Nắng Chiều Bên Ghềnh Thác Niagara

Darren Thăng

Hơn 2 tiếng đồng hồ đi kiểm tra sáng sớm dọc theo đường rừng trên thượng nguồn thác Niagara Falls (phát âm: "Nai-a-ga-ra”) bên ranh giới Hoa Kỳ, Đ́nh Tuấn bèn dừng xe lại ở ven rừng nghỉ giải lao 15 phút, sau khi ghi nhận cảnh vật b́nh yên vô sự. Anh ta lấy phích ấm (Thermos) giữ nhiệt đưa lên miệng, rồi nhâm nhi thưởng thức vị đắng café đă pha sẵn cho ấm ḷng người chinh nhân.

- “Gần hết tháng tư rồi, mà sao tiết trời năm nay c̣n lạnh quá!”, anh ta tự nhủ trong ḷng một ḿnh.

Rồi bỗng dưng vỗ nhẹ vào đầu của ḿnh một cái đét:

- “Chết thật! Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng tư, cũng là ngày sinh nhật của ḿnh và là ngày giỗ bố.” Ta lại già thêm một tuổi nữa rồi.

Đời sống của nhân viên Kiểm Lâm Hoa Kỳ thường len lỏi trong rừng cây bạt ngàn hàng ngày. Họ có nhiệm vụ kiểm soát khu vực vườn quốc gia rộng lớn, bảo vệ cháy rừng và ngăn chặn nạn săn bắn bừa băi. Luôn cảnh giác với nhiều bất trắc xẩy ra chung quanh. Chống chọi với tuyết lạnh, mưa rơi và băo tố. Hầu như xa hẳn với phố thị tiện nghi, nên chẳng trách được trí nhớ của họ hay bị lăng quên.

Anh ta móc trong túi ra một gói Marlboro đỏ, để lấy một điếu thuốc hút cho tinh thần thoải mái. Đă 10 năm trời phục vụ trong ngành kiểm lâm của bang Nữu Ước (The New York State Forest Rangers), sau khi xuất ngũ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ. Một ḿnh với một chiến mă (ngụ ư là xe ATV/chạy đường rừng). Được cấp súng tự vệ cá nhân như cảnh sát tuần tra (New York State police officers). Tự ta làm “boss” bởi chính ta, trong vùng núi đồi hoang dă. Mỗi ngày chỉ cần mang vài tờ báo cáo về tŕnh lên cho xếp trên duyệt xét là đủ. Thế là nhất rồi, c̣n đ̣i hỏi ǵ nữa đây?

Chẳng bù cho thằng Nick hay thằng Mike sau khi rời quân ngũ, không kiếm được việc làm tốt. Chán đời bèn sinh tật nhậu nhẹt, hút cần sa đâm ra hư hỏng con người. Vài thằng khác quyết tâm hơn, vào đại học hay học nghề, rồi kiếm được một việc làm ngồi bàn giấy như thằng Alex. Xếp trên lúc nào cũng canh me bắt “deadline” projects (thời hạn ấn định) công việc hàng tuần. Nó than bị “stress” (căng thẳng) nhức đầu. Muốn bỏ việc, nhưng tiền nhà và tiền thẻ nợ ngập đầu hàng tháng, đành phải cắn răng mà đi làm. Thậm chí, thằng trắng nầy chẳng có bạn gái nữa, v́ sợ tốn tiền chi cho em út. Tuấn hay kháo đùa với nó rằng: “Muốn ăn xôi, th́ phải x́ chiền.” Alex không phân trần một lời, chỉ lặng thinh mỉm cười chi cọp.

- o O o -

Đang miên man bỗng nghe âm thanh “texting” của điện thoại di động vang lên. Đ́nh Tuấn đọc lời nhắn của vị Đại Úy Cục Phó: “See me in my office at 9 a. m. tomorrow, ok.”(Gặp tôi tại văn pḥng lúc 9 sáng ngày mai nghe). Anh ta tự hỏi không biết có chuyện ǵ khẩn cấp chăng? Chẳng lẽ được thăng cấp? Hay họ định “surprise” (tạo ngạc nhiên), chúc mừng ngày sinh nhật của ḿnh?

- o O o -

Đ́nh Tuấn giơ tay phải chào vị Đại Úy theo cung cách nhà binh:

- Good Morning, Sir.

Vị Đại Úy bắt tay tỏ vẻ thân thiện:

- Ngồi đi.

Ông ta trao cho Đ́nh Tuấn một tờ thông báo:

April 30, 20xx
Dear Mr. Nguyễn,
Cục Kiểm Lâm (Forest Ranger) của tiểu bang Nữu Ước/Chi Cục Niagara Falls quyết định điều động Trung Sĩ I, Tuấn Đ. Nguyễn về làm việc tạm thời tại công viên quốc gia Niagara Falls vào mùa hè rộn ră năm nay, v́ bên Cục Kiểm Soát Vườn Quốc Gia (Park Ranger) thiếu nhân sự thông thạo tiếng Việt và tiếng Hoa để phục vụ du khách gốc Á. Sau khi mùa hè chấm dứt, đương sự sẽ được trả về Cục Kiểm Lâm (ngưng trích).

Đọc xong tờ thông báo, Đ́nh Tuấn ngửng đầu lên th́ vị Đại Úy giải thích rằng:

- Tuy nhân viên Kiểm Lâm (NY) có nhiệm vụ kiểm soát rừng quốc gia tại địa hạt của ḿnh, nhưng trong trường hợp cần thiết đ̣i hỏi họ phải làm việc ở bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào. Anh hiểu chứ?

Đ́nh Tuấn nhận lệnh:

- Tôi hiểu.

Anh có thắc mắc ǵ không?

- Tại sao ông biết tôi rành rẽ tiếng Hoa?

- V́ anh từng phục vụ sứ quán Hoa Kỳ ở Bắc Kinh và Tân Gia Ba 4 năm. Anh lại học thêm tiếng Quan Thoại nữa. Dĩ nhiên anh phải lưu loát tiếng Hoa rồi. Cử anh sang phục vụ công viên quốc gia Niagara Falls là tạo cơ hội đi xuyên huấn, để tiếp cận với du khách gốc Á nói riêng và các sắc dân khác nói chung. Biết đâu anh có duyên gặp được một cô gái Á-Đông xinh đẹp th́ sao?(cười đùa) Thôi, hăy cố gắng thi hành nhiệm vụ đi, hy vọng tương lai sẽ được cất nhắc lên chức vụ quản trị.

Đ́nh Tuấn đứng lên:

- Nếu không c̣n ǵ nữa, tôi xin kiếu từ.

Vị Đại Úy mĩm cười:

- Anh sẽ khởi sự vào ngày thứ Hai tới. Ra trao súng lại cho ban vũ khí và về nhà nghỉ ngơi 3 ngày cuối tuần. À, nghe Jane(thư kư) cho biết, hôm nay là ngày sinh nhật của anh. Chúc anh một ngày sinh nhật vui vẻ nhé!

- Cám ơn ông.

- o O o -

John, viên Giám Thị (Supervisor) công viên thác Niagara dẫn Đ́nh Tuấn đi quan sát một ṿng đảo Dê (Goat Island), đảo Ba Cô (Three Sisters Islands) và khu Terrapin Point là 3 tụ điểm chính hàng năm thu hút nhiều du khách thập phương, mà rộn ră nhất là vào mùa hè đến chiêm ngưỡng thắng cảnh thiên nhiên hùng vĩ của thác nước Niagara. Thưởng ngoạn tại 2 cù lao nầy sẽ thấy thủy lưu từ trên thượng nguồn cuồn cuộn chảy xuống một vực sâu thành thác Móng Ngựa (bờ Gia Nă Đại). C̣n đứng ở tụ điểm Terrapin Point, có thể phóng tầm mắt nh́n bao quát quang cảnh nước thác rơi trắng xóa đổ sang bờ Gia Nă Đại.

- Như anh cũng biết là thác Niagara (Hoa Kỳ), ít thu hút du khách hơn thác Niagara (Gia Nă Đại) v́ “location, location, location.” Vị trí bờ thác Gia Nă Đại chiếm nhiều ưu thế thiên nhiên hơn. Cục du lịch bang Nữu Ước muốn quảng bá và chào mời các đoàn tour du lịch chở khách Hoa Lục và Việt Nam đến tham quan để tăng lợi nhuận cho bang nhà, anh hăy vui vẻ và hướng dẫn du khách nhé!

Ông giới thiệu Đ́nh Tuấn với các đồng nghiệp gốc Mỹ, họ liền bắt tay và chúc mừng anh ta tá lả:

- “Welcome aboard, Tuấn!”; “Good Luck!”; “You’ll like it here!”

- À, tôi cần nhắc nhở anh một điều nầy: Phải ngăn chặn các vụ nhẩy thác tự vẫn, ok.

- Thường th́ tháng nào và ngày nào trong tuần?

- Mùa tự vận bắt đầu vào ngày Lễ Chiến Sĩ Trận Vong(Hoa Kỳ). Tháng 9 thường xẩy ra nhiều nhất. Mỗi thứ Hai đầu tuần và vào lúc 4 giờ chiều là giờ cao điểm.

- Bởi nguyên nhân ǵ? V́ sao?

- Th́ thua bạc đậm ở ṣng bài, buồn t́nh hay thất nghiệp v.v.

- Khu vực nào cần để ư?

- Tại cầu Cầu Vồng(Rainbow Bridge), đảo Dê và đảo Ba Cô. Đôi khi có người nhẩy xuống nước tại khu Terrapin Point, là địa điểm mà anh có trách nhiệm kiểm soát đó.

- Luôn mang máy liên lạc và mặc phao cấp cứu cá nhân khi cần thiết nghe.

Ông vỗ vai Tuấn thân mật:

- Thôi, tôi đi đây.

- Yes, Sir”, Tuấn đáp lại.

- o O o -

Hôm nay là ngày 29 tháng 9, chỉ c̣n hơn 1 tháng nữa là trở lại rừng sâu rồi. Anh ta kéo vội cổ áo chống gió v́ hơi nước quanh thác hơi lạnh. Trời đă vào Thu, nên không c̣n nhiều du khách đến xem thác nữa. Nhưng mùa Thu là mùa lư tưởng để ngắm lá vàng rơi lả tả. Nhấm nháp thử các loại rượi vang đỏ hay trắng và cắn miếng cheese thưởng thức trong các nhà máy sản xuất rượu vang ở dưới chân thác nước, đích thực là tuyệt cú mèo. Mắt Tuấn dáo dác để ư thấy một bóng hồng trẻ trung, dáng người thướt tha xinh đẹp vô t́nh lọt vào cặp mắt nâu của anh ta.

Ồ, sao cô gái Á-Đông nầy cứ đi ḷng ṿng một ḿnh ở đằng kia tại khu Terrapin Point, đă hai hôm nay rồi nhỉ? Trong nét mặt của cô ta phảng phất nỗi u buồn như người có nhiều tâm sự? Anh ta tiến tới liền hỏi:

- Looks like you’re looking for something? May I help you? (H́nh như cô đang t́m kiếm ai vậy?)

- I’m good.

- Please do not lean over the fence.You might fall. (Làm ơn đừng dựa lố qua hàng rào chắn sông. Cô có thể bị rớt xuống đó.)

Anh định hỏi ḍ quốc tịch của cô ta, nhưng sợ du khách nước ngoài hiểu lầm là nhân viên di trú đi lùng bắt người ở lậu.

Đ́nh Tuấn nh́n đồng hồ điểm gần 4 giờ chiều. Linh cảm như có điều ǵ không ổn, bèn đi lấy áo phao mầu đỏ và cầm theo bịch giây cấp cứu(Rope Rescue Throw Bag) pḥng ngừa sẵn sàng.

Anh liền bật điện đàm liên lạc với Roger, là một đồng nghiệp:

- Mayday, mayday, can you hear me clearly? (Khẩn cấp, khẩn cấp, bạn có nghe rơ không?)

- Tuan, I can hear you 5/5 clear, ok. (Tuấn, tôi nghe bạn rơ ràng 5/5 nè.)

- Call for the copter immediately for rescue when you see me go into the water. (Gọi trực thăng ngay lập tức, khi thấy tôi nhẩy xuống nước nghe.)

- Ok.

Vừa dứt lời, chàng đă nghe tiếng hô hoán toáng lên của một số du khách:

- Somebody fell into the water! (Có người rớt xuống nước!)

Chàng bèn quay đầu về hướng có tiếng la cấp cứu và chạy thật lẹ đến bờ sông cởi vội đôi giầy ra, rồi phóng nhanh xuống nước bơi sải. Hai tay quạt tới lui tự nhiên tựa cái mái chèo với tốc độ lướt nước nhanh và bàn chân đạp nhịp nhàng đều đặn như là một vận động viên bơi lội nhà nghề. Đầu chàng nhúng chúi xuống nước và một tay cầm chùm giây phao cấp cứu ném mạnh về hướng nạn nhân đang bị nước cuốn trôi dần.

- Grasp the rope. (Nắm lấy sợi giây đi.)

Nạn nhân phản ứng khi cạnh kề với cái chết, bèn nắm lấy sợi giây phao cấp cứu. C̣n Tuấn th́ kéo ngược giây phao về phía ḿnh cầm cự, quyết chống chọi với sức nước. Bỗng trên đầu hai người có tiếng động cơ trực thăng cấp cứu phành phạch bay tới. Sóng nước nhấm nhô và nhân viên cấp cứu(life guard) đu giây thang xuống giữ thân h́nh nạn nhân lại. Họ cố gắng đưa nạn nhân lên trực thăng và bay vào trạm xá trong đất liền.

- o O o -

Nhân viên y tế đưa áo bệnh nhân cho cô gái mặc đỡ. Lập hồ sơ cho bệnh nhân và khám qua loa sức khỏe tổng quát cho nàng một hồi lâu. Thấy không có ǵ nghiêm trọng bèn chuyển giao nàng cho sở cảnh sát công viên thác để điều tra lư lịch.

- Give me your name(show your passport), nationality and the reason of accident. (Cho biết tên tuổi, quốc tịch và lư do tai nạn xẩy ra.)

- My name is An B́nh. I'm Vietnamese. I currently live in Canada.

- Tell me why you fell into the water? (Cho tôi biết tại sao cô rớt xuống nước?)

- I don’t know.

- We suspect that you tried to commit suicide, is that true? (Chúng tôi nghi ngờ cô định tự vận, có đúng không?)

Nàng không buồn trả lời câu hỏi của họ, tủi thân ngồi khóc nức nở một ḿnh. Nhân viên công lực bèn gọi:

- Call Tuan in for translation. (Gọi Tuấn vào thông dịch.)

Tuấn bước vào pḥng tự giới thiệu:

- Tôi là Đ́nh Tuấn, nhân viên kiểm soát công viên thác Niagara có nhiệm vụ thông dịch. Mong cô hợp tác điều tra tai nạn xẩy ra.

- Chào anh Tuấn. Em là An B́nh. Cảnh sát nghi ngờ em có ư tự vận? Em không biết trả lời câu hỏi của họ như thế nào? Xin anh nói đỡ cho...

- Cô muốn tôi nói làm sao?

- Anh nói là em quên uống thuốc tăng huyết áp điều trị vào buổi sáng nay, nên tâm thần bị rối loạn rồi tự nhiên rớt xuống nước lúc nào đó không hay.

- Cô muốn tôi nói dối với họ như vậy ư?

- Th́ anh giúp em một lần vậy…có được không anh?

Thấy gái trẻ năn nỉ ỉ ôi. Nghĩ t́nh đồng hương nên chàng động ḷng trắc ẩn, bèn đổi khẩu cung thông dịch để nàng khỏi bị rắc rối về luật pháp.

- Thôi được. Cô kư tên vào biên bản nầy và có thể rời khỏi đây. Nhớ là uống thuốc điều đặn đó nghe.

Đ́nh Tuấn bước ra khỏi bi-đinh của sở cảnh sát công viên thác, định lấy xe ra về nhà th́ thấy An B́nh đứng chờ sẵn ở băi đậu xe từ lúc nào. Nàng lên tiếng:

- Cảm ơn anh Tuấn đă cứu mạng và giúp đỡ em!

- Chuyện nhỏ mà.

- Nầy, cô ở đâu lận. Không ngại th́ tôi đưa cô về nhà nhé.

- Em ở tận bên Toronto cơ, nhưng đă trả lại pḥng trọ rồi. Em không định trở lại thành phố đó nữa.

- Vậy em là du học sinh à?

- Dạ.

- Qua bển được bao lâu rồi?

- Hơn 2 năm rồi anh ạ.

- Làm sao qua Mỹ được?

- Sổ thông hành của em c̣n gia hạn sử dụng hơn 6 tháng du lịch ở Mỹ. Cũng may là không bị ướt v́ giấy tờ giữ trong bịch nhựa “zipper seal” đó anh.

- Nầy nhé. Có lẽ em đă đói bụng rồi, thôi th́ anh mời em đi ăn tối lót ḷng vậy. Có được không nào?

- Dạ được.

- o O o -

Ngồi trong nhà hàng Olive Garden tại thị trấn Niagara Falls(NY) đă hơn 9 giờ tối, hai người vừa ăn đồ Ư vừa hàn huyên tṛ chuyện. Qua ánh đèn của nhà hàng, Đ́nh Tuấn thấy nét mặt của An B́nh đỡ hơn lúc chiều, như đang thoát ra khỏi cầu vồng buồn chán.

- An B́nh không ngại cho biết năm nay em bao nhiêu tuổi?

- Ủa, tưởng cảnh sát thác cho anh coi hết hồ sơ lư lịch rồi?

- Họ chỉ gọi vô thông dịch mà thôi.

- Thật ra năm nay em tṛn 21 tuổi. C̣n anh?

- Anh lớn hơn em 2 con giáp đó. Xin đừng gọi chú bằng anh, mà hăy gọi anh bằng chú nghen, An B́nh (chàng cười đùa tiếu lâm).

Nàng mắng “iêu” cợt đùa:

- Anh nói ǵ lạ dzậy. Nh́n kỹ coi, anh mới “băm mí” tuổi đầu. Trông anh trẻ và khỏe mạnh hơn so với tuổi đời. Vậy anh sinh năm nào?

- Anh sinh ra đúng vào ngày lịch sử 30 tháng 4/1975.

- “Là ngày giải phóng miền Nam đó mà,” An B́nh nhấn mạnh.

- Ấy chết! Sao em lại dùng danh từ đó.

- Th́ lớp trẻ trong nước vẫn thường gọi như vậy. Có phải một ḿnh em đâu? Bộ anh có vấn đề hả?

- Ừ, anh không thích danh từ ấy.

Quê quán của em ở đâu vậy?

- Xă Trung Lập Hạ, Huyện /Quận Củ Chi.

An B́nh vừa nhắc tới địa danh đó, th́ nét mặt của anh ta sầm xuống.

- Anh bị sao vậy? Nàng đập tay chàng hỏi han.

- V́ anh có người cha hy sinh tại xă đó.

- Ba anh thuộc phe cách mạng hả?

- Không, ba anh bên phía quốc gia.

- Vậy là ba em và ba anh nghịch phe rồi, nàng nói năng ngây thơ như đứa trẻ con.

- Em là con của cán bộ hả?

- Dạ phải.

- Chức vụ ǵ?

- Bí Thư Huyện ủy Củ Chi.

- Chà! Chức phận cao quá hén, Đ́nh Tuấn mỉa mai.

- Ba anh chết ngày nào? An B́nh gạn hỏi:

- Cùng ngày, cùng tháng và cùng năm anh sinh ra đời.

- Có phải là trận chiến cuối cùng xẩy ra tại cầu Sạn vào ngày 30/4 đó không?

- Đúng thế.

- Hèn chi ba em và các chú bác thường hay nhắc về trận đánh đó.

- Ngày xưa ba em là ǵ?

- Chỉ là du kích xă dưới quyền chỉ huy của C̣ Ráng.

- Anh đọc qua vài bài viết nói về trận giao tranh cuối cùng giữa TĐ 38 BĐQ(VNCH) với du kích xă Trung Lập Hạ, có nhắc đến tên của người nầy.

- Ông ta là ba của anh Lên, bạn trai cũ của em đó mà! Hai gia đ́nh thân nhau nên ba gửi em qua Gia Nă Đại để học chung trường đại học với anh Lên. Giờ th́ anh ta đă có bồ mới rồi. Cũng chính v́ lẽ đó, mà em quyết định tự vẫn.

- Lên có bạn gái khác à?

- Như vậy th́ nói làm ǵ nữa? Thực ra anh ta đổi hệ, thương người đồng tính luyến ái.

- À, ba anh đă qua đời vậy mẹ của anh đâu?

- Mẹ anh bị làm băng qua đời 3 ngày sau đó, khi nghe được hung tin cha anh từ trần. Ngoại nuôi dưỡng anh cho đến khi quá văng.

- Qua Mỹ theo diện ǵ?

- Đi chung với gia đ́nh người chú ruột là sĩ quan đi tù theo diện H.O. Rồi anh học xong lớp 12 và đi lính Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ 4 năm. Sau khi xuất ngũ, anh nộp đơn xin vào Cục Kiểm Lâm (NY). Vào mỗi tối, anh học ở đại học Buffalo (NY) / Niagara campus và tốt nghiệp MBA (Cao Học Quản Trị Kinh Doanh).

- Nhà hàng sắp đóng cửa rồi, thôi chúng ta sửa soạn ra về đi em.

- Biết đêm nay, đi về nơi đâu hở anh?

- Th́ về chung cư apartment của anh ngủ, nếu em không ngại.

- Lỡ chị nhà không đồng ư th́ sao?

- Lo ǵ, anh vẫn c̣n độc thân vui tính kia mà.

An B́nh đứng dậy đập vào bả vai cứng cáp của Đ́nh Tuấn chọc quê:

- Đă 40 tuổi đời rồi mà vẫn c̣n độc thân. Không biết “chuyện ấy” có b́nh thường không đó?

- Chuyện ấy có b́nh thường hay không, rồi th́ em sẽ rơ.

Tuấn thanh toán hóa đơn xong, rồi hai người rời nhà hàng trong cái lạnh sương khuya của mùa Thu Bắc-Mỹ, sánh vai như đôi t́nh nhân vừa mới yêu nhau. Chàng ga-lăng lấy áo lạnh của ḿnh choàng cho nàng.

- o O o -

Tuấn trao chiếc áo thun trắng và quần boxer của chàng cho An B́nh mặc đỡ khi nàng đi tắm. An B́nh lấy khăn lau tóc dài xơa xuống bờ vai khi bước ra khỏi pḥng vệ sinh. Tuấn nh́n trân trân thấy nàng khá đẹp v́ An B́nh cao hơn một mét sáu ba, trẻ trung và nước da mịn màng. Chàng cảm xúc có lẽ v́ thiếu bóng dáng phái nữ trong căn chung cư lạnh lẽo nầy đă lâu rồi chăng?

- Sao nh́n người ta kỹ thế?

- Không, chỉ ngắm “ghiền” em gái một tí thôi mà! Chiếc áo thun dài qua cặp đùi thon gọn trắng nơn nà, ai nào biết được em có mặc quần lót hay không nữa cà?

- Anh nầy làm em mắc cỡ quá hà!

- Anh có một đề nghị.

- Chuyện ǵ vậy anh?

- Ngày mai anh xin nghỉ một ngày để đưa em đi mua sắm vài bộ quần áo, đồ ngủ và quần lót, không biết em có bằng ḷng hay không?

- Yes, Sir.

Tối nay em ngủ trên giường của anh nhé. Anh sẽ ngủ ở sofa đằng kia ḱa.

- o O o -

Rồi tuần nầy qua tuần nọ, Tuấn không hề nghe An B́nh đă động đến chuyện quay về lại Gia Nă Đại để tiếp tục việc học hành. Vả lại chàng cũng không muốn nàng rời đi nữa, tuy rằng chưa một lần ân ái với nhau. Nhưng ở lại thị trấn Niagara Falls (NY) heo hút nầy, không dễ dàng kiếm được việc làm văn pḥng tốt, v́ An B́nh không có thẻ xanh. Ngoại trừ đi xin làm móng cho vài tiệm người Việt làm chủ tại downtown thành phố. Bằng không ở nhà một ḿnh suốt ngày im ỉm như thế nầy, chắc buồn chết được.

- “À, biết đâu nàng có ư định ở lỳ trên đất Mỹ?”, Tuấn suy nghĩ tầm phào như thế.

Chàng lấy tay xua đuổi ư nghĩ không tốt ấy. Thôi ta hăy để cho thượng đế quyết định dùm. Đă bảo là người tính không bằng trời tính kia mà.

Trung tuần tháng 11, Tuấn ngưng phục vụ ở công viên thác. Trước khi trở về Cục Kiểm Lâm, chàng lấy 1 tuần lễ vacation để đưa An B́nh xuống thành phố Nữu Ước hoa lệ thăm viếng và đi mua sắm nhân dịp mừng Lễ Tạ Ơn. Hai người rước về một mớ “chiến lợi phẩm” như quần áo lạnh và đôi giày boot cho nàng. Lại c̣n mỹ phẩm mắc tiền, nước hoa, giỏ hiệu LV và nhiều món linh tinh khác mang về khách sạn Carter, sau khi ăn tối xong ở một nhà hàng. Nàng than mỏi chân và mệt người v́ đi bộ quá nhiều, bảo đi tắm cái đă. Tiếng nước bông sen phun ồ ồ bên trong pḥng tắm, kèm theo tiếng hát nho nhỏ trầm ấm vang lên.

Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời
Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng

- Anh Tuấn ơi, lấy cho em chai dầu xả tóc để trên bàn mang vào đây dùm em.

Chàng bước vào pḥng tắm không khóa cửa, và chứng kiến cảnh An B́nh trần truồng như nhộng đang đứng gội đầu. Thấy Đ́nh Tuấn trố mắt nh́n chằm chặp vào thân thể của ḿnh, đặc biệt ngắm nghía cặp nhũ hoa bầu bĩnh căng tṛn trông hấp dẫn như trái đào tơ mơn mởn, nàng bèn hỏi:

- Sao mà nh́n em khiếp thế! Bộ chưa từng thấy phụ nữ khỏa thân bao giờ hay sao?

- Có thấy, nhưng chưa từng thấy cô gái Việt nào có thân h́nh đẹp hết xẩy như em vậy. (cười đùa nịnh đầm). Thú thật với em là đă lâu rồi anh không gần phụ nữ, nên nh́n em anh cảm thấy hứng quá. Anh chịu hết nổi rồi em ơi! (vờ năn nỉ người đẹp)

- Anh muốn mần “chuyện ấy” à?

- Muốn lắm, nhưng sợ người đẹp không cho.

- Anh muốn th́ em chiều ư, cho phép anh “hưởng” thoải mái đó. Vậy th́ c̣n chần chừ ǵ nữa?

- Úi dà, đă quá nha! Tuấn xoa tay cười khoái chí, rồi rỉ tai nàng nói nhỏ như ra vẻ ta đây là dân chơi:

- Tối nay anh sẽ vác cầy qua đảo Ba Cô (Three Sisters Islands) cho mà coi.

An B́nh phản bác:

- Một em đây c̣n chết nữa, huống hồ là 3 em. Sức lực được bao nhiêu mà hù họa gớm thế!

- o O o -

Hai người trở về thị trấn Niagara Falls sau một tuần lễ “dập mật” ngắn ngủi và sống với nhau vui vẻ hạnh phúc như một cặp vợ chồng son, tṛn một mùa Đông băng giá. Mỗi Chủ Nhật hàng tuần, Tuấn hay chở nàng đi nhà thờ công giáo xứ Mỹ. Chàng giới thiệu An B́nh (ngoại đạo) với cha Joe chánh xứ. Cha biết Đ́nh Tuấn đă lâu, nên khuyên chàng đưa nàng đi học đạo và lớp Giáo Lư Dự Bị Hôn Nhân để chuẩn bị sẵn sàng khi cần kết hôn với nhau. Được vài tháng th́ An B́nh bắt buộc phải quay về Gia Nă Đại, v́ hộ chiếu đă hết hạn. Đ́nh Tuấn lại sống với cô đơn buồn tẻ nơi thị trấn lạnh heo hút. Chàng nhung nhớ An B́nh và dự tính ngỏ lời cầu hôn với nàng, để rước nàng qua Hoa Kỳ sống chính thức. Bỗng nghe An B́nh gọi phone nhắn nhủ:

- Đầu tháng 6 tới đây, ba em sang Gia Nă Đại để tham dự hội nghị thảo luận sự hợp tác thương mại song phương cấp tỉnh thành tại thành phố Toronto. Mời anh qua gặp gỡ ba em, để xin ông ta chấp thuận cho hai đứa ḿnh cưới nhau nghe anh.

- o O o -

Ông Bê, cha của An B́nh không thiện cảm với Đ́nh Tuấn khi nghe con gái nói nhiều về thân thế của chàng. Ông ta gọi Tuấn ra một góc vắng hành lang (lobby) của khách sạn để nói thẳng vấn đề:

- Tôi nghe nói anh có ư định thành hôn với con B́nh, có phải vậy không?

- Dạ đúng.

- Tôi không chấp thuận cuộc hôn nhân nầy, v́ có nhiều “sự cố” rắc rối.

- Rắc rối ǵ cơ chứ?

- Tôi không thể làm sui với gia đ́nh có cha là “Ngụy quân,” thành phần phản động ngoan cố chống lại “Cách mạng,” khi có lệnh đầu hàng vào ngày 30/4/75. Rồi tất cả 13 người bị bắt và bị xử tử tại xă tôi. Nếu như người thân và bằng hữu hỏi han tôi về gia thế của thằng rể, th́ tôi biết ăn nói làm sao đây?

- À, th́ ra ông vẫn chưa trút bỏ hận thù. Người CS măi không rút tỉa được bài học, từ cuộc nội chiến Hoa Kỳ. Họ đă làm cho gia đ́nh tôi tan nát. Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi, vô gia đ́nh. Giờ đây ông c̣n nhắc lại chuyện đau ḷng, mà tôi đă muốn quên từ lâu(xúc động mạnh). Dù sao cha tôi cũng là một anh hùng, đă không chấp nhận đầu hàng CS. Chính nghĩa th́ không thể gọi là “Ngụy” được. Nói hết câu, Đ́nh Tuấn liền đứng dậy:

- Chào ông.

An B́nh len lén ngồi khuất nghe rơ câu chuyện v́ biết sẽ có mâu thuẫn, bèn đuổi gót theo chàng gọi ơi ới:

- Đ́nh Tuấn, anh ơi!

Ông Bê mắng nhiếc đứa con gái:

- Anh…anh cái ǵ. Hăy để cho nó đi.

- o O o -

Rồi mùa hè lại đến (bắt đầu vào ngày 21 tháng 6) và Đ́nh Tuấn được lệnh phái tới phục vụ công viên thác Niagara như năm ngoái. Tháng năm cứ trôi qua tuần tự như thế. Hôm nay là tuần thứ 3 của tháng 9 sắp vào Thu, đánh dấu kỷ niệm gần một năm ta quen nàng. Từ dạo đó, chàng mất liên lạc hẳn với An B́nh v́ số điện thoại di động của nàng đă đổi. Chẳng buồn rầu, nghe hoài điệp khúc: “T́nh Ca Du Mục,” mà nàng thích:

T́m em năm tháng thấy đâu h́nh bóng nàng
Em thân yêu ơi, biết em giờ đây nơi đâu

Đă hết giờ làm việc chiều nay, Đ́nh Tuấn gon đồ vào giỏ đeo lưng định ra xe, bỗng thấy một h́nh bóng rất quen thuộc đang để ư dấu chân chàng đi. Chàng chạy lại th́ An B́nh nói nhanh:

- Anh có rảnh không, em có chuyện muốn nói với anh.

- Anh rảnh mà. Chúng ta cùng đi lại kiosk cafeteria để tránh gió lạnh và uống ly cà phê nóng nhe em?

- Ngồi ở băng ghế gần đây được rồi. Em đến đây để từ giă anh, rồi về VN ở luôn và nhân tiện đưa cho anh đọc một điện thư của cha em. Nàng lấy trong xách tay ra một tờ giấy in sẵn (printing).

Cháu Tuấn,

Tôi biết là cháu vẫn c̣n giận tôi lắm. Thật ra tôi không nên cố chấp với cháu. Ngẫm nghĩ lại, chẳng ai đối xử tốt với An B́nh bằng cháu. Cháu lại là người có học thức, độ lượng và bản chất quân tử.

Không giống như các du sinh con cái của cán bộ, có cơ hội ra nước ngoài để học hành tiến bộ th́ lại chẳng ra ǵ. C̣n riêng cháu th́ cố gắng tiến thân bằng đường binh nghiệp, gia nhập quân đội Hoa Kỳ và hiện nay là nhân viên tiên tiến của Cục Kiểm Lâm(NY). Dễ ǵ mấy ai anh hùng hơn cháu, đă liều ḿnh nhẩy xuống cứu vớt người tự vận, mà lại là con An B́nh nhà tôi. Cháu đă giúp đỡ em nó, để tránh khỏi bị rắc rối về luật pháp.

Nó tâm sự rằng rất hạnh phúc khi sống chung với cháu, v́ cháu có bản lănh và tinh thần trách nhiệm.

Từ ngày cháu bỏ về Mỹ, An B́nh thương nhớ cháu lắm. Em nó gầy g̣ ốm yếu mà ở địa vị làm cha, tôi thật sự đau ḷng xót xa cho con gái.

Từ nơi quê nhà xa xăm, với sự mong mỏi cháu hăy suy nghĩ lại để hàn gắn mối t́nh với An B́nh. Thành tâm chúc cháu may mắn trên t́nh trường! Hy vọng chúng ta sẽ hiểu nhau hơn khi có dịp gặp gỡ sau nầy.

Hết thư,
Cha của An B́nh

- o O o -

An B́nh cáo từ Đ́nh Tuấn liền bỏ đi ngay. Tuấn chạy theo níu lại:

- Em định đi về đâu, đêm nay hỡi em!

- Mặc kệ em. Anh c̣n “care” ǵ nữa chứ? Thật tệ bạc! Ngắt hoa chơi cho đă, rồi vứt xuống thác kia.

Đ́nh Tuấn thản nhiên để cho nàng đi, bỗng thấy thân h́nh của nàng loạng choạng ngả nghiêng theo gió lạnh của miền thác rồi ngă lăn xuống đất. Chàng bèn chạy nhanh đến nhấc đầu của nàng lên hỏi han:

- Em bị sao vậy, An B́nh!

Nàng trông mệt mỏi, cảm thấy khó chịu trong người và buồn nôn, làm Tuấn càng lo sợ.
Chàng định gọi 911, nhưng quyết định xốc ẵm An B́nh thật lẹ rồi lấy xe chở ngay đến bệnh viện gần nhất.

- o O o -

Y tá bệnh viện bước ra pḥng đợi Emergency, gọi Đ́nh Tuấn vào gặp bác sĩ. Bác sĩ bắt tay giới thiệu tên với Đ́nh Tuấn rồi nói:

- Are you her husband? (Ông là chồng của cô ta à?)

- Yes. (trả lời đại để xem BS nói ǵ)

- I have good news for you. She’s pregnant. (Tôi có tin vui cho ông. Cô ta đă thụ thai rồi.)

Đ́nh Tuấn choáng váng khi nghe được tin đó, bèn hỏi lại:

- How long has she been pregnant? (Cô ta có thai được bao lâu rồi?)

- 2 ½ months.

- Here is a prescription for her medicine. She is discharged. You may visit her now. (Đây là toa thuốc cho cô ta. Cô ta rời đây được rồi. Ông có thể viếng thăm cô ta bây giờ.)

Đ́nh Tuấn bước vào pḥng Emergency bệnh nhân, liền nắm tay An B́nh an ủi. Nàng hỏi ngay:

- Bác sĩ nói ǵ vậy anh?

- À, không có ǵ cả. Chỉ nói là em bị thiếu máu mà thôi. Cần uống thuốc sắt (Iron pill) và tỉnh dưỡng nhiều.

- Em không tin lời anh nói là đúng?

- Tại sao vậy?

- Y tá đă nói cho em biết hết cả rồi.

- Anh lấy ghế ngồi xuống đi. Em muốn nói với anh chuyện nầy. Anh tin hay không th́ tùy...Anh có biết bào thai trong bụng nầy, tác giả là ai không?

- Đ́nh Tuấn lắc đầu không biết.

- Là của anh đấy!

Nàng tưởng rằng chàng sẽ bị sốc khi nghe nàng tuyên bố như thế, nào ngờ:

- Ta sắp sửa làm cha rồi! Chàng sung sướng nhẩy mừng ra mặt.

- Nàng bèn nói: “Ồn ào quá đi, vặn volume nhỏ lại dùm, kẻo y tá tưởng bị khùng đó.”

Nàng tâm sự rằng trước một ngày Tuấn gặp gỡ ba nàng, th́ hai người đă ăn ở với nhau nhiều lần. Nàng muốn giữ chân Tuấn lại sợ chàng quất ngựa truy phong (xa mặt cách ḷng), bèn nhẩy lên trên yên ngựa như Tiểu Long Nữ trong truyện kiếm hiệp nài con “ngựa hoang”, nào ngờ ngựa dở chứng đái bậy phun ướt cả người.

- o O o -

Vị Thiếu Tá Chi Cục Trưởng Cục Kiểm Lâm (thăng cấp) phối hợp với ông John (tuyên bố về hưu), làm lễ gắn huy chương cho thuộc cấp tăng phái đă đạt thành tích xuất sắc vào ngày thứ Hai giữa tháng 10 (trước khi trời lạnh). Đ́nh Tuấn vận bộ lễ phục mầu xanh ô-liu, đội mũ vận động, đeo dây biểu chương và mang găng tay trắng, được thăng cấp thiếu úy v́ đă có công cứu người và đề bạt vào chức giám thị thay thế ông John.

Sau buổi lễ gắn huy chương và tuyên công, vị Chi Cục Trưởng chúc mừng Đ́nh Tuấn và khen ngợi:

- Tân nương của anh xinh đẹp quá đi. Tôi ghen rồi đó nha. Mùa hè năm sau, biết đâu tôi sẽ thuyên chuyển về đây nữa không chừng?

Lễ gắn huy chương chấm dứt vào lúc 11 giờ sáng, th́ Nghi Thức Thánh Lễ Hôn Phối của Đ́nh Tuấn và An B́nh tiếp nối vào lúc 12 giờ trưa cùng ngày. Cha Joe đồng ư làm lễ ngoài trời ngay tại khu Terrapin Point. Ông John đứng ra làm chủ hôn cho đôi tân lang và tân nương. Không có họ hàng đôi bên tham dự v́ chú ruột của chú rể đă quá văng và cha mẹ của cô dâu bị trục trặc về giấy phép nhập cảnh. Cả hai phải tổ chức đám cưới cấp bách trước khi bụng nàng quá lớn. Các đồng nghiệp của Tuấn nhận được thiệp mời, đến tham dự tiệc cưới đầy đủ.

Nắng chiều mùa Thu trên biên giới Mỹ/Gia Nă Đại thật đẹp. Lá vàng, lá đỏ và lá nâu lẫn lộn bay tứ tán khắp nơi, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc của thác Niagara. Vài nơi đầu ngọn thác, nước chảy cuồn cuộn và các cặp t́nh nhân t́m đến đây ngắm thác, thưởng ngoạn để t́nh yêu tăng thêm phần lăng mạn. Đ́nh Tuấn và An B́nh cụm ly champagne, rồi nhẩy bản nhạc slow đầu tiên để khởi màn khiêu vũ trong tiệc cưới trước khi trời xụp tối. Nàng cố t́nh dẫm lên chân chàng, rồi rỉ tai nũng nịu:

- Có người ăn “điểm tâm” trước kẻng rồi nha. Lêu lêu mắc cỡ.

- Ô hay, ai đă cho phép trâu già gặm cỏ non sáng sớm dzậy cưng?

Đôi tân hôn ôm nhau du dương thật sát và cùng hát nhịp nhàng cho nhau nghe nồng nàn:

Tháng tháng năm năm trôi qua
Băo tuyết mưa rơi sương sa
T́nh anh/em vẫn xanh như lá cây đang mùa xuân
La la la la...

Darren Thăng










 

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012


Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của người lính chết trẻ
Chữ tín  
Chọn Năm Căn  
Nỗi bất hạnh đời tôi  
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng  
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường  
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974  
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004  
Bạn bè  
Tấm thẻ bài  
Ngôn ngữ lính tráng Sài G̣n xưa  
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động Quân Biên Pḥng  
Hương Tràm Trà Tiên  
Người cựu chiến binh già  
Tàn cơn binh lửa  
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Ngọn Cờ Đại Nghĩa  
Chuyện một lá cờ
Cờ vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều bên ghềnh thác Niagara  
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân? 
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên 
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng  
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ  
Mùi áo lính  
Ôi! Chareles  
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc rễ và yêu thương...  
Thủ Đức - Một thời khó quện  
Ba Tôi, Người Lính VNCH  
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt   
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ  
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường  
Hoài niệm  
Những v́ sao của một thời tuổi thơ  
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt  
Một chút mặt trời...  
Trốn trại  
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa sim  
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon 
Cho cuộc t́nh đầu  
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne 
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến 
Một kỷ niệm xa xưa  
Bố tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa  
Điệp vụ U2  
Vụ tấn công USS Liberty  
Ngày 19 tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH  
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49  
Cha là niềm tự hào của Con
Vượt qua khỏi con Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới
Người lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn  
Một thoáng qua hồn  
Ban Mê Thuộc - Ngày đầu ngày cuối  
Mênh mang mùi biển mặn  
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày đầu đời lính  
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213 
Chị hai  
Bóng ngả đường chiều
Bài thơ t́nh Thị Nở - Chí Phèo  
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh  
Sức mạnh t́nh chiến hữu  
Những tản mạn về "Cố Vấn"  
Đuờng chinh chiến  
Chết tại Ban Mê Thuột  
Bài t́nh ca ngày đó   
Người trở lại Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa, còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng: Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói chuyện ngựa
Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên đầu súng