QUẢ TIM NGƯỜI TỬ TÙ

QÚY THỂ


Bác sĩ Khoa trở về lúc sáu giờ. Cả nhà đang ăn sáng. Mọi người ngạc nhiên nh́n chàng. Chưa bao giờ Khoa tỏ ra mệt nhọc như buổi sáng hôm nay. Mặt chàng hốc hác tái xanh, chỉ qua một đêm mà râu ria tua tủa. Bà Lan mẹ của Khoa giục con rửa mặt rồi ra dùng bữa sáng. Khoa nói chàng chỉ muốn ngủ thôi. Chàng vào pḥng, để nguyên quần áo và cả đôi giày, ngă lên giường ngủ vùi .

Đêm qua đối với Khoa thật là một đêm căng thẳng tột độ. Mười hai giờ khuya, xe của bệnh viện đến nhà đón chàng. Có một người vừa được chuyển tới viện trong t́nh trạng nguy kịch. Đến nơi Khoa nhận ra ngay nạn nhân bị xuất huyết nội trầm trọng. Người bệnh được chuyển ngay vào pḥng giải phẩu. Mọi phương tiện y khoa được dùng vào việc cứu mạng. Ngọn đèn mổ được hạ xuống thật thấp .Với cặp mắt tinh tế và bàn tay lành nghề, chỉ trong một thời gian ngắn, Khoa đă t́m ra chỗ chảy máu và ngăn chặn kịp thời.

Sau đó là những giờ phút đầy căng thẳng và lo âu . Một cuộc chiến đấu giành giựt mạng sống giữa thần chết và con người. Huyết áp rất thấp, không c̣n đo được nữa. Cái ngực trần của y để ư lắm mới thấy hơi thở nhấp nhô . Sắc mặt hắn trắng bệt như một thây ma. Y đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Màn huỳnh quang của chiếc máy tim mạch vẽ nên con đường ngoằn ng̣eo ma quái như muốn đùa cợt với Khoa . Có khi nó chỉ là một đường thẳng màu xanh mắt mèo. Gợn lên yếu ớt những làn sóng lăn tăn. Có khi nó ngập ngừng muốn tắt rồi loé lên để lại phía sau chiếc đuôi dài mờ nhạt dần như chiếc sao chổi. Trái tim nạn nhân mệt mỏi thoi thóp, ră rời. H́nh như trong lúc này chỉ với sự ham sống mănh liệt thôi thúc cho nó làm việc. Trái tim Khoa cũng kiệt sức, chàng sắp ngă quỵ như con người bất hạnh kia. Không c̣n cách nào khác, chỉ c̣n cách tiếp huyết. Khổ thay trong kho loại máu của hắn không c̣n một giọt. Định mệnh cũng đă sắp đặt mọi chuyện. Chính Khoa là người có cùng một nhóm máu với y. Khoa quyết định truyền trực tiếp. Đây là một kỹ thuật đầy bất trắc nhưng cũng có nhiều ưu điểm v́ nó kịp thời. Trường hợp này chậm có nghĩa là không thể cứu văn. Chàng bắt tay vào việc ngay. Một chiếc ống nối liền động mạch giữa hai người. Nhờ áp huyết của chàng cao nên một ḍng máu được đẩy qua người bị nạn. Cái ống nhựa hoá thành chiếc cầu sáng ngời nhân ái được mở ra. Chừng vài mươi phút sau, như ngọn đèn được tiếp thêm dầu, trên màn huỳnh quang con đường lại hoạt động, trái tim bệnh nhân bắt đầu lấy lại sức lực. Những mũi nhọn sắt nét bắt đầu xuất hiện, đều dần. Trái tim vừa trải qua mấy giờ thử thách lần hồi trở lại công việc quen thuộc của nó. Thưc là kỳ dị, trái tim Khoa cũng như vừa được tiếp sức. Phút chốc chàng cảm thấy khoẻ khoắn lạ thường .

Đến lúc này Khoa mới có thời gian quan sát bệnh nhân. Hắn là một người đàn ông cỡ bốn mươi tuổi, trước đây chắc là cường tráng, giờ đây th́ bệnh hoạn đă làm cho hắn tiều tuỵ bạc nhược . Nhưng trên khuôn mặt của y vẫn c̣n cái ǵ đó phảng phất tính cách ngang tàng dữ dội .

Trời gần sáng, mấy người tham gia ca mổ thực sự mất sức, chỉ có Khoa, hai con mắt sáng quắc, chàng không thấy mệt mỏi buồn ngủ. Có một điều khá lạ là hai chân tuy chẳng có việc ǵ lại mỏi nhừ. Cho tới lúc này h́nh như phần thắng có vẻ nghiềng phía chàng. Khoa tự thưởng cho ḿnh một diếu thuốc, chàng đi chầm chậm ra vườn. Trời mát lạnh. Khoa bỗng chốc thấy ḿnh thoát hẳn ra khỏi ca mổ. Đă bốn giờ sáng, phương đông da trời sáng lên nhè nhẹ. Rồi th́ lần đầu tiên trong đời Khoa mới biết được thế nào là màu xanh của một nền trời mà tiểu thuyết thường mô tả. Rơ ràng là một màu xanh nước biển thẫm chuyển dần sang màu xanh trứng sáo rất tươi .

Khoa ngạc nhiên v́ trong sân bệnh viên có một xe công an. Rất nhiều người vơ trang đứng cạnh canh pḥng mổ và rải rác khắp nơi . Khoa ngồi xuống ghế đá. Một người đến xin mồi lửa. Người này nói :“ Xưa nay tôi cứ tưởng nghề y là một nghề nhàn. Ai ngờ đêm nay chứng kiến bác sĩ làm việc tôi mới thấy hết được sự khổ nhọc . Bác sĩ đem hết tâm trí và cả máu của ḿnh để giữ ǵn trái tim một con người . Nhưng tất cả công lao của bác sĩ sẽ là công dă tràng!”.
Khoa ngạc nhiên hỏi :
- Anh nói sao ?
- Cái quả tim mà bác sĩ nâng niu giành giật với tử thần, cuối tháng này, người ta sẽ bắn vỡ tung nó ra !
- Tại sao ?
- Hắn là một tử tội !
***
Khoa chỉ mới ngă lưng một lúc lại có chuông điện thoại reo vang. Bà Lan nói :“ Lại có chuyện nữa rồi. Tội nghiệp con tôi, nó mới chợp mắt chưa đầy mười lăm phút”. Khoa vùng dậy, chàng tỉnh ngủ ngay. Chàng nghĩ : cũng may chưa cởi quần áo; chàng lên xe phóng ngay tới bệnh viện. Cô Hoà y sĩ trực nói ngay :“Áp huyết trụt, không đo được, tim muốn ngừng, thân nhiệt giảm…” Khoa cầm cổ tay lạnh ngắt của bệnh nhân, bấm những ngón tay thật mạnh chàng mới nhận được những rung động mong manh tưởng như tơ nhện. Mạch hắn nhảy theo cái kiểu mà người xưa thường nói như chim sẻ mổ thóc, vài ba cái rồi ngưng . Khoa rùng ḿnh , chàng liên tưởng tới tiếng gó cửa của tử thần . Chàng lao ngay vào công việc cứu tử. Mọi người, mọi phương tiện đều được sử dụng đến. Chàng lại ngồi trước màn huỳnh quang của chiếc máy tim mạch. Trái tim nhọc nhằn giống như con ngựa già không c̣n đủ sức kéo chiếc xe nặng qua dốc. Đă có lúc chàng phải thầm dỗ dành nó :“ Gắng lên, gắng lên, không được ngă quỵ tim ơi!”. Kỳ diệu thay, con tim như một vơ sĩ sắp ngă sập trên đài, được tiếng reo ḥ cổ vũ dùng hết tâm lực cố sức vùng lên . Nhưng cũng không thể kéo dài măi cái tàn lực này. Trên màn huỳnh quang vẽ nên những đường mờ nhạt vô nghĩa. Là một người làm công tác khoa học, chàng không tin vào bất cứ phép lạ nào, thế mà giờ đây chàng lại thầm kêu gọi những sức mạnh vô h́nh giúp chàng trong giây phút cực kỳ khó khắn này. Giây phút mà chàng cảm thấy cô đơn hơn cả. Bao nhiêu thành tựu của khoa học, bao nhiêu con người, bao nhiêu trí tuệ đă không đem lại kết quả chắc chắn nào cả. Tính mạng của hắn như chiếc bong bóng xà pḥng không biết vỡ lúc nào. Muốn cứu hắn phải có thêm máu. Chàng quyết định một lần nữa lại phải cho máu. Y sĩ Hoà ngần ngại:“Anh mới cho máu đêm rồi. Con người mà pháp luật cho là không đáng sống đó có đáng cho anh hy sinh hay không?” Khoa không nghe, nói như ra lệnh :“ Nhanh lên ! Truyền trực tiếp, không c̣n cách nào khác”. Hai trăm phân khối, cô Hoà dừng lại. Khoa bảo:Thêm nữa. Ba trăm phân khối, Hoà lại dừng, Khoa không chịu. Đến bốn trăm th́ Khoa thấy choáng váng, Khoa toan ngồi dậy th́ lại bị ngă vật xuống .

Trái tim con bệnh như cánh đồng bị khô hạn được tiếp nước. Nó uống no nê và hồi phục nhanh chóng. Cái đường xanh mắt mèo trên màn huỳnh quang bắt đầu sắc nét, chạy một cách tự tin đều đều từ trái sang phải như một đoàn quân diễu hành sau chiến thắng. Chàng thấy đói. Đă hơn hai mưoi bốn giờ qua chưa có ǵ trong bụng. Hoà mua cho Khoa bánh ḿ. Chàng vừa ăn vừa nh́n cái ngực bệnh nhân thở sâu và đều, chưa bao giờ có bữa ăn ngon như hôm nay . Da mặt hắn đă ửng chút màu hồng, hắn đă lấy lại thần sắc. Khoa ngồi trên ghế và ngủ với một niềm vui .

Sáng hôm sau Hoà lay chàng dậy và nói hắn đă tỉnh. Hắn nằm trên giường, mắt nh́n trần nhà, nét mặt như trải qua một giấc mơ dài. Hắn c̣n đang ngơ ngác th́ vụt nhớ lại tất cả: Hắn là ai ? Và đang ở trong hoàn cảnh nào. Hắn hoảng hốt, cố vùng dậy, vết mổ rỉ máu, Khoa thét lên :“Đè hắn xuống, cột chân tay laị”. Hắn chỉ mới đủ sức th́ thào. Câu nói đầu tiên hắn thốt ra đói với Khoa là :“Đồ bác sĩ gớm ghiếc bất nhân”.

Khoa yên tâm trở về, chàng dặn y sĩ Hoà có ǵ kêu chàng ngay. Tới nhà, vợ chàng là Nga trách móc:
- Anh làm việc suốt ngày đêm, bỏ bệnh nhân ở nhà , họ chờ măi không được giận dỗi bỏ đi nơi khác cả. Ông giám đốc Tân tỏ ư bất b́nh. Ổng nói anh xem thường bệnh nhân, ông ta đă chọn bác sĩ khác để điều trị cái bệnh ph́ nộn rồi . C̣n bà thương gia Nguyễn chờ anh mấy buổi không được cũng đă tức giận bỏ đi t́m người khác chữa cái bệnh dị ứng với chất kem dưỡng da của bà ta. Cô Nguyệt Minh cũng trách anh hứa chữa bệnh mụn trứng cá mà anh không chịu giữ lời hứa . Người ta đă mách cho tôi biết tất cả công việc anh làm mấy ngày nay. Thật là một việc làm hết sức …vô duyên !

Đến lúc này Khoa mới thấy thế nào là mỏi mệt. Chàng vào pḥng tắm xối nước thật nhiều. Trong khi tắm cái h́nh ảnh trên màn huỳnh quang ghi lại hoạt động trái tim như một đoàn quân chiến thắng với những chiếc dáo nhọn nhô lên rất đều diễu hành từ trái sang phải làm cho chàng quên hết cả nhọc nhằn bực bội. Chàng huưt sáo một khúc quân hành và muốn nhào tới bên vợ để chia sẻ niềm vui. Nhưng Khoa kịp dừng lại ngay v́ thấy vẻ mặt bất b́nh, nặng như ch́ c̣n đọng trên khuôn mặt mới tô phấn của Nga. Chàng tiu nghỉu quay ra .

Sau khi ăn một bữa ăn sáng thật ngon miệng Khoa thấy bồn chồn, không thể làm một việc ǵ khác. Chàng lại phóng xe vào bệnh viện. Bà Lan và Nga nh́n theo ngao ngán lắc đầu. Đến nơi chàng vào ngay pḥng hồi sức. Vừa thấy chàng hắn cựa quậy dữ dội gào lớn :“Đi đi, đồ ác quỷ, vô lương tâm, tao mà thoát được th́ đừng ḥng giở mạng”. Khoa thấy vui v́ có vẻ hắn đă khoẻ thật rồi. Chàng xem lại tất cả những dụng cụ đặt cạnh giường hắn . Cái ống tháo chất cặn từ vết mổ vẫn làm việc tốt, nó để thoát ra những giọt nước hồng. Chàng sờ chiếc trán thô, nhầy nhụa mồ hôi, hắn không bị sốt, nghĩa là chưa có dấu hiêụ nhiễm trùng.

Đang khi Khoa chăm sóc bệnh nhân th́ giám đốc bệnh viện tới. Ông nh́n Khoa một cách trách móc và nói giọng nghiêm khắc :“ Thôi như thế là qúa đủ. Tôi không chấp nhận anh sử dụng quá nhiều dụng cụ , thời gian và những người ở đây cho trường hợp này”. Khoa gật đầu, Chàng laị nghĩ :Phải có thuốc kháng sinh loại mạnh, để thế này không yên. Chàng kê đơn thuốc rồi nhờ cô Hoà đi mua . Hoàng ngạc nhiên thấy chàng cởi chiếc đồng hồ ra trao nhờ cô bán lấy tiền mua thuốc.
Trong khi Hoà đi mua thuốc, Khoa tiếp một người lạ. Vị khách bắt tay chàng, hai người kéo nhau ra vườn. Khách tự giới thiệu là luật sư bào chữa cho Ngô Kiếm tử tội, người đang được chàng săn sóc. Ông cũng đă làm mọi cách để kéo dài sự sống cho hắn. Khoa thầm nghĩ : À th́ ra tên hắn là Ngô Kiếm, và cho tới bây giờ ta mới có một đồng minh là cái ông luật sư này. Ông luật sư cho biết ở toà dưới toà trên ông đều thất bại. Hiện chỉ c̣n hy vọng vào đơn xin khoan hồng. Khoa lễ phép hỏi :
- Thưa, có hy vọng ǵ không ?
- C̣n nước c̣n tát, hy vọng hay không tôi không thể xác định.
- Thưa ông thế tôi phải làm ǵ bây giờ ?
- Hắn càng nhanh b́nh phục th́ càng chóng ra pháp trường. Bác sĩ liệu lấy mà hành động. Theo tôi th́ để chohắn chết bệnh c̣n hơn .

Lúc đầu Khoa tưởng ông luật sư là đồng minh với chàng, nhưng lời nói của ông ta làm chàng thất vọng, luật sư từ giă. Khoa thừ người không muốn đứng lên. Biết làm sao bây giờ ?

Vào thời gian đó cũng là lúc y sĩ Hoà cho tử tội Ngô Kiếm biết sự thật về con người mà hắn đă nguyền rủa là “bác sĩ bẩn thỉu vô lương tâm”. Nghe xong hắn chết lặng cả người. Chẳng khác ǵ hắn nghe tuyên án tử h́nh một lần nữa . Hắn nh́n lên trần nhà cắn răng lại , không thốt được một lời. Trong tâm hồn hắn một cơn băo ân hận nổi lên hoành hành dữ dội. Hắn nghĩ : Ngô Kiếm này một đời ngang dọc, xưng hùng xưng bá và cũng gặp lắm kẻ xưng hùng xưng bá. Ôi, tới lúc cuối đời mới gặp được người hùng thực sự. Tiếc thực, làm sao để đền đáp ơn người. Tự tử cho chàng khỏi bận tâm ư ? Xoàng lắm, cách đó của mấy mụ đàn bà. Vượt ngục để t́m cách trả ơn ư ? Chưa chắc đă xong lại c̣n làm luỵ cho chàng . Ngô Kiếm nghĩ ngợi hồi lâu rồi hắn bật cười khoái trá . Tới phút chót người ta mới biết Ngô Kiếm này đền ơn đáp nghĩa ra sao !

Khoảng tháng sau ông luật sư t́m gặp Khoa. Chàng không đủ can đảm hỏi kết quả việc xét đơn xin khoan hồng. Ông ta nh́n chàng lắc đầu. Thế là hết. Khoa bàng hoàng cả người. Chàng nh́n xuống đất bước thẫn thờ…
***
Về sau những người tiếp xúc với Ngô Kiếm kể lại rằng : Từ khi rời bệnh viện trở về pḥng giam tử tội, hắn thay đổi hẳn. Hắn không c̣n những cơn cuồng loạn hung hăng như trước nữa. Hắn b́nh tĩnh chờ đợi ngày cuối cùng. Thậm chí hắn c̣n trở nên yêu đời, yêu người. Hắn cười và chào hỏi tất cả những người ở ngoài song sắt.

Buổi sáng hôm ấy hắn dậy sớm như để vĩnh biệt mặt trời. Trên đường ra pháp trường thái độ hắn khá ung dung. Điều yêu cầu cuối cùng của hắn và được hội đồng thi hành án và đội hành quyết chấp nhận là, hắn nói :
- Tội tôi nặng lắm, không thể khác được. Nhưng tôi đă được cứu sống hơn một lần. Tôi dành lời cuối cùng để cảm phục và biết ơn người thầy thuốc đă để lại ḍng máu của ông trong trái tim tôi . Tôi xin được nhận những viên đạn, với chỉ một yêu cầu cuối cùng, đừng nhắm vào quả tim. Quả tim này không phải của tôi. Nó là của một người hùng !!!

 


VĂN CHƯƠNG

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Cây viết Bất Khuất

42 năm t́nh cảm đồng môn  
42 Năm T́nh  
Chúc mừng hội ngộ  
Tôi và Tiểu Đoàn 7 TQLC  
Thơ gửi Đại Gia 
Dấu ấn vào đời  
USA 20 năm và Tôi  
Hăy c̣n đó niềm tin  
Pleiku và hoài niệm  
Kư sự những ngày tháng 2  
Một mảnh đời  
Xuân quê hương
Một chuyến về thăm nhà
Tết đến
Một buổi chiều, hai người già
Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Về từ Tân Cảnh  
Cô đơn và ước mơ  
Trên đồi cao  
Phạm Thị Thàng - Nữ anh hùng đất G̣ Công  
Bạn cũ năm mươi năm  
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5  
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh  
Thèm 
Sao chổi  
Đừa con dâu

Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1 - 2  
Sau cuộc biển dâu  
Những người lính Dù 
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi  
Tấm Poncho
Người bạn học và ông thầy cũ  
Mối hận ngh́n trùng!  
Những mùa Trung Thu  
Tấm ảnh hai người lính  
Tin quan trọng gửi đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển  
Văn chương Việt Nam và chữ “Y”  
Hạnh phúc và bất hạnh 
Chữ "Tín"  
Nếu ngày ấy...  
Thuận An 
Thôi ! Ḿnh về Linh Xuân Thôn, đi em !  
Văn hoá phương Nam 
Thức tỉnh  
Sự xâm lăng văn hóa của việt cộng  
Tác giả “Những Đồi Hoa Sim” đă chết trên đồi hoa sim  
Hành trang và lư tưởng
Góp nước miếng húp chung  
Đêm chờ sáng 1975  
Thuốc lào trong tù....  
Người chồng một đêm 
Khóa 8 B+C/72 SQTB/Thủ Đức họp mặt  
Trở về cố hương 
Trôi theo ḍng đời  
Ngộ chiêu  
T́nh người trong cuộc chiến  
Khóc bạn  
Cư An Tư Nguy  
Con c̣n nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những người chiến sĩ đáng hănh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo  
Nhớ nhà  
Bác sĩ trong tù  
Nhà bốn anh em 
Tháng Sáu và Tôi  
Chuyện về một cô gái  
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản  
Cái giường đôi  
Ưu việt nhất !!!  
Hậu nhân trả lời VC Huỳnh Tấn Mẫm  
Chúng tôi vẫn sống  
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ ǵ ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
C̣n đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm  
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và Việt kiều
Sự ra đi của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện của Nguyễn Thị Thái Ḥa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên lăng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều c̣n lại sau 40 năm
Thương Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Kư ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một người Anh
San Jose, năm hết tết đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
T́nh như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH  
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng Sa, biểu tượng hội tụ ḷng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?  
Hồi kư Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử Sĩ Hoàng Sa
Lăo Mốc
Lên núi t́m chồng


Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012