Nửa vầng trăng khuyết


Chương I

Hai người đàn bà d́u Tôi ra khỏi xe ở nghĩa trang Glenwood Cemetery nơi Chồng Tôi sẽ an nghỉ vĩnh viễn nơi đây. Tôi cố vùng vẫy để thoát khỏi những bàn tay đang nắm giữ Tôi, không choTôi đến từ giă chàng lần cuối đang nằm trong cỗ áo quan kia chỉ chờ vị Linh Mục làm những nghi thức cuối cùng trước khi chàng trở về ḷng đất lạnh .

Mọi người sợ Tôi có những phản ứng bất thường như chiều hôm qua trong Thánh Lễ canh thức ở Nguyện Đường , khi Vị Linh Mục đang làm nghi thức phát tang ,Tôi đă ngất lịm trước áo quan của Chàng . Giờ đây trong nghĩa trang thanh vắng này ,Tiếng gào thét của Tôi mỗi lúc một yếu dần , tan loăng trong không trung v́ không c̣n đủ sức .

Tôi cố giẫy dụa vừa thoát khỏi bàn tay nắm giữ của người thân, lại ngă lăn xuống vùng đất mới đào c̣n vương mùi đất , mùi cỏ dại th́ lại có nhiều bàn tay khác kéo Tôi lên .

B́nh tĩnh lại đi chị Trúc , mọi chuyện Chúa đă an bài rồi , buồn phiền , khóc than cũng chẳng làm cho Anh ấy sống lại được . Con người cuối cùng , ai cũng phải bước qua cửa ải này , có sinh có tử , Chị không thể đau buồn măi thế này được . Hăy can đảm lên và vượt thắng những đau khổ mà sống v́ những người con đang cần có Chị trong những ngày tháng sắp tới .

Tâm hồn Tôi đang chao đảo , lắc lư như con thuyền bị sóng vỗ tứ bề . Tôi không c̣n biết ḿnh là ai nữa , sầu muộn , đau khổ đang bủa vây và nhận ch́m Tôi xuống vực thẳm cho đến khi nghe được những lời của vị Linh Mục bắt đầu nghi thức hạ huyệt .

Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần rồi Ngài vẩy Nước Thánh trên cỗ áo quan . Tiếng Ngài trầm buồn xen lẫn chút thở than như thương tiếc cho kiếp con người trong buổi sáng cuối thu , có cơn gió lạnh đang thổi trên những nhánh cây sồi trong khuôn viên nghĩa trang làm lay động những chiếc lá vàng đang héo úa và cuốn theo chiều gió rớt xuống đầy trên những phần mộ . Hàng cây thông sát bên con đường dẫn vào khu nghĩa trang cành lá cũng đang ngả nghiêng theo cơn gió tạo thành những tiếng kêu vi vu từng hồi nghe sao oai oán , thương tiếc cho số phận của con người .

Lời của Vị Linh Mục . Các con thân mến , hôm nay chúng ta đến đây để tiễn đưa người Anh Em về nơi an nghỉ . Hẳn mỗi người đều nghĩ rằng , chết là hết thế nhưng không phải như vậy , sự chết đối với những người đi theo và tin vào Đức Giê Su Ki Tô chỉ là một chuyển đổi , một tiếp nối với sự sống vĩnh cửu ,một đời sống mới mà Ngài đă hứa ban .

Chị Trúc và Gia Đ́nh thân mến , nói đến sự ra đi nào cũng để lại cho người thân những nỗi nhớ niềm thương , nhất là sự ra đi vĩnh viễn của Anh đây là một mất mát to lớn cho Chị và gia đ́nh nhưng có một điều Cha muốn nhắn nhủ đến Gia Đ́nh Chị và cả chúng ta nữa đó là . Hăy vững tin vào Ḷng Thương Xót của Chúa v́ ngài rất nhân từ , khoan dung và độ lượng .Ngài sẽ không bao giờ để cho Thánh Giá mà Chị đang mang trở nên quá nặng nề , hăy nắm lấy bàn tay vô h́nh của Đức Ki Tô đầy quyền năng và hướng ḷng về Mẹ Maria , người cũng đă từng chịu những đau khổ như chúng ta khi Mẹ nh́n người Con của Mẹ chịu chết treo trên Thập Giá . Mẹ đă âm thầm chịu đựng và giữ trong ḷng để suy niệm về Mầu Nhiệm Cứu Chuộc con của Mẹ…….

Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện Danh Cha cả sáng …….. Lời kinh vang vọng trong buổi sớm mai, ḥa quyện và tan loăng trong tiếng gió rít như khẩn khoản nài xin cùng đấng Chí Tôn thương đến kiếp người mang thân xác mỏng ḍn ,đang gánh chịu những hệ lụy , những đau khổ của cuộc đời và xin Ngài thương t́nh , ghé mắt nh́n đến .

Những tưởng cuộc đời ḿnh đă chấm dứt từ đây , đă trọn nghĩa ân t́nh được về với chàng bên kia thế giới . Chẳng bao giờ c̣n được nh́n thấy ánh sáng mặt trời , không c̣n phải hứng chịu những đau khổ chồng chất . Vĩnh viễn xa rời những người thân yêu và không c̣n thấy đời sống cô quạnh , khổ đau , tủi hờn khi không có Chàng bên cạnh .

Tôi ngất đi khi áo quan của Chàng từ từ hạ xuống , đôi mắt nhắm nghiền không c̣n nh́n thấy cảnh vật chung quanh nữa . Tôi chỉ nghe được những âm thanh bên tai , đó là những tiếng kêu vi vu như tiếng gió thổi và đột nhiên có một luồng ánh sáng chói lọi từ một vùng đen tối đến khủng khiếp xuất hiện .

Tôi thấy h́nh như có rất nhiều bàn tay đang dang ra , đón Tôi vào vùng ánh sáng chói ḷa đó và Tôi được chắp đôi cánh bay lơ lửng vào cơi tinh không , cứ bay măi , bay măi như thế thật lâu . Tôi cảm thấy ḿnh giống như các Thiên Thần đang bay lượn . Nào ngờ , đời vừa cho Tôi măn nguyện ước mơ là được về bên Chàng , ai ngờ đời lại chẳng ngần ngại nhận ch́m Tôi xuống tận vũng bùn đen khi Tôi chợt tỉnh dậy và đối diện với thực tại khi biết ḿnh vẫn c̣n thoi thóp trên chiếc băng ca trong xe cứu thương …………

Chương II

Đă ba ngày qua , Tôi được đưa đi cấp cứu và nằm trong pḥng hồi sinh trong lúc đang chôn cất chồng tôi . Một điều thật bất hạnh là Tôi chưa được gởi đến Chàng một bông hoa hồng , và lời nhắn gởi yêu thương xuống dưới mộ sâu tiễn biệt để trọn t́nh nghĩa với Chàng . Giờ đây Tôi đang nằm trên giường của bệnh viện Houston Methodist Hospital với những bọc sirum treo lủng lẳng và những ống nhựa quấn chằng chịt trên tay , trên thân thể .

Tôi cố mở mắt để nh́n nhưng cũng chỉ thấy h́nh ảnh mờ mờ ẩn hiện trước mặt . Tôi cảm nhận được ai đó đang cầm bàn tay của Tôi và nghe được âm thanh nói nhỏ vào tai , tiếng nói líu lo như chim hót của những người đứng chung quanh đă làm Tôi dần tỉnh lại sau một thời gian khá lâu .

H́nh ảnh đầu tiên Tôi thấy lờ mờ đó là người y tá mặc trang phục trắng tinh. Bà kêu lên khi mắt Tôi hé mở . Lạy Chúa ! Bà đă tỉnh lại rồi và Tôi c̣n nghe tiếng họ gọi nhau lẫn trong bước chân chạy vội đến bên giường Tôi . Chiếc giường Tôi nằm được kéo ra khỏi pḥng , đi dọc hành lang rồi rẽ vào một căn pḥng khác . Họ đẩy Tôi vào một cỗ máy có những âm thanh phát ra tiếng kêu tíc tíc giống như cỗ máy MRI mà Chồng Tôi trước đây đă thử nghiệm mấy lần .
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới xong , Tôi đoán như vậy và sau đó họ lại đẩy ngược Tôi trở lại pḥng để cho các bác sĩ khám nghiệm . Khi kết quả được gởi tới , Các bác sĩ lấy làm ngạc nhiên v́ Tôi không có triệu chứng ǵ trầm trọng cho sức khỏe , nhất là bộ năo của Tôi vẫn b́nh thường , chẳng có dấu hiệu xơ vỡ mạch máu . Họ bảo , thường th́ những bệnh nhân rơi vào sự hôn mê dài như thế, bộ năo sẽ bị tổn thương nhưng với Tôi lại là trường hợp ngoại lệ và họ chuyển Tôi sang pḥng hồi sức .

Khi tỉnh dậy , điều Tôi hy vọng là được nh́n thấy bóng dáng của người thân , nhất là những đứa con của Tôi nhưng chẳng có ai bên cạnh . Tôi sợ hăi đến tột cùng và không biết chuyện ǵ đă xảy ra . Tôi hỏi người y tá trong ngôn ngữ bập bẹ tiếng Anh của Tôi . Bà y tá cho biết , Tôi đă hôn mê ba ngày rồi , mấy đứa con của Bà thấy Bà vẫn c̣n trong t́nh trạng hôn mê nên chúng đă rời khỏi pḥng đợi khoảng mấy tiếng đồng hồ rồi và nói sẽ trở lại với Bà .

Tôi nghe đến đó , tư nhiên nước mắt trào ra v́ biết rằng , trong cơn thập tử nhất sinh , ba đứa con vẫn c̣n bên cạnhTôi ngay từ lúc Tôi ngất đi , khi c̣n ở nghĩa trang lúc chôn Chàng . Tôi nhắm nghiền đôi mắt và cảm nhận được rằng , đă có một sức mạnh vô h́nh nào đó đă nâng Tôi dậy và cho Tôi tỉnh lại . Tôi cố đưa bàn tay gầy guộc lên làm dấu Thánh Giá và miệng râm lâm khấn nguyện .

Cả tiếng sau , Tôi nhờ bà y tá bấm số điện thoại về nhà cho Tôi gặp mấy đứa con của Tôi . Tiếng chuông điện thoại reng đến mấy lần , Tôi thất vọng định gác máy th́ bất chợt nhận ra tiếng đứa con trai , mừng quá nước mắt lại tuôn trào chỉ kịp nói hai chữ “Hoài con “rồi nghẹn lời . Từ đầu máy bên kia Tôi nghe tiếng những đứa con reo lên và gọi nhau .

- Mẹ ! Mẹ tỉnh rồi . Chị Hương , Chị Thơm lại đây Mẹ tỉnh rồi . Tôi c̣n nghe rơ tiếng bước chân chạy trên nền nhà và tiếng các con Tôi vọng lên v́ sung sướng . Hoài đứa con út trấn an Tôi .

– Tạ ơn Chúa đă cho mẹ tỉnh ,chúng con sẽ lên thăm mẹ ngay bây giờ.

Một cảm xúc đang dâng trào trong tim . Tôi cố gắng kềm hăm những cảm xúc nhưng nước mắt cứ tuôn trào . Giọng Tôi vẫn c̣n yếu , lại càng yếu hơn Tôi cố gắng nói .

- Mẹ cũng đang mong gặp các con đây , chỉ nói được bấy nhiêu , nước mắt Tôi dàn dụa và cổ họng nghẹn đắng .

Buông điện thoại , Tôi nhắm ghiền đôi mắt , cố gắng đừng để cơn xúc động dâng lên theo lời căn dặn của bác sĩ . Tôi chợt nhớ đến những lời khuyên của vị Linh Mục khi c̣n ở nghĩa trang . Lời Ngài vẫn c̣n văng vẳng đâu đây . “ Hăy nắm lấy bàn tay vô h́nh của Đức Ki Tô và hướng ḷng về Đức Mẹ đồng trinh , Mẹ chẳng bao giờ bỏ các con đâu . Lời đó đă được chứng minh khi Tôi được cứu sống và đưa bàn tay gầy guộc lên làm dấu Thánh Giá để tạ ơn .

Mấy ngày sau , Tôi được xuất viện v́ sức khỏe tương đối khả quan. Trở về căn nhà , Tôi thấy ḷng ḿnh xót xa v́ không c̣n có Chàng bên cạnh nữa nhưng bù lại tiếng cười nói của ba đứa con làm Tôi quên đi những buồn phiền , lo lắng . Tôi cần phải đứng vững để thay Chàng ở bên các con . Mặc dù vẫn c̣n yếu nhưng Tôi vẫn tự ḿnh lo cho ḿnh và ngay cả những công việc lặt vặt trong nhà . Tuần đầu ,mấy người bạn hằng ngày đến thăm và động viên , nấu cho tôi những món ăn Tôi thích v́ các con phải trở lại với công việc của chúng và đôi khi những người bạn ở lại phụ giúp vài công việc mà Tôi chưa đủ sức làm .
Phải mất đến ba tuần , nhờ ăn uống đầy đủ theo lời bạn bè khuyên răn và nhất là nh́n những đứa con luôn quấn quít , an ủi , vỗ về đă làm động lực cho Tôi đứng dậy và b́nh phục mau chóng . Thời gian này Tôi chưa trở lại làm được v́ sức khỏe không cho phép . Cũng may chỗ Tôi làm là của một người bạn quen nên không có ǵ trở ngại . Ở nhà một ḿnh , Tôi giết thời gian bằng những việc lặt vặt để quên đi những nỗi nhớ về những kỷ niệm ngày nào . Có một điều bây giờ ,nh́n đâu Tôi cũng nhớ đến h́nh bóng Chàng , từ căn bếp , pḥng ăn , mảnh vườn . v .v . Chàng vẫn c̣n lẩn khuất đâu đây , có đôi khi trong trí tưởng tượng là Chàng vẫn c̣n ở bên Tôi , nhiều lúc Tôi nói lẩm bẩm một ḿnh như thể đang nói với Chàng .

Tôi nhớ nhất là mảnh vườn sau nhà mỗi khi nh́n ra mà Chàng đă bỏ nhiều công sức làm cho Tôi trước đây . Bụi hồng góc vườn , hàng cây Azalea sát hàng rào và cả luống rau cải cay mới lên mấy tuần nay héo tàn v́ thiếu nước thế mà hơn tuần nay được bàn tay Tôi chăm sóc đă nhú ra những nụ thật xinh tươi , luống rau cũng đă xanh tươi trở lại cũng giống như người đau bệnh nay đang từ từ hồi sức .

Cả tháng nay , từ ngày Chàng vĩnh viễn rồi bỏ mẹ con tôi ra đi và không bao giờ trở lại , mặc dù nỗi buồn cũng có vơi đi chút ít nhưng h́nh ảnh Chàng lúc nào cũng hiện diện trong tâm hồn Tôi. Có đôi khi Tôi ngồi hằng giờ dưới căn bếp chỉ để nhớ về những kỷ niệm ngày xưa .

Tôi vẫn thường thầm gọi tên chàng khi nhớ đến , lần ra đi này Chàng chẳng c̣n cơ hội hẹn Tôi ngày trở về như những lần chúng tôi quen nhau và yêu nhau ở thủa ban đầu gặp gỡ , hay những lần chàng xa Tôi trong những chuyến công tác xa nhà khi chúng tôi đă trở thành đôi uyên ương . Trong những lần xa cách đó , Chàng thường âu yếm và gh́ sát Tôi vào ḷng và trấn an Tôi bằng những nụ hôn nồng cháy, ngọt lịm đong đầy nhớ thương để Tôi có thể sống những ngày không có Chàng bên cạnh và mong đợi ngày Chàng trở về . Thế nhưng lần ra đi này, Tôi không c̣n được Chàng ôm ấp, xoa lên phiến lưng mềm mại , không c̣n nhận được nụ hôn từ giă nữa . Chàng đă ra đi và xa ĺa Tôi vĩnh viễn .

Tôi vẫn c̣n nhớ , hơn một năm trước từ ngày căn bệnh ung thư của Chàng bộc phát . Chàng đă âm thầm chịu đựng những đớn đau , có những lúc quá buồn phiền , thất vọng Chàng nh́n Tôi với ánh mắt như van lơn, tha thứ và cầu khẩn một điều ǵ . Tay Chàng t́m đến tay Tôi, siết thật chặt như thể nắm giữ Tôi về với Chàng . Qua ánh mắt đó , Chàng nói cho Tôi biết Chàng vẫn hết ḷng yêu Tôi tha thiết như thủa nào và không muốn xa rời Tôi , xa những người con yêu quí .

Nước mắt Tôi đong đầy mỗi khi ở bên Chàng . Có những lần Chàng tỉnh dậy sau cơn mê miên man mấy ngày liền làm Tôi mừng thầm, tưởng Chàng đang dần b́nh phục . Những lúc như thế Tôi đă hét lên v́ sung sướng nhưng đó chỉ là những dị mộng trong cơn tuyệt vọng của Tôi như thể cái tim đèn vừa lóe lên rồi chợt tắt .

Tôi đă kề cận trong suốt thời gian Chàng lâm bệnh cho đến giờ phút cuối của cuộc đời Chàng . Giờ phút mà Tôi không bao giờ muốn đối diện v́ biết rằng Tôi sẽ mất Chàng vĩnh viễn nhưng dù có muốn hay không giây phút đó cũng đă đến khi bàn tay Chàng buông rời bàn tay Tôi . Chàng đă yên giấc , mặc cho mẹ con tôi gào thét trong nỗi tuyệt vọng . Không ! không thể , tại sao , tại sao lại phải là Chàng ?

Chương III

Cả tháng nay , Tôi thức dậy rất sớm vào những buổi sáng v́ chứng bệnh mất ngủ đă kéo dài cả hơn năm nay từ ngày Chàng mất . Tôi vẫn thường có thói quen dành chút thời gian buổi sáng ra ngoài sân , hít thở không khí trong lành để cho tinh thần thoải mái .

Từ trong pḥng ngủ ,Tôi có thể nh́n những vạt nắng của buổi b́nh minh chiếu xuyên qua rèm cửa sổ . Trời đă cuối thu nhưng ở đây thời tiết bất thường , có hôm vẫn c̣n ảnh hưởng bởi cơn nóng của mùa hè c̣n sót . Mấy năm nay đều như thế không như mấy chục năm trước khi đặt chân đến đây , giờ này lá vàng rụng đầy trên sân cỏ .

Tôi dơi mắt , thả hồn về một cơi xa xôi , nhớ về những kỷ niệm thật êm đẹp trong những năm tháng bên chàng . Nh́n làn gió nhẹ đang mơn man trên những bụi hồng , khóm azalea màu tím nhạt ở góc vườn sau nhà mà chàng đă bỏ nhiều thời gian trồng và chăm sóc cho tôi , tự nhiên nước mắt Tôi trào ra . Tôi c̣n nghe được cả tiếng chim hót líu lo và biết chúng đang bay nhẩy , chuyền cành trên cây lê ở giữa vườn như thường lệ vào mỗi buổi sáng như thế này .

Tôi ngồi dậy khoác chiếc áo ngủ và ra khỏi pḥng , xuống nhà bếp pha ly cà phê , đứng tựa lưng vào bàn ăn thật lâu và h́nh dung ra vào mỗi buổi sáng khi Chàng c̣n bên Tôi . Chàng luôn có thói quen , thức dậy sớm pha cà phê rồi đánh thức Tôi dậy , cả hai đứa cùng ngồi bên nhau thật hạnh phúc để nhâm nhi ly cà phê và trao cho nhau những câu nói thương yêu trước khi Chàng rời nhà để đi làm .

Một điều Tôi không thể nào quên được , đó là nụ hôn mà Chàng luôn nhớ , đúng như thời khóa biểu vào mỗi buổi sáng trong căn bếp này . Đôi khi ngoài nụ hôn , Chàng c̣n để bàn tay gỡ gạc lướt trên vùng đồi chập chùng mà chưa bao giờ Chàng chán cho đến khi Tôi hù là con sắp dậy th́ Chàng mới buông tha cho Tôi . Chỉ nghĩ đến giây phút đó mà ḷng Tôi lại nhớ Chàng da diết và những cảm xúc lại chảy dài trong tim .

Bây giờ , căn bếp sao lạnh tanh quá , không một tiếng động làm Tôi hơi rùng ḿnh , chỉ nghe tiếng nhỏ giọt từ máy pha cà phê . Để phá sự yên lặng , Tôi lấy ly trên kệ xuống theo thói quen , tiếng ly tách chạm vào nhau và thấy yên tâm hơn .

Mùi cà phê làm Tôi tỉnh táo . Rót đầy ly cà phê ,Tôi mở cửa bước ra sau vườn , kéo chiếc ghế ngồi sát hàng hiên nhà và đặt ly cà phê xuống bàn , đưa hai bàn tay vuốt lại mái tóc rối bù , ngả người về phía sau , mắt nh́n về hướng mặt trời , thả hồn về cơi xa xăm , t́m chút an b́nh và đón ánh sáng ban mai để cho tâm hồn cùng ḥa ḿnh vào với thiên nhiên .

Ngồi đây ,Tôi nh́n ngắm đàn ong bướm đang bay lượn lờ trên những cánh hoa và lắng nghe tiếng chin hót líu lo đang tạo thành một bức tranh ,một khúc nhạc tuyệt vời mà chỉ có trong những buổi sáng như thế này . Tôi nhắm hờ đôi mắt và thả hồn ḿnh bay theo gió và nhớ về những kỷ niệm êm đềm xa xưa đă qua bao năm tháng , từ ngày gặp chàng cho đến ngày Chàng bỏ lại Tôi một ḿnh . Tất cả giống như một thước phim chiếu chậm ,đứt đoạn , đang trở về trong Tôi .
***
Tôi c̣n nhớ ngày đầu mới gặp Chàng , hôm đó vừa tan trường Tôi đang đạp xe trên con đường về nhà , không hiểu sao xe xẹp bánh rồi lạng tay lái , mất thăng bằng lao vào hàng cây me bên đường , bất thần Tôi được một người đến chặn chiếc xe của Tôi lại nhưng không may mắn, Tôi vẫn bị ngă ngồi bệt bên lề đường . Đột nhiên người đó đến bên đưa bàn tay nâng Tôi dậy và hỏi .

- Cô có sao không ? chưa kịp ngước lên trả lời th́ người đó đă cúi xuống nhặt những cuốn sách văng trên đường , trao lại cho Tôi , dựng chiếc xe và bảo .

- Bánh xe trước của cô hết hơi rồi nên mới lạng tay lái , cũng may cô không bị sao .

Tôi cố đứng dậy nhưng bàn chân thấy tê buốt , Chàng đưa tay đỡ dậy và bảo .

- Nhà cô có gần đây không ? để Tôi giúp đưa cô về .

Tôi Ngước lên , nhận ra Chàng rất trẻ , mặc quân phục , ánh mắt to , long lanh nh́n Tôi để đợi câu trả lời nhưng tự nhiên Tôi khớp quá chỉ nói được mỗi chữ dạ và chỉ tay về căn nhà gần cuối con hẻm . Thế là chàng ung dung dắt chiếc xe , bắt Tôi vịn vào vai Chàng , Tôi răm rắp nghe theo và Chàng d́u Tôi về tới nhà .

Vừa vào trong sân , đứa Em gái đang ngồi đong đưa trên chiếc xích đu dưới tàn cây trứng cá ,thấy vậy đứng lên hết nh́n Chàng rồi nh́n Tôi . Măi sau thấy Tôi bước khập khễnh nó hỏi .

- Chị Trúc làm sao vậy ? Nói được có thế nó trố mắt nh́n Chàng nhưng Chàng biết ư trả lời .

- Chị của cô té xe ở đầu đường , Tiện đi ngang qua Tôi giúp đưa Chị cô về .

Nhỏ Em vẫn chưa tin quay qua Tôi hỏi .

– Chị té xe thật hả Chị Trúc .

Tôi nh́n đứa Em như thầm trách .

- Ừ ! mày không thấy Chị mày bước khập khễnh hay sao mà c̣n hỏi ,không nhờ Anh này chắc Chị đâm vào gốc me đầu ngơ . Tôi nh́n nhỏ Em như trách móc , nó mỉn cười nh́n Anh lính làm ḥa và đỡ chiếc xe đạp dong vào hè .

Chàng không c̣n lư do ǵ đứng trước sân nữa vội xin phép và quay gót bước ra đường . Tôi dơi mắt theo bóng chàng khuất ngoài ngơ và quay vào . Bây giờ Tôi mới hoàn hồn khi nh́n mắt cá chân xưng lên, đau quá nhưng cố lết vào nhà và ngồi xuống ghế . Tự nhiên Tôi thấy ḿnh thật bất cẩn , người ta giúp ḿnh mà không một lời cám ơn . Thường ngày Tôi bạo có hạng , thế mà hôm nay sao lại khờ quá .

Cả tuần lễ Tôi mong gặp lại Chàng để nói lời cám ơn nhưng đợi hoài mà không thấy v́ Chàng không phải là người ở đây . Ở xóm này Tôi đều thuộc ḷng tên của những chàng trai , những cô gái lớn hơn Tôi cả chục tuổi , những ai đi lính Tôi đều biết . C̣n Chàng đây là lần đầu tiên Tôi gặp ,có lẽ trời xui khiến cho Tôi gặp Chàng qua tai nạn té xe đạp, để rồi giờ đây sao ḷng cứ nhớ nhung đến Chàng .

Không biết có phải muốn gặp lại để nói lời cám ơn hay trong ḷng Tôi đă có một ấn tượng với chàng nên h́nh ảnh của chàng đă đi vào tâm hồn Tôi từ lúc nào , có những đêm ngủ thức giấc Tôi lại nghĩ đến chàng .

Vào một buổi chiều , khi Tôi và đứa Em đang đong đưa chiếc vơng dưới tàn cây trứng cá trước sân nhà , bất chợt thấy bóng người quân nhân hao hao giống Chàng đang đi trên đường . Tim Tôi bồi hồi , chẳng lẽ lại là Chàng . Tôi đứng dậy chạy ra trước ngơ nh́n th́ cũng là lúc Chàng vừa bước tới . Tôi định quay trở lại th́ Chàng đă đến bên và hỏi .

- Bàn chân Cô đă khỏi chưa ? Cô có nhớ Tôi không .

Tự nhiên sao Tôi run quá , không biết nói ǵ , chỉ biết trả lời dạ và cúi xuống vân vê tà áo . Chàng mỉm cười nh́n thẳng vào mắt Tôi và nói .

- Như vậy là khỏi rồi phải không ? Tôi là Long , hân hạnh được gặp lại Cô . Nói rồi Chàng nh́n vào trong sân thấy đứa Em tôi đang đứng nh́n , chàng gật đầu chào và nói tiếp .

- Lần trước đưa cô về , Tôi phải về đơn vị gấp nên không có giờ nói chuyện được với Cô . Tôi có người bạn cùng đơn vị ,nhà ở cuối xóm, lâu lâu ghé thăm . xin lỗi cô tên ǵ ?

Vẫn cúi xuống , Tôi nói nhỏ .

- Dạ ! Em tên Trúc .

Chàng mỉn cười nh́n Tôi và nói .

- Hân hạnh biết Trúc , khi nào rảnh, Tôi có thể ghé nhà thăm gia đ́nh Trúc được không ?

Thấy Tôi im lặng . Chàng biết Tôi rất khó xử khi nhận lời mời một chàng trai lạ vào nhà , Chàng đỡ lời.

- Không sao đâu , nếu không tiện cho Trúc ….. và Chàng xin phép định bước đi .

Tôi ngước nh́n Chàng đỡ lời .

– Ư Trúc không phải vậy ?

Chàng mỉn cười hiểu ư và nói .

– Được rồi , như vậy là Trúc không từ chối phải không ? nhưng hẹn Trúc lần tới Ḿnh sẽ đến thăm bởi v́ bây giờ phải trở về đơn vị . nói xong Chàng gật đầu chào và bước đi .

Nhỏ Em năy giờ núp dưới tàn cây nghe hết mọi chuyện , khi Tôi trở vào nó liền cười và chọc .

- Chị Trúc ! Chị có bồ hồi nào mà không ai biết ,coi tướng tá cũng được lắm , lại là lính nữa , Chị quen hồi nào vậy , dấu kỹ ghê ?

Con nhỏ Em , miệng nó c̣n hơn loa phóng thanh , chỉ sợ trong nhà Mẹ nghe thấy th́ chết , Tôi nh́n nó bảo .

- Mày có im đi không , bồ bịch ǵ , chị mày chứ đâu phải dễ ..? Nhỏ Em không chịu buông tha .

- A ! Em biết rồi , dấu phải không , Mẹ ơi chị Trúc có … Tôi vội bịt miệng nó lại không th́ chết cả đám .

- Mày c̣n la , Tao méc Mẹ , mày quen với thằng Tứ cho coi .

Chiêu dọa đứa Em thế mà hiệu nghiệm , nó nh́n Tôi cười cầu ḥa cả hai nháy mắt và bước vô trong nhà .

Tôi có tiếng là một đứa nghịch có hạng trong lớp , có nhiều lần bọn con gái chúng tôi bị những anh chàng khác lớp đi theo chọc ghẹo , cả bọn đều cúi mặt không đứa nào dám hé môi , nhỏ Hà ra dấu , Tôi được đà tán lại các chàng .Mấy hôm sau không thấy bóng dáng một anh nào dám đến gần bọn tôi nữa . Mấy đứa bạn trai cùng lớp cũng phải chào thua và phong cho Tôi biệt danh” Trúc hạt tiêu “ , thế mà hôm gặp Long , Tôi lại là đứa nhút nhát đến quên mất cả việc xă giao .,mỗi lần Chàng hỏi , Tôi chỉ biết mỗi chữ “dạ” rồi im lặng .

Một hôm vào chiều thứ bẩy , Chàng đến thăm nhưng không báo trước . Tôi đang đứng ngoài sân , mặc bộ đồ bà ba như mọi cô gái trong xóm , khi Chàng đến gần , Tôi run quá chỉ biết gật đầu chào theo phép lịch sự . Cũng may , Chàng bạo dạn hơn mỉm cười chào lại rồi lên tiếng .

- Anh mới vừa được nghỉ phép mấy ngày , định về quê nhưng nhớ đến Trúc , Anh ghé thăm , có ǵ phiền cho Trúc không ?

Trời ơi ! sao Chàng lại bạo dạn quá , dám xưng Anh ngọt sớt mà c̣n gọi cả tên ḿnh nữa , làm như đă quen nhau từ lâu không bằng . Tự nhiên tim Tôi đập liên hồi , định nói cho Chàng biết những lời đă soạn sẵn trong đầu cả tuần nay , thế mà giờ này đều không cánh mà bay hết , chỉ c̣n biết đứng chết trân trước mặt Chàng . Bất chợt Mẹ từ trong nhà bước ra , thấy Tôi đang đứng với Chàng , Mẹ định lên tiếng nhưng Chàng đă mau mắn mở lời .

– Cháu chào Bác ạ ! . Mẹ chỉ gật đầu nhưng ánh mắt Mẹ vui v́ có lẽ thấy Chàng lễ phép vả lại giọng Chàng đặc sệt tiếng Bắc nên Mẹ nh́n Tôi rồi lên tiếng .

- Ơ hay ! Anh ấy đến chơi sao không mời vào nhà , cái con này chẳng ư tứ ǵ cả .

Chàng nghe thế liền đỡ lời .

– Dạ ! Cháu cám ơn Bác , cháu đến gặp Trúc hỏi thăm rồi phải đi Bác ạ ! để lần sau Cháu trở lại thăm Bác và Gia Đ́nh .

Áng chừng Mẹ Tôi hài ḷng , Mẹ với tay lấy chiếc ghế đẩu ở vỉa hè rồi lững thững đi vào nhà , trả lại không gian riêng tư cho hai đứa . Đứng bên Chàng sao Tôi hồi hộp quá , chẳng biết nói ǵ , biết Chàng mặc đồ lính nhưng chưa hỏi là lính ǵ và đóng ở đâu nữa . Chỉ có Chàng chủ động hỏi Tôi những ǵ , Tôi trả lời đó . Hơn nửa tiếng trôi qua , Chàng nh́n đồng hồ và xin phép đi , không quên nháy mắt nh́n Tôi rồi bảo .

– Anh phải về dưới quê mấy bữa , khi nào trở lại , Trúc có dám cho phép Anh ghé thăm được không ?

Như thế này Tôi chẳng c̣n biết trả lời Chàng làm sao , lén nh́n Chàng và nói được mỗi chữ .

– Dạ !

Chàng mỉn cười , ánh mắt nh́n Tôi thật đắm đuối rồi từ giă bước đi . Tôi dơi mắt cho đến khi bóng Chàng khuất khỏi con hẻm Tôi mới thở phào và quay vào nhà . Mẹ tôi đang lau chùi và sửa lại tấm h́nh Ông Bà Nội treo trên tường , Mẹ liếc nh́n tôi trách

.- Sao không mời Anh ấy vào nhà , ai đời để Anh ấy đứng ngoài như thế , họ đánh giá ḿnh không biết phép lịch sự .

Tôi nh́n mẹ chống chế .

- Kệ người ta Mẹ ạ, chỉ hỏi thăm cho biết ấy mà .

Mẹ tôi trừng mắt .

- Cái con này .

Nhỏ Em đang ngồi học bài , nghe Tôi chối nó liền lên tiếng .

- Mẹ đừng tin chị Trúc , con bắt gặp mấy lần đứng nói chuyện với nhau , t́nh tứ đáo để .

Tôi quắc mắt nh́n nó .

- Mày có bỏ cái tật vu khống đó đi không , Tao méc mẹ chuyện mày với …. Chưa để Tôi nói hết câu , nó nh́n Tôi van lơn .

- Chị trúc đừng , đừng ….

Tôi chỉ đe nó vậy chứ nỡ ḷng nào mà hại nó , nhà có ba Anh Em. Anh Tuynh lớn đă gia nhập quân đội lâu lâu mới về phép ,nhà chỉ c̣n hai chị em , nên Tôi thương nó c̣n chưa hết , cớ ǵ mà hại nó . Chuyện nó với Tứ , Tôi là người đứng ra nối nhịp cầu ô thước cho hai đứa gặp nhau , mỗi lần Mẹ gặn hỏi ,Tôi luôn bao che cho nó nhưng Tôi ra điều kiện là phải học xong trung học rồi muốn làm ǵ tùy ư . Một hôm Mẹ biết chuyện , lườm hai chị Em rồi đe .

- Liệu hồn chúng mày đấy , đừng có bồ bịch lăng nhăng , lỡ mà … mẹ bỏ dở câu nói nhưng hai đứa tôi hiểu , thấy thương Mẹ hết sức , cả đời chỉ biết lo cho các con từng chút một . Hai chị em đến bên ôm mẹ vào ḷng và nói .

- Mẹ đừng lo, chúng con lớn rồi , không để cho gia đ́nh mang tai mang tiếng đâu .

Mẹ trừng mắt nh́n hai đứa tôi nói .

- Làm ǵ th́ làm , đừng để đến tai Bố chúng mày mà biết , có mà róch xác ra đấy . Thế là chị em chúng tôi cười với nhau .

Chuyện t́nh của Tôi với Chàng được công khai khi Gia Đ́nh chấp nhận v́ chỉ c̣n mấy tháng nữa là Tôi xong lớp mười hai . Bố Mẹ Tôi không khó khăn về con cái . Tôi đă bước qua tuổi mười tám , tuổi mà cha mẹ nào cũng mong cho con ḿnh được yên bề gia thất trong thời ly loạn mà trai thiếu gái thừa này .
Tôi c̣n nhớ , hôm đó là chiều thứ bẩy , Chàng được nghỉ cuối tuần đến nhà xin phép cho Tôi đi dạo phố . Mẹ lưỡng lự một lúc nhưng sau cùng cũng cho phép nhưng dặn .

- Anh nhớ đưa Em nó về sớm , Ông nhà tôi không có nhà , chỉ sợ Ông biết được th́ khổ cả đám .

Tôi ôm Mẹ vào ḷng và nói .

- Mẹ yên tâm , chúng con sẽ về sớm . Hôm đó Bố tôi có việc lên Đà Lạt thăm cô út nên tối hẹn ḥ đầu tiên của Tôi và chàng không gặp trở ngại .

Ra khỏi nhà , Chàng hỏi Tôi có muốn đi xem phim love story đang chiếu ở rạp Eden trên đường Nguyễn Huệ không. Tôi lưỡng lự nhưng lại muốn đi v́ là phim đang ăn khách nhất ngày đó . Chàng đỡ Tôi ngồi lên chiếc Honda đàn ông SS50 rồi từ từ rồ ga . Buổi tối cuối tuần Sài G̣n ngày đó thật vui, từng cặp họ chở nhau đi thật t́nh tứ , Tôi ngồi phía sau nhưng chưa dám đưa tay ôm Chàng ,chỉ sợ Chàng hiểu lầm . Chàng h́nh như biết ư , chạy rất chậm để có thêm thời gian nói chuyện với nhau .

Trong rạp , Chàng say mê những tài tử trong phim như Ali MacGraw , Ryan O’Neal . John Marly và Ray Miland mà quên mất có một cô “ tài tử “ của ḷng Chàng đang ngồi bên cạnh ,ngay cả những lúc trong phim có phần lăng mạng , Tôi chỉ đợi chờ được Chàng đưa bàn tay đến t́m tay Tôi thế mà hơn một tiếng rưỡi Chàng chỉ dơi mắt trên màn ảnh mà thôi . Hơi thất vọng nhưng bù lại Tôi t́m được giây phút ngây ngất v́ chuyện phim quá hay , hay là có Chàng ngồi bên cạnh nên con tim dễ dàng cảm nhận được những t́nh tiết lăng mạng trong phim .

Sau xuất xi nê Chàng dẫn Tôi vào một quán kem gần đó , khi đi bên chàng Tôi cảm thấy con tim ḿnh ấm áp lạ thường . Chàng chọn một bàn ở góc khuất rồi ngồi đối diện với Tôi không như những cặp t́nh nhân khác, họ đang ngồi sát bên nhau để t́m những cảm giác của sự yêu đương , họ trao nhau những nụ hôn vội vàng . Chàng th́ lại khác , thích nh́n ngắm vẻ mặt thanh tú , mái tóc dài chấm vai của Tôi rồi mỉm cười vu vơ làm Tôi mắc cở . Tôi không dám nh́n thẳng vào mắt Chàng với đôi lông mày rậm , đôi mắt như muốn thu hồn Tôi vào đôi mắt Chàng , mỗi lần Tôi lén nh́n Chàng tự nhiên thấy tim ḿnh rung động lạ thường .

Trong rạp xi nê , Tôi cứ nghĩ Chàng sẽ nắm tay Tôi và tỏ t́nh như Tôi dự đoán nhưng không. Bây giờ giữa quán nước đông người như thế này , Chàng lại bạo dạn nắm bàn tay Tôi không chút e ngại và nói

- Trúc ! Anh thương Em …

Chàng cũng chỉ nói được ba chữ rồi im bặt nh́n Tôi đắm đuối nhưng vẫn giữ bàn tay Tôi trong bàn tay Chàng . Tôi thầm trách , người sao mà ít lời thế . H́nh như chàng cũng mắc cở khi nói “ yêu thay v́ thương “ . Một lúc sau , Chàng lên tiếng .

- Trúc Anh thương Em ngay từ buổi đầu khi gặp Em ngă xe , có lẽ trời xui khiến cho hai đứa ḿnh gặp nhau , chẳng hiểu sao từ ngày đó h́nh bóng Em cứ ẩn hiện trong tâm hồn Anh . Anh mong rằng ḿnh đă có duyên gặp được nhau , sau này nếu Em không chê anh hy vọng ḿnh sẽ nên duyên ….

Chàng bỏ lửng câu nói , Tôi hồi hộp đợi chờ những lời sau đó . Măi sau Chàng cười rồi đưa tay nh́n đồng hồ và bảo .

- Ḿnh về đi , đă hơn mười giờ rồi , đừng để Mẹ thất vọng

và Chàng đứng dậy đến bên Tôi , nắm tay d́u Tôi đứng dậy . Tôi bước theo Chàng nhưng vẫn c̣n đang suy nghĩ về câu nói của chàng là “ ḿnh sẽ nên duyên …” bất chợt khi đi ra khỏi quán tới chỗ ánh đèn mờ, Chàng gh́ sát Tôi vào ḷng và đặt lên môi Tôi một nụ hôn thật dài và khẽ nói . “ Anh yêu Em , Trúc “ thế là Tôi đă hiểu chữ “ duyên …”.

Mấy ngày sau khi Chàng trở lại đơn vị , Tôi cứ nghĩ đến những giây phút thần tiên ở bên chàng , nhất là nụ hôn đầu đời mà Chàng đă chủ động đặt lên môi Tôi sao vẫn c̣n vương vấn đâu đây để mỗi khi nghĩ đến , một cảm giác rạo rực dâng trào trong tim .Đôi lúc Tôi mỉm cười một ḿnh nghĩ đến chuyện t́nh có một không hai ở trên thế giới này của buổi đầu gặp gỡ giữa Tôi và Chàng . Thường th́ những đôi trai gái gặp nhau và yêu nhau trong những khunh cảnh lăng mạng , t́nh tứ như buổi họp mặt thân hữu , tiệc sinh nhật hay tiệc cưới , thế mà hai đứa đến được với nhau lại ở trong tai nạn Tôi bị té xe th́ thử hỏi có phải là có một không hai phải không ? Từ hôm biết thế nào là “yêu” qua nụ hôn đầu đời, Tôi thẫn thờ , làm việc nọ sọ việc kia , nhỏ Em nó theo dơi từng cử chỉ của Tôi , đôi khi nó c̣n chọc .

- Eo ôi ! chị Trúc coi bộ lù khù vậy mà dám vác cả cái lu mà chạy .Tôi lườm nó nhưng nó chẳng vừa nh́n Tôi thách thức và c̣n hát .” với biển cả anh là thủy thủ , với ḷng nàng anh là hoàng tử …… “hát chán nó c̣n bảo .

- Này chị Trúc , yêu mấy ông hải quân coi chừng mà bị say đấy ? Tôi nh́n nó hỏi .

- Mày nói ǵ tao không hiểu , say cái ǵ mà say . Nó cười hóm hỉnh .

- Ừ ! để rồi Chị biết , cứ ra ngẩn vào ngơ như thế kia mà bảo là không say . Say sóng c̣n có thuốc , chứ say t́nh th́ hết thuốc chữa đấy . Kỳ này mộng hải hà

= Chị sắp thực hiện được rồi đó .

Tôi mặc kệ cho nhỏ Em nói ǵ th́ nói nhưng trong tâm hồn tôi đang dâng trào một cảm xúc mà Tôi không biết nói như thế nào , có một điều Tôi cảm nhận được tim Tôi đập nhanh hơn bao giờ hết , chả lẽ đây là dấu hiệu của người biết yêu hay chăng . Chẳng cần trả lời , Tôi vẫn thích cái cảm giác kỳ lạ đó .
Chuyện cho người lính thủy đến nhà làm quen với Tôi đă được Ba Mẹ biết . Mối T́nh của Tôi với Long càng ngày càng thắm thiết , Chàng thường xuyên đến nhà . Bố Mẹ tôi cũng không ngăn cấm chàng , Mẹ th́ đồng ư Anh ngay từ lúc đầu v́ Anh hiền lành , ăn nói lễ phép .Bố hơi lưỡng lự v́ sợ Tôi khổ khi làm vợ người lính nhưng có một điều an ủi , Anh là một sĩ quan công xưởng hải quân nên không phải xa nhà , ngày đêm lênh đênh trên biển .

Tôi vừa thi xong phần hai được ba tháng , Gia đ́nh Long đến nói chuyện với Bố Mẹ tôi . Thật sự Tôi cũng chưa hiểu biết ǵ nhiều về hôn nhân gia đ́nh , cả Long cũng vậy . Có những lần hai đứa ngồi nói chuyện hằng giờ với nhau nhưng h́nh như cả hai đều né tránh cho những dự tính sau này khi cưới nhau chẳng hạn như , có một chỗ ở xây dựng tổ ấm riêng , sau này Tôi sẽ phải làm ǵ . v.v. Thật vậy , lúc đó Tôi và Long chỉ biết yêu , yêu và có nhau là đủ . Hôm Anh Tuynh về phép nghe tin Tôi có người đến hỏi Anh bảo .

– Trời ơi ! Em mà lấy được chồng là phúc đức Ông Bà để lại đấy . Tôi cũng chẳng vừa .

– Em Anh chứ có phải đồ bỏ đâu , xin lỗi Anh , Em chỉ cần liếc mắt một cái là có hằng tá các anh …. .

Anh cười xoa đầu Tôi .

–Anh biết , tại trong mắt Em có cái “ gai “ nên bọn con trai ở xóm này đứa nào nó cũng de Em hết . Long ở xa nên không biết đó thôi , nó mà biết chắc cũng gài số de .

- Anh nói vậy chưa trúng , phải nói Anh Long gài số de rồi lấy chớn chạy tới đó .

Anh Tuynh hay chọc Tôi nên Tôi đâu để ư , mỗi lần Anh về phép là Anh lại kiếm Tôi nói chuyện v́ hai Anh Em hợp tính với nhau vả lại Anh c̣n đang o bế Tôi để làm nhịp cầu ô thước nối liền Anh với Oanh , người mà Anh để ư . Tôi bắt được điểm yếu của Anh nên lâu lâu được Anh đưa chị em tôi đi ăn và c̣n hối lộ nữa nên chúng tôi mới có tiền mua phấn son , chưng diện . Anh hay chọc Tôi nhưng Anh thổ lộ .

- Anh thấy Long được , hiền lành tuy là sĩ quan nhưng ít rượu chè . Gái gú th́ Anh không biết , chuyện này đàn ông với nhau Anh tế nhị không xen vào nhưng khi nói chuyện với Long , Anh thấy Long thật thà lắm , sau này Em đừng thấy hiền rồi làm tới là không được đâu nhé . Tôi nghe Anh Tuynh nhận xét về Long như thế vênh mặt tự đắc .

- Đă bảo ai mà lọt vào mắt xanh của Em khó có thể thoát được . Anh Tuynh lườm nhưng ánh mắt Anh tự hào về đứa Em gái hơi tự cao một chút . Anh mỉm cười !

Từ lúc gia đ́nh Long đến dạm hỏi , Tôi suy tư và lo nghĩ rất nhiều . Lúc yêu nhau toàn thấy màu hồng , có bao giờ nghĩ về tương lai ḿnh sẽ ra sao đâu , chỉ biết hiện tại là những giờ phút được ở bên nhau là hạnh phúc rồi nhưng giờ đây nghĩ lại Tôi phải t́m cho ḿnh một hướng đi để sau này khi có gia đ́nh ít ra Tôi không phải là một gánh nặng cho Chàng . Việc cấp bách Tôi phải làm là ghi danh đi học khóa nữ công gia chánh của Bà Quốc Việt để sau này về nhà chồng c̣n biết cách mà xử thế . Anh Em chúng tôi từ nhỏ đến lớn có ai biết nấu nướng là ǵ , tất cả đều một tay Mẹ lo . Đă nhiều lần Mẹ la rầy chị Em chúng tôi về nội trợ nhưng đâu để ư . C̣n việc đi làm th́ có thể tính sau cũng được .
***
Không hiểu v́ sao cả tuần nay Tôi nằm liệt giường , đầu buốt nhói mà chẳng biết mắc phải căn bệnh ǵ . Ông bác sĩ ở đầu đường bảo tôi bị thần kinh căng thẳng , ông ghi một mớ thuốc an thần . Mẹ th́ lo ngay ngáy v́ tôi bỏ ăn , hay buồn nôn , người càng lúc càng xanh xao , Mẹ đâm nghi và chẩn đoán căn bệnh của Tôi là triệu chứng của những người ốm nghén .

Mỗi lần vào pḥng , Mẹ ít nói chỉ liếc mắt nh́n h́nh dạng của Tôi rồi đều tra . Mẹ cố gạn hỏi nhưng cũng chẳng thu thập được những điều Mẹ tiên đoán v́ tôi với Long đâu có ǵ ngoài những nụ hôn mà thôi . Có nhiều lúc thấy Mẹ cứ chép miệng rồi thở dài , Tôi thấy thương Mẹ quá sức nhưng Mẹ lại không tin những ǵ Tôi nói . Tôi biết ḿnh có lẽ v́ lo nghĩ cho tương lai quá nên đổ bệnh là vậy nhưng cả nhà chẳng ai tin .

Vào một buổi trưa hè , cả nhà đi vắng chỉ c̣n Mẹ . Mẹ đến bên Tôi khi Tôi đang ngồi hong tóc trước quạt máy , chưa kịp nói ǵ Mẹ thút thít khóc . Tôi tắt quạt nh́n Mẹ hỏi .

- Mẹ sao vậy ? Mẹ nh́n Tôi với gương mặt thiểu năo , nói trong nước mắt .

– Mày với nó …? Tôi xửng sốt nh́n mẹ .

– Con với nó …. mà nó là ai sao Mẹ không nói rơ ! Mẹ gạt nước mắt quay đi bảo .

– Mày có chửa phải không ?

Vừa nghe thế ,Tôi nh́n Mẹ làm bộ sửng sốt , ư nghĩ thoáng qua trong đầu , ḿnh với Anh Long có ǵ đâu, đă vậy ḿnh thử ẫm ờ với Mẹ xem sao . Tôi làm bộ , mắt nh́n qua khung cửa sổ rồi hỏi bâng quơ .

– Có chửa là ǵ Mẹ .

Mẹ thấy tôi cười hóm hỉnh c̣n hỏi ngược lại nên Mẹ gắt .

– Cha tổ bố cô , cô biết mà c̣n hỏi .

Tôi cười lớn ,Mẹ quắc mắt nh́n . Tôi thấy thương Mẹ quá , suốt cả cuộc đời chỉ biết lo cho gia đ́nh , nhất là khi con cái lớn lại càng lo trăm bề . Tôi hỏi ngược lại Mẹ .

– Mẹ nghĩ sao mà bảo con có chửa .

Khi nghe tôi nói câu đó , sự bén nhạy của người đă từng am hiểu đường đời đă đoán ra được , Mẹ nh́n tôi với ánh mắt thương yêu, mắng yêu nhưng không kém phần răn đe .

– Thế không phải mày có… chớ có để mang tai mang tiếng gia đ́nh . Bố mày mà biết được có mà róc xác ra đấy .

Tôi xà vào ḷng Mẹ , tự nhiên hai hàng mi ngấn lệ khi nh́n gương mặt Mẹ với đầy những nếp nhăn . Tôi an ủi Mẹ .

– Con chẳng có ǵ đâu , tại v́ con lo nghĩ nhiều , nhất là phải theo học khóa nấu ăn nên tinh thần xa sút vậy đó mẹ . Con biết phải làm ǵ mà Mẹ , đâu dám để mang tai tiếng cho gia đ́nh , t́nh yêu của chúng con hoàn toàn trong sáng . Tuy mẹ nguôi ngoai nhưng cũng làm ra vẻ cứng rắn Mẹ bảo .

– Làm ǵ th́ làm , khôn ba năm dại một giờ đấy cô , nói xong Mẹ đứng dậy xuống nhà bếp . Tôi quấn chiếc khăn lên đầu và lững thững về pḥng .

Khi biết được nguyên nhân Tôi không vướng vào ṿng luẩn quẩn của những cô gái dậy th́ là ăn cơm trước kẻng , giờ đây Mẹ bắt đầu khó với chị em tôi . Lan vừa đi đâu về , thấy một ḿnh Tôi đang ngồi chải tóc ở bàn trang điểm , nó xà lại , nâng mặt Tôi lên , nh́n thẳng vào hai mắt như ḍ xét và t́m kiếm một điều ǵ mà cả tuần nay nó cứ thắc mắc không dám hỏi khi thấy Tôi nằm bịnh . Nhỏ Em táo bạo hỏi .

- Chị có bầu với Anh Long phải không ? Tôi định tát cho nó một cái nhưng lại thôi v́ biết chả phải riêng nó nghi ngờ . Tôi trợn mắt , vênh mặt trả lời chọc tức nó .

– Bộ chị mày có bầu mày không vui hả . Đang khoác tay vào cổ Tôi , nó buông bàn tay , lùi lại rồi la .

– Trời ơi ! Chị Trúc gớm thật , tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi .

Tôi làm bộ kéo nó ngồi xuống , đưa ngón tay lên miệng , ra dấu cho nó không được nói lớn .

– Mày nh́n vào mặt chị mày đi cưng , tưởng chị mày cù lần lắm hả , không dễ đâu Em . Nhỏ Em trợn tṛn đôi mắt ngạc nhiên , nó đang chờ cơ hội để lấy điểm không ngờ chị ḿnh lại xác nhận là chả có ǵ , nhỏ Em cười trừ với Trúc nhưng vẫn cố hỏi lại. .

– Chị Trúc , chị nói thiệt hay chơi đó , em thấy …. Trúc nh́n thẳng vào đôi mắt thật ướt của đứa em mà Trúc thường chọc nó có đôi mắt “ cỏ xót xa đưa “ rồi tuyên bố .

– Chị chỉ bị bịnh v́ lo nghĩ nhiều nên mới xanh sao chứ chị đâu dám để cho gia đ́nh mang tiếng đâu em . Nhỏ Em biết như thế , nó ôm tôi , dúi mặt vào làn tóc thơm mùi bù kết vừa mới gội rồi nói .

- Em biết Chị đâu bao giờ như vậy . Anh Long dạo này sao ít về thăm chị thế , mà Anh có biết Chị bịnh không ?

Nghe Lan hỏi , Trúc không trả lời ngay , đôi mắt đăm chiêu nh́n qua khung cửa sổ , tàn cây trứng cá trong sân lay động bởi cơn gió mùa thu , vài con chim sẻ đang chuyền cành tiếng kêu ríu rít .Lan thấy Chị không trả lời , nó lay vai Trúc .

– Anh Long có biết chị bịnh không hả chị Trúc , hay lại giận nhau đấy . Trúc giật ḿnh khi nghe Lan hỏi vội vàng bảo .

– Chị đâu có cho Anh ấy biết , nghe nói công xưởng đang bận nhiều công việc , Anh có nhắn cuối tuần này nếu rảnh sẽ về thăm nhưng không chắc chắn .

Nghe Chị Trúc nói vậy , Lan phụ họa thêm .

– Em mới nghe tin, h́nh như chiến sự đang có nhiều thay đổi , quân đội ra lệnh các quân nhân cấm trại v́ chiến tranh đang leo thang , Anh Tuynh cũng vậy .

Trúc đang c̣n phân vân , bất chợt tiếng người đưa thư từ ngoài gơ cửa vọng vào .

– Có ai ở nhà không , ra nhận thư .

Lan rời pḥng chạy ra , người đưa thư trao cho Lan một sấp thư , Lan lật chồng thư , Nàng không thấy thư của Tứ , bồ nàng nên hơi thất vọng nhưng ngược lại thấy thư của chị Trúc , Lan chạy vội vào pḥng đưa thư cho Chị . Trúc cầm thư của Long mà mắt sáng lên , định bóc ra xem nhưng lại thôi và nh́n Lan bảo .
– Ơ hay ! có ra ngoài không , bộ tính coi lén thư của Chị hả ? Lan cười cười bảo ,

- Giờ mới biết , Chị Trúc bị bịnh ǵ , bịnh tương tư đó mà , nói xong nó bỏ ra ngoài . Trúc cẩn thận mở thư , cả tuần nay nằm bịnh , bây giờ mới được nh́n những ḍng chữ của chàng .

Ngày … tháng …năm …

Em yêu ! Đáng lư Anh phải đến và ở bên Em trong những ngày Em nằm bệnh nhưng kẹt quá v́ nhu cầu chiến trường , vả lại Toàn bạn Anh đi phép chưa lên nên Anh phải trực thế luôn cho Toàn . Mấy ngày qua , công xưởng điều Anh đi công tác nên chẳng thể làm ǵ hơn mặc dù nhớ Em da diết . Em biết không , nhớ từng ánh mắt , nụ cười nhất là đôi môi xinh đẹp mỗi khi ḿnh trao nhau những nụ hôn .v.v. nói thế đủ biết là Anh nhớ và thèm được gần Em đến mức nào .
Cảm ơn Em đă cho Anh những giây phút thần tiên trong những ngày tháng vừa qua . Nói Em đừng cười nhé , t́nh yêu thật huyền diệu , nếu biết thế Anh đă t́m đến và yêu Em từ lâu rồi . Có thể tuần tới hay hai tuần Anh mới trở về thăm em được , đừng giận Anh nhé em yêu . Bảo đảm với Em , ở đây ngoài sông nước , chẳng có bóng dáng đàn bà đâu mà Em lo . Hằng đêm Anh nguyện cầu cho Em , cho cả Anh nữa và hy vọng là nếu không có ǵ trở ngại ngày cưới của chúng ḿnh không thay đổi .

Mặc dù c̣n tới năm tháng nữa nhưng Em chuẩn bị màu áo cưới đi là vừa . Em biết không , đêm về Anh nhẩm tính đám cưới của tụi ḿnh chắc đông lắm , ngoài hai họ , bạn Anh ở công xưởng cứ mong được đi dự đám cưới của ḿnh . Thôi nhá ! cho Anh ngừng và hẹn Em ngày trở về kẻo mấy thằng bạn cứ chọc Anh là từ ngày có Em rồi , t́nh bạn trở nên xa xôi ….

Tôi đọc lá thư của chàng đến mấy lần mà cũng không thấy chán . Gấp lá thư và ép sát vào vùng ngực như thể đang ôm ấp chàng . Tôi cảm nhận được sự hạnh phúc đang dâng trào trong tâm hồn . Chỉ nghĩ đến ngày Tôi và Chàng tay trong tay dắt nhau tiến vào ngôi Thánh Đường trong màu áo cưới mà ḷng Tôi bồi hồi , rạo rực . Màu áo trắng tinh mà bất kỳ người con gái nào cũng có lần mơ ước ….

Trần Luyện 34

 

 


VĂN CHƯƠNG

 Bất Khuất

Bẫy T́nh  
Nửa vầng trăng khuyết  
T́nh yêu trong thời loạn  
Kỷ niệm chuyến đi
Những giờ phút khó quên  
Kỷ niệm dấu yêu  
Thoại Sơn: Mối t́nh đầu  
Chuyện t́nh khó quên  
May mắn & Hên xui trong đời lính chiến  
Ba, bốn phát  
Tập Truyện Thuyền Đời  
13 người cuối cùng về từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum  
Passage to Freedom
Đất nước tôi!  
C̣n nhớ mùa xuân
Tết  
Rồi lá thay màu  
Từ gịng sông này  
Làng tôi  
C̣n đó tuổi thơ  
Tháng 7 trời mưa  
Chuyện đang cần đề tựa  
Hành tŕnh đến Tự Do  
Ngày tan hàng
Dzi-ke
Cô gái làng Đông Tác - Dĩ An  
Dở dang  
Tất niên "Nội" 2015-2016  
Tết trong kỷ niệm  
Để nhớ, để thương
42 năm t́nh cảm đồng môn  
42 Năm T́nh  
Chúc mừng hội ngộ  
Tôi và Tiểu Đoàn 7 TQLC  
Thơ gửi Đại Gia 
Dấu ấn vào đời  
USA 20 năm và Tôi  
Hăy c̣n đó niềm tin  
Pleiku và hoài niệm  
Kư sự những ngày tháng 2  
Một mảnh đời  
Xuân quê hương
Một chuyến về thăm nhà
Tết đến
Một buổi chiều, hai người già
Đời người như thoáng mây bay
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên