Nhớ kỉ niệm .….

Thân tặng các bạn tui : Diệu Hồng ,Xuân Lê ,Tâm Sinh Buì Lan và Hóa .

…. Thuở xưa .Lại nhớ thuở xưa …Ngày ấy …1973. Sau những lần đọc thư M gởi về từ đơn vị (qua T) . Tui quyết định ra Sơn Công chơi vừa khi niên học chấm dứt . Một sáng Chủ Nhật đẹp trời 2 đứa tui hẹn gặp nhau ngoaì cưả Chánh Tây đón chuyến xe sớm chạy từ Đông Ba ra. Vì là cuối tuần nên khách toàn là bạn hàng buôn chuyến với những bội gà vịt heo ca nhốn nháo, những cần xé đầy nhóc chuối cau mít cam đưa qua chuyển về theo tiếng la inh ỏi của người lơ xe. Xe chuyển bánh qua cầu An Hòa cống Rớ Triều Tây Mấy O mấy Dì yên vị bắt dầu lục cơm sáng ra ăn những ô cơm trắng với những con cá thệ vàng ươm khô cứng cong mình hay những con tôm rằn đỏ au khiến yết hầu của tui họat động rối rít làm tui phải nghiêng người nhìn ra đuờng mơ mộng ….nhìn trong xe 1 sinh họat đầy sức sống của nguời dân buôn bán nhìn 2 bên đường lúa tháng 5 vàng rực những cánh đồng gío mùa hè đuổi bắt nhau chạy lăn tăn trên đầu ngọn lúa trông vui mắt, hơi gío sớm mang theo muì lúa mới thoảng vào. làm ai nấy dễ chịu nên cười noí huyên thuyên 2 đứa tui cảm thấy vui lây ngó quanh ngó quất chỉ có mình tui và T là "thơ ngây áo trắng".

…. Tui tiếp tục đưa mắt nhìn lên dãy nuí Trường Sơn chập chùng xanh ngắt màu lá cây dưới bầu trời xanh lơ ruộng lúa vàng hưom .. đẹp như 1 bức tranh thủy mạc rồi tui mơ màng nghĩ tới 1 người đang đóng quân nơi chân trời phía Tây xa xăm ấy. Bên cạnh tui T líu lo ca khúc "Ô kìa ! Đời bỗng nhiên vui" làm như hắn đóan biết tâm trạng của tui.

….Qua khỏi Hương Trà, Văn Xá xe dừng laị cho người lên kẻ xuống tui nhắm chừng thấy xe gần tới cầu An Lỗ, tui lớn tiếng nói:

- cho tuị tui xuống xe bên ni cầu ..,

2 đứa khoan thai bước xuống ngó gai con mắt chắc là rứa nên chú lơ xe bai bải :

- Lẹ lên cho bà con nhờ với 2 cô nương

… Đứng nghỉ ngơi 1 chút vuốt tóc tai áo quần xong là tụi tui cuốc bộ lên làng từ quốc lộ vào men theo con đường đất đỏ uốn mình quanh dòng sông Bồ. Nắng bắt đầu lên cao trời trong xanh vo ve tiếng ong bướm lượn lờ bên những chùm hoa ngũ sắc,  những cánh hoa Mua khoe màu bên buị bờ dọc bờ sông. Tre lả ngọn soi mình xuống dòng nước trong vắt. Mùa Hè sông Bồ có những nơi cạn nước làm trơ ra những đụn cát trắng phau đẹp .

…Đi được 1 đọan đường khá xa sắp sửa leo lên 1 con dốc bỗng dưng tui nghe văng vẳng xa xa đưa lại những giọng hát hung hồn nhịp nhàng vang vang: "Ta yêu núi sông ….máu các anh từ Văn Lang dội lại...". Tim tui đập mạnh hồn tui lâng lâng ..tui ngạc nhiên hỏi T:

- Ai hát rứa mi ? Hắn nhìn tui cười đôi mắt đen nhánh noí lấp lửng

- Chút nữa rồi mi biết kkkk.

Bước chân tụi tui cùnng nhịp nhàng theo giọng hát rồi cả hai tụi tuị bắt nhịp hát theo "Việt Nam quê hương ngạo nghễ" một bản nhạc của Nguyễn Đức Quang đang thịnh hành trong giới trẻ .. Lên tới đỉnh dốc tui nhge tiếng hát rõ hơn mạnh hơn. Thì ra tui đang đứng trên đầu con dốc của ngọn đồi Cổ Bi. Nghe T giới thiệu tui đưa mắt quan sát ngọn đồi thấp với hàng thông gìa bao quanh. Thấp thoáng dưới những gốc thông là bóng dáng những chiếc áo Hoa Dù. Họ đang quay quần bên nhau cho buổi sinh hoạt cuồi tuần. Vừa lúc tui tui lên tới đỉnh dốc thì cũng là lúc họ chấm dứt buổi họp. Một người nào đó trong nhóm họ trông thấy tụi tui đã chu miệng huýt gió um sùm rồi thì cả 1 lô đông người cùng ùa ra ven đồi đứng trên cao nói vọng xuống giọng Bắc xen lẫn Nam và Trung:

- Hởi Cô đi đuờng cái quan. Dừng chân đứng laị cho anh ca đôi lời … Cưng ơi ! Cưng đi đâu lạc lối ra chốn nầy ?. Cưng dzìa thăm ngoại đọ .. haha hổng phải mô cưng đi thăm ông xã đọ, Ông xã đây nè cưng ….

Những tiếng cười cất lên vang cả ngọn đồi như một phản ứng tự nhiên tui và T cùng kéo nghiêng vành nón che mặt , dị qúa mi ơi ! Thấy vậy 1 giọng cười lớn hơn cất lên chọc ghẹo 2 đứa tui ,,

- ah! Nữ sinh Đồng Khánh ốt dột rồi tề .! Hai đứa tui đi như chạy mau cho qua khỏi ngọn đồi .

…Rẽ theo tay trái đi dưới con đường làng im mát bóng tre để vô nhà Ngoại T, tụi tui vẫn còn nghe âm vang giọng hát của các Anh trong bài hát "Việt Nam quê hương ngạo nghễ". Tâm noí với tui :

- Mấy ôn nớ lính rằn ri mà vẫn nghịch không thua chi học trò mi hè .

Ngang qua 1 nương sắn xanh ngút ngát theo con ngõ dài 2 bên là 2 hàng chè tàu được cắt tỉa gọn gàng với cửa ngõ là 1 vòm cong được uốn bằng giây hoa Huỳnh đang mùa nở hoa vàng tươi rực rỡ. Bước chân vô nhà cái mát rượi từ căn nhà rường với cột kèo láng bóng cho tụi tui 1 cảm gíac dễ chịu. Mạ T đã đi làm (Cô Mụ). .Trước khi đi Mạ không quên đặt rỗ khoai sắn nấu sẵn trên chiếc chiếc bàn nhà bếp. Mùi thơm của lá dứa màu trắng muốt của những khúc sắn no tròn màu đỏ ngọt ngào của khoai lang khiến 2 đứa tui nhào vô ăn không kịp thay áo quần .

Tui cảm thấy caí bụng no nức mệt thở bèn đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra vườn. Cau cao ngọn trổ buồng hoa trắng muốt đưa hương thơm fức. Bưởi đu đưa từng qủa no tròn thích mắt mít đeo đầy cây nứt gai thiệt là hấp dẫn, nhìn khu vườn tứ phía tràn đầy sự ấm no …Không nói nhưng trong thâm tâm cả 2 đứa đều đang mong ngóng 1 điều không dám nói kkk. Bèn kéo nhau ra vuờn kiếm cảnh chụp hình cho thời gian qua mau .. Khỏang giữa trưa thì "Nhị Minh" xuất hiện tui luống cuống hồi hộp "M lớn" cao to hùng dũng, "M nhỏ" trắng trẻo thư sinh với đôi mắt sáng rực. Chào hỏi đôi lời xong thần giao cách cảm .. tụi tui cứ rứa mà kiếm gốc cây ngồi tỉ tê … những tép bưởi trong vắt ngọt lịm đưa câu chuyện thêm thi vị đậm đà, tui nghe bên kia gốc cây Ổi giọng "M lớn" ngân nga

- Nghe Mẹ nói em có về hái ổi. Anh nhìn qua vòm cây lá thổi …

"M nhỏ" nói khẽ bên tui

- Trúng đài cha nội rồi đó  kkkk

tui thì 1 thóang buâng khuâng

- Ôn này làm lính mà tâm hồn đa cảm hè

…Nắng dịu dần "Minh nhỏ" đề nghị ra sông Bồ chớp hình kỉ niệm (rất tiếc những tấm hình chụp chung hồi đó của tụi tui đã bị nhòe nhọet trong trận lụt 1975 tui chỉ còn giữ được 1 tấm duy nhất của tui chụp trong vườn nhà của T) tiếp đó là tụi tui theo các Anh đi lên ngõ sau để ra đường đất đỏ Hiệp Khánh nơi đóng quân của BTL Dù, tụi tui chỉ đứng xa xa nhìn tới, còn nơi đóng quân của anh M thì tuốt sâu vô trong núi. Ngày vui qua mau rồi cũng đến giờ chia tay, tụi tui đứng nhìn 2 anh quay lưng trở về đơn vị bóng 2 anh khuất dần dưới nắng chiều rưng rưng ….



Hình chụp ở làng Sơn Công xã Hương Bằng Thừa Thiên năm 1973.

…Xong bữa cơm chiều, 2 đứa đang thu xếp đồ đạc vô giỏ xách đặng ngày mai trở vô Huế thì bóng "M nhỏ" xuất hiện làm tim tui đánh lô tô .. Đêm đó duới ánh trăng 16 trước sân nhà T, tụi tui ngồi uống trà ăn kẹo gừng nói chuyện và nghe "M nhỏ" hát "Mười sáu trăng tròn … Những đêm 16 trăng tròn vượt con đường làng đi giữ làng thôn. Chợt thấy lòng mình thương qúa thương tuổi học trò …",. chừng đến khi thấy trăng đã lặn thấp dưới chân núi trên kia dãy Trường Sơn, nghe tui kêu lạnh "M nhỏ" kêu xin lỗi rồi theo chân về nhà ông anh họ của T ngủ lại ..

….Tui lên giừơng nằm thao thức nghĩ mãi về ước nguyện của "Minh nhỏ" …"Trông chiến tranh chấm dứt được trở về với gia đình giúp Mẹ lo cho đàn em .. và nếu có điều kiện sẽ trở lại trường tiếp tục việc học cho bằng với "cô Tú" tương lai kk. rồi tui thiếp đi lúc nào không hay.

…Sáng hôm sau thức dậy ăn uống xong là tụi tui vội vàng trở về Huế vì sợ nắng lên cao đi đường xa vất vả .

Một mùa hè trôi qua êm ả. Bắt đầu cho niên học mới năm cuối của bậc Trung học, tui làm 1 thời khóa biểu để học bài cho năm thi khỏi bị dồn ứ, chồng chất và theo kinh nghiệm của ông anh bà chi bày vẻ tui học trước 1 số môn mà chương trình không có chi thay đổi trong mỗi năm … tụi tui goị là học tủ … Nhìn mấy quyển sách của bộ môn Triết (mà giờ nghĩ lại tui thấy môn học đó không thiết thực cho cuộc sống nhất là sau ngày 1975kkkk ), học mà té xỉu đêm nào cũng thức đến 1 – 2 giờ sáng rứa mà đêm nào tui vẫn không quên chắp tay cầu nguyện cho những người thân trong gia đình của tui đang làm lính cũng như anh Minh được bình yên vô sự trước khi bấm công tắc đi ngủ .

…..Tháng 10/ 1974, 1 chiều cuối tuần tui đang ngồi cắm cúi học bài bên bàn học giữa nhà thì tui linh tính như có ai đang nhìn tui , tui nguớc mắt nhìn ra thì đúng y chang "Minh nhỏ" đang đứng truóc cửa nhà nhìn tui, tui luống cuống đứng dậy bước ra mời anh vô nhà không ngờ nấp sau cánh cửa lớn kế tiếp anh là T và Minh lớn, cả ba cười xòa rồi cùng theo chân tui đi vô nhà. Ngạc nhiên và bối rối tui ngồi câm như hến, 1 lát anh "Minh nhỏ" lên tiếng hỏi thăm về việc học hành thi cử trong lúc "Minh lớn" lật quyển sách "English for today 6" ra đọc, giở tới rồi giở lui trang đầu sách dừng lại nơi góc sách bên duới đọc lớn những câu thơ mà tui đã viết tự khi mô không nhớ

Đưa người không đưa sang sông mà sao có sóng trong lòng.
Đường đi không gió lòng sao lạnh .
Buị vuớng ngang đầu mong nhớ mong …

Vừa ngâm vừa nhìn "M nhỏ" tủm tỉm cười và nói

- Trúng ý hỉ ! .

Tui nghe thẹn thùng bèn đánh trống lãng bằng cách noí về chuyện 1 chuyến bay xảy ra trong tuần trước khi phi cơ cất cánh từ phi trường Phú Bài vô Saì gòn gần tới đích thì bị không tặc bỏ bom làm chết mất 1 số nguời trong đó có anh của bạn tui. Điều đáng nói là ôn không tặc nớ là lính laị mặc quân phục của binh chủng Dù … Đaị khaí tui hỏi hai anh nghĩ thế nào khi ôn không tặc thuộc về binh chủng của anh. "M lớn" nghiêm mặt noí với vẻ không vui ..

- rằng thì là đọc báo chí cũng như nghe qua radio anh cảm thấy bất bình …nhưng chiến tranh mà nó có cái phi lý mặt trái và mặt phải. Mặc dù đã có hiệp định ngưng bắn taị sao vẫn có chuyện không bình thường xảy ra … Tuị anh chỉ là trai sống trong thời loạn chỉ biết làm theo bổn phận người công dân trước mắt là phải bảo vệ an ninh cho người dân được yên bình .. hư thực ra sao đang trong vòng điều tra biết đâu người không tặc đó là 1 kẻ nằm vùng được caì vào với bộ áo hoa dù để hạ thấp tiếng tăm của binh chủng dù sao anh cũng cảm thấy bị tổn thương, nó làm ảnh hưởng đến danh dự của các anh nói riêng và BC Dù nói chung... .

Anh nói 1 hồi tui ngồi nhìn anh thán phục taì nói năng lưu loát của anh …. Khỏang 4 giờ, hai anh chúc tui và T học hành đỗ đạt cũng là niềm vui của các anh dù sao 2 cô được may mắn làm con gái trong thời loạn khỏi phải ra chiến trường, được làm dân thành fố nhưng biết chia xẻ nỗi niềm cho tuị anh không chi qúy bằng. Bữa nay có xe của đaị đội đi vô Huế công tác nên tụi anh đuợc đi theo hộ tống đồng thời ghé thăm 2 cô không báo trước .. Giờ hẹn đã đến anh đứng dậy thẳng người giơ tay chào tụi tui ra về .

Tháng chạp đã tới Dân chúng nô nức đón chào mùa Xuân mới. T rủ tui mồng 3 Tết đi Sơn Công ăn Tết, tui nghe tiếc hùi hụi vì tui đã lỡ làm 1 cái hẹn với con Chung bạn tui đi núi chơi chiều mồng 3. ( chính trong dịp này tui biết Xuân Lê bạn thân của C 2 đứa đạp xe lên nhà tui rồi cả ba cùng lên chùa Tây thiên viếng cảnh và lên thăm nhà Cố của X L mụ X L chắc quên béng vụ ni rồi )

… Ăn 1 caí tết không có tiếng súng đạn là 1 điều diễm fúc của nguời dân trong 1 đất nước chiến tranh mùa Xuân năm 1974-1975 là mùa Xuân đẹp nhất mà tui nhớ hoaì. Ra giêng chừng hơn 1 tháng thì tui nhận đưọc thư "M nhỏ" rủ tui ngày 13/3 "cố gắng ra SC dự lễ kỉ niệm mười mấy năm thành lập chùa dù biết nhỏ rất bận rộn học hành nhưng mà nhìn chậu hoa Súng nhỏ làm đẹp qúa nên ..rất muốn gặp nhỏ" kèm thư M là thư của Phật tử chùa SC mời tui ra tham dự. Trước đó 2 tuần T, có nói chuyện với tui băn khoăn không biết làm cái chi để tặng cho Chùa nhân lễ kỉ niệm, tui hào phóng nói với T

- để đó tau giúp mi .

Tui gặp mấy con bạn thân mà tụi hắn đang học bên 12 A và B cùng NTN muốn nhờ tụi hắn làm cho tui 1 chậu hoa Súng bằng vaỉ (dạo đó phong trào làm hoa vải rất thịnh hành) để tặng chùa nghe rứa là tụi hắn hưởng ứng liền, cả bọn bỏ công 1 chiều Chủ nhật tới nhà mợ Chung bên hồ Mưng chợ Xép cùng nhau làm chậu hoa lá xanh bông, màu hồng cánh sen đẹp tuyệt vời mà tui nhớ không lầm mợ Hồ Thu là người khéo tay nhất (thank you H T) . Làm xong tui ra về đi thẳng tới nhà T giao luôn, T vui mừng cảm động ra mặt rồi cũng trong tuần nớ, hắn tìm cách chuyển ra giữ ở nhà Mạ T vì rứa mà 2 M được nhìn trước nghe T nói từ khi về đóng quân ở đó 2 anh mỗi cuối tuần đều đến chùa sinh hoạt đều đặn .

….Tui phân vân không biết nên đi không? Rồi đọc laị thư M tui mềm lòng nên quyết định ra tham dự, còn T tất nhiên là có mặt rồi. Lần này tụi tui rủ thêm được D Hồng , Sinh , Buì Lan , Hóa (bạn Lan) cùng đi .

…Rứa là sáng Chủ nhật 6 giờ, cả bọn hẹn gặp nhau ngay chân cầu An Hòa. Mới đạp xe ra gần trường Trung học Hương Trà thì thấy Ba D Hồng chạy Honda từ đâu ngoài chạy vô khi thấy H, Bác dừng laị goị lớn tiếng

- Bé Bé đi mô ra ngoaì ni ? H kêu bọn tui dừng lại nói láo

- Tụi con đi làm trần thuyết khoảng trưa về . Ba H dặn tới dặn lui

- nhớ về sớm nghe con, coi bộ…. không ổn đó .

Tuổi học trò vô tư hồn nhiên, lạng lách, cười nói... không biết chuyện chi sẽ xảy ra đằng trước. Mọi sinh hoạt xung quanh tụi tui thấy vẫn bình thường nên vẫn đạp xe theo T, lần ni tuị tui đi tắt đường Hiệp Khánh nên ra làng rất nhanh

….Mạ T thiệt chu đáo, Mạ đã nấu sẵn 1 nồi xôi với khoai lang cộng thêm dĩa muối mè thơm phức để sẵn trên bàn cho tụi tuị . Ăn xong cả bọn kéo nhau ra chùa liền .Số quan khách tham dự cũng như Phật tử trong chùa đã đến đông đủ, tui đưa mắt tìm người quen, có 5-7 người lính nhưng không phải anh "Minh nhỏ", cả tui và T đều thắc mắc trong lòng mà Mạ T thì lu bu nên không tiện hỏi …Buổi lễ bắt đầu với những nghi thức thường lệ, ông Hiệu trưởng trường Tiểu học của xã đại diện Ban tổ chức của chùa giới thiệu chương trình theo thứ tự rồi giới thiệu quan khách về hành chánh cũng như quân sự đến tham dự, cuối chuơng trình là vị Huynh trưởng Phật tử lên nói lời cảm ơn đến các quan khách có mặt trong ngày hôm nay cũng như lòng hảo tâm đóng góp xây dựng chùa về vật chất cũng như tinh thần và không quên nhắc đến chậu hoa Súng của các chị học sinh Huế thân tặng. Tui đưa mắt nhìn chậu hoa đặt nơi chiếc bàn mà các vị quan khách an tọa cảm thấy haì lòng .

….Buổi lễ kết thúc quan khách được mời ở laị dùng bữa cơm chay thịnh soạn với gia đình Phật tử, tui ăn mà bụng thấy không vui !!!

Mạ Tâm về lo công việc ngoài phòng y tế, tụi tui ở laị sinh họat với anh em Phật tử cùng với mấy ông lính đóng quân bên cạnh chùa. Mấy anh đến thăm hỏi làm quen, một ông lên tiếng :

- Xin lục vị cô nương cho taị hạ biết qúy danh để tiện bề xưng hô.

Tụi tui líu ríu bên nhau e dè không dám nói … Ông lập laị lần nữa, Diệu Hồng kề tai tui noí nhỏ

- Ôn nầy chắc luyện kiếm hiệp dữ lắm.  Rồi bất ngờ D H nổ súng trước

- Dạ ,em tên D Hường. Tui mạnh dạn nói tiếp

- Dạ ,em tên D Hòang. Hóa bạn Lan kề tui tròn mắt ngó tụi tui ngạc nhiên nhưng rồi hắn nhanh trí lên tiếng

- Dạ ,em tên Dung Hà.

Riêng B Lan và Sinh vì hai caí bảng tên nằm chình ình trên tà áo trắng trinh nguyên nên cứ rứa mà trả lời, T là dân thủ địa miễn bàn. Rứa mà vẫn không qua mắt được 1 ông nào đó trong mấy anh, tui nghe ông cười ha ha và nói :

- Ngộ ha ! 3.cô ngồi kề nhau tên cô nào cũng bất đầu với âm H chữ lót là âm D sao lạ vậy cà ?

Mọi người cùng cất lên tiếng cười vui vẻ ( không biết D Hồng có còn nhớ 1 chi tiết nào trong cái ngày …"lịch sử" mà tui sẽ kể tiếp của tụi mình năm 19… hồi nớ không ?). Đến phần văn nghệ T hát "Quê mẹ." đáp laị tấm thịnh tình mấy anh lại vang vang với ca khúc "VN Quê Hương ngạo nghễ".

…. Niềm vui dạt dào tưởng chừng không dứt được thì bỗng dưng từ ngoaì cổng chùa, Mạ T đạp xe vô dáng vẻ hấp tấp nói nhỏ với mọi người bên kia sông Bồ đang đánh nhau rồi hối tụi tui vô Huế gấp. Cả bọn nghe mà rụng rời cuống cuồng đi về nhà T không kịp chào moị người . Mạ T noí nhỏ "Anh M cắm traị nên không ra được", biết được lí do nên 2 đứa tui mới yên tâm đi vô Huế theo lời Mạ T nhanh chân kẻo đường Hiệp Khánh niêm phong. Đúng như rứa khi đạp xe theo đường Hiệp Khánh một đọan ngắn tui thấy bên tay phải cách đường 3 mét trên 1 thửa ruông còn trơ gốc rạ 1 chiếc phi cơ hạ cánh cánh quạt quay phành phạch, 1 đơn vị Dù đang chuyển quân lên máy bay mà T noí là đơn vị của anh M. Thình lình từ bên tay trái con đường 2 người lính khác từ đâu chạy ra chận tụi tui laị và khóac tay bảo tụi tui quay trở lại,  đường đã niêm phong họ đang kéo dây kẽm gai từng cuộn lớn để chặng đường. Tui chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, đứa nào cũng nín khe vội vã tìm đường dọc sông Bồ để ra quốc lộ hú hồn !! Có hai ông Hải Quân từ bên kia Sịa chạy vô Huế, thấy tụi tui, 2 ông rề xe laị làm quen (kể cũng lạ giặc tới bên lưng mà mấy ông thấy gái là không bỏ lỡ cơ hội), tui kể lể sự tình và biểu lộ sư khiếp đảm trên khuôn mặt, 2 ông an uỉ

- tụi anh sẽ tháp tùng mấy cô ..

Tui bắt đầu thấy những chiếc xe đò đâu từ ngoài chạy vô nhanh vùn vụt, người đeo quanh chiếc xe đầy nhóc. Cũng may có 2 ông HQ trấn tĩnh nên tinh thần bớt lo. Cả bọn mải miết đạp đâu đến gần cây số 17 thình lình tụi tui nghe trên đầu tiếng đạn hỏa tiễn hú lên rồi kêu xoèn xoẹt, 2 ông HQ bảo tụi tui dừng lại, chồng đại những chiếc xe lên nhau rồi phóng nhanh mình nép người xuống những đường hào 2 bên đường ngồi cách khỏang nhau … nhắm mắt nhắm mũi, tui không còn biết đâu vào đâu mạnh ai nấy chạy (giờ nghĩ laị nhiều lúc tui tự hỏi lỡ khi đó có chuyện gì xảy ra cho 1 trong 6 đứa tui thì ân hận lắm ) .Cũng nửa tiếng sau tình hình mới lắng dịu ngẩng đầu lên nghe ngóng thì thấy 2 ông HQ từ đâu đẩy xe ra ông kêu tụi tui trở laị nhận xe từ tay các ông, dựng lên mấy đứa lí nhí cảm ơn, riêng Hóa có lẽ vì qúa sợ và xúc động bật khóc sướt mướt ..2 ông phải lên tiếng dỗ dành (không biết bây chừ Hóa và 2 ông HQ ở nơi mô?) .Tụi tui tiếp tục lên xe đi còn 2 ông thì vẫy tay chào với lời trấn an chúc lành ..

…KhI ngang qua cây số 17, tui thấy khu trại gia binh bị bốc cháy, khói đen ngút trời, tiếng người la khóc lẫn với tiếng coì xe cứu thương hú lên inh ỏi ..!! Chỉ biết thầm khấn ơn trên phò hộ cho đọan đường còn lại tụi tui đi được bình yên .Vô tới Huế thì trời sập tối .

..Bước chân vô nhà tui thấy cả nhà tui đang ngồi ăn cơm dưới ánh đèn điện vàng vọt, Ba tui lên tiếng hỏi :

- con Mai đi làm công chuyện chi về mà tối rứa

tui len lét đi vô buồng ngủ nói lí nhí:

- dạ đi làm baì trần thuyết !! tui nghe ông cằn nhằn

- mau ra ăn cơm mà dọn dẹp trần với thuyết ..giặc tới bên lưng rồi .

Lúc ngồi ăn cơm, Mợ tui dặn dò ăn uống xong thu xếp áo quần của cả mấy đứa vô chung 1 túi xách để sẵn hễ khi nào xe ra là mình đi Đà Nẵng chung với vài nhà cùng xóm, nhưng tối hôm đó đợi mãi không thấy Bác taì trở laị mọi người lao xao luyến xuyến . Đêm đó tụi tui vẫn đưọc ngủ 1 giấc yên bình, sáng sớm Ba tui có lệnh cắm trại. Tui nghe mấy đứa hàng xóm rủ nên cũng cắp sách tới trường qua cống Vĩnh Lợi xuống ngả ba Nhật Lệ,Thạch Hãn và Lê Huân tui thấy 1 ông TQ LC từ đồn Quân Cụ đi ra dáng vội vàng lúc đến gần tuị tui ông noí

- về thôi cưng ơi ! nước mất nhà tan rồi !!

Tui đứng khựng laị mà vẫn nhìn theo bước chân ông thẳng tiến đường Lê Huân .. Thế rồi tụi tui vẫn đến trường, cổng trường bỏ ngỏ. sân trường vắng hoe loe ngoe mấy mạng. Bác Hà đi lại nói

- Mấy em về đi trường đóng cửa 1 thời gian. Bác chuẩn bị khóa cổng.

Ba chân bốn cẳng đi về lúc đó mới biết đường không còn rộn ràng như những ngày vừa qua , về tới xóm đã thấy 1 vài nhà ra đi. Khỏang 2 giờ chiều, 1 trận pháo xảy ra tiếng kêu nhau ơi ới ..tụi tui cứ chun vô chun ra căn hầm bao cát làm sẵn tự mấy năm qua. Thằng em kế út (nay cũng đã 54 tuổi cứ lăng xăng lo cho con chó mực vừa mới sinh được 3 chú chó con, hắn đem lót ổ cho mấy mẹ con mực nằm nơi 1 góc hầm cơm nước đầy đủ, lạ kỳ là khi từ Đà nẵng trở về mấy mẹ con chú mực đi mô mất tiêu mà Ba tui cũng không biết .) . Pháo ngưng, Mợ tui kêu đi ăn cơm lỡ xe đến không chừng, tới gần chạng vạng nghe tiếng xe đỗ trước nhà mấy chị em hân hoan chạy ra thì thấy chú N taì xế ông anh rể đi vào nói nhỏ cả nhà ra xe gấp chỉ đem túi xách nhỏ cần thiết và nước uống, ông anh rể kêu đi ban đêm để tránh pháo kinh nghiệm từ năm 1972!! Chị tôi ngồi đợi sẵn trên xe tay bồng con nhỏ vẻ lo lắng .. Xe chạy trong đêm tối mà tui thấy người đi dày đặc các nẻo đường trước khi vô Đà Nẵng, chú N còn chạy về Thuận An cho ông Anh rể gặp mặt vợ con sợ 1 điều chi đó …. chia tay không thấy nhau lần cuối.


Hình gia đình 1970.

. Dân và lính kéo về Thuận An rần rần, đường sá tắc nghẽn phải 4 tiếng mới về tới đơn vị mà gặp ông anh rể có 10 phút chia tay bịn rịn . Trở laị con đường cũ để vô Đà Nẵng, người đi bộ kẻ đi xe kéo đuôi như rồng rắn gần tới đèo Phú Gia tiếng đạn hỏa tiễn từ trong núi bắn ra "trời kêu ai nấy dạ" tui nghe mấy người lớn nói như rứa, ai gặp nạn thì ở lại, ai đi cứ đi . Đến gần nửa đêm xe tuị tui lên tới được đỉnh đèo, chú N thiệt bình tĩnh đưa gia đình tui tới nơi tới chốn. Cảm ơn Chú thiệt nhiều , nhà Chú ở gần nhà Tề bạn tui ngoài An Hòa . ..Dừng xe nghỉ ngơi, tui thấy người nằm la liệt trên đèo Hải Vân, ai nấy vui mừng dù nằm trên đèo sương đêm thấm lạnh nhưng họ yêm tâm coi như đã vượt qua được 1 chặng đường. Bên chân đèo có ánh bập bùng từ những bếp lửa mà 1 đơn vị lính đóng trên đèo họ đã đã nấu những nồi cơm và canh lớn cho mấy chục người ăn, họ nấu để giúp cho người dân lánh nạn có miếng cơm lót lòng . Thiệt là cảm động, tui nhanh chân chạy lại xin được mấy chén cho mấy đứa em nhỏ ăn, thằng em kế út đói lả người, ăn xong hắn tỉnh táo vươn vai xin nhảy xuống đi ngoài rồi nhìn lên bầu trời đầy sao hỏi tui

- mình đang ở mô đây chị hè?

- Mình đang ngồi trên đỉnh đèo Hải Vân. hắn la choi chói

- ha ha rứa mà cũng có ngày mình lên đèo Hải Vân ngồi nhìn trời ngó đất.

… Xe tiếp tục lăn bánh, vô tới Nam ô trời vừa hừng sáng, mặt trời đỏ rực chân trời góc bể, cảnh vật vẫn rạng rỡ mà không biết lòng người đang tan tác !!. Chạy xe loanh quanh tìm nhà họ hàng trú ngụ ở lại Đà Nẵng, gần 10 ngày mong ngóng chờ đợi .. ai cũng hy vọng Đà Nẵng là nơi dung thân bình yên nhưng không !!!??? hy vọng tiêu tan Huế mất, Đà Nẵng và 1 vaì nơi khác mất có 1 vaì người bật khóc …"Đồng minh đã tháo chạy" !!!???


TQLC giúp đỡ dân trên đèo Hải Vân vào tháng 3/1975

Mọi người lại tìm xe để về lại Huế, khi xe dừng trước nhà tui nhìn vô cửa thấy Ba tui đang luí huí nấu cơm . Mừng rỡ, Ba tui chạy ra ôm mấy thằng em xoa đầu, tui đi nấu thêm cơm rồi cả nhà ngồi ăn nghe ba tui kể chuyện bị bắt dưới Thuận An, ông và bạn bè đồng sở đều bị họ troí quặt tay ra sau cột dính chùm nhau lê lết đi bộ từ Thuận An ra Hòa Mỹ trên trời nắng đổ lửa dưới đất đường nhựa nóng phỏng cẳng mà chân thì không đeo giày dép vừa đói, vừa mệt lại nghe bên tai tên du kích nhỏ tuổi hơn con mình hò hét mắng mỏ "nhục không biết để mô cho hết mà vì nghĩ tời gia đình vợ con nên ai cũng ngậm đắng nuốt cay".  Ông nói và cười xòa xòa …Cuộc đời bể dâu dâu bể, gặp thời thế thế thời phải thế..!!

Riêng tui trở laị trường thấy thiếu bóng bạn bè, người quen không tin tức, tâm tư tui chán chường không thiết tha học hành … Có 1 dạo nghỉ học, tui theo mấy con bạn hàng xóm đi kiếm ăn.Tụi tui ra đứng ở "Phú Văn Lâu" của đất Thần kinh thương nhớ, mỗi đứa một cái trẹt đầy nhóc búp bê nhựa, gương lược kẹp cài chờ mấy "O Chú Bộ đội" từ ngoài ta vô mua. Tụi tui bán hàng chạy như tôm tươi kkkkkk!!!!!!!

Mi Sa.
 

 


VĂN CHƯƠNG

Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Những bài viết của Bất Khuất


Giấc mộng kinh hoàng  
Hồi Ký của vợ người tù “cải tạo”  
Viễn thám
Trong bóng hoàng hôn
Tâm sự cùng Nữ Sĩ Dư Thị Diễm Buồn  
Phản bội Đồng Minh hay thay đổi chiến lược chống CS
Cái áo Jacket Không Quân
Ánh sáng cuối đường hầm
Sức mạnh của đồng tiền  
Di chúc tuyệt mệnh  
Rồi tôi sẽ hạnh phúc  
Anh không chết đâu anh  
Vì sao tôi là Nữ Quân Nhân?  
Nồi chè của Ông Tướng  
Người cha trăm tuổi  
Hai ngày gác ở Nghĩa Trang Quân Đội
Dự lễ Phật Đản  
Từ mặt đường dậy sóng ...  
Viết cho một người lính  
Mặt trận Tân Cảnh, Kontum 1972 
Nghĩa Quân 
Chia sẻ với các em của chị
Có những chuyến tàu
Những mảnh hồn phiêu bạt ...
Cho nhau cuộc đời  
Cha và con với biển và cá  
Kẹt cứng gọng kềm

Người tù binh hồi chánh bên bờ sông Ba  
Cái bóng của vị thầy tu  
Cái nón sắt của người lính VNCH  
Trăm nghìn nhánh khổ  
Sài-Gòn miền đất địa linh nhân kiệt
Triết lý nhân sinh - Luận về mộng mơ qua Văn chương và Triết học  
Tấm thẻ bài  
Tung cánh chim tìm về tổ ấm  
Tình nghĩa Vợ, Chồng khi kẻ mất, người còn đời sống sẽ ra sao?  
Viết cho Nguyễn Viết Dũng  
Việt cộng - Việt cộng
Tháng Ba chôn súng  
Bãi biển Non Nước: Một kết thúc tức tưởi, oan nghiệt 
Tiểu Đoàn 9 TQLC - Trận chiến sau cùng  
Một lần chào cuối cùng của đời quân ngũ !  
Mất Đà Nẵng  
Sự quan tâm của vị Tướng  
Saigon xưa ...cái thời xé tiền để .. thối lại !  
Giọt nước mắt của lính
BTL/HQ/V4 DH – Di tản với 3000 đồng bào  
Người lính Việt Nam Cộng Hòa sau 30 tháng Tư  
Bàn thờ hai mặt  
Ngôi nhà thờ cổ bên dòng sông Saigon 
Vòng tròn nhân quả  
Bạn tôi người lính trẻ
Nhớ kỉ niệm .…
Một lần mất mát  
Chuyện buồn người vợ tù  
Nhẩy Dù tử chiến tại mặt trận Quảng Trị 
Ngô Quang Trưởng - Cổ kim như danh tướng 
Khai bút đầu Xuân Bính Thân 2016 - Sát cộng nô hịch

Về thăm quân trường cũ 
Xuân đã tàn chưa?

Tưởng như … Mùa xuân không còn nữa 
Táo quân về trời 
Đi chợ... Tri thiên mệnh  
Điều bố không dặn lại

Một đời lận đận chiến tranh  
Gió mùa xuân  
Viên đại bác cuối cùng nơi phà Cát Lái 
Người vợ là một vĩ nhân

Chưa tu đã thành Phật  
Tướng Ngô Quang Trưởng - Cô kim như danh tướng

Bắc Kỳ 9 nút - Bắc Kỳ 2 nút