Trần Cao Thắng
LTS: Chuyện này dự định viết nhân ngày quốc hận 30/4 nhưng e-rằng thời gian cuốn đi, nên kư sự này không thể giữ măi cho ḿnh mà vội ghi xuống mỗi lúc cần xẻ chia với A/E trên trang nhà B/K. Ở đây được nối tiếp chúng ḿnh kể chuyện thời tại ngũ đến bao cảnh nghiệt ngă tan hoang trong ngoài nhà tù lớn nhỏ của cs/VN trong đây chắc là c̣n thiếu xót về cách hành văn cũng như tâm hồn cứ chai dần theo năm tháng. Vậy đó mong các bạn châm trước và lượng thứ cho, thành thật cảm ơn.
Triệt thoái
Sau ngày chuyển quân của Tiểu Đoàn từ Chi Khu
Phú-Thiện trở về Phú-Túc, Đại đội chịu trách nhiệm bảo vệ từ phân
Chi Khu buôn Chai trên tỉnh lộ 7B tới thị trấn, nhận bàn giao tuyến
pḥng thủ từ tay ông Thiếu Úy và Trung Đội Nghĩa Quân thấy mà ngao ngán,
v́ nhớ Cúc một phần, hầm hố giao thông hào sạt lở, ụ gác tróc nóc
văn pḥng lộn xộn thấy mà tội nghiệp, vợ con lính cùng t́nh cảm dao động
sao ê trề quá độ! Họp ban chỉ huy cùng thẩm quyền phân chia trách
nhiệm cho mỗi Trung Đội tu bổ và bảo vệ khu vực đă chỉ định. Bên này
là đồn, bên kia là buôn làng ngày ngày đôn đốc tu bổ, nạo vét giao
thông hào và nghe báo cáo từ thường vụ về mở đường canh gác của các
Trung Đội. Tiết trời sao mà oi bức quá mặc dầu vẫn c̣n xuân hay là
tại cái văn pḥng này toàn là tole, chiều chiều đi tắm sông mới sảng khoái
và vui một chút bởi có vợ con lính đi theo, lỉnh kỉnh thau chậu
thùng thiết làm kinh động lũ heo dưới sàn nhà nổi khùng chúng dzí bà
con chạy có cờ.
Rồi một ngày trung tuần tháng ba, mọi việc chỉnh trang cũng tạm hoàn
tất; dự định trở lại Mai-Lĩnh thăm và cho Cúc biết tin như lời đă
hứa, nhưng rất tiếc duyên tiền định chưa thoả nên trưa ngày đó đang
đứng trên tuyến pḥng thủ th́ bất ngờ xuất hiện một đoàn xe convoir
gồm có: M113, xe ủi, xe ban đất đá, GMC chở lính đủ mọi binh chủng.
Sự việc xảy ra không ai hiểu? Sếp trưởng vội iên lạc và về Tiểu Đoàn họp khẩn! Khi đi chỉ dặn cho các Trung Đội mở đuờng và hoạt động bên ngoài zu-lu sớm, rồi Trung Sĩ tiếp liệu và ngài biền biệt, mỏi ṃn chờ tin hơi thở vắn dài. Nh́n gian hàng chạp phô đủ mùi mà muốn nghẹn thở, măi tới trời choạng vạng ông Trung Sĩ về tới, lính gác cổng mở cửa th́ một chiếc Jeep xin vào tá túc, được biết đó là Trung Tá Ninh, trưởng pḥng 5 Quân Đoàn và lái xe là người con Trung Úy BĐQ. Nhờ tiếp xúc với ông mới biết tại sao có sự kiện này!?
Đêm đó nào có ngủ được! Mà cùng nhau bàn bạc cho đơn vị bồng bế di chuyển về Chi Khu.Trên đường đi chúng tôi trên con ngựa sắt 72 trực chỉ Sơn Hoà, Phú Yên theo đoàn, lúc này ở Phú Túc vẩn yên b́nh đây là đêm thứ hai đă qua cho đoàn người di tản, v́ chờ công binh ban đường mở lối và bắc cầu phao vượt sông Ba nên sự chậm trễ đă tạo cơ hội cho địch quân đánh phá chúng ta, gây cảnh tàn sát tan hoang thảm thiết cho quân và dân ta của lũ quỉ đỏ. Hận thù này là con dân VNCH th́ không được phép quên cho đến khi nào chúng vẫn c̣n chui rúc trên quê hương ḿnh.
Nhờ trời sau hai lần thoát án tử, chúng tui lúc này có thêm Nguyễn-Hoàng-Long với bước chân khập khiễng được d́u lên xe cứu thương tại ngă ba đập Đồng-Cam quận Hiếu-Xương về quân y viện Tuy-Ḥa.
Xin tạ lỗi và được măi măi ghi nhớ h́nh bóng em. Cúc ơi!!! cho anh xin một nụ cười từ nơi em ở để được thứ tha mà đem hạnh phúc cho nhau măi ngàn sau. Xin vĩnh biệt quân dân cán chính đă hy sinh oan uổng trong cuộc bể dâu và xin từ biệt miền cao nguyên đất đỏ. Vậy đó là tui đă trở về với mẹ nơi ngoại thành Sài-G̣n.
Về tới nhà gặp lại mẹ và gia-đ́nh cả nhà vui lắm,
lai được mẹ chăm lo miếng ăn giấc ngủ nên thần thái nhanh chóng b́nh
phục đẩy lùi bịnh sốt rét măn tính chờ thời tái phát. Thời gian rảnh
nhiều, thừa dịp này ṿng ṿng thăm bà con bè bạn để cập nhật tin tức
qua TV, Radio mỗi tối; đă đôi lần v́ quá nôn nao nóng sốt với tinh
thần người lính vội khoác chiến y, balô nhờ thằng bạn quân-cảnh tên
Vương chở đi tŕnh diện nhận đơn vị mới, nhưng nó không nghe! lại
bàn lùi...ở nhà đi chờ xem t́nh h́nh ra sao đă!? Vào những ngày của
tuần cuối 4/75 t́nh h́nh rối ren nghiêm trọng: chính phủ đổi thay
ghế ngồi nóng không kịp, bọn rợ c/s áp sát thủ đô, nhà tui nằm kề
tr/t truyền t́n đài rada nên bị chúng pháo liên liên mà dở quá,
chẳng vô đài lại cứ nhắm khu vực nhà tui mà rơi gây thương vong tới
cha con ông sĩ quan TĐ50/CTCT. Ồng nói tới đây th́ suưt chút nữa nếu
không có thằng cộng sản bịp đi tù th́ đă là rể chưa một lần nói
chuyện với nàng do công tŕnh sắp đặt của mẹ tui rùi! Em này học
hành chẳng giống ai mà c̣n kiêu kỳ (chảnh ư) chỉ thích anh sĩ quan
trẻ đẹp chai răng khểnh thôi!! Ra tŕnh diện th́ chưa biết sao,
nhưng nếu ở nhà thế này rồi cũng chết...nhục lắm! Tui lại khoác lại
bộ quân phục mà ra đi, nhưng mẹ tui lại.....con ơi...là... con.. mẹ
đă giao các con cho Chính Phủ 3 đứa mà bây giờ chỉ ḿnh con trở về..
V́ thương mẹ nên lại cởi ra cho cụ yên ḷng. Nhưng sau ngày ấy, ngài
lại ngất đi v́ tờ điện tín báo tử của em tui từ pḥng tuyên úy công
giáo Phú-Yên, Vi hoàn cảnh lúc này rất khó khăn nên gia đ́nh không
đón được em về.
Trưa 28/4, anh hai lái xe về đưa cả nhà vô phi trường Tăng Sơn Nhất,
tới cổng Phi-Long v́ tuổi trẻ tài cao tổ quốc cần nên Quân Cảnh &
Kiểm Soát không cho vô mà danh sách của hăng mỹ nơi anh tui làm
trong ngày di tản cũng không có tên, tui xuống và mẹ cũng bước xuống
theo nên buộc ḷng anh phải quay về.
Đêm 28 rạng 29/4, v/c lại pháo rồi áp sát đột
nhập nhà thờ và giáo sứ, ở ngoài th́ Cảnh Sát Dă Chiến và BĐQ yêu
cầu đồng bào di tản, anh em bàn bạc chuyển gia-đ́nh lên Khánh-Hội Q4
nhưng anh hai ngẩn ngơ lái lên nhà thờ chúa Cứu-Thế rùi ḷng ṿng
lại chun vô Xoài xứ Bùi-Phát, ở đây mà nhà cháy th́ chạy mô!! Thật
phật ḷng nhưng thấy mẹ chẳng ư kiến ǵ th́ ḿnh cũng bấm bụng cho
qua!!! Thực ḷng mà nói, nếu anh hai nghe tui th́ cả nhà đă ở trên
hạm đội cùng với gia-đ́nh cậu tui ngay thuở ấy; thật đáng tiếc!!
Ngày cuối tháng 4/75, một ngày mà tổ quốcTui mang tên VNCH không c̣n
nữa!! Chết tức tưởi oan khiên cho cả một dân tộc yêu TỰ-DO, DÂN
CHỦ, HOÀ B̀NH. Mà biết bao mồ hôi sương máu đă đổ, để ǵn giữ để
bảo vệ, để nâng niu trau truốt cho ḥn ngọc mỗi ngày mỗi toả sáng
khắp năm châu.
Buổi trưa hôm ấy, một ngày cuối tháng tư bày mươi
lăm; cũng là ngày kết liễu cuộc đời binh nghiệp của chúng ta, những
người lính VNCH, ră rời đau đớn trút bỏ quân trang quân dụng rời
nhiệm sở trong bàng hoàng đau đớn tận cùng riêng cho mỗi người. Đi
đâu về đâu? một khi đă rời đơn vị, quê quán trải dài từ tuyến đầu về
thủ đô Sài-G̣n, ly tán và sống c̣n thế nào cũng từ đây! lúc này ai
mà b́nh tâm cho nổi, tư tưởng rối bời, buông bỏ mọi sự tới đâu th́
tới.....
Gia đ́nh lại khăn gói trở về sau vài ngày chạy giặc. Nhà ḿnh vẫn
y-nguyên, khu xóm vẫn c̣n đây nhờ sự trấn giữ của Tiểu Đoàn 30, Liên
Đoàn 5 BĐQ mà giặc tránh né hầu giữ lại cái thân ngu hèn cho quỉ đỏ
sau này xỏ mũi, như cái đám mặt trận giải phóng tênh hêng tếch hếc
bù nh́n sau này..... Ḷng th́ hoang mang lo lắng đắng cay đủ điều mà
cái đám gà gị, gà đẻ do mẹ nuôi cứ luôn mỏ oang oác v́ đói ăn khát
nước càng tăng thêm phần hoảng loạn tâm hồn. Đêm đó, trằn trọc hoài
giấc ngủ chập chờn thi thoảng có tiếng khô khan của vật ǵ đó rớt
trên đường để rồi chợt trở về với tiềm thức nuối tiếc một thời đă
qua của các bậc tiền bối đến hiện thân từ cuối thế kỷ 19 và trong
thập niên 70 này. Đă bao lần châu chấu đá xe, chấu có mẻ gị sứt
móng một chút mà làm xe nghiêng của các minh quân thời LƯ, TRẦN, LÊ
NGUYỄN đó sao!? Ở đâu mà có? Phải là tài thao lựợc tuyệt vời do quần
thần và một ḷng bảo quốc an dân của mọi giới. Tiếc thay là thế giới
ngày nay qua sự t́m ṭi khám phá một cách khoa học về vật lư địa cầu
và không gian để tồn tại và phát triển mà tổ quốc chúng ta trong
thời kỳ phục hưng th́ lại chuyển động quá chậm, bởi nhiều lư do chủ
quan và khách quan của thời phong kiến, khiếp sợ kẻ to đầu cố ôm lấy
cái quyền ăn trên ngồi trước mà đè đầu cưỡi cổ người dân mà quên đi
lời dặn quí báu của tiền nhân là: lấy trí nhân thắng cường bạo,l ấy
đạo đức thắng hung tàn... Muốn làm con châu chấu th́ làm sao, mà
muốn xe nghiêng th́ pải thế nào? Thế hệ cha anh và chúng ta đang
từng ngày kiện toàn bằng cách tầm sự học đạo, trau dồi kiến thức mỗi
ngày yêu nước nồng nàn, th́ chẳng mấy chốc quân thù phải nể sợ.
Nhưng than ố!...Chúng ta chẳng may mắn làm bạn với đám vô thủy vô
chung, những thằng hèn, có ăn t́m đến, khốn khó chạy đi, hay v́ một
thằng đâm cha chém chú vô luân, chạy theo liếm đít nga tàu rước ngay
cái thuyết quái thai quỉ ma côn đồ sống bằng xương máu đồng chủng
như những con thú hoang.....
MẸ VIỆT-NAM ƠI..Ơ.ƠI...chúng con một đời dang dở!!! chưa đáp đền đủ
công ơn mẹ cho, nay xin cho cháu con.. chúng con được nối tiếp mỗi
ngày mong sớm hoàn thành kính dâng mẹ XIN CÚI ĐẦU TẠ TỘI.
Hỏi vợ cho con!
Sau ngày ấy; cụ chỉ sợ tui ế vợ mà tự thân hỏi vợ cho con! Người con gái con ông Sĩ Quan TĐ50/CTCT mà bài trước tui có nhắc đến, dù nhỏ xinh đẹp dễ thương chỉ tội hơi chảnh mà tui không thích, mà phản đối việc mẹ làm! với người tui yêu th́ thật là điều hối tiếc đáng tội, nếu mà tâm sự riêng với mấy thằng ba trợn khóa tui, như SANG ĐUI, HÀ ĐIỆP, hay thày CHẠY th́ chắc chắn sẽ bị bọn chúng kư đầu và nghe chửi thề ong óng mà thôi.
Sau vài tuần đầu tháng 5/75, t́nh h́nh cũng tạm lắng qua, nhiều tin đồn rỉ tai gây hoang mang cho mọi người th́ má của H. Nhu, quả phụ ông Đại Úy gần nhà đă âm thầm se duyên cho hai đứa. Việc này không biết H. Nhu nhu thế nào? C̣n tui th́ hoàn toàn chẳng biết cái chi! Cụ luôn đặt tui vào sự việc đă rồi...vào buổi sáng chúa nhật phục sinh, đang loay hoăi chấm phấn cho hoa dàn dưa tây đậu trái, bỗng từ đâu một ḥn sỏi bay vào người, ngó ra th́ là nhỏ Nhu đang tủm tỉm cười!?
- Vô duyên...!
- Anh nói em đó hả....?
- Chớ c̣n ai vô đây...
- Ah...vô ...duyên gặp dzô zdiên...là phải rùi! tối nay cho đây gặp đó chút được hông?
- Mấy giờ?
- Th́ anh đứng ngay đó chờ N... xong việc nhà em
ra chắc khoảng 8 giờ.
Con nhỏ này nghĩ mà dạn ghê! Muốn nói ǵ với ḿnh đây...? Có miệng
không hỏi, lại hỏi bằng sỏi, những ngày đến trường chắc phải nằm
trong tóp ba học tṛ rùi, chuẩn bị tư tưởng là vừa.Tối đó gặp nàng,
cô ta tự nhiên như hai đứa đă quen nhau từ thuở nào vậy, thật ngỡ
ngàng
- Gặp H-N mà anh cứ như từ trời rơi xuống vậy? Bộ anh không thích nói chuyện với em sao? lúc đó..
- Thiệt t́nh N ơi ! Có chuyện ǵ cần th́ nói đi...chớ tui có biết ǵ đâu mà nói.
Dù trời mờ mờ tối, nhưng tui vẫn thấy cũng như cảm được sự bối rối của nhỏ lúc đó khi tui trả lời. Nghẹn trong tiếng nấc, em kể tui nghe về sự lo lắng cho con giữa hai mẹ làm tui bàng hoàng mà vội vàng nắm tay xin lỗi tạ tội cùng em v́ sự vô tâm và độc đoán của mẹ con chúng tui! Để vỗ về ủi an nhỏ th́....
- Mẹ anh cũng có nói là t́m vợ cho anh rồi, nhưng
anh không ngờ người mà mẹ hỏi là em, v́ ngỡ rằng: cha em mới qua đời
nên chẳng nghĩ ra và cũng từng nói với cụ rằng trong hoàn cảnh này
là không nên lấy nhau chỉ làm khổ nhau mà thôi! Mẹ hăy quên việc
dựng vợ gả chồng cho chúng con nhờ, ḿnh sống chết, no đói thế nào
c̣n chưa biết mà mẹ cứ lo ḅ trắng răng hoài, thời này đâu phải ngày
xưa. Tui cũng thêm rằng nếu c̣n cơ hội th́ cho anh em ḿnh gặp lại,
bằng không gặp được ai sau này hợp hơn th́ hăy quên anh đi, nuối
tiếc chi cái thời buổi hoang phế dành cho anh này. Cái nắm tay lần
đầu cũng như lần cuối này đă kết thúc mối t́nh vô t́nh này! Cảm ơn
đời cảm ơn trời, đă từng bước gỡ rối cho ḿnh.
Vừa ăn tối xong, đang đánh răng xúc miệng, nghe tiếng mẹ vọng
vào...mau đi..có ai kiếm con trong nhà thờ đấy...
- Ai kiếm đó mẹ?
- Có con nhà Đ nói : có người muốn gặp con trong nhà thờ!
Miệng cằn nhằn
- Sao không tới nhà mà phải vào đó, mẹ không thấy tối rồi sao?
- Vô trỏng thử coi hay là cha thày cần cái ǵ?
Vâng lời mẹ đành đi vậy, ánh đèn heo hắt lờ mờ trong xóm nhỏ mà ḷng rười rượi, ṿng quanh thánh đường tới tượng đài đức mẹ, nh́n thấy cô gái mặc đồ bộ đang xin ǵ với mẹ, nhè nhẹ ngang qua th́...
- Xin lỗi! có phải em muốn gặp tui?
Ngọc-Lê nghe hỏi, vội vă quay ra choàng tay ôm tui, miệng nức nở....
- Anh.....m..m.. mấy tuấn nay ở đâu!!! mà không ghé nhà em chơi...!? làm người ta lo quá chừng hờ... ..ờ.
- Đứng trước mẹ ôm anh mà khóc thiếu nghiêm trang mẹ đánh đ̣n đó!!!..
Hai đứa dắt tay nhau lại ngồi trên bậc tam cấp dưới tháp chuông nhà thờ ngồi than văn tâm trạng rối bời cho nhau nghe mà thêm nặng ḷng. Ngồi kề vai nhau, nhưng nhỏ mải dựa đầu ngả dần lên cặp đùi tui...
- Em sao vậy..ngồi thẳng lên...đang nói chuyện mà nằm lên gị anh vậy sao...? khi em ôm tui, cảm thấy nơi em một điều lạ, không mang nội y th́ đă nghi ngại ư đồ của nhỏ rồi...
- Anh..!!.!... ǵ?
- Ḿnh cưới nhau đi anh......
Ngồi xoa nhẹ thân em miệng á-khẩu không có sự ǵ
đáng để nói cho đặng, tội nghiệp hai đứa dại khờ, chúa trên cao ngó
xuống cũng mắc cười.....
Trên đường về nhà em, tay trong tay th́ thầm: chờ anh một thời gian
nữa, coi chính sách bọn chúng đối với chúng anh sao đă, mà bọn anh
không sợ; em phụ nữ sợ chi mà vội cưới, bọn anh là những cái gai
độc, bọn chúng sợ mà hốt đi, th́ người khổ nhứt chính là bọn anh, kế
là vợ con của họ. Vậy nếu may mắn đi nghe ba cái giáo điều vớ vẫn,
chính sách mới cho các tù hàng binh một thời gian ngắn, th́ chắc là
hai đứa ḿnh sẽ nên một. Nếu điều ǵ không hay xảy tới th́ em cứ t́m
đường mà đi chẳng ma nào trách em. Nhớ nhé, đừng buồn đừng khóc nữa,
mau già lắm đó!!!!
Lần cuối hăy cho nhau những nụ hôn nồng thắm và đôi tay ôm nhau dịu dàng mai măi.....!!!!
Những ngày giá lạnh rồi cũng qua, nhưng cái c̣n lại vẫn cứ tồn đọng khó quên trong tâm hồn, măi mang theo trong đời những mảnh t́nh dở dang thuở sinh tiền hồng hoang, của bao người lính bại trận và nhiều cô gái ngây ngô hoảng loạn bởi những lời đồn thổi bi hài xung quanh mà tủi hờn. Ôi...Âu cũng là duyên phận mỗi người, thời gian trôi dần, dấu tích nhạt nḥa cũng sẽ êm trôi về với hư không.....!!!
Rũ nhau đi tù “CẢI TẠO”
Trong tâm trạng hoang mang, lo lắng của mọi người
miền nam chân chính, sau ngày 30/4/75 ấy, những người lính VN/CH và
chính quyền các cấp là những người nặng ḷng nhứt khi nghĩ về hướng
đi sắp tới mù mịt tăm tối cho bản thân, gia đ́nh xă-hội. Dù rằng
tiền nhân đă dạy vẫn vang vọng, nhưng cũng đành nhắm mắt đưa chân
vào chốn khổ sai nghiệt ngă của nhưng chiêu rẻ tiến hèn hạ rừng rú
của bọn cướp cộng nô.
Chiều 28/6/75, sau vài tṛ dụ khị: 3 ngày, 7 ngày rồi 10 ngày, 1
tháng. Ngồi kiểm lại số giấy tờ nhà binh; mang cấp bậc chuẩn-úy
trong thẻ căn cước quân nhân mà có ư ở lại nhà, nhưng anh tui biểu
phải đi cùng ảnh cho có anh có em, thế là đáp ứng lời kêu gọi của
bọn chúng mà xập hầm cả nước vào tù. Từ trung tâm dự bị đại học trên
đường Trần-hoàng-Quận quận 5, đoàn xe bít bùng di chuyển trong đêm
tối lờ mờ ánh đèn đường phố Sài-G̣n và thăm thẳm đường xuống
Tây-Ninh, chúng đổ vào căn cứ Trảng-Lớn BCH/SĐ25 xác sơ trống hơ
ngày ấy mà mọi thứ sinh hoạt ḿnh phải tự tạo, cải thiện, mọi cơ
ngơi có được để che mưa nắng đều tận dụng từ những vật liệu sẵn có
c̣n lại trong phi trường hay kho đạn và cỏ tranh xung quanh mà
thành, những việc ấy với chúng tui chỉ là thường t́nh.
Sau thời gian chuẩn bị pḥng ốc, nhà nghỉ tạm đủ, th́ phần quan tâm nhứt của anh em chúng tui do dă tâm của bọn chúng là đánh vào cái bao tử và tư tưởng của mỗi người nhằm chia rẽ, đấu tố lẫn nhau, chúng rất có kinh nghiệm này từ ngày cướp được miền bắc VN chúng ta do bọn tay sai cầm quyền qua sự dạy dỗ của bọn ác tăng trung cộng...chúng cung cấp lương thực hằng ngày bằng gạo mục, bo-bo và muối hột, chút rau xanh, cá ươn ,thịt mỡ nhiều hơn nạc nên lượng calo cung cấp cho cơ thể mỗi người ngày càng suy kiệt, lên hội trường để được nghe cái lũ giáo viên tŕnh độ cao đẳng lớp mẫu giáo hay tiểu...tiểu học ǵ đó nhồi nhét tư tưởng cộng sản bá dơ, xung quanh hội trường, được bao quanh bằng những khẩu hiệu và những câu thơ đĩ thỏa vô văn hóa của thằng mất dạy nào đó: nào mọi người hăy đọc lại xem, tui nói có đúng không!? (lao động là vinh quang.đoàn kết đại đoàn kết! với sức người sỏi đá cũng thành cơm!! Không có ǵ quí hơn độc lập tự-do) đúng là lũ chó sủa thúi rùm, nói huyên thuyên trước công nhân nông dân và lũ trẻ ngây ngô, bĩ quá mà cà lăm cà lắp, vỗ tay trước cho mọi người vỗ theo, rồi... hăy viết vào và ghi xuống hầu cho đám lâu la nắm ḷng mà giảng dạy cho lớp kế thừa.
Trong cái thời bị tập trung ấy, tui cũng gặp rất nhiều anh em cùng khóa cũng theo thông cáo mà gặp nhau trong tù cải tạo như: Huỳnh-v-Bảy, Nguyễn-đăng-Kim 32 sau này về Đồng-Ban cây Cầy gặp thêm Lê-v-Tốt tay classis 323 đă kể bằng đàn guitar cho tui nghe những bản cổ điển một thời mà ḿnh ưa thích vào những giờ nghỉ trưa dưới gốc cây cầy bên hầm than củi, nhớ lắm tiếc lắm! Cho đến bây giờ vẫn biền biệt chưa thấy nó trở về, ôi cuộc đời sao vẫn măi vô thường!!! Về đi Tốt...tao sẽ gởi thuốc lào nhiều nhiều để ḿnh sẽ không c̣n phải đi xin từng bi nho nhỏ mà chia hai để không c̣n dzí đầu vào nhau mà..thôi...thôi phần tao...rơ khổ...h́...h́!..
Nhớ mùa đông năm ấy, cộng sản vào mang theo cái lạnh giá rét từ bắc vô, len lỏi chui vào chỗ không cửa không vách đày đoạ chúng tui trong giấc ngủ chập chờn tủi hờn thương con nhớ vợ hiền với những anh đă lập gia đ́nh! Những đứa độc thân chưa vợ, có dịp nhớ nhiều về bạn gái và người yêu như tui, nói ra mong các bạn đừng cười....Nguyên mẹ tui là người đa đoan, chăm lo cho đàn con thái quá mà đôi lúc làm cho con ḿnh chao đảo ngờ ngệch!
Gió lạnh tràn qua, mang theo cái ghẻ lở kinh tởm biến thành dịch giặc (thày đờn) cho mọi giới. Đích thực cái thời thiên, địa nhân bất ḥa ráo nạo đều loạn, rồi phù thũng này; kiết lỵ này đă cướp đi một số anh em chúng tui trong cảnh nghiệt ngă bất lương của lũ cộng nô âm mưu ly gián chia ĺa băng sự đói khát lương thực và y-tế. Trong thâm tâm của chúng đă vậy, nhưng ngoài miệng th́ lúc nào cũng ṭe loe: khoan hồng nhân đạo, chính sách trước sau như một, mỗi lần lên hội trường nghe mấy thằng nói láo huyên thuyên, mà mắc cười lũ vượn dạy người. Nhớ một lần những ngày tết qua đi dư hương c̣n đó, tháng ngày xa nhà mỗi ngày dài thêm, người trông kẻ ngóng, mỗi khi ai trong ngành chuyên môn kỹ thuật, y dược hoặc gia-đ́nh thân tộc của chúng....vv..mà bọn tui, bị viết tự kiểm muốn găy tay mà thằng quản giáo vô tri, chậm tiêu hành hạ.
Khứa chính trị gia dạy rằng: Chính sách của
nhà nước trước sau như một, học tập tốt, lao động tốt, kỷ luật tốt
th́ sẽ sớm được khoan hồng trở về sum họp cùng gia-đ́nh. Rơ ràng
như góc vuông 45 độ là 45 độ, nghe vậy cả hội trường vỗ tay ầm
ầm.....hồi lâu mới dứt, thằng giảng viên, miệng cười toe toét, tay
vỗ đều ḥa chung một nhịp cùng bọn nón cối trên hội trường hắn cứ
tưởng rằng ta giỏi lắm đang dạy lớp năm; bọn tui gồm Hạnh, Ḥa, Kiệt
và tui mở tập vở giả đọc và viết ḥng che khuất vẻ bất nhẫn của
ḿnh, c̣n thằng Ḥa không viết mà vẽ một cây lớn trụi lá, dưới gốc
là ông già bán nón cối và trên cây là lũ khỉ cụt đuôi đang lấy cắp
nón của người bán, đưa cho thằng Hạnh coi, nó ph́ cười rùi chê mày
vẽ xấu quá! chuyền cho tui và Kiệt, thằng này có tiếng là bẻo mép,
mày vẽ như con..kẹ..ù..mẹ..để tao sửa cho, nó phết vô vài cọng he
cho con đầu đàn, làm cả đám chụm đầu vô xem cười nắc nẻ, đâu có biết
thằng quản giáo đứng sau lưng, bắt quả tang, ghi tên từng thằng,
cũng may thằng này cũng hiền, nó chỉ bắt họp đội thông qua đấu tố
phê b́nh và về làm tự kiểm nhiều lần nó mới tha....hết hồn! phen này
tưởng vô conex hầm xương rùi.
Vào đầu mùa mưa năm 76; châm ngôn của chúng “với sức người sỏi đá
cũng thành cơm” tái diễn, đội chúng tui được phân công đi đào lỗ
hom ḿ, đất cát nơi đây cứng lắm, xà beng th́ không, cuốc xẻng chế
ra từ cọc sắt th́ ê-ẩm lắm, buổi sáng mỗi người đục được mươi lỗ
thôi, phải tưới nước vô đào mới êm tay không th́ phồng dộp tay hết.
Trên đường trở về đội nghỉ trưa, thằng vệ binh đi sau cùng, đội di
chuyển hàng đôi đi đầu hàng bên phải là Tôn thất Hải dưới là
Phan-công-Lư, bên trái là tui và Hệ, trên lối đi Hải thấy lon sữa ḅ
c̣n khá mới th́ Hải:
- Êh lượm về chiều nay múc nước tưới làm cho mau, nói đoạn, dùng cuốc gạt cục đất đặt phía trên, th́ hỡi ơi.
- Ầm....m..m.!!!!...người tui tê dại, tai ù kêu o..o..máu ra nhiều, nhứt là cổ tay trái máu phun có ṿi, anh em trong đội xé vải ga-rô, nh́n qua phải th́ LƯ và Hải nằm bất động bên cạnh, lúc đó tui chỉ c̣n mơ màng...tỉnh dậy.. Kiệt ghé tai: "Mày ráng sống nghen, tụi tao lên đưa xác thằng LƯ nó bỏ tụi ḿnh rồi!!!!!!!, không ai băng bó cho mày sao? máu chảy đầy băng gỗ nè!" Một lát sau...khiêng Hải xuống v́ c̣n nghe nó rên nhè nhẹ, xong các bạn mới đưa tôi lên bàn mổ và tiễn biệt Lư về với đất mẹ.
Sau một đêm ngủ vùi mê mệt, sáng sớm anh em trong trạm xá, tới thăm hỏi, nhờ dịp ấy mới gặp được Trần-ngọc Long 31 bị mất một gị, Nguyễn-quốc-Khánh độc nhăn, Hải cũng mất một mắt găy một tay, tui may mắn hơn, miểng phá rách cổ, làm bể xương ống tay trái, chịu đựng vết thương chẳng lành đến ngày về, v́ chảy máu xương mà họ cầm máu cho tui bằng sáp ong nên nó làm độc măi, về nhà nhờ trụ sinh mới lành hẳn. Đời trong cái rủi có cái may, bị thương là rủi, về sớm là may, đi H.O không được th́ sao nhỉ, mang thương tật suốt đời th́ sao nhỉ!? hết biết !!!!!??? LƯ ơi bạn về với thiên thu, bạn thấy sao? nói đi; b́nh an măi măi nghen!!!
Trần Cao Thắng
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Giấc mộng kinh hoàng
Hồi Kư của
vợ người tù “cải tạo”
Viễn thám
Trong bóng hoàng
hôn
Tâm sự cùng
Nữ Sĩ Dư Thị Diễm Buồn
Phản bội Đồng Minh
hay thay đổi chiến lược chống CS
Cái áo Jacket Không Quân
Ánh sáng cuối
đường hầm
Sức mạnh của đồng
tiền
Di chúc tuyệt mệnh
Rồi tôi sẽ hạnh phúc
Anh không chết đâu anh
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân?
Nồi chè của Ông Tướng
Người cha trăm tuổi
Hai ngày gác ở Nghĩa Trang Quân Đội
Dự
lễ Phật Đản
Từ mặt đường dậy sóng ...
Viết cho một người lính
Mặt trận Tân Cảnh, Kontum 1972
Nghĩa Quân
Chia sẻ với các em
của chị