Kiến Hôi
Chức vụ của Chuẩn Uý từ
Trường Bộ Binh là Trung Đội Trưởng, chịu
trách nhiệm cho 23 sinh mệnh của một trung đội. Nhưng, thực tế thì
Chuẩn Uý mới ra trường chưa kinh nghiệm, vì vậy phải nương theo một
Trung Sĩ quyền trung đội trưởng để học kinh nghiệm chiến trường,
cùng cách thức chỉ huy. Làm sao lệnh được thi hành ngoài mặt trận
(?). Có hai cách, đó là chịu khó sống lâu để lên lão làng, hoặc phải
chơi bạo, liều chết, đổi vết thương thu phục nhân tâm, sự kính nể
của tất cả trong đơn vị. Các tân Chuẩn
Uý thường thì chọn giải pháp
thứ hai. Xung phong chiếm mục tiêu luôn là người vung súng chạy hàng
đầu. Trái lựu đạn thả muỗng, quăng vào mục tiêu cũng vẫn luôn là của
chim ưng ( C/U) và xác được bỏ lên poncho. Hai lính khiêng hai bên,
chạy ra bãi trực thăng, cũng thường là xác của các chim ưng sữa, mà
phần người chỉ nám nắng quân trường dưới tàng bả đậu cao ngất. Nắng
chiến trường thường được nung bằng diêm sinh rực lửa, cùng tiếng
thét kinh hồn của hoả lực chạm nổ, nên lính già có nét thâm soi lỗ
trên từng mặt trận xấu xí. Những vết thâm đen đủi ấy như vết nhang
đóng dấu đạo hạnh, công phu kinh kệ trên đỉnh trọc của quý chân tu.
...và hắn, Chuẩn Uý trẻ mới ra trường, như con ngựa non háo đá, thèm
thuồng nếm tất cả vị chát của chiến tranh. Hắn xung phong làm khinh
binh. Trong quân trường dạy bắn tay nào thuận, và pạc- cú từng viên
...đẹt....đẹt.... chiến trường tập bắn cả hai tay, không biết ma quỷ
đội mồ từ trái hay phải? Trái, phải gì cũng ...ré..é...é..t. Ba viên
đạn ra khỏi nòng thì ngưng. Vừa đủ chứ không thừa. Ma tràn đến hùng
hổ, ba viên bật ngữa Ma lại, chận đường xâm lăng khoảng thời gian,
tuổi thơ hậu phương yên lành đến lớp tờ...a
...ta...nhờ...ư...như....ước ..nờ...nước dâng dâng tràn.
Khinh binh ra hiệu...trung đội tản qua hai bên đường mòn, chăm chú nhìn phía trước...người khinh binh quăng khúc cây vào bụi cỏ...xoẹt...cái mũi chông lủng lẳng dưới sợi giây...mấy giây sau, trung đội tiếp tục di chuyển.
Khinh binh là người lính đi đầu của đơn vị khi hành quân. Khinh binh có nhiệm vụ mở đường, thăm dò tình hình, và quan trọng hơn cả là, khinh binh hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cho đơn vị không bị lọt vào ổ phục kích của địch. Do đó, khinh binh phải là người can đảm, dầy dặn kinh nghiệm chiến trường, bình tỉnh trong mọi tình huống.
Đi cho vững, mắt rướng cho tường, tai vễnh cho
tinh. Lắng nghe đằng trước đầu ngọn gió có gì? tiếng lao xao? mùi
khói củi khô, ước ao nhìn thấu núi, hẻm núi cơn gió leo. Một mình,
một bâng khuâng ngơ ngác. Người khinh binh nín thở, mắt trừng. Cứ
hút đại một điếu thuốc, khói thân quen lồng buồng phổi. Tự tin và
hãnh diện. Kệ đời. Trời kêu ai, nấy dạ. Kìa rõ ràng dấu bệt của cát
bên phải. Mình quẹo phải, chuẩn bị tao ngộ chiến, chuẩn bị cận
chiến. Tụi nó mấy thằng? Dấu dép lê cát ngoằn, đoán cho 3 thằng 6
bệt. Trái lựu đạn đủ đưa chúng lìa đời. Đợi đã...thấp thoáng màu áo
lạ, nón cối trùm đầu. Thằng bất ngờ xuất hiện ở khúc quanh. Nó nhe
răng, y như nó định nói. Ngón tay trỏ khinh binh xiết cò...Rẹ ẹttt...
ba viên khỏi nòng. Thằng nhe răng bật ngược. Nó chết rồi! Chuẩn
Uý
sữa thoáng lạnh toát người. Bủn rủn...mình mới giết người. Mình vừa
nếm nọc chiến tranh. Má ơi! Kinh từ bi má tụng hàng đêm, con xé toạt
theo lằn đạn bay. Con sợ quá!
Anh Lang vụt chạy lên ứng chiến. Anh bắn bổng hai
viên...cùm...cùm...hiệu của bạn, chớ lầm. Bênh nhau, bên nhau. Tuyến
đầu vùng Một chiến thuật, ma quỷ ngập đầy. Phe ta gặp nhau, trung
đội 344 bảo vệ nhau, mừng rơi nước mắt....ôi! Quê Hương...! Lời
nguyền gìn giữ ngày mãn khoá chợt như an ủi cơn lạnh bứt thần
kinh...vừa mới giết người. Lần đầu xiết cò thằng nhe răng thấy rõ.
Anh Lang mồi thêm cho điếu thuốc...hút bạo vô...cho qua cơn run rẩy, cho trấn áp tội lỗi.
- Chim Ưng không bắn nó, nó làm thịt ông..
Trung Sĩ tung trái lựu đạn vào một hốc của núi. Tiếng nổ tung. Núi gầm lên dữ dội.! Trong hốc vụt lảo đảo ba tên kè nhau thoát chạy. Hắn nhìn người Trung Sĩ, những vết thâm chiến tranh trên mặt anh, chợt đẹp lạ lùng.
Trung Sĩ Nhất tên Lang, quyền trung đội trưởng trung đội Trà Khúc 344 suốt năm năm nhìn hắn lo âu;
- Chuẩn Uý nhất định làm khinh binh à? Ông biết đánh cận chiến không?
Hắn phân vân nhìn xuống mũi đôi giày bốt, đủ cứng để đá vào đầu gối địch? cây dao găm đủ bén, khẩu súng colt 45 bên hông. Dây M16 choàng ngang vai xiết chặc, như súng có tỳ thủ thế. Nón sắt hai lớp cũng là vũ khí cận chiến lợi hại lắm! ...chỉ có cái lon Omega Chuẩn Uý cài trước ngực là dấu hiệu cho sự non trẻ. Nhưng, trước khi địch thủ nhận được dấu hiệu đó thì nó phải nằm dài dưới đất đo coi được thước mấy chiều dài cái đã. Hắn ngước lên, mắt rực đầy thách thức của Cư An Tư Nguy huy lệnh nâng ngọn đuốc thắp sáng của quân trường bộ binh Thủ Đức. ...
- Tôi sẵn sàng.
- Chim ưng để lại ba lô cho nhẹ người ...?
- không sao, tôi mang ba lô quen rồi,
Trong ba lô, hắn gói một quê hương chiến tranh, một mảnh tình trung
học. Một ánh mắt nhìn cùa cha và của mẹ. Lá bùa hộ thân, má gom tất
cả thiêng liêng đất trời cùng tình mẫu tử gò gẩm hàng chữ...con đi
...bình an.
Làm sao hắn cỡi bỏ lại những thân yêu gắn bó ấy?
Anh Trung Sĩ Nhất Lang đã tử trận, nên hắn phải nắm quyền Trung Đội
Trưởng trung đội 344, tổng số 24 người một hàng dọc đi tìm ngọn cao
điểm 810. Căn phố một tầng lầu ở Sài Gòn là 8 mét cao. Núi cao 810
thì vòi vọi chạm mây.
Người Thiếu Uý của SĐ3 từ trên núi mừng rỡ chạy xuống cùng với 4
người lính còn lại. Lễ bàn giao thật gọn:
-Tụi nó chỉ pháo triền núi hướng ngoài. Hướng sau đây, tha hồ ăn
nhậu, nấu nướng. À! Mìn gài hướng bên này, thỉnh thoảng tụi nó bò
lên tấn công ban đêm. 810 nhẹ hơn những ngọn ...ngàn mấy....Nhảy Dù
thầu mối đó. Tụi mình khoẻ. Chiều chiều lên đỉnh nhìn tuốt bên kia.
Phản lực cơ A37 mình bỏ bom...đẹp lắm!
- Anh đóng núi này bao lâu rồi...Thần Ưng? (Thiếu
Uý) mà tóc dài tới
vai?
- 6 tháng, chưa thấy bóng người, gặp Chim Ưng thay điểm, tôi mừng
quá! Đi với tôi, chỉ cho nguồn nước và mìn bẩy đặt ở đó.
- Đâu lận?
- Dưới chân núi, chếch trái, VC cũng dùng nguồn nước đó, nên phải
canh gác 24.
Đêm bình yên. ...trôi....
chỉ vài quả pháo nổ rung rung triền ngoài. trung đội núp sau lưng
một thân núi ấm...ngàn đời. Một tối duy nhất nằm mơ thấy đưa người xưa đi chùa. Ngôi cổ tự nằm
kế tha ma vắng như tờ, âm u như tiếng nỉ non .
Người khinh binh cô đơn, lầm lủi trước đoàn quân được một năm dai dẵng, thì nhận được một tin vui, khi đóng quân trên triền núi ở Đại Lôc, Thường Đức, Đà Nẵng thay cho đơn vị bạn; Sư Đoàn 3 Bộ Binh.
Ông Thượng Sĩ thường vụ tiểu đoàn mang tin vui ra
cao điểm 810:
- Chim Ưng ký-lô! Ông có quyết định từ bộ Tổng Tham
Mưu lên lon Thiếu Uý. Từ nay là Thần ưng. Hắn nhìn lên trời. Đi học thi đậu, má
đãi tiệc bánh xèo, vài lon bia. Đi lính, thăng quan. Quân đội đãi
tiệc thịt heo luộc chấm mắm nêm, 3 thùng rượu đế, mỗi thùng 5 lít.
Xúm xít lính tráng, rửa lon Thiếu Uý, bông mai vàng bên triền. Bắc
Việt pháo kích dăm quả tận đâu đâu...coi như ngắm nghé xin miếng
rượu uống xua nỗi lo sợ "Sinh Bắc, Tử Nam" vết xâm dại dột 4 chấm
trên mu bàn tay, giữa ngón cái và trỏ. Người khinh binh cười ruồi,
nhún vai...rượu không thừa....
Bất giác, tôi lập lại câu hỏi của
Trung Sĩ Mhất Lang
với người Chuẩn Uý mới ra trường về nhận đơn vị .Trung đội 344.
- Anh muốn tình nguyện làm khinh binh. Anh biết cận chiến không?
Đôi mắt hắn nhìn thẳng, vẻ thách thức, đầy uy lực của Cư An Tư Nguy,
mang từ trường mẹ ra tận chiến trường gió gào:
- Đàn em sẵn sàng, Huynh Trưởng!
Hắn nghiêm người, ưởn ngực thét to, như khoá đàn em gặp khoá đàn
anh trong doanh trại.
Tôi vội nghiêm người thẳng lưng hét to:
- Đàn em khinh binh với Huynh Trưởng một thời gian, rồi sẽ chỉ huy tổ
khinh binh và tổ phục kích! Rõ...õ...õ RÕ CHƯA ÔNG?!?
khi hắn hét to....
- Đàn em sẵn sàng.
Tôi muốn hét to...
- Huynh Trưởng
chưa sẵn sàng...
Người khinh binh tiếp nối này đem tôi ra viên sỏi của Vũ Đình Trường
bao buổi chiều diễn hành dưới nắng rực rở. Hàng Bả Đậu dọc đều xanh
mướt suốt thời gian tuổi lớn dậy. Tôi không chịu đựng nỗi hình ảnh
hắn lầm lủi một mình cô đơn dẫn đầu đoàn quân trong một không gian
và địa hình xa lạ. Và lại càng không chịu nỗi hình ảnh tấm Poncho
trải xuống đất, đặt xác hắn lên. Hai người lính chéo góc rướng người
chạy băng đến bải trực thăng chuyển về bệnh viện, trước khi về hẵn
lại quê nhà CẦN THƠ, có bàn tay run nhận tấm thẻ bài cùng tiếng khóc
thét vỡ tung lồng ngực. Vì khi hắn trình diện tôi, cái bắt tay cho
tôi biết, hắn chưa cận chiến một ngày. Tôi biết, hắn cỡi trâu và
thổi sáo cùng uống rượu đế nát gan rành rẻ hơn lột nón sắt đập vào
địch. Quả thật, hắn chưa quen bắn ....Re...ẹ...ẹtttttt ba viên thì
ngừng, cũng như lựu đạn bung muỗng, đếm bao lâu thì phải chọi liền.
Địch thủ ....không thể chụp và thẩy ngược lại mình.
Thượng Đức núi dồn. Từ quốc lộ, núi thấp, cao
điểm 810 mét dần vào trong, núi cao cây số (1062) . Khúc đó, quận
Đại Lộc. Molotova, Nga Sô cung cấp cho Bắc Việt xâm lăng chạy rền
hàng đêm. Ban đêm xe chạy tắt đèn , nối hai cây tre dài cột ngọn đèn
bão dầu lữa là đà trước đầu xe một đoạn vượt đèo, vượt vực , đánh đu
sinh mạng "Sinh Bắc Tử Nam". Lôi hoả của sư đoàn Dù nả lửa thần chận
xâm lăng. Đài Mẹ Việt Nam, tiếng nói Dạ Lan thông báo tin Tử ra Bắc.
Những chuyến xe đổ đèo Sinh Tử bằng đèn mù u. Sáng kiến nguỵ trang
của lãnh đạo đảng vô lương phi nhân bản giấu nhẹm mọi sự thật.
- Đàn em sẵn sàng!
- Huynh trưởng chưa sẵn sàng!
Đơn vị nằm êm,
Người Khinh Binh gối đầu ba lô, nhìn trời Quảng Nam đếm tiếng đạn
rơi....
Lôi Hoả Nhẩy Dù bấy lâu im lìm.
Nay, thức giấc, làm cơn ... Sấm ....Thét...!
Nghe từ vào đời... tận đâu.
0o0
"Tàn Sát Công" Trung Sĩ Công là người Quảng Ngãi,
phục vụ Sư Đoàn 2 suốt 10 năm từ cấp binh nhì lão làng lên tới Trung
Sĩ là trung đội phó của tôi. Khuôn mặt anh đầy vẻ phong trần của
người rừng. Uy nghi của khói súng và bụi cát tạt vung khi quả đại
pháo chạm nổ làm sạch cả vùng đất cát cỏ cây. Suốt mười năm ôm vùi
với chiến tranh ở vùng khắc nghiệt của non sông. Bao nhiêu mảnh vụn
tạt vung ấy biến anh thành người của rừng cổ và núi Ấn, sông Trà.
Những tràng Thượng liên 12 ly 8 của Bắc Việt có thể tạm ngưng trong
khoảng khắc. Những quả pháo 130 ly do Trung Cộng cung cấp cho Bắc
Việt có thể xói mòn nhiều phần đất mẹ, nhưng nét hùng anh bảo vệ quê
cha của Tàn Sát Công và cố Trung Sĩ nhất Lang mãi rạng ngời.
Chạng vạng,Tôi và Chim Ưng Cần Thơ cùng 3 người lính đi dò đường tìm
tổ cho gia đình ở toạ độ mới. Trời tối hẵn, tôi trở lại. Tàn Sát đưa
gia đình xuống gặp tôi nửa đường. Mật khẩu là ...Tàn Sát Lang?- Sơn
Tịnh. Lính trong đơn vị, ai cũng biết anh Lang hy sinh ở Sơn Tịnh.
- Dạ...dạ ...Thần Ưng (thiếu uý) cẩn thận.
- Anh cũng cẩn thận...
Người lính, dăn dò nhau bao nhiêu lần ...cẩn thận. Nhưng khi xung phong thì bao phủ bởi những lằn đạn xé gió, tiếng gào của trái lựu đạn nổ tung mảnh. Cẩn thận gồng chân cho thật cứng. Đạp trên đường mà phóng. Một tay đè nón sắt, tay kia xiết cò khẩu M16 khạc đạn chạy đua với tốc lực.
Toán Khinh Binh và Phục Kích đến toạ độ chỉ định, thì trời đã chạng vạng. Các đơn vị Dù, Sư đoàn 2, Sư đoàn 3 và dân nông Thượng Đức náo nhiệt tìm nơi đến. Nhác thấy một bóng to cao áo đà, vác 2 cây xẻng và bó chiếu cuộn cùng vai. Tôi nói nhỏ với chuẩn uý Cần Thơ..thằng đó VC..thấy băng đạn cong của AK 47 lồi ra khỏi cuốn chiếu?
- Thấy! Người chuẩn uý vẹt lối tiến tới. Bổng...vụt....một bóng thấp nhỏ áo xanh áp sát độp liền 2 phát súng Colt ...chát..chát. Tên cao lớn té xấp. Mũi súng M16 của tôi chỉa thẳng ngực áo xanh. Chỉ cách một bước dài.
Hắn la to:
- K..K...đừng bắn! Tao đây!
- Mầy hả Quyết? Vũ Như Quyết, cùng khoá Thủ Đức.
- Sao mầy mặc đồ thường?
- Tao là an ninh trận địa, theo dỏi đám nằm vùng chỉ điểm cho pháo binh địch. Tao theo thằng này từ ngày hôm qua đến nay, còn một mụ đàn bà đi cùng thằng này nữa.
Quyết nhét khẩu 45 vào bụng, cúi xuống nhặt cây AK.
- Cho tao cây AK!?
- không được! Tao bắn nó chết và vì nó giả dạng
thường dân. Tao phải ra toà án quân sự. Cây AK này là bằng chứng vô
tội của tao!
VNCH mang luật công minh vào cuộc chiến tự vệ. Bọn cộng sản tráo
trở, giả dạng thường dân trắng trợn xâm lăng.
Đá không chảy mồ hôi. Nhưng viên đạn đồng bừng mắt.
Sĩ quan sữa chạm vào từng góc nhám của mảnh chiến tranh, trở nên rắn như triền đồi.
o0o
Tháng Mười quái gở năm 73. Vùng 2 Cao Nguyên bỏ
ngỏ. Ban Mê Thuột, Kon Tum, Plei Ku vượt núi dồn ra Đà Nẳng. Các Sư
Đoàn Trấn Sơn 22, 23 Bộ Binh cùng Biệt Động Quân sử dụng bản đồ hành
quân Vùng 1 chiến thuật. Huế vượt đèo Hải Vân triệt thoái về Đà
Nẳng. Đà Nẳng như Hoả Diệm Sơn, chực nổ bùng. Cộng quân vây kín điểm
lửa. Loáng thoáng đài phát thanh BBC cho tin..vĩ tuyến 17 Thạch Hãn
sẽ dời đến vĩ tuyến 23, Đà Lạt. Người anh lớn của quân đội, trung
tướng Ngô Quang Trưởng đưa gia đình từ Sài Gòn ra Huế. Người anh lớn
gắn lưỡi lê trên nòng súng M16. Cắm khẩu quyết Tâm trên đỉnh Hải Vân
như lời nguyền..Toạ độ là đây. Ngay viên đá này. Không lực nào di
chuyển. Huế bừng sống dậy, không mang lại vành khăn tang Mậu Thân
1968. Con cưng của Huế, Sư Đoàn 1 Bộ Binh. Người tình của Huế, Sư
Đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến lau lại viên đạn đồng vàng. Xiết chặc dây
ba chạc rung ring hàng dọc lựu đạn. Sẽ giữ nước. Sẽ đào huyệt làm
mồ, nếu cần.
Bầu trời miền Trung trong vắt, nhưng rực mùi diêm sinh.
Ôi! Tổ Quốc!
Ta đã nghe lời réo gọi.
TƯỚNG WESTMORELAND XIN LỖI CỰU QUÂN NHÂN QUÂN LỰC
VIỆT NAM CỘNG HÒA
"Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn cựu quân
nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn."
(On behalf of the United States Armed Forces, I would like to
apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for
abandoning you guys.)
xin lỗi ..
xin lỗi ..
bỏ rơi ..
bỏ rơi ..
abandoning ..
abandoning ..
you guys..you guys ..
các bạn .. các bạn ..
nhiều năm về trước.
Khinh binh nơi chiến trường Sơn Tịnh, quảng Ngải trong tiếng pháo nổ
chụp của quân xâm lăng.
Hồ nghi.
Pháo bạn không trả lời?
- Se Sẻ gọi Đại Bàng, nghe rõ? Trả lời!
tiếng lặng thinh, tiếng máy rè ..nhiểu xạ
..re..re...
Người Khinh binh đốt điếu thốc lá cuối cùng, áp má vào cơ bẩm khẩu
M16. Lòng buồn rượi..
bỏ rơi..
bỏ rơi ..
abandoning you guys.
bất giác ..
nước mắt rơi.
cay nơi sóng mũi.
Cảm ơn quý vị theo dấu giày người lính Khinh binh 344.
Kiến Hôi
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai mì
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, Bình Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều gì khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 Vì Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn còn bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xã hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi ký
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
tình
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đã nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ý Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Ký,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đã hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quý vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ gì quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Ðức
Quang, khi bài hát trở về
Hãy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nhìn lại mình sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài ký ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời