BẰNG LĂNG

 Tường Thúy

Nước mắt nhỏ xuống thương đau
Cho ta măi măi nhớ nhau trọn đời
Bằng Lăng, hoa tím một trời
Giờ anh chỉ có ḿnh thôi, thật buồn!....

(Viết cho một người bạn thân đă đi xa)

Saig̣n đêm…..

“Em đến bưu điện bỏ lá thư viết cho anh đêm qua. Vy ơi, hôm nay cũng như mọi lần, sau khi đi thăm anh về là em thấy buồn vô cùng, không c̣n hứng thú làm bất cứ ǵ ngoài việc bỏ ra lang thang trên đường. Đang đi, bỗng cảm thấy hơi đau đau nơi bụng, và cơn đau h́nh như càng lúc càng nhiều hơn. Em ngồi xụp xuống vỉa hè, lấy tay đè mạnh lên chỗ bị đau, nín thở lại. Một lúc sau cơn đau giảm dần, em lại đứng dậy, tiếp tục bước những bước chầm chậm. Một cánh hoa sao chợt vương trên tóc, gỡ xuống và cũng vừa nhận ra ḿnh đang đi trên con đường ngày xưa Vy thường chở em tan học về.

Vào mùa hoa sao nở, từng loạt những cánh hoa rụng xuống và tung bay trong gió như một đàn bướm trắng thật đẹp. Anh c̣n nhớ không, anh hay dừng xe lại cho em xuống nhặt những cánh hoa sao đem về ép vào trong vở. Hôm nay hoa sao cũng rụng, cũng tung bay trong gió như một đàn bướm trắng, nhưng có c̣n ai bên cạnh để cùng em chung ngắm những cánh hoa bươm bướm này đây. Vy ơi, bây giờ anh đang ở đâu, để em nhớ anh da diết như thế này, để em thèm có anh ở bên cạnh, thèm một nụ hôn nồng cháy, một ṿng tay tha thiết của anh đây.

Anh biết không cánh hoa sao đă gợi lại trong em h́nh ảnh lần đầu gặp gỡ của chúng ḿnh:

Quả cóc được ném chuyền cho nhau, lại vô t́nh rơi trúng vào một anh lính trẻ, đang đứng trước cổng trường chờ bơm bánh xe Honda, làm cho tụi em Lăng, Hạnh,Trâm và Điệp, tṛn mắt lên, há hốc miệng ra sợ hăi v́ sự việc bất ngờ sảy đến. Nhưng rồi trước nụ cười dễ mến, trước cặp mắt đa t́nh của anh, bọn em đă lấy lại b́nh tĩnh, đến nhận lỗi và xin lại quả cóc. Như là một định mệnh, một duyên số, t́nh yêu đă đến với em. Và rồi biệt danh “ Hoàng tử Cóc” đă được cả bốn đứa đă tặng cho anh đó, anh yêu.

Cuộc đời cứ tưởng rằng sẽ tươi đẹp măi như trong mơ, nào ngờ biến cố 75 đă lấy đi tất cả những mộng đẹp của tụi em. Người yêu Trâm đă tử trận trong khi chiến đấu bảo vệ ṿng đai thành phố. Trâm như kẻ mất hồn, vẻ liến láu, hồn nhiên ngày xưa đă theo Du qua bên kia cuộc đời, rồi Trâm cùng bố mẹ đi vượt biên. Em mất liên lạc với bạn từ đó. C̣n Điệp lập gia đ́nh với Tŕnh, một bác sĩ quân y. Trong lần vượt biên bằng tàu, tàu ch́m, Điệp mất tích, c̣n Tŕnh thoát chết, nhưng bị bắt lại, sau được đưa về làm tại bệnh viện BD v́ thời gian đó các bệnh viện đă thiếu rất nhiều bác sĩ và các chuyên viên y tế, nên phải trưng dụng lại các bác sĩ của chế độ VNCH. Một lần đi khám bệnh, t́nh cờ em gặp lại Tŕnh, được biết tin về Điệp, em đă lặng người trước hung tin này. Hạnh về làm vợ của một Trung úy Vơ Bị, tùng sự tại cục TLC và c̣n em, khi chúng ḿnh lấy nhau được hai năm th́ miền Nam lọt vào tay cộng phỉ.

Cũng như bao nhiêu sĩ quan khác trong quân lực VNCH, anh và chồng Hạnh, đều bị đánh lừa đưa vào tù mà CS gọi là những trại “học tập cải tạo”.

Đầu tiên em được biết anh bị giam ở Cà Tum, sau đó là Suối Máu, rồi Tràng Bom, Xuyên Mộc. Căn nhà của hai vợ chồng ḿnh đă bị cái gọi là Uỷ ban quân quản xử dụng và chiếm luôn. Em phải dọn về ở với d́ Minh, hai d́ cháu nương tựa lẫn nhau mà sống chờ ngày anh trở về.

Ngày ra tŕnh diện đi học tập theo lời khuyến cáo của phường khóm, anh bảo với em chỉ mười ngày thôi, anh sẽ về không phải lo lắng ǵ cả, nhưng nay đă hơn một tháng mà anh vẫn như bóng chim tăm cá, anh ở đâu, bao giờ sẽ về, em không hề hay biết, có lên phường khóm hỏi thăm th́ câu trả lời luôn luôn là:

_“ Các chị no ǵ, mấy anh ấy được nhà lước đưa đi học tập nà nghĩ tốt cho các anh ấy, khi lào học tập tốt, cải tạo tốt th́ sẽ về”

_-“ Nhưng thế nào là tốt, và khi nào sẽ về?”

_-“ Hỏi ǵ mà nẩn thẩn thế, đă bảo bao giờ học tốt th́ sẽ về mà, à các anh ấy có được về hay không nà xem vào thái độ của mấy chị ở địa phương lày lữa đấy nhé, niệu mà ăn ở.”

Có hỏi nữa cũng vô ích, em đành t́m tin tức qua những người đồng cảnh ngộ hoặc những người buôn bán liên tỉnh, để biết về các anh.

Buồn và lo cho anh thật nhiều Vy ơi!”

Saigon đêm….

“ Vy ơi, đêm nay em lại nhớ đến anh thật nhiều, cho em được tâm sự với anh về cuộc sống của ḿnh nhe anh.

Hàng ngày lang thang ngoài chợ để kiếm sống, mua đi bán lại tất cả những ǵ có thể kiếm ra tiền, em đă cố gắng dành dụm để khi nào nghe tin ở đâu có bóng dáng học tập, là hối hả đến đó t́m kiếm mong gặp được anh, người chồng yêu quư của em. Nào Tây Ninh, Cà Tum, Suối Máu, nào Long Khánh, Hàm Tân, Gia Rai…để rồi sau những lần t́m kiếm thất vọng, em đành lủi thủi trở về trong niềm lo âu vô tận, trong sự đợi chờ, nhớ thương. Một thời gian dài, trời cũng c̣n rủ ḷng thương, em đă nhận được thơ chồng, anh đang ở Cà Tum, tuy không cho gặp mặt, nhưng cũng c̣n được gửi chút quà và c̣n được biết anh của em, vẫn c̣n đó. Hơn một năm trôi qua với những gói quà đều đặn gửi từ Bưu điện cho anh, nhưng rồi đột nhiên quà bị gửi trả lại v́ không có người nhận. Em sợ quá, hối hả lên Cà Tum, t́m tới nơi được biết trại đă chuyển đi nới khác, c̣n chuyển tới đâu th́ họ không hay. Em đă ngẩn ngơ lo lắng: Có thật chuyển trại không, hay anh đă gặp bất trắc ǵ mà không thể nhận quà của em, Vy ơi, anh có biết em lo cho anh lắm không, em phải làm sao đây, phải t́m anh ở chỗ nào đây, anh ơi.” Những tiếng kêu tha thiết cứ vang trong tim, như xé nát cơi ḷng em. Em đành phải trở về với ḍng nước mắt lo âu cho chồng. “Hoàng tử Cóc của em bây giờ ở đâu?”.

Trong thời gian chồng bị bắt đi tù th́ những người vợ cũng đâu có được yên, nay bị phường kêu lên hạch hỏi về người chồng, mai bị khóm dọa bắt phải dọn đi kinh tế mới. Em cũng là vợ lính nên cũng không thoát khỏi sự phiền nhiễu này, những hạch hỏi về những liên hệ của chồng, và câu trả lời của em luôn luôn là:

_“ Chuyện nhà binh làm sao tôi biết được mà anh hỏi.”

_“ Chị nói láo, chuyện chồng chị làm ǵ mà chị nói là không biết, chị tưởng tôi ngu sao”

_“ Anh ngu th́ anh tự biết, c̣n tôi, tôi đă nói rồi chuyện trong quân đội của anh ấy tôi chả bao giờ quan tâm đến, nên không biết ǵ, anh có hỏi nữa cũng vô ích”

Biết không thể khai thác được ǵ nơi em, tên cán bộ phường đổi thái độ đem giọng dọa nạt:

_“ Chị cứ ngoan cố như thế chẳng có lợi ǵ cho anh ấy đâu, ngày về của chồng chị là tùy thuộc vào thái độ của chị tại địa phương này đấy.”

Thế rồi sau những lần hạch hỏi, tên cán bộ đă đem ḷng thương em. Lúc đầu không để ư, nhưng sau đó cứ thấy hắn ngọt ngào, không c̣n thái độ bẳn gắt như trước, hơn nữa hắn không gọi lên “làm việc” tại phường mà lại thường xuyên đến nhà. Nhiều khi hắn lấy cớ này, cớ nọ cứ ngồi ĺ ở trong nhà cả mấy tiếng đồng hồ, nói toàn chuyện vớ vẩn, đă vậy lại hay mang đồ đến bảo là biếu cho d́ Minh, khi th́ kư đường, lúc th́ miếng thịt, em hiểu ra ngay, và rất sợ, lần nào em cũng quyết liệt từ chối:

_“ Anh đem về đi, tôi không nhận bất cứ cái ǵ cả, tôi không muốn mang tiếng móc nối với cán bộ, tội này tôi gánh không nổi đâu, anh cũng đừng nên đến đây nhiều, ngoài phường để ư th́ không tốt cho gia đ́nh tôi.”

_ “ Có ǵ mà chị sợ, Tôi đến đây là làm việc với chị mà.”

_“ Làm việc th́ anh có thể gọi tôi lên phường như trước kia, c̣n nữa anh đừng mang thịt thà, đựng sữa ǵ tới cho d́ Minh tôi nữa, d́ tôi ăn chay, kiêng ăn đồ ngọt v́ bị tiểu đường.”

Dù em có nói thế nào hắn cứ ĺ ĺ ra, v́ thế mỗi lần thấy bóng hắn từ xa là em lại lẻn trốn ra ngoài chợ, em không thể có hành động quyết liệt với hắn, v́ sợ ảnh hưởng đến ngày về và cuộc sống của anh trong nhà tù, v́ thật sự em không biết được sự liên quan giữa phường khóm với các trại cải tạo như thế nào. Một năm trời trôi qua, thật khổ sở và khó chịu v́ tên công an vô liêm sỉ này, em không biết làm thế nào để có thể thoát khỏi sự theo đuổi của hắn, th́ đột nhiên nghe tin hắn bị đổi đi xa. Hỏi ra mới biết v́ chuyện phe đảng tranh dành quyền lợi, nên bọn chúng thanh trừng lẫn nhau, vô h́nh chung chuyện này đă giúp cho em thoát được một vấn đề nan giải.

Vy ơi, bây giờ anh đang ở đâu? Làm sao em gặp được anh đây hả trời? Em nhớ anh quá Vy ơi!!!!”

Saigon….

“ Trong thời gian qua, em đă cố gắng bằng mọi cách để t́m tung tích của chồng, nhưng anh th́ vẫn bặt vô âm tín. Đang lo lắng th́ nhận được một lá thư, anh đang ở Suối Máu. Như bắt được vàng, em áp lá thư vào ngực, cười trong ḍng nước mắt tuôn trào:

_“ C̣n sống, anh ấy c̣n sống, d́ Minh ơi, con nhận được thư anh ấy rồi nè, d́ thấy không..?”

Lá thư của anh như đem lại cho em một sức sống mới, một niềm hy vọng tưởng như đă không c̣n, và một niềm vui to lớn hơn nữa là lá thư đă kèm theo một tờ giấy cho phép thăm nuôi.

Em đă phải mất cả tuần lễ để sửa soạn mọi thứ mang lên cho chồng. Nghĩ đến lúc gặp lại anh, em nghe ḷng ḿnh xao xuyến lạ, như lần đầu ḥ hẹn cùng anh.’’

V́ chỉ c̣n có Hạnh là đứa bạn thân nhất và cùng cảnh ngộ, nên mỗi lần có thăm nuôi là tụi em đều rủ nhau cùng đi.

Ngày thăm nuôi đă đến, Hạnh đến thật sớm, phụ em lo mọi thứ, sau khi kiểm điểm xong, em ra ngồi trước gương chải qua mái tóc. Đồ trang điểm đă cất kỹ từ ngày nào, giờ được em mang ra, một chút phấn hồng trên đôi má gầy, một chút son mờ trên đôi môi tái, một đường kẻ bút ch́ cho mắt sâu hơn, long lanh hơn. Em ngắm ḿnh trong gương, tự hài ḷng :

_“ Hạnh này, bồ trông ḿnh có được không, chỉ sợ anh ấy lo v́ thấy ḿnh quá hốc hác”.

_“ C̣n xinh lắm,không sao đâu.”

Em và Hạnh đón xe lam lên Suối Máu. Có một điều thật thần kỳ vói tụi em cũng như với tất cả những người vợ tù khác, là chỉ cần có địa chỉ trong tay, th́ dù ở bất cứ đâu, nơi rừng sâu núi thẳm nào, mọi người cũng t́m đến được, dù rằng có những địa danh cả đời chưa hề được nghe nói đến. Tới nơi, tụi em xuống xe cùng nhau khiêng bao quà, từng bước, từng bước đi vào trại. Dọc đường gặp vài người cùng cảnh ngộ, đă trao đổi cho nhau những nụ cười thông cảm

Con đường đi sao mà dài hun hút
Hai bên đường cây vắng lặng, xác xơ
Những dăy nhà tôn, điêu tàn, hoang phế
Ḷng thương anh dâng ngun ngút vô bờ.

Dù cho cái nóng cháy da của mùa Hè đang trút xuống tấm thân bé bỏng, gầy guộc của ḿnh, dù cho bao quà trên tay cứ càng lúc như càng nặng thêm, em cũng không cảm thấy ǵ, bây giờ em biết ḿnh chỉ nghĩ tới anh mà thôi. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống ḥa lẫn với những giọt mồ hôi lăn dài trên má, em đă xót xa gọi thầm tên chồng trên bờ môi:“ Vy ơi, anh phải chịu đọa đày như thế này sao?”

Vào được tới trại, nào chúng đă cho gặp mặt ngay đâu, nào c̣n phải làm thủ tục giấy tờ, nào c̣n phải nghe chúng lên mặt dạy dỗ hồi lâu, nhưng nào có ai thèm nghe, muốn léo nhéo th́ cứ việc, cái mà mọi người chờ đợi là cần gặp mặt người thân thế thôi. Cuối cùng rồi các anh cững được dẫn ra.

Vy đây rồi, Vy của Lăng đây rồi. Em đă nắm tay anh thật chặt như sợ nếu buông ra anh sẽ biến mất. Nhưng chẳng được lâu, tiếng nói của tên cán bộ đă chia đôi chúng ḿnh. Em kéo Hạnh ngồi ở một bên bàn, nh́n thấy anh, em thật xót xa :

_“ Anh gầy quá, anh xanh quá, em nhớ anh, thương anh lắm, Vy ơi”

_“ Em cũng vậy, nhớ giữ ǵn sức khoẻ, chờ anh trở về nghe em”

Thời gian đi quá mau, lời yêu thương chưa trọn, anh đă phải quay trở vào. Em lặng lẽ đưa bao quà cho anh, qua ánh mắt buồn rời rợi của anh, em hiểu nỗi đau của anh, và em biết trái tim ḿnh cũng đang vỡ thành trăm mảnh: Vy ơi, em yêu anh lắm, bao giờ ḿnh có lại nhau đây? Không lẽ hai đứa ḿnh cứ phải xa nhau măi như thế này sao hả anh? Em thật nhớ anh lắm Vy ơi! Vy ơi!”

Saigon…

“ Đêm nay Saigon lại mưa rồi, nằm trong căn pḥng này một ḿnh, em thấy cô đơn quá, nghe tiếng mưa tí tách ngoài hiên mà ngỡ tiếng ḷng ḿnh nức nở, thấy nhớ anh thật nhiều, thương anh thật nhiều. Không hiểu sao cứ mỗi lần đi thăm nuôi anh về là em lại không ngủ được, lại nhớ tới buổi thăm anh và nhớ anh, đêm nay em lại thức trắng đêm mất thôi.

Vy ơi, em cứ tưởng rằng Suối Máu là trạm dừng chân cuối cùng của anh, nhưng không, sau đó một thời gian anh lại bị chuyển lên Trảng Bom và cuối cùng là Xuyên Mộc.

Ở Xuyên Mộc, đường đi không dễ dàng như lần thăm nuôi ở Suối Máu, một lần đi là một lần cực khổ, gian nan.
Cũng như những lần thăm nuôi trước, tụi em phải dậy từ tờ mờ sáng để đón xe than.Tới nơi, sau khi xuống xe, bác tài tốt bụng căn dặn tụi em:

_“ Đường đi từ đây vào trại c̣n xa lắm, đi đường rừng phải cẩn thận trông chừng v́ rắn rết, vắt ṃng nhiều lắm, nhớ nhe.”

Rồi bác rồ máy xe cho chạy trong tiếng chép miệng, trong cái lắc đầu như ái ngại cho thân phận vất vả của hai cô gái trẻ như tụi em.

Con đường vào trại cũng có khúc dễ đi nhưng phần lớn th́ gập ghềnh, cây leo chằng chịt chắn lối. Nhiều lúc hai đứa phải dùng cành cây để gạt những đám dây leo xà xuống trước mặt. Một vài con thằn lằn vụt chạy qua dưới chân làm cả hai hết hồn, nhẩy nhổm. Hạnh tiến lên phía trước, em c̣n đang ḍ dẫm theo sau th́ nghe tiếng rú thất thanh của nó, em bước vội lên ôm lấy bạn. Mặt Hạnh cắt không c̣n một giọt máu, đưa tay chỉ về phía trước miệng lắp bắp:

_“ Con…con rắn ḱa”

Nh́n theo hướng bạn chỉ, một con rắn lục đang treo ḿnh trên một cành cây trước mặt. Em rùng ḿnh, nhè nhẹ kéo bạn lùi lại đi tránh ra xa, mà tim vẫn c̣n đập th́nh thịch. Rắn là một loại động vật em sợ nhất, sau rồi tới thằn lằn, giun, trùng.

Rốt cuộc, rồi tụi em cũng vào đến nơi. Sau khi tŕnh giấy tờ, em và Hạnh ra ngồi trước thềm chờ đợi tới giờ thăm nuôi. Nh́n khung cảnh hoang sơ của một miền rừng núi, em thấy thương và xóy xa cho thân phận anh và các bạn anh thật nhiều, những con người của một thời văn minh mà giờ đây phải sống trong một cuộc sống c̣n thua những kẻ lạc hậu, bần khổ.

Giờ thăm nuôi đă đến, anh và các bạn được một tên cán bộ dẫn ra, đi theo hàng một và điểm danh từng người để gặp thân nhân. Từ xa em đă nhận ra anh, anh vẫn gầy guộc như lần thăm đầu tiên, đưa tay nhẹ vẫy anh, anh mỉm cười đáp lại. Khi nghe tên ḿnh, anh bước ra đến gần em, ánh mắt anh thật vui, dù anh chưa nói với em một lời. Em nắm tay anh, đưa anh tới bàn Hạnh đă ngồi chờ sẵn. Rồi vẫn lại chồng một bên, vợ một bên và tên cán bộ với cặp mắt cú vọ, quan sát cử chỉ của mọi người. Những lời hỏi han, nhắn nhủ được vội vàng trao nhau. Lúc này không hiểu sao, chợt tự dưng trong tim em có một cảm giác thật kỳ lạ, thật mơ hồ, em thấy là em sẽ vĩnh viễn phải xa anh, sẽ không c̣n được thấy anh nữa, em sợ lắm, cái cảm giác này. Em không dám nói điều này ra với anh, và không biết anh có linh cảm ǵ, mà sao anh đột nhiên nắm tay em thật chặt, không sợ tên cán bộ đang lom lom nh́n anh, giọng anh run run:

_“ Lăng, anh thương em nhiều lắm, em phải giữ ǵn sức khỏe thật cẩn thận, phải thật khỏe đề chờ anh về, em phải chờ anh về, nghe em, hứa với anh đi, hứa đi, em sẽ thật khỏe để chờ anh về. Chúng ḿnh c̣n phải sống với nhau thật lâu, em c̣n phải sinh con cho anh nữa đó, nhớ nhe, nhớ phải thật khoẻ nghe em, chờ anh về nghe em, hứa với anh đó”

Nước mắt đă chan ḥa trên mặt, trên môi, em vội gật đầu:

_“ Em hứa, Vy ơi, em sẽ chờ anh về mà. Em yêu anh lắm.Vy ơi, anh cũng phải giữ ǵn sức khỏe nghe anh….”

Thời gian đă trôi thật mau, thật tàn nhẫn, nó đă cắt đứt tất cả những t́nh ư, những yêu thương mà những kẻ yêu nhau chưa kịp trao ra trọn vẹn, chỉ c̣n biết cuống quưt nắm tay nhau vội vă, nh́n nhau thiết tha, để rồi lại đôi đường chia xa.

Anh bóp nhẹ cánh tay em, anh đă nh́n em với một ánh mắt đầy thương yêu, tha thiết và cũng thật buồn rời rợi, rồi vác bao quà ra xe cải tiến. Nh́n dáng anh xa dần, em nghe ḷng ḿnh chới với như mất mát một cái ǵ quư báu nhất trên đời. Vy ơi, em yêu anh lắm, em nhớ anh lắm, em sẽ chờ anh trở về với em, chờ anh đến cuối cuộc đời của em, em hứa mà Vy ơi.

_“ Lăng ơi, về đi, người ta về hết rồi ḱa, tụi ḿnh phải đi nhanh lên, không th́ không kịp chuyến xe cuối đâu.”

Tiếng nói của Hạnh đă đánh thức em. Lau vội những giọt nước mắt, em quay lại thấy chỉ c̣n hai đứa, thế là cả hai vội vă ra về, vừa đi vừa chạy.

Ra tới đường, chờ măi mà chẳng thấy bóng một chiếc xe nào chạy qua, em biết là ḿnh đă lỡ chuyến xe cuối cùng. tụi em c̣n đang lo sợ không biết làm sao, ở đâu qua đêm nay, th́ Hạnh chợt nhớ, trước khi hai đứa xuống xe, bác tài tốt bụng có dặn:

_-“ Nếu không có xe về th́ kiếm một nhà dân nào đó xin ngủ trọ qua đêm, c̣n không th́ tới trạm kiểm lâm gần đây, xin quá giang xe, họ thường chở gỗ về Saigon vào ban đêm, họ sẽ cho đi nhờ.

Thế là cả hai dắt nhau tới trạm kiểm lâm. Đi xe than c̣n được ngồi trên những bao than, nhưng đi xe chở gỗ, đâu có chỗ nào có thể ngồi được, hai đứa phải nửa nằm, nửa ngồi trên những cây gỗ, hai tay nắm chặt vào các xích sắt, chịu trận, đă vậy qua khỏi BàRịa trời bỗng đổ cơn mưa, hai đứa ướt như hai con thằn lằn run lẩy bẩy, vừa lạnh, vừa đói. Biết làm sao, chỉ biết nuốt những giọt nước mưa ḥa nước mắt mà thấm thía cho thân phận bèo bọt của ḿnh. Tới ngă ba Vũng tàu, xe ngừng lại cho tụi em xuống.”

Saigon…

“ Vy ơi, em lại nhớ anh rồi, nhớ quay quắt cả người, bao giờ ḿnh sẽ được sống cùng nhau hả anh? Câu hỏi vẫn luôn chỉ là câu hỏi và rồi vẫn chỉ c̣n ḿnh em bơ vơ nơi này để thương nhớ anh thôi. Đêm nay cũng với cuốn nhật kư này, cũng với quả cóc khô khốc này, vật chứng t́nh yêu của chúng ḿnh, sẽ cùng em tâm sự với anh qua đêm.Vy ơi, biết nói sao cho anh hiểu em yêu anh như thế nào, nhớ anh như thế nào hả Vy?

Anh biết không, hôm nay d́ Minh đă nấu một món đặc biệt do d́ sáng chế. D́ quậy bột ḿ sền sệt, rồi múc từng muỗng bỏ vô nước sôi luộc lên, sau đó vớt ra, để ráo rồi ăn với rau sống chấm nước mắm chanh ớt. Ngon lắm anh ơi. D́ bảo ăn thế này em sẽ đở bị đau bao tử. Có lẽ d́ nói đúng, cơn đau bụng của em là do ăn uống thất thường hơn nữa chỉ ăn toàn bo bo cứng, một thứ đồ ăn cho súc vật, trâu ḅ, mà trước khi ăn đă phải ngâm qua một đêm cho mềm, khi vớt lên nấu, em thấy trên mặt nước cả đống những mảng bầy nhầy như cao su. Thức ăn như thế th́ dạ dày nào tiêu hóa nổi mà chả đau.

Cả hơn tuần nay em không thấy bị đau nữa, thuốc anh Tŕnh cho em vẫn uống đều, mai mốt anh về sẽ thấy em mập hơn anh cho coi. Thôi em phải đi ngủ đây v́ sáng mai phải lên phường tập họp sớm để đi làm thủy lợi ở Tân quư Đông.

Nhớ anh thật nhiều đó Vy ơi, đêm nay em mong sẽ mơ thấy anh, anh yêu. Em sẽ chờ anh trở về, nhớ nhe anh, em vẫn chờ anh đợi anh đến cuối cuộc đời, Vy ạ!!!!”

Tôi đang sửa soạn hàng để đem ra chợ bán, th́ nghe tiếng đập cửa dồn dập, cùng với tiếng gọi hốt hoảng của di Minh vang lên ở ngoài cổng:

_ Hạnh ơi, Hạnh, giúp d́ với cháu ơi! Hạnh ơi, cháu có nhà không?....

Tôi vội chạy ra, vừa mở cổng vừa hỏi:

_ Có chuyện vậy d́, bộ Vy….

_Không phải thằng Vy, mà con Lăng, cháu đi ngay với d́ qua coi nó làm sao, d́ sợ quá, đi… đi…

Tôi chỉ kịp dặn với cô em trông nhà rồi vội vă theo chân d́.
Tới nơi tôi, thấy Lăng ngồi tựa vào thành giường, mặt xanh lét, mồ hôi đầm đ́a, hai tay ôm cái gối, ấn vào bụng như muốn làm giảm cơn đau. Tôi lại gần ôm vai bạn:

_ Đau lắm hả, tao đưa mày đi bệnh viện nhe?

Lăng lắc nhẹ đầu:

_ Đi bệnh viện tốn tiền lắm, tao nghĩ tao không sao…

_ Vớ vẩn , không sao mà đau như thế này, tao nghe d́ Minh nói mày đi ngoài ra máu phải không, không tốt rồi, phải đi bệnh viện ngay thôi.

Thế là tôi và d́ Minh đưa Lăng vào bệnh viện. Trong khi ngồi đợi, tự dưng tôi bỗng thấy rờn rợn người, cái cảm giác này xuất hiện y như lần tôi tới bệnh viện thăm mẹ tôi cách đây gần mười mấy năm về trước, và tôi nghĩ tới mẹ tôi, mẹ cũng bị xuất huyết dạ dày, cũng đi tiêu ra máu, trường hợp giống như của Lăng, cuối cùng mẹ cũng không qua khỏi, mẹ đă bỏ chúng tôi. Tôi thật sợ cái cảm giác này lắm, tôi kín đáo làm dấu và cầu nguyện cho Lăng được b́nh yên.

Bác sĩ báo là Lăng cần phải giải phẫu gấp, nhưng v́ Lăng quá yếu và huyết áp lại thấp, không thể thực hiện ca mổ ngay được, phải chích thuốc cầm máu và chờ cho huyết áp ổn định mới làm ǵ th́ làm. Lúc này tôi thật sự là lo, cái cảm giác lạ kia như báo cho tôi một điều ǵ đó không lành.

Tôi và d́ Minh được bác sĩ cho vào thăm Lăng. Lăng nằm đó, khuôn mặt xanh xao, cặp mắt nhắm lại. Tôi đến gần vén nhẹ những sợi tóc vương trên trán bạn, Lăng mở mắt ra nh́n chúng tôi, bờ môi khô hơi mỉm cười. Tôi cúi xuống:

_ Mày c̣n đau không, cứ yên tâm chữa bệnh đi, có ǵ tao lo tất cả, khi nào mày khỏe về, th́ tao sẽ tính với mày, được chưa?

Bây giờ th́ cấm suy nghĩ ǵ đó nhe, cứ lo dưỡng bệnh đi, đừng làm d́ Minh sợ đó.
Tôi và d́ Minh ngồi với Lăng thật lâu, lúc chúng tôi sửa soạn đi ra th́ Lăng chợt nắm tay tôi, giọng yếu ớt, tha thiết:

_ Hạnh ơi, tao nhờ mày nói lại với Vy…tao yêu anh ấy lắm, nhưng tao không thể chờ anh ấy được như tao đă hứa, xin lỗi anh ấy dùm tao. Tao biết bệnh của ḿnh, chắc tao không qua khỏi, mày giúp tao lo cho d́ Minh, an ủi d́ ấy, đừng để d́ ấy buồn….

Tôi làm bộ giận, ngắt ngang lời Lăng;

_ Vớ vẩn, con khỉ này, mày muốn nói với Vy th́ mày đợi ông ấy về mà nói, c̣n d́ Minh là d́ mày, mày có trách nhiệm phải lo cho d́ ấy, không phải việc của tao, đừng lấy cớ bệnh mà bán cái cho tao, ráng mà tĩnh dưỡng đi, mày mổ xong là hết chuyện, đừng có nói lăng quăng tao không nghe đâu.

_ Hạnh…tao xin mày.

Lúc này nước mắt tôi đă tràn trề trên mặt, không dấu diếm:

_Lăng ơi, tao thương mày lắm, mày sẽ không sao đâu, chiều nay sau khi mổ xong th́ mọi việc sẽ êm đẹp, nhưng bây giờ nghe tao, ngủ đi, đừng suy nghĩ ǵ để c̣n có sức cho ca mổ … Được rồi…được rồi.. tao sẽ làm tất cả những ǵ mày yêu cầu, yên tâm chưa? Con khỉ ạ, mày làm tao khóc rồi đó, thôi nhắm mắt lại, ngủ đi nhe.

_ Hạnh ơi, tao sợ khi nhắm mắt lại rồi, tao sẽ đi luôn, tao sẽ không thấy anh Vy, không thấy mày, không thấy d́ Minh nữa…

_Tầm bậy, nhổ nước miếng nói lại đi…

Tôi và d́ Minh cố dỗ cho Lăng ngủ. Nh́n Lăng nằm đó, cặp mắt nhắm lại, một giọt nước lăn nhẹ trên khoé mắt. Tôi khóc,và quay đi mà nghe thương Lăng thật nhiều.

Quả nhiên cái linh cảm của tôi đă không đánh lừa ḿnh. Lăng, đứa bạn thân nhất của tôi đă bỏ tôi. Lăng đă ra đi một cách thật nhẹ nhàng, thật b́nh thản, bỏ lại tất cả những muộn phiền, lo âu, bỏ lại những đợi chờ ṃn mỏi, những nhớ thương chất ngất cho một người đi xa.

Đứng trước mộ Lăng, tôi nh́n những cánh hoa bằng lăng tím nhỏ đang rung rinh trong gió chiều, gương mặt Lăng như ẩn hiện trong làn khói hương mờ nhạt đang tỏa nhẹ trong không gian và thoảng trong gió tôi nghe như tiếng Lăng th́ thầm:

_Hạnh ơi, tao yêu anh ấy lắm, tao nhớ anh ấy lắm, tao sẽ chờ anh ấy trở về, tao hứa như vậy mà.

Nhưng bây giờ…. Tôi xót xa nh́n Vy ngồi gục đầu trên cuốn nhật kư trước mộ Lăng với những ḍng nước mắt tuôn trào. Tôi nghẹn ngào thầm nói với Lăng:

_Lăng ơi, mày hư lắm, mày nói mà mày không chịu giữ lời, Vy của mày đă về rồi đấy, mày có biết không, vậy bây giờ mày ở đâu, Bằng Lăng ơi!!!!!!

Tường Thúy
Tucson – Az - 2007








 

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012


Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của người lính chết trẻ
Chữ tín  
Chọn Năm Căn  
Nỗi bất hạnh đời tôi  
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng  
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường  
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974  
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004  
Bạn bè  
Tấm thẻ bài  
Ngôn ngữ lính tráng Sài G̣n xưa  
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động Quân Biên Pḥng  
Hương Tràm Trà Tiên  
Người cựu chiến binh già  
Tàn cơn binh lửa  
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Ngọn Cờ Đại Nghĩa  
Chuyện một lá cờ
Cờ vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều bên ghềnh thác Niagara  
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân? 
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên 
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng  
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ  
Mùi áo lính  
Ôi! Chareles  
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc rễ và yêu thương...  
Thủ Đức - Một thời khó quện  
Ba Tôi, Người Lính VNCH  
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt   
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ  
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường  
Hoài niệm  
Những v́ sao của một thời tuổi thơ  
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt  
Một chút mặt trời...  
Trốn trại  
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa sim  
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon 
Cho cuộc t́nh đầu  
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne 
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến 
Một kỷ niệm xa xưa  
Bố tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa  
Điệp vụ U2  
Vụ tấn công USS Liberty  
Ngày 19 tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH  
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49  
Cha là niềm tự hào của Con
Vượt qua khỏi con Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới
Người lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn  
Một thoáng qua hồn  
Ban Mê Thuộc - Ngày đầu ngày cuối  
Mênh mang mùi biển mặn  
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày đầu đời lính  
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213 
Chị hai  
Bóng ngả đường chiều
Bài thơ t́nh Thị Nở - Chí Phèo  
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh  
Sức mạnh t́nh chiến hữu  
Những tản mạn về "Cố Vấn"  
Đuờng chinh chiến  
Chết tại Ban Mê Thuột  
Bài t́nh ca ngày đó   
Người trở lại Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa, còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng: Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói chuyện ngựa
Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên đầu súng