Nửa Đường Gẫy Gánh
Đă hơn mười mấy năm rồi , Tôi hay có thói quen đi ngủ sớm . Vừa mới dỗ được giấc ngủ th́ điện thoại rung . Không muốn nhấc nhưng lại sợ trên sở làm gọi về có chuyện khẩn cấp v́ công việc của Tôi tuần này trực 24/24 .Tôi hé mắt nh́n màn h́nh không phải của hăng gọi lại và thấy số lạ và tắt điện thoại nhưng chưa đầy ba mươi giậy , điện thoại lại rung . Tôi bực ḿnh nhưng lại nghĩ , giờ này gọi có thể là chuyện cấp bách đây nên Tôi nhận cuộc gọi . Chưa kịp nói ǵ th́ bất chợt nghe được tiếng của người phụ nữ hỏi .
– Xin lỗi có phải Anh… Hoàng đúng không ạ ?
Tôi giật ḿnh thầm nghĩ . Ủa ! ai mà lại biết số điện thoại , tên của ḿnh và gọi giờ này nhỉ . Ngưng giây lát Tôi hỏi lại .
– Xin lỗi Chị là ai …. ?
Khi nghe tiếng Tôi , giọng người phụ nữ có vẻ vui rồi nói tiếp .
– Anh không nhận ra Em thật sao , Thu Hà đây Anh !
Tôi khựng lại , cố moi trong bộ óc già nua xem có quen người đàn bà nào tên Thu Hà hay có nợ t́nh ai không nhưng cuối cùng chịu thua nên đành hỏi lại .
– Xin lỗi Chị , Tôi không nhớ …
Không để Tôi nói thêm , Nàng lên tiếng .
– Em là vợ của Anh Văn ở Atlanta đây , Anh đă nhớ ra chưa ?
Tôi à lên một tiếng ra vẻ ngạc nhiên cho đúng thủ tục rồi nói .
– Chào Chị Thu Hà . Gớm ! dễ có đến hơn chục năm rồi mới gặp lại , Anh Chị và các cháu khỏe chứ ?
Thu Hà trả lời .
– Cám ơn Anh , Em vẫn khỏe . C̣n Anh sao rồi ?
- Cám ơn Anh Chị , Tôi vẫn khỏe .
Thu Hà chẳng ngại ngùng mở đầu bằng câu hỏi thăm .
– Này ! Đă có ai về lo cơm nước cho chưa ? Anh đừng nói là vẫn dậm chân tại chỗ đấy nhá .
Tôi cười gượng trả lời .
- Hết đát rồi Chị ơi , chả có mẹ nào dám xâm ḿnh mà rước của nợ đâu ?
Thu Hà cười nói thêm .
- Chắc tại Anh kén cá , chọn canh quá nên …
Tôi không để cho Thu Hà nói hết câu ,cắt ngang phân trần .
- Đâu phải thế , Chị nghĩ vậy tội nghiệp cho Tôi . Ở tuổi dở dở ương ương , già không già mà trẻ không ra trẻ như Tôi thế này , các mẹ dè chừng dữ lắm . Chả biết có c̣n “sơ múi” ǵ được nữa không , sợ mang của nợ rồi khổ cả đời .
Nghe Tôi phân trần , thu Hà cười đáp lại .
- Ơ hay ! Già th́ kiếm người cùng tuổi mà bầu bạn có ǵ đâu ? Em chỉ sợ Anh ….
Thấy Thu Hà bỏ lửng câu nói Tôi hỏi .
- Ủa ! Thu Hà nói Tôi sợ ǵ sao không nói rơ . Chợt nhớ đến Văn chồng Thu Hà , Tôi hỏi thêm .
- Sao lâu lắm rồi không liên lạc được với Anh Văn , chẳng hiểu v́ lư do ǵ , h́nh như đổi số rồi th́ phải , có đúng không Chị ?
Khi nghe Tôi hỏi Văn , Thu Hà yên lặng một chút , giọng ngắt quăng có vẻ hơi buồn rồi Thu Hà bảo .
- Ông Văn không ở chung với Em nữa mà dọn đi xa rồi !
Tôi khựng lại khi nghe Thu Hà nói sợ nghe nhầm , đi xa có thể là đă “ra người thiên cổ” và Tôi hỏi lại .
- Chị nói ǵ , Anh Văn đi đâu, cái ǵ mà xa với gần ?
Thấy Tôi có vẻ ngạc nhiên , Thu Hà trả lời .
- Tụi Em ly dị hai năm nay rồi Anh ạ ! Em Buồn quá !
Tôi sững sờ giây lát nhưng thở phào , như vậy là Văn bị đi xa chứ không phải như Tôi nghĩ , Tôi không muốn hỏi thêm v́ đây là chuyện riêng . Mặc dù là bạn thân nhưng chuyện này phải hết sức tế nhị nhất là chạm đến những nỗi đau của người khác . Tôi hiểu và cảm thông cho những ai “ nửa đường găy gánh” như Thu Hà và Văn . Tôi biết nỗi đau của họ cũng giống như một vết cắt trên da thịt , khó có thể lành được và nếu một ai đó chỉ cần chạm vào có thể vết cắt đó sẽ lại sưng lên . Thôi th́ hoàn cảnh sống của mỗi người đều có những khúc mắc , những khó khăn cũng giống như mỗi cây mỗi hoa , mỗi nhà mỗi cảnh .
Nhanh trí , Tôi chuyển đề tài.
– Chắc hai đứa con của Chị lớn hết rồi nhỉ , có đứa nào lập gia đ́nh chưa ? Giọng Thu Hà có vẻ vẫn c̣n buồn và trả lời .
- Vâng ! hai cháu đă tốt nghiệp và đi làm xa , lâu lâu mới về , chả có đứa nào chịu lấy vợ , lấy chồng Anh ạ !
Tôi làm ra bộ thiểu năo , trấn an Thu Hà .
– Chị đừng lo , bên này lớp trẻ bây giờ h́nh như chúng sợ đời sống hôn nhân gia đ́nh hay sao ấy , chả phải riêng ǵ nhà chị đâu ? nhà Tôi cũng vậy . Nói xong , Tôi xoay qua hỏi thăm về công việc làm ăn của Thu Hà .
- Công việc của Chị sao rồi , vẫn c̣n giữ tiệm Nail để làm kế sinh nhai đấy chứ hay ….? Thu Hà lên tiếng .
- Vâng ! Em vẫn c̣ giữ tiệm Nail nhưng không làm nhiều như ngày xưa nữa Anh ạ , Em giao cho người quản lư tiệm . Làm cho lắm cũng thế thôi ? Nghe Thu Hà nói như thế , Tôi đoán trong ḷng có nhiều điều uẩn khúc đang xâu xé nên không dám hỏi thêm điều ǵ nữa .
Nói chuyện với Thu Hà cũng gần nửa tiếng . Tôi muốn hỏi và xin số điện thoại của Văn để gọi hỏi thăm nhưng lại sợ khi nhắc đến Văn , không biết phản ứng của Thu Hà như thế nào . Tôi biết t́nh đời lắm lúc cũng éo le lắm , một khi ḿnh đă không ưa , không thích một ai đó khi nhắc đến sẽ làm cho họ mất vui nên không hỏi nữa . Tôi định xin phép ngừng th́ bất chợt Thu Hà lên tiếng .
- Anh có muốn nói chuyện với ông Văn không , Em không có số của ông ấy ở đây nhưng hai đứa con của Em có . Em sẽ hỏi và cho Anh biết sau nhé . Tôi mừng như lượm được vàng .
- Vâng ! nếu không có ǵ trở ngại , Chị cho Tôi xin số của Anh ấy và Tôi sẽ lưu số của Chị nếu cần ǵ sẽ liên lạc với Chị sau . Cám ơn Chị đă gọi hỏi thăm và chúc Chị luôn an b́nh . Tôi vừa nói hết câu , Thu Hà sợ Tôi cúp máy vội hỏi .
- Chờ ! chờ . Anh à ! Anh có số điện thoại của Chị Thắm ở trên Missouri không ? cho Em xin v́ Em có chuyện cần muốn gặp Chị ấy . Mải nói chuyện với Anh, tí nữa Em quên .
Tôi vội nghĩ , có lẽ v́ lư do này mà Thu Hà gọi cho Tôi nên thấy an tâm hơn một chút . Tôi trả lời .
– Có ! Chị Thắm mới gọi cho Tôi cách đây hai tuần , Chị ấy khỏe và gia đ́nh vẫn c̣n ở nhà cũ . Tôi sẽ giử cho Chị ngay .
Tôi khéo léo xin phép v́ liếc nh́n đồng hồ cũng đă mười một giờ khuya vả lại nếu như ngày xưa lúc vợ chồng Thu Hà c̣n ở với nhau th́ nói chuyện bao lâu cũng không sao. Đằng này !!!
Cả đêm đó , Tôi cứ suy nghĩ không hiểu lư do ǵ mà Văn và Thu Hà đang có một đời sống thật hạnh phúc , ai nh́n vào cũng phải trầm trồ khen , vậy mà lại đưa đến t́nh trạng tan cửa nát nhà như thế này ?
Sáng hôm sau Tôi thức dậy muộn , cố gắng lái xe đến sở làm cho kịp giờ rồi không để ư check điện thoại . Lúc break time , mở điện thoại th́ thấy text của Thu Hà chỉ vỏn vẹn có mấy chữ .
- Số điện thoại của ông ấy 505 -763- …. Tôi text lại .
- Cám ơn Chị nhiều , chúc Chị một ngày b́nh an .
***
Chỗ Tôi làm thường th́ ít việc lắm , có khi cả ngày không có ǵ hư hỏng nhưng hai tuần nay lại bận v́ sắp sửa Building inspection . Nhiệm vụ của Tôi phải đi kiểm soát lại mọi thứ trong building nếu hư hỏng th́ cần phải sửa chữa nên không có th́ giờ để gọi nói chuyện với Văn . Tôi định khi đi làm về sẽ dành thời gian gọi hỏi thăm Văn nhưng về đến nhà , mệt quá nên đi ngủ sớm .Sáng thứ bẩy được nghỉ , Tôi gọi điện thoại cho Văn nhưng không thấy nhấc máy . Tôi vội nghĩ có khi nào Thu Hà cho lộn số không ? Tôi cố gắng gọi hai lần nữa nhưng cũng không ai trả lời . Buổi chiều khi đi lễ về , check điện thoại Tôi thấy miss call , nh́n số điện thoại Tôi biết là Văn gọi . Tôi vôi vàng gọi lại th́ bên kia bắt máy. Tôi hỏi ngay .
– Hello , Phải Văn đó không ? Hoàng đây ! Không nghe được tiếng trả lời lại nghe tiếng con nít vang lên, tưởng ḿnh gọi lộn số . Tôi cố gắng chờ thêm chút nữa th́ nghe được tiếng của Văn .
- Trời ơi ! Hoàng đấy hả . Sao biết số này mà gọi .
Tôi cười trách Văn .
- Ông trốn ở đâu mà kỹ thế , số điện thoại cũ của Ông không liên lạc được .
Văn chưa trả lời câu hỏi của Tôi , Văn hỏi lại .
- Làm sao ông biết số này mà gọi ?
Tôi trả lời .
- Thu Hà gọi hỏi thăm Tôi và cho số .
Văn ngưng một lát v́ đoán có lẽ Tôi đă biết hết chuyện Văn và Thu Hà đă ly dị , Văn lưỡng lự một chút rồi nói .
- Ḿnh có cho bà ấy số này đâu , sao bà ấy biết ?
Thấy vậy Tôi trấn an Văn .
- Tôi cũng đâu có hỏi bà ấy về Ông , chuyện tế nhị mà nhưng Thu Hà hỏi Tôi có muốn nói chuyện với Ông th́ Thu Hà sẽ kiếm cách gởi số cho .Văn ngưng giây lát rồi nói .
- Thế bà ấy có nói ǵ không ?
Tôi cười bảo .
- Bà ấy gọi xin số điện thoại của Chị Thắm trên Missouri rồi nhân tiện hỏi thăm . Bà ấy có nói ǵ đâu ? mà Tôi cũng đâu có hỏi ǵ mà nói , Ông biết tính Tôi mà . H́nh như Văn yên tâm rồi trả lời .
- Nói thật với Ông hai đứa tôi đă ly hôn cả hai năm nay rồi . Chuyện này dài ḍng lắm . Ông đang ở nhà hay ở đâu vậy , nói chuyện được chứ ?
Tôi trả lời .
- Đang ngồi một ḿnh ở nhà đây , cứ thoải mái , cuối tuần đâu có bận
Văn nói lớn .
- Ông đợi Tôi tí nhá ! Tôi đang đứng ngoài parking , xe qua lại ồn quá ,để Tôi vào xe rồi nói chuyện với nhau .
Áp sát điện thoại bên tai , Tôi nghe được cả tiếng thở đứt quăng của Văn khi vừa đi vừa nói chuyện . Khoảng một phút sau , tiếng cửa xe đóng lại , Văn lên tiếng .
– Sao ! cuộc sống của Ông dạo này như thế nào , đă kiếm được mẹ nào về share pḥng chưa ?
Tôi cười thành tiếng nói đùa .
– Cũng có quen một bà nhưng bà ấy bắt phải đợi , không biết như thế nào đây .
Văn không hiểu Tôi nói ǵ rồi lên tiếng .
- Này ! Tôi bảo thật với Ông , tuổi này rồi , sống được ngày nào biết ngày đó , đợi là đợi thế nào ,đến bao giờ , phí cả cuộc đời đi đấy ?
Tôi ẫm ờ trả lời .
- Ai biết đâu , người ta bảo chờ th́ cứ chờ chứ biết sao hơn ?
Văn chưa cho Tôi nói hết rồi tưởng thật , phang ngay một câu .
- Đúng là đàn bà , ngang phè !
Tôi nghe Văn nói thế , đoán ngay Văn đang c̣n hận đàn bà đây , Tôi thêm vào .
- Ngang đấy nhưng mà không có không được Ông ạ ! Văn vẫn chưa hiểu ư Tôi .
- Không biết Ông như thế nào chứ Tôi thật sự ngán đàn bà đến tận cổ rồi !
Tôi cười trả lời .
- Ông ngán nhưng mà Tôi vẫn thèm .
Văn nghe Tôi nói thế , cười và bảo .
- Nhắm chừng c̣n sí quách không mà thèm !
Tôi trả lời Văn .
- Chưa thử nên chưa biết ? Theo Tôi nghĩ chả có gă đàn ông nào mà chê đàn bà bao giờ . Ông không nghe có một văn hào người Pháp ví như thế này “ đàn bà là một miếng thịt , ăn th́ ngán đấy nhưng bỏ th́ uổng mà không ăn th́ lại thèm” ! Tôi biết Ông bây giờ th́ ngán rồi , c̣n Tôi đă lâu không ăn lại thấy …. ! Nói xong câu đó cả hai đứa cười lớn và Tôi hiểu được tâm trạng của Văn trong lúc này . Đang lúc hứng chí , Tôi nói thêm .
- Đùa với Ông chút cho vui chứ có mẹ nào dám xâm ḿnh mà rước “bộ xương cách trí” này về làm ǵ ? Bà mà Tôi nói , đó là “bà sáu tấm” đấy . Văn nghe thế cười ngả nghiêng rồi thêm vào .
- Nói chuyện với Ông , Tôi cứ tưởng thật . Đă leo qua được con dốc “bẩy mươi” rồi ở vậy cho sướng ,tội vạ ǵ … Tôi chợt nhớ đến điều muốn biết tại sao
Văn lại ra nông nổi này , Tôi hỏi .
- Cho Tôi hỏi lư do ǵ mà Ông ra như thế này ? Vợ đẹp con ngoan …
Văn chép miệng đỡ lời .
- Chuyện này tại Tôi hết . Ông hỏi Tôi mới kể cho nghe .
Cách đây ba năm , Tôi nói với bà xă là về Việt nam xây lại ngôi mộ cho Ông Bà Cụ v́ nước ngập nên xuống cấp , Thu Hà nghe hợp lư và để cho đi v́ đây là việc phải làm. Khi đến Việt Nam , Tôi về dưới quê ngay , giao tiền cho chú Em lo công việc và trở về sài g̣n v́ có hẹn gặp mấy người bạn thân ngày xưa . Ông cũng biết gặp lại bạn bè vui quá , nhậu mệt nghỉ , tan tiệc tụi nó rủ đi massage đèn mờ . Từ trước đến giờ có biết massage đèn mờ là ǵ mặc dù cũng có nghe . Lúc đầu ngại nhưng có lẽ v́ tự ái , ḿnh là việt kiều phải tỏ cho họ biết ḿnh cũng thuộc típ ăn chơi , thú thật lúc đó hơi men sẵn có , Tôi hứng t́nh , mạnh dạn đi với họ .
Khi đến quán , Bà chủ massage kiểm tra giấy tờ thấy là việt kiều , lại đứng tuổi , gương mặt không bậm trợn bà biết ngay là muốn t́m của lạ nên giới thiệu cho một Em mới vào tập việc để phục vụ . Có lẽ bà chủ quán sành tâm ư của những gă việt kiều già trốn vợ về đây hưởng thụ , ít có ông nào dám hé miệng than phiền cho dù phục vụ không mấy tận t́nh .
- Ông cũng biết , các cụ ngày xưa nói quả không sai . Thứ nhất đi xa , thứ nh́ rượu ngà ngà thế là Ḿnh bị dính vào bẫy .
Tôi làm bộ không hiểu hỏi lại Văn .
– Ông nói ǵ ? đấm bóp có ǵ đâu mà dính bẫy .
Văn ngắt lời .
- Ông cứ để từ từ tôi kể cho nghe . Lúc đầu ḿnh cũng nghĩ chỉ đấm bóp thư giăn thôi ai ngờ khi thấy Em ăn mặc quá sexy , lại xoa bóp những chỗ nhạy cảm , rồi không kềm hăm được dục vọng , thế là … Không để cho Văn kể đến đoạn cuối .Tôi khen Văn .
- Vậy là nhất Ông rồi c̣n ǵ ? c̣n thao túng được trên “ giường ” như thế là số một đấy . Chứ cỡ như Tôi , chịu thua !
Văn biết Tôi hay nói chơi , Văn cười bảo .
- Mới đầu Ḿnh cũng nghĩ ở tuổi như chúng ḿnh coi bộ khó lắm nhưng … Văn cười rồi ngưng, không nói . Tôi hỏi thêm .
- Nhưng cái ǵ , nói rơ nghe coi ?
Văn khựng đôi chút , hỏi lại Tôi .
- Ông giả vờ không hiểu hay ?
Tôi ph́ cười rồi nói .
- Này ! có phải “lạ là lên ” đúng không ?
Văn cao hứng nói .
- Biết rồi c̣n hỏi !
Đang muốn nghe thêm, Tôi thúc Văn .
- Nói rơ thêm đi chứ , điển h́nh như thế nào ,rồi sao ?
Văn chép miệng bảo .
- Từ từ Tôi kể tiếp cho mà nghe . Khi xong chuyện , bo cho Em khá hậu hĩnh , việt kiều mà nhưng Em lưỡng lự , h́nh như có sự lo lắng sợ hăi ǵ đó hiện lên trên gương mặt nhất là trong đôi mắt của Em . Tôi lấy làm lạ , tưởng ḿnh làm chuyện ǵ sai , hỏi ra mới biết đây là lần đầu của em .
Nói thật lúc đó Tôi thấy mặc cảm phạm tội lỗi hiện trong đầu về , Tôi đă phạm điều răn thứ sáu . Tư nhiên lương tâm áy áy , Tôi nh́n Em thấy đáng thương hết sức và ngồi lại tâm sự với Em một lúc. Em kể hoàn cảnh sống của Em ở dưới quê gia đ́nh nghèo , muốn đổi đời được đứa bạn làm ở đây giới thiệu . Mới vào , Em sợ lắm định bỏ cuộc nhưng không biết làm sao được . Bà chủ quán thương hại và cho ở lại quán tạm thời để học việc và người đầu tiên phục vụ đó chính là ḿnh .Thoạt nh́n thấy em quá trẻ , khi hỏi tuổi , mới biết là hai mươi hai ǵ đó . Lúc đó Tôi cũng đỡ lo , chỉ sợ Em c̣n dưới vị thành niên th́ rắc rối . Có lẽ v́ bản tính hay thương người nên Tôi nói với Em là có cần giúp đỡ ǵ không v́ Tôi c̣n ở đây một tuần nếu Em có rảnh cứ đến gặp. Tôi cho em địa chỉ khách sạn đang ở , không quên để lại số tiền bo dưới gối rồi ra về v́ hai ông bạn đang đợi ở ngoài . Em nh́n ḿnh với ánh mắt cảm động , ôm chặt và hứa sẽ đến .
Khi nghe Văn kể đến đây , Tôi thắc mắc ngắt lời .
– Ơ hay ! Chuyện ăn bánh trả tiền có ǵ liên quan đến chuyện Ông bảo là dính bẫy . Tôi nghe nói bên Việt Nam chuyện đó b́nh thường mà , phố đèn đỏ ở đường Bùi Viện đầy dẫy mà h́nh như nhà nước c̣n cấp giấy phép cho kinh doanh nữa .
Văn thở dài nói
- Nếu chuyện kết thúc ở đây th́ nói làm ǵ , phải chi hôm đó ḿnh đừng mời Em đến t́m ở khách sạn th́ không sao , không ngờ ngày hôm sau Em đến thật . Khi Em đến , nh́n vẻ mặt buồn sầu của Em , hỏi ra mới biết bà chủ quán cho Em nghỉ việc v́ Em vụng về , không đáp ứng được nhu cầu đ̣i hỏi của khách . Tôi nghe nhưng không ư kiến v́ biết đâu đây cũng là một chiêu tṛ lừa đảo ǵ đây .
Ở Việt Nam bây giờ tin tức và báo chí loan tải rất nhiều trường hợp lừa đảo , tống tiền xảy ra hằng ngày nên Tôi thận trọng rồi khuyên Em nhưng Em chỉ khóc và không nói ǵ . Thật sự khi nh́n phụ nữ khóc tự nhiên Tôi hơi mềm ḷng , lại nghĩ đến chuyện ân ái với Em ngày hôm qua ở quán massage , Tôi thấy hối hận và bảo Em tạm thời ở lại khách sạn rồi t́m cách giải quyết sau .
Chuyện nam nữ ở chung với nhau làm sao tránh khỏi những cám dỗ của dục vọng , va chạm thân xác là b́nh thường . Ông nghĩ xem , một khi dục vọng con người lên cao th́ lư trí lại mờ đi . Mấy ngày nằm bên Em , Ông cũng đă hiểu chuyện ǵ đă xảy ra , cũng chính v́ chủ quan quá , cứ nghĩ bóc bánh trả tiền là xong , đâu có ǵ phải sợ vả lại ḿnh là việt kiều , khi rời khỏi nơi này về lại Mỹ , cách xa nhau nửa ṿng trái đất , ḿnh không nói, ai biết , chỉ có trời biết , đất biết mà thôi , thế mà không ngờ ? Thấy Văn ngừng , Tôi hỏi .
- Ủa ! Ông nói không ngờ là cái ǵ ?
Văn thở dài nói tiếp .
- Hai tháng sau khi đang ngồi dũa Nail , điện thoại reo , nh́n số Tôi tưởng của đứa em ở Việt Nam gọi sang nhưng khi nhấc lên nghe giọng nói mới tá hỏa , hóa ra là cô bé ở tiệm massage đó gọi , định cúp máy nhưng không hiểu sao lại ấn nút trả lời và vội bước ra ngoài vừa hello th́ em lên tiếng .
- Anh ơi ! Anh có nhớ em không , Hương đây , Anh đang làm ǵ đấy . Tôi lưỡng lự định không trả lời nhưng v́ muốn biết chuyện ǵ và hỏi em .
- Ủa! sao biết số điện thoại của Tôi mà gọi ?
Khi nhận ra đúng tiếng nói của Tôi ,Em mừng rồi nói .
- May quá , đúng là Anh rồi . Hôm ở khách sạn , Em nhặt được cái card visit trong pḥng rửa mặt , Em tính bỏ đi nhưng Em thấy đẹp muốn giữ làm kỷ niệm , nhờ giữ nó mà Em gặp được Anh bây giờ nè .
Lúc này Tôi hơi run , liếc nh́n vào trong tiệm xem Thu Hà có nh́n ra không nhưng Nàng đang mải dũa móng . Tôi bảo.
- Có chuyện ǵ mà Cô gọi , Tôi đang bận làm .
Em thật thà bày tỏ .
- Em gọi báo cho Anh biết , Em có bầu !
Tôi nghe thế trả lời .
- Chuyện Cô có bầu liên hệ ǵ đến Tôi ?
Cô ấy lưỡng lự đôi chút rồi phân trần .
- Của …. Anh đó Anh ạ !
Tôi ngắt lời .
- Này ! Cô đừng có đùa kiểu đó nhá , không vui đâu ! Chuyện Cô có bầu với ai, gọi Tôi làm ǵ ? Tôi không dễ bị lừa đâu ? Thấy bên kia im lặng một lúc , nghĩ chỉ nói vài câu là xong nhưng Cô bé lên tiếng .
- Em nói thật , có trời , có đất chứng giám . Anh là người đầu tiên đến với Em mà thôi ! Em nói dối Anh làm ǵ ? Chợt có hai ba người khách bước vào tiệm , Tôi nói .
- Tôi đang bận việc , bye Cô !
Trở vào tiệm , ngồi dũa móng tay cho bà khách mỹ trắng quen , không hiểu sao , Tôi làm hư , Thu Hà đến nh́n , ngạc nhiên v́ tay thợ của Tôi số một ở tiệm .
Cả buổi chiều hôm đó , Tôi phân vân , nghĩ cách làm thế nào để cắt đứt những cuộc gọi của Cô massage này v́ Tôi nghĩ có thể đây là cú lừa tống tiền không chừng vả lại Tôi chỉ sợ lỡ đến tai Thu Hà , mặc dù chưa rơ thực hư như thế nào , biết ăn nói làm sao và chuyện ǵ sẽ xảy ra ?Thế rồi mấy đêm trằn trọc không ngủ , cố suy nghĩ làm thế nào chặn đứng những cuộc gọi sau này . Tôi định bụng đổi số điện thoại nhưng không được v́ là số business của tiệm đă có cả chục năm nay . C̣n Block số của Cô ấy th́ dễ nhưng Ông cũng biết , block số này th́ có số khác , mà cứ để cho Cô ấy gọi th́ trước sau cũng ḷi ra . Cuối cùng chỉ c̣n cách Tôi chủ động gọi riêng nói chuyện thẳng với Cô ấy để làm cho rơ mọi chuyện . Khi nhận điện thoại của Tôi , Cô ấy vui lắm , chào hỏi như người đă quen thân , tưởng đâu Tôi đă đổi ư . Cô ấy định nói điều ǵ nhưng Tôi ngắt lời vào đề ngay .
- Này !Tôi gọi để nói cho Cô biết , làm ơn nên chấm dứt cái chiêu tṛ lừa đảo này đi , đừng làm phiền gọi cho Tôi nữa , nếu không Tôi chẳng để yên đâu . Cô lang chạ với ai , bây giờ hù tôi , đừng có nằm mơ ? Nói được tới đó , Tôi không nói thêm được ǵ , bất chợt nghe tiếng khóc thút thít trong điện thoại rồi im bặt . Hôm đó Tôi nghĩ chỉ vài lời đe dọa thế mà hiệu nghiệm . Ba tuần sau ,Tôi nhận được tin nhắn của Cô ấy , để Tôi đọc lại cho Ông nghe , đại khái như thế này .
- Xin lỗi Anh , đúng ra Em không nên gọi cho Anh v́ sao Anh biết rồi . Làm người , ai cũng có tự ái . Tuy em nghèo ,mang thân phận làm cô gái massage nhưng em cũng có nhân phẩm của con người . Em chỉ mong Anh hiểu , tất cả những ǵ Em nói với Anh đều là sự thật , tin hay không đó là quyền của Anh . Em cũng là con người , chỉ v́ hoàn cảnh đưa đẩy mà em phải bước vào con đường mà xă hội luôn lên án và khinh khi , ruồng bỏ . Em chỉ xin Anh nếu không v́ Em th́ cũng động ḷng trắc ẩn đến bào thai Em đang mang . Em khẳng định đó là của Anh v́ chỉ có Anh là người duy nhất mà Em đă dâng hiến . C̣n nếu như Anh chối bỏ , không muốn liên lụy , Em sẵn sàng vứt bỏ bào thai đó cũng như Anh vất vài trăm đô để hưởng cái thú vui xác thịt của Em . Em nói thế chắc Anh hiểu ...
Nghe Văn kể xong , thật sự Tôi rất sốc và không ngờ chỉ v́ một phút ham muốn của dục vọng mà kéo theo nhiều hệ lụy quá ? Tôi hỏi Văn .
- Rồi chuyện đó giải quyết ra sao?
Văn trả lời .
– Khi nghe Cô ấy nói như vậy , lương tâm ḿnh áy náy , đành rằng chưa biết thực hư như thế nào nhưng công tâm mà nói , cô ta ở khách sạn với Ḿnh cả tuần , cũng có thể ….. xét cho cùng Ḿnh là người sai , để dẫn đến hậu quả như thế này . Ḿnh suy nghĩ hết nước nhưng chưa t́m được cách giải quyết như thế nào . Chỉ sợ chuyện này đến tai Thu Hà th́ không yên . Ông cũng biết tính của Thu Hà mà .Nghe văn nói vậy , Tôi hiểu sơ qua về câu chuyện và bảo Văn .
- Chuyện đă đến nước này , sao Ông không gọi về việt nam hỏi thử mấy người bạn của ông điều tra thực hư như thế nào . Như vậy tính đến nay cũng hơn ba bốn tháng rồi .
Văn nghe Tôi nói , trả lời .
- Tôi cũng đă nghĩ đến điều đó nhưng ngặt một nỗi có biết cô gái đó ở đâu ? vả lại khi cho hai người bạn của tôi biết, sợ chưa điều tra được cái ǵ th́ …
Tôi ngạc nhiên hỏi .
- Th́ sao ?
Văn trả lời .
- V́ vợ của hai ông đó cũng là bạn của Thu Hà , vẫn thường xuyên liên lạc với nhau .
Tôi à lên một tiếng như thương tiếc , rồi Văn lại kể tiếp .
- Hai tháng sau , không thấy cuộc gọi nào của Cô ấy , tưởng mọi chuyện đă yên nhưng không ngờ , vài hôm sau nhận được thư bảo đảm từ bên Việt nam gửi về địa chỉ tiệm và đề tên Tôi . Liếc qua , Tôi thấy ghi : Tổ hợp luật sư về luật gia đ́nh Phạm Ngọc Trang tại quận 7 thành phố Hồ Chí Minh . Khi mở ra , thấy một lá thư dài có liên quan đến Hương , cô gái massage . Tôi đọc sơ qua ,biết là có chuyện không êm ,vội gấp thư dấu đi , cuối tuần đưa ra văn pḥng luật sư của ḿnh để tham khảo . Cũng may hôm đó Thu Hà đi mua thêm nước sơn móng tay nên không biết .
Hôm tham khảo với văn pḥng luật sư , Tôi tŕnh bày tất cả sự việc như đă kể với Ông . Luật sư cho biết đừng lo v́ đây chỉ là vụ thương lượng chứ không thuộc về h́nh sự , có thể phải mất thời gian nhưng cứ an tâm . Bên văn pḥng luật sư sẽ điện thoại trực tiếp nói chuyện với bên đó nếu cần ǵ sẽ thông báo sau . Tôi dặn văn pḥng , cố gắng lo càng sớm càng tốt , yêu cầu phía bên kia liên hệ trực tiếp với văn pḥng luật sư , đừng gửi thư về tiệm .
Hai tuần sau , Tôi nhận được điện thoại của văn pḥng luật sư của ḿnh , khi ra họ cho biết là tổ hợp luật sư bên đó đă lấy lời khai và tất cả những chứng cớ của Cô ấy có được , nhất là cái card visit của ḿnh . Họ cho biết là Tôi có thể đợi vài tháng nữa khi Cô ấy sanh con rồi thử DNA nếu đúng là con của Tôi th́ có thể phải chịu cấp dưỡng cho đến khi đứa bé đó 18 tuổi . Bây giờ luật ở đâu cũng thế nhất là hai bên đă bang giao nên việc tố tụng không c̣n trở ngại nữa . C̣n khi thử DNA nếu không phải là con Ḿnh th́ chẳng có ǵ phải lo . Họ đưa ra lời khuyên là chả có ai bỏ tiền ra mà thuê luật sư làm những vụ như thế này đâu nếu không nắm phần chắc v́ tốn kém rất nhiều nhất là xuyên quốc gia nữa . Lúc nghe xong Tôi bắt đầu run v́ nếu đợi đứa bé ra đời rồi thử DNA cũng mất vài tháng nữa và nhất là việc đi lại …. Nên Tôi hỏi luật sư .
- Như vậy c̣n có cách ǵ khác giải quyết êm đẹp hơn không luật sư
Luật sư gợi ư .
- Theo phỏng đoán , có thể bên đó muốn thương lượng ǵ đó th́ phải ?
Nghe vậy , Tôi bảo .
– Phiền Luật sư , thử liên lạc với bên đó xem họ muốn thế nào rồi cho Tôi biết . Thật sự , Tôi không muốn chuyện này kéo dài v́ không tốt ….
Hơn một tuần sau , lúc đang làm , Tôi nhận được điện thoại của văn pḥng luật sư . Ḿnh ra và họ cho biết .
– Bên phía luật sư của Cô Hương cho biết là đă tham khảo và được biết nguyện vọng của Cô Hương muốn được bồi thường một khoản tiền để Cô có thể trang trải cho cuộc sống trong thời gian này .
Nghe Văn kể đến đây , Tôi ngắt lời .
- Sao Ông lại quá dễ dàng tin như vậy , Tôi nghĩ đây là chiêu tṛ tống tiền đó , ráng đợi cho đến khi đứa bé ra đời rồi thử DNA là biết liền . Coi chừng có đứa nó ăn ốc, rồi bắt ông đổ vỏ đấy !
Văn thở dài lên tiếng .
- Ông có ở trong cuộc đâu mà biết nỗi lo của Tôi . Tôi cũng đă nghĩ như vậy nhưng khi hỏi luật sư th́ họ nói .
- Tùy ḿnh lựa chọn và Tôi có hỏi thêm .
- Nếu giải pháp thứ hai , họ đ̣i bồi thường th́ hết bao nhiêu .
Luật sư cho biết .
- Họ gợi ư , khoảng trên dưới mười ngàn đô ǵ đó , chưa kể tiền lệ phí .
Thế rồi ,Tôi suy nghĩ mấy đêm , thôi th́ chịu giải pháp thứ hai để kết thúc mọi chuyện trước khi bị Thu Hà phát hiện . Tôi trả lời luật sư là đồng ư và họ làm theo yêu cầu của Ḿnh . Một tuần sau , Tôi lại nhận được điện thoại của luật sư , ra đến nơi họ cho biết mọi sự tiến triển theo yêu cầu đều tốt đẹp . Bên kia đồng ư với giá mười ngàn đô , lệ phí thêm một ngàn nữa . Thấy mất số tiền quá lớn , Tôi tiếc lắm nhưng nghĩ lại “của đi thay người” và Tôi đồng ư kư vào một số giấy tờ cam kết của cả hai bên và nộp tiền .
Thấy văn kể đến đó , như vậy là kết cục tạm ổn nhưng Tôi vẫn thắc mắc là tại sao Văn lại ra nông nỗi như bây giờ ? Định hỏi thêm th́ Văn lên tiếng .
- Tưởng chuyện đă êm , ai ngờ mấy tháng sau một bà bạn của Thu Hà cũng có tiệm Nail ở gần đó . Bà nghe đám thợ của bà kháo cho nhau là Tôi có bồ nhí ở Việt Nam mà lại có con riêng nữa .Khi chuyện này đến tai Thu Hà , Nàng không tin , nghi ngờ . Đúng là đàn bà họ nhạy bén lắm , Thu Hà âm thầm điều tra và biết được một trong những người thợ làm cho tiệm bà bạn lại chính là chị em cô d́ với Cô Hương . Thế là chuyện bị đổ bể và kể từ đó th́ Ông cũng đă biết hậu quả như thế nào với ḿnh rồi .
Nghe đến đây , Tôi xen vào .
- Rồi Ông và Thu Hà không có cách ǵ giải quyết với nhau hay sao mà để xảy ra nông nổi này ? Tôi thấy Thu Hà là người rất độ lượng mà . Văn nghe thế trả lời .
- Đồng ư là Thu Hà rất độ lượng nhưng thú thật với ông , đây không phải là lần đầu của Tôi . Tuy Tôi đă thề thốt , năn nỉ hết nước hết cái rồi nhưng không có cách nào lay chuyển được ư định của Thu Hà . Nàng nhất mực không chịu bất cứ giải pháp nào mà Tôi đưa ra . Ông cũng biết khi đàn bà họ nổi giận chỉ có trời cứu mà thôi .Mấy tháng sau này , tuy sống chung nhưng cơm ai nấy ăn , giường ai nấy ngủ , không khí ngột ngạt làm Tôi muốn điên nên đề nghị chia tay .
- Đang cơn bực tức lại nghe Tôi nói như thế , tự ái của Nàng nổi lên như đổ dầu vào lửa thế là một trận chiến bùng nổ , tí nữa xảy ra án mạng khi nàng liệng chiếc b́nh hoa vào đầu Tôi , may Tôi né được . Mấy ngày sau , Thu Hà đồng ư ly dị . Nghe Văn kể , Tôi không c̣n muốn biết ǵ thêm nữa và hỏi Văn .
- Bây giờ ông đang ở đâu , với ai ? Văn trả lời .
- Ở với con gái , trên New Mexico . Tôi trấn an Văn .
- Thôi ! như vậy cũng tốt cho Ông , có cha con cho vui cửa vui nhà . Khi nào có dịp xuống đây , ghé Tôi chơi ?
Nói chuyện với Văn xong , tự nhiên Tôi thấy buồn . Trong số những người bạn thân cùng thời sao lận đận quá . Có đứa đă từ biệt cơi đời , một vài đứa th́ nửa đường gẫy gánh . v . v . cuộc đời thấy buồn nhiều hơn vui …Tôi lại nhớ đến nhạc phẩm Đời Đá Vàng của Nhạc Sĩ Vũ Thành An sao hay quá .
Ta lần ṃ leo măi không qua được vách sầu .
Ta t́m một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau …….
Ôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền .
Ta xin tháng ngày rồi b́nh yên …..Trần Luyện BK34
Nửa đường gẫy cánh
Bẫy T́nh
Nửa vầng trăng
khuyết
T́nh yêu trong
thời loạn
Kỷ niệm chuyến đi
Những giờ phút khó quên
Kỷ niệm dấu yêu
Thoại Sơn:
Mối t́nh đầu
Chuyện t́nh khó
quên
May mắn &
Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Rồi lá thay màu
Từ gịng sông này
Làng tôi
C̣n đó tuổi thơ
Tháng 7 trời mưa
Chuyện đang
cần đề tựa
Hành tŕnh đến
Tự Do
Ngày tan hàng
Dzi-ke
Cô gái làng
Đông Tác - Dĩ An
Dở dang
Tất niên
"Nội" 2015-2016
Tết trong kỷ niệm
Để nhớ, để thương
42 năm t́nh
cảm đồng môn
42 Năm T́nh
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hăy c̣n đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Kư sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên