Ê, Hal!
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Hal quay lại nh́n thấy Rob đứng gần hàng sau cùng trên chiếc tàu đổ bộ LCA, nụ cười thật tươi quen thuộc, tay đưa trái táo xanh lên cao ra hiệu với ḿnh. Hal vẫy tay chào bạn thân của ḿnh. Rob thẩy trái táo cho Hal. Phản ứng nhanh nhẹn một cách tự nhiên như khi chơi banh, Hal đón và bắt dính lấy trái táo thật gọn gàng. Trước khi vào quân đội, Hal, đă từng chơi baseball giỏi có tiếng, trong đội banh của New York University. Cắn giữ trái táo nơi miệng, Hal xếp trang thư cất trở lại vào túi áo bên trong. Thư viết cho chị ḿnh từ trước khi xuống tàu, nhưng Hal không gởi đi, những nhắn nhủ trong thư như lời trăn trối sau cùng: "Xin Chị đừng trông mong em c̣n sống để trở về..." Cũng như hầu hết 140 ngàn binh sĩ của lực lượng Đồng Minh đánh chiếm Normandy, đều c̣n trẻ tuổi; Hal, Harold Baumgarten, cũng mới 19 tuổi. Họ biết từ trong trái tim đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ: ḿnh đang làm điều phải làm, không chỉ cho quốc gia của ḿnh, cho gia đ́nh ḿnh mà c̣n cho quyền tự do của nhân loại trên thế giới. Hal ngưng theo chương tŕnh Đại Học, t́nh nguyện vào lính để đánh đuổi Nazi Đức c̣n có thêm lư do riêng của ḿnh: anh là người Do Thái. Hal không thể quay lưng trước khổ nhục mà dân tộc Do Thái của anh đă và đang bị quân Nazi hành hạ, thảm sát một cách vô cùng man rợ. Hy vọng và niềm tin tất thắng của chính nghĩa đă làm Hal cũng như đồng đội đă không c̣n sợ hăi.
Như những quân nhân Do Thái khác, Hal được quyền
thay đổi tôn giáo trong lư lịch cá nhân, để khỏi bị quân Nazi sát
hại dă man khi bị bắt. Thế nhưng, Hal không sợ hăi, anh vẫn giữ
nguyên Do Thái Giáo, với chữ Jewish khắc trên tấm thẻ bài của ḿnh.
Ngoài ra, Hal c̣n lấy viết đen vẻ h́nh Star of David, ngôi sao sáu
góc, thật lớn trong ṿng chữ BRONZ, NEW YORK; h́nh thật to, chiếm
trọn lưng áo trận. Anh nghĩ rằng: anh sẽ chết; nhờ thẻ bài và dấu
hiệu này, thân hữu dễ nhận ra xác của anh hơn.
Sau những chặng tập họp, di chuyển, đơn vị của Hal gồm 30 người,
trong đó có 1 sĩ quan chỉ huy, xuống tàu xong từ 3 giờ 15 sáng. Tất
cả đă từng thao dợt nhiều lần, mỗi người đều biết vị trí của ḿnh
trên tàu đổ bộ LCA; được điều khiển bởi 3 thủy thủ, thuộc hải quân
Anh. Tất cả các đơn vị thuộc lực lượng Đồng Minh, cùng xuất phát từ
nước Anh hôm nay, đều biết rằng: lần xuống tàu rời căn cứ ở nước Anh
này, không c̣n là "dry run", không phải là thao dợt như cả năm nay,
mà sẽ thật sự đổ bộ lên Normandy của nuớc Pháp, đối đầu với kẻ thù
của thế giới tự do là quân Nazi Đức; tất cả đều biết và chấp nhận
không c̣n sống sót để trở về với gia đ́nh.
Băi biển Normandy dài 80 km được chia làm 5 đoạn, với các kư danh:
Utah, Omaha, Gold, Juno và Sword.
Mỹ nhận Utah và Omaha. Anh chịu trách nhiệm Gold và Sword. Các đơn vị tham chiến của Canada có nhiệm vụ đổ bộ lên Juno; trước nhất tạo thành tuyến nối liền Gold và Sword ở hai bên ḿnh, sau đó đánh chiếm phi trường Carpiquet và tiến đến địa điểm đóng quân sau cùng trong đêm, để giành quyền kiểm soát đường xe hoả ở trạm Caen-Bayeux.
Trước đó, vào lúc 0 giờ 16 phút sáng, Ivor Anderson cùng 180 đồng đội thuộc đơn vị đặc biệt của lực lượng nhảy dù Anh Quốc, đă đáp xuống Normandy. Điều Ivor sợ hăi tột cùng lúc này, không phải là cái chết, mà chính là cây trung liên Bren, nặng gần 11kg, bị rơi mất sau khi Ivor nhảy ra khỏi phi cơ. Danh dự và trách nhiệm của một quân nhân làm Ivor rất xấu hổ và lo lắng khi nghĩ đến lúc phải tŕnh diện cấp chỉ huy để tŕnh bày lư do mất vũ khí!
Trong 20 phút, Ivor cùng đồng đội có nhiệm vụ tận dụng kỹ thuật đă được huấn luyện cùng mọi phương tiện và với chất nổ mang theo, để dọn trống băi đáp cho 6 chiếc Horsa “gliders”. Đây là loại phi cơ không động cơ, được kéo theo phía sau phi cơ vận tải, chỉ dùng để đổ quân. Mỗi chiếc chở được 28 quân nhân. Sau khi được cắt rời khỏi phi cơ chính, hai phi công gan dạ chỉ dùng tốc độ sẵn có, để khéo léo đáp Horsa xuống bất cứ khoảng trống nào thuận lợi nhất; họ không cần giữ Horsa c̣n nguyên vẹn, chỉ cần tránh được nguy hại cho binh lính bên trong mà thôi. Nhiệm vụ của các đơn vị nhảy dù Anh là chiếm căn cứ pháo binh của Đức ở Merville, khoá họng các khẩu đại bác 100 ly hướng về tuyến đổ bộ của Đồng minh từ English Channel, giữ hai cây cầu chiến lược ở sông Orne và kinh đào Caen, sau đó phá huỹ cầu Dives để ngăn chận quân tiếp viện của Đức. Trung úy Den Brotheridge là quân nhân đầu tiên tử trận trong D-Day.
Cùng thời gian đó, 450 lính thuộc đơn vị đặc biệt của nhảy dù Canada cũng đáp xuống, ngay trong ḷng địch, để bảo vệ cho bộ binh đổ bộ lên băi Juno vào lúc sáng sớm.
Từ sau 0 giờ, đă có đến 24 ngàn quân nhân Mỹ, Anh
và Canada đă nhảy dù xuống đất Pháp, để chiếm các điểm chiến lược,
tạo pḥng tuyến bảo vệ cho bộ binh tấn công từ băi biển Normady.
Mới đầu tháng 6. Đă gần 6 giờ sáng, đúng ra đă có ánh b́nh minh,
nhưng giông băo kéo dài từ mấy ngày qua ở English Chanel làm trời u
tối, thật ảm đạm. Cơn băo lớn nhất trong suốt 20 năm, ở vùng biển
này.
Quân đội Đồng minh không thể đ́nh hoăn thời điểm tấn công Đức; đành phải đặt niềm hy vọng vào tin t́nh báo bí mật của hải quân, từ một tàu đo đạt khí tượng nằm ở toạ độ cách Normandy khoảng 2000 miles; các chuyên viên khí tượng trên tàu bất chợt khám phá ra: cơn băo sẽ ngưng dịu vào ngày 6. Chọn đổ bộ lên Normandy trong thời tiết xấu, lợi dụng được lúc quân Đức xao lăng pḥng bị, các cấp chỉ huy rời căn cứ để nghỉ phép; ngay cả Tổng Tham Mưu Erwin Rommel, viên tướng mưu lược, từng được mệnh danh là "Desert Fox", hôm qua cũng tự tin vào thời tiết, về nhà để dự tiệc mừng sinh nhật vợ.
Chiến dịch Operartion Bodyguard của Đồng minh khởi động từ cả năm trước, nhầm đánh lừa Đức: sẽ tấn công lên Pháp từ Pas de Calais, nơi cách Normandy đến hơn 241 cây số. Điều này hợp lư, dễ tin, v́ eo biển nơi đây ngắn nhất trong English Channel, cách Dover bên nước Anh chỉ khoảng 33 cây số mà thôi. Họ nguỵ tạo bố trí trận địa với quân xa, xe tăng, phi cơ giả bằng cao su thổi phồng, hay biến những chiếc Jeep cỏn con thành các đoàn thiết giáp cồng kềnh đang di động,…
Quân Nazi thật sự lo sợ, tập trung lực lượng để ngăn chận bị tấn công từ Calais. Đức chỉ để lại 600 quân dự pḥng ở Normady.
Thế nhưng, vào cuối tháng Mười Một, khi đi thanh
tra “Atlantic Wall”, tuyến pḥng thủ dọc theo bờ biển kéo dài từ
Norway đến Spain, chính Rommel đă tinh ư nhận ra Normandy có nhiều
đặc điểm tương quan với băi biển Salerno, nơi Đồng minh đă đổ quân
thắng lợi lên nước Ư, vào năm 1943. Thế rồi, chỉ trong 6 tháng, lực
lượng quân Đức đóng ở Normandy được tăng cường gắp đôi quân số và
Rommel ra lệnh cắp tốc xây đúc hệ thống pháo đài rất kiến cố và
thiết kế các thứ chuớng ngại vật, cùng ḿn bẫy trên khắp băi biển,
để ngăn chận và tiêu diệt mọi phương cách tấn công từ biển vào, bao
gồm tàu chiến, thiết giáp, bộ binh… ngay tại băi biển ở Normady.
“Let’s go.”
Khẩu lệnh ngắn gọn của Tổng Tư Lệnh Dwight
Eisenhower, đă khởi động chiến dịch Operation Overlord, tấn công
Nazi Đức.Bấy giờ là 9 giờ 45 phút đêm hôm qua, ngày 5 tháng 6, năm
1944.
Hôm nay là ngày 6.
Bây giờ là 6 giờ 30 phút sáng.
Lúc này, tốc độ gió vẫn c̣n đến 50 km/ giờ, đẩy sóng biển dâng cao
gần 2 mét, tạt tràn vào ḷng tàu.
Sóng đập vào các chiếc LCA dồn dập, làm đoàn tàu đổ bộ bị chao đảo
thật dữ dội. Cả ba tiếng đồng hồ đứng trong ḷng tàu, chân ngâm
trong nước biển tràn vào, lạnh như sắp đông thành đá, những người
lính với quân trang nặng nề c̣n bị sóng xốc đẩy vào nhau. Bửa ăn
sáng thật thịnh soạn hồi sáng sớm, chưa đủ thời gian tiêu hóa, đă bị
nôn tháo xuống ḷng tàu tràn ngập nước biển. Hầu hết lính trên tàu
bị say sóng, say thật thê thảm. Dù vậy, tất cả vẫn gắng gượng dùng
nón sắt, hối hả tát nước ra ngoài, để giữ cho tàu đừng ch́m ngay.
Lúc vào pḥng ăn, Hal không thấy đói, chỉ ăn cây kẹo chocolate cho
buổi điểm tâm. Sau đó, Rob thẩy cho trái táo. May mắn thay, Hal
không bị say sóng. Chưa đến điểm đổ bộ binh lính trên tàu bị say
sóng, khả năng chiến đấu giảm đến hơn phân nửa.
Đoàn tàu đổ bộ vừa chạm băi biển Omaha, chiếc LCA
kế bên hứng trọn trái đạn pháo, nổ tung. Thi thể, máu đồng đội cùng
nước biển tung lên, rồi đổ ập lên tàu chở đơn vị của Hal. Kinh
hoàng!
Trước đó, 4 tiếng đống hồ, 446 phi cơ mang 13 ngàn bom, tương đương
với khối lượng chất nổ đến cả ngàn tấn, nhầm phá hủy công sự pḥng
thủ của quân Đức dọc băi biển. V́ thời tiết quá xấu, mây dày đặc,
giới hạn tầm nh́n của phi công, họ phải dựa vào rada để định mục
tiêu. Muốn tránh gây thiệt hại cho đơn vị hải quân đang đến gần bờ
biển, phi công được lệnh tŕ hoăn 5 đến 30 giây khi đến tọa độ thả
bom đă định. Thế nhưng, với độ cao và tốc độ phi hành, chỉ cần chậm
5 giây, bom rơi lệch mục tiêu cả nửa cây số, chậm đến 30 giây làm
bom rơi xa điểm chấm đến hơn 2,400 km. Do đó, hệ thống pḥng thủ của
Đức coi như không hề bị thiệt hại bởi bom của Không quân. Hải quân
và Bộ Binh đành phải tự lo liệu lấy ḿnh. V́ vậy, ngay khi cửa chiếc
LCA vừa mở ra, đă là mục tiêu cho các loại súng của lính Đức từ các
pháo đài. Đạn nă vào kim loại của thành tàu tóe lửa. Trong chớp
nhoáng, những binh lính đứng gần cửa bị trúng đạn nối nhau ngă gục,
trước khi họ kịp rời tàu, trước ánh mắt kinh hoàng của đồng đội. Hal
và những người phía sau chọn lối thoát hiểm rất nguy hiểm, đó là leo
ngang qua thành tàu rồi nhảy xuống biển, để bơi vào bờ. Thật vậy,
hầu hết đều bị chết ch́m với quân phục và quân dụng quá nặng, hay
vẫn bị trúng đạn của lính Đức, chết trước khi trồi lên mặt biển để
thở. Sự khác biệt giữa sống và chết ở nơi đây chỉ cách nhau vài lóng
tay; sâu hơn 1m trong nước biển, đạn mới không xuyên tới.
Trong hai phút, 1400 binh lính của đợt đổ bộ đầu tiên chỉ một phần ba sống sót!
Những người c̣n sống lúc này, từ băi biển họ c̣n phải vượt qua tử địa dài gắp ba sân chơi “foot ball”, pḥng thủ với các pháo đài xây đúc thật kiên cố, với hơn 37 ngàn các loại chướng ngại vật nguy hiểm, trong đó có hơn 17 ngàn trái ḿn chôn gài ở chặn sau cùng; dưới hoả lực của pháo binh và vũ khí mới của quân Đức là đại liên MG 42.
Đại liên MG 42 được cấp phát cho lính Đức thay
thế loại súng MG 34. Bắn cùng loại đạn 7.92×57mm Mauser, nhưng MG 42
có hoả lực thật sự kinh khiếp, với tốc độ bắn nhanh gắp đôi M1919
Browning và Bren của quân đội Đồng Minh. Trong một phút, MG 42 có
thể bắn từ 1200 đến 1500 viên; tức là trong tíc tắc đă có đến 25
viên đạn bay ra khỏi ṇng. Đạn bắn ra nhanh đến độ người ta không
thể nào nghe được tiếng nổ của mỗi viên, nghe như tiếng xé lụa; có
biệt danh là “Hitler’s Zipper”!
Hal may mắn thoát chết ch́m, đặt chân chạy lên băi biển và tiếp tục
chứng kiến đồng đội ngă gục chung quanh ḿnh. Rob chạy bên cạnh Hal
bị trúng đạn vào ngực, té sấp rồi lăn ngửa ra, gọi mẹ ḿnh được đôi
tiếng th́ nằm bất động, trái táo xanh trong túi áo lăn ra nằm bên áo
trận ướt đẫm máu.
Rob là đứa con duy nhất của ông bà Dittmar!
Trong những đồng đội can đảm, có Virgil Mounts, người lính cứu thương trẻ tuổi; Virgil c̣n rất trẻ, dưới tuổi thành niên, đă khai tuổi giả để được đi lính. Là thiếu niên 15 tuổi, thay v́ an nhàn đi học, Virgil thật gan dạ xông xáo, bất chấp cái chết cho chính ḿnh, để cứu giúp thương binh. Ngoài hoả lực của các khẩu MG 42, ít nhất, mỗi phút có một trái đạn 100 ly pháo tới, nổ tung ra hàng ngàn mảnh vụn sắc bén, bay với tốc độ đến 3 ngàn km trong 1 giây, thừa sức mạnh để xuyên thủng hai cơ thể con người cùng lúc. Một mảnh pháo đă phang trúng giữa miệng Virgil, người lính cứu thương can trường tử trận thật thê thảm.
Hal bị thương nhiều lần. Lần đầu, Hal thoát chết
như có phép lạ: đầu đạn xuyên qua lớp gỗ của cây M1 đang ôm chéo
trước ngực, rồi kẹt lại trong băng đạn. Sau đó, miểng pháo phang
trúng mặt Hal, chém rớt một phần g̣ má bên trái cùng một nửa hàm
trên, răng và nướu, rơi nằm trên lưỡi ḿnh. Nhờ các ống thuốc
Morphine mang theo trong túi cứu thương cá nhân, đă giúp giảm đau
đớn, cho Hal kéo dài sức sống để tiếp tục vượt qua băi biển, nhập
vào toán lính của lực lượng đặc biệt triệt hạ các chốt đóng quân của
Đức. Vào giờ thứ 32 trên Normandy, Hal bị trúng đạn ở gót chân,
không c̣n khả năng di chuyển, bị kiệt lực, gục xuống bên xác binh
lính tử trận. Sau đó, Hal may mắn được lính quân y t́m thấy và đưa
xuống tàu bệnh viện cứu sống và lần lượt trải qua 23 cuộc giải phẫu…
Tuổi trẻ quỳ xuống nhận Danh Dự và Trách Nhiệm.
Tuổi trẻ đứng dậy, hiên ngang bảo vệ Tổ Quốc.
Thế Chiến Thứ Nhất!
Thế Chiến Thứ Hai!
Chiến tranh nào cũng bạo tàn!
Không ai muốn chứng kiến bi thương, tang tóc!
We Remember!
Tiếng Trumpet chấm dứt The Last Post với dấu nhạc cao, âm vang kéo
dài đưa ḍng nước mắt chan ḥa vào Hai Phút Mặc Niệm. Ḷng người
hướng về những chiến sĩ đă nằm xuống; họ là những anh hùng lưu tên
tuổi cùng những anh hùng vô danh đă hy sinh cho An b́nh, Tự Do của
nhân loại.
Như h́nh ảnh của Toán Quốc Quân Kỳ, Quân Kỳ luôn luôn kề cận bên Quốc Kỳ: Quốc gia không thể tồn tại nếu không có quân đội!
Ngày hôm nay, dù trong thời b́nh, Toán Quốc Quân
Kỳ không chỉ là nghi thức của quân đội, mà c̣n trang trọng hiện diện
trong các sinh hoạt dân sự, như Lễ Chào Cờ khởi đầu cho các cuộc
tranh giải chung kết thể thao.
Tiếng đạn đại bác từ căn cứ Pháo binh 15th Field Artillery Regiment,
tại Portside Park, Vancouver, vọng về rời rạc, nghe thảng thốt, tan
vỡ trong kư ức.
Trong cuộc sống đầy đủ, người ta dễ quên đi nỗi khó khăn thiếu thốn mà ḿnh đă phải trải qua; hết nhớ hay không muốn nhớ đến niềm hân hoan khi được hưởng nhận những ǵ đă từng mong ước. Tự do, quyền làm người, tưởng như chỉ là những ǵ tầm thường, sẵn có quanh ḿnh; đến khi dân tộc bị cướp đoạt những quyền căn bản làm người, người ta mới khao khát và nhận ra rằng: cái giá của Tự Do quả là vô giá!
Hơn 70 năm qua, dân tộc Việt đă phải trả một cái giá quá đắt, bằng những núi xương, sông máu, cho hai chữ độc lập và tự do trên đầu môi chót lưỡi của cộng sản. Hàng ngàn người khác vẫn đang bị tù đày chỉ v́ muốn đ̣i lại nền độc lập và tự do mà đảng đă cướp đoạt của dân tộc.
Trên nước Pháp, đang lúc bị quân bạo ngược Nazi cưỡng chiếm, trong giáo đường có hiện diện của quân lính Nazi, linh mục Louis Rolland vẫn b́nh thản cất cao lời giảng cho các giáo dân rằng:
"Au cœur des ténèbres, au plus profond de la
nuit, nous ne devons jamais perdre espoir. Gardons notre foi
intacte, ferme! Pour chacun de nous, la délivrance arrive."
Thật vậy, nước Pháp đă được giải thoát khỏi gông cùm của Nazi Đức !
Đức tin, niềm hy vọng đă giúp cho những kháng
chiến quân Pháp không sợ hăi, góp sinh mạng với lực lượng Đồng Minh
để chiến đấu giành lại Tự do cho nước Pháp.
Vâng!
Giữa bóng đêm, trong tăm tối, chúng ta
không bao giờ để mất niềm hy vọng.
Hăy giữ ḷng tin trọn vẹn, vững bền! Với mỗi người chúng ta, sự giải
thoát sẽ đến!
Remembrance Day 2017
Bùi Đức Tính
Remembrance Day 2017 in Vancouver
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xă hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi kư
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
t́nh
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đă nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ư Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Kư,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quư vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Đức
Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nh́n lại ḿnh sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài kư ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời