Thoại Sơn: Mối T́nh Đầu

Lts: Tôi có tật hay đi nghỉ sớm , vừa giỗ được giấc ngủ th́ điện thoại đổ chuông , tính không nhấc nhưng lại sợ trên chỗ làm gọi Emergency . Khi nhấc máy th́ thấy Anh Hải gọi lại v́ sáng nay Tôi có gọi cho Anh . Sau khi nói chuyện ít phút , Tôi cáo lỗi không thể tham dự vào ngày thứ bẩy được v́ Gia Đ́nh có Anh Em , con cháu về nhưng sẽ có mặt trong buổi tiệc vào chiều chúa nhật . Anh Hải cho biết có Anh Viễn 34 cùng trung đội ḿnh ở xa về tham dự họp mặt có muốn nói chuyện không ?

Tôi thật sự cũng chẳng nhớ Anh Viễn v́ đă hơn 50 năm rồi nhưng khi nhắc đến 34 là tự nhiên kư ức một thời lại trở về và nhớ lại khi c̣n sống và học tập chung với nhau trong quân trường Thủ Đức . Lúc nói chuyện , nghe tiếng Anh Tôi đoán là Anh c̣n khỏe lắm v́ tiếng như lệnh vỡ . Nói chuyện với Anh một lúc Tôi xin phép và hẹn gặp lại các Anh vào chúa nhật . Trước khi cúp máy , Anh Viễn c̣n nhấn một câu , có nhớ Thoại Sơn không ?

Nửa đêm giật ḿnh thức giấc nhớ lại lời Anh Viễn “ Có nhớ Thoại Sơn “ không ? Tôi suy nghĩ , Thoại Sơn ngày đó là tên gọi cho khu dinh điền được cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đưa người Bắc di cư 1954 đến định cư ở đây cùng thời gian với khu dinh điền cái sắn vào tháng 10/1956 . Tôi thắc mắc , làm sao Anh Viễn lại biết Thoại sơn ?

Thứ năm đi làm , lúc giờ nghỉ Tôi gọi cho Anh hỏi thăm và được biết khi ra trường Anh chọn tiểu khu An Giang và được bổ nhiệm xuống đơn vị đang đóng quân tại đồn ở đầu cầu Thoại sơn . Anh c̣n cho biết vẫn thường uống cà phê ở quán nước trước cửa trường trung học Huệ Đức ngay sân bay . Anh nói thêm vào khoảng tháng 9/ 74 có một đơn vị tập diễn hành ở sân bay ngày đó .

Khi nghe Anh kể , Tôi mừng và lại tiếc v́ có người bạn cùng khóa ở bên cạnh mà không biết . Ngày đó Tôi và hai sĩ quan được chọn từ các tiểu đoàn 455,456, 457 cùng với các binh sĩ về đây để thao dượt diễn hành cho ngày kỷ niệm thành lập Quân Đoàn 4 , Quân Khu 4 vào ngày 20/10 / 1974 ( trùng ngày ra trường khóa 8bc) tại sân bay ngay trước trường trung học .

Nói chuyện với Anh một lúc rồi Anh bảo , sau này Anh không c̣n ở đây và thuyên chuyển xuống Long Mỹ , tỉnh Chương Thiện . Nghe đến đây , Tôi thấy cảAnh và Tôi có duyên với Long Mỹ .

Diễn hành ở cần thơ xong , Tôi trở về đơn vị đang đóng quân tại Kiên Hưng . Khoảng một tháng sau , tiểu đoàn 457 của Tôi cũng được lệnh tăng phái xuống mặt trận Long Mỹ v́ nhu cầu chiến sự ở đó.

Khi ở Huệ Đức , Tôi thú thật là Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp trong thời gian tập diễn hành ở đây . Tôi có quen một người con gái lớp 11 mà cho đến giờ này không quên được Nàng và có thể nói đây là mối T́nh đầu của Tôi , quên sao được ?

Sở dĩ Tôi thổ lộ tâm t́nh là mỗi khi nhắc đến Huệ Đức ( Thoại Sơn ) , Tôi lại nhớ đến người con gái đó và ước mong được gặp lại nhưng mong đợi đó không đến với Tôi và chỉ c̣n biết giữ trong ḷng những kỷ niệm thương mến đó mà thôi . Cám ơn Anh Viễn và xin ghi lại chút cảm xúc khi nhớ về Thoại Sơn , nơi có người Tôi thương ở một thời xa xưa .

Thoại Sơn : Mối T́nh Đầu

Tiểu đoàn 457 Sóng Thần của Tôi được lệnh trở về hậu cứ tại Long xuyên sau đợt tăng phái sáu tháng xuống quận Kiên Hưng thuộc tỉnh Chương Thiện .
Đại đội 3 của Tôi nhận được lệnh từ Tiểu Đoàn cắt cử một trung đội để phối hợp với các trung đội khác thuộc hai Tiểu Đoàn 455 và 456 nhận nhiệm vụ mới.

Đó là thành lập một đại đội diễn hành để tham gia vào cuộc diễn hành kỷ niệm ngày thành lập quân đoàn bốn, quân khu bốn vào ngày 26-10 ở Cần Thơ .

Sở dĩ Tôi cùng với một số sĩ quan đại đội khác được cắt cử hướng dẫn đại đội diễn hành là v́ chúng tôi mới tốt nghiệp trường Vơ Bị Thủ Đức không lâu , về cơ bản thao diễn vẫn c̣n nắm vững nên dễ dàng hướng dẫn các anh em binh sĩ thao dượt .

Thời điểm đó là vào khoảng đầu tháng mười , đại đội diễn hành được lệnh đến Quận Huệ Đức ( Thoại Sơn , núi sập ) v́ ở đây có một địa điểm rất thuận tiện cho việc thao dượt , đó là sân bay trực thăng nằm sát bên trường trung học . Đại đội diễn hành chúng tôi tạm thời đóng quân chung quanh quận Huệ Đức .

Tôi c̣n nhớ lúc đó trời mới vào thu . Những tỉnh thuộc vùng đồng bằng sông cửu long đang trong mùa nước nổi . Sân bay nằm trước trường trung học, bên kia là ruộng lúa . Hằng ngày khi thao dượt , nh́n thấy cánh đồng lúa đang trổ đ̣ng đ̣ng chạy xa tít tắp tự nhiên lại nhớ nhà . Những khi chiều về , nh́n ánh hoàng hôn trải dài trên cánh đồng giống như một tấm lụa đang phất phơ trước gió sao thơ mộng quá . Tôi lại h́nh dung ra ở một nơi xa ngút ngàn kia, có căn nhà của gia đ́nh Tôi đang ở đó đă làm ḷng bồi hồi và dâng lên một cảm xúc thật khó tả .

Đại đội diễn hành tạm thời đóng quân dọc theo bờ sông . Mùa này là mùa nước nổi và cũng là mùa thu nên hằng đêm , từng cơn gió lạnh thổi về làm tê tái cơi ḷng của những người lính xa nhà . Chỗ đóng quân mặc dù tương đối an ninh nhưng đại đội vẫn phải phối hợp với đơn vị nghĩa quân của quận chia phiên gác ở đây đó là nguyên tắc của người lính .

Lính tác chiến như chúng tôi mà được đóng quân ở một thị trấn tương đối an ninh là một hạnh phúc lớn . Ở đây , t́nh quân dân được thể hiện rất chân thành qua sự thương mến của những người dân ở đây . Đây cũng là thời gian cho anh em chúng tôi dưỡng quân sau những ngày tháng gian khổ trong rừng sâu .
Đối với những người lính độc thân như Tôi , phải nói đây là cơ hội “ rửa mắt” v́ biết rằng khi xong nhiệm vụ , Tôi phải trở về đơn vị cũ , thường th́ ở những nơi xa xôi hẻo lánh , thiếu bóng đàn bà . Chính v́ vậy nhờ những cơ hội như thế này , đôi khi lại có duyên được kết bạn với những người em gái hậu phương để cho con tim được sống trong mộng mơ rồi mang theo những lúc đi hành quân .

Thật vậy , đă có biết bao những chuyện t́nh của người lính trận đă được các văn nhân , thi sĩ ghi lại rất nhiều trong thời chiến . Có những chuyện t́nh rất đẹp và thơ mộng nhưng ngược lại cũng có những chuyện t́nh không thiếu đau thương và nước mắt .

Khi về đóng quân ở đây, Tôi cũng không nghĩ nơi đây sẽ là nơi trói buộc con tim của Tôi lại . Tôi nghĩ thân phận của những người lính trận nay đây mai đó , có lẽ ít người con gái nào dám chấp nhận là người yêu của lính thế nhưng điều này lại trái ngược với ư nghĩ của Tôi .

T́nh yêu đă đến với Tôi một cách bất ngờ giống như là giấc chiêm bao . Người ta thường nói , có duyên mới gặp , đủ nợ mới yêu …. Tôi cảm nhận được được điều này , bây giờ Tôi đă có duyên gặp được người và biết thế nào là nhớ , là thương . Tim Tôi đă bắt đầu rung động trước vẻ đẹp dịu dàng của người con gái và Tôi đă bước vào con đường t́nh yêu ngay từ phút giây đầu tiên gặp gỡ .

T́nh yêu là thế đó , chẳng có ai biết được , nó giống như một cơn gió lốc , bất ngờ thổi đến thật mănh liệt , mang đầy vị ngọt lẫn yêu thương để cho con tim ḿnh thổn thức .

T́nh đầu bao giờ cũng khó quên , đó là điều hiển nhiên chẳng ai chối căi điều này . Được cất giữ trong tâm hồn những kỷ niệm đẹp của một thời cũng là một niềm hạnh phúc của mỗi người chúng ta mỗi khi nhớ đến .

Gặp được người con gái Tôi thương trong dịp rất t́nh cờ . Hôm đó là ngày thứ sáu , đại dội diễn hành được nghỉ sớm xả hơi v́ đă tập dợt cả tuần lễ . Một số các Anh Em binh sĩ có gia đ́nh ở gần được phép về thăm nhà v́ đại đội diễn hành không trực thuộc của quận .

Chiều hôm đó , Tôi và thiếu úy Cương quê ở Quảng Nam không biết đi đâu . Cả hai đứa tôi chỉ có một điểm duy nhất để giải sầu đó là quán nước trước cổng trường . Đây cũng là nơi hai đứa chúng tôi có cơ hội ngồi ngắm những cô nữ sinh trong tà áo trắng thướt tha mỗi khi tan trường .

Cà phê và khói thuốc đă gắn liền với đời sống của những người lính chiến . Ngồi trong quán nước trước cổng trường ,Tôi và Cương thích tán gẫu , thả thính với cô Liên chủ quán để quên đi nỗi cô đơn . Đời lính nay đây mai đó là thế , được chiêm ngưỡng các bóng hồng , đó là niềm vui của chúng tôi .

Đang thả hồn theo khói thuốc th́ bỗng nhiên tiếng trống tan trường vang lên . V́ là buổi học ban chiều chỉ có một lớp mười một học thêm nên không mấy ồn ào như buổi sáng . Các nữ sinh trong tà áo trắng thướt tha đi ra khỏi cổng trường sao đẹp quá . Nh́n những tà áo trắng bay phất phơ trong gió chiều làm Tôi laị nhớ đến thủa học tṛ của Tôi ngày đó .

Quán nước trước cổng trường là một điểm lư tưởng cho các cô nữ sinh thích ăn hàng . Chẳng cần đợi lâu , nhóm nữ sinh tiến vào quán , tiếng cười nói rất hồn nhiên vang lên, làm át đi cả tiếng cô ca sĩ Phương Hồng Quế đang rỉ rả trong bài hát “Người yêu của lính” từ cái máy cắt sét của quán nước .

Tôi thấy vui lây v́ tính hồn nhiên rồi lại nhớ đến những đứa em của tôi đang tuổi học tṛ cũng như thế này đây . Tôi mỉm cười , thích ngắm nh́n dáng vẻ thơ ngây của các nữ sinh th́ bất chợt Cương đá vào chân Tôi rồi lên tiếng .

- Nè ! Mi có chấm được em nào chưa sao mà cứ ngây người ra thế ?

Tôi giật ḿnh v́ ồn quá , nhất là giọng nói miền trung của Cương khó nghe , không rơ nó nói ǵ . Măi sau Tôi hiểu ư và chọc Cương bằng tiếng của nó .

- Chừ ( bây giờ ) , có cơ hội rửa mắt tội ǵ Tau ( Tao )không chiêm ngưỡng ? mai mốt trở vào rừng biết ngắm chi mô (ai) … Cương biết Tôi hay chọc nên nó chỉ cười không nói .

Tiếng chọc ghẹo nhau của các cô mỗi lúc một lớn làm át đi tiếng nhạc . Cương hắng giọng ngầm nói cho các cô biết là trong quán c̣n có người ngồi nhưng h́nh như các cô chẳng cần để ư . Tôi lắc đầu nh́n Cương nói .

- Mày cũng biết , nhất quỷ nh́ ma thứ ba học tṛ , mà lại là học tṛ nữ , chuyện b́nh thường mà , để ư làm chi !

Tưởng nói cho vui nhưng không hiểu sao lại lọt vô tai của một cô đứng gần đó , Nàng liếc mắt nh́n hai đứa chúng tôi và nguưt dài . Thấy thế , Tôi làm bộ tṛn đôi mắt nh́n lại không ngờ chạm phải ánh mắt nàng . Nàng thuộc loại không phải vừa c̣n liếc xéo Tôi , rồi bỉu môi . Thay v́ tức giận Tôi lại nở nụ cười với nàng rồi gật đầu như thể không có ǵ . H́nh như nàng hiểu nụ cười của Tôi có hàm ư ǵ , Nàng thôi nh́n , dáng vẻ như mắc cở quay đi rồi nhập vào đám con gái đang đứng đợi lấy nước .

Tôi vội đứng dậy đến bên quầy lấy thêm gói thuốc, mục đích là để nh́n tận mắt người vừa liếc mắt với Tôi như thế nào . Thấy Tôi tiến lại , có lẽ Nàng hiểu ư nên vội vàng tránh ra xa và đi lại bàn ngồi với mấy người bạn nhưng đôi mắt vẫn liếc nh́n về phía Tôi . Lấy gói thuốc xong , Tôi làm bộ đi ngang chỗ Nàng ngồi nhưng Nàng biết ,vội lấy nón che mặt . Tôi chợt nghĩ .

– À ! th́ ra cũng biết mắc cở đây ?

Trở về bàn , Cương nh́n Tôi và hỏi .

– Nh́n rơ mặt không hỉ ?

Tôi cười cười trả lời .

– Thấy có một bên , mà h́nh như nàng mắc cở ǵ đó mày .

Khoảng mười phút sau , đám con gái rời quán nước , tiếng cười nói lại vang lên , Nàng cũng đứng dậy vội bước nhanh ra khỏi quán nhưng không quên liếc nh́n Tôi . Cương vừa nhả khói thuốc vừa nói.

- Tau thấy Nhỏ đó đẹp nhưng có vẻ khó chịu với mi , chắc v́ câu nói của mi lúc năy, nhỏ nghe được .

Tôi nâng ly cà phê rồi lên tiếng .

- Có ǵ đâu , h́nh như nhỏ cũng biết sợ !

Cương dụi tàn thuốc nói .

– Con gái ở xứ này sao dễ thương hỉ ? không như con gái xứ tau !

Nghe Cương nói thế , Tôi cười thêm vào

– Ừ ! Tao bắc kỳ nhưng cũng phải công nhận gái Nam Kỳ dễ thương thật .

Cương đưa ly cà phê lên nhấp môi nói tiếp .

– Nè ! Tau thấy Mi hiền quá , tại Tau có người yêu rồi chứ không ….…

Không để cho Cương nói hết câu , Tôi xen vào .

– Mày biết tính tao , không có lăng nhăng vả lại quan niệm của tao khi ḿnh đă thương ai đó th́ phải có trách nhiệm chứ đừng nghĩ kiểu qua đường, thất đức lắm . Cương hiểu Tôi nói ǵ và không ư kiến ǵ thêm .

Tia nắng buổi chiều cũng vừa tắt trên hàng cây khô trụi lá ở con đường trước quán nước . Từng cơn gió lạnh từ phía sông ùa về , Tôi và Cương đứng dậy ra về nhưng không quên nói lớn cho cô chủ quán biết .

- Ghi sổ cho tụi Anh nhé Liên . Tụi Anh về đây !

- Dạ !.
***
Mấy ngày sau , cũng vào một buổi chiều sau khi thao dượt ,Tôi và Cương ghé quán uống cà phê như thường lệ . Tôi lân la đến nói chuyện với Liên , thấy Tôi tiến đến , Liên liền hỏi .

- Anh cần ǵ nữa …Tôi trả lời.

- Không Liên à ! Anh muốn hỏi thăm Em một chút được không . Em có biết cô nữ sinh gầy gầy , mang cái nón có quai màu xanh lá cây , tóc ngang vai …. ? không để cho Tôi mô tả thêm , Liên xen vào .

- Ở trường này có đến hằng mấy chục cô , Anh hỏi thế Em biết đâu mà trả lời .

Tôi thấy Liên nói đúng nhưng chưa nghĩ ra phải nói thế nào th́ bất chợt Liên nói .

- Có phải Anh muốn hỏi cô học lớp buổi chiều đúng không ?

Tôi mừng thầm trả lời .

- Đúng rồi ! Liên cười nh́n Tôi .

– Ai em không biết chứ mấy cô lớp mười một Em rành lắm , vào đây hoài . Cô có mái tóc chấm vai , hay đội nón quai màu xanh lơ là hoa khôi của lớp đấy .

Tôi nh́n Liên rồi à một tiếng .

- Th́ ra ! Mà Liên có biết tên là ǵ không ?

Liên Nheo mắt nh́n .

- Anh hỏi tên làm ǵ ? Tôi trả lời .

- Ơ hay ! hỏi cho biết ! Liên vẫn nh́n Tôi chằm chằm vẻ ngạc nhiên rồi nói .

- Tên Loan , lớp mười một . H́nh như cũng có mấy ông sĩ quan ở quận trồng cây si đấy nhưng …

Tôi chợt nghĩ , Hèn chi Nàng có vẻ hơi kiêu …..Tôi hỏi thêm.

- Nhưng sao vậy Liên .

Liên vừa pha cà phê cho khách vừa nói .

- Ơ ! cái Anh này , Anh đi gặp người ta rồi hỏi, sao hỏi Em? . H́nh như Liên thấy gương mặt buồn so của Tôi , Nàng nói thêm

- Chiều nay cũng có lớp nữa đấy , bộ cũng muốn trồng cây si hả ?

Tôi liếc nh́n Liên cười cầu tài rồi nói .

- Ừm , ừm … mà Liên có quen với cô đó không ?

Liên trả lời .

- Em bán quán ở đây đă mười năm rồi , học sinh ở đây Em đều biết hết , nếu muốn trồng đậu , trồng bắp hay ǵ đó th́ Em giúp cho , chứ cây si th́ có người trồng rồi đấy .

Tôi cười nói .

- Anh chả dám trồng ǵ đâu , sợ mai mốt bắt rễ ở đây , dứt không lên …. Hỏi cho biết vậy mà !

Liên thấy Tôi vui , nói thêm .

- Thôi được rồi để Em t́m cách nhắn cho .

Nh́n đồng hồ c̣n sớm Tôi nói .

- Cám ơn Liên ,Vậy chiều nay Anh trở lại, Liên giúp Anh nhé .

Tôi và Cương đứng dậy ra về cũng không quên ca lại bài ca .

- Ghi sổ tiếp nhé Liên , tuần tới tụi Anh mới lănh lương !
***
Đơn vị Tôi về đây nhưng không hoàn toàn trực thuộc vào quận nên các binh sĩ tạm căng lều nằm dọc theo con hương lộ phía bên bờ sông . Nh́n đồng hồ hăy c̣n sớm ,Tôi nằm trên chiếc vơng đong đưa rồi suy nghĩ mông lung . Đời lính trận nay đây , mai đó không ở nơi nào nhất định nếu cứ như thế này làm sao mà kiếm được mảnh t́nh vắt vai chứ đừng nói chi mơ ước có được mái ấm gia đ́nh .

Nằm đong đưa theo nhịp vơng được mắc vào hai thân cây mù u bên cạnh bờ sông . Tôi thả hồn , ngước mặt nh́n những áng mây trắng đục đang lững lờ trên bầu trời mà ḷng buồn hiu . Ứớc mơ có được một bóng hồng để cho đời bớt cô đơn , cho con tim biết thưởng thức thế nào là nhớ, là thương nhưng sao khó quá . Nếu cứ như thế này Tôi đành phải ôm nỗi cô đơn đến già mất thôi .

Từ lúc bắt gặp ánh mắt Nàng , Tôi như người mất hồn , h́nh bóng nàng cứ in đậm trong tâm hồn . Đôi lúc Tôi tự hỏi , có phải ḿnh đang đi vào con đường “ t́nh yêu” hay không ? v́ thấy tim rạo rực mỗi khi nhớ đến . Hỏi nhưng chẳng thể trả lời được !!!! .

Buổi chiều mùa thu ở con phố nhỏ này buồn lắm . Tôi nằm đong đưa trên vơng Làn gió mát từ dưới sông thổi lên làm Tôi quên đi những mệt nhọc sau những giờ tập dượt nhất là tâm hồn thấy vui khi nghĩ đến buổi gặp mặt chiều nay .

Đă nhiều lần Tôi cũng ước ao có được một bóng hồng cất giữ trong tim ngay từ khi bước vào tuổi biết buồn nhưng sao khó quá . Bây giờ với thân phận của những người lính trận như Tôi sao mơ ước này càng xa vời hơn .

Tôi rất hiểu và chứng kiến hằng ngày về biết bao mối t́nh của người trai thời loạn với em gái hậu phương khi chấp nhận làm người yêu của lính , t́nh yêu này thật mong manh .Có những chuyện t́nh vội vă đến rồi đi , để lại nhiều đau thương và nước mắt cho người ở lại . Có những chuyện t́nh thật thơ mộng dệt nên duyên vợ chồng nhưng cũng đầy ắp những lo lắng .

Cơn gió chiều hiu hiu đă ru Tôi vào giấc ngủ muộn và lôi kéo Tôi vào giấc mộng thật đẹp . Giấc mơ về một đám cưới mà chính Tôi là chú rể cho đến khi con đ̣ máy dưới sông chạy ngang qua, rú ga đă làm Tôi tỉnh giấc . Tôi tiế cố h́nh dung để nhớ lại cô dâu trong giấc mơ đứng bên Tôi là ai nhưng chẳng thể nào nhớ ra được .

***

C̣n nửa tiếng nữa lớp học mới tan , Tôi vẫn ngồi chỗ cũ trong quán , buổi chiều vắng khách . Liên đến ngồi chung bàn hỏi chuyện .

- Anh Cương sao không đến ?

Tôi nh́n Liên cười rồi bảo .

- Lần đầu đi làm quen với người đẹp mà đi hai đứa làm sao ăn nói .

Liên cười và bảo .

- Gớm ! lần đầu có ǵ đâu mà phải lo dữ zậy . Em nói trước cho Anh hay , hoa khôi chứ không phải tầm thường đâu nhá . đừng để bị té , đau lắm đấy !
Tiếng trống trường vừa báo kết thúc giờ học , chẳng phải chờ lâu những cô nữ sinh trong tà áo dài trắng tha thướt đang ra khỏi cổng trường . Từ quán nước ,Tôi để mắt theo dơi v́ chỉ duy nhất có một lớp mười một học thêm nên không khó để nhận ra Nàng . Khi đi ngang qua quán nước , Nàng không vào như Tôi và Liên trông đợi , Nàng vẫn bước đi trên con đường và vẫy tay chào những người bạn cùng lớp .Tôi hơi thất vọng , ḷng buồn và muốn bỏ ra về rồi chợt nhớ .

– Có lẽ nào Liên nói đúng ! Hoa khôi ….. Tự nhiên bao ước mơ mấy ngày nay đều tan biến cuốn đi như những chiếc lá vàng rơi rụng trước sân kia khi cơn gió thu ùa về .

Trời đă về chiều , Tôi cảm thấy thất vọng ê chề , lặng lẽ đứng dậy chào Liên rồi ra về . Liên thấy vẻ mặt không vui của Tôi định nói điều ǵ nhưng lại thôi , chắc Liên hiểu tâm trạng của Tôi trong lúc này . Chờ người nhưng người nào có biết .

Tôi thả bộ xuống tiệm ăn ở cuối dăy phố gần văn pḥng quận định kiếm ǵ ăn rồi trở về chỗ đóng quân . Đang đi , t́nh cờ bắt gặp Nàng đi ra từ hiệu sách gần đó . Tự nhiên tim Tôi lại đập liên hồi , vừa đến nơi cả hai đứa nh́n nhau . Tôi chẳng nói được lời nào chỉ biết nh́n rồi Tôi gật đầu chào , chân vẫn bước đi . Nàng cũng vậy nhưng ánh mắt thật dịu hiền làm Tôi thấy có ǵ quyến luyến . Định lên tiếng nhưng chẳng biết mở lời như thế nào . Tôi tự trách ḿnh sao vụng dại quá , đến những lời xă giao căn bản mà cũng chẳng nói được . Nàng vẫn tiếp tục bước đi Tôi lấy hết can đảm cố bước song song và gọi tên Nàng .
– Loan ! nhưng nhỏ xíu . Nàng vẫn bước cho đến khi Tôi gọi lớn .

– Loan !

Nàng quay qua nh́n Tôi mỉm cười và hỏi .

- Ủa ! Sao Anh biết tên Em ?

Tôi cười và bảo .

- Loan là hoa khôi lớp mười một của trường, ai mà chả biết tên .Mở lời chỉ có thế Tôi không nói thêm được điều ǵ .

Nàng mở to đôi mắt ngạc nhiên nhưng vẫn bước đi không nói . Tôi tự trấn an ḿnh , Nàng đă chịu trả lời , không đuổi có nghĩa là Nàng không ghét . Tôi vẫn bước song song , liếc nh́n nàng và nói .

- Loan cho phép Tôi cùng đi chung một đoạn đường được không ?

Nàng im lặng kéo vành nón che mặt rồi trả lời .

- Ơ hay ! đường rộng thênh thang đâu có ai cấm Anh mà Anh phải xin phép .

Hơi quê , Tôi mạnh dạn thêm vào .

- Loan nói thế … là cho phép rồi phải không ? cám ơn Loan nhé . Tôi tên Luyện , rất hân hạnh được làm quen với Loan

Nàng nghiêng vành nón nh́n Tôi cười và bảo .

- Tên Anh ai mà không biết .

Tôi giật ḿnh , một cảm giác lâng lâng dâng trào trong tim và nghĩ rằng ,chắc nàng cũng để ư đến ḿnh . Tôi nh́n Nàng và hỏi .

- Ủa ! sao Loan biết tên Tôi vậy .

Loan mỉm cười nói .

- Bộ tên thêu trên túi áo không phải là tên Anh sao ?

Tôi sực nhớ ,Thế là Tôi thua nàng và giữ im lặng cho đến khi Nàng rẽ vào con đường dẫn vào trong văn pḥng quận . Theo nàng môt quăng đường, định nói vài câu nhưng chẳng hiểu sao lời hay ,ư đẹp đă soạn sẵn trong đầu không cánh mà bay ,tới khi nàng rẽ vào con ngơ ,mở cửa bước vào nhà, Tôi ngỡ ngàng , lúc đó Nàng không quên nh́n Tôi mỉm cười và cánh cửa nhà Nàng khép lại .
***
Một hai ba bốn , một hai ba bốn bước đều bước …. Này bao hùng binh tiến lên , bờ cơi vang lừng câu quyết chiến , bước chân đi …

Đại đội tập diễn hành vừa bước theo nhịp vừa hát vang dội cả một vùng . Những người dân địa phương đứng xa xa nh́n đoàn diễn hành thầm phục như thể chưa bao giờ thấy các người lính trận đi đều bước như thế . Trong sân trường , các học sinh vui cười và vỗ tay cùng với nhịp đi quân hành . Tôi liếc nh́n , thấy Loan cũng đang đứng cùng với các học sinh . Khi ánh mắt Nàng bắt gặp ánh mắt của Tôi và lúc đó tự nhiên tim Tôi rộn lên niềm vui sướng , chân bước lỗi nhịp cho đến khi tiếng cười của binh sĩ trong hàng vang lên làm Tôi …..

Mười hai giờ trưa tiếng trống tan trường vang lên cũng là lúc đại đội được nghỉ trưa . Tôi và Cương lại ghé qua quán nước của Liên . Cũng như mọi ngày , đám nữ sinh ùa vào quán nói cười như đàn ong vỡ tổ . Tôi cố dơi mắt t́m kiếm xem Loan có ở trong đám con gái đó không nhưng chẳng thấy . Tôi vội bước ra khỏi quán nh́n về con đường phía trước và nhận ra bóng của Nàng . Tôi vội vàng chạy theo , khi đến nơi Tôi khẽ gọi tên Nàng .

- Loan !

Nàng quay lại mỉn cười rồi bước chậm lại cho đến khi Tôi đến bên . Nàng nói.

- Anh lại muốn đi chung đường nữa phải không ? Hôm qua có mấy người quen thấy Anh đi chung với Loan họ to nhỏ là …Loan bỏ lửng câu nói . Tôi hỏi .

- Là ǵ vậy Loan .

Nàng im lặng ,một lúc sau nàng bảo .

- Thôi ! Anh đừng theo Loan như thế , mấy ngày nữa cả quận sẽ đồn ầm lên đấy , Mẹ Loan mà biết được chắc không hay đâu .

Tôi hơi buồn, ư nghĩ chợt thoáng trong đầu , có khi nào đây là cái cớ Nàng đưa ra để ḿnh đừng theo Nàng nữa hay …. Tôi không muốn nghĩ ǵ thêm và trấn an Nàng .

- Cám ơn Loan , từ nay Anh sẽ không theo Loan như thế này nữa đâu , nhưng Loan có cho phép Anh gặp nói chuyện với Loan được không ?

Nói câu này Tôi cố ḍ phản ứng của Nàng như thế nào , nếu Nàng từ chối không muốn gặp có nghĩa là Tôi “ rớt” thế nhưng chẳng cần đợi lâu Loan lưỡng lự đôi chút rồi nói .

- Anh gặp Loan ngoài quán nước trước cổng trường cũng được .

Thế con tim đang âu sầu đă vui trở lại . Tôi bạo dạn nói với Loan .

- Anh cảm ơn Loan nhiều nhé , có lẽ đây là lần đầu tiên Anh cảm nhận được thế nào là ……nói được tới đây , tự nhiên lưỡi Tôi cứng đơ . Loan nh́n qua ,

Nàng mỉm cười về sự ngu ngơ , khờ dại hiện trên khuôn mặt của Tôi rồi Nàng rảo bước . Thế là chuyện t́nh của chàng lính trẻ và cô nữ sinh bắt đầu từ đó .
***
Vào một buổi chiều , đại đội vừa mới diễn tập xong ,Tôi ngồi đợi Loan ở quán nước vẫn như mọi khi . Chưa đốt hết điếu thuốc , Loan từ trong lớp học đi ra. Tôi đứng dậy khỏi quán đến đón Nàng , vừa gặp nhau , Loan mỉm cười và nói .

- Anh chờ Em có lâu không , chiều nay thầy dậy thêm giờ v́ ngày mai thầy bận nên lớp tan hơi trễ

- Không sao , Anh cũng vừa xong , mới vào quán th́ thấy Em ra .

- Anh à ! chắc hôm nay Em không gặp Anh được đâu , Em phải về để đưa mẹ ra bến xe . Mẹ về cần thơ thăm ông cậu .

Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng v́ không được nói chuyện với Loan . Thấy vẻ mặt buồn của Tôi , Loan ghé tai nói nhỏ .

- Anh gặp Em tối nay được không ?

Đang như sắp chết đuối , lại nắm được chiếc phao Tôi vui mừng và hỏi Loan .

- Thật không , gặp Ở đâu ?

Loan thấy sự chân thành của Tôi , Nàng lấy ra một lá thư và dặn Tôi rằng .

- Anh không được đọc bây giờ , khi nào Anh trở về chỗ đóng quân Anh mới được đọc .

Cầm lá thư màu hồng trong tay mà ḷng rộn ră niềm vui . Đây là lần đầu tiên Tôi được người con gái trao thư . Đă gần hai mươi lăm tuổi đời Tôi cố t́m cho ḿnh một mối t́nh nhưng chẳng được . Thời trung học tim Tôi cũng bắt đầu thấy rung động khi nh́n vẻ đẹp của phụ nữ nhưng v́ nhát quá nên chỉ biết mơ mộng vậy thôi . Ngày đó chẳng có cô nào chịu làm bạn chứ đừng nói là người yêu v́ Tôi vừa xấu lại cù lần nên nỗi cô đơn cứ âm thầm theo Tôi . Không hiểu sao , từ ngày nhập ngũ , ăn cơm nhà bàn , làm bạn với dân tứ xứ Tôi hơi bạo dạn một chút và kết quả , bây giờ Tôi đă có một người con gái để ư và trao cho lá thư t́nh , đây là niềm hạnh phúc lớn nhất sau bao năm mơ ước . Giờ Tôi đă hiểu ra thế nào là nhớ nhớ , thương thương .
***
Vạt nắng chiều mùa thu vẫn c̣n vờn trên gịng sông theo lượn sóng nhấp nhô sao đẹp quá . Nắng vừa đủ ấm để sưởi tâm hồn Tôi, từng cơn gió nhẹ thổi về làm rơi rụng những chiếc lá c̣n sót lại trên hàng cây hai bên đường , bay là đà tạo thành một bức tranh đẹp mắt , sống động .

Tôi nằm đong đưa trên chiếc vơng đọc lá thư của Loan , lời lẽ đong đầy những thương mến dành cho Tôi . Loan bảo ,ngay từ ngày khi đơn vị đến đây ,Nàng đă để ư đến Tôi từ buổi đầu tiên khi ngồi trong quán nước . Đă mấy lần đi qua , Nàng liếc mắt nh́n đưa tín hiệu nhưng sao Tôi vẫn thờ ơ hay là không hiểu . Nàng trách Người ǵ mà hững hờ quá vậy . …..Cuối thư nàng dặn , đợi Anh tám giờ tối nay , Em sẽ kể hết cho Anh nghe . Ghét Anh ghê …. chờ Anh !

Tôi đọc lá thơ mấy lần đến thuộc từng chữ . Bây giờ Tôi thật sự hiểu thế nào là thương là nhớ . cảm nhận được cảm xúc của một người mới bước vào yêu . Tôi cất lá thư vào túi bên trái nằm ngay trái tim như cất giữ một kỷ niệm thật chặt vào trong trái tim ḿnh vậy .

Buổi chiều mùa thu sao thơ mộng quá . Tôi thật sự cảm nhận được hạnh phúc trong tâm hồn về lần đầu khi bước vào yêu . Ngước nh́n lên hàng cây trụi lá , Tôi thấy đôi chim sẻ đang chiêm chiếp gọi nhau , một con từ đâu bay lại ,đậu trên cành cây khô với con kia rồi tỉa lông cho nhau khiến tâm hồn Tôi rộn ră niềm vui và nhớ đến giây phút gặp Loan trong đêm nay .” Đợi anh tám giờ tối nay , Em chờ Anh” ….

Vạt nắng chiều vừa chợt tắt , vài phút sau ngọn đèn đường cũng bật sáng . Các hàng quán hai bên đường cùng với tiếng nhạc vang lên . Làn gió mát từ gịng sông thổi lên làm Tôi thấy dễ chịu . Có niềm vui nào vui cho bằng đêm nay , đêm mang t́nh yêu tới . Ôi ! đời sao đáng yêu quá .
***
Tám giờ ! Trời cuối thu hơi se lạnh ,Từ chỗ đóng quân chỉ cách nhà Loan không xa , vẫn mang trên người bộ áo lính , Tôi thả bộ theo con phố dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn đường , những quán ăn ,quán cà phê thưa khách vào ban đêm v́ lư do an ninh . Khi rẽ vào con đường đi vào văn pḥng quận , Tôi thật hồi hộp nhưng vẫn c̣n nhớ rơ căn nhà của Nàng có cánh cửa ra vào sơn màu xanh da trời v́ Tôi đă quen khi đi với Nàng về lúc tan trường . Định đưa tay gơ cửa th́ Nàng xuất hiện ,Tôi giật ḿnh khi thấy Nàng , đôi mắt long lanh Nàng nh́n Tôi , nở nụ cười mời tôi vào nhà . Tôi liếc mắt nh́n chung quanh và thầm thán phục về cách trang trí trong căn nhà . Nh́n Nàng Tôi thấy một vẻ đẹp duyên dáng , dịu dàng trên gương mặt, mái tóc được búi cao để lộ nước da trắng ngần làm Tôi ngây ngất đứng nh́n , nàng hiểu ư và lên tiếng .

- Mời Anh ngồi , Anh uống nước hay cà phê để Em pha .

- Cám ơn Em , được gặp Em như thế này là hạnh phúc lắm rồi , chắc Anh không uống ǵ đâu .Nàng ngồi xuống , nh́n Tôi và nói

- Sở dĩ Em mời Anh đến nhà là v́ Em không muốn ngày nào Anh cũng theo Em , người dân ở đây…. Chưa để nàng nói hết Tôi bảo .

- Anh hiểu điều này , mà Anh đến đây vào lúc này có …..?

- Anh đừng lo , không sao đâu ? Nàng đáp .

Ngồi đối diện với Nàng kể về gia đ́nh .

- Ba em đi làm xa , chỉ có Mẹ ở đây , Em là con độc nhất . Hồi nhỏ, Ba Mẹ gởi Em vào nội trú với các Sơ đến hết bậc tiểu học , Mẹ ở một ḿnh buồn nên xin Em ra khỏi nội trú và về đây học . Em cũng thương Mẹ nên không muốn rời xa mặc dù cũng nhớ nội trú …

Tôi ngồi nghe và nh́n khuôn mặt kiều diễm của nàng dưới ánh sáng của ngọn đèn mà ḷng rung động và Tôi cũng kể cho nàng nghe về gia đ́nh của Tôi .Nàng lắng nghe từng chút và biết Tôi là người công giáo nên nàng trấn an .

- Em cũng học nhiều về đạo khi ở trong nội trú với các sơ , khi nào có dịp Em sẽ cho Anh xem những tấm ảnh chụp khi c̣n trong nội trú .

Có lẽ Nàng đọc được ư nghĩ của Tôi khi thương một người khác đạo nên nàng đă trấn an như vậy .

Tôi liếc nh́n thấy cây đàn dương cầm , Nàng hiểu ư nên bảo .

- Em học nhạc từ các sơ đấy , cũng biết chút về đàn piano.

Tôi nh́n Nàng rồi khen .

-  Em nhiều tài nhỉ , đă là Hoa khôi mà gỏi đàn như vậy chắc có nhiều con tim chết v́ …..

Mắt Nàng mở to nh́n Tôi mỉm cười và nói .

- Anh qúa khen, Em cũng chỉ như bao nhiêu cô gái khác mà thôi .Tại Em mê nhạc từ hồi c̣n nhỏ .

- Tiếc nhỉ ! Anh không ở đây lâu để được nghe Em hát .Em có thể hát cho Anh nghe bây giờ được không ? khi Tôi hỏi .

Nàng lưỡng lự đôi chút nhưng cuối cùng cũng đứng dậy , đi đến cây đàn và bảo .

- Anh lại ngồi đây với Em , Em sẽ đàn và hát cho Anh nghe nhưng không được phê b́nh đấy . Mười ngón tay mềm mại lướt trên phím đàn và Nàng hát vừa đủ nghe .

“Đêm qua mơ dáng Em đang ôm đàn d́u muôn tiếng tơ , không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ , mái tóc nhẹ rung , trăng vờn làn sóng . yêu ai Anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa vời ….. Dư âm tiếng hát reo lên trong ḷng anh bao nhớ nhung . Đê mê ḷng nhớ đêm qua giấc mơ môi em hé rung . Anh muốn thành mây , nương nhờ làn gió . Đưa anh tới cơi mơ hồ nào đây muôn kiếp bên nàng .“

Loan nh́n Tôi với ánh mắt long lanh khi tiếng đàn vừa dứt . Tôi bạo dạn dang ṿng tay gh́ sát nàng vào ḷng , Loan ngả đầu vào ngực Tôi ,ngước mắt nh́n và nụ hôn đầu đời của người lính trẻ và cô học tṛ đă trao cho nhau trong đêm thanh vắng .

Nh́n đồng hồ đă hơn mười một giờ khuya , sắp đến giờ giới nghiêm . Tôi vội đứng dậy xin phép ra về , Loan vội vào pḥng , lấy ra một kỷ vật , Nàng bắt Tôi đứng yên , quấn chiếc khăn quàng vào cổ cho Tôi và dặn .

- Em tặng Anh làm kỷ niệm ngày ḿnh yêu nhau , Anh nhớ mang cho ấm khi trở về đơn vị , dù Em không được ở gần bên Anh trong thời gian này nhưng Em gởi cả tâm hồn Em trong chiếc khăn này đấy .

Tôi ôm Nàng vào ḷng và nụ hôn thứ hai trong đêm đă đưa hai đứa ch́m sâu vào bến bờ hạnh phúc .

- Loan ! Anh yêu Em ,Anh sẽ trở về thăm Em khi có phép .

***
Đoàn xe GMC đang đợi chúng Tôi lên đường v́ thời gian diễn tập đă hết . Sau khi điểm danh quân số chúng tôi bước lên xe . Gia đ́nh vợ con của anh em binh lính và dân chúng đứng hai bên đường vẫy tay chào đưa tiễn . Tôi bồn chồn v́ không thấy Loan mặc dù tối qua Nàng hẹn sẽ đến tiễn Tôi .

Tiếng c̣i xe vang lên báo hiệu cho đoàn xe chuyển bánh th́ cũng là lúc Loan đến . Tôi bảo binh nhất Hạnh lái xe ngừng lại, vội vàng nhẩy xuống . Loan đến bên và trao cho Tôi chiếc giỏ trong chứa nhiều đồ ăn , Nàng nh́n Tôi mà nước mắt đong đầy chỉ nói được mấy lời .

- Anh đi b́nh an nhớ viết thư về cho Em ., Em chờ .

Tôi muốn ôm Nàng và gửi cho Nàng t́nh Tôi bằng nụ hôn nhưng lại sợ , đến khi các anh em trên xe vỗ tay và hô to “Tới đi Ông Thầy” Tôi mới rón rén đến sát bên nhưng chỉ dám ôm Loan nhẹ rồi nói .

- Loan ! Anh thương Em , nín đi đừng khóc nữa ,đợi ngày Anh trở lại …..nói được có thế , cổ họng Tôi nghẹn đứng cùng lúc đó tiếng c̣i xe lại vang lên , Tôi buông ṿng tay , sách giỏ đồ Loan tặng , leo vội lên xe và xe từ từ lăn bánh .

Tôi cố ngước nh́n về phía sau , vẫy tay chào ,bỏ lại sau lưng biết bao những nỗi nhớ niền thương cho đến khi bóng dáng Loan nhỏ dần . Tự nhiên tâm hồn Tôi dâng trào một nỗi buồn vời vợi . Tôi hiểu được thế nào là chia ly là xa cách khi vừa mới t́m được t́nh yêu đầu đời của người lính trận như Tôi .

Sau buổi lễ diễn hành , Tôi trở về đơn vị và nhận được sự vụ lệnh của tiểu đoàn thuyên chuyển Tôi qua đại đội 3 làm đại đội phó . Tôi thật sự lo lắng v́ chân ướt chân ráo đến đơn vị mới . Vừa nhận đơn vị được đúng một tuần , Đại đội Trưởng cắt Tôi đến một tiền đồn cách quận Kiên Hưng khoảng bẩy cây số để thay thế cho đơn vị bạn . Cũng may Tôi gặp được Chuẩn úy An là trung đội trưởng cùng đi với Tôi . Thấy Anh là người đồng hương , quê ở Cái Sắn nên Tôi rất an tâm . Khi hỏi ra mới biết là chúng Tôi từng học chung trường Sao Mai của Cha Do ( đầu kinh Đ) vào những năm 63-64 .

Cả tháng trời ở đây ngoài những cuộc hành quân mở đường mỗi khi Tiểu Đoàn ban lệnh xuống Đại Đôi , Anh em binh sĩ có nhiệm vụ giữ an ninh cho tuyến đường giao thông trên sông cái lớn . Chỗ đóng quân chung quanh lưa thưa chỉ có vài nhà dân mà hầu hết theo cả hai bên . Ban ngày theo quốc gia , ban đêm thuộc về quân giải phóng . Chính v́ vậy mà anh em chúng tôi hết sức cảnh giác , canh pḥng rất nghiêm ngặt .

Nơi tiền đồn ,Tôi nhớ Loan da diết nhưng chẳng biết làm ǵ hơn . Mấy lá thư Tôi viết vẫn c̣n nằm im trong ba lô v́ chưa có phương tiện gởi đi . Ở tiền đồn này , khi màn đêm buông xuống là anh em chúng tôi bắt đầu lo sợ , không biết giờ nào sẽ bị địch tấn công . Có nhiều đêm Tôi thức trắng đêm , ngồi hằng giờ với anh em ở vọng gác mà thương cho đời lính

Mỗi khi đêm về , một ḿnh ngồi trên nóc hầm trú ẩn ,cảm xúc lại trào dâng khi nhớ đến Loan , biết bao kỷ niệm của những giờ phút bên nhau cứ ùa về như thác lũ . Chiếc khăn quàng Loan tặng , một kỷ vật mà Tôi luôn quấn trên cổ hằng đêm ,Tôi nâng niu để t́m chút hơi ấm như thể Loan đang ở bên cạnh .

Vào những lúc đêm khuya thanh vắng , Tôi chỉ biết sống trong những kỷ niệm , nhớ ṿng tay đong đầy t́nh yêu , nhớ những giờ phút quyến luyến bên nhau , nhớ những ân t́nh hai đứa trao cho nhau nhất là hai nụ hôn mà lúc nào cũng ẩn chứa trong tim chẳng thể nào quên được và c̣n tram ngàn nỗi nhớ khác . Cuộc đời của những người lính trận là thế đó , đi chiến đấu nhưng luôn mang h́nh bóng của người yêu bé bỏng trong ḷng để làm niềm vui trong lúc hành quân .

Mấy ngày cuối năm , t́nh h́nh chiến sự hơi sôi động trên toàn miền Nam . Từ ngày tăng phái xuống quận Kiên Hưng đến nay , thường th́ cứ vài ngày lại có những cuộc pháo kích vào chỗ các đơn vị đóng quân nên lệnh hành quân mở đường hằng ngày được ban ra để bảo đảm an ninh trong vùng và yểm trợ cho đơn vị bạn .

Vào một buổi sáng sớm , khi nhận lệnh hành quân mở đường cho đơn vị bạn . Hơn ba tiếng đồng hồ len lỏi trong đám rừng dừa nước , những bụi ô rô śnh lầy . Vừa qua khỏi , th́ tiếng máy PRC 25 rè rè vang lên.

- Đại Bàng gọi Lê Lai , Đại Bàng Gọi Lê Lai nghe rơ trả lời .( Tôi tên Luyện và mật mă của Tôi là Lê Lai ) Út truyền tin giao ống liên hợp cho Tôi ,

- Lê Lai nghe …. Đại Bàng .

- Báo cáo Lê Lai có Báo Xuân .

Tôi suy nghĩ và chợt nhận ra , “báo xuân” ở đây là “bà xă” bởi v́ đă mấy lầnTôi nghe Út truyền tin nhận mật khẩu này cho Anh Em trong đơn vị khi Vợ họ xuống thăm . Ḷng thấy băn khoăn , lo lắng , Tôi làm ǵ có vợ mà bên Ban Chỉ Huy báo như thế rồi trả lời .

- Lê Lai nghe rơ , sẽ đọc báo xuân sau !

Đưa ống liên hợp lại cho Anh Út , Tôi ngồi trên mô đất suy nghĩ miên man và đoán ṃ , chẳng lẽ Loan !!!!! rồi lại nghĩ ,đại đội có lầm không đấy , đang lo lắng th́ tiếng máy Prc 25 lại rè rè vang lên

- Đại Bàng gọi Lê Lai nghe rơ trả lời .

Tôi vội nhấc ống liên hợp trả lời .

- Lê Lai nghe ….

- Cho con cái …. zu lu .( đi về ).

Trao ống liên hợp cho Út , Tôi bảo chuẩn úy An , cho người đi lên toán tiền sát , chuẩn bị zu lu.

Hai tiếng sau , đơn vị về tới chỗ đóng quân . Từ xa xa Tôi thấy thấp thoáng bóng phụ nữ , vừa tới Tôi nhận ra đó chính là Loan .Tôi sững sờ không tin vào mắt ḿnh . Chưa kịp nói lời nào Nàng đă chạy đến định ôm Tôi nhưng khựng lại khi nh́n bộ đồ của Tôi dính đầy śnh . Tôi mỉm cười hỏi Nàng .

- Làm sao Em biết Anh ở đây mà đến thăm , Em có khỏe không ?

Loan nh́n Tôi trong đôi mắt rướm lệ và nói .

- Em lên hậu cứ ở “Chắc Cà Đao” hỏi thăm đường đi để đến thăm Anh , cũng may hôm nay có chuyến chuyển đồ quân tiếp vụ xuống tiểu đoàn. Ngồi đợi, Em gặp được một chị ,khi nói chuyện với nhau mới biết là vợ của ông đại úy đại đội trưởng của Anh , Chị cũng xuống thăm chồng . Thế là hai chị Em cùng đi với nhau chứ một ḿnh Em làm sao biết đường mà tới đây . Tôi dẫn Loan về căn hầm rồi nói .

- Em ngồi trong này , đợi Anh đi tắm và thay đồ nhé .

Lần đầu tiên Loan đến nơi tiền đồn của Lính , Nàng bỡ ngỡ và cảm thương cho những người lính trận ngày đêm sống trong căn hầm ẩm thấp , ngoài cái ba lô , vài bộ đồ trận chẳng c̣n vật dụng ǵ khác .. Trở lại căn hầm , Tôi thấy Loan đang gấp lại mấy bộ đồ , mùng mền , tự nhiên thấy thương Nàng hết sức . Tôi ngồi xuống bên cạnh , dang ṿng tay kéo Nàng lại và bảo .

- Sao Em liều thế , mới mấy bữa trước đồn bị pháo , đạn rớt ở băi sậy ngoài kia . Anh lo cho Em , chỉ sợ có chuyện ǵ xảy ra không biết tính làm sao . Mà Mẹ có biết Em đi không ?

Nàng nh́n Tôi như trách móc .

- Nếu Mẹ biết đă chẳng cho Em ngồi đây với Anh . Bộ Anh không muốn cho Em đếm thăm Anh phải không ? vừa nói Nàng buông chiếc khăn đang gấp . Tôi vội vàng giải thích .

- Ư Anh không phải là vậy , Anh nhớ Em lắm , Anh cũng đă xin phép tháng tới sẽ về thăm Em , nhưng chưa thấy trả lời v́ không có ai thay thế vả lại Anh mới nhận đơn vị được hơn một tháng ….. Tôi cố gắng giải thích để cho Nàng hiểu về sự nguy hiểm khi ở đây nhưng Nàng vẫn một mực hờn dỗi , quay mặt đi hướng khác . Nh́n Nàng , Tôi hiểu ư cũng chỉ v́ yêu Tôi nên mới bất chấp mọi nguy hiểm đến đây . Tôi vội ôm nàng và trấn an bằng nụ hôn thật dài , chính nụ hôn này đă đưa hai đứa t́m lại được hạnh phúc trong giây phút Nàng giận Tôi .

Trời đă về chiều , ánh hoàng hôn vẫn c̣n đổ dài trên những công sự chiến đấu , những căn hầm trú ẩn rồi nhạt dần báo hiệu một ngày sắp qua đi . Thỉnh thoảng cũng có tiếng đạn pháo từ xa vọng lại làm Loan giật ḿnh vẻ mặt lo sợ . Tôi trấn an Nàng , rồi lôi hai thùng đạn và đặt lên trên một tấm gỗ để làm bàn ăn . Loan đặt những đồ ăn mà Nàng mang đến . Không thấy chén đũa , Loan đứng lên , nh́n chung quanh căn hầm hỏi Tôi .

- Chén đũa Anh để đâu ? Tôi găi đầu trả lời .

- Anh ăn chung với Út truyền tin , sáng hôm nay , Út để ở đâu không rơ , để Anh t́m xem . . Tôi vừa đứng dậy th́ Út từ bờ sông tắm trở về . Nghe Tôi hỏi Út lên tiếng .

- Ông thầy để tui đi lấy cho , trong hầm của tui . Út vừa quay gót , Tôi nói theo .

- Anh Út à ! dô lấy chén đũa ra ăn cơm luôn nhen . Bà Xă mang nhiều đồ ăn lắm .

- Dạ ! Ông Thầy .

Loan đang bày đồ ăn , nghe Tôi nói hai tiếng “ Bà Xă” má nàng ửng đỏ , liếc nh́n Tôi rồi nói .

- Gớm ! đă ai cho phép đâu mà Anh dám gọi là bà xă vậy, Anh mơ hả ? Tôi vui lây v́ lối trách yêu của Nàng rồi xen vào .

- Ừ ! th́ Anh gọi dần đi là vừa . Nè ! thế khi nào th́ được phép gọi đây ….. . Nàng nheo mắt nh́n Tôi rồi bảo .

- Khi nào có áo cưới mới được gọi !

Ư nghĩ vội thoáng qua trong đầu , khi bước vào yêu , người con gái nào cũng đều có ước mơ là một ngày sẽ được mặc áo cưới . Tôi định với tay ôm Nàng nhưng thấy Út đang đến gần trên tay cầm chén đũa nên lại thôi .

Vạt nắng chiều yếu ớt đang nhảy múa trên mấy gốc cây bần , khóm dừa nước . Vài sợi nắng cố xuyên qua khe hở của các tàu lá rồi dừng lại trên làn tóc xơa ngang vai của Loan sao thơ mộng quá . Cơn gió nhẹ từ gịng sông cái lớn thổi về làm bay bay mấy lọn tóc mai của Loan . Tôi ngắm nh́n và cảm nhận có điều ǵ đang dâng trào trong tâm hồn . Tôi vội nghĩ khi yêu , sao mọi thứ trở nên dễ thương quá , chẳng cần phải ở những nơi phồn hoa , đô thị mà ở bất cứ nơi nào . Có ai biết được ở nơi đồn lẻ quạnh vắng này lại có một cặp uyên ương đang xây tổ ấm và mơ về một mái ấm gia đ́nh như hai đứa Tôi .
***
Ánh hoàng hôn vừa chợt tắt , tháng mười trời mau tối . Tôi dặn Loan ở trong căn hầm và xuống trung đội gặp Chuẩn úy An và Trung Sĩ nhất Thành để thông báo một vài tin từ Ban Chỉ Huy đại đội mới gọi cho biết về t́nh h́nh khu vực và nhắc nhở Anh Em hăy cẩn thận , đề pḥng .

Việc phân công canh gác do Chuẩn Úy An đảm trách từ lúc đến đây . Hằng đêm Tôi và Anh vẫn thay phiên nhau đốc canh nên không có ǵ phải bàn . Xong nhiệm vụ , Tôi vừa quay đi th́ Chuẩn Úy An gọi lại .

- Anh Luyện , đêm nay để ḿnh với Trung Sĩ nhất Thành đốc canh cũng được , Anh cứ an tâm mà …. An bỏ lửng câu nói nh́n Tôi cười .

Tôi hiểu ư rồi nói .

- Không sao đâu Anh An ….. !
***
Căn hầm tuy bé nhỏ chỉ đủ cho một người nhưng sao hôm nay thấy rộng thênh thang . Từ lúc Loan đến đây ,Tôi chưa nghe thấy tiếng than văn , mỗi lần Tôi hỏi Nàng đều nh́n lại Tôi bằng ánh mắt yêu thương thay cho câu trả lời . Tôi hiểu chính v́ t́nh yêu mà Nàng đă quên đi biết bao gian khổ , nguy hiểm và bất trắc có thể xảy đến bất kỳ giây phút nào khi quyết định đến với Tôi cũng chỉ v́ Yêu .

Nằm bên nhau , chúng tôi trao cho nhau những ân ái thật ngút ngàn ,ngập tràn thương yêu . Giờ đây tiếng nói không c̣n cần nữa mà tất cả dành trọn cho hai trái tim đang ḥa quyện trong yêu thương . Trong ánh sáng lờ mờ của ánh hỏa châu từ đằng xa rọi qua lổ châu mai của căn hầm , Tôi nhận ra ánh mắt của Nàng thật long lanh như hai viên ngọc . Nàng âu yếm dành cho Tôi những vuốt ve , mơn trớn , có lúc Nàng giữ chặt Tôi trong ṿng tay bé nhỏ của Nàng . Tôi hiểu được t́nh yêu của Loan trong giây phút này .

Ánh hỏa châu treo lơ lửng trên bầu trời từ xa xa nhạt dần rồi tắt lịm , lâu lâu lại nghe tiếng đại bác ở mặt trận nào đó vọng về . Lúc đầu Loan c̣n lo sợ nhưng khi t́nh yêu của hai đứa lên đến giây phút ngút ngàn , bóng đêm hay tiếng đạn pháo không c̣n là nỗi lo sợ v́ trong lúc này cả hai đứa Tôi chỉ c̣n nghe được tiếng nhịp đập của con tim .

Tôi nghe thấy tiếng bước chân di chuyển ngoài căn hầm , với tay lấy cái đồng hồ Seiko mà Mẹ tôi mua cho làm kỷ niệm đang để ngay lỗ châu mai . Tôi giật ḿnh v́ đă gần ba giờ sáng , Tôi ngồi dậy ,định nói điều ǵ với Loan nhưng nàng kéo gh́ Tôi xuống , đưa bàn tay ngăn miệng Tôi nói nhỏ .

- Nằm đây với Em , không đi đâu hết .. . Loan thỏ thẻ , giờ phút này ḿnh hăy tận hưởng trọn vẹn t́nh yêu của chúng ḿnh , đừng nghĩ về bất cứ điều ǵ nhé Anh . Em bây giờ thuộc về Anh và Anh là của Em ! Thế là cả hai lại đắm ch́m trong yêu thương . Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc dâng trào trong tim , đưa tay vuốt lại những lọn tóc rối bời trên khuôn mặt Nàng rồi khẽ nói nhỏ cho Nàng vừa đủ nghe .

- Em đă sẵn sàng làm vợ người lính trận chưa , khổ lắm đấy Em ạ ! Nàng chẳng cần suy nghĩ cắn vào tai Tôi rồi nói .

- Dù gian khổ đến mức nào , trái tim Em sẽ nguyện bên Anh suốt đời .

Tôi lại thủ thỉ với Nàng .

- Em có bao giờ nghĩ đến ngày cưới của chúng ḿnh chưa và màu áo cưới Em thích đó là màu ǵ , nói cho Anh nghe trước được không ?

Mặc dù trong đêm tối nhưng qua ánh sáng lờ mờ của vầng trăng lưỡi liềm ở phía tây , Tôi thấy ánh mắt rạng rỡ và nụ cười tươi trên khuôn mặt của Loan . Nàng gh́ chặt Tôi và nh́n chăm chăm , bất chợt cắn vào môi Tôi với nụ hôn ngút ngàn …. Dễ có đến vài phút , Loan mới buông môiTôi ra rồi thủ thỉ .

– Em chọn màu “Hồng ” , được không Anh ?

Nghe câu này cà Tôi và Nàng cảm nhận được sự hạnh phúc dâng trào . Tôi hứa là sẽ d́u Nàng đi hết quăng đường đời và mang niềm hạnh phúc đến cho Nàng . Bất chợt , Loan hỏi nhỏ .

- Anh biết tại sao Em chọn áo cưới màu Hồng không ? Tôi nói nhỏ

- Tuy Anh không biết nhiều nhưng Anh thấy đám cưới nào cô dâu cũng thích màu hồng Em nhỉ . Loan xoa bàn tay mềm mại của Nàng trên vùng ngực lép xẹp của Tôi rồi giải thích thêm .

- Màu hồng là màu tượng trưng cho tuổi trẻ , sức khỏe tốt và sự tươi vui nhưng c̣n một điểm quan trọng khác nữa Anh có biết không ? Tôi vuốt những lọn tóc rối trên gương mặt của Nàng ẫm ờ .

- Em hỏi thế làm sao Anh biết được . Là ǵ vậy Em . Nàng úp mặt trên vùng ngực Tôi rồi nói .

- Anh có biết tên Em đă gắn liền với màu hồng từ khi mới chào đời không . …

Tôi chợt nhớ ra tên Nàng và gh́ chặt nàng hơn rồi nói nhỏ .

- Giờ Anh đă hiểu .

“Vương Thị Hồng Loan” người Anh yêu !!!!

T Luyện

 

 


VĂN CHƯƠNG

 Bất Khuất

Những giờ phút khó quên  
Kỷ niệm dấu yêu  
Thoại Sơn: Mối t́nh đầu  
Chuyện t́nh khó quên  
May mắn & Hên xui trong đời lính chiến  
Ba, bốn phát  
Tập Truyện Thuyền Đời  
13 người cuối cùng về từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum  
Passage to Freedom
Đất nước tôi!  
C̣n nhớ mùa xuân
Tết  
Rồi lá thay màu  
Từ gịng sông này  
Làng tôi  
C̣n đó tuổi thơ  
Tháng 7 trời mưa  
Chuyện đang cần đề tựa  
Hành tŕnh đến Tự Do  
Ngày tan hàng
Dzi-ke
Cô gái làng Đông Tác - Dĩ An  
Dở dang  
Tất niên "Nội" 2015-2016  
Tết trong kỷ niệm  
Để nhớ, để thương
42 năm t́nh cảm đồng môn  
42 Năm T́nh  
Chúc mừng hội ngộ  
Tôi và Tiểu Đoàn 7 TQLC  
Thơ gửi Đại Gia 
Dấu ấn vào đời  
USA 20 năm và Tôi  
Hăy c̣n đó niềm tin  
Pleiku và hoài niệm  
Kư sự những ngày tháng 2  
Một mảnh đời  
Xuân quê hương
Một chuyến về thăm nhà
Tết đến
Một buổi chiều, hai người già
Đời người như thoáng mây bay
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên