Kim và Mai là đôi bạn thân. Họ thân nhau ngay từ
đầu năm học. Điều đó cũng thường thôi. Hai cô bé bằng tuổi nhau,
cùng chăm học và ngoan ngoãn thì thân nhau có chi là lạ. Nhưng thật
ra thì chưa hẳn thế. Hai mươi sáu học sinh trong lớp Bảy A này có
đến phân nửa là con gái. Họ cũng xấp xỉ tuổi nhau. Có hơn kém chăng
chỉ là vài tháng và gần như cô bé nào cũng chăm ngoan cả, nhưng thân
nhau như hình với bóng thì dường như lại chỉ có Kim và Mai.
Trong gia đình Mai, Mai là con gái đầu lòng. Mai có hai em Đức, gần
năm tuổi và bé Nguyệt lên ba. Mẹ con Mai dọn về thành phố này vài
tháng sau khi ba Mai mất. Một mình mẹ với ba đứa con thơ, khó khăn
xoay trở nên bà dọn về ở gần người em gái mà Mai gọi là Dì Nga. Mẹ
bảo, gần dì để phòng khi trái gió, trở trời còn có chị em mà nương
tựa.
Mẹ hay kể chuyện về ba cho Mai nghe. Mẹ nói, xưa, ba là một người
lính tác chiến của quân lực miền Nam, cấp bậc đại úy. Ba mẹ gặp
nhau và thương nhau trong một buổi mẹ đi ủy lạo thương binh ở bịnh
viện Cộng Hòa. Mấy năm sau, ba cưới mẹ. Khi mẹ có thai Mai ít tháng
thì ba đi tù vì Cộng sản chiếm miền Nam. Sau sáu năm tù đầy, ba được
về. Không bao lâu, bà ngoại Mai có người quen tổ chức vượt biên và
bà gởi ba đi. Mẹ lúc đó mang thai đứa con thứ hai, em Đức. Mẹ muốn
đem Mai cùng đi với ba nhưng bà ngoại cản. Mẹ phải năn nỉ mãi, ngoại
mới chiều lòng. Sau mười ngày gian nan với cuộc hải trình mà cái
chết nhiều hơn đường sống. Tàu bị bão ba ngày trên biển và bị cướp
hai lần. May mà ba lên cơn sốt, nằm li bì một xó tàu và mẹ có thai
và gầy ốm quá nên bọn hải tặc tha cho. Cuối cùng, khi mọi người
mệt lả, phó mặc đời mình cho định mệnh thì con tàu tấp vào một hòn
đảo thuộc Indonesia. Ở đây ít lâu, gia đình Mai được chính phủ Mỹ
cho đi tỵ nạn tại Hoa Kỳ.
Khi mẹ sanh em Nguyệt thì cũng là lúc bịnh gan của ba đến thời kỳ
nguy ngập. Mẹ nói, đó là hậu quả của những ngày ba khốn khổ trong
tù. Ba mất khi em Nguyệt tròn hai tháng và dì Nga năm lần bảy lượt
thúc giục mẹ dọn về đây.
Ngày đầu đến lớp học mới, Mai buồn lắm. Lạ trường, lạ bạn. Giờ ăn
trưa, Mai đến hộc tủ, lấy gói đồ ăn mà mẹ chuẩn bị từ tối hôm trước.
Cô bé ngồi lặng lẽ ở phòng ăn. Vài cô bé cùng lớp nhìn Mai, "hello"
rồi bỏ đi, ngồi với nhau ở một bàn khác. Buổi học ngày thứ ba, Kim
đi học lại sau vài ngày bị cảm. Kim ngồi ngay bên cạnh Mai. Hai cô
bé chào nhau bằng một nụ cười. Họ nhận ra họ có cùng một màu da và
nói cùng ngôn ngữ. Hai cô bé lại ở cách nhau có một con phố và họ
thân nhau từ đó.
Kim có một hoàn cảnh khác Mai. Ba mẹ Kim cũng vượt biên đến Mỹ theo
diện tỵ nạn nhưng trước gia đình Mai mấy năm. Ba Kim làm việc cho
một tiệm giặt ủi. Mẹ Kim làm part-time ở một tiệm bán thực phẩm á
đông khá đông khách. Cuộc sống vật chất của gia đinh Kim dễ chịu hơn
Mai, vì thế, cô lại càng thương bạn. Cô nghĩ mình còn đầy đủ cha mẹ
và nhà lại chỉ có hai người con, anh Khôi và Kim. Anh Khôi đã lên
đại học. Anh học xa, lâu lâu mới về. Vì thế, bạn thân nhất của Kim
là Mai. Ngoài giờ gặp nhau ở trường, Kim hay đến nhà Mai để cùng
học, cùng chơi. Khi nào mẹ nấu món gì ngon, Kim thường rủ Mai tới
hoặc đem cho Mai để cùng chia sẻ. Tình bạn của hai cô bé đậm đà hơn
theo ngày tháng. Thấm thoắt, mùa Thu trôi qua và mùa Đông đã đến.
Trong lớp cũng như ngoài đường, thiên hạ đua nhau trang trí, chuẩn
bị mừng ngày lễ Chúa Giáng Sinh.
Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến ngày lễ. Chiều hôm ấy, sau khi tan
học, Kim về thẳng nhà Mai để làm home work. Trong cái lạnh của mùa
Đông, hai cô bé vừa đi sát vào nhau vừa nhìn cảnh tấp nập trên đường
phố. Những ngôi sao năm cánh óng ánh đầy kim tuyến, những vòng
wreath, những dây đèn xanh đỏ giăng đầy trên các cột đèn, trên các
cành cây hai bên đường, trong các cửa tiệm, làm khung cảnh càng thêm
tưng bừng vui vẻ. Tuổi thơ thật hồn nhiên, trong một phút, Mai chợt
đắm chìm trong muôn vàn màu sắc, dù cô vẫn nghĩ đến em và rảo bước
vì hôm nay Nguyệt bịnh.
Thời khóa biểu của mẹ con Mai là mỗi ngày, trước khi đi làm mẹ
đem Đức và Bé Nguyệt gởi bên nhà dì Nga. Dì Nga đưa đón Đức đến vườn
trẻ cùng với cu Thái, con dì. Dì ở nhà nhận đồ về sửa và coi
chừng bé Nguyệt. Chiều tan học, trên đường về, Mai ghé dì Nga,
đón hai em. Mẹ Mai đi làm, tối mới về.
Kim ôm tập vở cho Mai để Mai bồng bé Nguyệt. Đức lụp xụp chạy theo
Mai, tay cầm cái giỏ nhỏ có vài lọ thuốc. Nhìn Mai ôm em vừa đi, vừa
xuýt xoa nựng nịu, Kim có cảm tưởng Mai là một bà mẹ hơn là một
người chị mới mười ba. Vì cha mất sớm, mẹ tối ngày phải đi làm kiếm
sống và là chị của hai đứa em nên Mai lớn vội. Nghĩ thế, lòng Kim
xót xa thương bạn lạ lùng.
Cửa mở, mấy chị em tràn vào căn chung cư bỏ cơn gió mùa Đông lại
ngoài cánh cửa. Mai hối Đức cởi áo lạnh. Cô cũng cởi áo cho bé
Nguyệt và đặt bé ngồi lên chiếc ghế sa lông. Bé khó chịu trong người
nên không chịu ngồi mà khóc ré lên, bám lấy chị. Mai chưa kịp cất áo
vội quay lại ôm lấy em, dỗ dành. Cô nhoài tay vói lấy con búp bê cũ
đưa cho em:
- Đây, đây, đồ chơi của em đây. Bé cầm đi, để chị cất áo lạnh rồi
lấy thuốc cho bé uống. Tội nghiệp, người bé còn nóng quá!
Bé Nguyệt nín khóc, cúi nhìn con búp bê, không hiểu sao, bé đưa tay
gạt phăng đi. Con búp bê văng xuống sàn nhà. Bé lại khóc.
Mai kiên nhẫn nhặt con búp bê đưa cho bé:
- Đừng nhé, bé đừng làm thế, búp bê té, đau, tội nghiệp. Ngoan, rồi
hôm nào mẹ có tiền, chị xin mẹ mua con búp bê mới cho em.
Lần này thì bé Nguyệt cầm lấy búp bê và nín khóc. Mai vội vã cởi áo
lạnh máng vào chiếc móc áo rồi bảo Đức đưa cho cái giỏ. Cô thò tay
vào giỏ lấy chai thuốc cẩn thận rót ra chiếc muỗng nhỏ dỗ dành:
- Ngoan nào, hả miệng ra, chị cho uống thuốc.
Bé Nguyệt nhìn chị, bậm môi, nghiêng đầu qua một bên tránh muỗng
thuốc. Kim lại nghe Mai nhỏ nhẹ:
- Ngoan đi, bé. Uống thuốc cho hết bịnh. Bé hết bịnh, chị đưa bé đi
dự lễ Giáng Sinh, Có hình Chúa nằm trong máng cỏ, có nhiều đèn màu
xanh đỏ, đẹp lắm, bé...
Nghe nói đến máng cỏ, đèn màu, Bé Nguyệt ngước nhìn Mai:
- Có hang đá hông, chị Mai?
- Có chứ. Hang đá đẹp lắm. Có mục đồng và mấy con chiên nữa. Nhỏ xíu
hà!
- Cho em đi xem nhá.
- Ừ, ngoan, uống thuốc, hết bịnh, chị cho đi. Bé hết bịnh, mẹ vui
nữa. Bé có yêu mẹ không?
Nghe nhắc mẹ, mắt bé sáng rỡ:
- Mẹ hả? Bé yêu mẹ.
- Thế bé yêu mẹ thì bé hả miệng ra chị cho bé uống thuốc cho hết
bịnh.
Bé Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu rồi uống hết muỗng thuốc, em ôm con
búp bê, nằm xuống sa lông. Mai lấy tấm chăn mỏng đắp cho em. Nguyệt
chơi với con búp bê một lúc rồi ngủ thiếp đi. Con búp bê nằm bên
cạnh bé.
*
Trên đường từ nhà Mai về, tâm trí Kim cứ chập chờn hình ảnh bé
Nguyệt mắt sáng rực nói yêu mẹ và cái miệng bé tròn vo khi uống
thuốc.
Vừa bước vào nhà, Kim đã ngửi thấy mùi xào nấu thơm ngon của mẹ. Cô
bé bỏ vội túi sách vở xuống sàn nhà, đứng thẳng người, hít một hơi
đầy vào lồng ngực. Xong, cô chạy thẳng vào bếp, đặt hai tay lên vai
mẹ:
- Mẹ, chỉ có căn bếp của mẹ mới có những mùi vị thơm ngon đầm ấm thế
này thôi! Có xa bao nhiêu con phố, khi ngửi mùi, con cũng biết ngay
là mùi thức ăn của mẹ.
Bà Tâm quay lại nhìn con cười âu yếm:
- Con đã đói chưa?
Cô nghĩ đến căn bếp lạnh lẽo ở nhà Mai:
- Con đói lắm. Trong "căn bếp của mẹ" lúc nào con cũng đói.
Bà Tâm không để ý đến bốn chữ "căn bếp của mẹ" mà cô cố tình nhấn
mạnh, tay vẫn xào chảo đồ ăn:
- Chà, con gái mẹ hôm nay văn vẻ quá. Lại biết nịnh mẹ nữa chứ !
Thôi, rửa tay rồi giúp mẹ dọn bàn. Hôm nay ba về sớm và anh Khôi
cũng về.
- Cả anh Khôi nữa hả mẹ. Ồ, nhà mình vui quá!
Kim lại nhớ đến cảnh nhà Mai, lòng cô chùng lại. Cô không nói thêm
gì, lặng lẽ dọn chén dĩa lên bàn.
Cơm nước xong, cả nhà quây quần bên lò sưởi. Dưới chân cây Noel ông
Tâm dựng từ hai tuần trước, bà Tâm đã đặt đầy những gói quà gói bằng
giấy màu và gắn nơ thật đẹp. Anh Khôi đứng lên, vào phòng, lấy ra
một túi lớn đem lại bên cây Noel. Thêm mấy hộp quà nữa được đặt vào.
Chợt, anh nhìn Kim:
- Kim này, anh nhờ Kim chút nhé. Món này anh ra đến phi trường, thấy
đẹp anh mua thêm cho Kim nên chưa gói. Em gói giùm anh nhé.
Kim chưa kịp hỏi, anh Khôi đã giơ ra một bao plastic trong suốt có
con búp bê mặc áo đầm xanh tuyệt đẹp. Kim nhìn sững con búp bê trên
tay anh Khôi và cô nghĩ ngay đến con búp bê cũ của bé Nguyệt. Không
kịp nói gì, cô cầm con búp bê chạy bay vào bếp, tìm giấy và nơ gói
lại. Vừa gói, lòng cô vừa vui như tết. Chỉ có cô mới biết được rằng
tại sao cô lại phải gói con búp bê này cho thật đẹp. Và chỉ cô mới
biết được rằng cô sẽ làm gì sau khi gói nó.
Đêm nay... đêm nay...nó sẽ được ngủ ở phòng cô. Ngày mai...ngày
mai... nó sẽ được đi học với cô. Và sau đó....sau đó, chỉ có cô mới
biết được rằng con búp bê này sẽ... được ở đâu.
Ngoài phòng khách, bản thánh ca Giáng Sinh được ông Tâm vặn to hơn.
Kim nhẹ nhàng cất tiếng hát theo....
Ngô Minh Hằng
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai mì
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, Bình Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều gì khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 Vì Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn còn bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xã hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi ký
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
tình
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đã nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ý Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Ký,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đã hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quý vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ gì quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Ðức
Quang, khi bài hát trở về
Hãy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nhìn lại mình sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài ký ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời