NẮNG CHIỀU VẪN ĐẸP

Tường Thúy

Những cây mai trong vườn đă bắt đầu e ấp những nụ hoa như báo hiệu Saig̣n đang vào Xuân.Tôi ngẩng đầu nh́n lên cao, những sợi mây trắng giăng giăng khắp bầu trời xanh ngát như những giải lụa mềm mại, thướt tha. Ôi, trời vào Xuân sao đẹp quá. Bất chợt một cơn gió thoảng qua, mang theo chút hơi lành lạnh c̣n sót lại của một cơn mưa xuân vừa rơi rớt đâu đây làm tôi rùng ḿnh. Kéo hai vạt áo ôm trước ngực cho đỡ lạnh, tôi gập người xuống ho rũ rượi, chị Ba thấy vậy vội d́u tôi vào nhà vừa cằn nhằn:

_ Thấy chưa, cô yếu như thế mà cứ đ̣i ra ngoài này, bà biết lại rầy tôi chết.

Vừa lúc ấy tôi nghe tiếng mẹ trong nhà vọng ra;

_ Trời trở lạnh rồi đấy, đang bệnh mà con ra ngoài vườn làm ǵ. Chị Ba đưa Di vào nhà uống thuốc rồi cho Di nằm nghỉ đi. Tôi đi chợ đây.

Vào nhà, leo lên giường, tôi tựa ḿnh vào cửa sổ nh́n ra vườn, cây bàng mẹ trồng để nhớ Hà nội, mới hôm nào chỉ c̣n trơ cành thế mà bây giờ tất cả đă bắt đầu có những chiếc lá xanh be bé đầy cây. Một làn gió chợt thổi tung đám lá khô, làm bay bổng những chiếc lá. Nh́n cánh lá chao đảo trong không gian, tự nhiên tôi lại nghĩ về cuộc đời và thấy cuộc sống mới vô thường làm sao, c̣n đó, mất đó, chẳng có ǵ là vĩnh cửu cả.Với tay lấy tấm h́nh tôi chụp chung với mấy người bạn, đưa tay vuốt nhẹ lên một khuôn mặt, mang đậm nét nam tính cùng nụ cười thật quyến rũ của người con trai trong bức h́nh, tôi th́ thầm:

_ Khang ơi, bây giờ anh đang ở đâu, sao măi chưa thấy anh về, anh có biết em nhớ anh là nhường nào không?

Một giọt nước mắt rỏ xuống tấm ảnh, tôi lấy tay lau vội rồi ôm tấm h́nh vào ḷng, và miên man nghĩ về ngày ấy.
& & &
Tối hôm đó, trời mưa tầm tă, giờ vào học đă lâu mà lớp vẫn c̣n vắng vẻ, ngay cả giáo sư cũng chưa thấy đến. Đang cùng mấy đứa bạn ngồi tán dóc cho qua thời giờ, th́ thấy thầy giám thị cùng một người con trai lạ mặt đi vào, chúng tôi đứng dậy:

_ Chào thầy ạ.

_ Chào các em, hôm nay các em sẽ chỉ học hai giờ toán với thầy Tá c̣n hai giờ đầu th́ nghỉ v́ thầy Hoà dạy Pháp văn bị bệnh. Nhân tiện đây thầy giới thiệu với các em một bạn mới, bạn Khang. Này em trưởng lớp, thầy nhờ em sắp xếp chỗ ngồi cho Khang.

Thầy đi ra, Khang được xếp ngồi ngay sau lưng tôi, và từ đấy Khang trở thành một nhân vật trong cái lớp luyện thi buổi tối của chúng tôi.

Khang con nhà giầu, đẹp trai, thông minh, và nhất là Khang nói chuyện rất có duyên v́ thế anh luôn luôn là cái đinh giữa đám bạn bè, ai cũng mến và thích anh. Điều đó hiển nhiên rồi. Hầu như đám con gái trong lớp học đêm đều mê anh. Khang có nhiều điều kiện tốt như vậy, cô gái nào có thể giữ cho trái tim ḿnh không rung động v́ một người con trai như thế. Tôi cũng không ngoại lệ. Tuy vậy tôi hiểu và hiểu rất rơ, ḿnh là ai. Một người con gái thật b́nh thường như tôi th́ làm sao dám có mơ ước ǵ. V́ thế mỗi khi đám bạn trong lớp tụ tập quanh Khang, th́ tôi luôn luôn đứng ở ngoài cửa hay xuống cuối lớp ngồi đọc sách một ḿnh. Thỉnh thoảng đôi lúc vô t́nh nh́n về phía bọn Khang, tôi bắt gặp ánh mắt ấm áp của Khang nh́n tôi cùng với một nụ cười thật đẹp. Thấy vậy tôi cũng cười đáp lại, rồi lại cúi xuống như đang tiếp tục đọc sách và làm như không để ư đến anh, nhưng thật ra trái tim tôi đă đập thật mạnh trong lồng ngực của ḿnh.

Tôi có cái cảm giác h́nh như Khang cũng mến ḿnh, không biết tôi có quá chủ quan để hiểu lầm không ,v́ nhiều lần anh thấy tôi cô đơn ngồi một ḿnh ở góc pḥng với quyển sách, anh đă đến bên lấy tay gập sách lại:

_Thiên Di lại đây nói chuyện với tụi này đi, sao cứ ngồi đọc sách một ḿnh vậy, buồn chết.

_ Di có biết nói chuyện ǵ đâu, chẳng bơ làm các bạn chán thêm

_ Cần ǵ Di nói, cứ ngồi đấy nghe tụi này nói, rồi cười là được rồi. Khang thích nụ cười của Thiên Di đấy.

Tôi e thẹn:

_Cám ơn Khang, nghĩa là bảo Di cười cho Khang ngắm ấy hả? Sao Khang khôn thế.

Kể từ hôm ấy tôi không phải hồi hộp chờ đợi ánh mắt cũng như nụ cười của Khang ném về phía ḿnh nữa.Tôi đă cười nhiều hơn và dám góp chuyện nhiều hơn, dù rằng tôi vẫn luôn cảnh giác ḿnh: Khang không phải dành cho tôi. Ngay cả cái hôm xe đạp của tôi bị xẹp lốp, tôi c̣n đang lo lắng không biết làm sao mà về, v́ tan học vào giờ này đâu c̣n nơi nào vá xe, th́ Khang đă đến bên cạnh, anh đề nghị gửi xe lại nhờ bác gác gian giữ dùm, c̣n anh sẽ chở tôi về nhà.

_Thiên Di lên xe đi, nhớ ngồi cho vững nhe, ḿnh hay chạy nhanh lắm đấy.

Đúng như Khang nói, anh rồ ga xong là phóng như bay, tôi ngồi phía sau, tay nắm chặt vào yên xe, run lên v́ sợ nhưng vốn bản tính ĺ lợm, tôi cắn răng lại chịu trận cho đến khi xe của Khang ngừng trước cửa nhà. Bước xuống xe, hai chân tôi loạng choạng muốn té, thấy vậy Khang dơ tay ra đỡ. Nắm bàn tay c̣n đang run rẩy và ướt đẫm mồ hôi của tôi, Khang chợt nhớ ra, giọng anh tràn đầy sự ân hận:

_ Xin lỗi Thiên Di nhe, ḿnh quên mất là chở Di, cứ quen như chở mấy thằng bạn nên chạy hơi nhanh, cho ḿnh xin lỗi, lần sau chở Di nữa, ḿnh sẽ nhớ. À, mà sao Di không kêu lên cho ḿnh biết? Sao lúc ấy Thiên Di không ôm eo ḿnh. Chắc ḿnh đă làm Di sợ lắm phải không?

Tôi chỉ cười:

_ Ừ, hơi sợ nhưng bây giờ th́ Thiên Di không sao rồi. Dù sao cũng cám ơn Khang nhiều, không có Khang chắc giờ này Di c̣n đang lang thang ở ngoài phố đó.

_ Vậy lần sau Khang sẽ chạy chậm hơn, được không Thiên Di?

Nhưng lần sau ấy không có nữa, v́ tuần sau lớp lại nhận thêm một thành viên mới, đó là một cô bé thật xinh, Thanh Trúc là mỹ danh của cô học sinh mới. Dĩ nhiên Thanh Trúc cũng đựợc mọi người yêu thích, đám người thích Trúc phần lớn là những nam sinh và trong đó cũng dĩ nhiên phải có Khang. Chẳng bao lâu họ khắng khít nhau như đôi t́nh nhân.

Từ đó, tôi lại trở lại bản tính cố hữu, ít nói và lặng lẽ, cô đơn với bài vở của ḿnh. Tôi không c̣n thấp thỏm chờ đợi ánh mắt cũng như nụ cười của Khang ném về phía ḿnh nữa, Cũng phải thôi, tôi không thể trách Khang được. Thanh Trúc th́ không thân với tôi lắm, chắc tại tôi ít nói, nhưng bỗng một hôm trong giờ nghỉ, Trúc đến bên tôi:

_Thiên Di à, ḿnh có việc muốn nhờ Di giúp dùm, Di giúp ḿnh nhe.

Không đợi tôi trả lời, Trúc tiếp ngay:

_ Chủ nhật này Di có rảnh không, ḿnh nhờ Thiên Di đi với ḿnh nửa buổi được không?

_ Mà đi đâu?

Trúc quay nh́n chung quanh, rồi hạ thấp giọng:

_ Đi với ḿnh học lái xe hơi.

_ Học lái xe hơi? Chi vậy?

Tôi tṛn mắt nh́n Trúc, Trúc cười, vẻ bí mật:

_Không nói đâu. H́ h́ đùa thôi, ḿnh biết Thiên Di là người kín đáo nên mới nhờ. Di biết không, ba ḿnh làm ở toà đại sứ VNCH bên Mỹ. Gia đ́nh ḿnh sắp đi theo ba, v́ thế ba muốn ḿnh học lái xe. Đi một ḿnh, ḿnh sợ lắm nên rủ Thiên Di đi theo hỗ trợ cho ḿnh, giúp ḿnh nha, nha…

Vừa nói Trúc vừa giựt giựt cánh tay tôi. Trước vẻ nhơng nhẽo dễ thương của cô bạn xinh xắn, tôi mềm ḷng:

_ Di không dám hứa trước, v́ c̣n phải về xin phép mẹ đă, nếu mẹ ừ th́ Di sẽ đi với Trúc.
Nhưng tôi không ngờ, Trúc đă đưa tôi vào một cái bẫy, để đến bây giờ mỗi lần nghĩ đến chuyện hôm đó, tôi lại thấy cay đắng trong ḷng. Trúc nói với tôi sẽ có người đón, đưa đến trường dạy lái nên hai đứa ra đầu ngơ đứng chờ. Một chiếc xe hơi trờ tới, tôi sửng sốt khi thấy người tài xế chính là Khang, chưa kịp có phản ứng ǵ tôi đă bị Trúc mở cửa sau đẩy lên xe và đóng xập lại.

Dù c̣n đang bàng hoàng v́ sự việc bất ngờ này, tôi cũng kịp nhận ra nét ngạc nhiên trong đôi mắt Khang khi anh thấy tôi, và anh cũng chỉ kịp gật đầu nhẹ như chào tôi, rồi phải lái xe đi ngay v́ sự giục giă của Trúc. Từ lúc lên xe, Trúc đă đóng kịch, đă bắt tôi phải chứng kiến những lời nói âu yếm của Trúc với Khang mà tôi không thể né tránh được. Mặc dù tôi có yêu cầu hăy để tôi về, nhưng Trúc nhất định không cho Khang ngừng xe rồi khóc để làm rối trí Khang và tôi.

Thật t́nh lúc này, tôi không biết ḿnh phải trốn đâu cho khỏi xấu hổ, và cũng không biết phải làm ǵ để Khang đừng nghĩ ǵ về những lời nói của Trúc, cũng như để làm cô ngưng khóc, tôi đành đấu dịu:

_ Thôi được rồi, Trúc đừng khóc nữa, ḿnh sẽ đi với Trúc, để Trúc đừng nghĩ là ḿnh ghét cậu. Anh Khang ạ, xin cứ lái xe đi tiếp đi, tới đâu th́ tôi cũng vẫn ngồi đây, không đ̣i về nữa.

Nói xong tôi thu ḿnh vào góc xe, không nói thêm ǵ cả. Trúc đă thôi khóc, một lúc sau cô lại huyên thuyên, lại nhơng nhẽo với Khang coi như không có chuyện ǵ xảy ra. Qua kính chiếu hậu, tôi bắt gặp Khang nh́n tôi, lần này ánh mắt anh h́nh như trở lại nồng ấm như ngày nào và nó c̣n như ngầm chứa một lời xin lỗi. Tôi cay đắng quay mặt đi, tôi không muốn ai thương hại ḿnh cả, nhất là người đó là Khang. Đến lúc này th́ tôi đă hiểu tại sao Thanh Trúc lại rủ tôi đi cùng. Cô ấy ghen khi nghe nói Khang có vẻ mến tôi và đă có lần chở tôi về. Đàn bà khi trả thù th́ sự trả thù đó rất nhẹ nhàng, nhưng đau lắm. Biết ḿnh ngu bây giờ đă quá muộn rồi. Tôi nhắm mắt lại để mặc cho những giọt nước mắt đắng cay chảy dài.

Sau lần đi chơi đó, Thanh Trúc nghỉ học luôn.Tôi và Khang vẫn gặp nhau trong lớp, nhưng cả hai đều không nhắc ǵ về chuyện hôm đó.

Lớp học thêm rồi cũng tan như đám mây cuối trời. Ngày cuối cùng Khang không đi học.Tôi ngồi nán lại ở cuối lớp, nh́n về chỗ mà nhiều lần Khang ngồi đó với đám bạn, ném về phía tôi một ánh nh́n và nụ cười mà tôi không bao giờ quên. Giờ đây, lớp học trống rỗng không c̣n ai. Buồn làm sao, tôi đứng lên nh́n một lần chót chỗ Khang ngồi, rồi bước ra cửa, nghe ḷng ḿnh chợt rưng rưng. Giă từ, giă từ tất cả, một chút t́nh yêu đơn phương như khói, như mây của một ngày nào.

Hơn bốn năm trôi qua, hơn bốn năm rồi chưa gặp lại nhau một lần, thế mà tôi vẫn không thể quên được người con trai ấy, người đă trao cho tôi ánh nh́n ấm áp, dù giữa chúng tôi lúc đó chỉ là những người bạn cùng lớp thế thôi. Trong cuốn nhật kư, những ḍng chữ tŕu mến viết về Khang tràn đầy trên giấy. Những tấm h́nh chụp chung cả lớp, được tôi dán vào với những trang trí thật đẹp xung quanh, chỉ v́ chúng mang h́nh ảnh của Khang. Tấm h́nh mà tôi thích nhất vẫn là tấm h́nh Khang đứng giữa, vẻ mặt nghịch ngợm, anh quàng tay vào cổ tôi và Thanh Trúc. Tấm h́nh này tôi đă lộng vào một khuôn h́nh, để ở đầu ǵường.

Nhiều lần tôi tự nhủ ḷng hăy quên đi, quên một mối t́nh đơn phương và vô vọng, nhưng nụ cười của Khang như vẫn c̣n đó, ánh mắt của anh như vẫn c̣n kia, làm sao quên cho được. Mấy đứa bạn thân của tôi, đứa th́ bảo tôi là một loại khủng long đă tuyệt chủng, đứa th́ khuyên yêu ít thôi, yêu nhiều chỉ thiệt tḥi, đứa c̣n nói tôi muốn chết cứ để tôi chết.Tôi chỉ cười mà không nói ǵ, thấy vậy tụi nó bỏ mặc tôi, quay ra bàn tán chuyện bồ bịch của nhau.

Buổi chiều, trời thành phố lại vương nhiều mây, những đám mây mầu xám đục, dệt khắp khung trời, như báo hiệu một cơn mưa lớn, dù vậy cũng như mọi lần tan học, rời khỏi giảng đường, tôi vẫn ghé vào quán cà phê nhỏ của một người bạn, gần trường. Giờ này c̣n quá sớm để thiên hạ ra ngồi đồng ở quán, nên tôi vẫn luôn chọn được cho ḿnh một chổ tốt nhất, có thể nh́n thấy mọi người mà ít bị ai để ư.Vừa kéo ghế ngồi xuống, tôi đă thấy Trà, anh bạn chủ quán, với ly sữa cacao nóng trên tay và nụ cười trên môi, đến bên tôi:

_ Cacao sữa nóng của Thiên Di đây, hôm nay trời mưa, uống cái này là tuyệt đấy.

_ Cám ơn bạn, dù trời không mưa th́ cacao sữa của bạn vẫn tuyệt.

_ Khéo nói lắm Di ạ, thôi trả lại Thiên Di sự tự do mơ mộng nhé

Trà quay lưng về quầy sau khi vỗ nhẹ lên vai tôi. Ôm ly sữa nóng trong hai bàn tay, tôi nhâm nhi từng chút một. H́nh như sữa hôm nay hơi ngọt, nhưng thôi cũng chả sao, tôi tự nhủ thầm, ngọt c̣n hơn đắng chát, vị đắng mà tôi đă từng gặm nhấm, trên xe của Khang, măi măi không bao giờ quên.

Kỷ niệm tràn về, tôi lại nhớ đến Khang rồi, giờ này anh ở đâu, chắc anh hạnh phúc với Thanh Trúc lắm phải không? Anh có một chút nào nhớ đến tôi không nhỉ? Tự dưng tôi khẽ bật cười cho cái ư nghĩ vớ vẩn của ḿnh. Làm sao Khang có thể nghĩ đến tôi khi bên cạnh anh đă có Thanh Trúc. Để xua đi cái ư nghĩ này, tôi bưng ly sữa lên uống mong nuốt trôi đi cái xót xa vừa chợt đến. Ngụm sữa chưa kịp nuốt, th́ một cái đập thật mạnh trên lưng cùng với tiếng reo của Minh Thư làm sữa trong miệng tôi phun hết ra ngoài:

_ Ôi, Thiên Di đây rồi!

Tôi quay lại nh́n Thư:

_ Lại là mày, con khỉ ạ, mày nh́n ḱa, có giống ai không? Làm tao tí chết sặc. Lúc nào mày cũng vẫn ồn ào như vậy.

_ Thôi, sỉ vả vậy đủ rồi, cho tao xin lỗi, tại gặp được mày tao mừng quá. Tao kiếm mày hai hôm nay rồi mà chả thấy mày đâu hết. Hôm qua gặp Trà, Trà nói mày hay ra quán của hắn nên hôm nay tao chạy vội đến đây.

Vừa nói, Minh Thư vừa lấy giấy lau chỗ sữa tôi phun ra. Nh́n Thư lau bàn tôi hỏi:

_ Kiếm tao có việc ǵ mà phải kiếm cho bằng được vậy, đừng nói với tao là sẽ gán ghép cho tao một tên nào đó tuyệt vời của mày nhe.

Kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh tôi, nó hí hửng, cười cười:

_ Chả cần phải gán ghép đâu, chuyện phải đến nó sẽ đến thôi. Hôm nay ông bồ tao từ Nha Trang về phép. Ổng xin nghỉ để cưới vợ, tụi tao tổ chức đám cưới nên tới tóm mày. Mày phải làm phù dâu cho tao đấy nhe, không trốn được đâu đó.

_ Sao mày không kiếm Hương Nhu? Tao bận lắm.

_ Này, này đừng có mà kiếm cớ từ chối nhe. Mày mà bận cái ǵ, bận nhớ trai phải không? Tao chọn mày với Hương Nhu rồi đó, hai đứa bay nhỏ nhỏ, xinh xinh như nhau, phù dâu cho tao là tuyệt vời.

_ Nhờ tao mà mày nói như bố con chó xồm ấy, nhớ… trai! Ừ th́ tao nhớ trai đấy có mắc mớ ǵ tớí mày không? Thôi, biến đi chỗ khác đi để tao c̣n ngồi nhớ trai chứ.

Tôi nổi sùng, Minh Thư thấy tôi giận, con bé cười giả lả, nó lấy tay vuốt vuốt vào ngực tôi:

_ Tao đùa một tí mà mày giận dữ vậy, thôi… cho tao xin lỗi, gớm quá, khó quá. Mà này, giận ǵ th́ giận chứ, phù dâu cho tao mày không được trốn đâu đấy nhé Thiên Di. Có cái này tao bảo đảm…Thư nháy mắt tinh quái với tôi, mày mà thấy anh chàng phù rể của Trung là mày xếp re liền. Bật mí một chút cho mày biết nhe, ông này là niên trưởng của ông Trung, một người rất đẹp trai, vừa là gốc Vơ Bị lại vừa là người hùng của TQLC đấy. Sợ chưa?

_ Nổ vừa thôi, mày lấy chồng lính chứ có là lính đâu mà có lựu đạn để nổ. Dẹp cái anh chàng phù rể của mày lại. Tao về.
Vừa nói tôi vừa đứng lên, Minh Thư cuống quit, kéo tay tôi lại, nó năn nỉ:

_ Tao nói thật đấy không nổ đâu, nếu mày thấy mặt sẽ tin lời tao nói. Đừng giận tao nữa, cái vụ phù dâu mày phải giúp tao nha, nha?

Nghe hai tiếng nha nha của Minh Thư tôi lại chợt nhớ đến Thanh Trúc, cũng v́ hai tiếng ngọt ngào dễ thương này mà tim tôi đă đong đầy cay đắng. Tôi rất muốn từ chối, nhưng nh́n nét mặt đang chờ đợi với chứa chan hy vọng của con bạn thân, ḷng tôi lại chùng xuống:

_ Thôi được, nh́n cái mặt mày nhăn nhó như con khỉ con thế kia th́ ai cầm ḷng cho đặng, thảo nào ông Trung ổng mết mày quá mạng. À, c̣n cái chuyện ông phù rể của mày th́ cho qua đi, tao không thích.

_ Nhưng mà…người này mày cũng biết.

_ Tao biết, tôi ngạc nhiên nh́n Thư, ai?

Minh Thư không trả lời mà đưa tay chỉ chỉ ra phía sau lưng tôi. Quay lại, tôi sững người ra. Bên cạnh Trung là một người mà tôi luôn nhớ đến, Khang. Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt đó và nụ cười đó, có khác chăng là nét thư sinh ngày nào đă thay bằng nét dắn dỏi, phong sương, rám nắng của một người lính trong bộ quân phục tác chiến rằn ri với chiếc mũ beret màu xanh lá cây đội lệch trên đầu, trông anh mới thu hút làm sao!

Thấy tôi cứ ngẩn người ra nh́n, vẫn giữ nụ cười trên môi, Khang tiến về phía tôi, dơ bàn tay ra trước:

_ Chào cô bé Thiên Di. Không nhận ra ḿnh sao?

Nở nụ cười gượng gạo, tôi gật đầu rồi đưa bàn tay bé nhỏ của ḿnh ra, khẽ nói:

_ Nhận ra, Khang chứ ai.

Nắm lấy bàn tay tôi, Khang xiết chặt:

_ May quá Thiên Di vẫn c̣n nhớ. Lâu lắm rồi không gặp lại Thiên Di, Di không khác xưa mấy, có phần c̣n đẹp hơn nữa ḱa, nhất là nụ cười, Khang vẫn nhớ măi nụ cười của Di. Bàn tay Di vẫn mềm và run như ngày nào ḿnh chở nhau về.

Tôi ngượng ngập, khẽ cười và nhè nhẹ rút tay về, quay qua t́m Thư, tôi chợt khựng lại khi thấy chỉ c̣n ḿnh tôi và Khang, cặp Thư, Trung đă biến đi từ lúc nào. Khang vừa cười vừa kéo chiếc ghế ngồi xuống:

_ Họ đi từ lúc năy, Di khỏi kiếm.

Quay lại phía người hầu bàn đang chờ, Khang gọi một cà phê đen nóng cho ḿnh và một ly sữa ca cao nóng cho tôi.

_ Sao Khang biết Di uống ca cao sữa.

_ Nh́n cái ly c̣n lại th́ biết chứ ǵ. Khang biết con gái ít khi uống cà phê đen lắm.

Ngoài trời, mưa đă bắt đầu rơi nặng hột, mưa trắng xoá, mịt mù, một vài người đi đường co ro trong chiếc áo mưa.Ngồi trong góc quán, từ trong cửa kính nh́n ra một cảm giác ấm áp lạ thường đến từ mùi cà phê thoang thoảng trong không gian. Chăm chú nh́n những giọt cà phê đang tí tách chảy xuống Khang lên tiếng:

_ Trước kia Khang không thích cà phê lắm, nhưng từ ngày vào lính, lại mê mới lạ chứ, nhất là những hôm trời mưa như thế này, mùi cà phê thật quyến rũ phải không, Thiên Di?

_Vâng, nhưng Di chỉ thích cái mùi của cà phê thôi chứ không thích uống.

_Sao vậy, cà phê rất ngon, Khang bảo đảm.

_Dù Khang có bảo đảm Di cũng không uống đâu, tôi cười, v́ Di đă từng uống rồi, uống cà phê vô rồi là Di sẽ thức trắng đêm.

Kinh nghiệm bản thân mà. Với lại Khang biết không, khi mà Di thức, Di hay suy nghĩ vớ vẩn lắm, nghĩ xong rồi bệnh luôn, nên bây giờ chả ai cấm mà Di cũng chừa.

_ À ra vậy. Nhưng Di suy nghĩ ǵ mà đến bệnh luôn vậy. Chắc là lại nghĩ đến cậu nào chứ ǵ. Ai vậy, cho Khang biết được không? Anh chàng nào mà tốt phước thế.

Tôi cúi đầu, tránh cái nh́n của Khang, cắn môi không nói. Khang cười rồi chợt nắm bàn tay tôi để trên bàn:

_ Coi Di ḱa, cứ bối rối là lại cắn môi. Khang rất thích cử chỉ này của Di đó. Không hiểu sao Di làm cái ǵ Khang cũng thấy dễ thương hết.

Nghe Khang nói vậy, tôi muốn nói: “ Ngày đó Khang đâu có để ư ǵ đến Di đâu, người Khang thích là Thanh Trúc cơ mà”, nhưng rồi tôi chỉ lặng lẽ rút tay về:

_ Khang đó, bắt chước mấy ông lính mở máy tán hả, Di già rồi tán không có ép phê đâu.

_ Di đừng rút tay về, cho Khang nắm một chút đi, tay Di ấm quá.

Rồi anh hạ thấp giọng:

_Ừ th́ Khang đang tán Di đó, Di chịu làm bạn gái Khang không?

Lần này th́ tôi thật sự bối rối. Tôi cắn bờ môi ḿnh mạnh hơn:

_ Không rỡn à nhe, Di không muốn bị tạt át xít đâu đấy, Khang đừng hại nhau mà.

Tôi cố rút tay ra, nhưng không được. Khang nh́n tôi với cái nh́n hút hồn:

_ Di sợ Thanh Trúc hả. Cô ấy lấy chồng lâu rồi, lấy trước khi Khang vào Vơ Bị. Thời gian trong quân trường, Khang đă không c̣n nhớ chút nào về cô ấy nữa mà không hiểu sao lại nghĩ rất nhiều đến Di. Khang chỉ sợ Di cũng bỏ cuộc chơi mà lập gia đ́nh như Thanh Trúc, may quá Thư nói Di c̣n độc thân. Khang mừng ghê.

Nghe Khang nói tới Thư, tôi hết hồn:

_ Thế… Thư nói ǵ về Di vậy?

_ Có nói ǵ đâu, chỉ nói là Di vẫn đi học và nhất là vẫn c̣n độc thân thôi, rồi anh nháy mắt với tôi, Thư bảo Khang phải nhanh lên không là mất vợ. Thế nào, Di trả lời anh đi, làm bạn gái của anh nhé, Thiên Di.

Rút mạnh tay ḿnh ra khỏi tay anh, để lảng tránh câu hỏi của anh,tôi quay nh́n ra ngoài cửa kính:

_ Hết mưa rồi, nắng lên đẹp quá.

_ Đẹp thật nhưng là nắng chiều.

_ Nắng chiều th́ có sao, nắng chiều vẫn đẹp hơn mưa.

Anh nh́n tôi cười như đồng t́nh,rồi anh rủ:

_ Thiên Di đói bụng không, đi kiếm cái ǵ ăn nhé.

_Ừ, Di cũng đói bụng quá trời. Đi ăn ḿ Cây G̣n đi, được không?

_ Tuân lệnh. À, Di đi bằng ǵ, vẫn xe đạp hả?

_ Coi thường Di quá vậy, tôi dài giọng, sinh viên đại học mà đi xe đạp th́ “chuế”quá, “nhà qué” quá, Di lên Honda rồi đó.

Anh dí ngón tay vào trán tôi:

_ Chà , chà, tiến bộ rồi nhe, Thiên Di của tôi mà cũng biết xài tiếng lóng cơ đấy, ghê thiệt.

Tôi cong môi:

_ Nói chuyện với lính đánh giặc th́ phải vậy chứ sao.

Anh lắc đầu :

_ Thua Di luôn, thôi ḿnh đi, anh đói bụng quá rồi.

Tôi cắc cớ:

_ Ai đói bụng?

_ Anh, à quên, Khang. gớm sao mà khó thế. Đưa ch́a khóa xe cho Khang, Khang chở Di cho.

Nói xong nắm tay tôi đi ra quầy, anh lấy tiền trả cho Trà.
Tôi đưa ch́a khóa cho anh rồi quay đi dấu nụ cười thầm “Người ta chưa trả lời mà đă dám xưng anh, nghèo mà ham”.
Ngồi sau lưng Khang, tôi lại nhớ tới lần Khang chở tôi về, sợ Khang lại chạy nhanh như lần đó, tôi khều vai anh nhắc nhở:

_ Chạy chậm thôi à nhe, Di bị bệnh đau tim đó, Khang đừng có phóng nhanh, vượt ẩu như ngày xưa, Di lăn đùng ra cho mà xem.

Vừa chạy xe anh vừa quay lại bảo tôi:

_ Yên tâm đi Khang nhớ rồi, nhưng làm như thế này th́ chắc ăn hơn.

Rồi chỉ lái xe bằng một tay, c̣n một tay anh ṿng ra sau, cầm bàn tay tôi đặt vào eo bụng ḿnh, và giữ luôn bàn tay tôi ở đó:

_ Thế này Di yên tâm chưa, nếu có té là cả hai đứa ḿnh cùng té luôn.
Lần đầu tiên ngồi gần và thật gần với người khác phái, nhất là người ấy lại là người ḿnh thầm yêu, ở một cự ly sát sạt như thế này, muốn nhích người ra xa mà không được, tôi chợt thấy có một cảm giác lạ len lén đến làm cả người tôi cứ tê rần lên, trái tim th́ đập th́nh thịch, trán rịn ướt mồ hôi, sợ anh biết, tôi đành để yên tay ḿnh trong tay anh mà chịu trận Yêu là như vậy đó sao.Ngồi lặng người sau xe anh, tôi nghe ḷng ḿnh bềnh bồng trong cái cảm giác lạ đó. Thấy tôi im không nói ǵ, anh quay lại đùa:

_ Di c̣n đó không, sao im lặng thế.

_ Giữ tay người ta mà c̣n hỏi “ Di c̣n đó không”, ghét anh ghê.

_ Đừng nói ghét anh, yêu anh đi, Di nhé. Ừ đi.

_ Ừ.

T́nh yêu chúng tôi bắt đầu như thế đó.
Biết tôi yêu một người lính trận, mẹ tôi không cản, mẹ nói:

_ Con yêu ai mẹ không cấm, nhưng mẹ chỉ sợ con gái mẹ cơ thể yếu đuối, mong manh không biết có chịu đựng được những trắc trở, gian truân của một đời vợ lính không.

Tôi trấn an mẹ:

_ Mẹ đừng lo, con nghĩ t́nh yêu sẽ giúp con vượt qua tất cả. Với lại, mẹ ơi, con người ta có số, con coi thày bói rồi, ông ấy bảo số con hạnh phúc lắm chỉ đi một lần đ̣ thôi không đi hai lần đâu. Mẹ cứ yên tâm.

_ Mẹ bố cô, tin ai không tin, đi tin thầy bói.

Đem chuyện này kể cho anh nghe, anh cười thật to:

_ Em nói với mẹ là số anh sống dai lắm, đánh giặc cả năm nay rồi mà anh có sao đâu. Có thằng Việt Cộng nào đụng được tới anh đâu nè. Cuối cùng anh vẫn sống để về Saigon gặp được Di của anh đấy thôi.

_ Nhưng lấy chồng là lính chiến cũng lo lắm chứ bộ.Không những lo thôi mà c̣n sợ nữa.

_ Không có ǵ phải sợ, như Di nói đó, con người ta có số mà. Rồi anh đùa, anh cũng đi coi thầy bói rồi, thầy bảo số anh sống dai lắm, sống đến râu dài tới rốn luôn, được chưa, không được sợ nữa nghe không. Thôi để anh tiếp thêm năng lượng cho cô bé Di của anh thêm can đảm nhé.

Thế là nụ hôn nồng cháy của anh đă thiêu đốt hết những lo âu, sợ hăi của tôi, để tôi chỉ c̣n thấy tim ḿnh ngất ngây, hạnh phúc trong ṿng tay anh.

Những lúc đi chơi bên anh tôi thật vui, dù vậy niềm vui của tôi không thật trọn vẹn mỗi khi nghĩ tới ngày anh phải trở lại đơn vị, trở về trong ṿng vây lửa đạn, nơi rừng sâu, núi thẳm, chiến đấu sống c̣n với kẻ thù để hậu phương được thanh b́nh yên ấm, tôi lại thấy lo, thấy thương anh, bất giác tôi xiết ṿng tay ḿnh quanh eo anh chặt hơn. Thấy vậy anh vỗ vào bàn tay tôi đặt trước bụng anh:

_ Chuyện ǵ vậy cưng?

_ Dạ, không có ǵ. À Khang ơi, mai anh đi rồi phải không?

_ Ừ, mai anh đi rồi, anh sẽ nhớ Di nhiều lắm,

_ Em cũng nhớ anh, em yêu anh lắm Khang ạ.

Áp má trên lưng anh, tôi nghe ḷng ḿnh có một chút ǵ không thật b́nh yên, hạnh phúc.
Anh lại trở về đơn vị và tôi lại có những ngày tháng thấp thỏm lo âu. Lá thơ gửi về cho tôi từ nơi địa đầu chiến tuyến đă làm tôi bật khóc: “… Di ơi, mấy hôm nay trời mưa dầm dề, đơn vị tụi anh tạm đóng quân ở trong rừng, mưa ướt phải mắc vơng rồi chùm poncho lên mà ngủ, nhưng cũng chẳng ngủ được, ngồi nh́n mưa rơi mà nhớ tới em, nhớ lắm Di ạ…” Được thư anh th́ mừng, nhưng đọc thư xong th́ tôi lại thương anh biết bao nhiêu,chỉ c̣n biết cầu xin với Thượng Đế, xin cho chiến tranh không c̣n nữa để hoà b́nh về với quê hương, cho những người yêu nhau được gần nhau, cho Khang của tôi mau về với tôi. Khang ơi, em nhớ Khang lắm.

Rời khỏi giảng đường, thấy trời vần vũ mây đen, tôi ghé vào quán của Trà để tránh cơn mưa sắp đến.Vẫn như thường lệ, Trà mang cho tôi một ly ca cao sữa nóng. Anh hỏi:

_ Lâu quá không thấy ông Khang. Ông ấy thường về không?

Tôi cười:

_ Cả mấy tháng rồi, sau lần anh ấy về, bị thương ở cánh tay, rồi có thấy anh ấy về nữa đâu, tháng trước có nhận được thơ nhưng cũng không thấy nhắc có về phép hay không. Đời lính là như vậy đó. Mới đầu Di cũng trông lắm, lo lắm, riết rồi cũng quen, phải chịu thôi.

_ Có khách vô rồi, Trà đi làm việc nhe.

Tôi ngồi lại một ḿnh, bên ngoài, trời đang mưa. Mấy hôm rồi, chiều nào trời cũng mưa, những cơn mưa thật lớn, xối xả đổ xuống thành phố. Càng về chiều, trời mưa càng thấy buồn, bóng dáng một người lính chùm poncho đi trên đường, làm tôi nhớ đến Khang thật nhiều. Mới hôm nào gặp lại Khang lần đầu tiên ở tại đây, thế mà chúng tôi yêu nhau đă hơn một năm rồi. Thời gian trôi nhanh quá, tôi c̣n nhớ, hôm Khang mang cánh tay bó bột về thăm tôi, anh đă làm tôi sợ đến ră rời. Mẹ tôi cũng lo cho anh:

_ Con bị thương có sao không, có đau lắm không. Thấy con bị thương bác xót lắm. Khang này, con biết đó, bác trai mất rồi, bác chỉ có mỗi ḿnh em Di để mẹ con hủ hỉ sớm hôm. Khi nó nói là yêu cháu, một người lính chiến, thật tâm bác không muốn, nhưng v́ thấy t́nh yêu hai đứa dành cho nhau là thật ḷng, bác không cản. Bây giờ thấy cháu bị thương như thế này, nói thật bác lo lắm. Bác đề nghị với cháu như thế này nhé, bác cũng có một số bạn hữu trong quân đội, họ có thể lo được cho cháu về làm việc ở hậu phương, cháu nghĩ thế nào?

Nắm chặt tay tôi trong tay ḿnh, anh nh́n mẹ tôi rồi nh́n tôi cười:

_ Dạ, con cám ơn bác đă thương mà lo cho con. Nhưng con cũng xin bác hiểu dùm con, làm trai thời chiến, mộng ước ngày xưa của con là được làm một người lính của binh chủng Thủy Quân Lục Chiến. Bây giờ không v́ một lư do ǵ mà con phản bội lại cái lư tưởng ấy. Nếu bác đă thật thương tụi con, xin cho con được vẹn toàn lư tưởng của ḿnh và t́nh yêu với Thiên Di.

Tôi rời tay Khang, qua ngồi ghế bên ôm lấy mẹ, tôi nghẹn ngào:

_ Mẹ ơi, con yêu Khang, con không muốn mất Khang đâu. Mẹ đừng làm khó dễ anh ấy nữa. Hăy để cho anh ấy đi con đường anh ấy đă chọn. Con tin với t́nh yêu chân thật của chúng con ông trời sẽ thương mà cho chúng con được nên đôi. Mẹ hăy tin con đi, mẹ ơi.

Cầm lấy tay tôi đưa cho Khang, mẹ khẽ nói:

_ Mẹ c̣n biết nói ǵ bây giờ, Khang, mẹ giao Di cho con.

Nh́n mẹ bước vào nhà trong, nét mặt buồn buồn, tôi muốn khóc.
Tiếng kéo ghế của một người khách đem tôi trở về thực tại. Bên ngoài trời vẫn mưa to, bưng ly sữa lên uống mà h́nh như tôi đă uống phải giọt nước mắt ḿnh vừa rơi xuống, sao nghe nó mằn mặn.

& & &

Hơn hai tuần bị bệnh nằm nhà, tôi đă đi học lại. Hôm nay đi học về sớm, tôi không ghé quán của Trà mà về luôn, tưởng sẽ tránh được cơn mưa, không ngờ giữa đường, mưa ập xuống quá nhanh. Đằng nào cũng ướt như chuột lột, tôi phóng xe về thẳng nhà. Bước vào cửa đă thấy vợ chồng Minh Thư đang ngồi nói chuyện với mẹ tôi, tôi reo lên:

_ Trời ơi, lâu quá không gặp ông bà, hôm nay chắc nhờ trời mưa nên rồng mới xuất hiện ở nhà tôm đây mà. Xin lỗi ông bà nhe, Di đi thay quần áo một chút, người ướt nên lạnh quá trời à.

_ Ừ, Di vào thay đồ đi, coi chừng bị cảm đó, tụi Thư chờ Di mà.

Thư đứng dậy lấy tay đẩy tôi vô nhà trong, c̣n mẹ tôi th́ hối chị Ba đi pha một ly trà gừng nóng để tôi uống:

_ Khổ chưa, mới vừa ngo ngoe khỏi bệnh đi học lại, lại trúng phải cơn mưa này, không biết có sao không.

Thay xong quần áo, tôi hí hửng bước ra để gặp vợ chồng Thư, vừa tới cửa th́ tôi nghe mẹ tôi nói:

_ Bác xin hai cháu, cái tin vừa rồi dù là chưa được xác thực cũng đừng nói ǵ cho Di nó biết hết, nó yếu đuối lắm không chịu nổi đâu.

Nghe vậy tôi nhào ra liền:

_Mẹ, mẹ định dấu con chuyện ǵ vậy, Có chuyện ǵ mà sao mấy người lại dấu Di. Anh Khang, anh Khang phải không. Anh ấy làm sao rồi, nói đi, nói cho Di biết đi, Thư ơi, mẹ ơi, anh Trung ơi, nói đi mà. Tôi lạy mọi người đấy, có phải Khang bị làm sao rồi không, phải không…Anh Khang ơi…

Và sau đó tôi không c̣n biết ǵ nữa.
Mở mắt ra, thấy chung quanh toàn màu trắng, ḿnh đang nằm ở đâu đây, tôi tự hỏi, sao dây nhợ ǵ tùm lum như thế này. Vừa lúc đó tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng nói quen quen:

_ Di ơi, em tỉnh rồi à, em có nghe tiếng anh nói không hả Di?

Từ từ xoay đầu về hướng tiếng nói, tôi hơi nheo cặp mắt lại v́ ánh sáng của căn pḥng, một khuôn mặt thật quen thuộc, thật thân yêu dần dần hiện ra rơ nét:

Tôi mấp máy môi:

_ Anh Khang …phải không? Anh chưa chết sao? Em đang ở đâu đây?

Anh đưa tay vuốt má tôi:

_ Ừ anh đây, anh không chết được đâu, anh chết lấy ai để yêu em. Trông em xanh xao quá, tội nghiệp Di của anh. Nghe mẹ em nói sau khi nghe tin về anh, em đă ngất đi, rồi cứ lúc mê, lúc tỉnh, ở trong bệnh viện cả gần một tháng nay, làm mẹ em sợ quá. Anh mới biết được tin em bệnh khi về phép hôm qua, nên vội chạy đến đây. Sao khờ quá vậy, anh đă hứa là sẽ sống thật lâu để yêu em mà, không tin anh sao? Thôi, bây giờ em nằm đây anh đi báo cho bác sĩ là em đă tỉnh nhe.

Tôi nắm tay anh giữ lại:

_ Không, Khang ơi, ở lại đây với em đi, em sợ…Cái tin anh…

_ Trung nó nhầm, v́ người đó ở đơn vị khác, cùng tên nhưng khác họ, tội nghiệp làm em sợ đến mang bịnh.

_ Khang ơi. Em yêu anh

Anh cúi xuống hôn lên trán tôi:

_ Anh cũng yêu em, yêu măi măi Di ạ.

Ba năm sau ngày lễ thành hôn của chúng tôi, miền Nam rơi vào tay Cộng Sản. Khang cũng như bao nhiêu người lính VNCH khác vướng vào ṿng tù tội dưới danh nghĩa “ cải tạo” trong nhiều năm. Nhờ trời thương, ngày hôm nay trên mảnh đất tạm dung này, hạnh phúc đă trở về với chúng tôi.

& & &

Cơn mưa chiều đă dứt, trả lại cho Tucson vẻ ấm áp thường ngày. Đám cây trong vườn trông mơn mởn hẳn lên, xanh ngát tươi mát hơn. Khang đứng quay lưng về phía tôi, anh đang ngắm cảnh trời chiều sau cơn mưa. Rặng Catalina nổi bật trong ráng chiều rực rỡ với một giải cầu ṿng vắt ngang. Tôi bước tới ôm cánh tay anh, ngả đầu vào vai chồng, anh dơ tay chỉ về phía ngọn núi:

_ Di thấy không, nắng chiều thật đẹp và đẹp nhất là sau những cơn mưa.

_ Vâng, sau cơn mưa, nắng h́nh như long lanh hơn, rực rỡ hơn, dù chỉ là một ánh nắng chiều. Có sao đâu, nắng chiều vẫn đẹp hơn mưa, phải không anh?

Tường Thúy

Vài hàng về Tường Thúy:
Trước năm 1975:
_Vợ SVSQ Trường VBQGVN- K20
_ Cử nhân Luật Khoa
_Công chức Ngân Hàng
USA:
Đă từng viết cho báo
_ Người Việt, Quê Hương, Đa Hiệu, Bất Khuất( on line), VietNam Daily News, Người Việt News, But Tre magazine…
_ hiện tại: Vợ Cựu SVSQ Trường VBQGVN- K20
_ Đă xuất bản tập thơ : Th́ Thầm Cùng Anh
 

 


VĂN CHƯƠNG

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Cây viết Bất Khuất

42 năm t́nh cảm đồng môn  
42 Năm T́nh  
Chúc mừng hội ngộ  
Tôi và Tiểu Đoàn 7 TQLC  
Thơ gửi Đại Gia 
Dấu ấn vào đời  
USA 20 năm và Tôi  
Hăy c̣n đó niềm tin  
Pleiku và hoài niệm  
Kư sự những ngày tháng 2  
Một mảnh đời  
Xuân quê hương
Một chuyến về thăm nhà
Tết đến
Một buổi chiều, hai người già
Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Về từ Tân Cảnh  
Cô đơn và ước mơ  
Trên đồi cao  
Phạm Thị Thàng - Nữ anh hùng đất G̣ Công  
Bạn cũ năm mươi năm  
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5  
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh  
Thèm 
Sao chổi  
Đừa con dâu

Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1 - 2  
Sau cuộc biển dâu  
Những người lính Dù 
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi  
Tấm Poncho
Người bạn học và ông thầy cũ  
Mối hận ngh́n trùng!  
Những mùa Trung Thu  
Tấm ảnh hai người lính  
Tin quan trọng gửi đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển  
Văn chương Việt Nam và chữ “Y”  
Hạnh phúc và bất hạnh 
Chữ "Tín"  
Nếu ngày ấy...  
Thuận An 
Thôi ! Ḿnh về Linh Xuân Thôn, đi em !  
Văn hoá phương Nam 
Thức tỉnh  
Sự xâm lăng văn hóa của việt cộng  
Tác giả “Những Đồi Hoa Sim” đă chết trên đồi hoa sim  
Hành trang và lư tưởng
Góp nước miếng húp chung  
Đêm chờ sáng 1975  
Thuốc lào trong tù....  
Người chồng một đêm 
Khóa 8 B+C/72 SQTB/Thủ Đức họp mặt  
Trở về cố hương 
Trôi theo ḍng đời  
Ngộ chiêu  
T́nh người trong cuộc chiến  
Khóc bạn  
Cư An Tư Nguy  
Con c̣n nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những người chiến sĩ đáng hănh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo  
Nhớ nhà  
Bác sĩ trong tù  
Nhà bốn anh em 
Tháng Sáu và Tôi  
Chuyện về một cô gái  
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản  
Cái giường đôi  
Ưu việt nhất !!!  
Hậu nhân trả lời VC Huỳnh Tấn Mẫm  
Chúng tôi vẫn sống  
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ ǵ ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
C̣n đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm  
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và Việt kiều
Sự ra đi của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện của Nguyễn Thị Thái Ḥa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên lăng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều c̣n lại sau 40 năm
Thương Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Kư ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một người Anh
San Jose, năm hết tết đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
T́nh như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH  
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng Sa, biểu tượng hội tụ ḷng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?  
Hồi kư Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử Sĩ Hoàng Sa
Lăo Mốc
Lên núi t́m chồng


Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012