Trần Mộng Tú
Văn Việt
Tràng AK-47
Khu oanh kích tự do
Bây giờ lần thứ mấy
Anh lỡ cuộc hẹn ḥ (*)
Em thân yêu,
Hôm 20 tháng 2 vừa qua, nước Nga đă chào mừng sinh nhật thứ 50 của
khẩu AK-47. Khẩu AK là một trong những vơ khí chiến tranh nước Nga
viện trợ cho miền Bắc Việt Nam, cũng như khẩu M-16 của nước Mỹ viện
trợ cho miền Nam Việt Nam.
Khẩu AK-47 là một vũ khí cá nhân tuyệt vời. Nó tuyệt vời ở chỗ không
bao giờ hóc đạn, chỉ cần lắp băng đạn cùng cỡ, sản xuất ở bất cứ nơi
nào trên thế giới, sử dụng vẫn dễ dàng. Dù có đánh rơi nó xuống
nước, ngâm trong bùn rồi lôi ra, lắp đạn vào, nó vẫn bắn chính xác.
Và hay hơn nữa tuy là vũ khí cá nhân, nó có thể sử dụng như một khẩu
liên thanh, nghĩa là nó bắn ra từng tràng đạn ngọt ngào không gián
đoạn.
Khẩu AK-47 được 50 tuổi, anh tử trận 28 năm, hơn nửa số tuổi khẩu
súng. Anh tử trận ở Kiên Giang (xă Vĩnh Thanh Vân, tiểu khu Rạch
Giá) trong một cuộc hành quân, đánh xáp lá cà, có M-16 của Mỹ và
AK-47 của Nga. Trận đánh kéo dài trên hai tuần, và lúc đó anh không
biết có bao nhiêu người tử trận bằng AK-47 và M-16 cùng với anh.
Năm 1947, ông Mikhail Kalashnikov vẽ kiểu khẩu súng mà ngày nay được
cả thế giới ưa chuộng, khi đó chỉ là một thượng sĩ khiêm nhường mới
27 tuổi (năm nay là một cụ già 77 tuổi), chắc ông đâu có thể biết
được, một ngày nào đó, tràng AK-47 đă xuyên qua ngực của một chàng
thanh niên cũng 27 tuổi, mới cưới vợ được ba tháng, ở một nước cách
xa nước Nga đến bao nhiêu ngàn dặm. Ông hồn nhiên lănh những lời
khen ngợi trong ngày đánh dấu nửa thế kỷ dành cho cái mà ông gọi là:
“Món quà tổ quốc của tôi”, cũng như những người lính Bắc Việt hồn
nhiên bắn những tràng AK trong cuộc chiến “Chống Mỹ cứu nước.”
Em c̣n nhớ không, trận đánh vào tháng 7 năm 1969 đó, sau hai tuần,
nhà xác của bệnh viện tiểu khu không đủ chỗ cất xác. Xác của sĩ quan
được đem vào trong, xác lính th́ nằm dọc, nằm ngang ở lối đi, xếp cả
ra sân, sát ra tận chân tường, bên dưới chân tường là ḍng sông Kiên
Giang, con nước trôi pha bùn đặc quánh. Xác lính được đắp vội vàng
bằng những chiếc poncho, ḷi ra một phần ống chân với đôi giày saut
dính bùn và máu đă khô từng mảng.
Nhà xác Kiên Giang nằm cạnh bờ sông
Con nước đục lờ đờ pha sắc máu. (Thơ Trần Mộng Tú)
Anh nằm ở trong, thấy mẹ và em dắt nhau, cố tránh bước qua những
người lính của anh, len lỏi vào bên trong t́m anh. Mà em có nh́n
được anh đâu, mùi tử khí và nỗi xúc động đă làm em ngất đi khi vừa
vào đến cửa nhà xác. Anh biết, sau này em cứ hỏi đi hỏi lại mẹ là:
“Có đúng anh ấy không, anh ấy đă chết thật hả mẹ?”
Anh đă chết thật rồi em ạ, em phải tập tin điều đó. Chiến tranh có
thật, và sự mất mát ngoài sức chịu đựng, ảnh hưởng đến đời sống của
em sau này là có thật. Anh đă chết cùng với nhiều người bạn đồng
đội, và anh cũng biết rằng trong cánh rừng thuộc xă Vĩnh Thanh Vân
đó, nơi đă diễn ra cuộc chiến đó, những xác người lính Bắc Việt cũng
nằm gối lên nhau, cùng chia nhau những mảnh đạn bắn ra từ khẩu M-16.
Người Việt Nam chết bằng cả hai thứ vũ khí được viện trợ của Nga và
Mỹ.
Ông Kalashnikov nói rằng: “Ông muốn vơ khí của ông ở trong tay một
quân đội có trách nhiệm.” Ông bác bỏ những cáo buộc cho rằng ông có
trách nhiệm về cái chết của bao nhiêu người trên khắp thế giới với
sự sáng chế của ông. (Reuter)
Là một người lính, anh hiểu. Một quân đội có trách nhiệm, là một
quân đội gửi lính ra ngoài mặt trận để giữ ǵn đất đai. Người lính
miền Nam đă đi làm nhiệm vụ đó, và người lính miền Bắc cũng được gửi
ra dưới cái tựa đề chống Mỹ, đuổi Mỹ ra khỏi lănh thổ Việt Nam. Và
cuộc nội chiến đó kéo dài hơn hai mươi năm. Các viên chức Nga cho
hay, đă có khoản 70 triệu khẩu Kalashnikov đủ loại được sáng chế từ
năm 1947 và được dùng làm vũ khí cá nhân chính cho quân đội của 55
quốc gia trên thế giới, và khẩu AK-47 sẽ tiếp tục đứng hàng đầu cho
ít nhất đến năm 2025. (Reuter)
Bây giờ anh đă chết, ở thế giới xa xăm này, anh có thể nói cho em
con số chính xác, có bao nhiêu khẩu AK được đem vào Việt Nam và có
bao nhiêu người lính Việt Nam chết dưới tràng AK-47. Nhưng thôi, em
chẳng nên biết làm ǵ những con số nghiệt ngă đó!
Năm 2025, lúc đó tuổi của em c̣n nhiều hơn tuổi của Kalashnikov bây
giờ. Anh mong ước em có một bài thơ viết xuống vào kỷ niệm sinh nhật
thứ 50 của ḿnh, (như ông Kalashnikov kỷ niệm tuổi 50 của khẩu
AK-47). Bài thơ không bắn ra một viên đạn nhỏ nào, không nhân danh
một cuộc chiến nào, và cũng có thể nó có một cái tựa được viết bằng
chữ số như AK-47. Em có thể đặt tựa cho bài thơ như TY-05 (Yêu
Thương 2005 ) hay HB-25 ( Ḥa-B́nh 2025) hoặc TN-25 ( T́nh Người
2025). Em sẽ không phải bác bỏ những lời buộc tội vào tác phẩm của
em, v́ những bài thơ đó không tung ra những mảnh nhọn, bắn tan lồng
ngực của một ai.
Em thân yêu, mặc dù khẩu AK-47 c̣n được trọng vọng đến năm 2025,
nhưng xin em an ḷng, nó không thể nào đến gần anh và làm cho anh
chết thêm một lấn nữa. Những cái vỏ đầu đạn bỏ sót lại trên mặt trận
th́ giờ đây đang được thâu lượm, rửa đi những vết máu c̣n bám trên
đó, tái chế thành những vật dụng hàng ngày cho người dân Việt sống
sót sau cuộc chiến sử dụng.
Em hăy sống b́nh an, thôi lo sợ và đừng hay khóc như ngày chúng ta
mới yêu nhau. Chiến tranh đă thực sự tàn lụi như em hằng mong ước,
chỉ có đau dớn một điều là chúng ta vĩnh viễn mất nhau.
(Tháng 3/1997, kỷ niệm 50 năm sinh nhật của khẩu AK-47)
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xă hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi kư
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
t́nh
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đă nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ư Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Kư,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quư vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Đức
Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nh́n lại ḿnh sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài kư ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời