bị cầy nát lên, được chôn lại, bị pháo trúng nữa, thịt xương rữa nát văng văi tứ tung, hôi thối khủng khiếp. Đó là truờng hợp của một nữ y tá thuộc pḥng y tế công cộng chẳng may bị tử thương, được bạn bè đem chôn tại bờ tường phía sau bệnh viện, đă bị chôn hai lần như vừa kể ở trên. Và đó cũng là trường hợp của bốn quân y tá mà tôi là người nói chuyện với họ lần cuối cùng dưới tàn cây trứng cá trườc cửa văn pḥng Milphap.

Khi tôi từ pḥng mổ đi xuống trại ngoại khoa, nửa đường gặp một nhóm quân y tá đang đứng nói chuyện với nhau. Trông thấy tôi, binh nhất Út tươi cười chào hỏi :

- Bác sĩ làm việc có mệt không ?

Tôi đứng lại nhập bọn với họ, trả lời :

- Mệt lắm, nhưng cũng phải cố gắng, c̣n nước c̣n tát. Thế các anh em có chỗ núp an toàn không, ăn uống cơm nước ra sao ?

- Thưa bác sĩ, nhờ có gạo sấy do thả dù tiếp tế nên cũng không bị đói. Chúng em cứ hai người chung một hố cá nhân đào dọc tường sau của trại nhi khoa, cho đến bây giờ th́ may mắn chưa có ai bị hề hấn ǵ cả.

- Thế th́ tốt lắm, nhưng không nên đứng khơi khơi giữa trời như thế này làm ǵ, nguy hiểm lắm..

Nói xong, tôi liền tiếp tục đi xuống trại ngoại khoa, mở khóa vào trong pḥng ngả lưng định nằm vài phút để lấy lại sức. Vừa nằm chưa ấm chỗ tôi chợt nghe một tiếng nổ rất gần ngay trong bệnh viện, không to lắm, mảnh đạn, đất đá văng lên mái nhà nghe rào rào. Tôi đoán là đạn súng cối 61 ly. V́ đă có kinh nghiệm và đă quá quen với pháo kích rồi nên nghe tiếng nổ là tôi có thể đoán trúng được là loại đạn ǵ. Tôi nghĩ thầm loại này th́ nhằm nḥ ǵ chỉ như găi ghẻ mà thôi. Tôi chẳng thèm để ư, định bụng nằm trên giường như thường, chẳng cần phải chui xuống gầm giường như mọi khi nữa.

Đang suy nghĩ miên man, th́ có tiếng gơ cửa gáp rút, rồi tiếng trung sĩ Lạng trưởng trại ngoại khoa nói vọng vào :

- Xin mời bác sĩ ra ngay cho. Có bốn y tá của ḿnh bị thương nặng!

Tôi vội ngồi bật dậy, đi ra ngoài, khoá cửa lại cùng trung sĩ Lạng chạy ra phía đầu trại ngoại khoa, ra tới sân trước văn pḥng Milphap tôi thấy một nhóm đông đang xúm xít săn sóc bốn người bị thương nằm dưới đất.

Tôi khám thật nhanh thấy ba người kia đă chết v́ vết thương quá nặng ở đầu, bụng. C̣n có binh nhất Út thấy có vẻ tỉnh táo nhưng mặt mày xanh mét v́ mất máu, v́ đau. Tôi ra lệnh cho y tá khênh Út vào văn pḥng Milphap, đặt anh ta trên chiếc bàn, rồi bắt đầu khám lại kỹ càng hơn. Tôi thấy một vết thương do mảnh đạn xuyên vào phổi phải. Không có tiếng thở phế bào. Chắc máu ra nhiều trong phổi. Tim đập rất yếu. Chắc chắn bệnh nhân cần phải được thông phổi ngay. Nhưng những dụng cụ thông phổi nay đă hết. Nên tôi đành phải dùng valve Heimlitz là một h́nh thức thông phổi mà không cần b́nh nước v́ valve chỉ cho phép đi một chiều tức là máu ra được nhưng không khí không vào được do hai lá cao su khi thở ra th́ nó mở ra, khi hít vô th́ nó tự động đóng lại theo sức ép của không khí.

Tôi biết vết thương này không đơn giản. Chắc chắn nó đă gây hư hại nhiều cho những cơ quan bên trong. Tôi chắc Út khó có thể qua khỏi được nếu không được di tản kịp thời. Nhưng với t́nh trạng hiện nay, tản thương là điều không thể có được. Tôi nghĩ đến nước này chỉ đành phó mặc cho trời mà thôi.

Sau khi truyền nước biển xong tôi dặn mấy người bạn Út canh chừng trong đêm nay. Ngày mai nếu may mắn có chuyến tản thương sẽ cho Út ưu tiên đi trước.

Tôi đi ṿng qua đống rác lớn cuối trại nội khoa, ra pḥng cấp cứu. Qua hành lang giữa trại, tôi thấy thương binh nhiều quá, nằm bừa ra cả lối đi. Tôi phải len chân lần từng bước. Ra tới cửa chính giữa, nơi được dùng làm pḥng cấp cứu. Một cảnh tượng đau ḷng hiện ra. Chừng 30 thương binh nằm đầy ra ở dưới đất. Một vài người có bang ca, c̣n phần đông nằm ngay trên sàn gạch dơ dáy, đầy bông băng vấy máu. Một bàn kê sát vách tường trên đó để đầy các thứ thuốc sát trùng, các thứ thuốc chích, cạnh đấy là những thùng băng đă được khui sẵn. Sáu y tá luôn tay làm việc băng bó. Bác sĩ Nam Hùng, bác sĩ Tích đă khám vết thương từng người rồi ra chỉ thị cho y tá, cái nào rửa sạch băng lại, cái nào cần giải phẫu th́ chuyển xuống pḥng mổ. Tôi đến gần bác sĩ Tích, anh nh́n lên lắc đầu thở ra. Tôi hiểu ư nói:

- Nhiều quá phải không anh Tích ? Bác sĩ Tích gật đầu mệt mỏi đáp :

- Tôi với anh Hùng làm từ sáng tới giờ mà vẫn không hết. Nghe nói họ sẽ c̣n mang tới nữa.

-Trời! Lấy chỗ đâu cho thương binh nằm. Ở đây đầy rồi. Dưới trại cũng hết chỗ chứa.

Bác sĩ Tích ngao ngán lắc đầu :

- Mấy thằng khiêng cáng viên dông hết rồi. Tụi nó mất tinh thần, tên nào tên ấy lờ quờ không muốn làm ǵ cả.

- Ḿnh bận làm việc không hở tay đâu để ư được tụi nó. Giá có thêm người đứng ra chỉ huy, tụi nó sợ, làm việc, th́ đâu có ối đọng khổ sở như thế này.

Tôi đi thăm một lượt, may mắn không có ai cần phải mỗ lớn cả. Phần đông đều bị thương ở tay chân. Có nhiều người bị găy xương, được các bạn đồng đội băng bó giữ im tạm khúc xương bị găy bằng những cành củi khô hoặc bất cứ vật ǵ mà họ kiếm được.

Một điều tôi lấy làm lạ là bị thương đau đớn như thế mà không có ai kêu la. Khi các y tá xức thuốc rửa những vết thương trầy trụa, họ chỉ suưt soa nhăn mặt cắn răng chịu đựng chứ không như những ngày thường.

Trong số những người bị thương, có mấy người dân vừa đàn bà vừa trẻ con. Một đứa trẻ cụt cả hai chân lên tới đầu gối, nằm gối đầu trên một chiếc hộp đựng băng, dơ đôi mắt lờ đờ nh́n tôi miệng mấy máy một cách yếu ớt :

- Nước, nước, cho con hớp nước.

Sắc mặt nó v́ bị mất máu nên xanh mét, da môi khô, cánh tay trái bị băng gần hết. Một sợi giây ṿng qua cổ treo cánh tay trước ngực thành một góc 90 độ.Tay kia cũng đuợc giữ im để truyền nước biển. Thân h́nh nó thành ra ngắn ngủn một cách thảm hại. Vệt nước mắt khô c̣n in trên má. Mắt nó ráo hoảnh, nó không c̣n nước mắt để mà khóc. Nó nh́n để mà nh́n, đôi mắt dường như vô cảm giác. Tôi nghĩ nó đă quá mệt, tê dại không c̣n biết đau đớn là ǵ nữa. Nó bây giờ chỉ c̣n là một sinh vật, sinh vật “vô tri”. Cạnh đấy một người đàn bà bị thương ở má phải tóc bê bết máu nằm gục đầu trên đống băng vấy máu. Vết thương của bà ta đă được băng bằng một băng cá nhân nhà binh khá lớn che gần hết khuôn mặt chỉ để hở một con mắt tím bầm, sưng vù, thỉnh thoảng cố nhướng lên mà không được. Bà ta nằm rên nho nhỏ.

Phía góc pḥng, một người lính bị thương ở đầu, bị quấn băng kín mít, chốc chôc lại la lên :

- Trời ơi khát nước quá, ai cho tôi miếng nước.

Kêu xong anh ta lại nằm yên như không có ǵ xảy ra cả. Mọi người đều bận rộn, không ai lấy nước cho anh, v́ thực ra cũng khó mà kiếm được nước trong lúc này. Tôi yên trí không lo anh bị chết khát, v́ chai nước biển treo bên cạnh vẫn c̣n nhỏ đều đều từng giọt thẳng vào mạch máu.

Tôi nh́n những người y tá làm việc băng bó như máy. Không hiểu họ có nghĩ ǵ không. Suốt 20 năm chiến tranh, chết chóc bị thương xảy ra quá thường như cơm bữa, khiến người ta dường như không c̣n xúc động trước những cái chết của đồng loại. Tôi đă nhận ra được điều này ngay từ hồi tôi c̣n là một sinh viên y khoa thực tập tại khu ngoại khoa bệnh viện Chợ Răy. Hôm ấy người ta khênh vào hai mẹ con bị thương. Tôi săn sóc khâu vá vết thương của người mẹ. Tôi hỏi :

- V́ sao chị bị thương vậy ? Người đàn bà đáp :

- Bị máy bay bắn lầm trong khi cả nhà tôi đang ăn cơm. Hiện giờ chồng tôi và đứa con út bị chết vẫn c̣n để nằm ở nhà.

Điều làm tôi kinh ngạc nhất là giọng nói thản nhiên, gần như vô cảm giác, không một chút xúc động, không một giọt nước mắt, dường như bà ta đang nói về cái chết của người chồng, người con nào đó không phải của bà ta. Tôi cứ tưởng bà ta phải gào thét lên, khóc nức nở hay tỏ ra đau đớn lắm khi nhắc tới cái chết của chồng con. Nhưng thực sự đă trái lại, và điều này làm tôi chợt hiểu là chiến tranh đă làm chai đá ḷng người.

Tuy nhiên cũng c̣n may, chiến tranh chưa hủy diệt hết tất cả t́nh cảm của con người v́ sau này, trong những lần hành quân đụng địch, tôi đă bắt gặp được những tiếng khóc thổn thức, những tiếng kêu thảng thốt của những binh sĩ khi nghe tin một người bạn đă gục ở tuyến đầu. Thành ra về một phương diện nào đó, đau khổ quá mức làm cho tê dại đi cũng là một phản ứng tốt để người ta có thể sống c̣n được.

Tôi tiến dần ra phía ngoài cửa. Nơi đây quả là một địa ngục trần gian. Người sống người chết nằm lẫn lộn với nhau. Một người lính nằm dựa vào chân cột hành lang mắt nhắm nghiền. Một bên má có một vết thương c̣n rỉ máu. Cánh tay trái băng kín treo trước ngực. Khắp người anh chỗ nào cũng đầy những vết thương nhỏ. Anh nằm gác chân lên cái xác mà anh tưởng là một người bạn, thỉnh thoảng anh đập chân th́ thào :

- Lấy tao hớp nước mày.

Có lẽ anh ta đă mê loạn rồi chăng ? Gần đấy một người bị thương ở cẳng chân, nằm gối đầu lên đùi một người bị thương ở đầu dường như đang ngủ mê mệt. Tôi tới gần xem, người bị thương ở đầu đă chết từ bao giờ. Tôi bỗng nghe một tiếng gọi yếu ớt

- Bác sĩ !

Tôi quay đầu lại, đưa mắt t́m kiếm xem tiếng nói từ đâu. Một cánh tay gầy khô như khúc xương mệt mỏi vẫy tôi. Tôi nhận ngay ra Điểu Thoul, môt lính Địa Phương Quân người Thượng đang nằm sát chân tường gần cửa pḥng bác sĩ Chí. Tôi tới gần cúi nh́n vào hố mắt sâu hoắm của anh ta. Điểu Thoul giờ chỉ c̣n là bộ xương. Hắn quá yếu đuối không c̣n nhúc nhích ǵ được. Điểu Thoul bị thương ở bụng thủng ruột già. Tôi đă mổ làm hậu môn nhân tạo cho anh ta. Mấy ngày trước tôi đă cho tản thương, khênh ra khênh vào mấy lượt nhưng rốt cuộc không đi được, rồi chắc bị bỏ nằm ở đó.

Tôi ngồi xuống bên anh ta, một mùi hôi thối xông lên. Chung quanh chỗ nằm chảy đầy be bét toàn là phân. Cái túi nylon đựng phân buộc ở hậu môn nhân tạo mấy ngày nay không được thay, phân đầy tràn ra ngoài, những con bọ nhỏ ḅ lổn ngổn trông thấy mà nổi gai ốc. Tôi nói :

- Để tôi gọi người thay túi nylon cho anh chịu không ?

Điểu Thoul không nói ǵ, hai giọt nước mắt chảy dài trên đôi má hóp. Thường ngày cũng vậy, Điểu Thoul ít khi nói lắm. Bị đau nhức hay khó chịu trong ḿnh chỉ biết ứa nước mắt khóc mà thôi. Tôi hỏi :

- Đói không, tôi cho người chuyển xuống trại nhé ?

Điểu Thoul gật nhẹ đầu. Sau đó tôi nhờ anh X̣m, thượng sĩ Lư làm sạch vết thương rồi khênh hắn xuống trại hậu giải phẫu.

Trước cửa sổ pḥng bác sĩ Chí, ba xác nằm b́nh thản ngay lối đi. Xa hơn nữa, trước cửa pḥng nha khoa hai xác nằm sóng đôi được đậy bằng một tấm tôn cong queo thủng lỗ chỗ v́ bị mảnh đạn chừa ra hai cặp chân tím ngắt sưng mọng nước. Những thây đó đă bắt đầu hôi, mùi tử khí làm cho mọi người ngột ngạt khó thở.

Tôi thấy cô Bông, điểu dưỡng trưởng của bệnh viện, đang loay hoay băng bó một cách khó khăn cho một người lính bị thương ở đùi. Cẳng chân bị ngắn lại bị vẹo về một bên. Tôi hấp tấp bước lại :

- Khoan hăy băng, người này bị găy xương đùi, làm bậy bạ bị kích xúc dễ chết lắm. Cô chờ tôi một chút, tôi đi lấy nẹp Thomas, trong khi chờ đợi cô cho truyền một chai Ringer và chích một syrette Morphin cho bớt đau.

Nói xong tôi rảo bước về pḥng mổ, ào vô kho lục được một chiếc nẹp mang ra. Tôi hỏi người lính :

- Anh thấy đă bớt đau chưa ?

Anh ta gật đầu nhè nhẹ. Tôi vẫy trung sĩ Trọng :

- Lại đây giúp tôi một tay. Anh bợ nhẹ chân này lên để cô Bông đặt nẹp vào.

Tôi nắm lấy cổ chân người lính, hơi kéo nhẹ nhàng vừa nâng lên cao. Người lính nhăn mặt kêu đau. Tôi vừa giữ chân vừa vỗ về anh.

- Chịu khó một chút sắp xong rồi.

Năm phút sau, chúng tôi băng bó và giữ im xong. Trên trán người lính c̣n lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Anh đă can đảm cắn răng chịu đau khiến chúng tôi làm việc được mau chóng dể dàng. Tôi thấy cô Bông có vẻ mệt. Bây giờ là 8 giờ tối. Tôi biết cô và Trọng đă làm việc không ngừng từ suốt sáng tới giờ. Đầu tóc cô bơ phờ. Chiếc áo bà ba bằng lụa xanh màu lá chuối non và chiếc quần đen đều vấy máu.

Chúng tôi làm việc dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đèn biến chế làm bằng một chai thủy tinh đựng dầu lửa, nút chai được đục thủng một lỗ để bấc đèn chui qua. Ngọn lửa có nhiều khói khét lẹt. Tôi nói với hai người :

- Chắc hết bệnh rồi. Ḿnh có thể đi nghỉ được.

Cô Bông đưa tay quẹt mấy giọt mồ hôi trên trán nói :

- Bác sĩ đi nghỉ trước đi. Tôi đi kiếm chút nước cho thằng bé nằm kia uống.

Tôi vội dặn cô :

- Coi chừng đấy, mấy người khác thấy được, họ nhao nhao lên đ̣i, cô không có nước đâu mà cho.

Cô Bông mỉm cười hiểu ư nói :

-Tôi biết mà, bác sĩ yên trí đi nghỉ đi.

3- SO SÁNH CƯỜNG ĐỘ VÀ Ư ĐỒ CỦA TỪNG ĐỢT TẤN CÔNG CỦA QUÂN CỘNG SẢN BẮC VIỆT

Đợt tấn công lần thứ nhất do Công Trường 5 và Công Trường B́nh Long đóng vai nỗ lực chính, cường độ tấn công cũng rất là hung hăn, v́ theo lệnh của Hà Nội phải chiếm cho được An Lộc trước ngày 20 tháng 04 năm 1972 để ra mắt cái Chính Phủ Bù Nh́n Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, đó là thể diện của Bắc Bộ Phủ v́ Đài Phát Thanh tại Hà Nội đă loan tin đi khi Công Trường 5 mới vừa chiếm được Lộc Ninh. Tại Lộc Ninh, lực lượng Việt Nam Cộng Hoà trú đóng có 1 Chiến Đoàn cộng thêm 1 Thiết Đoàn Chiến Xa M.41 + M.113 + 1 Tiểu Đoàn Biệt Động Quân Biên Pḥng + 1 Pháo Đội của Chiến Đoàn 9 và một Khẩu Đội Pháo Binh của Chi Khu Lộc Ninh, mà vẫn không chống cự nổi đến 48 giờ. So với lực lượng tại An Lộc, (dựa theo bảng ước tính t́nh h́nh trận liệt của quân Cộng Sản Bắc Việt), th́ lực lượng của Việt Nam Cộng Hoà chỉ có 5 Tiểu Đoàn (tính luôn cả 2 tiểu đoàn Địa Phương Quân của Tiểu Khu B́nh Long) và Bộ Chỉ Huy Nhẹ của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, vả lại hoàn toàn không có chiến xa yểm trợ, c̣n yếu hơn Lộc Ninh, nên Hà Nội mới nghĩ rằng tấn chiếm An Lộc dễ như trở bàn tay !!! Nhưng khi giáp trận th́ tại phía mặt Bắc, gặp ngay Trung Đoàn 8 Bộ Binh với 2,500 tay súng cừ khôi, lại được trang bị cả hai ngàn súng chống chiến xa M.72, và tại mặt phía Đông, đụng phải Liên Đoàn 3 Biệt Động Quân với gần 1,500 tay súng, cũng được trang bị súng chống chiến xa, với tinh thần Quyết Chiến của các Chiến Sĩ Mũ Nâu, c̣n mặt phía Tây th́ cả Trung Đoàn 7 Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, đang dàn trận chờ đón quân địch. Không phải chỉ có 5 Tiểu Đoàn mà cả 3 Trung Đoàn quân Chủ Lực Việt Nam Cộng Hoà và 2 Tiểu Đoàn Địa Phương Quân. V́ lẽ đó, nên ngày 20 tháng 04 năm 1972 đă qua đi, mà Công Trường 5 và Công Trường B́nh Long dù đă tận hết sức b́nh sinh, đem nướng gần hết các cán binh và chiến xa, mở liên tiếp 3 cuộc tấn công biển người có xe tăng trợ chiến, nhưng cũng vẫn không chiếm được An Lộc… Cuối cùng Bộ Chỉ Huy chiến dịch Nguyễn Huệ của Cộng quân, bị Hà Nội khiển trách, buộc phải thay thế Công Trường 5 Cộng Sản Bắc Việt bằng Công Trường 7 và Công Trường 9 tiếp tục làm nỗ lực chính để tấn công từ hướng Tây và Tây Nam.

Đợt tấn công lần thứ tư do Công Trường 9 và Công Trường 7 Cộng Sản Bắc Việt, đóng vai nỗ lực chính, cường độ tấn công c̣n ác liệt hơn lần thứ nhất. Quyết chiếm An Lộc để gỡ thể diện cho Hà Nội, đă lỡ loan tin di cùng cả thế giới … Lần thứ tư cũng không xong, rồi đến ngày sinh nhật của Hồ Chí Minh cố lấn chiếm An Lộc để mừng ngày sinh nhật của Bác, cho âm hồn Bác được vui vẻ dưới âm ty, nhưng cũng không xong, chỉ v́, khi vỏ quưt dầy th́ có móng tay nhọn (đụng phải quân Dù và Biệt Cách Dù).

Thật sự, trong đợt tấn công ngày 13 tháng 04 năm 1972 của Công Trường.5 và Công Trường B́nh Long Cộng Sản Bắc Việt từ mặt phía Bắc và phía Đông, nếu được thay thế bằng Công Trường 9 và Công Trường 7, tấn công vào mặt phía Tây do Trung Đoàn 7 (-) Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà trấn thủ, và phía Tây Nam do lực lượng Địa Phương Quân của Tiểu Khu B́nh Long pḥng ngự, th́ quân Cộng Sản Bắc Việt đă đánh xuyên thủng được hệ thống pḥng thủ của lực lượng Việt Nam Cộng Hoà từ ngay cuộc khai pháo đầu tiên rồi.

Khi Công Trường 9 được thay thế làm nỗ lực chính để tấn công từ mặt phía Tây và Tây Bắc và Công Trường 7 tấn kích mặt phía Nam An Lộc, th́ cũng vừa kịp lúc, Lực Lượng Dù đă được tăng cường cho An Lộc trấn đóng phía Nam, và Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù được tăng cường thêm cho Trung Đoàn 8 Sư Đoàn 5 Bộ Binh tại mặt trận phía Bắc.

Cả 3 khắc tinh của Quân Cộng Sản Bắc Việt là ; B.52, Lực Lượng Nhảy Dù và Lực Lượng Biệt Cách Dù đều xuất hiện đủ trên chiến trường An Lộc. Cho nên dù rằng cả 2 Công Trường 9 và 7 Quân Cộng Sản Bắc Việt đă cố dốc toàn lực mở liên tục 2 cuộc tấn công, An Lộc vẫn c̣n ngạo nghễ đứng vững. Hà Nội phải đành muối mặt với cả thế giới, cặp bài trùng đạo diễn Kissinger và Lê Đức Thọ lại phải một phen đứng t́m, v́ Biệt Cách Dù (giả), nhảy bọc phía sau lưng Cục R, và riêng ngày sinh nhật Bác Hồ thật buồn tẻ, toàn là mùi xác thịt của con cháu SINH BẮC TỬ NAM mà thôi.

ĐOÀN 28 ĐẶC CÔNG CHIẾN DỊCH NGUYỄN HUỆ PHỐI HỢP VỚI LỮ ĐOÀN ĐẶC CÔNG 429 MIỀN, MỞ MŨI DÙI XUYÊN PHÁ (OVERPASS) AN LỘC VÀO CÁC CỨ ĐIỂM LAI KHÊ (BẢN DOANH TIỀN PHƯƠNG CỦA QUÂN ĐOÀN 3/QUÂN KHU III), QUẬN LỴ TRỊ TÂM, QUẬN LỴ LÁI THIÊU THUỘC TỈNH B̀NH DƯƠNG,
VÀ SAU CÙNG TẠI XĂ TÂN PHÚ TRUNG, NẰM TRÊN QUỐC LỘ 1 THUỘC TỈNH GIA ĐỊNH CÁCH THỦ ĐÔ SÀI G̉N KHOẢNG 10 CÂY SỐ VỀ PHÍA BẮC. (Xem bản đồ 13)

Ngoài bốn Công Trường (Sư Đoàn) quân chủ lực của quân đội Cộng Sản Bắc Việt c̣n có các đơn vị đặc công (quy tụ thành tiểu đoàn hay lữ đoàn), có nhiệm vụ xâm nhập và đánh phá những vùng hay căn cứ ở sâu trong hậu phương của Việt Nam Cộng Hoà, mà địch gọi là tuyến vùng trung, để gây xáo động, và dọn đường trước cho quân chủ lực tiến công nối tiếp.

Khi Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Việt Nam Cộng Hoà vừa rời khỏi Lai Khê vào ngày 07 tháng 04 năm 1972, một đơn vị của lữ đoàn đặc công Cộng Sản Bắc Việt đă thành công trong việc phá nổ kho đạn tại hậu cứ của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà sau đó ít ngày. Kế tiếp, đơn vị đặc công di chuyển ngang qua Quận Lỵ Trị Tâm để đánh phá, nơi đây trước kia là bản doanh của Trung Đoàn 8 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà. đă được tăng cường cho mặt trận An Lộc từ ngày 12 tháng 04 năm 1972, chỉ được thay thế bằng một Tiểu Đoàn Địa Phương Quân. Sau đó được Chiến Đoàn 43 Sư Đoàn 18 đến tiếp ứng và giải tỏa . Đặc công Cộng quân c̣n bỏ ṿi vào tới phía Nam Quận Lỵ Lái Thiêu thuộc Tỉnh B́nh Dương (khu vườn cây ăn trái măng cụt, soài riêng), liền bị lực lượng diện địa của Tiểu B́nh Dương tiêu diệt .

Lần cố gắng sau cùng, vào khoảng trung tuần tháng 11 năm 1972 (giai đoạn 2 của chiến dịch Nguyễn Huệ) liên đoàn đặc công Miền gom tàn quân c̣n lại không hơn 1 tiểu đoàn, được tăng cường thêm tiểu đoàn đặc công K8 của Công Trường 5 Cộng Sản Bắc Việt, bất thần xâm nhập vào xă Tân Phú Trung, thuộc tỉnh Gia Định cách Thủ Đô Sài G̣n khoảng 10 cây số về hướng Bắc, dọc theo Quốc Lộ 1 từ Tây Ninh về Sài G̣n, đào hầm hố chiếm cứ bám trụ tại đây, làm tắc nghẽn lưu thông Quốc Lộ 1. Địa Phương Quân của Tiểu Khu Gia Định không bứng chúng đi nổi. Tướng Minh cho điều động Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù (sau khi rời An Lộc) trỡ về giải toả khu vực này. Chỉ trong 1 đêm, các chiến sĩ Biệt Cách Dù, đă tiêu diệt nguyên cả liên đoàn đặc công Miền mang số 429 cùng các cán binh của Tiểu Đoàn đặc công K.8 c̣n lại. Và cũng từ ngày đó 15 tháng 11 năm 1972, Bộ Chỉ Huy chiến dịch Nguyên Huệ của quân Cộng Sản Bắc Việt được chấm dứt nhiệm vụ. Mưu đồ tấn chiếm An Lộc của quân Cộng Sản Bắc Việt để ra mắt cái chính phủ bù nh́n gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” và dùng nơi đó (An Lộc) làm bàn đạp tấn công luôn Thủ Đô Sài G̣n, kể như hoàn toàn thất bại .

Tàn quân của Công Trường B́nh Long vẫn c̣n bám víu tại vùng Phi Trường Quản Lợi và Đồi Gió, các Công Trường 7 và 9 rút quân về vùng rừng rậm phía Nam, giáp ranh 2 Tỉnh Tây Ninh và B́nh Long vây hảm căn cứ Tống Lê Chân, 15 cây số Tây Nam An Lộc, với mục đích là thu lượm những kiện hàng thả dù của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa thả tiếp tế cho lực lượng trấn thủ (Tiểu đoàn 92 Biệt Động Quân Biên Pḥng) để chia nhau sống tạm qua ngày . Nghĩa là đă có dự tính ém quân tại chổ, để chờ bổ sung quân số, chờ đến tháng tư năm 1975, xua toàn lực xâm chiếm lănh thổ MIỄN NAM của Việt Nam Cộng Ḥa .( xem bản đồ số 13 )




4- NHỮNG ĐƠN VỊ THUỘC CÁC QUÂN BINH CHỦNG VIỆT MỸ CHUYÊN MÔN
ĐĂ GÓP CÔNG QUAN TRỌNG VÀ GÓP PHẦN XƯƠNG MÁU CHO SỰ CHIẾN THẮNG AN LỘC

A.- KHÔNG LỰC HOA KỲ

• Các pháo đài bay B.52 [/b] xuất phát từ đảo Guam (Hoa Kỳ) . (Xem bản đồ 14)



• Các phản lực cơ Phantom, F.14[/b] cất cánh từ hai Hàng Không Mẫu Hạm USS Constellation và USS Saratoga đậu ngoài khơi biển Thái B́nh Dương.

o Không Đoàn 1 Xung Kích AC.130 Tiểu Đoàn 229 Trực Thăng Xung Kích (Cobra)

o Tiểu Đoàn 362 Trực Thăng Chinook o Lữ Đoàn 7 Kỵ Binh Không Vận

o Lữ Đoàn 1 Không Vận

o Và c̣n vài đơn vị Không Quân khác mà chúng tôi chưa có dịp tham khảo.

B.- KHÔNG LỰC VIỆT NAM CỘNG HOÀ

• Sư Đoàn 3 Không Quân Việt Nam Cộng Hoà bản doanh tại Biên Hoà. Đặc biệt là Không Đoàn 43 Trực Thăng của Sư Đoàn 3 Không Quân có trách vụ đổ quân và tản thương & các gunship yểm trợ, dưới quyền điểu khiển của Thiếu Tá Nguyễn Văn Ức đại diện Sư Đoàn 3 Không Quân đặc trách về trực thăng + Không Đoàn Khu Trục và Phản Lực do Đại Tá Nguyễn Văn Tường, Tư Lệnh Phó Sư Đoàn 3 Không Quân kiêm Không Đoàn Trưởng Không Đoàn Khu Trục và Phản Lực chỉ huy, Không Đoàn Chinook 237 tiếp tế .

• Sư Đoàn 5 Không Quân Việt Nam Cộng Hoà bản doanh tại Tân Sơn Nhất Sài G̣n, đảm nhận phần hành thả quân biệt kích (giả), Phi Đoàn Tinh Long 821 yểm trợ hỏa lực, và các Phi Đoàn vận tăi C.119 & C.123 thả dù tiếp tế cho mặt trận An Lộc.

• Sư Đoàn 4 Không Quân Việt Nam Cộng Hoà bản doanh tại phi trường Trà Nóc (Cần Thơ). Chuyễn vận Sư Đoàn 21 Bộ Binh Quân Đoàn 4 & Chiến Đoàn 15 Sư Đoàn 9 Bộ Binh Quân Đoàn 4 từ Miến Tây lên Lai Khê.

C.- CÁC ĐƠN VỊ THIẾT GIÁP

• Lữ Đoàn 3 Kỵ Binh Việt Nam Cộng Hoà Quân Khu III đặc biệt những đơn vị đă tham chiến trận Lộc Ninh, trận nhổ chốt Tầu Ô và các đơn vị tăng phái cho Chiến Đoàn của Sư Đoàn 18 Bộ Binh trong việc khai thông Quồc Lộ. 13 và làm trừ bị cho lực lượng xung kích Sư Đoàn 18 trong việc b́nh định lănh thổ Quân Khu III

• Các Thiết Đoàn Thiết Vận Xa của Quân Đoàn 4, đặc biệt là Thiết Đoàn 15 của Trung Đoàn 15 Sư Đoàn 9 Bộ Binh Quân Đoàn 4, và Thiết Đoàn M.113 của Sư Đoàn 21 Bộ Binh Quân Đoàn .

D.- PHÁO BINH

• Các Tiểu Đoàn Pháo Binh 52 & 53 kể cả các Pháo Binh Lănh Thổ của Tiểu Khu B́nh Long và các Chi Khu Lộc Ninh, Chơn Thành và các căn cứ hoả lực Tống Lê Chân và Cần Lê.

• Đại Đội Pháo Binh Dù đặt tại căn cứ hoả lực Đồi Gió.

E.- CÔNG BINH CHIẾN ĐẤU

• Các Tiểu Đoàn Công Binh Chiến Đấu của Quân Đoàn 3 và Sư Đoàn 21 Bộ Binh Quân Đoàn 4 Việt Nam Cộng Hoà

F.- TOÁN MẬT MĂ

• Các Toán Mật Mă của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Quân Đoàn 3, và Toán Mật Mă Đặc Biệt của Pḥng 6 Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà biệt phái cho Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 3 tại Lai Khê.

G.- TIẾP TẾ THẢ DÙ CHO CHIẾN TRƯỜNG AN LỘC DO KHÔNG QUÂN VIỆT MỸ THỰC HIỆN

Từ ngh́n xưa cho đến ngày nay, vấn đề Tiếp Vận cho một đoàn quân tấn công hay Tiếp Tế cho một cứ điểm pḥng thủ luôn luôn đóng một vai tṛ rất quan trọng trong sự thành bại của chiến trường.

Đặc biệt, nói riêng về mặt trận An Lộc, việc tiếp tế bằng đường bộ th́ hoàn toàn bị bế tắc ngay từ lúc đầu, khi khởi phát trận chiến. Công Trường 7 Cộng Sản Bắc Việt đă hoàn toàn khống chế Quốc Lộ 13 từ An Lộc đến Quận Lỵ Chơn Thành bằng một lực lượng chuyên đóng chốt, một hệ thống pháo tầm xa và một hệ thống pḥng không dày đặc với những vũ khí tối tân như đại liên 12 ly 7, cao xạ 37 ly, hoả tiễn tầm nhiệt cầm tay SA.7 được thiết trí trên mặt đất kể cả trên các chiến xa pḥng không cơ động.

Việc này đă khiến cho phía Việt Nam Cộng Hoà và Hoa Kỳ phải nghĩ đến việc tiếp tế bằng Trực Thăng Chinook ở giai đoạn tiên khởi, rồi đến các vận tải cơ C.123 và C.119 của Không Lực Việt Nam Cộng Hoà, lần hồi đến các vận tải cơ hiện đại C.130 của Không Lực Hoa Kỳ. Biết bao nhiêu máu xương và mạng sống của các phi hành đoàn C.123, C.119 của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà và C.130 của Hoa Kỳ đă đổ ra trong lúc thi hành tiếp tế thả dù cho quân dân An Lộc trong suốt thời gian chiến trận, được kể từ sau ngày 07 tháng 04 năm 1972 đến ngày 08 tháng 06 năm 1972.

Ước tính có khoảng 15,000 quân lính và thường dân Việt Nam Cộng Hoà đang c̣n kẹt lại trong ṿng lửa đạn giao tranh. Nhu cầu tiếp tế cho 15,000 quân dân Việt Nam Cộng Hoà, theo các chuyên viên tiếp vận Việt & Mỹ th́ mỗi ngày cần phải có khoảng 200 tấn tiếp liệu, gồm đạn dược, thuốc men, lương khô, nước uống và xăng dầu cùng nhiều thứ linh tinh khác. Danh sách được liệt kê như sau :

• 140 tấn đạn dược đủ loại, nặng nhất là đạn pháo binh

• 36 tấn lương khô và gạo

• 20 tấn nước lọc để uống

• 4 tấn y dược đủ loại và một số linh tinh khác.

Không Quân Việt Nam Cộng Hoà được sự tận t́nh giúp sức của Không Quân Hoa Kỳ, đă cố gắng thực công tác nầy, xuyên qua nhiều thời kỳ và giai đoạn nóng bỏng của chiến trận :

A.- Thời kỳ sơ khởi : (khi Cộng quân chưa biết về phía Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà tiếp tế bằng cách nào, và hệ thống pḥng không của chúng chưa hoàn tất) :

Không Đoàn Chinook 237 của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà phối hợp với Tiểu Đoàn Đoàn 362 Chinook của Không Lực Hoa Kỳ, đă thực hiện đổ được 42 chuyến đổ hàng tiếp liệu (mỗi chuyến tiếp tế được 3 tấn đồ tiếp liệu cho mỗi ngày).

Việc tiếp tế bằng những trực thăng Chinook trong vài ngày đầu tiên được thuận tiện và trôi chảy, tổng cộng tiếp tế cho quân trú pḥng tất cả được 147 tấn hàng, mặc dù chưa đạt được chỉ tiêu mong muốn, nhưng thật ra cũng đủ dùng.

Không tŕnh của các Chinook Việt Mỹ lấy từ Nam lên Bắc, và hạ cánh ngay các băi trống trong thị trấn và trong ṿng 2 cây số phía Nam An Lộc dọc theo Quốc Lộ 13.

Cho măi đến ngày 12 tháng 04 năm 1972, khi đoàn Chinook vừa đáp xuống băi đáp, th́ pháo của Cộng quân liền khai hoả, kết quả 1 Chinook của Không Đoàn 237 bị trúng đạn pháo 130 ly, hoàn toàn hư hại cùng với toàn bộ phi hành đoàn bị tử trận, và vài chiếc khác bị trúng miểng pháo. Việc tiếp tế vẫn được duy tŕ cho đến hai ngày hôm sau, và cường độ pháo của Cộng quân mỗi lúc lại càng gia tăng vào đoàn Chinook. Mỗi khi nghe tiếng trực thăng là DELO địch liền chỉ điểm gọi pháo. Song song với pháo 130 ly, Cộng quân c̣n thiết trí cao xạ 12,7 và 37 ly khoảng 4 cây số về phía Nam An Lộc để chặn đoàn Chinook.

Như vậy là Cộng quân đă biết được hướng bay của đoàn Chinook, nên huy động cả pháo tập lẫn pḥng không để ngăn chặn việc tiếp tế cho An Lộc. Thêm nhiều chiếc Chinook của Không Quân Việt Mỹ bị trúng miểng pháo và đạn pḥng không của địch, v́ lẽ đó mà việc tiếp tế bằng Chinook không thể tiếp tục được nữa.

B.- Thời kỳ địch quân thiết lập xong hàng rào hoả lực pḥng không, kể cả tăng cường trung đoàn chiến xa cơ giới (271) lưu động pḥng không

Không Lực Việt Nam Cộng Hoà quyết định ngưng ngay những phi vụ tiếp tế bằng Chinook, và thay thế bằng phương cách thả dù bởi các vận tải cơ C.123 và C.119 của Không Quân Việt Nam Cộng Hoà phát xuất từ phi trường Tân Sơn Nhất (Sư Đoàn 5 Không Quân Việt Nam Cộng Hoà), bay vào lúc ban ngày và ở cao độ 5000 bộ .

Liên tiếp 3 ngày từ 13 đến 16 tháng 04 năm 1972, có tất cả 27 chiếc vận tải cơ của Không Lực Việt Nam Cộng Hoà thả dù được 135 tấn, nhưng quân trú pḥng chỉ nhận được có 34 tấn mà thôi, cộng với 6 bành dù khi vừa chạm đất th́ phát nổ !!! Số c̣n lại đă bay lạc ra ngoài vùng địch kiểm soát.

Qua đến ngày 17 tháng 04 năm 1972, trong đoàn 6 chiếc C.123 và C.119 đi tiên phong thả dù, tất cả 6 chiếc đều bị trúng đạn pḥng không của địch, một chiếc C.123 bị nổ tung trên bầu trời An Lộc, cả phi hành đoàn đều bị tử vong, trong đó có con chim đầu đàn của Phi Đoàn là Trung Tá Nguyễn Thế Thân.

Công tác thả dù bằng C.123 và C.119 buộc phải tạm ngừng, và Bộ Tư Lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Hoà phải nghiên cứu lại độ cao của các chuyến bay thả dù sao cho tương đối được an toàn cho các phi hành đoàn và phi cơ, bằng cách bay ở cao độ từ 5,000 đến trên 7,000 bộ, (ở độ cao 5,000 bộ, chỉ tránh được cao xạ 12,7 ly mà thôi, c̣n pḥng không 37 ly có thể lên tới 7,000 bộ), nhưng ngặt nỗi, bay ở cao độ 5000 bộ, mà số dù c̣n bay lạc ra ngoài mất đến hơn 60%, c̣n bay ở cao độ 7,000 bộ, số dù bay lạc ra ngoài vùng địch kiểm soát c̣n gia tăng hơn nhiều, có thế nói là mất khoảng 80%.

Về phía địch quân, mặc dù thu nhặt được nhiều bành dù đa số là đạn dược, lương khô, nhưng về đạn dược th́ hầu hết không xử dụng được, c̣n lương khô, dù thu lượm được nhiều, nhưng quân số địch đă bị chết và bị thương khá nhiều, lấy ai mà ăn.

Trong khi Không Quân Việt Nam Cộng Hoà thả dù tiếp tế, các vận tải cơ thả dù ở trên cao độ 7,000, dù bay ra ngoài vùng Địch đến 80% .

Ngày 14 tháng 04 năm 1972, Bộ Tư Lệnh MACV của Hoa Kỳ mới quyết định cho không đoàn vận tải cơ C.130 có hệ thống thả dù rất tối tân từ toạ độ (điểm thả) đến việc ước tính chiều gió đều được ước tính bằng hệ thống điện tử (Computerized Aerial Drop System) tham gia vào việc tiếp tế.

Bắt đầu ngày 18 tháng 04, Không Đoàn C.130 của Không Lực Hoa Kỳ giúp Không Lực Việt Nam Cộng Hoà gánh vác việc tiếp tế cho toàn thể Quân Dân Tỉnh B́nh Long.

Các cố vấn Mỹ của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù, Tiểu Khu B́nh Long cũng đảm trách việc liên lạc, kiểm điểm số lượng hàng, quân bạn nhận được, và chọn địa điểm thả dù.

Dùng sân banh của Tiểu Khu B́nh Long, chỉ rộng có 219 thước vuông. Bước đầu các C.130 thả dù vào lúc ban đêm, phía dưới sân banh được đánh dấu bằng những thùng phuy đốt lửa. Sở dĩ chọn vào lúc trời tối là để pḥng không của địch không nh́n thấy phi cơ đâu mà khai hoả.

Hai chiếc C.130 bay từ phía Đông Nam lên ở cao độ khoảng 2.000 bộ. Trước khi gần đến mục tiêu (sân đá banh), chiếc đi đầu liền bị trúng đạn pḥng không của quân địch đặt trên các thiết giáp cơ động, bị chao đảo, buộc phải bay là xuống c̣n khoảng 600 bộ, và vội bấm nút thả hàng, v́ trước đầu phi cơ bị phát hoả và bộ phận (cánh) bị pḥng không của địch bắn hư hại, sau đó bay được ra khỏi vùng nguy hiểm. C̣n chiếc thứ hai vội thay đổi hướng bay cố gắng đến gần tọa độ và bấm nút thả các bành hàng cũng bị trúng đạn, phát hoả một động cơ bên trái, đạn pḥng không c̣n xuyên thủng phi cơ sát hại một sĩ quan cơ khí và một phi công phụ. Chiếc C.130 thứ nh́ này được phi công chính lái ra khỏi vùng nguy hiểm, chỉ c̣n 2 động cơ c̣n hoạt động, và cả hai chiếc C.130 đi tiên phong trắc nghiệm, đều đáp được an toàn xuống phi trường Tân Sơn Nhất trong đêm. Trên hai chiếc C.130 có mang theo 26 tấn hàng tiếp liệu, phi hành đoàn có bấm nút thả (release), nhưng không biết các bành dù biến đi đâu hết, các cố vấn Mỹ ở bên dưới báo cáo là không nhận được ǵ hết ??? Có thể là dù bay ra ngoài chu vi của sân banh, dân chúng và các đơn vị quân đội gần đó thu nhặt được tự động chia nhau mà xài, mà các cố vấn Mỹ không hề hay biết !!! hoặc là đă lọt ra ngoài vùng địch kiểm soát.

Đêm hôm sau, rút kinh nghiệm của chuyến bay trước, 2 chiếc C.130 khác lại tiếp tục thả dù tiếp tế cho quân pḥng thủ. Lần này được thành công mỹ măn, đă thả được 26 tấn hàng lọt ngay vào sân banh, và các cố vấn Mỹ cùng giới chức tiếp liệu của các đơn vị tham chiến cùng phân phối chia nhau đồng đều cho các đơn vị.

Bước qua ngày 19 tháng 04, 2 chiếc C.130 lại tiếp tục thả dù, lần này một C.130 sau khi thả hết các bành dù liền bị trúng đạn pḥng không của địch khiến động cơ phát hoả, và được phi công điểu khiển hạ cánh được ở vùng 2 cây số cạnh căn cứ Lai Khê, phi cơ bị hư hại nhưng phi hành đoàn vô sự.

Công cuộc thả dù ban đêm được thực hiện mỗi lần bằng 2 chiếc C.130 được nối tiếp thành công liên tục, cho măi đến đêm 24 tháng 04 năm 1972, một đoàn 6 chiếc, và bước sang đêm 25 tháng 04, thêm một đoàn 11 chiếc C.130 đồng loạt ồ ạt đổ hàng tiếp liệu cho quân dân An Lộc, 2 lần tập trung này các phi cơ được lệnh tắt hết đèn và lấy Quốc Lộ.13 làm chuẩn ép về phía Tây khoảng 1 dặm (1 cây số 6).

Trong chuyến tiếp tế ngày 25 tháng 04, một trong 4 chiếc phi cơ dẫn đầu bị trúng đạn pḥng không của địch mất thăng bằng và rơi tại vùng 2 cây số phía Nam tọa độ thả dù (sân banh). Cả phi hành đoàn 8 người đều tử nạn.

Những nhu yếu phẩm trong các đợt thả dù bằng C.130 đa phần là đạn cá nhân, lương khô và thuốc men, c̣n đạn pháo binh th́ không cần nữa, (v́ các khẩu pháo của quân bạn đă bị pháo địch bắn hư hại hết), c̣n nước uống th́ quân dân bên dưới tạm dùng nước trong các ao đầm và hứng nước từ trời ban cho.

Từ sau chuyến thả dù đêm, 1 chiếc C.130 bị pḥng không địch bắn hạ, sát hại hết phi hành đoàn, Bộ Tư Lệnh MACV Hoa Kỳ cho lệnh tạm ngưng những phi vụ bay đêm kế tiếp (c̣n khoảng thêm 10 chuyến thả hàng được đ́nh chỉ).

Cho đến đêm 27 tháng 04, Không Lực Hoa Kỳ c̣n cố gắng thả thêm 2 lần nữa, và tất cả các vận tải cơ thả dù đều bị trúng đạn pḥng không dầy đặc cùng các hướng bay vào mục tiêu An Lộc. V́ thế, việc tiếp tế thả dù ban đêm được đ́nh chỉ hẳn.

Bộ Tư Lệnh MACV liền nghĩ ra kế khác, bằng cách nghiên cứu ra được một loại dù được thả từ cao độ (ngoài tầm sát hại của tất cả các súng pḥng không của Cộng quân hiện có ). Dù sẽ tự động bung ra khi gần tới đất.

Ngày 03 tháng 05 năm 1972, phương cách này có tên gọi là HALO (High Attitude, Low Opening) được áp dụng lần đầu tiên và được 1 chiếc C.130 thực hiện vào lúc ban ngày và bay ở cao độ 8,000 bộ. Kết quả tương đối khả quan. Các dù được thu nhận khoảng 60%, đồ đạc rất ít bị hư hại.

Và, công việc tiếp tế thả dù ban ngày bằng các vận tải cơ tối tân C.130 của Không Lực Hoa Kỳ thả dù ở cao độ 8,000 được tiếp tục duy tŕ cho đến ngày 08 tháng 06 năm 1972 th́ chấm dứt. (21)

Chú Thích : (21) The Siege at An Loc : How Air ReSupply Helped Save the City của Trung Tá Len Funk (The Army Historical Foundation).

Song song với công cuộc tiếp tế thả dù trong vùng An Lộc, tại phía Tây Nam An Lộc Không Lực Việt Nam Cộng Hoà cắt cử Phi Đoàn 218 của Sư Đoàn 5 Không Quân, dưới sự điều động của Trung Tá Hoàng Nuôi, đảm nhận trách nhiệm yểm trợ hoả lực cho một căn cứ hoả lực có tên là Tống Lê Chân do Tiểu Đoàn 92 Biệt Động Quân Biên Pḥng trấn đóng. Căn cứ hoả lực Tống Lê Chân có 4 khẩu đại bác 105 ly và 2 khẩu 155 ly, trong đợt tấn công lần thứ tư vào An Lộc của Cộng quân, căn cứ nầy đă tích cực yểm trợ hoả lực, giúp đẩy lui cuộc tấn công của địch vào mặt phía Tây của An Lộc. Căn cứ hoả lực nầy bị công quân vây hảm đến trung tuần tháng 4 năm 1974, sau cùng cũng rút về được đến An Lộc nhập vào đoàn quân mũ nâu tiếp tục chiến đấu chống Cộng .

H.- BÁO CHÍ

• Kế tiếp là Đoàn Quân Báo Chí : xin mời Quư Vị, đọc bài viết tựa đề AN LỘC CHIẾN TRƯỜNG THÁCH ĐỐ của Phóng Viên Phan Nhật Nam :

- Sau đây, dưới h́nh thức một kư sự của một phái viên Vô Tuyến Việt Nam, đă đặt chân hơn một lần vào An Lộc, trong những ngày c̣n lửa đạn, người đọc sẽ được dẫn dắt vào thành phố đổ nát An Lộc. Công việc của một phóng viên là trung thực ghi nhận mọi sự kiện xảy ra trong đời sống thời sự. Trên một khía cạnh nào đó, người phóng viên như một chứng nhân dự phần vào những diễn biến luôn luôn làm cho thế giới biến đổi không ngừng. Với tư cách của một phái viên Vô Tuyến Việt Nam, tôi tới An Lộc ngày 13 tháng 06 năm 1972, khi thị trấn này bước vào ngày tử thủ thứ 68. Nhiệm vụ của tôi tương tự như các phái viên Vô Tuyến Việt Nam ở các mặt trận khác, là tường tŕnh qua hệ thống liên lạc siêu tần số những sự thật đă và đang diễn ra tại các địa điểm mà chúng tôi có mặt. Tôi đặc trách mặt trận B́nh Long và chiến trường An Lộc, thực sự như một thách đố đối với cá nhân tôi cũng như nhiều người khác đă từng t́m cách vào An Lộc. Chuyến đi của tôi khởi sự vào trung tuần tháng 04 năm 1972, và tôi đă chỉ có thể hoàn tất 2 tháng sau đó, tức ngày 13 tháng 06 năm 1972. Trong 2 tháng trời ṛng ră này, mỗi lần khởi hành đều kéo theo một thất bại cho riêng tôi và cả các anh em khác đi cùng. Có những người bị thương, có những kỷ niệm chua sót, nhưng đau đớn hơn cả là cái chết của cố phóng viên điện ảnh Thiếu Úy Nguyễn Ngọc B́nh. Một tuần lễ chờ đợi lên trực thăng rồi lại xuống trực thăng, ăn chực nằm chờ dưới những cơn lốc cát nóng bỏng ở phi trường Lai Khê, B́nh Dương, ngày 29 tháng 04 năm 1972, chúng tôi khởi sự cuộc hành tŕnh phiêu lưu vào An Lộc. Trong thời gian này An Lộc đang bước vào ngày tử thủ thứ 22, áp lực địch đang lúc mạnh và quân Cộng Sản Bắc Việt đă tạo được một lưới lửa pḥng không suốt dọc phi tŕnh dẫn vào Thành Phố Anh Hùng này. Trong ngày này chúng tôi không tới được mục tiêu, trực thăng chở chúng tôi bị bắn như mưa, cho khi tới đồn điền Xa Cam. Tại đây địch quân pháo kích hàng loạt vào băi đáp, các phi công quyết định bay trở về. Trên cao độ hơn ngọn cây ở Xa Cam, chúng tôi nh́n thấy hàng trăm thương binh đang chờ đợi được di tản về Lai Khê, có những người nằm trên băng ca, có những người chạy tán loạn dưới những tiếng nổ chát chúa, cát bụi mịt mờ của đạn pháo kích. Họ chạy theo hướng trực thăng đến như muốn bấu víu vào những hy vọng cuối cùng của sự sống. Chúng tôi cảm thông t́nh cảnh này, v́ chính mắt tôi trông thấy những thương binh ở Lai Khê, những người c̣n đi lại được, những vết thương đă có ḍi, và những kư sinh trùng ghê tởm này đă rớt vương văi khi anh em từ trên trực thăng tản thương bước xuống. Đợt trực thăng hôm đó, không có một thương binh nào về tới Lai Khê v́ các phi công không thể hạ tàu giữa cơn mưa pháo kích của địch quân. Trên đường về, địch cũng bắn rát như khi chúng tôi tới, một trong các loạt đạn của địch đă khiến chiếc trực thăng chở chúng tôi không c̣n điều khiển được và phi công phải hạ khẩn cấp xuống một băi trống chính giữa một khu rừng rậm ở phía Nam đồn điền Xa Cam. Trong những khoảng khắc kinh hoàng, một trực thăng gunship yểm trợ đă đáp xuống khu đất này để cứu sống tất cả chúng tôi gồm 4 nhân viên phi hành và 4 phóng viên chiến trường.

Ngày 01 tháng 05 năm 1972, trong một chuyến đi tương tự, điện ảnh viên Nguyễn Ngọc B́nh đă giă từ ống kính khi trực thăng chở anh nổ tung v́ đạn B.40 của Cộng quân. Vào khoảng thời gian này, dày đặc trong những khu rừng cao su, Cộng quân bố trí các ổ đại bác pḥng không bắn bằng radar, các hoả tiễn địa không bắn tay SA.7 cũng như các ổ đại liên khạc đạn không ngừng. Bởi vậy, các phi công ta đă phải liều lĩnh bay sát trên đầu ngọn cây để vô hiệu hoá khả năng pḥng không địch điều khiển bằng “mắt thần”, tuy nhiên khi bay thấp, phi cơ ta phải chấp nhận đạn súng nhỏ và ngay cả đạn chống chiến xa B.40 của địch, bắn từ những tên Cộng quân bị cột người trên các ngọn cây.

- Sau đây là lời tường thuật của một người đă có mặt tại vùng này :

Theo tôi biết th́ Pḥng 3 và Pḥng 5 Bộ Tư Lệnh Quân Khu III trước 75 có những tấm h́nh này v́ anh em trong Pḥng 5 Sư Đoàn 5 Bộ Binh có chụp. Chẳng những lính xe tăng bị xiềng chân mà cả những tên đặc công bắn xẻ cũng bị xiềng chân trên các cành cây cao su v́ theo lời khai thác từ các tên đặc công (đa số là người Miền Nam) đă bị Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà bắt được th́ nếu không bị xiềng chân, chẳng có bao nhiêu tên đặc công Việt Cộng dám ăn dằm nằm dề trên những nhánh cây cao su để theo dơi và bắn sẻ theo lệnh của bọn cán bộ Cộng Sản Bắc Việt, ... và nhiều tấm h́nh tôi chụp tại An Lộc nh́n qua phải rợn người.

Sau chuyến đi thất bại ngày 29 tháng 04 năm 1972, chúng tôi vẫn trong t́nh trạng chờ đợi, và tiếp tục một vài lần phiêu lưu nữa không phải bằng trực thăng nhưng bằng con đường máu mệnh danh là con đường xui xẻo 13 (Quốc Lộ 13). Ngày lại ngày, đoạn đường Lai Khê Chơn Thành trở nên quen thuộc với chúng tôi, nhưng hết tuần lễ này đến tuần lễ khác, chúng tôi không có cơ hội để vào An Lộc bằng đường bộ. Địa điểm xa nhất mà chúng tôi đạt tới chỉ là Suối Tàu Ô, con suối tử thần, đă cầm chân đoàn quân khai thông Quốc Lộ hơn hai tháng trời và vẫn c̣n tiếp tục cho tới sau ngày tôi vào được An Lộc và trở ra trên đoạn đường ngắn ngủi này, chúng tôi lại gánh chịu những kỷ niệm đau thương mới, khi tôi theo chân đoàn chiến xa của Chi Đoàn 1/20 đi khai thông Quốc Lộ, Đức Tài, biệt danh của ông Đại Úy Chi Đoàn Trưởng 1/20 không phải xa lạ ǵ với các phóng viên chiến trường. Đức Tài từng là anh hùng thiết giáp trên chiến trường Cambodia. Ngày 24 xuất hiện tại Lai Khê, Đức Tài đă ôn lại kỷ niệm cũ với nhóm phóng viên chiến trường và chính anh đă đăi chúng tôi bữa hủ tíu sau cùng ở Câu Lạc Bộ Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà. Sáng 24, Đức Tài dẫn mấy chục con cua sắt đến Chơn Thành để từ đây anh tham gia mặt trận B́nh Long. Đức Tài c̣n đưa hai ngón tay thành chữ V làm dấu hiệu chiến thắng khi leo lên chiếc M.113 để dắt đoàn cua sắt M.41 và M.113 tiến vào tử địa. Hai người trong nhóm chúng tôi là Lê Thiệp và Dương Phục định leo lên xe của Đức Tài để đi cùng, không hiểu sao lúc đó tôi lại cản và nói : Đi theo sau tiện hơn.

Đức Tài dẫn đoàn xe đi, chúng tôi dồn cục lên một chiếc xe Jeep theo sát chiếc M.41 sau cùng. Đoàn xe mới chạy chừng 5 phút, chúng tôi nghe những tiếng đạn pháo kích và tiếng súng liên thanh nổ rền. Mỹ Voi, điện ảnh viên Quân Đội, lao vội chiếc xe xuống lề đường la lớn : “Xuống hết, tụi bay. Đụng rồi”. Hai phút sau, khi chúng tôi chạy lên chỗ chiếc xe M.41 đang nhả đạn 76 ly vào b́a rừng th́ người trưởng xa leo lên pháo tháp la thất thanh :” Đức Tài bị rồi, hoả tiễn 122 pháo trúng chiếc M.113 chỉ huy của Chi Đoàn Trưởng”.

Đoàn chiến xa bị chặn lại tại đây, và một phi tuần A1 tới thả bom hai bên bờ rừng. Chúng tôi trở về Trung Đoàn 32 để nh́n mặt Đức Tài lần cuối. Hai người lính khác cũng hy sinh với Đức Tài. Cái chết ở mặt trận này đến thật mau lẹ, chỉ mấy phút sau khi làm dấu hiệu chiến thắng h́nh V, Đức Tài đă vĩnh viễn ra đi trong ngơ ngác bi thảm của cả đoàn quân vừa mới khởi sự tham gia mặt trận B́nh Long không đầy nửa tiếng đồng hồ.

AN LỘC ĐỊA SỬ GHI CHIẾN TÍCH

Sau bao nhiêu lần đi, bao nhiêu lần trắc trở, tôi vẫn định bụng là sẽ phải vào An Lộc để nh́n thấy tận mắt Thị Trấn Anh Hùng này, nh́n thấy tận mắt sự tàn phá khủng khiếp vô lư của chiến tranh. Để được thấy, chứ không phải nghe nói về những chịu đựng và những biểu tượng về tinh thần chiến đấu vô biên của tât cả những người đă giữ vững An Lộc, cho dù thành phố này không c̣n là một thành phố nữa. Ngày 13 tháng 06 năm 1972, toán phóng viên lại lên đường. Ngoài tôi c̣n có Đại Úy Nguyễn Văn Quí, Sĩ Quan Báo Chí Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, Dương Phục, Đài Tiếng Nói Quân Đội, Anh Thuần của nhà báo Tiền Tuyến, Tam Phong Slao Quắn của Sư Đoàn 5, và Hebert thuộc hệ thống truyền thanh truyền h́nh Canada. Người phóng viên quốc tế này bị tử thương ngày 23 tháng 07 năm 1972 lúc theo dơi chiến trận Quảng Trị sau khi An Lộc được giải toả. Tất cả chúng tôi được ngồi chung trên một chiếc trực thăng UH trong đợt đổ quân của Tiểu Đoàn 2/31 của Sư Đoàn 21 Bộ Binh tăng viện cho măt trận An Lộc.

Vào khoảng thời gian này, pḥng không địch không c̣n mạnh mẽ như những chuyến đi trước của chúng tôi vào hai tháng 04 và 05. Các phi công ghi nhận là quân Cộng Sản Bắc Việt chỉ c̣n 1 ổ đại bác 57 ly ở phía Bắc Tân Khai và một số ít đại liên dọc theo các rừng cao su mà thôi. Đoàn trực thăng 5 chiếc lao xuống Xa Cam lúc 11 giờ sáng và khi vừa chạm đất, chúng tôi bắt đầu nghe những tiếng xé gió và những tiếng nổ chát chúa, địch lại bắt đầu pháo kích, theo như thói quen thường lệ, mổi khi nghe tiếng động cơ trực thăng vọng về. Đă có nhiều kinh nghiệm tại mặt trận này, tất cả chúng tôi, không ai bảo ai, chạy tuá vào 2 bên rừng cao su và lao ḿnh xuống hầm hố gần nhất. Địch ngưng pháo sau chừng 15 trái đạn, đây là các ụ súng của địch đă bị bỏ hoang từ mấy ngày trước đó. Dứt tiếng pháo, chúng tôi chạy theo hai ven rừng cao su; phía trước là các toán quân vừa được trực thăng vận tới. Họ di hành theo đội h́nh hàng dọc, nhiệm vụ cùa họ là tới An Lộc và từ đó tăng cường các cánh quân tảo thanh địch chung quanh ṿng đai tỉnh lỵ. Được chừng hơn 100 thước, Đại Úy Qúi bắt đầu kiểm điểm quân số trong toán chúng tôi. Thiếu mất ông phó nháy Slao Quắn và phóng viên Đài Tiếng Nói Quân Đội Dương Phục. Họ chạy qua phía khu rừng bên kia khi Cộng quân pháo kích băi đáp. Một lát sau họ bắt kịp chúng tôi tại tấm bảng xi măng Plantation De Xacam. Dương Phục thở hổn hển, đất đỏ B́nh Long nhuộm mồ hôi tạo cho gương mặt hắn một màu kỳ dị. Hắn cho biết trong lúc chạy pháo kích, cái túi đeo của hắn văng mất và sức ép của tiếng nổ lẫn cánh quạt trực thăng đă làm những đồ vật trong túi bay như bươm bướm. Dương Phục mất hết các vật dụng riêng của hắn ngoại trừ t́m lại được cái xác của cái máy cassette đă trở thành vô dụng. Đoạn đường từ Xa Cam vào An Lộc chỉ hơn cây số, nhưng tôi đă có cảm tưởng là đă vượt qua đoạn đường di hành dài mấy chục cây số.

Có lúc tôi định quẳng cái ba lô cho nhẹ và cũng để nhảy xuống hố tránh pháo dễ dàng. Tuy nhiên suy nghĩ tới mấy vật dụng cần thiết và mấy túi lương khô, tôi đă cố gắng đeo cái túi càng ngày càng nặng chĩu này để đi bắt tay Tướng Hưng. An Lộc đă vào trong tầm mắt th́ vừa lúc chúng tôi nhận ra một thương binh (không biết của bạn hay địch) đang rên rỉ bên cạnh xác chiếc T.54 cháy nám đă bắt đầu rỉ sét. Máu nhuộm đỏ thân ḿnh, người thương binh dơ cánh tay yếu ớt về phía chúng tôi rồi chỉ vào miệng anh, có lẽ anh đang trải qua cơn khát cháy cổ của người bị thương mất máu. Cùng lúc này, địch lại pháo mấy trái đạn, tiếng rít gió nghe lạnh ḿnh, những tiếng nổ chát chúa, tiếng cành cây cao su gẫy rào rào, trái đạn đă đi vào trong bờ rừng. Có tiếng ai gọi lớn: “Chạy mau đi, thoát khỏi chỗ này”. Tất cả chúng tôi cắm đầu chạy như bay về phiá trước, nhiều xác T.54 rải rác, một chiếc xe be vàng chói đầy vết đạn pháo kích nằm vắt ngang qua con dốc. Đại Úy Qúi quay lại nói :”Toàn vết pháo mới, chạy mau đi”. Người ta gọi con dốc có cái xe be là khúc quanh tử thần, v́ chỉ riêng tại nơi này hơn 200 thương binh và những thường dân đang di tản đă chết v́ đạn pháo kích trên đường đón trực thăng ở băi đáp. H́nh ảnh người thương binh vẫy tay xin nước ám ảnh tôi suốt cuộc hành tŕnh vào An Lộc và có lẽ cả quăng đời c̣n lại sau này, mấy toán quân đi trước và cả toán chúng tôi đă không giúp ǵ được cho anh ta, dù muốn dù không cũng là điều không nên không phải. Leo hết con dốc tử thần là bắt đầu vào An Lộc, một tấm bảng xanh lỗ chỗ vết đạn với hàng chữ chiều bắt buộc cho xe dân sự vào châu thành, đầu đường là một bót gác vách đá lố nhố binh sĩ, họ đang chờ giờ ra băi đáp trực thăng, quần áo mọi người nhuộm một màu nâu đỏ đặc biệt, đó là mầu đất B́nh Long.

Đồng hồ chỉ 11 giờ 20, thế là chúng tôi chạy trong 20 phút từ băi đáp Xa Cam vào An Lộc. Càng vào sâu, cảnh điêu tàn càng hiện rơ, trên con đường chúng tôi đi không một thước vuông đất nào không ghi lại những vết tích của chiến tranh. Từ xa hướng về, không một ngôi nhà c̣n nguyên vẹn. Những mái nhà sụp đổ, thân tường nghiêng ngả lỗ chỗ vết miểng pháo, những cột đèn siêu vẹo, giây điện đứt tứ tung và điểm thể hiện duy nhất cho sự kiện An Lộc chiến đấu kiên tŕ là những cánh hoa dù tiếp tế phủ đầy mặt lộ. Sừng sững giữa khung cảnh hoang tàn, một bức tượng chiến sĩ tiến lên đập ngay vào tầm mắt những ai tiến vào An Lộc. Thật là kỳ lạ, bức tượng này đă đứng vững trong hơn 2 tháng trời An Lộc bị pháo kích tổng cộng trên 200,000 trái đạn. Tiểu Khu ở phía tay mặt con đường, Đại Uư Qúi trước đây đă từng vào An Lộc, ông nói :”Các anh cứ đi theo tôi coi chừng lạc”. Đi chừng hơn 100 thước, chúng tôi thấy một dinh thự 2 tầng đă sụp đổ phần trên, đó là toà hành chánh B́nh Long, những hàng chữ bằng xi măng đúc không c̣n nguyên vẹn. Mùi xú uế nồng nặc đến lợm giọng. Một thứ mùi đặc biệt của thịt người và thú vật đă śnh thối. Bộ Chỉ Huy của Tướng Hưng nằm phía Đông Bắc Bộ Chỉ Huy Tiểu Khu. Những dẫy nhà mất mái, đổ tường, hầm của Tướng Hưng đặt tại căn cứ của Trại Đỗ Cao Trí bên dưới ḷng đất dầy khoảng 3 thước. Chúng tôi bước vào một lối đi nhỏ hẹp, đó là đường dẫn xuống trung tâm hành quân của Tướng Tử Thủ Lê Văn Hưng, Tư Lệnh Mặt Trận B́nh Long. Căn hầm tù mù, một ngọn đèn duy nhất chừng 45 volt, nên chỉ mang lại một chút ánh sáng vàng vọt, Sau này chúng tôi được biết, Tướng Hưng đă chuẩn bị cho những ngày bị bao vây kéo dài, Ông có 3 máy điện riêng, nhưng nhất quyết chỉ sử dụng một máy. Công xuất của máy chỉ đủ dùng cho hệ thống siêu tần số và cho các máy liên lạc, c̣n thừa lại là ánh đèn nhỏ khô héo trong hầm chỉ huy. Tướng Hưng tự hạn chế mọi tiện nghi riêng để giành cho sự sống c̣n của B́nh Long. Nếu không c̣n mạch điện cung cấp cho hệ thống liên lạc th́ An Lộc sẽ bị thất thủ tức khắc. Ngoài căn hầm nhỏ dành riêng cho Ông và Cố Vấn Trưởng, nơi này chỉ được thắp sáng mỗi khi cần, Tướng Hưng chỉ sử dụng một máy phát điện đặt trên nóc hầm Bộ Chỉ Huy, 2 máy c̣n lại phải pḥng hờ bị đạn pháo kích làm hư hại. Hơn nữa mức dự trữ nhiên liệu luôn luôn chỉ đủ cho thời gian 1 tuần lễ. Theo lời yêu cầu của Tướng Hưng, Quân Đoàn có cho thả dù các phuy xăng. Nhưng trong 10 thùng khi chạm đất đă nổ đến 9. Có những ngày Tướng Hưng phải ra lệnh đi mót xăng từ các xe cộ nằm hư rải rác trong thành phố. Nhiều người đă chết trong công tác bề ngoài xem rất tầm thường này, nhưng thực ra chính là sự hy sinh đầy ư nghĩa cho sự đứng vững của An Lộc trong hơn 3 tháng trời khói lửa.

I.- Ngoài ra, c̣n có Liên Đoàn 5 Quân Y , các đơn vị Quân Nhu, Quân Cụ, Quân Vận, Quân Cảnh, Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, và Cảnh Sát .

5- B̀NH LUẬN VỀ TRẬN CHIẾN AN LỘC

A.- YẾU TỐ ĐIỀU NGHIÊN

Điều nghiên là vấn đề căn bản của bất cứ trận đánh nào, dù nhỏ như đồn bót, căn cứ hoả lực, lớn như một tỉnh ly, một mặt trận, một chiến trường. Đâu là Điểm, đâu là Diện, lực lượng và khả năng tác chiến của địch và bạn, ưu thế của địch khuyết điểm của ta. Các cấp chỉ huy và tinh thần chiến đấu của binh sĩ của đối phương, địa thế, thời tiết, ḷng dân, v.v... để khắc phục và khống chế chiến trận, giành phần thắng lợi cho binh đội của ḿnh.

Như mặt trận An Lộc, diện là Tây Ninh, c̣n điểm là An Lộc. Tại Tây Ninh có Sư Đoàn 25 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà trấn đóng, Sư Đoàn 25 lúc bấy giờ, đă có nhiều trận chiến thắng với các đơn vị chính quy, quân Cộng Sản Bắc Việt, sĩ khí đang lên cao, nhất là có đơn vị Trinh Sát Hắc Báo rất là thiện chiến, với cả 3 Trung Đoàn Bộ Binh hùng mạnh và c̣n nguyên vẹn + Liên Đoàn 3 Biệt Động Quân, c̣n địa thế th́ dọc theo Quốc Lộ 22 từ Crek (Cambodia về phía Nam, đến phía Bắc Tỉnh Lỵ Tây Ninh (Việt Nam Cộng Hoà), có rừng rậm ẩn khuất, nhưng về phía Nam qua khỏi tỉnh Tây Ninh về Sài G̣n, dọc theo Quốc Lộ 1 được khai hoang rộng răi, dân cư đông đúc, đa số chống Cộng, hai bên đường không có rừng cây rậm rạp, để có thể tổ chức các cuộc phục kích hay đóng chốt cấp trung đoàn, để chận viện binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà từ phía Nam lên.

Tại An Lộc, thuộc vùng trách nhiệm của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà trấn giữ, đă bị gẫy hết Trung Đoàn 8 Bộ Binh, v́ sau trận Snoul từ Miên rút về, đă bị Công Trường 5 Cộng Sản Bắc Việt chận đánh, thiệt hại khá nặng (vào cuối tháng 05 năm 1971), đang được bổ sung và tái trang bị, 2/3 là tân binh. Chỉ c̣n lại Trung Đoàn 7 Bộ Binh đang đóng tại An Lộc và Trung Đoàn 9 Bộ Binh đang trấn thủ tại Lộc Ninh, tinh thần binh sĩ không cao, như vậy là hầu như bị kém khuyết hềt phân nửa, so với Sư Đoàn 25 Bộ Binh ở phía Tây Ninh. C̣n địa thế th́ theo Quốc Lộ 13 chạy dài từ ranh giới Việt Miên đến sát An Lộc toàn là rừng rậm, về phía Nam hết 8 phần 10 là rừng và cây cao su ngút ngàn, dân cư thưa thớt, nên rất thuận tiện cho việc tổ chức các ổ phục kích như: Công Trường 5 Cộng Sản Bắc Việt tổ chức phục kích Thiết Đoàn 1 (-), 5 cây số Bắc Lộc Ninh, vào đêm 05 rạng 06 tháng 04 năm 1972. Điểm phục kích thứ hai tại ngă ba Cầu Cần Lê, Quốc Lộ 13 nối liền Liên Tỉnh Lộ 17, Bắc An Lộc 15 cây số, do 2 trung đoàn của Công Trường 9 Cộng và Công Trường B́nh Long, tổ chức tuyến phục kích dài 3 cây số để ngăn chận và đánh bật Tiểu Đoàn 2 Trung Đoàn 52 Sư Đoàn 18 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, xuất phát từ căn cứ hoả lực Cần Lê, dự định lên tiếp cứu Lộc Ninh theo lệnh, vào ngày 06 tháng 04 năm 1972. Điểm thứ ba,tại phía Nam An Lộc, Công Trường 7 tổ chức điểm phục kích cấp sư đoàn, khoảng 4 cây số Nam An Lộc (chốt Xa Cam), dự định hốt hết các lực lượng bố pḥng ră hàng ngũ chạy về Lai Khê, 2 trung đoàn khác, tổ chức các chốt kiền có sự điều chỉnh pháo binh tầm xa 130 ly ( vị trí đặt súng ở phía Tây ), nhất là chốt kiền tại Suối Tàu Ô (20 cây số Nam An Lộc), thêm 1 chốt phụ nữa,tại xă Bàu Bàng (52 cây số Nam An Lộc), là những nơi đă diễn ra nhiều trận đánh đẫm máu, giữa quân tiếp viện của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà và quân chận viện của Công Trường 7 Cộng Sản Bắc Việt, suốt hơn 2 tháng dọc theo Quốc Lộ 13 từ Nam lên Bắc.

Ưu thế của địch (quân Cộng Sản Bắc Việt) : Có chiến xa T.54 và PT.76 và là lần đầu tiên xuất hiện tại chiến trường trong Nam (Quân Khu III Việt Nam Cộng Hoà), pháo binh tầm xa 30 cây số, các xe thiết giáp pḥng không cơ động với súng 12 ly 7 và 37 ly, có những vũ khí tối tân như SA.7 (loại cầm tay) do Nga viện trợ, là loại khắc tinh của các loại trực thăng của Việt Nam Cộng Hoà và Đồng Minh Hoa Kỳ.

Yếm thế của địch : để mất thời cơ thuận lợi sau khi chiếm xong Lộc Ninh, lại không dùng khí thế đó xúc kích tấn công An Lộc mà tŕ hoăn đến 7 ngày sau (từ 07 tháng 04 đến 13 tháng 04) mới mở màn trận tấn công đầu tiên vào An Lộc, thêm vào đó khi tấn công th́ lại tấn công chỉ nhằm vào môt hướng hay một mặt chứ không tấn công đồng loạt, c̣n các mũi tấn công th́ giờ khắc lại không thống nhất, nên lực lượng trú pḥng đủ th́ giờ và điều kiện trám khuyết những yếu điểm nếu có, cũng như nhận biết trước được đâu là nỗ lực chính cũng như phụ và t́nh h́nh của trận thế. Ngoài ra, không có sự phối hợp giữa bộ binh và chiến xa.

Ưu thế của bạn (Việt Nam Cộng Hoà): Về không yểm, ban đêm có phi cơ Spectre AC.130 trang bị loại đại liên nồi 40 ly, đại bác 105 ly diệt tăng. Ban ngày, khi vừa chấm dứt các phi tuần của không quân chiến thuật, liền đến các phi vụ của không quân chiến lược B.52, cất cánh từ đảo Guam (Hoa Kỳ), oanh kích và oanh tạc không ngừng, đă đổ hàng chục ngàn tấn bom trên đầu Cộng quân. Cộng thêm tinh thần quyết tử chiến, của các Chiến Sĩ Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, Chiến Đoàn 52 Sư Đoàn 18 Bộ Binh, và qua huấn lệnh tử thủ của Tướng Lê Văn Hưng, bên cạnh c̣n có các đơn vị tinh nhuệ : Trung Đoàn 8 Sư Đoàn 5 Bộ Binh, Biệt Động Quân, Nhảy Dù, Biệt Cách Dù, đă được tăng viện đúng lúc và kịp thời, thêm vào lực lượng Dân Cán Chính tỉnh B́nh Long, một ḷng sát cánh bên Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, đồng tâm quyết chí chống lại cuộc xâm lăng từ phương Bắc của quân Cộng Sản Bắc Việt đến cùng.

Về phía Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, th́ khắc chế được những ǵ yếu kém lúc ban đầu, như không có pháo binh tầm xa th́ xử dụng không quân chiến thuật và không quân chiến lược, trải thảm bom để trả đũa và diệt pháo của địch, không có chiến xa đương đầu với T.54 của Cộng quân, th́ được thay thế bằng hàng chục tổ chiến binh, được trang bị loại súng chống chiến xa cầm tay M.72, bắn hạ hàng loạt T.54 và PT.76. Cái ưu tư lo sợ mất tinh thần lúc ban đầu, đă đem lại cái hoan hỷ, tự tin và hăng say, săn lùng từng chiến xa địch đang ngơ ngác, trong ṿng đai pḥng thủ bên trong Thị Xă, thi đua nhau bắn hạ liên hồi các con mồi (chiến xa địch) không sót chiếc nào.

Căn cứ vào yếu tố điều nghiên để thiết lập hồ sơ trận liệt : đây mới là yếu tố quyết định trong vấn đề điều nghiên. Trong binh thư có câu : Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Biết ta mà không biết người, trận thắng trận thua. Không biết người mà cũng không biết ta, trăm trận đều thua. Trong trường hợp mặt trận An Lộc, ta có thể lấy trường hợp thứ nh́ (biết ta - Cộng Sản - mà không biết người - Việt Nam Cộng Hoà). Trở lại trận Lộc Ninh, theo bản điểu nghiên trận liệt địch biết phía bên Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà có tổng cộng 1 Trung Đoàn chủ lực cộng thêm 1 Tiểu Đoàn Biệt Động Quân Biên Pḥng và 1 Thiết Đoàn (khoảng 30 chiến xa M.41 và M.113) + Lực Lượng Chi Khu Lộc Ninh có khoảng 1 Tiểu Đoàn hỗn hợp gồm Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, Cảnh Sát ... nên Cộng quân huy động một lực lượng đông hơn gấp 5 lần, nhất là lần đầu tiên sử dụng loại chiến xa T.54 và PT.76 vững mạnh hơn Chiến Xa M.41 và Thiết Vận Xa M.113 của Việt Nam Cộng Hoà . Nên ngay sau gần 48 giờ giao tranh, địch có ưu thế, và khống chế được chiến trận, bởi “Biết người biết ta” nên thắng trận. Trái lại, đối với mật trận chính tại Thị Xă An Lộc, dựa theo bản điều nghiên trận liệt th́ lực lượng pḥng thủ chỉ có nhiều nhất là 5 Tiểu Đoàn Bộ Binh (3 của Trung Đoàn 7 và 2 Tiểu Đoàn Địa Phương Quân của Tiểu Khu B́nh Long) và Bộ Chỉ Huy nhẹ của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà (tổng cộng khoảng 1 Trung Đoàn (+), cái sai thứ nh́ là đă điều nghiên tọa độ sai trật mục tiêu Bộ Chỉ Huy đầu năo của lực lượng pḥng thủ (v́ giờ phút chót Bộ Chỉ Huy của Tướng Hưng đă di chuyển sang căn hầm của Trại Đỗ Cao Trí ). Cái sai trầm trọng nhất ngoài dự liệu, là phía quân pḥng thủ nhất quyết không bỏ chạy, không rút lui, và ưu thế của các chiến xa T.54, bị bẻ găy ngay từ trận đầu bởi các tổ M.72 chống chiến xa, vô t́nh để cho sĩ khí của các chiến binh Việt Nam Cộng Hoà tăng cao lên tức khắc. Cộng quân ước tính, phía Việt Nam Cộng Hoà, có nhiều lắm là 1 Trung Đoàn (c̣n ít hơn ở Lộc Ninh), lại không có pháo không có tăng, nên cũng tuồng cũ soạn lại : Dùng 4 Trung Đoàn chủ lực, chĩa mũi dùi đánh thẳng vào các cơ sở đầu năo của lực lượng pḥng thủ, sau khi chế ngự hầu hết các điểm cao xung quanh An Lộc (trừ Đồi Gió và Đồi 169 phía Đông Nam). Địch h́nh dung địa thế An Lộc như là một ḷng chảo giống Điện Biên Phủ khi xưa (mặc dù thực tế nhỏ hơn nhiều vế quân số cũng như địa h́nh địa vật). Nhưng khi va chạm vào thực tế th́ tại An Lộc vào ngày 12 tháng 04 năm 1972 đă có đến 3 Trung Đoàn quân chủ lực thiện chiến và 2 Tiểu Đoàn của Tiểu Khu B́nh Long. Và ngay mũi dùi chính tấn kích từ hướng Bắc gặp phải 2,500 quân của Trung Đoàn 8 Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, trong tay lại có hơn 2,000 khẩu M.72 chống chiến xa với 400 tay xạ thủ rành nghề và quyết tử, nên thua trận. Đúng với câu biết ta mà không biết người th́ trận thắng trận thua.

B.- YẾU TỐ CHIẾN THUẬT

a.- Theo binh pháp cận đại của Tàu Cộng : Chiến Thuật biển người, tiền pháo hậu xung, bịt pháo công đồn, nhị thức bộ binh chiến xa.

b.- Binh thư Tôn Tử có ghi chép : về việc bao bây, tấn công, nguyên tắc căn bản khi mở cuộc bao vây, tấn công hay chia cắt: khi quân ta đông hơn địch gấp 10 lần hơn th́ mở cuộc bao vây, khi quân ta đông gấp 5 lần hơn địch th́ mở cuộc tấn công trực diện, khi quân ta bằng với quân địch th́ phải áp dụng thế nghi binh hay chia cắt.

Quân Cộng Sản Bắc Việt áp dụng chiến thuật biển người (c̣n gọi là chiến thuật nướng người ), như trận Điện Biên Phủ năm 1954, pháo rất nặng (mưa pháo), sau khi dứt các đợt pháo, th́ mở cuôc xung phong, như kẻ điếc không sợ tiếng súng, cận chiến đánh xáp lá cà như thằng mù, truớc các họng súng đại liên M.60 và các súng cá nhân M.16 của các chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, và bị tan xác dưới các trận oanh tạc của Không Quân Chiến Thuật và Chiến Lược của Không Quân Hoa Kỳ.

Chiến thuật bịt pháo công đồn : pháo vào các căn cứ hoả lực có đại bác 105 ly hoặc 155 ly như Tiểu Đoàn 52 Pháo Binh Tại cứ điểm An Lôc, và Pháo Đội Dù trên đĩnh Đồi Gió rồi xua quân tấn công vào Thành Phố An Lộc và Tiểu Đoàn 6 Dù đang trấn giữ bảo vệ vị trí Pháo Binh .

Áp dụng nhị thức Bộ Binh và Chiến Xa : V́ là lần đầu tiên lực lượng Cộng quân có chiến xa yểm trợ để tấn công, nên giữa các đơn vị tùng thiết và các chiến xa T.54 & PT.76 mạnh ai nấy đi . Bộ Binh th́ lo chạy tránh Pháo, Chiện xa th́ cứ tiến nhanh vào thành phố ..Nên dễ làm mồi cho các tổ phóng hoả tiễn M.72 của các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà.

Chiếu theo các tài liệu, vào lúc khởi phát cuộc bao vây An Lộc, địch có khoảng từ 35,000 đến 37,000 cán binh, c̣n bạn th́ chỉ có Trung Đoàn 7 Sư Đoàn 5 Việt Nam Cộng Ḥa và lực lượng diện địa lănh thổ Tiểu Khu B́nh Long,cộng chung 5 Tiểu Đoàn, cùng Bộ Chỉ Huy Nhẹ của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, tổng cộng tối đa khoảng 2,200 quân sĩ Việt Nam Cộng Hoà. Như vậy là địch đông trên hơn 24 lần, nên địch mở cuộc bao vây An Lộc và tấn công từng mặt một (có thể nói là hoàn toàn khinh địch) .

C.- YẾU TỐ TÂM LƯ BẤT NGỜ

Phía Quân Việt Nam Cộng Hoà bị bất ngờ khi Quân Cộng Sản Bắc Việt mở cuộc tấn kích, khi Địch mở trận mưa pháo tàn khốc, và xử dụng chiến xa, khiến cho Quân Sĩ Việt Nam Cộng Hoà bị mất tinh thần trong giai đoạn đầu, mở màn trận đánh Lộc Ninh. Và v́ địch vi phạm lỗi lầm khi áp dụng nhị thức bộ binh & chiến xa, không có sự yểm trợ hỗ tương lẫn nhau, nên dễ làm mồi cho các tổ khinh binh Việt Nam Cộng Hoà được trang bị những khẩu M.72, khí thế hùng hổ của địch quân vừa đông quân số vừa có Chiến Xa trợ chiến, nhưng khi Chiến xa chạy lạc bị bắn cháy, bộ binh quân Cộng Sản Bắc Việt lại đâm ra mất tinh thần, c̣n phía bên Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, khi thấy trong tay ḿnh có hàng ngàn khẩu M.72, và biết chắc là loại vũ khí khắc tinh của chiến xa địch, th́ đâm ra tự tin, phục hồi tinh thần trở lại nhanh chóng, đua nhau đi t́m diệt tăng dịch.

Đó là yếu tố tâm lư bất ngờ, mà cả đôi bên mới vừa phát hiện trên trận địa khi lâm chiến, không một binh gia nào có thể dự liệu hay tiên đoán được, và nhờ thế đă đem đến thắng lợi cuối cùng cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.

D- YẾU TỐ THỜI CƠ

Yếu tố thời cơ cũng là một trong những nhân tố quyết định, cho sự thắng bại của chiến trường An Lộc. Thời cơ đây, có thể nói là, thời điểm thuận tiện nhất để đè bẹp đối phương, khống chế trận chiến . Thời cơ khi đến cũng rất nhanh chỉ trong ṿng vài ba ngày là cùng, nếu đă để lỡ dịp, th́ thời cơ sẽ đi qua, không bao giờ trở lại. Thí dụ : Khi quân đội Cộng Sản Bắc Việt chiếm xong Lộc Ninh (chỉ trong ṿng có 2 ngày, sớm hơn dự tính của kế hoạch là phải mất từ 7 đến 10 ngày), khí thế và tinh thần các cán binh Cộng Sản Bắc Việt đang lên cao, và c̣n đang say men chiến thắng, trong lúc tại An Lộc Lực Lượng Pḥng Thủ chỉ mới có Liên Đoàn 3 Biệt Động Quân và Trung Đoàn 7 Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà mà thôi ... v́ sự tŕ hoăn lo chỉnh đốn hàng ngũ và bổ xung quân số, nhất là do ḷng tham, tóm nhặt chiến lợi phẩm và những thứ khác của Quân Dân Lộc Ninh... bỏ lỡ cơ hội bằng vàng để đạt được chiến thắng và dứt diểm An Lộc. Sở Chi Huy Chiến Dịch khi nhận định như thế đă ra quyết nghị chuyển cho Bộ Chỉ Huy Mặt Trận là phải tiếp tục tiến quân tấn chiếm An Lộc ngay trước ngày 09 tháng 04 năm 1972 (sau 2 ngày tấn chiếm Lộc Ninh). Nhưng Bộ Chỉ Huy Mặt Trận do Tướng Trần Văn Trà lănh đạo lại không đồng ư, để tŕ trệ cho đến ngày 13 tháng 04 mới khai hoả, trong khi ngày 12 tháng 04 năm 1972 phía Việt Nam Cộng Hoà có được thêm 2,500 tay súng, trong đó có 400 Lao Công Đào Binh quyết tử chiến với quân Băc Phương, của Trung Đoàn 8 Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, lợi hại nhất là trong tay có trên 2,000 khẩu M.72, loại khắc tinh của chiến xa địch, cũng từ chỗ đó, 15 T.54 đi đầu khi chạy vọt đại vào trong thị trấn (trong đợt tấn công đầu tiên, cũng do Sư Đoàn 5 Cộng Sản Bắc Việt làm chủ lực) đă bị các chiến sĩ Trung Đoàn 8 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà bắn hạ hầu hết không c̣n một chiếc nào, và cũng từ đó các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà được biết chắc là loại vũ khí M.72 có trong tay rất có hiệu quả bắn diệt tăng địch, cũng từ chỗ đó tinh thần và sĩ khí diệt tăng địch lên cao, để tiếp tục chống trả quyết liệt trong những cuộc tấn kích về sau này của Cộng quân. Đổi lại các cán binh Cộng Sản Bắc Việt tùng thiết đâm ra mất tinh thần, mất hết nhuệ khí, khi thấy chiến xa bị bắn cháy. Rồi kế tiếp đến, Lực Lượng Nhảy Dù và nhất là Lực Lượng Biệt Cách Dù được đổ vào An Lộc, từ đó cán cân chiến thắng đă nghiêng hẳn về phía Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.

Tóm lại, dù bạn hay địch, nếu bên nào nắm được lợi điểm ở 4 yếu tố kể trên, th́ phần thắng sẽ nghiêng về bên đó. Và ai biết khai thác những cái khuyết điểm của đối phương cũng như biết khắc chế những yếu điểm của quân ḿnh th́ sẽ đạt được chiến thắng sau cùng của trận chiến.

E- CÁC CỐ VẤN HOA KỲ, LIÊN LẠC VỀ KHÔNG YỂM CHO CHIẾN TRƯỜNG AN LỘC, ĐƯỢC MÔ TẢ NHƯ SAU :

1.- Chiếu theo dư luận của giới quân sự Hoa Kỳ, họ cho rằng nếu không nhờ Không Quân của Hoa Kỳ yểm trợ th́ An Lộc đă bị quân Cộng Sản Bắc Việt đè bẹp ngay từ khi khởi đầu trận chiến.

Việc này đúng hoàn toàn hay chỉ đúng một phần nào, xin quư độc giả đọc tiếp những sự thật về các cố vấn Mỹ và về không yểm (pháo đài bay B.52, oanh tạc cơ phản lực, trực thăng tiếp tế) của Không Lực Hoa Kỳ như sau :

a.- Các cố vấn Mỹ cũng có người rất tận tâm trong chức vụ cố vấn của ḿnh, ngay cả hy sinh tính mạng, điển h́nh như Trung Tá Schott quyết định tự sát để cho các cố vấn c̣n lại thoát thân khi Lộc Ninh thất thủ.

Kế tiếp, tại mặt trận Cầu Cần Lê toàn thể toán cố vấn Mỹ của Chiến Đoàn 52 của Sư Đoàn 18 Bộ Binh rất là tận tâm trong chức vụ cố vấn. Người rất đáng được ca tụng là Trung Tá Ginger, cố vấn trưởng, mặc dù đă bị thương khá nặng, đă từ chối không gọi trực thăng tản thương đến để di tản, mà quyết định ở lại để giúp cho vị Chiến Đoàn Trưởng là Trung Tá Thịnh gọi trực thăng vơ trang và các phi tuần phản lực , xạ và oanh kích địch một cách có hiệu quả. Nhờ vậy mà Chiến Đoàn 52 thoát khỏi được ṿng vây của hai Trung Đoàn Cộng Sản Bắc Việt.

Việc tản thương Đại Úy Zumwatt ( Cố vấn Phó Chiên Đoàn 52 (-), khi trực thăng có sơn chữ thập đỏ đáp xuống ngay giữa trận tiền, đang hồi sôi bỏng tiếng súng, liền bị quân Cộng Sản Bắc Việt xả súng bắn, kết quả đă gây tử thương cho vị phi công phụ là Đại Úy Robert L. Hors và một y tá (không rơ tên) trên phi cơ.

Kế tiếp là các cố vấn của Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù : Đại Úy Huggings và Thượng Sĩ Yearta rất tận t́nh trong chức vụ, với người bạn đồng minh đă giúp trực thăng tản thương rất là nhanh chóng để tản thương một số chiến binh Biệt Cách Dù và Biệt Động Quân tại vùng Đôi gió, và liên lạc với C.130 thanh toán mục tiêu đồn Cảnh Sát Dă Chiến,giúp cho Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù, ủi xong đồn Cảnh Sát Dă Chiến, phía Bắc Tỉnh lỵ An Lộc, và sau cùng chỉ điểm cho trực thăng vơ trang Cobra xạ kích, sát hại hằng trăm quân Cộng sản Bắc Việt xung quanh Đồi Đồng Long ( 08 tháng 6 năm 1972 ) .

Kế tiếp các cố vấn của Liên Đoàn 1 Nhảy Dù, của Chiến Đoàn 15 Sư Đoàn 9 Bộ Binh, của Trung Đoàn 43 Sư Đoàn 18 Bộ Binh, của Trung Đoàn 31, 32, 33 Sư Đoàn 21 Bộ Binh, rất tận t́nh trong chức vụ đối với người bạn đồng minh của ḿnh trong suốt cuộc chiến.

Đặc biệt là các phi hành đoàn của Không Đoàn Vận Tải C.130 Hoa Kỳ trách nhiệm thả dù tiếp tế cho quân bạn Việt Nam Cộng Hoà tại An Lộc, bị cao xạ và pḥng không của địch bắn rơi và tử thương trong lúc thi hành nhiệm vụ. Thật là những gương hy sinh cao cả.

Sau cùng là vị tướng Mỹ Tillman trong lúc đáp xuống viếng thăm An Lộc khoảng ngày 10 tháng 07 năm 1972. Khi ông vừa rời khỏi Trực Thăng th́ bị một quả pháo nổ ngay băi đáp, gây tử thương cho ông và một số sĩ quan cao cấp của Lực Lượng 2 Dă Chiến Hoa Kỳ.

b.- Bên cạnh những vị anh hùng cố vấn Mỹ đă quên thân ḿnh cho ư nghĩa cao cả tự do, và tận tụy trong chức vụ Cố Vấn của ḿnh, đối với người bạn đồng minh Việt Nam Cộng Hoà, th́ cũng có những sự việc không mấy tốt đẹp: Chúng tôi xin lược kê như sau:

Trước tiên là toán cố vấn Mỹ của Trung Đoàn 8 Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà. Viên Cố Vấn Trưởng là Trung Tá Abramawith, và toàn toán Cố vấn Mỹ, từ chối không chịu theo Trung Đoàn 8 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà đổ vào tăng viện cho mặt trận An Lộc.

Kế tiếp là Đại Tá Miller, Cố Vấn Trưởng Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà, đ̣i rút hết toán cố vấn về Lai Khê viện lẽ hầm nổi dă chiến của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh không đủ an toàn. Nếu Tướng Hưng không t́m được ra một căn hầm khác (trại Đỗ Cao Trí) th́ Sư Đoàn 5 Bộ Binh cũng giống như t́nh trạng của Trung Đoàn 8 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà vậy.( Mặt dầu đó là vận may cho toàn thể Bộ Chỉ Huy của Tướng Hưng và cả toán Cố Vấn Mỹ ), Đại Tá Miller bắt buộc phải tận t́nh trong chức vụ, trước tiên là để bảo toàn mạng sống cho toàn toán Cố Vấn Mỹ,sau mới đến việc mang chiến thắng cho Quân tữ thủ Việt Nam Cộng Ḥa .

2.- Nói về không yểm th́ thật là dồi dào, những phi vụ phản lực cơ, và B.52 cũng như những chiếc C.130 có súng đại bác 105 ly và trực thăng vơ trang Cobra đă yểm trợ rất đắc lực trong suốt trận chiến.

Bên cạnh những nỗ lực không yểm kể trên, c̣n có vài điểm khác biệt cũng cần phải nêu lên để làm sáng tỏ dư luận :

Về không quân chiến lược B.52 (đă ba lần từ chối theo như yêu cầu của phía Việt Nam Cộng Hoà) :

- Lần thứ nhất vào ngày 18 tháng 04 năm 1972 tại vùng phi trường Quản Lợi (tính chất mục tiêu là Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn Cộng Sản Bắc Việt và những nhân vật đầu năo của Cục R và 2 trung đoàn chính quy quân Cộng Sản Bắc Việt).

- Lần thứ nh́ vào ngày 20 tháng 05 năm 1972 (tính chất mục tiêu là Bộ Chỉ Huy của Công Trường 7 Cộng Sản Bắc Việt).

- Lần thứ ba vào ngày 22 tháng 05 năm 1972 (tính chất mục tiêu là hầm chốt Xa Cam cấp 2 trung đoàn).

Về trực thăng tiếp tế và tản thương.

- Tất cả các trực thăng tiếp tế cũng như tản thương của Không Lực Việt Nam Cộng Hoà đều không thể đáp xuống mặt trận An Lộc trong thời gian cuộc chiến đang sôi động . Dư luận của các cố vấn Mỹ cho là phi công Việt Nam Cộng Hoà nhát gan, sợ pḥng không địch nên không muốn đáp xuống trận địa. Trong lúc đó th́ phi cơ trực thăng tiếp tế của Hoa Kỳ vẫn đáp lên xuống đều đặn, đem đồ tiếp tế cho các cố vấn Mỹ của Sư Đoàn 5 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hoà và Tiểu Khu B́nh Long, không chiếc nào bị pḥng không Cộng Sản Bắc Việt ngăn cản.

- Theo lời tường thuật của Thiếu Tá Nguyễn Văn Ức đại diện Sư Đoàn 3 Không Quân Việt Nam Cộng Hoà, đích thân quan sát, đàm thoại và chứng kiến tận mắt, , cho biết : Sở dĩ trực thăng Mỹ được ra vào An Lộc một cách an toàn, là v́ phía dưới luờn của trực thăng Mỹ và các mũ phi hành của tất cả phi hành đoàn, đều có sơn màu trắng, thay v́ màu olive như các đơn vị Trực Thăng tác chiến của Việt Nam Cộng Hoà.

Như vậy, câu hỏi được đặt ra là, phía đồng minh Hoa Kỳ có đường giây bí mật nào liên lạc với địch quân , để nhận được một thoả hiệp như thế hay không?

Nếu có, th́ quả là tay phải th́ giúp, tay trái th́ năn nĩ, vuốt ve quân thù của người bạn đồng minh của ḿnh.

F- KẾT LUẬN

Sự việc ǵ cũng đều có hai mặt, mặt trái và mặt phải. Người th́ nói là nhờ cố vấn và không lực Mỹ, An Lộc mới c̣n đứng vững sau 93 ngày quyết chiến, kẻ th́ nói người bạn đồng minh của ḿnh (Mỹ) bề ngoài th́ giúp nhưng bề trong lại đi thoả hiệp ngầm với địch.

Nếu nghĩ rằng, nhờ yểm trợ dồi dào về không quân Hoa Kỳ, nhưng nếu không có một tinh thần quả cảm của quân dân Việt Nam Cộng Hoà, thề quyết sống chết cho quê hương đất Tổ Việt Nam, th́ làm sao An Lộc có thể đứng vững trong suốt 93 ngày đó? Hay nói khác đi, nếu các cố vấn Mỹ và không quân Hoa Kỳ yểm trợ Quân Dân Việt Nam Cộng Hoà đánh Cộng Sản, mà quân dân của Việt Nam Cộng Hoà không có quyết tâm tử thủ, buông súng đầu hàng địch quân, th́ liệu An Lộc có đứng vững hay không? Xin để quư vị độc giả và hậu thế phán xét.

 


TÀI LIỆU

QLVNCH

Tháng Tư đen


Video về quân cách lễ nghi
Cách thức đeo dây biểu chương...
Lễ nghi quân cách - Vị trí các lá cờ và toán quốc quân kỳ
Quân phục, cấp hiệu, huy hiệu... QLVNCH
Tiến tŕnh h́nh thành Quốc Kỳ & Quốc Ca VN  
Tim hiểu về ngày Quân Lực VNCH 19-6
Lịch sử Hướng Đạo Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa  
và Trường Trung Học Vơ Khoa Thủ Đức
 
Đệ nhất Cộng Hoà - Ngày Quốc Khánh 26 tháng 10
Vài Nét Về Quân Lực VNCH Và Sự H́nh Thành Ngày Quân Lực 19.6


Gươm lạc giữa rừng hoa  
“ Triều đại “ Tổng Thống lạ lùng nhất lịch sử Hoa Kỳ  
Sắc lệnh về quần đảo Hoàng Sa
Vị Tổng Thống vĩ đại của nước Mỹ
Giờ phút cuối cùng của một thành phố – Tháng 3 - 1975
Từ chiến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân   
5 điều có thể bạn chưa biết về lá cờ Hoa Kỳ
Sự ra đời của chữ quốc ngữ...
Nh́n lại cuộc Chiến tranh Triều Tiên 1950 – 1953
Lời phản biện tại buổi tŕnh chiếu sơ lược
phim the Việt Nam War
 
Không quên biến cố kinh hoàng 11 tháng 9 – 2001 !  
140 chữ với mẹo nhớ Hỏi, Ngă & chính tả  
Cuộc tổng khởi nghĩa cướp chính quyền ngày 19/8/1945 tại VN  
Vị Tổng Thống giữ chức vụ lâu nhất Nước Mỹ  
Tổng Thống Abraham Lincoln  
Video về quân cách lễ nghi
VNCH 10 ngày cuối cùng...
Bảo vệ an toàn cho công dân Hoa Kỳ khi ở Việt Nam
Lễ Hùng Vương
Cần bảo trọng niềm tự hào dân tộc  
Luận về Tậm Lư Chính Trị  
Từ chến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân  
Cố Tổng Thống Ronald Reagan và… H.O.  
Diễn tiến cuộc đảo chánh lật đổ Ông Ngô Đ́nh Diệm  
Tại sao có cuộc đảo chánh lật đổ ông Ngô Đ́nh Diệm  
Ai ra lệnh giết Ông Ngô Đ́nh Diệm? Tại sao?

Một tài liệu 42 năm cũ  
Dựng Lại Quốc Kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ 
Quốc Kỳ chúng ta giương cao khắp nơi

Tài liệu về Hải chiến Hoàng Sa năm 1974  
Những điều nên biết về Medicare 2016
Remember C-Rations?  
Ai đă bắn nát chân Tướng Nguyễn Ngọc Loan?  
Tướng lănh VNCH  
Bài phỏng vấn cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu  
Hồi kư về Tướng Lê Văn Hưng và trận An Lộc 
Sư Đoàn 23 Bộ Binh và cuộc quyết chiến Ban Mê Thuột tháng 3, 1975
Đại Tá Nguyễn Văn Cư
Trường Sa: Băi Cỏ Mây
Thiên Thần Mũ Đỏ ai c̣n ai mất
Tổng Thống Trần Văn Hương những ngày cuối tháng Tư 1975 tại Sài G̣n
Chuyện của một ngôi trường  
Luận về khoa bảng  
Liên Hiệp Quốc và vấn đề: Bảo vệ nhân quyền  
Phiếm luận về mộng mơ qua văn chương và triết học  
Chính sách thuế khóa
Cách viết hoa trong tiếng Việt
Đoàn thể Xă hội và Sinh hoạt Chính Trị
Học Viện Quốc Gia Hành Chánh
John Paul Vann, một viên tướng CIA
Văn hóa ảnh hưởng ngôn ngữ như thế nào?
Một vài nét về văn hóa Việt Nam  
Tiếng Việt ba miền - Tiếng nào là ‘chuẩn’ ?  
TT Ngô Đ́nh Diệm đă từng giúp gạo cho dân Tây Tạng tỵ nạn tại Ấn Độ?  
HCM đă âm mưu bán nước từ năm 1924  
Vài nét về hoạt động của Biệt Kích Dù tại Bắc Việt
Hải chiến Midway  
Adm Chester Nimitz  
Nguồn gốc thuyết âm dương tám quẻ...
SĐ Nhảy Dù và cuộc hành quân Lam Sơn 719  
Những trận đánh đi vào quân sử 
Nguyên nhân xụp đổ VNCH 1975
Hậu Quả Của Việc Hoa Kỳ Bỏ Rơi Đông Dương
Tưởng Niệm Vị Tướng Của Mùa Hè Đỏ Lửa
Thuyết bất biến
Chương tŕnh chiêu hồi của VNCH
Chiến tranh Việt Nam (1945-1975)
50 năm đọc và coi lại clip cuộc đảo chánh 1963
An Lộc anh dũng  
Nguyên do chính khiến VN bất tử  
Người cha đẻ hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Trận Ấp Bắc: Thực tế và huyền thoại
Vài nét hoạt động của Biệt Cách Dù tại Bắc Việt
Cảnh Sát Dă Chiến VNCH
Trung Đoàn 44 trong Mùa Hè Đỏ Lửa ở Kontum
QLVNCH - 1968-1975
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Đại đội 72, TĐ7 ND mất tích trên chuyến bay định mệnh ngày 11 tháng 12 năm 1965
Nhảy Dù và Cổ Thành Đinh Công Tráng
Nhân chứng lịch sử: Mậu thân Huế
Trận KAMPONG TRACH 1972
Trả lại sự thật v/v Sư Đoàn 3BB lui binh...
Thống Tướng Lê Văn Tỵ
Tướng Đỗ Cao Trí và Tôi
Những ngày cuối cùng của QLVNCH
Tướng Dư Quốc Đống
Dư âm Cửa Việt
Tướng NGÔ QUANG TRƯỞNG...
Lịch sử Cảnh Sát Quốc Gia VNCH
Người Nhái VNCH
Mùa hè đỏ lửa 1972
Không Quân VNCH và Chiến trường An lộc
NT Nguyễn Mạnh Tường
Tưởng niệm Quốc Hận 30 tháng 4
Bậc thầy vĩ đại
Quân Dù tiến về thành nội Tết Mậu Thân  
Một ngày với Đô Đốc Chung Tấn Cang
Tr/T Huế, chiến binh anh dũng và trung thành với Tổ Quốc  
Sinh Vi Tướng, Tử Vi Thần - Trung Tướng Dương Văn Đức
Viễn thám
Hổ Cáp - Gia đ́nh 9 Kỵ Binh cuối tháng tư 75
Cố Thiếu Tướng Trương Quang Ân
Sống anh dũng, chết hiên ngang
Chuyến công tác cuối cùng
Cái chết của Cố Thiếu Tá BĐQ TRẦN Đ̀NH TỰ
Chuyện một người chiến binh...
Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Tháng 3 buồn hiu...
Người Lính Ǵà Không Bao Giờ Chết
Thành h́nh của Quân Lực VNCH
Hăy thắp cho anh một ngọn đèn
Những ngày cuối cùng của Truờng Bộ Binh
Một chuyến đi toán phạt
Những NT Vơ Khoa TQLC
Tôi nh́n đồi 31 thất thủ
Ngày tàn cuộc chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù - Trấn thủ B́nh Long; thượng kỳ Quảng Trị
Quân trường
Những người lính bị bỏ rơi
Tết với người lính cũ
Thái Dương - Nguyễn Văn Xanh
Phi vụ Tống Lệ Chân
Trên đỉnh Chu Pao
Trung Tá Nguyễn Văn Cư
Vài biến cố đàng sau mặt trận Tây Nguyên 75
Trận đánh phi trường Phụng Dực...
Sinh nhật thứ 58 - Trường BB/TĐ
Trung Sĩ Vũ Tiến Quang
Mũ Đỏ, mũ Đen
Chân dung người Chiến Sĩ
CIA và các ông Tướng
Dựng Cờ
Bức tượng Thương Tiếc
Kẽm gai bọc thây anh hùng
Lịch sử h́nh thành QLVNCH
Văn tế Chiến Sĩ Trận Vong
Người lính VNCH trong mắt tôi (video)
Cà-fê nha, Chuẩn Úy?
Chân dung người lính VNCH
Chiến thắng An Lộc 1972
Quảng Trị - Mùa hè đỏ lửa
Trương Văn Sương - Người tù bất khuất
Chết trận Đồng Xoài
Ư nghĩa ngày QL 19/6
Viết cho ngày QL 19/6
Sự h́nh thành QL 19/6
Nhân ngày QL 19/6
Tâm t́nh ngày QL 19/6
Bối cảnh chính trị quân sự trước 19/6
VNCH bị bức tử
Thủ Đức... gọi ta về
Chân dung người lính VNCH
Sự thật về cái chết của Tướng Lê Văn Hưng
Người lính không có số quân
Giày Saut trong tử địa
Chuyện tháng 4 của những chàng BK
Trung Tá CSQG Nguyễn Văn Long
Những v́ sao thời lửa đạn
Mùa hè đỏ lửa: Phần 1, Phần 2, Phần 3
Lịch sử chiến tranh VN từ 1945...
Thời chinh chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù
Tưởng niệm Tướng Trần Văn Hai
Vài kỷ niệm với Tướng Lê Nguyên Vỹ
Tiểu Đoàn 42 BĐQ - Cọp Ba Đầu Rằn
Địa Phương Quân và Nghĩa Quân QLVNCH
Những người trở về với đại gia đ́nh dân tộc
Khe Sanh trong ṿng vây
Vietnam, Vietnam
Từ Mậu Thân 68 đến mùa hè đỏ lửa 72...
Trận đánh Đức Huệ
Lam Sơn 207A - Khe Sanh
Trận chiến Khe Sanh
Mật trận Thượng Đức - 1974

Linh Tinh

Người cha đẻ hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Quốc Kỳ và Quốc Ca Việt Nam
Việt Nam Quốc Dân Đảng
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Cái chết trong tù CS của cựu Thủ Tướng Phan Huy Quát
Sự đáng sợ cuả nước Mỹ
Oan hồn trên xứ Huế
Sau 42 Năm, Nh́n Lại Vụ Tết Mậu Thân
Mưa Đồng Tháp Mười
Chăn gối với kẻ thù
Ông Lộc Hộ - Anh hùng vô danh
Cải cách ruộng đất...
Giờ thứ 25
Biến động miền Trung
Người Mỹ phản bội chúng ta
cs nằm vùng
Những ngày cuối của TT Nguyễn Văn Thiệu ở SG
T́m hiều về h́nh Tiếc Thương và Vá Cờ
Tháng Tư đen
Giờ phút hấp hối Thành Phố Đà Nẵng
Ai giết đức thầy Huỳnh Phú Sổ
H́nh ảnh VN từ 1884-1884
Thổn thức cho VN
Valentine trong di sản Chiến Tranh
Hoàng Hậu Nam Phương
Thảm sát ở Tân Lập
Hố chôn người ...
T́nh h́nh nhân quyền ở VN năm 2007
Người Việt xây thành Bắc Kinh