Mùa thu năm nay trời lạnh, lạnh hơn nhiều năm trước đây. Có hôm nhiệt độ xuống bên dưới 0 độ, đến trừ 4 độ, tưởng như Vancouver đang trong thời tiết mùa Đông.
Tháng Mười Một.
Từ đầu tháng Mười Một, người dân nước Canada cài "poppy" trên ngực áo.Poppies, những cánh hoa màu đỏ, từ bài thơ "In Flanders Fields" của Y Sĩ Trung Tá John McCrae, thuộc Canadian Expeditionary Force (CEF); ông viết cho người bạn thân bị tử trận.
“In Flanders fields the poppies blow
Between the crosses, row on row,
That mark our place; and in the sky
The larks, still bravely singing, fly
Scarce heard amid the guns below.
We are the Dead. Short days ago
We lived, felt dawn, saw sunset glow,
Loved, and were loved, and now we lie
In Flanders fields.
Take up our quarrel with the foe:
To you from failing hands we throw
The torch; be yours to hold it high.
If ye break faith with us who die
We shall not sleep, though poppies grow
In Flanders fields.”
In Flanders Fields là bài thơ tưởng niệm, là lời kêu gọi cho những người sống không quên chiến sĩ đă để lại thân xác trên đất nước không phải là quê hương của ḿnh. Bài thơ gợi lại ư nghĩa hy sinh cao cả của chiến sĩ trận vong, để họ không chết một cách vô ích.
Đây là bài thơ nổi tiếng nhất của Thế Chiến Thứ Nhất, được biên soạn thành nhạc và tŕnh bày hàng năm trong ngày Remembrance Day.
“In Flanders Fields” được viết theo
thể thơ cổ của Pháp, vào thế kỷ thứ 13.
Cảnh tượng cánh đồng sau trận chiến khốc liệt, tràn ngập từng mảng
lớn hoa poppy, cánh hoa đỏ tươi như màu máu của binh lính tử thương.
Từ đấy, cánh hoa poppy đỏ trở thành biểu tượng sự sống của chiến sĩ
trận vong. Họ đă hy sinh cho mầm sống mới vươn lên trong an b́nh
hạnh phúc của nhân loại.
Lời thơ hào hùng nhắc nhớ: các chiến hữu c̣n tiếp
tục chiến đấu, những người c̣n sống và đang an hưởng phúc lợi, hăy
giữ ǵn vươn cao ngọn đuốc mang giữ hồn thiêng tử sĩ, là niềm hy
vọng, hy vọng cho một tương lai.
Mười một ngày, người dân Canada mang đóa hoa poppy cận bên tim ḿnh,
để tưởng nhớ đến chiến sĩ trận vong, để cám ơn những anh hùng lưu
danh trong lịch sử cùng những anh hùng vô danh đă chiến đấu bảo vệ
tổ quốc, hy sinh cho an b́nh tự do của dân tộc.
Dù thời tiết giá lạnh vào tháng ngày cuối năm, người đến dự lễ
Remembrance vẫn đông. Người ta vẫn rời nệm ấm chăn êm để có mặt ở
Đài Tưởng Niệm, Victory Square, từ sáng sớm. Bên tuổi già có ánh mắt
trẻ thơ. Hàng ghế trong lều trắng dành cho cựu chiến binh hàng năm
thưa vắng hơn. Hơn triệu quân nhân của Canada tham dự Thế Chiến thứ
2, đến cuối năm trước, chỉ khoảng 60 ngàn người c̣n sống; họ đều quá
tuổi 90.
Ernest Alvia Smith, lừng danh với tên gọi
"Smokey" Smith, Thượng Sĩ thuộc binh chủng The Seaforth Highlanders,
quân nhân được huy chương cao quư nhất Victoria Cross c̣n sống sót
sau cùng đă qua đời từ năm 2005. Smokey Smith Place đă được đặt tên
cho một con đường trong thành phố New Westminster, nơi ông đă sinh
trưởng.
Hai năm trước, vào ngày 22 tháng 10, Hạ Sĩ Nathan Cirillo bị bắn
chết khi đang thi hành nhiệm vụ danh dự, đứng gát Ngôi Mộ Chiến Sĩ
Vô Danh ở Ottawa.
Vào ngày hôm sau, Hạ sĩ David Ward, một cựu quân
nhân gốc dân tộc Cree First Nation, là người đầu tiên tự nguyện mặc
quân phục, tay không vũ khí, hiên ngang đứng gát Đài Tưởng Niệm ở
Victory Square Vancouver, thách thức, khinh thường bọn khủng bố:
"Cirillo was "too young to go," But we do our duty and that’s why
I’m out here. Even though we are retired, we still get the call out.
We come out to mourn for our brothers and sisters who need our help
right now.”
Tiếp nối gương can đảm của David, nhiều quân nhân tại ngũ và cựu
quân nhân đă tự nguyện, thay nhau thi hành Trách Nhiệm, đứng canh
gát ở Victoria Square, liên tục cho đến ngày Remembrance Day, 11
tháng 11.
Năm nay, Hạ sĩ David Ward không c̣n sải dài bước diễn hành, cái nhức nhối khó chịu ở khớp bàn chân đă làm anh không thể giữ thế đứng nghiêm hay thao diễn nghỉ của một quân nhân được lâu. Thỉnh thoảng, anh phải rời hàng quân, đứng tựa vào cột đèn gần bên, để đôi bàn chân thay nhau co duỗi một lúc cho dễ chịu rồi khấp khễnh trở lại vị trí.
“My father pins
a poppy to my jacket.
He tells me
It is a symbol of remembrance
of those who sacrificed their lives
for our freedom.”
Trên khán đài danh dự, như tâm t́nh,hồn nhiên kể chuyện, Katelyn Ip khoan thai đọc tiếp bài thơ của ḿnh, “A Symbol of Remembrance”:
“I like the colour
Set against my navy jacket.
My grandmother tells me that
Red brings good luck.
I wonder,
Was it lucky for the soldiers
That John McCrae honoured in the verse,
In Flanders Fields?
Those soldiers were sons and daughters
of parents who loved them.
I look again at the poppy
taking note of its crimson petals,
I see teardrops
tears of sorrow
tears of pride and
my tears of gratitude."
Nước mắt của cô bé học tṛ, nước mắt của những người lính già, nước mắt của người c̣n ở lại,…
Có phải chăng, chỉ có những kẻ trong cuộc mới hiểu và thấm thía được nỗi tự hào, như người lính Trần Hoài Thư đă viết trong "Về Một Đại Đội Cũ":
“Chưa có một đội quân nào trên thế giới này, thua trận, nhưng lại tự hào cùng hàng ngũ, cùng màu cờ sắc áo như quân đội miền Nam này. Không phải một ngày, một tháng, mà cả đời. Chỉ có những kẻ trong cuộc mới hiểu và thấm thía được nỗi tự hào. Và đó là lư do cắt nghĩa tại sao tôi lại phải viết hoài, viết không mệt về màu áo cũ của ḿnh”
Ánh cờ vàng tự do tươi sáng của Quốc và Quân kỳ của Việt Nam vẫn tung bay trong gió lộng cùng Quốc và Quân kỳ của Canada và quân đội đồng minh, trong đoàn diễn hành. Nhưng khối diễn hành của Cựu Chiến Sĩ Việt Nam cũng thiếu vắng thêm những chiến hữu v́ sức khoẻ không thể tham dự. Năm nay, những người lính Việt Nam đă tiển đưa một Niên Trưởng về nơi an nghỉ sau cùng, ở tuổi 103. Gương dấn thân tranh đấu cho chính nghĩa tự do của một Niên Trưởng đă làm các thế hệ đàn em vô cùng kính phục. Cụ đă không hề quản ngại cấp bậc, tuổi già cùng thời tiết, hàng năm đều hoà nhập cùng đàn em bước đều chân theo nhịp trống trong ngày Remembrance Day; măi đến năm, Cụ không c̣n đủ sức để tự đi trở về điểm tập trung.
“Take up our quarrel with the foe:
To you from failing hands we throw
The torch; be yours to hold it high.
If ye break faith with us who die
We shall not sleep, though poppies grow”
Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm!
Những người lính Việt Nam sẽ vẫn chung sức giữ
vững ngọn đuốc tranh đấu cho chính nghĩa Tự Do của Việt Nam.
Remembrance Day 2017
Bùi Đức Tính
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xă hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi kư
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
t́nh
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đă nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ư Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Kư,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quư vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Đức
Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nh́n lại ḿnh sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài kư ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời