Tưởng Như …  Mùa Xuân Không C̣n Nữa

Tường Thúy

“ Ngày xưa, tôi có quen một người em gái nhỏ, tuổi đang mười sáu mái tóc chấm ngang vai, t́nh như nụ hoa nở trong ḷng đời ngọt ngào….”

Tiếng hát trầm ấm truyền cảm của một người nào đó vừa cất lên chợt làm tôi giật ḿnh đến sững sờ. Tiếng hát mang một âm hưởng quen thuộc đến nhói ḷng.Tự dưng như có một cái ǵ đó thôi thúc, tôi bỏ việc sắp xếp lại mấy xấp vải mà khách vừa chọn, c̣n bừa băi trên quầy, bước vội ra xem. Đó là tiếng hát của một người bán vé số, anh chắc là thương binh của VNCH, tôi đoán thế v́ chiếc áo rằn ri anh mặc là của binh chủng TQLC, đă bạc màu và sờn cả hai vai. Chiếc mũ mầu xanh, đội lệch trên đầu như một thách đố với cái chế độ anh đang sống, và hẳn anh đă rất hănh diện về cái quá khứ oai hùng năm xưa, mà không sợ hăi ǵ khi mặc bộ đồ lính chiến ngày nào của đơn vị ḿnh. Cái mũ đội lệch của anh đă khéo léo che đi một phần những vết sẹo trên mặt. Bị mất cả hai chân, anh ngồi trên một cái ghế giống như chiếc xe lăn tự chế với ba bánh xe và một cái đ̣n cầm tay để điều khiển cho xe di chuyển. Chiếc guitar cũ được đặt trên đùi.Tôi đến gần hỏi mua vài tờ vé số, rồi làm quen bằng cách khen anh hát hay.

Anh khiêm tốn cười nói:

_ Cám ơn chị, hát kiếm cơm thôi th́ phải ráng hát cho nghe được, người ta mới mua dùm vé số chứ.

Trời ơi, giọng nói của anh sao thật giống, giống lắm, người bạn của tôi. Tôi thấy tim ḿnh tự dưng đập mạnh. Nếu khuôn mặt đầy sẹo kia không bị méo mó v́ thương tật, khiến khó nhận biết được dung mạo thật của anh, th́ tôi đă chắc chắn rằng anh chính là Ninh, người yêu của tôi ngày nào. Hít một hơi lấy lại b́nh tĩnh, tôi nói:

_ Không tôi nói thật đấy. Anh hát hay lắm, làm tôi nhớ đến người bạn năm xưa, giọng hát anh rất giống của anh ấy. Ngày xưa anh ấy cũng là lính TQLC, không biết hồi đó anh ở tiểu đoàn nào?

Anh nh́n tôi với ánh mắt e dè mà không trả lời, chỉ mỉm cười vô nghĩa. Từ ánh mắt này tôi lại bắt gặp có một cái ǵ đó quen quen. Ngẩn người ra mấy giây, rồi như sực nhớ lại, tôi cầm tập vé số đưa trả anh và nói nhỏ:

_ Xin lỗi anh…Tôi lấy mấy tấm này, xin gửi anh tiền, chỗ c̣n lại xin được biếu anh.

_ Không , tôi chỉ lấy đủ tiền vé số thôi, chị nên cầm lại số tiền dư này, xin cho tôi được giữ lại chút ḷng tự trọng với bộ quần áo tôi mặc trên người, chị ạ.

Sững người v́ câu trả lời của anh, tôi đă nghĩ, ngày xưa hẳn anh phải là một vị chỉ huy rất có tư cách trong quân đội, chả thế mà ngày nay dù trong một hoàn cảnh cùng cực như thế này, anh vẫn giữ được ḷng tự trọng đáng khâm phục của một vị sĩ quan quân lực VNCH ngày nào, tôi vội vàng:

_Ấy chết, xin lỗi anh, không phải vậy đâu, xin anh đừng hiểu nhầm. Chỉ là thấy anh mặc quần áo lính của ngày xưa nên…nên có một chút xúc động, hơn nữa tôi muốn có một chút quà làm quen thôi, nếu anh đă hiểu sai th́ cho tôi xin nhận lại vậy.

Anh mỉm cười, đưa lại tôi số tiền dư, sau khi nói tiếng cám ơn rồi anh cầm đàn lên bấm phím và tiếp tục hát:

_…Rồi một hôm, xếp bút nghiên đăng tŕnh tôi giă từ, tiễn đưa buồn hơn đêm mưa lắng tâm tư…

Tôi quay về sạp vải mà trong ḷng cứ băn khoăn về một điều ǵ không rơ. bước đi rồi mà bên tai tôi vẫn c̣n nghe tiếng hát đầy t́nh cảm của anh, ḷng tôi chợt mang mang buồn, nỗi buồn về một người ngày xưa, cũng với tiếng hát trầm ấm như thế đó và cũng bộ đồ lính rằn ri như thế này. Quay lại nh́n anh một lần nữa, tôi lại bắt gặp ánh mắt anh nh́n theo. Sao mắt anh buồn quá, làm tôi nhớ tới Ninh của tôi, tôi nghe nước mắt ḿnh dường như đang đong đầy trên mi.
* * *
Đă lâu lắm rồi, kề từ những ngày tháng đau buồn đó đến nay, tôi không c̣n bao giờ được nghe lại tiếng Ninh hát nữa. Anh đă trả xong nợ núi sông, đă làm tṛn bổn phận người trai thời loạn, có lẽ bây giờ anh đang rong chơi trên một vùng trời nào đó và để lại cho tôi một nỗi buồn khôn vơi. Tôi nhớ anh, nhớ anh thật nhiều anh có biết không?

Rồi cả một ṿm trời kỷ niệm về anh lại tràn đầy trong tôi.

Năm đó, sau nhiều lần ở nhà thuê, cuối cùng bố mẹ tôi đă sang được một căn nhà ở gần chợ Tân Định. Đây là một cái hẻm cụt nằm trên đường Hai Bà Trưng. Hẻm chỉ có 14 căn nhà xây giống nhau. Gia đ́nh tôi ở ngay căn đầu tiên và là gia đ́nh người Bắc thứ hai ở hẻm này sau gia đ́nh Bác Thân, trong một khu vực toàn là người miền Nam.

Lúc đó tôi mười một tuổi, trẻ con trong xóm cỡ tuổi tôi, con gái nhiều hơn con trai. Cứ mỗi buổi chiều lũ trẻ lại tụ tập chơi ở trước cửa nhà tôi v́ chỉ nơi này có cái sân được lát bằng xi măng, vừa sạch lại vừa bằng phẳng để bọn trẻ có thể chơi nhảy dây hay đá cầu. Vừa dọn đến, v́ tính nhút nhát và không dám làm quen ai nên tôi chỉ đứng trong cửa ngó ra xem họ chơi mà vui với cái vui của họ thôi. Rồi chính anh là người bắc cây cầu nối cho tôi làm quen với đám trẻ trong xóm, anh dụ khị bọn trẻ:

_ Ai chịu chơi với bé Hạ, chủ nhật này đi Vũng Tàu về anh sẽ cho cái vỏ ṣ to và đẹp nhất.

Thế là đứa nào cũng dơ tay lên hết:

_ Em… Em…

Anh quay lại nh́n tôi cười, nụ cười của anh thật đẹp. Tôi cũng cười, anh nắm tay tôi kéo ra bên bọn Hồng, tôi để yên tay tôi trong tay anh chứ không giựt ra như lần đầu. Sau đó tôi theo Lam, em của Hồng, gọi Hồng bằng chị v́ Hồng lớn hơn tôi ba tuồi.
Nhà anh ở cách nhà tôi hai căn. Má anh, bác Tâm gái, lại rất mến mẹ tôi, nấu được món ǵ ngon bà luôn luôn mang sang cho mẹ tôi dùng thử, bù lại mẹ tôi chỉ dẫn cho bà cách thêu thùa may vá, v́ mẹ tôi rất khéo tay về phương diện này. Gia đ́nh anh có năm người. Bác trai đi làm xa ở ngoài Vũng Tầu, bác gái ở nhà nuôi con.Anh là con trai lớn nhất, năm đó anh mười sáu tuổi, kế đó là anh Trung kém anh hai tuổi, và nhỏ Hậu bằng tuổi tôi.Anh hát rất hay và đàn guitar rất giỏi. Chính anh là người đă dạy vỡ ḷng cho tôi về loại nhạc khí này. Những buổi tối cuối tuần, anh hay tụ họp đám con nít đến trước của nhà tôi để nghe anh hát. Bài anh thích hát nhất đó là bài “Em Tôi”

_ Em tôi ưa đứng, nh́n trời xanh xanh, mang theo đôi mắt, buồn vương giấc mơ…

Trong đám trẻ con trong xóm, tôi là đứa bé được anh ưu ái hơn cả. Mỗi lần đi Vửng Tầu về chỉ có tôi là được anh dành cho những vỏ ṣ to nhất và đẹp nhất mà thôi.

Vào năm tôi mười 15 tuổi, sinh nhật của tôi được tổ chức vào chiều chủ nhật, mẹ đă làm cho tôi một chiếc bánh sinh nhật thật ngon và thật đẹp cùng những món ăn mà tôi thích nhất. Sinh nhật của tôi không có mời bạn bè, chỉ duy nhất có một gia đ́nh thân cận sẽ chia xẻ niềm vui này với tôi đó là gia đ́nh bác Tâm. Như thường lệ, sáng thứ bẩy anh cùng bác gái đi Vũng Tầu thăm ba, chiều chủ nhật anh về lại Saigon. Tôi chờ suốt buổi chiều để cùng anh cắt chiếc bánh sinh nhật mừng tôi, nhưng chờ hoài, không thấy anh đâu, qua nhà anh cũng không thấy có ai ở nhà. Tôi không biết anh đi đâu mà giờ này tối rồi cũng chưa về. Bố mẹ tôi, sau khi cơm nước xong đă vào buồng trong cùng bé Đông, chỉ c̣n ḿnh tôi ngồi chống cằm nh́n chiếc bánh sinh nhật với 15 ngọn nến chơ vơ, chưa được đốt mà buồn vô cùng. Nước mắt tôi sắp trào ra th́ có tiếng gơ cửa.

Tôi bước tới gần cửa và hỏi to:

_ Ai đó?

_ Anh đây, anh Ninh đây. Hạ mở cửa cho anh đi.

Nghe tiếng của anh, tôi mừng quá, mở vội cánh cửa:

_ Anh đi đâu mà giờ này mới về, làm em chờ anh măi.Vào nhà cắt bánh với em đi, đi anh.

_ Thôi, anh đứng đây một chút, rồi anh phải về lo công chuyện.Cho anh xin lỗi, hôm nay sinh nhật Hạ phải không? Anh không kịp mua quà cho em, Hạ đừng giận anh nhe. À, Hạ xoè bàn tay ra đi, cả hai tay đó.

Như bao lần từ ngày c̣n bé, khi anh cho tôi những vỏ ṣ, anh cũng nói vậy.Tôi xoè tay ra trước mặt anh. Cầm lấy hai bàn tay tôi để xát vào nhau, tôi thấy anh ngập ngừng, anh định nói ǵ nhưng sau lại thôi. Anh cúi xuống lấy từ trong giỏ xách ra một túi đựng đầy những vỏ ṣ nhỏ nhỏ thật đẹp, rồi đặt chúng trong ḷng bàn tay tôi. Anh khép hai bàn tay tôi lại, giữ trong tay anh thật lâu:

_ Hạ, hăy làm một cái ṿng bằng những vỏ ṣ này, đeo lên để nhớ đến anh.

Nói xong, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi:

_ Anh chúc Lĩnh Hạ một sinh nhật thật vui.

_ Cám ơn anh, nhưng em vui sao được khi anh không chia xẻ với em ngày vui của em. Bắt đền anh đó.

Tôi nhơng nhẽo.

_ Anh xin lỗi Hạ, thật sự anh đang có việc phải làm gấp, hôm nào xong việc anh sẽ đến tạ lỗi cùng hai bác và Hạ. Bây giờ anh phải về, Hạ đóng cửa vào đi, khuya rồi, anh về đây.

Nh́n theo dáng hối hả của anh, tôi lặng lẽ đóng cửa lại mà nghe ḷng ḿnh buồn thật buồn.

Hôm sau gặp lại bác Tâm gái và anh. Bác nhờ bố mẹ tôi khuyên dùm anh đừng ghi danh đi lính, bác không muốn anh đi vào nơi nguy hiểm, bác nói:

_ Anh chị nghĩ coi, người ta ai cũng kiếm nơi an toàn mà đi, c̣n con tôi lại muốn đâm đầu vào chỗ chết.

_ Má cứ nói quá, làm trai thời loạn mà cứ ru rú bên váy mẹ coi sao được. “Chí làm trai dặm ngh́n da ngựa, gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao”má hổng nghe sao. Hơn nữa, con hỏi ư kiến ba rồi, ba đồng ư con mới ghi danh đi lính chớ bộ. Đi lính có ǵ là ghê gớm đâu mà má lo.

Ư anh đă quyết, không ai lay chuyển nổi, vả lại tất cả thủ tục anh đă làm xong lâu rồi, và cuối cùng anh cũng đă nhận được giấy gọi nhập học. Bác Tâm gái không nói ǵ thêm, chỉ thở dài rồi theo mẹ tôi vào trong bếp. Anh nh́n theo dáng mẹ ḿnh ánh mắt thật buồn. Tôi cũng im lặng không dám nói ǵ, chỉ lẳng lặng rót ly nước đưa cho anh. Cầm lấy ly nước, xoay xoay mấy ṿng, nhưng không uống, đột nhiên anh bảo :

_ Tuần tới anh phải đi tŕnh diện rồi, học xong có lẽ vài năm nữa anh mới về, anh với má đến đây hôm nay là nhờ gia đ́nh em ở gần, để ư ngó chừng má dùm anh. Tội nghiệp má anh quá.

Nh́n anh buồn tôi thấy thương anh làm sao, ngập ngừng một lát tôi nói nhỏ:

_ Anh Ninh, anh đi lính thật sao, con nít trong xóm này sẽ nhớ anh nhiều lắm đó.

Anh nh́n vào mắt tôi, ánh nh́n lạ lắm:

_ Anh biết, c̣n Hạ, Hạ có nhớ anh không?

Tôi ngây thơ trả lời:

_ Nhớ chứ sao không, nhớ nhiều nữa là đằng khác ấy.

Anh đưa tay bẹo má tôi và cười, một nụ cười thật buồn:

_ Bé Hạ ngoan lắm…Phải chi em lớn hơn vài tuổi th́ hay biết mấy.

_ Chi vậy anh?

Anh không trả lời tôi mà chỉ cười.

* * *

Từ ngày anh rời Saigon đi, ba tháng sau tôi nhận được lá thư đầu tiên anh gửi:

“ Hạ ơi, anh nhớ Saigon quá, nhớ cái xóm ḿnh ở ngày nào, nhất là nhớ những khuôn mặt thân yêu quen thuộc của anh mà nay đă xa vời vợi. Không biết Saigon có nhớ anh không hả Hạ, hay đă quên anh rồi. Hạ ơi, hôm qua thằng bạn cùng pḥng nó ư ử bài “Em Tôi” làm anh nhớ đến Hạ vô cùng, nhớ khuôn mặt em lúc ngồi nghe anh hát bài này, dễ thương làm sao,làm anh muốn bay về ngay Saigon để hát cho Hạ nghe, để được nh́n khuôn mặt của Hạ đó. Buồn quá, nhớ quá, Hạ ơi…”

Lá thơ ngắn ngủi mà tôi đếm được cả chục chữ “nhớ”, chữ “buồn” hẳn anh phải buồn ghê lắm. Trong lá thơ hồi âm cho anh, tôi viết lung tung đủ thứ thật dài. Tôi kể cho anh nghe về gia đ́nh anh, về chuyện mẹ tôi chung vốn với bác Tâm để mở một sạp bán vải ngoài chợ, hai bà rất tâm đầu ư hợp. Chuyện năm nay bố tôi bắt tôi phải học thêm toán và pháp văn v́ hai môn này tôi dốt lắm, không có th́ giờ đi chơi lông nhông, và nhất là về chuyện chị Hồng không chịu lấy chồng, dù có nhiều người mai mối, chị nói chị thương và chờ anh thôi, nếu không được làm vợ anh, chị sẽ đi tu, anh thích không vv…vv. Tôi hy vọng lá thư dài như thế anh sẽ đỡ buồn và đỡ nhớ Saigon.

Rồi năm tháng trôi đi, gần hai năm rồi, chưa một lần anh về thăm nhà. Má anh và mẹ tôi ngày càng thân thiết hơn. Đă có lần bà nói đùa trước mặt mẹ tôi, tôi và chị Hồng:

_ Tôi với bà thân nhau thế này, hay là bà cho tôi cháu Hạ làm con dâu đi, được không?

Tôi đỏ mặt phụng phịu nấp sau lưng mẹ:

_ Con c̣n nhỏ mà bác, lại xấu nữa. Mấy anh bên bác phải lấy vợ đẹp cỡ chị Hồng mới xứng, mẹ há.

Chị Hồng ngúng nguẩy:

_Con nhỏ này kỳ chưa, khi không nói chị hà.

Mẹ tôi cười, bác Tâm cũng cười theo:

_ Th́ để bác hỏi tụi nó, ưng ai bác cưới người nấy, nếu ưng Hạ, lúc đó là không được thoái thác đâu đấy.
Ngày qua ngày, những lá thư anh gửi về cho tôi càng lúc càng nhiều hơn, nhất là lời lẽ trong thơ ẩn chứa đầy những thương yêu và nhung nhớ. Qua những lá thơ, t́nh cảm tôi dành cho anh cũng càng ngày càng đầy. Không chỉ là nhớ mà thôi, mà h́nh như tôi đă yêu anh qua những lá thư t́nh anh gửi tôi rồi. Những lá thơ này tôi giữ cho riêng ḿnh như những báu vật.

Rồi thơ anh viết về báo tin chỉ c̣n một tháng nữa là ra trường, anh rủ tôi đi dự lễ măn khóa. Tôi đă được bố mẹ cho phép đi cùng gia đ́nh Bác Tâm, nhưng rồi dự tính của tôi tan tành, v́ trước một tuần đi thăm anh, tôi phải nằm bệnh viện ba ngày v́ một cơn đau bụng.

***
Vừa đi học về, c̣n đang dựng chiếc solex trong hàng ba, tôi chưa kịp lấy cặp sách, đă thấy Đông từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt nghiêm trọng, em th́ thầm:

_ Chị Hạ, nhà ḿnh đang có khách.

_ Ai vậy?

_ Có ông lính nào đó, em không biết.

_ Ông lính? Ủa, nhà ḿnh có quen ai đi lính đâu? Ông lính? Hay là anh Ninh.

Bước vội vào pḥng khách. Quả nhiên anh đang ngồi nói chuyện với bố tôi. Thấy tôi vào, anh ấy đứng dậy mỉm cười với tôi. Tôi c̣n đang lúng túng v́ cái nh́n của anh, th́ tiếng bố tôi vang lên:

_ Không nhận ra ai sao Hạ?

Nghiêng nghiêng cái đầu, tôi ngó anh:

_ Anh Ninh đúng không? Trời ơi, sao trông anh ấy lạ quá, con nhận không ra.

Anh cười:

_ Hạ không nhận ra anh là anh bỏ nước đi luôn đấy.

Bố tôi cũng cười:

_ Thôi, hai anh em nói chuyện với nhau đi. Bố t́m mẹ đây.

Bố đi rồi, chỉ c̣n tôi và anh ngồi đối diện nhau. Tôi mừng v́ được gặp lại anh nhưng hơi khớp v́ trước mắt tôi anh thật khác lạ. Không phải anh Ninh của buổi tối năm nào nữa. Mái tóc húi cua trên một khuôn mặt dắn dỏi cùng bộ đồ treillis rằn ri những sọc xanh đậm, mầu của biển, trông anh đẹp và oai hùng làm sao. Tôi chưa biết phải bắt đầu như thế nào th́ anh đă đứng lên, bước sang ngồi kế bên tôi:

_ Lâu quá rồi anh không gặp cô bé Lĩnh Hạ. Em trông khác trước nhiều quá, nếu gặp em ở ngoài đường chắc anh cũng không nhận ra.

_ Em đâu có ǵ khác đâu. Anh mới là lạ đó.

Anh nháy mắt nh́n tôi:

_Đọc thơ em, nghe em nhơng nhẽo anh không nghĩ Lĩnh Hạ của anh đă lớn và đẹp như thế này. Chắc có nhiều cậu theo lắm phải không, thảo nào em quên anh.

Tôi cúi mặt tránh cái nh́n của anh;

_ Anh này, chọc em hoài, hổng phải em quên đâu, mà tại trông anh không giống ngày xưa, lại oai nữa nên em nhận không ra thôi.

_ Oai thật không?

_ Thật, tôi cười, anh mặc đồ lính đẹp lắm. Em thấy con trai mặc đồ lính trông hùng hơn mặc civil. Con gái thành phố cứ gọi là mê mấy anh lính thiếu úy trẻ tuổi, đẹp trai như thế này lắm đó.

_ Thật hả? Thế …Lĩnh Hạ có mê lính…lính như anh không?

Tôi cong môi lên:

_ Lính th́ mê, nhưng anh th́ …không.

_ Thật không, thế ai viết thơ nói là nhớ anh nhỉ?

Tôi căi lại:

_ Nhớ là khác, c̣n mê là khác.

Anh gật gù:

_ À, nhớ là v́ thương, mà thương có nghĩa là yêu. Hạ không mê mà chỉ yêu anh thôi phải không?

Biết lọt vào bẫy của anh, tôi đỏ mặt, cúi đầu xuống mân mê vạt áo dài, phụng phịu:

_ Anh này…

Anh lấy hai tay ôm khuôn mặt tôi nâng lên:

_ Lĩnh Hạ, nh́n vào mắt anh nè. Em có biết là thời gian qua anh nhớ em lắm không? Anh mong sao chóng đến ngày măn khóa để về Saigon nói với em một câu mà anh ấp ủ trong ḷng từ bao năm rồi. Hạ à, em biết không, anh yêu Hạ rồi đấy.

Rồi anh từ từ cúi xuống, vành môi anh sắp chạm vào môi tôi, đột nhiên tôi thấy sợ, và vội nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh:

_ Đừng, đừng mà anh…

_Sao vậy em?

_ Chưa ǵ mà anh…

Anh bật cười lớn:

_ Em đă hơn mười bảy tuổi rồi c̣n ǵ. Anh chờ đợi ngày này lâu quá rồi, kỳ này anh được về phép nửa tháng, má anh sẽ thưa chuyện với bố mẹ em cho chúng ḿnh được làm lễ đính hôn, lúc đó em sẽ không c̣n tránh anh nữa nhé .

Nhưng, chữ nhưng quái ác đă không cho ước mơ của anh thành sự thật. Bố tôi sau khi nghe bác Tâm gái qua thưa chuyện, bố đă trả lời bác:

_ Chị bên nhà đă thương cháu th́ chúng tôi rất cám ơn. Được làm dâu của chị là cái phúc của cháu, nhưng việc này chúng tôi xin chị hăy thư thả cho cháu một thời gian. Cháu vẫn c̣n quá nhỏ, học hành lại chưa đến nơi đến chốn. Ḿnh là cha mẹ th́ nên tính toán cho con cái, mai này có ǵ chúng nó không trách bố mẹ được. Tôi muốn cháu Hạ phải học cho xong đại học đă, để c̣n giúp đỡ chồng trong việc nuôi dạy con cái, không có bằng cấp, cuộc sống sau này sẽ vất vả lắm, chị nghĩ có phải không? Chúng tôi không cấm hai đứa yêu nhau. Cháu Ninh có thể gặp Hạ lúc nào cũng được, vợ chồng tôi không khe khắt chuyện đó, nhưng hai đứa phải biết giữ ǵn cho nhau, để khi cưới nhau rồi sẽ không có điều ǵ để coi thường nhau cả.

Anh rất buồn khi biết được tin này. Tôi an ủi bằng cách chọc quê anh:

_ Ai biểu anh hấp tấp quá, mất vợ, cho đáng đời.

_ C̣n lâu anh mới chịu mất, em thoát không khỏi bàn tay anh đâu.

_ Làm phách quá, thiếu uư ơi. Nói đùa vậy chứ em thương anh thiếu úy này quá trời, thiếu úy chịu chưa?

Hai tuần đă trôi qua, hai tuần đầu đời đầy kỷ niệm của hai đứa. Ước mơ được anh đưa đi chơi trong mùa Giáng Sinh của tôi đă thành sự thật dù chưa đến ngày Noel. Ngày mai anh phải đi tŕnh diện Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn TQLC để được phân phối về tiểu đoàn tác chiến. Đêm nay là đêm cuối hai đứa gần nhau. Trên sân thượng, tôi ngồi tựa vào lưng anh để nghe anh hát bài “Em Tôi”:

“…Bao giờ tôi về gần em. Cùng đếm này trăng, này sao chia nhé em. Trăng sao dâng ư thơ. Mây bay khắp trời. Thuyền t́nh lung linh trong khói sương lam. Ngày về xa quá người ơi…”

Giọng hát trầm ấm, buồn buồn của anh, làm con tim tôi ră rời. Tôi quay người lại, ṿng tay ôm lấy bụng anh, tựa mặt vào lưng để những ḍng nước mắt thấm ướt một khoảng áo của anh:

_Ninh ơi, em yêu anh.

Anh bỏ đàn xuống, ôm lấy tôi, và chúng tôi hôn nhau, một nụ hôn thật nồng nàn nhưng cũng đầy đau xót:

_ Anh yêu em. Hạ ơi.

Tiếng tôi vang lên, nghe lạc lơng trong đêm:

_ Mai anh đi rồi.

_Ừ mai anh đi rồi, anh sẽ nhớ Hạ nhiều lắm.

* * *

Anh đi rồi, những lúc buồn nhớ anh, tôi hay lên sân thượng ngồi trong bóng tối, nh́n những v́ sao đêm mà nhớ tới anh, nhớ tiếng hát của anh, rồi ôm đàn tôi hát một ḿnh:

_ “ Em mơ tiếng sáo, dập d́u bên trăng. Đêm nay u tối về đây thắp sao. Dư âm tiếng hát vương buồn mắt nhung….”

Nhưng chẳng lần nào tôi hát hết bài, nước mắt đă làm nghẹn đắng lời tôi. Tôi nhớ anh thật nhiều, ngày xưa anh đi, tôi chỉ là một cô em gái nhỏ, có nhớ nhưng rồi chóng quên. C̣n bây giờ tôi đă lớn, đă biết yêu anh nên nỗi nhớ đă thành ray rứt nhiều hơn, tôi gục mặt xuống đầu gối, mặc những ḍng nước mắt chảy trên phím đàn mà nghe thương anh thật nhiều.

Hồi chiều chị Loan, con bà d́, lên thăm. Nghe nói người yêu của tôi là lính tác chiến, lại là TQLC, chị trợn tṛn mắt ngó tôi như ngó một quái vật:

_ Trời ơi, Hạ ơi, bộ hết người cho em yêu rồi hay sao mà lại đi yêu lính thế hả em. Lại c̣n là thứ dữ nữa chứ. Em nh́n gương chị mà chưa thấy sợ sao. Làm vợ lính không sướng đâu em ơi. Em có biết ngày xưa chị khổ sở như thế nào không. Mang tiếng là vợ chồng mà những ngày ở gần nhau, chị đếm trên đầu ngón tay cũng c̣n dư đó.Kể cả những lần ảnh không phải đi hành quân được về nhà với vợ, mà không đêm nào chị được ngủ yên, cứ thấp tha thấp thỏm, nghe tiếng điện thoại reo là tim chị rụng xuống. C̣n anh th́ lại ba lô súng ống lên đường. Nh́n theo anh đi mà tim chị như nát ra, không biết có c̣n gặp lại nhau nữa không. Có lần chị giả bộ đau bụng, lăn lộn trên giường, ḅ lê, ḅ càng dưới đất, để anh đừng đi mà cũng vô ích. Quân lệnh làm sao dám kháng. Anh nhờ người này, người kia cùng trại lo cho chị, rồi cuối cùng cũng vẫn không ở nhà. Đă vậy, lâu lâu lại đi hành quân dùm bạn bè nữa chứ. Bây giờ th́ anh cũng đă nằm xuống, trả xong nợ Tổ Quốc. Chỉ có chị là khổ, là nhớ anh ấy suốt đời thôi. Hạ này, em c̣n trẻ, c̣n đẹp quá, chị thấy tiếc cho em.

_ Cám ơn chị đă khuyên em, nhưng mỗi người mỗi số, vả lại trong t́nh yêu không có sự đo lường, tính toán cũng như chọn lựa đâu. Trời bắt em thương anh ấy th́ em phải thương thôi. Em sẽ không đổi ư đâu chị ạ. Ninh sẽ là người em yêu măi măi.

Rồi anh cũng được về phép, tôi mừng không kể xiết. Thôi th́ bao nhiêu thương nhớ ḿnh trút cả cho nhau, bao nhiêu thời gian ḿnh dành cả cho nhau. Những tối trên sân thượng, nằm gối đầu lên đùi anh, nghe anh hát và ngắm sao, rồi bắt anh kể chuyện hành quân của anh cho tôi nghe, anh bảo:

_ Chuyện oánh giặc nghe chán thấy mồ, lại ớn nữa. Anh chả muốn nghĩ về nó tí nào. Anh có chuyện này kể cho em nghe, vui lắm.

_ Vui thật không?

_ Thật.

_ Vui bằng chuyện của anh với em không?

_ Thua xa.

_ Vậy, hổng vui hổng nghe, tôi chu mỏ lên.

_ Thế này th́ có vui không.

Rồi anh cúi xuống, môi tôi lại đón nhận một nụ hôn dài đến ngất ngư.
Rồi anh kể cho tôi nghe một câu chuyện tếu về những bà vợ bắt nạt chồng. Nghe xong tôi bật cười:

_ Sạo không hà. Các anh chỉ giỏi bịa chuyện nói xấu đàn bà thôi.

_Anh không có bịa, chuyện thật bạn anh nó kể cho anh nghe mà. Nhưng mà anh may hơn mấy ông kia, anh có một cô vợ xinh xinh, hiền hiền như cô bé này đây nè.

Tôi cười:

_ Anh nhầm rồi, thấy dzậy mà hổng phải dzậy đâu à nhe. Anh muốn thấy em dữ hông?

Nói xong, tôi quay sang cắn một cái thật mạnh vào tay anh. “ Ui da” Vừa la anh vừa chồm lên đè tôi xuống và giữ hai cánh tay tôi không cho cựa cậy. Nhắm mắt lại chờ đợi cú cắn trả thù, chợt nghe môi anh gắn lấy môi tôi, tôi mở mắt ra nh́n anh, nét nh́n của anh mới t́nh làm sao, tôi ṿng tay ôm lấy cổ anh, đáp ứng lại bờ môi nồng nàn, mê đắm như không bao giờ dứt. Trên cao chị Hằng cười e ấp sau một vầng mây mỏng và chúc phúc cho chúng tôi bằng những làn gió nhè nhẹ, hây hây.

Anh trở lại đơn vị, mang theo một trong hai chiếc ṿng ốc nhỏ, những con ốc mà ngày nào anh đă cho, để tôi kết một đôi ṿng uyên ương, mỗi đứa một cái. Tôi đă th́ thầm cùng anh:

_ Khi anh đeo cái ṿng ốc này là em đang ở bên anh đó. Hăy ráng giữ ǵn sức khỏe nhe anh. Anh đi rồi, em sẽ nhớ anh nhiều lắm đó, Ninh ạ.

Lâu lắm anh mới lại về phép một lần. Mọi lần khi trở về nhà, thấy tôi sang thăm là anh mừng lắm, anh hay nhấc bổng tôi lên quay vài ṿng làm tôi chóng cả mặt, nhưng lần này th́ khác, trông thấy tôi, anh vẫn ngồi lầm ĺ ở trên sofa hút thuốc, cái gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá, có mẩu c̣n ít, có mẩu c̣n đến nửa điếu, tôi đến ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai anh, khẽ hỏi:

_ Có chuyện ǵ vậy anh, sao anh buồn vậy.

Anh dụi điếu thuốc đang hút dở, quay sang ôm lấy tôi, đầu dựa lên vai tôi, anh chợt khóc nức nở. Tôi vuốt vuốt nhẹ lưng áo anh mà thấy mắt ḿnh cũng cay sè. Dù không biết chuyện ǵ đă xảy ra, nhưng chắc phải nặng nề đau xót lắm th́ mới làm anh khóc như một đứa trẻ như thế này. Anh đă ngưng khóc nhưng vẫn c̣n gục trên vai tôi. Một lúc sau anh ngẩng đầu lên, nh́n tôi bằng đôi mắt mọng nước:

_ Hạ ơi, anh buồn quá...
_...

_ Thằng bạn anh…thằng bạn thân của anh…nó…nó chết rồi. Anh nấc lên, giọng nghẹn lại, nó chết ngay trước mắt anh. Khốn nạn thật, anh thấy nó chết mà không làm ǵ được.

Tôi nắm lấy bàn tay anh vỗ nhẹ nhẹ:

_ Thôi, anh ấy đă đi rồi, hăy để cho anh ấy ra đi thanh thản. Anh cũng đừng buồn quá. Bây giờ anh nằm đây nghỉ đi, em đi mua ǵ cho anh ăn nhe. Em thấy anh mệt lắm rồi đó.

_ Không, anh không muốn ăn ǵ cả, ngồi đây với anh. Có em bên cạnh anh sẽ đỡ buồn, Hạ ạ.

Anh ṿng tay ôm lấy vai tôi, chúng tôi ngồi bên nhau trong nỗi buồn vây kín, ngoài sân bóng nắng chiều đang nhạt nhoà dần.
Từ ngày anh đi lính đến nay, thời gian gặp gỡ nhau thật hiếm hoi. Chưa bao giờ tôi thấy lời nói của chị Loan lại thấm thía như vậy. Tôi không c̣n có những ngày tháng yên b́nh như trước, tôi đă phải trải qua những giây phút mong nhớ, đợi chờ, lo âu, đă có những đêm chợt thức giấc, ra ngồi ngoài ban công nh́n những bóng hỏa châu rơi trong đêm tối, ngoằn ngoèo như những ḍng nước mắt, mà nhớ về anh thật nhiều, lo cho anh thật nhiều. Dù vậy, chưa một lần tôi hối hận v́ đă yêu anh. Tôi xót xa gọi tên anh trong nỗi nhớ ngút ngàn:

_ Ninh ơi, anh đang ở đâu, em nhớ anh quá.

Đă lâu lắm rồi tôi chưa nhận được thư anh. Lá thư lần cuối mà tôi nhận, đă được anh viết đến mấy lần mới xong. Tôi nhớ đoạn cuối thư của anh:

“…Bận hành quân liên miên đến bây giờ anh mới viết xong lá thư này cho em. Hạ à, đừng buồn anh nhe khi thơ chậm gửi cho em v́ mỗi lần anh chỉ viết được vài ḍng th́ lại có lệnh hành quân. Đời lính là như vậy đó, nhưng t́nh lính th́ thật nồng nàn. Anh nhớ và yêu Hạ nhiều lắm. Cái ṿng Hạ đeo cho anh vẫn c̣n đây, nh́n thấy nó là anh nhớ đến cô bé Lĩnh Hạ đáng yêu của anh ngay. Hẹn gặp em vào ngày sinh nhật của Lĩnh Hạ trong lần đi phép tới. Yêu em thật nhiều.
Ninh của em”

Chiến cuộc càng ngày càng sôi động. Báo chí, đài phát thanh càng loan tin nhiều về những trận đánh trên toàn lănh thổ miền Nam, th́ tôi càng lo cho anh nhiều hơn. H́nh ảnh gian khổ của những người lính lại khiến tôi thương, tôi nhớ về anh nhiều thêm. Đă vậy mấy hôm nay Saigon xôn xao về việc thất thủ mấy tỉnh miền Trung, thêm vào đó h́nh ảnh chạy giặc của dân trên các quốc lộ xuất hiện trên các đài truyền h́nh mới tang thương và buồn làm sao.

Không có thư từ ǵ của anh mấy tháng rồi, anh Trung, em anh, đi ḍ hỏi khắp nơi cũng vẫn không được biết tin ǵ về anh cả. Bác Tâm gái nước mắt ngắn, nước mắt dài, việc buôn bán bác giao lại cho mẹ tôi. Sau đó cả nhà dọn đi nơi khác, chúng tôi không liên lạc được nữa. Bố mẹ tôi cũng thương anh, bố cũng nhờ mấy người bạn là những người có chức vị trong quân đội t́m kiếm dùm mà họ cũng đành chịu. Riêng tôi như kẻ mất hồn, chỉ c̣n gần một năm nữa là tôi hoàn thành bốn năm đại học. Tôi đang mơ năm nay tôi sẽ có một sinh nhật thật vui của cái tuổi hai mươi, v́ anh hứa sẽ về để cùng tôi cắt cái bánh mà năm tôi mười lăm tuổi anh đă lỡ hẹn, hơn nữa bố tôi cũng hứa sẽ cho chúng tôi làm lễ đính hôn, tôi đang nghĩ nếu nghe được tin này chắc anh sẽ vui lắm. Nhưng bây giờ t́nh thế như thế này, anh sống chết ra sao, ở đâu, mọi người đều không được biết. Càng ngóng chờ càng thấy bặt tăm. Lúc này tôi mới hiểu tại sao chị Loan lại khuyên tôi như vậy, chị không muốn tôi khổ giống chị, nhưng hiện giờ tôi lại là kẻ mang cái tâm trạng mà chị đă từng trải qua ngày nào. Tôi lo cho anh vô cùng, không những chỉ lo mà c̣n sợ nữa. Sợ một ngày nào đấy…tôi không dám nghĩ tiếp.

Rồi một hôm gia đ́nh tôi nhận được thơ của anh Trung báo, anh bị mất tích trong trận đánh ở một cửa biển ngoài miền Trung, một trận đánh mà báo chí và các cơ quan truyền thông đă mô tả là một trận chiến ác liệt và oai hùng nhất sau trận đánh tái chiếm Cổ thành Quảng Trị. Tin anh mất tích như một tiếng sét đánh ngang tai, tôi choáng váng mặt mày, sau đó th́ không c̣n biết ǵ nữa. Hơn một tuần nằm trong bệnh viện, tôi chẳng khác nào một kẻ chết rồi, cứ ôm h́nh của anh mà khóc măi. Bao nhiêu dự tính tương lai tôi buông rơi tất cả, khi mà cái mộng ước ngày nào hai đứa sẽ cùng sống bên nhau đă tan theo mây khói:

 “Ninh ơi, anh ở đâu, sao không về với em như anh đă hứa, sao anh bỏ em bơ vơ một ḿnh như thế này, không có anh, em sống làm sao đây hả Ninh”.

Rồi miền Nam rơi vào tay Cộng Sản. Bố mẹ tôi và Đông vượt biên đă đến được nước Mỹ. C̣n tôi nhất quyết ở lại Saigon, dù lúc đó mẹ tôi năn nỉ thế nào tôi vẫn không đổi ư:

_ Con xin mẹ cho con ở lại đây chờ anh ấy, nếu c̣n sống anh ấy sẽ về t́m con. Một lời hứa sẽ là vợ của anh ấy th́ xin bố mẹ cho con được trọn lời.

Và tôi đă giữ lời, hơn mười năm rồi anh vẫn như bóng chim tăm cá. Tuy vậy, t́nh yêu tôi đối với anh cũng không hề nhạt phai. Nh́n những người bạn lần lượt lấy chồng, có gia đ́nh, có hạnh phúc, tôi càng thấy nhớ anh nhiều hơn. Rồi cuộc đổi đời làm một số bạn tôi phải tay xách, nách mang đi nuôi chồng trong tù. Dầu sao, họ vẫn c̣n hạnh phúc hơn, không như tôi bơ vơ, cô đơn một ḿnh mà nh́n từng mùa Xuân trôi qua trong tẻ nhạt ơ thờ: “ Ninh ơi, anh ở đâu, em nhớ anh quá, Ninh ơi”.

* * *
_ Hạ ơi, có khách mua hàng ḱa con,tết nhất đến nơi rồi, không lo bán hàng cứ ngồi đó mà mơ.

Nghe bác Tư sạp bên kêu, tôi giật ḿnh nh́n ra cười:

_ H́ h́, mơ ǵ đâu bác, con đang ngủ gật th́ có. Dạ, cô mua ǵ, em có nhiều vải may áo dài mặc Tết đẹp lắm, em lấy cô xem nhe….

Sau khi người khách đi rồi, tôi quyết định hôm nay dẹp sạp nghỉ sớm dù đang mùa Tết bận rộn. H́nh ảnh anh thương binh có giọng hát, tiếng nói giống anh và nhất là ánh mắt lúc anh nh́n theo tôi nó quen quen lắm, tất cả cứ luẩn quẩn măi trong tâm trí. Có một cái ǵ đó, sao cứ thôi thúc bắt tôi phải nghĩ măi về người thương binh này nhỉ? Anh ta có phải là Ninh không? Sao cái ǵ cũng giống Ninh vậy. Chỉ có khuôn mặt bị biến dạng v́ những vết sẹo chằng chịt của anh là không giống Ninh thôi. Suy nghĩ măi, sau cùng tôi quyết định phải t́m ra chân tướng chuyện này, nếu anh ấy không phải là Ninh th́ không có ǵ để nói, c̣n nhỡ là anh th́ sao, có phải là tôi sẽ ân hận một đời không. Rời sạp, tôi đi t́m anh Trữ, một anh thương binh khác, kiếm ăn thường xuyên ở chợ này, mà dân buôn bán ở đây đều quen mặt. Hỏi thăm anh, hy vọng anh ấy quen biết anh th́ tôi sẽ dễ dàng t́m hiểu về anh nhiều hơn. Trời không phụ ḷng tôi, anh Trữ không những biết anh mà c̣n t́nh nguyện dẫn tôi đến tận nhà.

Đứng trước cánh cửa đóng kín của căn nhà, tim tôi đập loạn nhịp, hai chân tôi run lên, cánh tay như không c̣n sức để đưa lên gơ cửa. Tôi đang nhớ lại câu đối thoại của ḿnh với anh Trữ:

_ Chị kiếm anh hai TQLC có chuyện ǵ không?

Tôi bịa một cái cớ:

_ À, tôi lượm được một cái túi trong đó có một cái ṿng bằng ốc, mấy lá thư và tấm h́nh của một người lính TQLC c̣n trẻ chụp với một cô gái. Tôi đoán là của anh hai TQLC nên đem trả lại thôi

_ Đúng rồi, của ảnh đó. Trời ơi, mấy món đồ đó ảnh quư lắm đó, vậy mà làm sao để rơi chứ. Thôi được tui đưa chị tới nhà ảnh, chứ ghi địa chỉ chị t́m hổng ra đâu.

Và bây giờ tôi đứng đây. Linh tính của tôi đă không đánh lừa ḿnh. Tôi hít một hơi dài, lấy hết can đảm đưa tay lên gơ vào cánh cửa.

_ Ai đó.
_...

Tôi nghe tiếng lọc cọc của bánh xe trên nền nhà và cánh cửa mở ra. Ninh đó, Ninh của tôi đó. Nước mắt tôi trào ra, hai chân run rẩy, tôi sụp người xuống trước chiếc xe lăn trong ánh mắt thất thần của anh. Ninh ngồi trên xe, hai cánh tay anh chới với nhưng đành bất lực v́ anh không thể đỡ được tôi. Sau cùng anh điều khiển chiếc xe quay ngang, đưa bàn tay cho tôi nắm, anh kéo nhẹ tôi đứng lên:

_ Hạ vào nhà đi, rồi chúng ta nói chuyện.

Nương theo tay anh, tôi đứng lên, bước vào nhà, đóng cửa lại rồi kéo chiếc ghế ngồi gần chiếc xe. Nắm lấy bàn tay anh, nước mắt tôi chan ḥa:

_ Anh đă nhận ra em ngay từ lúc đầu phải không, tại sao lại làm lơ, sao anh ác với em như vậy, anh có c̣n coi em là Hạ của ngày xưa không, sao lại trốn tránh em. Ninh ơi, anh có biết em chờ anh đă hơn mười năm rồi không. Em đă hứa là yêu anh và chờ anh măi măi.T́nh yêu em dành cho anh vẫn như ngày nào. Bây giờ đă hơn mười năm em chờ đợi mà sao anh vẫn không t́m em. Em vẫn ở căn nhà cũ để chờ anh, anh có biết không, tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy hả Ninh.

Anh ngồi bất động trên xe, cặp mắt nhắm lại, nghe tôi rên rỉ, sụt sùi, trách móc. Một lúc sau khi thấy tôi không nói ǵ nữa, anh mới mở mắt ra nh́n tôi. Những ḍng nước mắt không dấu diếm trên mặt anh, làm ḷng tôi buốt nhói. Đưa tay nắm lấy hai bàn tay lạnh giá của tôi, nh́n vào cặp mắt ướt đẫm trước mặt ḿnh, anh chậm răi nói:

_ Trước hết anh xin lỗi Hạ về tất cả những ǵ anh đă làm Hạ phải buồn. Với anh, h́nh ảnh Hạ luôn luôn nằm trong trái tim anh cho tới ngày anh nhắm mắt. Hạ ơi, em hăy nh́n kỹ anh đi, bây giờ thân thể anh như thế này rồi, em nghĩ anh c̣n xứng đáng với em không. Anh c̣n có thể làm ǵ hơn được, ngoài việc đành phải lỗi thề với em thôi. Hăy tha lỗi cho anh. Em hăy c̣n trẻ, tương lai c̣n dài, đừng phí tuổi trẻ, tương lai và thời gian v́ một người tàn phế như anh. Nghe anh đi. Hăy t́m cho ḿnh một người và sống cho thật hạnh phúc. Đó là tất cả những ǵ anh muốn nói với em, bằng t́nh yêu của anh dành cho em đó, Hạ ạ.

_ Anh muốn như vậy thật sao? Anh muốn rũ bỏ tất cả những quá khứ có dính líu tớí em phải không? Anh muốn em không c̣n thương anh nữa, không được gặp anh nữa đúng không? Anh phủ nhận những ngày tháng đợi chờ của em, không chấp nhận những hy sinh cũa em chỉ v́ anh xấu xí, anh tàn tật phải không. Cũng được thôi. Vậy em về. À, em chỉ xin anh một ân huệ cuối cùng, em cũng nói bằng t́nh yêu của em đối với anh, ngày mai anh không cần đến, chỉ cần nhờ anh Trữ thắp cho em một nén nhang, thế thôi đủ rồi. Em về đây, hứa sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Nói xong, lạnh lùng tôi rút tay khỏi tay anh, đứng lên và đi ra cửa. Nhưng anh đă nhanh hơn, lái chiếc xe trấn ngang lối tôi đi.

_ Hạ, em hăy nghe anh nói này, anh c̣n yêu em, c̣n yêu em nhiều lắm. Nhưng anh không muốn và không thể làm em khổ. Em biết không, đă nhiều lần anh nh́n thấy Hạ mà anh phải cắn răng lại mà quay đi. Dù có yêu em đậm sâu thế nào đi nữa, anh nghĩ anh cũng không có quyền hủy hoại tương lai của em. Hạ ơi, anh xin lỗi, anh không muốn nói những lời làm đau ḷng em đâu v́ khi nói ra ḷng anh c̣n đau hơn nhiều. Anh phải làm sao đây Hạ, phải làm sao bây giờ.

Nh́n anh gục người trên chiếc xe lăn, tim tôi như chảy máu. Nước mắt dàn dụa, tôi đỡ anh ngồi dậy rồi cúi xuống, hôn lên bờ môi đam mê của anh, một nụ hôn nồng cháy như ngày nào chúng tôi đă hôn nhau.

Đêm ấy tôi ở lại nhà anh, nằm gối đầu lên tay anh để nghe anh kể lại những ngày tháng hai đứa xa nhau. Tin anh bị thương chỉ gia đ́nh anh biết thôi. Khi biết ḿnh là phế nhân, anh đă yêu cầu cả nhà anh dấu kín không để gia đ́nh tôi biết được, và sau đó đă dọn về đây để lo cho anh. Má anh đă mất cách đây ba năm. Ba anh,Trung và Hậu cũng đă định cư ở Úc. Hàng tháng hai đứa em vẫn gửi tiền về. Thỉnh thoảng anh theo đám bạn thương binh đi bán vé số là v́ quá buồn. Hai tháng trước anh có gặp Lam, em của Hồng, cô ấy cho biết Hồng hiện là ni cô đang tu tại một ngôi chùa ở ngoài Vũng Tàu. C̣n phần tôi, anh cũng biết hết, kể cả chuyện tôi không lập gia đ́nh mà c̣n sống độc thân chờ anh. Nói xong anh kết luận:

_ Hạ ơi, anh biết em yêu anh, nhưng em thấy đó, anh sẽ chỉ là gánh nặng cho em mà thôi, với tấm thân tàn phế này…

Không để anh nói hết câu, ngồi nhỏm dậy, đưa tay bịt mồm anh lại, nước mắt tôi trào mi:

_ Ninh ơi, anh không yêu em sao, sao anh cứ làm em khổ măi vậy. Em yêu anh là yêu chính con người của anh, em yêu giọng nói này, tiếng cười này, cặp mắt này, cánh tay này, nghĩa là tất cả những ǵ thuộc về anh và nhất là trái tim của anh đây, trái tim đă từng có những nhịp đập với trái tim em, anh hiểu chưa, không v́ anh bị khuyết tật mà em thôi yêu. Ninh ơi, tuổi trẻ của em, tương lai của em là của anh. Đừng nói với em là anh tàn phế, với em, anh không tàn mà cũng không phế. Anh nói anh bị cụt chân, có sao đâu, chân em c̣n mà. Những nơi nào em đi tới th́ anh cũng sẽ đi tới đó với em. Em là vợ anh dù ḿnh chưa cưới nhau, nhưng em đă hứa là yêu anh, làm vợ anh th́ xin hăy cho em được hoàn thành tâm nguyện của ḿnh nghe anh. Đừng xua đuổi em nữa.

Ngồi lên, ôm lấy đầu tôi cho tựa vào ngực ḿnh, anh th́ thầm:

_ Hạ ơi, vợ của anh ơi, xin lỗi em. Chúng ḿnh sẽ không xa nhau đâu, anh hứa mà.Thôi đừng khóc nữa, hăy nín đi, ḿnh ơi, anh yêu ḿnh.

Bao năm sống trong cô đơn, lạnh lẽo, giờ đây được ôm trong ṿng tay ấm áp của người ḿnh thương nhớ mỏi ṃn, tôi thấy như đang sống lại một mùa Xuân ngày nào khi hai đứa đón giao thừa trên sân thượng bằng một nụ hôn ngọt ngào và bây giờ Xuân lại về trong tôi dù có muộn màng, c̣n hơn phải ngồi một ḿnh mà nhớ về những mùa Xuân của quá khứ.

Với tay lấy cái đàn, anh so phím rồi hát, tiếng hát trầm ấm của anh vang lên trong đêm vắng, nghe ngọt ngào làm sao, tha thiết làm sao. Nhắm mắt lại, tôi nghe mùa Xuân đang trở về trong tôi, chan ḥa hạnh phúc của một mùa Xuân tưởng như không c̣n nữa:

_ “ …Đừng quên em nhé, môi c̣n thắm duyên c̣n xanh. Đèn trăng phô sắc huy hoàng sáng hơn mầu nắng. Cho anh rót thắm đem về nhớ nhung lời thơ. Đường đời anh muốn em c̣n mơ.”

Tường Thúy
 













































 

 


VĂN CHƯƠNG

Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Những bài viết của Bất Khuất


Giấc mộng kinh hoàng  
Hồi Kư của vợ người tù “cải tạo”  
Viễn thám
Trong bóng hoàng hôn
Tâm sự cùng Nữ Sĩ Dư Thị Diễm Buồn  
Phản bội Đồng Minh hay thay đổi chiến lược chống CS
Cái áo Jacket Không Quân
Ánh sáng cuối đường hầm
Sức mạnh của đồng tiền  
Di chúc tuyệt mệnh  
Rồi tôi sẽ hạnh phúc  
Anh không chết đâu anh  
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân?  
Nồi chè của Ông Tướng  
Người cha trăm tuổi  
Hai ngày gác ở Nghĩa Trang Quân Đội
Dự lễ Phật Đản  
Từ mặt đường dậy sóng ...  
Viết cho một người lính  
Mặt trận Tân Cảnh, Kontum 1972 
Nghĩa Quân 
Chia sẻ với các em của chị
Có những chuyến tàu
Những mảnh hồn phiêu bạt ...
Cho nhau cuộc đời  
Cha và con với biển và cá  
Kẹt cứng gọng kềm

Người tù binh hồi chánh bên bờ sông Ba  
Cái bóng của vị thầy tu  
Cái nón sắt của người lính VNCH  
Trăm ngh́n nhánh khổ  
Sài-G̣n miền đất địa linh nhân kiệt
Triết lư nhân sinh - Luận về mộng mơ qua Văn chương và Triết học  
Tấm thẻ bài  
Tung cánh chim t́m về tổ ấm  
T́nh nghĩa Vợ, Chồng khi kẻ mất, người c̣n đời sống sẽ ra sao?  
Viết cho Nguyễn Viết Dũng  
Việt cộng - Việt cộng
Tháng Ba chôn súng  
Băi biển Non Nước: Một kết thúc tức tưởi, oan nghiệt 
Tiểu Đoàn 9 TQLC - Trận chiến sau cùng  
Một lần chào cuối cùng của đời quân ngũ !  
Mất Đà Nẵng  
Sự quan tâm của vị Tướng  
Saigon xưa ...cái thời xé tiền để .. thối lại !  
Giọt nước mắt của lính
BTL/HQ/V4 DH – Di tản với 3000 đồng bào  
Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 30 tháng Tư  
Bàn thờ hai mặt  
Ngôi nhà thờ cổ bên ḍng sông Saigon 
Ṿng tṛn nhân quả  
Bạn tôi người lính trẻ
Nhớ kỉ niệm .…
Một lần mất mát  
Chuyện buồn người vợ tù  
Nhẩy Dù tử chiến tại mặt trận Quảng Trị 
Ngô Quang Trưởng - Cổ kim như danh tướng 
Khai bút đầu Xuân Bính Thân 2016 - Sát cộng nô hịch

Về thăm quân trường cũ 
Xuân đă tàn chưa?

Tưởng như … Mùa xuân không c̣n nữa 
Táo quân về trời 
Đi chợ... Tri thiên mệnh  
Điều bố không dặn lại

Một đời lận đận chiến tranh  
Gió mùa xuân  
Viên đại bác cuối cùng nơi phà Cát Lái 
Người vợ là một vĩ nhân

Chưa tu đă thành Phật  
Tướng Ngô Quang Trưởng - Cô kim như danh tướng

Bắc Kỳ 9 nút - Bắc Kỳ 2 nút