CHO NHAU CUỘC ĐỜI

Thành phố nơi tôi ở mùa Hạ đă bắt đầu len lỏi vào, khi nh́n những chiếc lá xanh trên cây trổ mầu đậm hơn và khí hậu cũng cảm thấy ấm áp hơn. Đứng trong cửa sổ trông ra vườn, tôi thích thú ngắm đám cây ăn quả. Những cây cam, cây quưt, cây bưởi, cây đào, cây táo…đang trả lại cho tôi cái công khó nhọc của những ngày chăm sóc chúng: xen giữa những lá cây là những trái xanh đă bắt đầu lớn. Đàn chim sẻ ở đâu bay xà xuống, chúng nhẩy nhót, đuổi nhau trong những ṿm cây, ríu ra ríu rít những âm thanh thật vui tai.Lững thững bước ra vườn, tôi ngồi xuống dưới một gốc cam, mùi thơm của những bông hoa cam nở muộn nghe dễ chịu làm sao, thấy những bông hoa trắng muốt, nhị vàng dễ thương quá, tôi đưa tay định hái th́ ngón tay đeo nhẫn chợt vướng vào một cái lá. Một chiếc lá non đă cài vào cái nhẫn Vơ Bị mà Phổ đeo vào tay tôi trong ngày lễ đính hôn thay cho chiếc nhẫn đính hôn thông thường. Rút chiếc lá ra, xoay xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay, tôi lại thấy ḷng ḿnh bâng khuâng khi nhớ về những ngày tháng xa xưa cũ.

Tết Mậu Thân năm 1968 là một cái Tết kinh hoàng trong tâm tưởng của mọi người dân ở miền Nam Việt Nam. Lợi dụng sự tin tưởng của chính quyền và nhân dân VNCH vào việc hưu chiến trong những ngày Tết truyền thống của dân tộc, Việt cộng đă tráo trở vi phạm và tổng tấn công trên khắp các tỉnh miền Nam.

Tại Saigon, đúng đêm giao thừa, gia đ́nh tôi cũng như gia đ́nh khác, giữa lúc đang háo hức tống cựu nghinh tân theo tục lệ cổ truyền trong tiếng pháo nổ mừng Xuân, th́ bất chợt chúng tôi nghe xen giữa tiếng pháo là những tiếng nổ khác lạ, càng ngày càng nhiều hơn. Cậu tôi là một sĩ quan đang được nghỉ phép, thấy có tiếng nổ lạ, cậu nghe ngóng một lúc rồi nói với ông ngoại tôi:

_H́nh như có tiếng súng, đúng là tiếng súng AK rồi, không lẽ VC nó tấn công vào Saigon. Không được, con phải vào trại ngay. Mọi người đừng ai ra đường, phải khóa chặt mọi lối ra vào, không được mở cửa cho người lạ.

Nói xong cậu gọi điện thoại xác nhận với đơn vị, rồi vội vă thay đồ tác chiến với nón sắt, áo giáp, súng dắt lưng và phóng xe đi giữa tiếng súng lẫn tiếng pháo ṛn ră chung quanh xóm tôi ở.

Một đêm không ngủ kinh hoàng.Nỗi sợ hăi bao chùm lấy căn nhà chúng tôi Ngày hôm sau, qua khe cửa sổ, tôi nh́n ra đường, con xóm mọi ngày nhộn nhịp nay vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ thấy bóng một vài người lính chạy qua lại với vẻ mặt khẩn cấp, nghiêm trọng. Mùi thuốc pháo, mùi khói súng cũng như mùi khét nặc nồng của những đám cháy, hăy c̣n vương đọng trong không gian. Tiếng súng vẫn nổ đâu đây liên tục và ṛn ră như trong đêm. Qua tin tức của đài phát thanh, chúng tôi được biết đêm qua lúc giao thừa Việt cộng đă mở cuộc tổng tấn công trên toàn lănh thổ của VNCH, hiện tại quân lực VNCH đang cố gắng đẩy lùi bọn Việt cộng ra khỏi Saigon và các tỉnh thành lớn của miền Nam VN.Sau đó vài ngày, chúng tôi được biết khu vực chúng tôi ở may mắn là không bị VC tràn vào tàn phá nặng nề như vùng Chợ Lớn, G̣ Vấp hay khu trường đua Phú Thọ, nhưng cũng không tránh được những quả pháo kích lẻ tẻ của bọn chúng.

Cả nhà tôi ai nấy đều lo lắng và sợ hăi vô cùng, lũ trẻ cứ im thin thít khi bị dồn nằm dưới cái hầm trú ẩn dă chiến xếp bằng những cái bàn mà phía trên và xung quanh phủ bằng những tấm nệm giường, nệm gối được làm hối hả trong đêm,mặc dù với kiểu hầm này, chúng tôi biết sẽ chẳng tác dụng ǵ nếu bị pháo kích trúng. Sau đó gần cả chục ngày ở trong nhà, thức ăn cho mấy ngày Tết đă gần hết, ông ngoại tôi c̣n lo cho d́ Tư, em má tôi, ở hẻm bên cạnh, với bày con sáu đứa nheo nhóc, chồng đóng đồn xa, Tết này không về được, không biết bên đó có yên ổn và nhất là có c̣n đồ ăn, thức uống ǵ cho bọn trẻ không. Nhưng làm sao bây giờ v́ vào những ngày này không ai dám đi ra đường, sau cùng tôi đành xung phong mang giỏ đồ ăn qua cho d́ và mấy em. Mở cửa ra, nh́n trước nh́n sau, ngơ xóm vắng tanh không bóng người, tay xách giỏ tôi ù chạy một mạch qua nhà d́. Đưa đồ ăn xong tôi lại ù chạy trở về. Gần tới nhà bỗng một tiếng như bom nổ h́nh như gần lắm, mặt đất bị rung rinh. Đang chạy, giật ḿnh tôi té nằm xấp trên mặt đường. Cơn sợ hăi làm tôi không đứng dậy được, tôi cố lết vào sát chân tường một căn nhà gần đó. Ngồi một lúc đă tỉnh hồn, tôi gượng đứng dậy để đi, nhưng không được, đầu gối tôi đau điếng, nh́n xuống, bấy giờ mới biết chân ḿnh đă bị thương. Có lẽ v́ chạy quá mau nên khi té, đầu gối đă bị đập mạnh xuống đường, trúng vào đá nên bị cắt một vết khá sâu, máu ra lênh láng. Tôi dùng tay bịt vết thương cho máu đừng chảy, vừa cố xé vạt áo để băng vết thương lại vừa nh́n xung quanh mong có ai đó có thể giúp ḿnh không. Vết thương đau quá làm tôi chảy nước mắt. Vừa đau lại vừa sợ, tôi co người lại nấp sau một góc tường, dúi đầu xuống khóc một ḿnh, bỗng tôi nghe có tiếng người gọi ngay trước mặt:

_Cô ơi, cô bé ơi.

Giật ḿnh, nh́n lên, trước mặt tôi là một toán lính trẻ khoảng bốn năm người, quần áo rằn ri, súng ống lỉnh kỉnh. Một người lính ngồi xuống trước mặt tôi, anh hỏi với vẻ lo lắng :

_ Cô bị thương hả, có nặng lắm không? Có cần chúng tôi giúp ǵ không?

Biết là gặp lính của ḿnh, tôi mừng lắm, nước mắt c̣n ràn rụa trên mặt, tôi lí nhí trả lời:

_ Dạ không, cám ơn các anh, tôi… không sao.

Vừa nói, tôi vừa nhỏm đứng dậy, nhưng chỗ đau lại nhói lên làm cả người tôi khuỵu xuống. anh lính đă kịp đỡ cho tôi khỏi té, anh cười bảo tôi:

_ Không sao, mà như vậy đó hả, để chúng tôi giúp cô băng lại vết thương nhé.

Nh́n miếng vải buộc vết thương xé từ vạt áo, anh gật gù nh́n tôi:

_Không tệ, cũng biết tự cầm máu. À, nhà cô có gần đây không để chúng tôi đưa về.

Thấy vết thương tuy đă bớt chảy máu, tôi cũng không biết ḿnh có thể đi một ḿnh được không v́ đầu gối bên kia cũng đau lắm, lúc này, trong ḷng thật t́nh tôi rất muốn nhận sự giúp đỡ nhưng lại ngại không muốn làm phiền các anh, nên tôi ngập ngừng:

_ Cám ơn ḷng tốt của các anh, tôi… ngồi đây một lát cho bớt đau sẽ tự đi về.

_ Ngồi một ḿnh nơi vắng vẻ này sao? Nguy hiểm lắm, cô không sợ tụi VC hả? Hăy để chúng tôi đưa về cho, đây là bổn phận của chúng tôi mà.

Nghe vậy, tôi đành chỉ nhà cho các anh. Tôi cố đứng lên lần nữa, nhưng không được. Thấy vậy, anh đưa cây súng của anh cho người bạn:

_Cầm dùm tao, điệu này phải bế cô ấy về nhà rồi.

Nghe nói bị bế, tôi giăy nảy:

_ Không, không…không phải làm thế đâu, tôi đi được mà.

_Đi ǵ mà đi, đây là lệnh không được căi.

Rồi anh cúi xuống bế thốc tôi lên, nhẹ nhàng như bế một con mèo. Biết không thể giăy dụa để làm khó người ta, tôi đành ngoan ngoăn nằm yên trong ṿng tay rắn chắc của người lính trẻ mà cả người tôi cứ run lên, cứ nóng bừng lên, trong tiếng cười của những người lính:

_ Ông thày khỏe thiệt, giờ mới biết đó.

Anh mỉm cười và nháy mắt với tôi trước câu nói đùa của bè bạn.
Các cụ xưa thường nói: “Hữu duyên thiên lư năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng” quả là không sai. Gần một năm sau, tôi t́nh cờ gặp lại anh trong một t́nh huống hơi đặc biệt. Chiều hôm ấy khi đi học về, xe bị hư, tôi phải ngồi bên lề đường để chờ sửa, bỗng nghe tiếng rú của một chiếc xe gắn máy phóng nhanh, tiếp sau đó là tiếng xe bị đổ, tôi quay ra và thấy một anh quân nhân cùng chiếc xe honda ngă lăn trên đường, thấy vậy, tôi liền chạy ra phụ anh đỡ chiếc xe lên và dắt vào lề. Chợt tôi nghe có tiếng người quen quen:

_ Phải Băng Thanh không?

Tôi nh́n lên ngỡ ngàng:

_ Anh… anh… Phổ, là anh sao? Tay anh chảy máu rồi ḱa.

Anh nh́n tôi vừa cười vừa lấy khăn tay lau nơi vết thương:

_ C̣n nhận ra tôi à. Cứ ngỡ Băng Thanh không c̣n nhớ chứ. Trầy chút xíu không sao đâu, chưa đến nỗi Băng Thanh phải bế tôi vào lề đâu.

Tôi cúi đầu xuống, đỏ mặt không trả lời anh khi nhớ đến lần đó, lần đầu tiên được một người con trai ôm trong tay. Tôi nghĩ thầm trong đầu: “Cái anh này, chuyện xưa như trái đất rồi mà nhớ hoài”.H́nh như đoán được ư nghĩ của tôi anh tiếp:

_ Chuyện người khác tôi không nhớ chứ chuyện của Băng Thanh làm sao quên. Ngày đó cô bé Băng Thanh gầy nhom, bây giờ mà bế lại chắc cũng vẫn nhẹ tênh như con mèo.

Quê v́ bị nhắc chuyện cũ, tôi đánh trống lảng:

_ Mà sao anh bị té vậy?

_ Tôi bị một thằng chạy xe qua giựt đồng hồ, may quá v́ đeo bằng giây da nên chỉ bị té mà không bị mất.

Lén nh́n anh và từ nơi sâu thẳm trong trái tim, cái t́nh cảm của một lần gặp gỡ ngày nào, đang nhẹ nhàng thức giấc, đang nhẹ nhàng rung lại cái nhịp đập của hôm ấy, tôi biết từ nay ḷng ḿnh sẽ không c̣n b́nh yên nữa. Sau ngày được anh giúp, anh đâu biết rằng h́nh ảnh của anh đă nằm sâu trong trái tim tôi. Cứ tưởng cái h́nh ảnh đó rồi sẽ bị ch́m dần vào lăng quên v́ tôi không bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh nữa, thế mà, để rồi bây giờ….

“… T́nh yêu như trái phá con tim mù loà, một mai thức dậy chợt hồn như ngất ngây, chợt buồn trong mắt nai, rồi t́nh vui trong mắt, rồi t́nh mềm trong tay” (T́nh Sầu-Trịnh Công Sơn)

Và…, chúng tôi đă đến với nhau. Từ hôm tôi gặp nạn được Phổ đưa về nhà, cả nhà tôi ai cũng mến và quư anh, tuy vậy tôi vẫn dấu chuyện của hai đứa chỉ v́ bà mợ, em dâu của mẹ tôi. Bà muốn làm mai tôi với một ông có chức quyền, họ hàng của mợ. Tôi từ chối lấy lư do ḿnh c̣n nhỏ muốn học thêm, chưa muốn lập gia đ́nh sớm. Lời từ chối của tôi không làm mợ và ông ta nản ḷng. Mợ th́ cứ cố kiếm cách để tôi gặp ông, c̣n ông th́ cứ ngày này, mốt nọ đến thăm mợ rồi t́m cách tiếp cận với tôi. Ông khoe giàu sang, khoe quyền thế, nhưng với tôi vô ích, dù lúc đó tôi chưa yêu Phổ, nhưng tôi cũng không thể nào có cảm t́nh với ông được. Nể mợ, tôi cố gắng tiếp chuyện vài lần, nhưng h́nh như ông không thấy được sự miễn cưỡng của tôi, mà cứ quấy rầy bám sát làm cho tôi càng thấy sợ. Đến một hôm không chịu được nữa, tôi đă nói thẳng:

_ Thưa bác, cháu chỉ đáng tuổi con gái của bác thôi.Cháu xin bác đừng xưng hô anh em với cháu như thế, người ngoài nghe được họ sẽ cười.

Tưởng nói thế ông sẽ biết ngượng mà rút lui, ai dè ông c̣n trơ trẽn bảo tôi:

_ Ai dám cười anh nào, mợ em đă hứa gả em cho anh rồi, chẳng bao lâu nữa chúng ḿnh là vợ chồng, không xưng anh em th́ xưng ǵ bây giờ cưng, he…he…

Thật trâng tráo hết chỗ nói, tôi không thèm trả lời mà bỏ đi thẳng. Chiều đó khi tôi trở về, mợ mắng tôi không tiếc lời v́ đă làm mợ mất mặt với em họ của mợ, mợ đă cảnh cáo nếu bắt gặp tôi có bồ th́ bà sẽ làm xấu mặt tôi cho biết.
Ngày trước, từ lúc cậu chưa lập gia đ́nh, v́ ba tôi mất sớm, cậu đă nhờ mẹ con tôi về ở chung để lo cho ông ngoại. Từ ngày mợ về làm dâu, mẹ con tôi đă muốn dọn đi nhưng cậu không cho và nhất là ông ngoại buồn, nên chúng tôi đă ở lại. Bây giờ ngại xích mích với mợ, mẹ khuyên tôi, khi tôi cầu cứu đến bà:

_ Con không muốn lấy ông Trương cũng phải thôi, ông ấy đáng tuổi bố con, con có bằng ḷng mẹ cũng không gả. Bây giờ con cũng chẳng quen biết ai, bồ bịch với ai th́ sợ ǵ mợ ấy, với lại, mẹ nghĩ cậu sẽ không để cho vợ ḿnh muốn làm ǵ th́ làm đâu, con cứ lo học hành, đỗ đạt, xong đi làm, lúc ấy mẹ con ta ra riêng cũng không muộn. Bây giờ đừng nói ǵ cho mợ con giận, nhà cửa lại xào xáo, không yên.

V́ thế mỗi lần hẹn ḥ với Phổ khi anh về phép, tôi phải t́m đủ cách để ra khỏi nhà mà không bị mợ nghi ngờ, hay kiếm chuyện. Chiều nay Phổ lại được về phép, anh liên lạc với Hoàng Mai cô bạn thân của tôi, thế là Hoàng Mai xách xe đến nhà xin phép cho tôi đi ciné với nó. Để trêu tức bà mợ đang nh́n tôi bằng đôi mắt cú vọ, tôi nói to:

_ Mẹ ơi, mẹ xin phép với ông ngoại dùm con là tối nay con đi chơi với Hoàng Mai, với bồ của con, không ăn cơm nhà đâu nhe mẹ.
Nghe tôi ráo lên như vậy, đứng ngoài cửa, Hoàng Mai bịt miệng lại cười, thấy tôi bước ra nó bảo nhỏ:

_ Mày cũng quá quắt lắm chứ có thua ǵ bà ấy đâu.

Rồi hai đứa rúc rích cười với nhau

Tới chỗ hẹn, thấy Phổ trong bộ đồ lính nhẩy dù, đang ngồi hút thuốc trên xe Honda, lưng quay về phía chúng tôi, tôi bảo Hoàng Mai ngừng ở chỗ xa anh, xuống xe, đi nhè nhẹ về phía Phổ, tới nơi, tôi lấy hai tay bịt mắt anh lại. Hay ghê, Phổ không hề giật ḿnh, anh nắm hai tay tôi bỏ khỏi mắt ḿnh, nhưng vẫn không buông ra:

_ Sao giờ này mới đến, anh nhớ em quá à, cho mi một cái đi.

_ Không có rỡn à nhe, người ta nh́n ḱa.

_ Kệ người ta.

_Thiệt, cái mặt ĺ lợm quá, Mai nó đang chờ ở đằng kia, để em lại nói nó về.

_ Nhớ dặn Mai đến đón, nếu không mợ biết đuổi đi, anh về mất vợ là buồn lắm đó.

Tôi nguưt Phổ một cái thật dài:

_ Nghèo mà ham. Thôi em ra với Mai đây. Anh đi gửi xe đi.

Lúc tôi trở lại đă thấy Phổ đứng chờ với hai cái vé trên tay và gói đậu phọng.
Vào trong rạp, sau khi đă yên chỗ, Phổ đưa tôi gói đậu phọng:

_ Sao đến trễ vậy?

_ Tại kẹt xe. Anh chờ em có lâu không?

_ Không lâu, chỉ mới có vài tiếng thôi à.

_ Xạo, anh là chúa xạo, chứ không phải đến sớm để kiếm cô nào đèm đẹp mà tán sao.

_ Chả có cô nào đèm đẹp cả, với anh chỉ có cô Băng Thanh là đẹp, đẹp, đẹp thôi.

_ Lại xạo nữa, mà nói em đẹp một tiếng là đủ rồi

_ Đâu được, một tiếng đẹp th́ chỉ là đẹp thôi, hai tiếng đẹp, đẹp th́ là hơi đẹp, phải là ba tiếng đẹp, đẹp, đẹp, mới là rất đẹp.

_ Miệng anh dẻo quẹo à.

_ Thử chưa mà biết miệng anh dẻo?

_ Thử cái ǵ?

_Hôn đó,

Tôi đỏ mặt :

_ Anh này, thua anh luôn đó.

_Thua th́ phải chiụ phạt.

_ Phạt cái ǵ?

_ Hôn anh!

Tôi cong môi lên:

_ Không, không thèm nói với anh nữa.

_Tại em, ai biểu em bắt anh chờ dài cổ làm chi, chờ em, anh hút hết năm gói thuốc rồi đấy.

_Xạo đi, hút thuốc nhiều miệng hôi lắm.

Phổ quàng tay qua vai tôi, đôi mắt long lanh trong bóng tối, anh t́nh tứ:

_ Hôn thử xem có hôi không?

Tôi nghe máu trong người ḿnh chạy rần rật, cúi đầu tránh cái nh́n đắm đuối của anh, tôi bốc đại một nắm đậu phọng úp nhanh vào miệng anh, anh th́ thầm:

_ Hối lộ anh, anh cũng không tha đâu

Không đợi tôi phản ứng, anh kéo vai tôi sát vào người anh, khuôn mặt hai đứa kề nhau, tôi nghe mùi thuốc lá nồng nàn rồi đôi môi anh nhẹ nhàng mơn trớn làn môi tôi. Đi chơi với anh mấy lần nhưng chưa lần nào anh hôn tôi. Nụ hôn đầu tiên với anh đă làm cả người tôi như nhũn ra, cái cảm giác nóng bừng, run rẩy của lần đầu tiên anh ôm tôi trên tay lại trở lại nhưng mạnh mẽ hơn và đê mê hơn.

_ Băng Thanh ơi,

_ Dạ,
_Anh yêu em, yêu nhất trên đời.

Tôi cười đẩy nhẹ anh ra:

_ Thế anh yêu ai nh́.

_ Anh

_ Thế ai ba.

_ Không có, v́ ở trong quân trường họ chỉ dạy anh đếm có một, hai thôi. Lúc nào cũng một hai, một hai, không có ba. H́ h́, như vậy chỉ có hai đứa ḿnh thôi. Cho anh mi một cái nữa nhe.

Phổ của tôi là như vậy đó, v́ vậy tôi chỉ yêu có ḿnh Phổ và càng ngày tôi càng yêu anh nhiều hơn. Những hôm đi học về một ḿnh không có anh đến đón, tôi thấy ḿnh lẻ loi vô cùng, buồn vô cùng và tiếng hát Thanh Lan từ một quán nhạc bên đường vẳng ra càng làm tôi nhớ anh day dứt: “…Nếu vắng anh, ai đón em khi tan trường về, kề bóng em ven sông chiều chiều, gọi tên người yêu…”Và tôi đă gọi tên anh : “ Phổ ơi, Phổ ơi, em nhớ anh, nhớ nhiều lắm”, như thế đấy.

Từ ngày quen biết anh, tôi biết nói dối nhiều hơn, cứ mỗi lần anh về phép là tôi lại t́m một cái cớ để trốn đi chơi với anh. Hôm th́ cúp cua bỏ lớp học ở Hội Việt Mỹ, khi th́ đi ôn thi với các bạn và Hoàng Mai luôn là cái b́nh phong che chắn cho cuộc t́nh của tôi với Phổ. Nhưng có lẽ với những người đang yêu, cử chỉ và tâm trạng yêu đời, yêu người của họ khó có thể che mắt được những người tinh ư như mẹ tôi. Một chiều, sau khi đi tiễn Phổ trở về đơn vị, cái khuôn mặt thẫn thờ buồn nhớ của tôi đă bị mẹ bắt gặp. Tối hôm đó, khi đi ngủ tôi vẫn có thói quen rúc vào ḷng mẹ, vừa đưa tay ôm ngang người mẹ, th́ mẹ vuốt tóc tôi và dịu dàng hỏi:

_ Con đang yêu phải không, ai vậy, sao không đưa về cho mẹ xem mặt.

Tôi giật ḿnh nhỏm dậy:

_ Sao mẹ biết.

_Mẹ cha cô, tôi đẻ ra cô đó, có cái ǵ mà qua mắt mẹ được.

Rồi mẹ ngồi lên, lấy tay vén nhẹ những sợi tóc ḷa x̣a trước trán tôi, giọng mẹ nghiêm lại:

_ Con gái lớn rồi, tới tuổi phải yêu mẹ không cấm, nhưng phải cho mẹ biết người ấy là ai. Mẹ là mẹ của con, mẹ không muốn con v́ dại khờ mà hại cả một đời. Hăy đưa người đó về gặp mẹ, mẹ tin rằng với cách nh́n người của mẹ sẽ giúp con tránh được những sai lầm không nên có, để phải mang lấy hậu quả không tốt về sau. Ngưng một lát mẹ tiếp, nh́n vào mắt mẹ này, người đó là ai?

Tôi nh́n vào mắt mẹ rụt rè:

_ Người này mẹ và cả nhà đều biết mà, là…anh Phổ.

Nghe câu trả lời, nét mặt mẹ như răn ra, mẹ cười thật tươi, gật gù:

_ Cậu Phổ à, được đấy, dù chỉ một lần tṛ chuyện ngắn ngủi, mẹ cũng nhận thấy tư cách của cậu ấy rất khá, hôm nào dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm nhe con.

Tôi nhào ôm lấy mẹ, nước mắt viền mi:

_ Mẹ, mẹ ơi, cám ơn mẹ, con yêu mẹ quá.

_ Mẹ bố cô, đừng nịnh.

Lúc này, tôi thấy ḿnh là người hạnh phúc nhất trên trần đời, đă có mẹ che chở, tôi thấy không cần thiết phải sợ bà mợ “cú vọ” nữa. Tôi sẽ hiên ngang đưa anh về ra mắt mọi người trong gia đ́nh tôi, và nhất quyết sẽ bảo vệ t́nh yêu của ḿnh dù có phải đụng độ với bà “cú vọ”.

Tôi đă đưa Phổ về ra mắt gia đ́nh. Anh được cả nhà tôi hoan nghênh. Cậu c̣n khen tôi khôn ngoan khi chọn Phổ, ngoại trừ mợ. Không thể phản đối ra mặt v́ c̣n phải giữ tác phong là một phụ nữ của một gia đ́nh gia giáo, hơn nữa v́ ông ngoại và cậu rất mến Phổ và đối đăi với anh thật chân t́nh nên mợ chỉ biết hậm hực, tức tối, đá thúng, đụng nia rồi trút những tức giận lên lũ trẻ của mợ.Từ nay t́nh yêu của tôi coi như sóng lặng, gió êm và ông em họ của mợ đă bị tôi cho đi tàu suốt.

Khi yêu nhau, anh kể tôi nghe về cuộc đời của ḿnh: Bố anh đă bỏ ḿnh v́ nước năm anh mười tuổi, năm năm sau mẹ anh mất trong một lần đi buôn, chuyến xe đ̣ mẹ anh đi đă trúng ḿn của Việt Cộng. Từ đó anh sống với ông bà nội. Đáng lẽ anh không phải đi lính, v́ anh là đứa cháu độc nhất trong gia đ́nh, nhưng anh nhất quyết xin ông bà nội cho anh được gia nhập quân đội, một phần v́ mối thù của cha mẹ, một phần v́ không muốn là gánh nặng cho ông bà đă già của ḿnh, vả lại anh đă chán sống một cuộc sống nhàm chán, không có lư tưởng, hơn nữa sự chèn ép của các cấp chức địa phương với gia đ́nh cũng là một động lực khiến anh càng muốn đi lính hơn. Ông nội của anh rất buồn, nhưng cũng không cản trở cái hoài băo hào hùng của người cháu trai mà ông thương nhất, nên anh đă được toại nguyện.

Quen nhau được hơn một năm th́ Phổ xin phép gia đ́nh để đưa ông nội của ḿnh đến nói chuyện xin cưới tôi. Anh bảo tôi:

_ Em biết không, các cụ xưa có nói “Cưới vợ th́ cưới liền tay, chớ để lâu ngày “có đứa nó bắt mất tiêu”.

_ Anh này, lại chế thơ của người ta rồi. Đứa nào mà bắt nổi em, anh chỉ tào lao thôi.

_Th́ ông em họ của mợ đó.

_ Xí, c̣n “phia” mới đụng được tới em.

_ Thế anh đụng được không?

_ Không. Tôi chu môi, sao anh nham nhở thế?

_ Lính mà em.

_ Chả có lính nào nham nhở đâu, chỉ có anh thôi.

Trước khi làm đám cưới, chúng tôi đă có một lễ đính hôn thật dản dị và ấm cúng. Mẹ tôi đă làm một bữa tiệc nho nhỏ trong gia đ́nh. Sở dĩ tôi không có chiếc nhẫn b́nh thường như mọi người trong ngày lễ này v́ hôm anh đưa tôi đi mua nhẫn, ông ngoại tôi có nói với anh: “ Không nhất thiết phải mua đồ quá quư giá, đắt tiền, hăy cho vợ con vật ǵ mà con quư nhất, như vậy mới chứng tỏ được t́nh yêu của con với vợ”. Thế là tôi đă có được chiếc nhẫn Vơ Bị trong lễ đính hôn của ḿnh.

Sáu tháng sau, đám cưới chúng tôi được cử hành. Ngày tôi bước lên xe hoa về nhà chồng, nh́n tôi xúng xính trong áo dài gấm đỏ, khăn vành dây vàng, mẹ ôm tôi và nói trong đôi mắt ngấn lệ v́ sung sướng:

_ Hảy sống cho thật hạnh phúc nhe con gái của mẹ.

Từ ngày yêu anh, tôi đă học được rất nhiều điều. Ngày xưa tôi không biết và không thể phân biệt được người lính nào thuộc binh chủng nào, v́ các anh đều mặc những bộ đồ lính rằn ri gần giống như nhau. Bây giờ th́ tôi đă tương đối biết được lính nào là Biệt Động Quân, lính nào là lính TQLC, là lính Nhẩy Dù v…v…

Và cũng từ ngày làm vợ anh, mang tâm trạng của một chinh phụ, tôi đă từng nhiều đêm mất ngủ v́ lo lắng cho anh. Chưa bao giờ những tin tức chiến sự được tôi quan tâm nhiều đến như thế và cũng chưa bao giờ tôi lại thuộc làu tên những địa danh, những trận chiến mà binh chủng của anh đă tham gia như bây giờ.

Chiến tranh như càng ngày càng lan rộng hơn và càng ngày càng khốc liệt hơn. Trên mặt báo, trên đài phát thanh, truyền h́nh, h́nh ảnh những trận đánh nổi tiếng tại B́nh Long, An Lộc, Quảng Trị , Long Khánh, Thường Đức…của các sư đoàn Dù được nói đến không ngừng, nhiều lần tôi không dám xem TiVi chỉ v́ càng xem th́ tôi lại càng lo cho anh nhiều hơn.

Cưới vợ rồi, nhưng anh vẫn như cánh chim bạt gió, nay mặt trận này, mai nơi khác, những ngày về phép của anh thưa dần mà ngay cả thư từ cũng ít hơn trong khi cuộc chiến th́ càng ngày càng gia tăng.

Khi tôi sanh cháu trai đầu ḷng, anh chỉ về phép đúng một ngày rồi lại phải trở về đơn vị ngay ngày hôm sau. Có ai hiểu rằng cuộc đời làm vợ lính lại lắm âu lo như vậy. Có những đêm ngồi ôm con, ru con ngủ bên cửa sổ, nh́n những đóm hỏa châu ngoằn ngoèo trong đêm tối, nước mắt tôi lại rơi đầy trên má con, tôi nhớ đến anh ngút ngàn, lo cho anh quay quắt. Giờ này anh đang ở đâu, có được ngủ một giấc ngủ trọn vẹn không hay đang gh́ tay súng bên một b́a rừng nào đó, hoặc đang căng mắt quan sát bóng địch giữa mật khu của giặc trong đêm thâu, để giữ cho người dân có những tháng ngày dài yên ổn.

Đă hơn tám tháng rồi, anh chưa một lần về phép và tôi không nhận được tin tức ǵ của anh. Tôi như người ngồi trên đống lửa, những lá thư tôi gửi theo KBC của anh cũng không thấy hồi âm, đêm nào tôi cũng khóc và cầu nguyện cho anh được b́nh an nơi tuyến đầu lửa đạn để trở về với mẹ con tôi. Đă có lần tôi nhờ cậu tôi xem có thể giúp để kéo anh từ mặt trận về không, nhưng cậu bảo phải hỏi ư kiến của anh, nếu anh bằng ḷng cậu mới giúp. Nhờ cậu cũng như không, tôi biết chắc chắn anh sẽ không bao giờ nhận sự giúp đỡ này và có lẽ cậu cũng hiểu tính anh nên từ chối tôi khéo. Là người vợ ai cũng lo cho chồng, có ai muốn ḿnh thành goá phụ đâu, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi c̣n nhớ đă có lần nghe anh kể chuyện anh suưt chết hụt nếu không nhờ bạn bè th́ anh đă không c̣n sống mà trở về với vợ con nữa, tôi sợ quá đề nghị với anh để nhờ cậu giúp cho anh về hậu cứ. Không những anh đă gạt ngang mà c̣n bảo tôi không được nhắc đến chuyện này nữa, anh nói:

_Anh cấm đó, không bao giờ được nói với anh chuyện này.Anh là một người lính, bổn phận của anh cũng như những người trai nước Việt khác là phải chiến đấu để bảo vệ miền Nam này, hơn nữa anh c̣n bạn bè, đồng đội, anh không thể bỏ họ mà rút lui một cách hèn nhát như vậy được. Em có muốn có một người chồng như vậy không? Không, phải không, vậy th́ hăy cười lên cho anh xem nào, cái ǵ mà nước mắt ngắn, nước mắt dài như thế này. Em xem này chồng em đánh trận bao nhiêu lần mà có bị ǵ đâu, số anh sống thọ lắm. Tin anh đi. Em biết không thầy bói c̣n nói vợ chồng ḿnh sống với nhau tới đầu bạc, răng long cơ mà. Hơn nữa số anh phải có tới mười đứa con lận, bây giờ mới có một đứa. C̣n tới chín đứa nữa, phải làm sao bây giờ nhỉ? Anh nháy mắt với tôi, khá mệt đấy em ạ.” Nói rồi anh cười ha hả.

Mấy hôm rồi, không hiểu sao tôi thấy trong người bứt rứt, khó chịu lạ thường, ḷng cứ nóng cồn cào, làm việc ǵ cũng hỏng, cũng sai. Linh tính như báo cho tôi biết một điều ǵ chẳng lành đây. Tôi nghĩ đến anh:

_ Phổ ơi, bây giờ anh đang ở đâu? anh có được b́nh an không? Em lo cho anh quá. Nếu anh có mệnh hệ nào th́ mẹ con em mới sống làm sao đây? Không, không, anh không làm sao cả, Phổ của em vẫn b́nh yên phải không anh, em tin thế, v́ anh nói số anh sống thọ lắm, chúng ḿnh sống với nhau tới đầu bạc răng long mà phải không anh?

Tôi cứ hết đi ra, lại đi vào lẩm bẩm như một con điên. Hôm nay, tôi đang tính nhờ cậu tôi hỏi thăm tin tức về anh, th́ anh Trương, một người bạn cùng đơn vị đi với một người lính đến nhà t́m tôi:

_ Chị Phổ, anh Phổ bị thương, đang nằm ở Tổng Y Viện. Tôi đến đón chị vào thăm anh ấy.

Nghe nói anh bị thương, cả người tôi lạnh toát, chân tay tôi cứng đờ. Linh tính của tôi đă không nói láo với tôi.Tôi nh́n anh Trương trân trân một lúc, rồi như chợt tỉnh, tôi cuống quưt:

_Anh ấy bị thương ra sao, có nặng không. Dạ …dạ tôi vào ngay, vào ngay với anh ấy bây giờ.

Với tay lấy vội chiếc áo khoác ngoài, rồi cứ thế, chân đất tôi chạy ào ra cửa. Anh Trương vội chạy theo:

_ Chị Phổ, xin chị b́nh tĩnh, anh ấy…không sao đâu. Chị quên đi dép rồi ḱa. Tôi sẽ chờ chị ở ngoài xe.

Lúc này tôi không c̣n đầu óc nào để mà nhớ đến chuyện ǵ. Ai bảo sao tôi làm vậy. Với tôi chỉ có anh và những giọt nước mắt.
Anh nằm đó, cặp mắt nhắm nghiền, thiêm thiếp, hơi thỡ nặng nề. Cái chân bị thương được băng bó từ đùi xuống qua đầu gối, những vệt máu đă khô trên mặt băng. Cả người anh được cột chặt vào giường để tránh khi anh cử động làm động đến vết thương. Thỉnh thoảng anh rên lên nhè nhẹ. Ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay anh, úp mặt vào đó, tôi th́ thầm nho nhỏ trong ḍng nước mắt nhạt nhoà:

_ Phổ ơi, em đến với anh rồi đây, anh có biết không? Anh nói anh về với em với con sao giờ anh lại nằm đây. Tỉnh dậy đi anh, tỉnh dậy đi để nói chuyện với em nè. Đừng ngủ lâu như thế, đừng làm em lo nhe Phổ. Em yêu anh lắm anh có biết không. Con cũng yêu anh nữa. con ngoan lắm,nó đang tập đi để khi anh về anh sẽ dắt mẹ con em đi chơi. Phổ ơi, tỉnh lại đi anh. Phổ ơi.

Đột nhiên tôi thấy bàn tay anh như xiết nhẹ tay tôi. Tôi ngửng lên, cặp môi khô của anh đang mấp máy, tôi nhổm người, kề mặt ḿnh sát mặt anh, tôi nghe tiếng anh yếu ớt gọi tên tôi:

_ Thanh.

_ Dạ, em đây, anh tỉnh rồi à, em mừng quá anh ơi. Để em đi báo với bác sĩ nhe, em sẽ về ngay.

Trước khi đi, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, h́nh như tôi thấy anh mỉm cười, một nụ cười nhè nhẹ trên đôi môi khô khốc. Đưa tay gạt những giọt nước mắt c̣n vương trên má, tôi bước nhanh ra khỏi pḥng.

Những ngày dài ở bên giường bịnh với anh, tôi đă nghiệm ra một điều cho riêng tôi: Dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt, khó khăn và tồi tệ cách nào, chỉ cần trong ḷng ḿnh có một t́nh yêu chân thật, th́ những lo lắng, muộn phiền cũng không làm ḿnh đổ gục được, không những vậy nó c̣n là điểm tựa, là động lực giúp ḿnh có thêm nghị lực sống. T́nh Yêu có nghĩa là nghĩ về nhau, lo cho nhau, chăm sóc cho nhau và đó chính là ḿnh đă cho nhau tất cả cuộc đời.

Sự suy nghĩ này đă giúp tôi vượt qua được những bi quan, có được sự mạnh mẽ để đứng vững trong thời gian anh bị thương và thời gian sau này khi anh bị đưa vào một nhà tù tàn bạo nhất thế kỷ: Tù cải tạo.

Tiếng cánh cửa mở và tiếng huưt sáo của Phổ đă kéo tôi về thực tại. Tôi đứng lên nh́n Phổ bước về phía ḿnh với nụ cười trên môi. Hạnh phúc đang ở quanh tôi, trong ánh nắng vàng rực rỡ, trong tiếng chim ríu rít và trong nụ cười của Phổ.

Tường Thúy
Tucson – AZ - 2016






 

 


VĂN CHƯƠNG

Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Những bài viết của Bất Khuất


Giấc mộng kinh hoàng  
Hồi Kư của vợ người tù “cải tạo”  
Viễn thám
Trong bóng hoàng hôn
Tâm sự cùng Nữ Sĩ Dư Thị Diễm Buồn  
Phản bội Đồng Minh hay thay đổi chiến lược chống CS
Cái áo Jacket Không Quân
Ánh sáng cuối đường hầm
Sức mạnh của đồng tiền  
Di chúc tuyệt mệnh  
Rồi tôi sẽ hạnh phúc  
Anh không chết đâu anh  
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân?  
Nồi chè của Ông Tướng  
Người cha trăm tuổi  
Hai ngày gác ở Nghĩa Trang Quân Đội
Dự lễ Phật Đản  
Từ mặt đường dậy sóng ...  
Viết cho một người lính  
Mặt trận Tân Cảnh, Kontum 1972 
Nghĩa Quân 
Chia sẻ với các em của chị
Có những chuyến tàu
Những mảnh hồn phiêu bạt ...
Cho nhau cuộc đời  
Cha và con với biển và cá  
Kẹt cứng gọng kềm

Người tù binh hồi chánh bên bờ sông Ba  
Cái bóng của vị thầy tu  
Cái nón sắt của người lính VNCH  
Trăm ngh́n nhánh khổ  
Sài-G̣n miền đất địa linh nhân kiệt
Triết lư nhân sinh - Luận về mộng mơ qua Văn chương và Triết học  
Tấm thẻ bài  
Tung cánh chim t́m về tổ ấm  
T́nh nghĩa Vợ, Chồng khi kẻ mất, người c̣n đời sống sẽ ra sao?  
Viết cho Nguyễn Viết Dũng  
Việt cộng - Việt cộng
Tháng Ba chôn súng  
Băi biển Non Nước: Một kết thúc tức tưởi, oan nghiệt 
Tiểu Đoàn 9 TQLC - Trận chiến sau cùng  
Một lần chào cuối cùng của đời quân ngũ !  
Mất Đà Nẵng  
Sự quan tâm của vị Tướng  
Saigon xưa ...cái thời xé tiền để .. thối lại !  
Giọt nước mắt của lính
BTL/HQ/V4 DH – Di tản với 3000 đồng bào  
Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 30 tháng Tư  
Bàn thờ hai mặt  
Ngôi nhà thờ cổ bên ḍng sông Saigon 
Ṿng tṛn nhân quả  
Bạn tôi người lính trẻ
Nhớ kỉ niệm .…
Một lần mất mát  
Chuyện buồn người vợ tù  
Nhẩy Dù tử chiến tại mặt trận Quảng Trị 
Ngô Quang Trưởng - Cổ kim như danh tướng 
Khai bút đầu Xuân Bính Thân 2016 - Sát cộng nô hịch

Về thăm quân trường cũ 
Xuân đă tàn chưa?

Tưởng như … Mùa xuân không c̣n nữa 
Táo quân về trời 
Đi chợ... Tri thiên mệnh  
Điều bố không dặn lại

Một đời lận đận chiến tranh  
Gió mùa xuân  
Viên đại bác cuối cùng nơi phà Cát Lái 
Người vợ là một vĩ nhân

Chưa tu đă thành Phật  
Tướng Ngô Quang Trưởng - Cô kim như danh tướng

Bắc Kỳ 9 nút - Bắc Kỳ 2 nút