Vi Vân
Mùa thu nào buồn thương nhung nhớ?
Mùa thu nào sầu muộn bơ vơ?
Từ độ anh đi vào thiên cổ,
Tôi có còn ai để đợi chờ!
Mùa thu đã về ngoài song cửa với những cơn gió se se lạnh, với những
chiếc lá vàng rơi lác đác trên lối đi, với những áng mây xám bồng
bềnh trôi về một phương nào vô định. Lòng tôi dâng ngập nỗi sầu,
chợt nhớ về một mùa thu xa xôi cũ, nhớ về hình bóng một người trong
dĩ vảng mà có lẽ giờ nầy xương cốt anh đã rả tan ở một vùng núi đồi
nào đó nơi miền Bắc Việt. Những kỷ niệm của một thời dấu yêu bỗng
trở về xót xa như một vết thương còn rỉ máu…
Ba tôi có nhiều bạn bè và anh em kết nghĩa không
phân biệt tuổi tác. Ba mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng có những người
bạn lớn hơn ba gần hai mươi tuổi, có những người trẻ hơn ba cũng gần
hai mươi tuổi. Ba rất quý bạn bè và cũng rất yêu thương vợ con nên
mẹ tôi chẳng bao giờ phiền trách về việc ba giao du rộng rãi cả.
Một hôm tôi từ trường về, vừa bước vào nhà thì nghe ba lên tiếng:
- Thu à, vào chào chú Duy đi con.
Chú Duy nào nữa đây? Chắc ba lại đem về một ông em mới. Tôi nghe lời
ba bước tới trước mặt một người lạ:
- Chào chú ạ!
- Chào…cô.
Tôi ngước nhìn lên người thanh niên mặc áo màu xanh nhạt đang ngập
ngừng chào lại tôi. Tôi hơi bỡ ngỡ vì anh ta còn quá trẻ, có lẽ
khoảng hai mươi lăm hay hai mươi sáu tuổi gì thôi, trong khi tôi đã
mười tám rồi. Ba tôi vẫn thản nhiên không nhìn thấy sự ngập ngừng
của anh ta:
- Lệ Thu là con gái của anh đó. Năm nay cháu học lớp Đệ Nhị.
Tôi bước vào nhà trong gặp mẹ và nói:
- Mẹ ơi, ba lại có thêm một người em kết nghĩa nữa rồi. Không hiểu
sao anh ta trẻ măng như vậy mà ba kêu bằng em được và còn bắt con
phải kêu bằng chú.
Mẹ tôi lắc đầu cười:
- Thôi kệ ba đi con. Ba con lúc nào cũng là một người chồng, người
cha tốt mà, chỉ có mỗi một việc là quá hào phóng thôi.
Mẹ con tôi cười nói vui vẻ với nhau về phong cách của ba.
Rồi sau đó tôi quên mất cái chú… gì đó của tôi.
Mỗi tuần tôi có ba buổi tối đi học Anh Văn ở Hội Việt Mỹ.
Chiều nay tôi cùng đi đến trường với Hồng Nhan và Bích Liên, cả ba
đều học chung một lớp. Chúng tôi đến sớm quá nên không vào lớp được
vì những lớp trước chưa tan. Hồng Nhan đề nghị:
- Mình vào quán cà phê uống nước và nghe nhạc một chút rồi đến lớp
cũng không muộn, được không tụi bây?
- Vậy cũng được, Bích Liên đồng ý.
Nhưng tôi cản:
- Không nên, quán cà phê ca nhạc có rất nhiều lính tráng đến uống
nước, tụi mình là con gái vào đó không tốt đâu.
Hồng Nhan ra vẻ sành sỏi:
- Không sao đâu, những anh chàng tới đó đa số là dân lịch sự, họ
biết tìm chỗ giải trí lành mạnh, không đi đến mấy chỗ “lung tung”,
không đáng ngại.
- Chỗ “lung tung” là chỗ gì? Bích Liên hỏi.
Hồng Nhan đập tay lên vai Liên và nói:
- Nghe anh tao nói như vậy, con nít biết để làm gì!
Thế là cả ba đứa chúng tôi cùng vào quán. Đúng như lời Hồng Nhan
nói, quán trông lịch sự, ấm cúng, có nhạc sống, nhìn khách hàng có
thể nói đây là nơi giải trí lành mạnh.
Bàn kia có vài anh sinh viên ngồi với nhau đang bàn việc học hành
thi cử, chỗ nọ có một cặp tình nhân học trò, trông nàng e thẹn rụt
rè thật dễ thương, đàng xa hơn có vài bàn lính….
Chúng tôi bước vào, có vài anh lính nhìn chúng tôi nhưng chẳng ai
nói gì ngoài cô tiếp viên đến hỏi chúng tôi dùng chi. Khi tôi vừa
nhận ly nước ngọt từ tay cô tiếp viên thì một người lính mặc áo rằn
ri bước lên sân khấu. Dưới ánh đèn tôi thấy anh mang hai bông mai
đen trên cổ áo, nét mặt phảng phất u buồn, anh xin hát một bài tình
ca. Tôi chăm chú nhìn anh, trông anh rất đặc biệt, tuy còn trẻ nhưng
nụ cười có vẻ gượng gạo như chán chường, như bất cần đời, nhìn anh
rất dễ có cảm tình, nhưng anh chẳng nhìn ai cả. Anh bắt đầu cất
giọng:
Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ
nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ.
Hay chỉ là giấc mơ thôi, nghe tình đang chết trong tôi, nghe lòng
tiếc nuối xót thương suốt đời.
Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau, ôi sao nghìn trùng mãi xa
nhau, hai ta còn hẹn nhau kiếp nào?
Em ở đâu? Em ở đâu? Có nghe mưa sầu buồn đen mắt sâu.
Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt và thấy lòng nhớ thương
chất ngất, và tiếng hát và nước mắt. Đôi khi anh muốn tin, đôi khi
anh muốn tin ôi những người, ôi những người khóc lẻ loi một mình…
Tôi chưa có bạn trai, chưa biết tình yêu là gì nhưng cũng nghe lòng
xúc động bồi hồi với những dòng nhạc tình đau thương ray rứt đó. Đặc
biệt là với người hát, một người lính trẻ có sức thu hút mọi người
bằng đôi mắt buồn mênh mông hiu hắt của anh.
Tôi nghĩ hình như đã gặp anh ở đâu rồi nhưng không thể nào nhớ rõ.
Đêm ấy tôi về nhà còn nghe văng vẳng mãi giọng ca trầm ấm, buồn dịu
vợi của người lính đa sầu đa cảm đó, lòng chợt bâng khuâng, xao
xuyến vu vơ.
Hai ngày sau trước khi tôi đi học ba nói:
- Chiều nay nhà mình làm cơm đãi chú Duy vì chú ấy hết phép rồi sẽ
trở về đơn vị.
- Chú Duy nào vậy ba?
- Thì cái chú hôm trước ba mới dẫn về nhà mình đó. Sao con chóng
quên quá.
Thì ra là anh chàng trẻ măng hôm trước tôi chỉ gặp sơ qua một lần
cũng không nhớ rõ mặt mũi anh chàng ra sao nữa. Vậy mà ba bắt mình
kêu bằng chú., tức ba thật.
Hôm nay tan học tôi không muốn về nhà vội nên rủ Hồng Nhan và Bích
Liên :
- Mình đến quán cà phê hôm trước uống nước rồi hãy về. Nhà tao đang
có khách nên tao không muốn về, phiền quá.
Hai đứa bạn thân chiều ý tôi nên chúng tôi cùng tới đó.
Khi nước uống đã gần hết rồi và có vài anh lính đứng lên hát nhưng
tôi không thấy anh lính mặc đồ rằn ri hôm trước đâu cả. Bỗng dưng
tôi thấy buồn buồn, thật tình tôi muốn vào quán nầy là hy vọng gặp
lại anh chàng có giọng ca trầm ấm, có đôi mắt buồn mênh mông, nhưng
tôi đã thất vọng vì anh ta chẳng đến, tôi uể oải theo bạn ra về.
Chiều nay trời buồn hiu hắt, gió thổi nhiều làm những chiếc lá cuối
mùa thu rơi tản mạn trên lối về, tôi chợt thấy mình cô đơn tội
nghiệp. Ôi tôi làm sao thế nầy? Mới mười tám tuổi đã biết mơ mộng
rồi sao? Có phải mình đã vương vấn hình bóng của người trai xa lạ
đó? Nhưng người ấy là ai? Anh ta có biết mình đâu, có để ý gì đến cô
bé như mình chứ!
Tôi buồn bã bước vào nhà, tôi nghĩ là buổi cơm đãi khách đã xong và
chú Duy nào đó đã ra về rồi. Nhưng khi tôi vừa bước vào phòng khách
mắt tôi chạm phải một người mặc đồ rằn ri đang ngồi nói chuyện với
ba. Nhìn anh ta tôi bỗng giật mình, chới với. Đúng là anh ta rồi,
người mà tôi đã gặp và mong được gặp lại.
Tôi đang mở to mắt chưa biết nói gì thì ba tôi hỏi:
- Sao về trễ vậy Thu? Chú Duy chờ con đó.
Chú Duy? Anh là chú Duy của tôi sao? Ôi thật bất ngờ, tôi có nằm mơ
chăng? Còn gì sung sướng hơn, định mệnh nào đã khiến xui thế nầy?
Như vậy là tôi đã được toại nguyện. Tôi lắp bắp :
- Chào chú…Duy. Xin lỗi chú….
Duy đứng dậy nói:
- Lệ Thu đừng ngại, tôi chờ được mà. Mai tôi mới đi, tối nay có thể
ở chơi với gia đình Thu lâu lâu cũng được. À, Thu vào thay quần áo
rồi ra ăn cơm đi, còn để phần cho Thu đấy.
Tôi lí nhí:
- Cám ơn chú.
Tôi đi thay đồ rửa mặt rồi ra ngồi vào bàn ăn. Ba mẹ và chú Duy đang
ngồi đó chờ tôi.
Tôi ngạc nhiên vì thức ăn vẫn đầy bàn:
- Thế nầy là sao? Cả nhà chưa ăn à? Mọi người chờ con?
Ba tôi nói:
- Ừ, ý kiến của chú Duy đó, chú bảo phải chờ con.
- Xin lỗi mọi người, con thật vô ý quá.
Chú Duy ôn tồn:
- Không sao đâu Thu. Ăn uống là chuyện nhỏ, cả nhà vui vẻ quay quần
bên nhau mới là chuyện chính.
Thế rồi cả bốn người chúng tôi cùng ngồi vào ăn cơm tối. Lâu lâu tôi
lén nhìn chú, vẫn ánh mắt buồn hiu hắt, giọng nói trầm ấm như tiếng
hát hôm nào tôi đã được nghe. Tự nhiên tôi thấy có một thứ tình cảm
thật êm đềm, thật thân thiết với chú, từ nay chú là người thân của
tôi, tôi không cần phải sợ chú đi mất nữa.
Sau bữa cơm , chú trao cho tôi một gói quà:
- Đây là quà của chú dành cho Thu.
- Cái gì mà nhiều quá vậy chú?
- Sao Thu biết là nhiều? Không nhiều đâu, một ít quà mọn thôi.
Tôi nhìn chú:
- Thu mở ra bây giờ được không chú?
- Ừ! Thu mở ra đi.
Tay tôi run run mở gói quà của chú. Qua lớp giấy gói là một cuốn sổ
màu hồng, một bando cột tóc màu tím, một chai nước hoa hiệu CHANEL
No 5.
Tôi nhìn chú cảm động:
- Cám ơn chú, chú chiều Thu quá.
Chú chỉ từng món quà và nói:
- Cái bando để Thu cột tóc, chú nghĩ màu tím sẽ hợp với Thu. Cuốn sổ
để Thu viết nhật ký, với tuổi mười tám chắc cũng có những chuyện
thầm kín cần được viết lên giấy. Lọ nước hoa để Thu làm duyên mỗi
khi ra ngoài.
Tôi thẹn thùng:
- Chú chọc Thu rồi.
Chú cười, nụ cười có lẽ đã làm trái tim của bao cô gái phải xao
động.
Đêm đó chú Duy đã ở lại nhà tôi thật khuya. Ba mẹ tôi đi nghỉ sớm
còn lại hai chú cháu tâm sự rất lâu. Tôi được biết chú là con thứ ba
trong một gia đình gồm một chị, một anh và hai em trai. Chị chú đang
theo chồng ở tại thành phố nầy nên lần nầy đi phép chú ở nhà của
chị. Gia đình chú ở Phú Nhuận, chú tốt nghiệp trường Võ Bị Quốc Gia
Đà Lạt, hiện đang phục vụ cho binh chủng Biệt Động Quân.
Tôi hỏi chú:
- Chú đang đóng quân ở đâu?
- Không có nơi nào nhất định, nơi nào cần là chú đến. Đời lính của
chú đánh trận liên miên không biết sống chết lúc nào Thu ơi, nhưng
đó là chú tự nguyện, chú chọn lấy.
Tôi nhìn kỹ chú, tuy còn rất trẻ nhưng sương gió đã hằn sâu dấu
phong trần trên mặt chú, đôi mắt chú thật buồn, nụ cười dễ mến. Tôi
đoán chú đã có người yêu rồi và có lẽ tình yêu không được tron vẹn
nên chú mới hát những lời ca buồn lê thê như hôm đó.
Tôi bạo dạn hỏi chú:
- Chú đã có người yêu rồi phải không?
Chú gật đầu và nói thật nhẹ:
- Có …nhưng bây giờ không còn nữa.
- Tại sao vậy chú?
Mắt chú chợt xa xôi như đang thả hồn về một khoảng thời gian nào
trong quá khứ, chú kể cho tôi nghe về chuyện tình của chú:
- Ngày trước khi chú còn học trường Chu Văn An, chú có quen một cô
bạn hàng xóm, nàng học trường Trưng Vương.Theo thời gian tình cảm
lớn dần và rồi chúng tôi yêu nhau tha thiết, giữa chúng tôi đã có
không biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp, dấu yêu một thời. Nhưng vì đất
nước chiến tranh loạn lạc chú phải lên đường theo tiếng gọi núi
sông. Chú đã tình nguyện gia nhập trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt.
Những năm chú còn trong quân trường chúng tôi vẫn liên lạc với nhau
và thỉnh thoảng nàng có lên Đà Lạt thăm chú. Sau khi chú ra trường
thì tình cảm của nàng phai nhạt dần và đến một hôm chú nhận được lá
thư gĩa biệt của nàng, trong thư có một đoạn làm chú đau đớn vô cùng
cho tới bây giờ chú còn nhớ mãi:
“ Em thành thật xin lỗi anh, coi như em đã phụ tình anh vì..Duy ơi, em còn gia đình và tương lai. Mỗi khi nhìn thấy những người vợ lính phải lo lắng, hồi hộp ngày đêm mong đợi chồng từ chiến trận, phải sống thiếu thốn chật vật bằng đồng lương lính em bỗng thấy không an tâm cho tình yêu của chúng mình… Thôi anh cứ coi như em là đứa con gái không tốt, đã vong phụ tình anh, em phải vâng lời cha mẹ đi lấy chồng. Xin anh hãy quên đi một mối tình của thời vụng dại..”
Sau đó ít lâu chú nghe tin nàng đi lấy chồng, con
trai của một nhà doanh thương tiếng tăm giàu có. Chú cảm thấy mình
bị hụt hẫng, chới với tưởng đã không thể nào chịu đựng được nỗi đớn
đau đó. Thế rồi chú lăn mình vào chiến trận, không màng đến một
người con gái nào nữa cả…
Tôi bỗng thấy tội nghiệp chú làm sao, tôi chợt rưng rưng nước mắt.
Chú cười gượng gạo:
- Thôi không sao đâu Thu, chuyện đã qua rồi, vết thương nào rồi cũng
sẽ lành, nỗi buồn nào rồi cũng đi qua. À! Mai mốt chú đi rồi Thu nhớ
viết thư cho chú nếu không muốn chú buồn nghe chưa.
- Dạ, Thu nhất định viết thư cho chú.
Giòng tâm sự của chú kéo dài cho đến nửa đêm, tôi bị thu hút vào nỗi
buồn u ẩn của chú, tôi bị lôi cuốn vào cơn sóng ngầm âm ỉ thương đau
của người lính trận đáng mến kia.
Đêm trôi mênh mông sâu thẳm, gió khuya về mang buốt giá cho nỗi sầu
lê thê càng thêm dâng cao... Bóng chú Duy ra đi cô đơn trên lối nhỏ
xa dần, mất hút.
Chú Duy đã trở về đơn vị lâu rồi mà chẳng có thư từ gì cho gia đình
tôi cả. Chiến trường sục sôi máu lửa, những người lính như chú chắc
đang đương đầu với bao hiểm nguy gian khổ làm sao có thì giờ rỗi
rảnh để viết thư. Nhiều lần tôi muốn viết thư cho chú nhưng rất ngại
ngùng vì không biết phải viết gì, không khéo chú giận thì phiền lắm.
Thời gian hờ hững trôi mau, vậy mà đã sáu tháng rồi kể từ ngày chú
Duy ra đi.
Tôi sắp được mười chín tuổi rồi, không biết chú còn nhớ gì đến tôi
không.Tôi bỗng nghĩ về chú thật nhiều, lo lắng cho chú thật nhiều.
Tôi liên tưởng đến hình ảnh những người lính mặc đồ rằn ri với chiếc
nón sắt đang di chuyển giữa trời khuya sương lạnh hay lội giữa đầm
nước sình lầy dưới ánh nắng chói chang của miền nhiệt đới, vất vả
nhọc nhằn hiểm nguy chờ trực. Tôi thấy thương chú Duy làm sao và
chợt buồn muốn khóc
Tôi bắt đầu viết nhật ký, viết bằng cuốn sổ màu hồng chú đã tặng
tôi.
Ngày… tháng…năm…
Tự nhiên hôm nay mình buồn và nhớ đến chú Duy. Chú lớn hơn mình có
bảy tuổi thôi và cũng không phải là chú ruột của mình, vậy mà mình
phải kêu bằng chú có tức không chứ!
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình đi học cột tóc bằng cái bando của chú Duy cho, các bạn
chọc mình: của bồ tặng phải không? làm mình ngượng quá.
Ngày…tháng…năm…
Tại sao mình nghĩ về chú Duy suốt ngày đêm, quên cả học hành. Mình
cứ trông chờ thư chú nhưng bặt vô âm tín. Chú đã quên mình rồi, chắc
chú đã tìm được tình yêu mới nên còn thì giờ đâu mà nhớ về đứa cháu
hờ như mình.
Ngày… tháng…năm
Mình nhớ chú Duy quá nên biếng ăn biếng ngủ. Mình cố giấu ba mẹ sợ
ba nỗi cơn thịnh nộ, nhưng trời ơi, nếu mình không lầm thì chắc là
mình đã…yêu chú ấy rồi. Thật dễ sợ quá, nhưng biết làm sao hơn, ai
hiểu được lý lẽ của con tim? Trái tim của đứa con gái lần đầu biết
rung cảm!
Ngày…tháng…năm
Tin tức về chú Duy vẫn vắng bặt. Tim mình như tan nát, cơ thể rả
rời, đầu óc mê loạn. Chú Duy ơi, sao chú nở để khổ sầu cho đứa con
gái nhỏ đã gửi trái tim theo những cơn buồn xa xăm của chú? Giọng
hát đó, khuôn mặt đó làm sao Thu quên được…
Ngày… tháng…năm…
Mình vừa nghe trong Radio nói về một trận đánh ác liệt ở chiến
trường Đồng Tháp, có sự tham dự của lực lượng Biệt Động Quân. Cuối
cùng quân ta đã thắng, đã làm chủ được tình hình nhưng số thương
vong cũng không ít..Mình cảm thấy lo sợ làm sao! Chú Duy có tham
chiến trong trận đó không, sao mình hồi hộp quá. Cầu xin cho chú Duy
được mọi sự bình an.
Tôi nói với ba là tôi muốn viết thư cho chú để báo cho chú biết ngày
sinh nhật mười chín tuổi của tôi.
Ba tôi nói:
- Con viết thư cho chú để đòi quà à? Chú ấy bận đánh giặc, thì giờ
đâu mà mua quà cáp cho con.
- Không phải đâu ba, con chỉ muốn thư thăm chú và khoe với chú rằng
con đã được mười chín tuổi rồi.
Ba tôi chỉ lắc đầu cười.
Còn hai tháng nữa là sinh nhật của tôi.Thư tôi gửi đi cũng hơn một
tháng rồi mà chú chẳng hồi âm. Tôi bỗng lo sợ cho chú, chú có gặp
chuyện gì bất trắc không? Chú đang ở đâu sao chẳng trả lời thư tôi,
tôi lo lắng và cầu xin bình yên cho chú.
Những ngày chủ nhật tôi thường theo Bích Liên đi nhà thờ cầu xin
Chúa ban bình an cho chú, tôi cũng theo mẹ đi chùa lạy Phật cầu cho
chú không gặp hiểm nguy, an toàn nơi trận tuyến. Tôi cứ chờ, cứ mong
mãi một ngày về của chú nhưng vẫn vô vọng.
Chiều nay trời vương nắng nhạt, mây xám hờ hững trôi buồn, gió thổi
từng cơn nhè nhẹ, tôi chợt thấy lòng ray rứt cô đơn dù bên cạnh có
hai người bạn thân cùng đang trên đường đi đến Hội Việt Mỹ.
Bỗng có một chiếc xe jeep nhà binh dừng lại trước mặt tôi, chú Duy
bước xuống xe tươi cười:
- Lệ Thu, chú Duy đây. Tối nay Thu xin nghỉ học một buổi để về nhà
được không?
Ôi! Chú xuất hiện như vì sao khuya tỏa ánh sáng bất chợt trong đêm
đen thăm thẳm, chú đem niềm vui về cho tôi trong lúc tôi sắp héo mòn
vì mong nhớ. Tôi mừng rỡ:
- Trời ơi, không ngờ là chú. Thu mừng quá.
Tôi quay sang hai bạn giới thiệu:
- Đây là chú Duy, còn đây là Hồng Nhan và Bích Liên bạn của Thu.
Chú Duy gật đầu chào cả hai. Bích Liên chọc tôi:
- Trời ơi, chú gì sao giống…anh quá vậy? Thôi được rồi, tha cho mầy,
chúc mầy vui vẻ bên…chú nhé!
Tôi từ giã bạn và theo chú lên xe, tôi hỏi:
- Bây giờ mình về nhà hả chú?
- Chú nói vậy thôi, tùy Thu đó. Hôm nay chú dành hết thì giờ để mừng
sinh nhật mười chín tuổi của Thu, Thu muốn đi đâu?
Tôi chợt nghĩ đến quán cà phê ca nhạc ngày trước, nơi lần đầu tôi
được nghe giọng ca trầm ấm của chú.:
- Mình đi nghe nhạc được không chú?
- Dĩ nhiên là được rồi.
Sau khi vào quán, chú kêu một ly bia và một ly nước ngọt cho tôi.
Chú nói:
- Chú chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi của Thu, chúc Thu có được
một tình yêu tuyệt đẹp, đúng như mơ ước. Chú sẽ có quà cho Thu sau.
- Cám ơn chú. Nhưng sao chú chúc Thu những lời đó?
Chú nhìn tôi rất lâu làm tôi bối rối không biết phải nói gì với chú.
Chú bỗng rút từ trong áo ra quyển sổ nhật ký của tôi làm tôi giật
mình:
- Sao chú lấy quyển nhật ký của Thu vậy? Chú đã…đọc rồi phải không?
Chú gật đầu:
- Xin lỗi Thu, chú đã đọc khi chưa có sự đồng ý của Thu. Trong lúc
chờ Thu ở nhà chú ngồi nơi bàn học của Thu, tình cờ chú thấy cuốn sổ
ngày trước chú đã tặng cho Thu. Chú tò mò muốn xem cô bé viết những
gì,nhưng không ngờ…chú thật vui mừng vì có một sự trùng hợp ly kỳ,
thích thú.
Chú lại lấy trong áo ra một quyển sổ khác giống như cuốn của tôi chú
nói:
- Đây là cuốn nhật ký của chú, chú muốn Thu đọc vài trang thì Thu sẽ
hiểu sự trùng hợp mà chú vừa nói đến.
Tôi mở to mắt nhìn chú chẳng hiểu gì thì chú kéo tôi xích lại gần
đèn cho sáng hơn, chú mở quyển nhật ký ra cho tôi đọc:
Ngày…tháng…năm…
Mình vừa gặp mặt đứa con gái của người anh mới kết nghĩa, cô ta tên
Lệ Thu, cô bé ngây thơ dễ thương chi lạ. Từ lâu rồi tưởng rằng mình
không bao giờ xúc động vì con gái nữa, nhưng như có tiếng sét đánh
trúng tim làm mình chợt giật mình, phải chăng mình đã thích cô bé
là… cháu của mình?
Ngày…tháng…năm…
Nhớ lại đêm cuối cùng từ gĩa Lệ Thu mình đã tâm sự với Thu rất nhiều
và đã tặng Thu ít quà. Không biết cô bé có hiểu ý mình không? Có
thích người chú ngang xương như mình không?
Ngày…tháng…năm…
Mình bắt đầu nhớ Thu tha thiết. Sau mỗi lần hành quân trở về mình
chợt thấy đời lính cô đơn vô cùng, mình cần một người hiểu, thương
và thông cảm cho đời phong sương áo trận. Mình muốn viết thư cho Thu
nhưng phải viết sao đây? Không khéo ông anh của mình nổi giận không
cho đến nhà nữa thì nguy.
Ngày…tháng…năm…
Mình đã yêu Thu mất rồi. Lúc nào hình bóng của cô bé cũng lảng vảng
trong đầu óc mình, mình thấy buồn và nhớ Thu nhiều quá. Có phải mình
điên không? Cô bé mới mười tám tuổi mà! Mình lớn hơn Thu bảy tuổi,
cũng đâu có chênh lệch bao nhiêu. Những người con gái thường có tình
cảm sớm biết đâu nàng đã có người yêu rồi. Nếu mình cứ câm lặng mãi
đến một ngày nào sẽ mất Thu như đã mất Hằng dạo trước.
Nhất định lần tới đi phép mình sẽ thố lộ nỗi niềm thầm kín với Thu,
một là mình sẽ có Thu vĩnh viễn, hai là sẽ mất Thu muôn đời. Nhưng
dù thế nào mình phải mạnh dạn nói ra một lần….
Đọc những dòng nhật ký của chú tôi vừa mừng vừa xấu hổ nên không cầm
được nước mắt. Chú Duy nắm tay tôi:
- Đừng khóc Thu, sao Thu lại khóc?
Tôi sợ phải nghe những lời từ chối phủ phàng của chú làm tan nát
trái tim thơ dại của tôi nhưng không ngờ sự việc lại trái hẳn. Chú
lấy khăn lau nước mắt cho tôi và nói:
- Chú không cho Thu khóc đâu, con gái khóc xấu lắm.
Chú thật ngọt ngào với tôi làm tôi sung sướng và cũng thẹn thùng,
chú thản nhiên nắm lấy tay tôi:
- Chú không để Thu đau khổ đâu. Đêm nay chú sẽ kể hết nỗi lòng của
chú cho Thu nghe:
- Thu đọc nhật ký của chú Thu đã hiểu phần nào rồi nhưng chú muốn
Thu được rõ ràng hơn. Như Thu đã biết về quá khứ của chú, từ ngày
người con gái ấy rời xa chú, chú không còn nghĩ đến chuyện yêu
thương ai nữa. Đến một ngày chắc là ngày định mệnh của chúng ta chú
đã gặp Thu với danh nghĩa là chú cháu, chú thật sự bị tiếng sét đánh
trúng con tim tưởng đã khô cằn dày dạn. Nhưng oái oăm thay mình ở
vào hai cương vị ngỡ ngàng oan nghiệt: chú, cháu. Dù không phải là
ruột thịt nhưng đã có một vách ngăn giữa chúng ta rồi.
Chú ra đi lòng mang theo một nỗi buồn thầm lặng. Nhiều lúc chú muốn
viết thư cho Thu nhưng không biết phải viết gì! Chú đi đánh trận
liên miên, đạn bom khói súng không làm vơi được nhớ nhung về cô cháu
nhỏ. Bây giờ biết được Thu cũng yêu chú, cũng đau khổ gửi nỗi nhớ
thương về chú, chú thật vô cùng sung sướng. Giờ đây chú phải mạnh
dạn, cương quyết bảo vệ tình yêu của mình không thể để nó bay mất
như lần trước nữa. Thu, chú sẽ thưa với ba mẹ Thu về việc nầy, chúng
ta không có liên hệ họ hàng, không có tội lỗi gì cả, Thu đừng lo.
Tôi như thấy mùa xuân về ngoài song cửa, tim reo vui và hồn lơ lửng
giữa trời mây. Ôi! Hạnh phúc nào chợt đến trong tầm tay bé nhỏ nầy.
Chú vòng tay ôm vai tôi và chúng tôi lửng thửng ra xe.
Đêm xuống lâu rồi, đường khuya vắng lạnh, cơn gió se buồn làm hoang
dại tóc tôi bay, chú không đưa tôi về nhà mà lại chở tôi đến công
viên bên bờ sông Nhị Kiều. Hai đứa ngồi trên một băng đá dưới gốc
cây dạ lý bát ngát hương thơm, chúng tôi miên man trong giòng tâm
sự. Vầng trăng mờ nhạt cuối đỉnh trời xa, vài chiếc thuyền con trôi
lặng lẽ giữa giòng sông, mang mang cung nhạc buồn từ chiếc máy thu
thanh của nhà ai đó vọng lại làm xao động hồn tôi. Chú Duy nắm tay
tôi nhìn lên bầu trời bao la mênh mông và nói:
- Đêm nay đẹp quá phải không Thu? Đẹp như chúng mình vừa bắt đầu một
thiên tình sử, có trăng sáng, có hoa thơm, có một không gian tuyệt
vời huyền ảo như cả một Thiên Đường đang rộng mở…Thu thấy không, mọi
vật chung quanh như đang chia sẻ với chúng ta niềm vui, hạnh phúc.
-Dạ, Thu cũng nghĩ như vậy.
Chú Duy nhìn tôi thật lâu và… chú chợt cúi xuống hôn tôi. Tôi cảm
thấy như hồn mình bay bổng lên tận đỉnh trời cao, như thênh thang
giữa vùng mịt mờ sương khói, toàn thân tôi như mềm nhủn đi, như rả
tan trong hơi thở nồng nàn mật ngọt của chú, của tình yêu đầu đời
con gái…Từ một quán nhạc nào đó có tiếng hát của ai vọng đến:
Ai cho tôi tình yêu của ngày thơ ngày mộng?
Tôi xin dâng vòng tay mở rộng và đón người
đi vào tim tôi bằng môi trên bờ môi…
Chú Duy mỉm cười :
- Bài hát nầy sao giống với tâm trạng của chúng mình quá Thu nhỉ?.
Rồi chú nắm tay tôi, hai đứa chầm chậm bước ra xe.
Đêm bỗng dưng đẹp tuyệt vời như huyền thoại xa xưa nào trong cổ
tích, huyền thoại về một hoàng tử gặp nàng công chúa ngủ trong khu
rừng ngập đầy lá vàng nên thơ lãng mạn. Và bây giờ … công chúa chợt
thèm được ngủ yên trong đôi tay ấm nồng của hoàng tử để nghe tình
yêu vỗ về ru mộng…
Nhưng cuộc tình nên thơ diễm lệ kia kéo dài không được bao lâu thì
tang thương phủ trùm sông núi, mây mù che khuất nẻo tương lai. Chú
Duy cũng phải chịu cảnh tù đày lao lung như bao nhiêu chiến sĩ Việt
Nam Cộng Hòa khác.Trong một lần vượt trốn trại tù chú đã bị những
cán binh Cộng Sản phát hiện bắn đuổi theo và chú đã mất tích từ dạo
đó. Sau nầy gia đình chú và ba tôi cố công tìm kiếm nhưng không có
tin tức gì về của chú.
Cho mãi đến bây giờ mỗi lần trời trở gió vào thu tôi nghe lòng nhói
đau quặn thắt, nhớ thương về một thời trong quá khứ. Hình ảnh chàng
trai mặc áo rằn ri với đôi mắt buồn mênh mông xa vắng, với giọng ca
trầm ấm nồng nàn, ray rứt… vẫn sống mãi trong tâm tư tôi không bao
giờ phai nhạt…
Vi Vân
.
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
Còn nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
mình
Hai hình ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành trình
của 5 ngày tìm về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện tình trái
ngang
Khối diễn hành
Bãi tập
Lễ mãn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
Tình Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
Vì hai chữ Tự Do
Nghìn trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của
người lính chết trẻ
Chữ tín
Chọn Năm Căn
Nỗi bất hạnh đời tôi
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng
40 Năm tỵ nạn... Nhìn lại đoạn đường
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004
Bạn bè
Tấm thẻ bài
Ngôn ngữ lính
tráng Sài Gòn xưa
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động
Quân Biên Phòng
Hương Tràm Trà Tiên
Người cựu chiến
binh già
Tàn cơn binh lửa
Cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ -
Ngọn Cờ Đại Nghĩa
Chuyện một lá cờ
Cờ
vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều
bên ghềnh thác Niagara
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
Vì sao tôi là Nữ Quân Nhân?
Nhật ký trên tiền đồn Do Thái
Tảo
một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài Gòn thời lính tráng
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ
Mùi áo lính
Ôi! Chareles
Vở mãnh tinh cầu
Chúng tôi mọc
rễ và yêu thương...
Thủ Đức - Một thời khó quện
Ba Tôi, Người Lính VNCH
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường
Hoài niệm
Những vì sao
của một thời tuổi thơ
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt
Một chút mặt trời...
Trốn trại
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa
sim
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon
Cho cuộc tình đầu
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến
Một kỷ niệm xa xưa
Bố tôi, người
lính Việt Nam Cộng Hòa
Điệp vụ
U2
Vụ tấn công USS Liberty
Ngày 19
tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49
Cha là niềm tự
hào của Con
Vượt qua khỏi con
Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn
muốn thay đổi thế giới
Người
lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn
Một thoáng qua
hồn
Ban Mê Thuộc -
Ngày đầu ngày cuối
Mênh mang mùi
biển mặn
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày
đầu đời lính
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Phòng 213
Chị hai
Bóng ngả đường
chiều
Bài thơ tình
Thị Nở - Chí Phèo
Giọt nước mắt... vì niềm kiêu hãnh
Sức mạnh tình
chiến hữu
Những tản mạn về "Cố Vấn"
Đuờng chinh chiến
Chết tại Ban Mê Thuột
Bài tình ca ngày đó
Người trở lại
Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê mình
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối
cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dã Qùy của anh!
Chỉ còn là kỷ niệm
Tháng Ba tìm về tử
lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh mì và hoa
Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng
tuyến đầu
Đại Uý dũng cảm
Người Việt viết
tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa,
còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ vì một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng:
Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói
chuyện ngựa
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Hòa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng