TRẦN ĐẶNG
Tôi vẫn thường lân la đến các trụ sở Ṭa án cấp huyện, cấp tỉnh, chỉ
để xem lịch xét xử trong tuần, trong tháng. Mục đích của tôi là t́m
một vài để tài để viết cho một tờ báo tỉnh lẻ.
Một lần, tôi trông thấy một thanh niên. Nh́n sơ qua là biết anh đă
bị viêm màng năo từ thuở nhỏ. Cặp mắt anh vô hồn, miệng mấp máy
những câu vô nghĩa và tay chân cứ động đậy vô thức. Anh ngồi trên
chiếc xe lăn, do một người đàn bà có đôi mắt ti hí đẩy đi. Hỏi người
thư kư phiên ṭa mới biết. Anh là người Đài Loan, đến Ṭa để tham dự
phiên xét xử vụ ly hôn giữa anh và vợ, một cô gái Việt Nam.
Tôi thắc mắc: - Luật pháp Việt Nam đâu cho phép người tâm thần kết
hôn. Hơn nữa, đây là một vụ hôn nhân có yếu tố nước ngoài, phải do
Chủ tịch UBND tỉnh kư giấy kết hôn mới hợp pháp. Vậy mà tại sao...
Bà thư kư phiên ṭa lườm tôi một cái sắc lẻm để ngắt ngang câu hỏi,
rồi buông ra một câu nói rất lạnh lùng. - Chuyện đó là do cấp trên
quyết, ông là nhà báo nên giữ mồm giữ miệng.
Tôi chợt nhớ tới câu nói của ông Thường vụ Tỉnh ủy, phụ trách Ban
Tuyên Giáo: "Không phải sự thật nào cũng viết báo". Nên tôi biết
phải làm ǵ để không làm cho "bầu trời chính trị ở Việt Nam không
trở nên xám xịt". Nhưng tôi vẫn ṭ ṃ v́ sao họ phải ly hôn, nên
bước vào pḥng xử án để dự khán.
Cô vợ tên là Mai (tôi đă đổi tên thật của cô ta, để tôn trọng vong
hồn của một người đă khuất). Số phận Mai giống như nàng Kiều của
thời đại năm 2000. Nhà nghèo, Mai phải đi lấy một người chồng nước
ngoài, để cho gia đ́nh được đổi đời. Cho dù biết rất rơ, người chồng
tương lai đang sống như một người điên dại và hoàn toàn bất lực về
sinh lư. Vai tṛ của Mai ở xứ người không khác ǵ một bảo mẫu chăm
sóc người bệnh tâm thần. Tôi nh́n Mai đang đứng gần người chồng cứ
lắc lư cái đầu, hai bàn tay cà kheo của anh ta hết giơ tên trời, rồi
lại chỉ xuống đất. Hai con ngươi trong đôi mắt vô thần mắt hết lác
(lé) ra ngoài, sau đó chụm vào gần nhau một cách tài t́nh đến mức
người b́nh thường không thể nào bắt chước được.
Trong khi đó, Mai - một cô gái có thân h́nh nhỏ nhắn, một gương mặt
trái xoan, nước da bánh mật. Đó là vẻ đẹp "hương đồng gió nội" của
các cô gái vùng sông nước Miền Tây Nam bộ.
Hồi nhỏ, tôi vẫn thường hay nghe mẹ tôi hát ru cho em tôi ngủ: Ầu
ơ... má ơi đừng gả con xa. Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu?!
C̣n đối với cụ Nguyễn Du trong câu chuyện Đoạn Trường Tân Thanh,
ngay từ những câu dạo đầu cũng phải thốt lên: Lạ ǵ bỉ sắc tư phong
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
Nét đẹp của Mai không qua nổi cặp mắt tinh đời của cha chồng. Ông
biết rằng đứa con tật nguyền của ḿnh không thể nào thực hiện chức
năng của người chồng. V́ thế, ông lén lút vào pḥng con dâu để không
hoài của. C̣n Mai phải âm thầm chịu đựng để cứu cái gia đ́nh túng
thiếu ở quê nhà xa tít.
Một hôm, người mẹ chồng của Mai bất ngờ vào pḥng con trai và tận
mắt chứng kiến cái cảnh cha chồng nàng dâu trên giường trong tư thế
không một mảnh vải che thân. Bà đă nổi điên. Phiên ṭa xử vụ ly hôn
lần đó là theo kế hoạch của bà mẹ chồng. Một là để cắt đứt mối quan
hệ loạn luân của cha chồng nàng dâu, hai là đuổi cổ con đĩ về Việt
Nam mà không phải phân chia tài sản.
* * *
Như thường lệ, tôi vẫn lân la đến các trụ sở Ṭa án để săn tin. Được
biết tại xă X, một xă giáp biên với Canpuchia sắp đưa ra xét xử một
vụ án "Lây truyền HIV cho người khác" theo Điều 117 của Bộ Luật h́nh
sự. Đến nơi, tôi tá hỏa v́ người đứng trước vành móng ngựa lại là
Mai.
Sau khi ly dị chồng, cô không dám về nhà v́ sợ tai tiếng. Cô đành
phải lên vùng biên giới để hành nghề bán bia ôm, kiêm luôn nghề bán
dâm. Người mua dâm thường là những người bên kia biên giới. Nghề này
đôi khi cũng túng thiếu, nên thỉnh thoảng Mai về tỉnh, vào bệnh viện
để bán máu. Một ngày kia, sau khi xét nghiệm máu, người ta đă thông
báo cho Mai biết: Cô đă bị nhiễm HIV.
Chán đời, cô sử dụng cái vốn trời cho của ḿnh một cách hợt, buông
thả: Một chầu nhậu cũng cho, một bát phở cũng cho, thậm chí cho
không chỉ v́ ông ấy có chức có quyền ở địa phương.
Tại phiên ṭa, trong phần thẩm vấn, vị Hội thẩm nhân dân đặt ra một
câu hỏi hết sức ngu ngốc: - Tại sao bị cáo biết ḿnh bị nhiễm HIV mà
vẫn có t́nh lây nhiễm cho người khác, trong đó có cả đảng viên, cán
bộ xă ấp?
Thế là Mai bị tuyên án 5 năm tù. Có lẽ cô cũng không buồn v́ án này
vẫn c̣n nhẹ so với án tử đang treo lơ lửng trên đầu cô bởi triệu
chứng căn bệnh SIDA ngày càng rơ dần.
* * *
Mấy năm sau. Tôi về Bạc Liêu và được mấy anh bạn đồng nghiệp thết
đăi ở Nhà hàng công tử Bạc Liêu. Một đám ma buồn ngang qua. Mấy ông
bạn nhanh nhảu, chứng tỏ thạo tin. - Chết v́ SIDA đó! Hồi trước gia
đ́nh, gịng họ bà này giàu lắm, địa chủ mà! Cháu ba đời của công tử
Bạc Liêu. Sau giải phóng, ông già của bà này là trung úy lính Sài
G̣n, phải đi học tập cải tạo, rồi chết trong rừng. Mấy chục mẫu
ruộng bị nhà nước tịch thu trong đợt cải tạo nông nghiệp ở Miền Nam.
Thành ra, đang giàu trở thành nghèo rớt mùng tơi. Nghe lời thiên hạ!
Bả lấy một thằng khùng ở Đài Loan để có ba ngàn đô cứu cái gia cảnh
đang lâm vô cảnh bần cùng.
Tôi chợt bán tín, bán nghi lao ra xem cái cảnh đưa đám ma. Di ảnh
người chết rơ ràng là Mai. Tôi lặng người một lát. Sau đó tôi quay
vô đám nhậu và uống nhiều đến mức mấy thằng bạn đồng nghiệp phải bái
sư.
* * *
Tổng Biên tập mời tôi lên pḥng ông và trả lại bản thảo. Mắt ông đo
đỏ, ươn ướt: - Bài này không đăng được, anh hiểu rồi đó! Tôi vác bản
thảo về nhà để lên bàn, rồi thắp một nén hương. Đợi cho nhang tàn,
tôi đốt bản thảo và lầm thầm mấy câu: - Mai ơi! Đây chỉ là một chút
ḷng thành với em. Ở suối vàng, mong em thảnh thơi. Mai mốt có đầu
thai, em nên chọn những gia đ́nh có công với cách mạng để mà sinh
ra. C̣n anh, chỉ làm bổn phận của một người cầm bút.
Một thời gian sau, tôi trả Thẻ nhà báo, trả thẻ hội viên Hội nhà báo
để cho ḷng được thanh thản.
TRẦN ĐẶNG
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
42 năm t́nh
cảm đồng môn
42 Năm T́nh
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hăy c̣n đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Kư sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Về từ Tân Cảnh
Cô đơn và ước mơ
Trên đồi cao
Phạm Thị
Thàng - Nữ anh hùng đất G̣ Công
Bạn cũ năm mươi năm
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh
Thèm
Sao chổi
Đừa con dâu
Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1
-
2
Sau cuộc biển dâu
Những người lính Dù
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi
Tấm Poncho
Người bạn học và
ông thầy cũ
Mối hận ngh́n trùng!
Những mùa Trung Thu
Tấm ảnh hai người
lính
Tin quan trọng gửi
đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển
Văn chương
Việt Nam và chữ “Y”
Hạnh phúc và bất hạnh
Chữ "Tín"
Nếu ngày ấy...
Thuận An
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Văn hoá phương Nam
Thức tỉnh
Sự xâm lăng văn
hóa của việt cộng
Tác giả
“Những Đồi Hoa Sim” đă chết trên đồi hoa sim
Hành trang và lư
tưởng
Góp nước miếng
húp chung
Đêm chờ sáng 1975
Thuốc lào trong tù....
Người chồng một đêm
Khóa 8 B+C/72
SQTB/Thủ Đức họp mặt
Trở về cố hương
Trôi theo ḍng đời
Ngộ chiêu
T́nh người
trong cuộc chiến
Khóc bạn
Cư An Tư Nguy
Con c̣n nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những
người chiến sĩ đáng hănh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn
long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo
Nhớ nhà
Bác sĩ trong tù
Nhà bốn anh em
Tháng Sáu và Tôi
Chuyện về một cô gái
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản
Cái giường đôi
Ưu việt nhất !!!
Hậu nhân trả lời VC
Huỳnh Tấn Mẫm
Chúng tôi vẫn sống
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng
bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ ǵ ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh
hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
C̣n đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và
Việt kiều
Sự ra đi
của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện
của Nguyễn Thị Thái Ḥa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên
lăng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê
Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào
phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều c̣n lại sau
40 năm
Thương
Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức
người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Kư ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một
người Anh
San Jose, năm hết tết
đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
T́nh như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng
Sa, biểu tượng hội tụ ḷng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?
Hồi kư Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử
Sĩ Hoàng Sa
Lăo Mốc
Lên núi t́m chồng
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012