Ông ( Bà ) là ai th́ mặc xác ông ( Bà ) liên quan
ǵ tới tôi? Ông ( Bà ) là cái....củu sâm ǵ chứ? Nói thế cũng huề
tiền.
Thưa với quư Cụ,
Ở đây chúng tôi không nhắc hay b́nh phẩm câu truyện châm biếm, khôi
hài mang tính cách mỉa mai nhưng không đi sâu vào chi tiết của sự
việc nên độc giả ( hay thính giả ) có vẻ hơi ngỡ ngàng.
Câu nói hay câu hỏi cật vấn có tính cách hách x́ xằng, quan liêu
trịch thượng này xảy ra rất thường ở Việt Nam thời làng xă, lũy tre
xanh với miếu Thành Hoàng, các cụ tiên chỉ hương chức hội tề trong
làng. Từ quan huyện đi đâu phải có lính lệ ( lính khố xanh như thờ
Đỗ Mậu chưa pḥ ông Diệm ) theo hầu. Ậm ọe thét loa sức cho Lư
Trưởng bắt dân đinh bỏ việc đồng áng ra cáng quan đi kinh lư, thăm
dân cho biết sự t́nh. Thời này câu hỏi " Có biết ta ( tôi ) là ai
không? " rất thông dụng. Mang thân phận dân đen chắc hơn được anh mơ
làng ( Chiềng quan viên làng nước/ Mơ này cả tiếng lại dài hơi.... )
Bọn Lư Trưởng, Huyện Quan, Tổng Đốc....lũ có chức việc một tí là xài
câu này rất thông dụng trong dân gian. Mang thân phận dân ngu khu
đen nên người dân đành phải căn răng nhịn nhục. Dù biết cũng đành
cam phận. V́ xă hội nó là như thế.
Nếu Các Cụ phúc ấm bảy mươi đời từ các cụ cố tổ để lại mà được sống
dưới thể chế 2 nền Cộng Ḥa ( Đệ I và Đệ II ) gần như cái thói trịch
thượng này đă muốn biến mất trong thói quen giới thiệu, xưng hô,
giao tiếp trong dân gian, làng xă. Từ đâu và từ bao giờ các cụ biết
không? Xin thưa: Từ các trường học. Nghĩa là phát xuất từ môi trường
GIÁO DỤC. Ư thức Dân Chủ, Dân Quyền cũng được phát huy trong thời
này với phong trào Cách Mạng Quốc Gia do ông Ngô trọng Hiếu và
Trương công Cừu ( Bộ công dân vụ) phụ trách. Song song với phong
trào Nhân Vị ( trường Nhân Vị đào tạo cán bộ ở Vĩnh Long ) do sáng
kiến của ông Ngô Đ́nh Nhu.
Chúng tôi c̣n nhớ mài mại thời này thỉnh thoảng loan truyền bài hát:
CHÀO MỪNG VIỆT NAM của Phạm Duy. Xin phép được chép ra đây:
Chào mừng nền Cộng Hoà Việt Nam
Chào Dân Chủ Mới chiếu nguồn ánh sáng mọi nơi
Chào muôn năm bao anh hùng chiến sĩ
Chào bao thanh niên anh dũng hi sinh.
Chào mừng anh em, chào mừng Đoàn Kết
Chào mừng nhân dân, chào mừng thế giới
Quyết chiến đấu xây đời tự do đẹp tươi.
Hoan hô Độc Lập, hoan hô Hoà B́nh
Bông hoa Á Châu, đây dân Việt Nam
Hoan hô nụ cười, hoan hô cuộc đời
Vui tranh đấu không quên bao t́nh người.
Chắc vậy cũng khá đủ khỏi cần dài ḍng văn tự .
Bây giờ ta trở lại hiện tại, quả thật nó tương
phản với 2 thể chế Dân Chủ của nền Cộng Ḥa Miền Nam ( VNCH ). Bọn
việt cộng ngoài miêng có nào là " tên đầy tớ trung thành..." rồi chỗ
khác " V́ nhân dân quên ḿnh...." Thằng Hồ th́ sủa: " vui sau cái
vui của Nhân Dân...." ( thằng này có thói quen thuổng tức ăn cắp văn
chương lời nói của người khác làm của ḿnh ) Bla Bla Bla... Ấy là
ngoài mặt th́ như vậy, ngó bộ khiêm tốn, hy sinh v́ dân v́ nước quá
bản thân ḿnh. Càng ra vẻ khiêm tốn chừng nào th́ trong chiều sâu
con người chúng nó càng cao ngạo kiêu căng hách dịch chừng nấy. Nghị
Hách chưa đáng xách dép cho chúng nó đâu.
Có thời Dân Chủ nào mà thằng quan lớn đi họp trời mưa đường xá ngập
nước ( v́ chúng nó vua tham vừa ngu ) mà thằng hầu phải cơng nó ra
khỏi xế hộp lên bậc tam cấp để chân nó khỏi chạm vào nước không?
Thằng Lê Quang Thung lúc nó c̣n là thủ lănh TNXP
ở nông trường Nhị Xuân ( gần Trảng Bàng ) trồng khóm bên cạnh con
kinh nước đen toàn là phèn. Lúc này không có bo bo mà ăn nữa ( thời
1980 ). Buổi sáng anh chị em TNXP nhịn đói vàng cả mắt trong khi nó
điểm tâm bằng ly càphê sữa, hút Tourist đầu lọc, xơi tô hủ tiếu hay
phở mà nó sủa là ăn thế này chưa bằng culi thời Ngụy.
Thằng Lê thanh Hải thay thế thằng Lê Quang Thung th́ phán cho ăn thế
này giống như cho heo ăn ( từ đó nó có biệt danh Hải heo là như thế
). Mà nó ăn tạp c̣n hơn heo nữa quư cụ à.
Thằng Trần tuấn Anh, Bộ trưởng Công Thương. Thái độ đối xử với nhân viên dưới quyền ra sao th́ chính nhân viên của nó tố cáo khai ra rành rành, chẳng lẽ họ vu khống không bằng chứng?
Vài thí dụ sương sương thế thôi. Nếu viết hết e không đủ thời gian, giấy mực.
Nếu nói không quá gần như 96 % bọn cán bộ đảng viên việt cộng ( nhất là bọn công an và cai tù ) đều có thái độ hống hách trịnh thượng của loại vô học nhưng lúc nào cũng tự cho là ḿnh quan trọng. Quân này phải tịch biên tài sản, cho đi cảo tại môt phen th́ họa may. Chẳng lẽ nói 100% th́ oan ôi ông địa. mà có lẽ nó thế thật.
Người viết tí nữa bị tái xộ khám cũng chỉ v́ ngứa miệng khi mục kích một thằng cán bộ giảng viên trường đảng cao cấp nạt nộ một chị bán hàng rong vô t́nh đụng vào chiếc xế DD đỏ gă mới mua. Nó la lối nạt nộ với công thức cố hữu " Có biết tôi là ai không? " Người viết trả lời: Vậy th́ anh làm ơn làm cho 2 cái bảng treo một cái trước ngực, một cái sau lưng với nội dung " Ông...( mỗ ) cùng chức vụ...( giáo sư tiến sĩ, viện sĩ...) ắt người ta biết ông là ai liền, khỏi tốn nước bọt.
MƯA NGUỒN.
Có biết tôi là ai không ?
Cho măi đến mấy hôm trước, tôi mới t́m ra được câu trả lời cho một câu hỏi tôi bị hỏi từ hơn ba mươi lăm năm trước.
Một bữa đang ngồi trong quán cà phê ở Sàigon, th́ tôi bị một người đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi
: “Ông biết tôi là ai không ?”
Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật. Ông không phải là
một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải
biết. Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.
Ít lâu sau, tôi được cho biết ông là đàn em của
một quan chức lớn, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang”
vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng vía như tôi.
Sang đến Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng bị hỏi câu hỏi đó, mà đau cho
những người đó, cả Mỹ lẫn Việt, tôi không bao giờ có câu trả lời cho
câu hỏi đó của họ cả. Họ th́ nghĩ tôi phải biết họ, mà thật t́nh,
tôi th́ không hề biết họ bao giờ. Và cứ mỗi lần bị những nhân vật
như thế cật vấn, th́ tôi chỉ biết ngẩn mặt ra, giả bộ lục lọi cái
trí nhớ thảm hại của tôi để t́m câu trả lời cho người nổi tiếng
nhưng vô danh và không ai thèm biết đó.
Mấy tháng trước, trong chuyến về lại Los Angeles, California , tôi
phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị
trễ hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội v́ công việc bị
xáo trộn do sự chậm trễ của máy bay gây ra.
Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang
cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng th́ bỗng nhiên
một hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy
người khác và ném tấm vé lên quầy.
Ông ta nói lớn rằng ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải
xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin
lỗi về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng
phải giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi
đến lượt ông.
Nhưng ông khách không bằng ḷng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rơ ràng
là để cho các hành khách khác cũng nghe được. Ông hỏi đúng câu mà
tôi cũng bị hỏi mấy lần : “Cô biết tôi là ai không ?” (Do you know
who I am ?).
Th́ ra người Mỹ, trẻ và xinh như cô tiếp viên cũng bị hạch hỏi bằng
câu đó chứ chẳng riêng ǵ tôi. Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp
viên ở quầy trả lời như thế nào để biết mà ứng phó sau này.
Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch
âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng: “Ở quầy 112, có một vị
hành khách không biết ḿnh là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông
ta biết được căn cước hay thân thế của ông, xin tới quầy 112.”
Ông khách tự nhiên, v́ chính câu hỏi của ông, biến thành một bệnh
nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lăng trí, tâm lư,
thần kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không c̣n nhớ ḿnh là ai, tên
ǵ, ở đâu nữa. Và lúc ấy th́ đám hành khách đang sốt ruột đứng trước
quầy đều phá ra cười.
Ông khách điên tiết, chỉ mặt người tiếp viên ở quầy và bật ra một
câu chửi thề tục tĩu : “Đ.M. mày” (F..k you) .
Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng b́nh thản,
trả lời ông nguyên văn như thế này : “I’m sorry, sir, but you’ll
have to stand in line for that, too”. (Thưa ông, chuyện đó, chuyện
ông đ̣i giao hợp với tôi, ông cũng phải xếp hàng chờ đến lượt mới
được.)
Chao ôi, hay biết là chừng nào ! Thế mà tôi không nghĩ ra từ bao
nhiêu năm nay để mà ấm ức không nguôi.
Bây giờ, nếu người đàn ông ngày xưa ở Saigon hay dăm ba người khác
đặt lại câu hỏi đó với tôi, th́ tôi đă có ngay được câu trả lời học
được của người tiếp viên phi hành ở phi trường Newark, New Jersey
hai hôm trước.
Tại sao người ủng hộ TT Trump không...?
|
Chính khách nổi
bật nhất trong năm
Lăo quái
thay đổi hay phá bỉnh
Sự sụp đổ của Trung Cộng
Triển vọng
đối tác chiến lược Việt-Mỹ
Chuyện cái lon bia
Sự điên rồ của
bọn Dân Chủ
Xin đừng bắn sau
lưng
Buttigieg, ngôi
sao mới
Pamela Karlan, đại
trí thức mất dạy
Cuồng điên chống
Trump
Âm mưu đảo chánh
Thân phận con
người
Sự thật về Thích Trí Quang qua biển động miền trung
Trung Đông đang
lột xác
CHXHCN Cali và “The Vietnam War”
Đánh bùn sang ao
Tin điều tra đàn hặc
Giấc ngủ
Quẩn quanh sự đời
8
Quẩn quanh sự đời
6
& 7
Quẩn quanh sự đời
5
V́ sao chính
trị Mỹ tiến bộ nhất thế giới?
Mừng đảng....
Đồng hương...
Cập nhật bầu cử
Sài G̣n - Hà Nội
Giao thiệp
Xâm lăng văn hóa
Quà mừng cắt mạng
Hiểm họa TC với người Việt và Donald Trump
Tin vắn tuần qua September 14 – 2019
Kinh tế ăn xin
Thái
Thanh người mà ai cũng mắc nợ
Nh́n lại biến cố đau thương 11 tháng 9 - 2001
Mỹ dùng thuế
quan đánh Trung Cộng
Quyền lợi, quyền lực
Thư viết cho
những thằng ngu
Gởi cháu Hoàng Kiều
Thư giởi bác Hoàng Kiều
Mặt trái, mặt thật
Chuyên tu, tại chức
Mèo vờn chuột
Kẻ thù trong
hàng ngũ chúng ta
VIP
Tự ti mặc cảm
Câu chuyện Batimore
vc ngang nhiên
Liêm sỉ
Donald
Trump - Quyền biến khó lường
Bởi đâu
Thương chi Phạm
Quỳnh
TT
Trump - 5 cuộc chiến định vị lại nước Mỹ...
Donald John Trump - Ông là ai ?
Trung thành hay phản
bội
Trả thù hèn hạ
Thương chiến
Thương phế binh
Tụi
bây chờ ở người lính VNCH điều ǵ nữa?
Cháy nhà ra mặt
chuột
Đ̣i quyền b́nh đẳng
Cuộc chiến Mueller leo thang
Toàn xă hội rặt
kẻ nói láo
CHXHCN Cali và “The
Vietnam War”
Khinh bỉ
Nói phét thành thần
Nghĩa tử là nghĩa tận
Lời phân trần
của "hàng" tướng Dương Văn Minh
Jane "phản chiến"
Tên Việt
kiều phản động
Vô ơn
Tội lăng quên
Dân Chủ - Cộng Hoà
Tháng Tư nói
chuyện ‘giải phóng’
Đảng dân chủ mới
Donald Trump - Ông là ai?
Những khó khăn
của VN hiện nay
Bắt tay
Xi, Micron đă thấy một nguy Tàu chưa?
Ông tân bộ trưởng Tư
Pháp
Hồ Chí Minh, Thiên
Thần hay Ác Quỷ?
Chuyện ông Trâm
Khó khăn của
Việt Nam
Bức tường, xây hay
không?
Cướp có chính danh
Cường địch trước
mặt...
Thay đổi hay là chết
Đảng dân chủ đa dạng
hay bát nháo?
Đàn áp người Duy Ngô
Nhĩ
Tận cùng của sự tàn nhẫn
Năm Heo nói chuyện
Heo/Lợn
Tập đoàn bán nước
Điểm tin năm qua
Đàn áp tự do dân chủ
Chiến lược toàn cầu hóa
Có danh dự đâu mà yêu
cầu người ta “đảm bảo”