NHƯ CÁNH DIỀU BAY.

Vi Vân

Ngọc Linh đưa người bạn cùng sở ra sau vườn hái vài thứ trái cây. Anh bạn của Linh đưa mắt nh́n quanh sân vườn rồi mỉm cười nói:

- Sân vườn nhà em rộng quá, có thể đá banh hay thả diều được đấy.

- Thả diều ? Ừ nhỉ.

Linh ngước nh́n lên bầu trời cao xanh thẳm có những đám mây trắng tản mạn trôi về cuối trời xa, bất chợt một vùng trời quê hương đầy kỷ niệm hiện ra trong trí nhớ rơ ràng và thật gần như mới ngày nào.

Ngày đó Linh là một cô bé rất nhỏ c̣n học Tiểu học sống êm đềm với gia đ́nh trong một cư xá công chức ở thành phố Cần Thơ, Hậu Giang.
Ở đầu cư xá có một khoảng đất trống khá rộng cứ mỗi chiều xuống khi trời vừa bớt nắng, gió từ sông Bassac thổi lồng lộng vào thành phố là lúc các anh trai hay ra chỗ đó để thả diều. Linh là con gái lại c̣n nhỏ nên chỉ đứng nh́n các anh thả những cánh diều đủ màu sắc bằng đôi mắt thán phục và thích thú. Lâu ngày trở thành thói quen, chiều nào Linh không được đến đó nh́n diều là Linh buồn lắm. Một hôm trong lúc Linh đang dơi mắt nh́n theo một con diều màu tím có h́nh hồ điệp bay cao nhất trong đám diều th́ anh chủ con diều nh́n Linh và hỏi:

- Em bé có thích con diều đó không?

- Dạ, em thích lắm.

Anh bước lại gần Linh và hỏi tiếp:

- Thế em có muốn thử không?

- Dạ muốn.

Rồi anh ta đưa cuộn dây cho Linh cầm, nhưng có lẽ chưa yên tâm nên tay anh vẫn giữ một đầu của cuộn dây. Cánh diều bay quá cao theo sức gió nên Linh không thể giữ nổi nếu không có anh.

Hôm đó Linh về nhà ḷng vui không tả. Ôi, lần đầu tiên ḿnh được nắm dây cho diều bay.
Từ đó những lần ra nh́n diều anh thường cho Linh cầm dây thả diều, lâu ngày anh và Linh đă thành thân thiết như anh em ruột.
Có một ngày anh đưa Linh về v́ trời không có gió, không thể thả diều được. Đi gần tới nhà, anh chỉ vào một căn biệt thự có giàn hoa ti-gôn màu hồng nhạt và nói:

- Tới nhà anh rồi, anh vào nhà, em về một ḿnh nhé.

- A, Nhà anh gần nhà em quá. Nhà em ở bên kia đường ḱa, xéo ngang nhà anh một chút thôi. Vậy ḿnh là láng giềng đó.

- Ồ vậy th́ tốt quá, thôi em về nhé.

Nhưng sau đó Linh chỉ được đi thả diều với anh vài lần rồi thôi, có lẽ anh đă lớn không c̣n thích hợp với tṛ chơi ấy. Phần Linh cũng không c̣n thích ngắm diều khi thiếu bóng anh trong đám con trai thả diều đó.

Thời gian qua mau. Mùa thu của hai năm sau Linh vào trường trung học. Trường của Linh là trường nữ trung học Đoàn Thị Điểm, nằm cạnh trường nam trung học Phan Thanh Giản. Hai trường chỉ cách nhau một con đường nhỏ.

Ngày đầu nhập học, khi Linh ra khỏi cổng trường th́ bỗng gặp anh vừa đi tới. Linh vẫy tay gọi lớn : “ Anh Hoàng, Anh Hoàng” tên của anh là Hoàng. Hoàng vừa nhận ra Linh th́ mừng rỡ :

- Ồ, bé Linh, em đă vào Trung học rồi à ?

- Dạ phải, hôm nay em đi học ngày đầu.

Hoàng thân thiện nắm tay Linh kéo đi như người anh trai đối với đứa em gái nhỏ.

Linh ngước nh́n Hoàng ngập ngừng hỏi :

- Anh học lớp mấy vậy ?

- Anh học lớp Đệ Nhị

- Ban ǵ vậy ?

- Ban toán.

- Anh học giỏi qúa.

- V́ anh lớn hơn em sáu tuổi mà.

Linh cười sung sướng như ḿnh vừa có được một người anh trai thương mến.
Linh rất khát khao t́nh cảm đó v́ Linh là con duy nhất trong gia đ́nh. Mẹ Linh gần gũi, chăm sóc Linh hết mực, c̣n ba Linh đi làm về nhà hết đọc báo đến đọc sách. Ba Linh có có một tủ sách đủ các loại, tủ được khóa cẩn thận, Linh muốn đọc sách phải do ba Linh chọn đưa cho. Lúc nhỏ Linh chỉ được đọc chuyện cổ tích, tuy c̣n nhỏ nhưng các loại sách đó, không hấp dẫn được Linh.

Lớn thêm một chút ba Linh cho đọc sách dịch từ chuyện Tàu như Bắc Tống nói về Triệu Khuôn Dẫn từ lúc lập nghiệp đến các đời con cháu, Tái sanh Duyên (Mạnh Lệ Quân), Đại Đường với Lư Thế Dân…

Lớn thêm chút nữa ba Linh cho đọc chuyện kiếm hiệp như Lệnh Hồ Xung, Lục Đỉnh Kư, Cô Gái Đồ Long …

Có một hôm Linh thấy mấy cuốn “ Tiểu Thuyết Thứ Năm” Linh lén đọc, vô t́nh gặp bốn bài thơ của T. T. KH đăng liên tục. Từ đó những vần thơ sầu muộn kia vương vấn hồn Linh măi, Linh thấy thương cuộc t́nh trái ngang kia nhiều quá.

Vào mùa hè cuối năm thứ hai Trung học Linh theo mẹ về quê ngoại nghỉ hè một tháng. Lúc trở lại thành phố Linh thấy ḷng ḿnh nôn nao vui sướng v́ sắp gặp lại anh Hoàng. Khi xe về tới nhà, một cảnh tượng đập vào mắt Linh khiến Linh hoảng hốt, chới với. Căn nhà của Hoàng ở người ta đang khuân vác đồ đạc vào chứng tỏ chủ cũ đă đi rồi và người mới đang dọn tới. Quên mất sự có mặt của mẹ, Linh nhảy xuống xe, chạy qua bên đường và hỏi người đang dọn đồ đạc vào nhà:

- Xin hỏi chú, có phải chú mới dọn tới không?

- Phải, chúng tôi được chính phủ cấp cho căn nhà này nên dọn tới đây đó.

- Thế chủ nhà cũ đi đâu rồi chú ?

- Nghe nói ông ấy thuyên chuyển đi nơi khác rồi.

- Chú có biết ông ấy đổi đi đâu không ?

- Làm sao tôi biết được.

Linh thẫn thờ bước trở ra, ḷng buồn vô hạn. Phải rồi, bố anh là sĩ quan th́ đâu có thể ở măi nơi này, c̣n ba Linh là công chức nên ở đây cho tới lúc về hưu thôi.

Linh về tới nhà bạo dạn hỏi ba.

- Bạn con có ai gửi ǵ cho con không ba?

Ba ngước nh́n Linh và nói:

- Con gái đi cả tháng rồi, mới về không hỏi thăm sức khỏe ba mà hỏi thăm bè bạn. Không có ai gởi ǵ cho con cả.

Linh vội chạy vào pḥng đóng cửa lại, bật khóc: “Anh Hoàng ơi, tại sao anh đi mà không nói ǵ với em cả, không cho em biết anh đi đâu, ở đâu, em mất liên lạc với anh rồi, mất một người anh thương mến.

Linh cảm thấy tuổi thơ hồn nhiên của ḿnh không c̣n nữa, cô bé mười ba tuổi đă bắt đầu suy tư, thơ thẩn và biết làm thơ khóc gió thương mây.

Gịng đời cứ thế êm đềm trôi, như gịng sông Hậu muôn đời chảy xuôi lặng lẽ. Bao mùa thu đi qua rồi, bao nhiêu lần Linh nh́n thấy những chiếc lá vàng bay tản mạn trên lối về, con đường tới trường vẫn một ḿnh Linh cô đơn, buồn tẻ.

Đến một ngày Linh nh́n vào gương bất chợt gặp khuôn mặt một thiếu nữ phảng phất nét u buồn. Linh lẩm bẩm : “ Ḿnh đây sao? Ôi, ḿnh đă trở thành thiếu nữ rồi, mười tám tuổi rồi, không c̣n là cô bé của ngày nào hay chạy đi xem những cánh diều bay lơ lửng giữa trời cao” Linh thở dài, một chút ǵ bâng khuâng, một chút ǵ nuối tiếc, một chút ǵ lưu luyến, Linh chợt nhớ tới Hoàng người đă từng cầm tay Linh, dạy Linh thả dây thế nào cho diều bay thật cao. Giờ này anh ở đâu, anh ra sao, có vui vẻ không, có nhớ ǵ về cô bé ngày xưa rất mến anh không ?

Một buổi sáng đến trường ( Linh c̣n học năm cuối Trung học) gặp Như Mai, cô bạn thân nhất trong lớp, Như Mai lên tiếng vội:

- Linh này, ngày mai là thứ bảy Linh đến nhà ḿnh chơi nhé. Mẹ ḿnh sẽ làm bánh xèo đăi anh bạn của anh Phong ḿnh, mẹ kêu Linh tới ăn cho vui, mẹ thương Linh lắm.

- Nhưng có người lạ mà.

- Lạ ǵ, bạn của anh ḿnh mà. Anh ấy là bạn học cũ của anh Phong, nay mới đổi về Không Đoàn 4 ở Trà Nóc đó. Cứ coi anh ấy như anh Phong là được rồi.

- Mai nói anh ấy là bạn học cũ của anh Phong tức là anh ấy đă từng học trường Phan Thanh Giản à ?

- Ừ! Hồi đó anh ấy học ở đây rồi đi Không Quân, giờ lại đổi về đây đó.

Linh ngần ngại nói :

- Ḿnh không dám hứa đâu.

- Không dám cái ǵ, nhất định phải tới không th́ ḿnh giận đó. Thôi không bàn việc đó nữa, vào lớp đi, tới giờ rồi.

Hôm sau Linh dậy thật sớm, suy nghĩ măi, không biết có nên tới nhà Như Mai không v́ từ lâu Linh sống buồn tẻ, không được tiếp xúc với nhiều người. Nhưng cuối cùng v́ nể mẹ Như Mai nên Linh quyết định đi.

Linh mặc chiếc áo màu tím, v́ tóc Linh dài nên chọn một cái bando cũng màu tím để cột ngang. Linh không trang điểm nên có nét đẹp tự nhiên, đơn sơ và mộc mạc.

Khi đến nhà Như Mai th́ thấy Mai đang lăng xăng dọn bàn ăn. Mẹ Mai vẫn c̣n dưới bếp, Linh vội vă vào chào mẹ Như Mai và xin được tiếp tay với Mai, nhưng Mai nói :

- Xong hết rồi, Linh là khách mà, ngồi chơi đi.

Mai mời mẹ lên bàn, rồi chạy ra sau vườn lên tiếng gọi :

- Mời hai anh vào, mẹ nói vào ăn kẻo bánh nguội hết ngon.

- Vào ngay, vào ngay. Có tiếng trả lời.

Sau đó bóng hai chàng trai xuất hiện bên cửa. Linh ngước nh́n lên, một người là anh Phong mà Linh đă biết lâu rồi, c̣n người kia … Linh trố mắt nh́n, cố nén tiếng kêu v́ kinh ngạc, v́ bất ngờ, người đó không ai khác hơn là Hoàng. Chàng có già đi đôi chút, có phong trần đôi chút nhưng Linh không thể nào nhầm lẫn một h́nh bóng đă khắc sâu vào tâm tưởng.
Hoàng cũng mở to mắt nh́n Linh v́ anh nhớ h́nh như đă từng gặp ở đâu rồi.
Như Mai nhanh miệng lên tiếng giới thiệu:

- Đây là anh Hoàng, bạn của anh Phong, c̣n đây là Ngọc Linh, bạn thân của em đó.

- Ngọc Linh à ? Hoàng buột miệng hỏi.

Linh cúi đầu :

- Dạ phải, anh Hoàng không nhận ra Linh sao? Mới có năm năm thôi mà.

- Ồ ! Ngọc Linh. Hoàng reo lên. Hèn nào anh thấy như quen quen. Cô bé 13, 14 tuổi ngày xưa bây giờ thành thiếu nữ rồi nên làm sao anh nhận ra được.

Thế rồi tất cả ngồi vào bàn ăn, Hoàng ngồi cạnh Linh, họ thân thiết như anh em ngày nào. Hoàng hỏi Linh nhiều chuyện và cũng kể cho Linh nghe nhiều chuyện về chàng. Chợt Linh nhớ về chuyện cũ, một chút hờn mát dâng lên:

- Sao hồi đó anh đi không nhắn tin ǵ lại cho em cả, em không biết anh đi đâu và ở đâu.

- Ngày đó anh vừa đậu Tú Tài 2, bố anh được lệnh thuyên chuyển đi nơi khác, nhưng anh không đi theo bố, anh lo thủ tục xin vào Không Quân. Trước khi đi, anh đi ngang qua nhà em mấy lần cố ư t́m em nhưng không thấy. Nh́n vẻ mặt nghiêm khắc của ba em anh không dám hỏi ǵ hết. Nghĩ lại anh có lỗi với em qúa. Anh nghĩ rồi cô bé ấy cũng quên ḿnh thôi, đâu có ruột thịt ǵ. Bây giờ nếu em muốn trách, anh sẵn sàng nhận lỗi.

- Tôi trách ǵ anh đây? Linh thầm nghĩ, đúng rồi, chúng ta đâu phải ruột thịt ǵ

Sau lần gặp lại, Linh và Hoàng trở lên thân thiết hơn. Và một t́nh cảm đẹp đă nẩy sinh giữa chàng Trung Úy Không Quân và cô nữ sinh 18 tuổi. Họ thường hẹn ḥ nhau vào những chiều cuối tuần.

Có khi họ ngồi trong một quán nước nh́n ra bến Ninh Kiều mênh mông lồng lộng, ngoài kia sóng nước bạt ngàn, thấp thoáng vài cánh buồm con bơ vơ cuối trời xa thẳm…

Cuối bến Ninh Kiều là căn cứ Hải Quân Vùng 4, vài chiếc tàu Hải Quân và Giang Thuyền đang neo bến với h́nh bóng các thủy thủ lên xuống vội vă.
Có khi Hoàng đưa Linh vào câu lạc bộ sĩ quan nghe nhạc v́ ở đó có live band với nhiều ca sĩ của tiểu đoàn 40 Tâm Lư Chiến.

Linh c̣n nhớ một đêm kia Hoàng d́u Linh trong điệu boston buồn ray rứt, lăng mạng. Ray rứt như giọng ca tuyệt vời của một ca sĩ trẻ, đẹp trai mà Linh c̣n nhớ rơ người ta giới thiệu tên anh là Vũ Linh, anh hát quá hay.
Giọng người ca sĩ nức nở, buốt gía, lê thê trong nhạc phẩm Sang Ngang của Đỗ Lễ :

Thôi nín đi em lệ đẩm vai rồi buồn thêm nữa chi.
Mai bước sang ngang ḷng thêm nát tan t́nh đă dở dang.
Em khóc những chiều anh xót xa nhiều thương cho t́nh yêu.
Nỗi buồn ai hay khi ḿnh chia tay thôi hết sum vầy…


Nước mắt Linh đă làm ướt má nàng tự bao giờ mà Linh không hay biết cho tới khi Hoàng đưa chiếc khăn tay lau nhẹ trên má nàng Linh mới bừng tỉnh.

Hoàng cười nhẹ:

- Cô bé đa sầu đa cảm quá vậy. Làm người yêu của lính phải kiên cường lên em ạ, nếu không th́ không chịu đựng nổi đâu. Bởi v́ lính nay đây mai đó, sinh tử bất ngờ em phải chấp nhận tất cả, được không  em?

Linh ngước mắt nh́n Hoàng không trả lời chàng mà chỉ gật đầu.
Hoàng ôm chặt Linh hơn, t́nh yêu tràn đầy trong mắt trong môi của hai kẻ yêu nhau.

Rồi những đêm đưa nhau về trên con đường Ḥa B́nh dài hun hút im vắng, hoặc những lần ngồi bên nhau trong công viên Đồ Chiểu nghe lá khua buồn xào xạc …Linh thấy ḿnh ngộp thở trong t́nh yêu của Hoàng, một hạnh phúc mà Linh không dám mơ ước tới, bây giờ đă thật sự trong ṿng tay của ḿnh. Cám ơn anh, anh đă đem đến cho em nụ cười, niềm vui và mơ ước tương lai. Em sẽ trân trọng ǵn giữ và nguyện chung thuỷ suốt đời với anh dù mai này có ra sao.

Năm kế tiếp đó Linh vào đại học Luật Khoa Cần Thơ. Linh mơ ước được trở thành một luật sư giỏi để giúp ích xă hội. Thời gian đó vào mùa thu 1974. T́nh h́nh chiến sự rất sôi động trên khắp các chiến trường, kéo dài đến 1975 th́ càng khốc liệt hơn.

Hoàng bận rộn hết phi vụ này tới phi vụ khác không c̣n th́ giờ sống cho người yêu nữa. Linh lo buồn mất ăn biếng ngủ. Linh mở radio tin dân chúng miền Trung di tản về phía Nam tới tấp. Ngay cả tại thành phố Cần Thơ đêm đêm cũng bị pháo kích ầm ĩ, miểng đạn rớt trên mái nhà rào rào,không khí chiến tranh thật là hăi hùng, căng thẳng.

Nhà nhà lo mua gạo, thức ăn khô để pḥng khi không có chợ. Linh cũng bận rộn cùng mẹ lo công chuyện nhà nhưng lúc nào cũng không quên cầu nguyện cho Hoàng được b́nh yên trong cơn lửa loạn.
Một thời gian trôi qua trong không khí lo âu, sợ sệt. Bỗng một hôm Như Mai hối hả t́m Linh báo tin :

- Linh ơi, anh Phong ḿnh cho hay là máy bay của anh Hoàng bị trúng đạn, bốc cháy và rớt ở vùng Vị Thanh (Chương Thiện). Tin từ Không Đoàn cho biết anh Hoàng đă tử thương rồi.

Linh lảo đảo, choáng váng muốn ngất xỉu, Linh nắm áo Như Mai :

- Mai ơi ! Có thật không, bây giờ ḿnh phải làm sao đây? Hỏi ai, t́m ai để biết rơ ràng hơn ?

- Ḿnh cũng không biết nữa. Anh Phong chỉ cho biết như thế rồi vội vă vào đơn vị cấm trại rồi. Thôi để chờ anh Phong về sẽ lên đơn vị của anh Hoàng hỏi thêm tin tức cho Linh

Linh bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Đau đớn, xót xa, rạn vỡ. Linh không biết ḿnh khóc cho người yêu vắn số hay khóc cho đời ḿnh dang dở. Những hẹn ḥ, những nhớ nhung, những chờ đợi, những mơ ước, những xây đắp tương lai đề sụp đổ cả. Linh chỉ c̣n lại một trái tim băng giá và cơi ḷng đau đớn bi thương.

Ôi ! Ai có ngờ đâu cuộc t́nh ḿnh diễn ra đúng như lời hát của một đêm nào nơi vũ trường :

“ Anh hỡi đôi ḿnh mộng nay đă tan t́nh đă dở dang.
Em khóc những chiều ôi xót xa nhiều thương cho t́nh yêu..
Nều biết rằng họp rồi sẽ tan, nếu biết rằng yêu là đau khổ
Thà dương gian đừng có chúng ḿnh…”

Linh ngă bệnh liền sau đó, suốt ngày cứ nằm khóc hoài. Mẹ an ủi vỗ về:

- Thôi con ạ, thời buổi chiến tranh là vậy đó, có ai muốn thế đâu. Con là đứa con duy nhất của ba mẹ, nếu con không gượng đứng dậy, nếu con ngă qụy th́ ba mẹ làm sao sống nổi. Mẹ biết con đau khổ lắm nhưng thời gian sẽ giúp con quên lăng.

- Làm sao con quên được mẹ ơi, Linh nức nở.

Sau mấy ngày khóc than vật vă Linh cũng gượng nguôi ngoai cho ba mẹ yên ḷng.
Nhưng rồi đêm đêm trong pḥng vắng Linh vẫn ngồi khóc một ḿnh, khóc trong nỗi đắng cay, nghẹn ngào, tan nát.
Linh cố t́m kiếm trong dĩ văng, trong kư ức những kỷ niệm thiết tha tŕu mến, những yêu thương nồng nàn, những ngọt ngào chất ngất.
Linh cố t́m trong những giấc mơ một h́nh bóng đă tan thành ảo ảnh nhưng vẫn ngập đầy nhung nhớ…

Mấy ngày sau đó Tướng Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng, tất cả hàng ngũ Quân Lực VNCH bỗng dưng tan ră hết. Linh không c̣n gặp được ai, biết ai để hỏi thăm thêm tin tức về cái chết của Hoàng.

T́m gặp được Như Mai th́ được biết anh Phong khi nghe tin phải đầu hàng đă nhảy lên chiếc tàu Hải quân của người bạn đi mất rồi.

Linh thật sự tuyệt vọng, Linh cảm thấy ḿnh run rẩy, lạnh buốt như vừa rơi xuống vực sâu âm u thăm thẳm. Thế là hết, không c̣n biết ǵ hơn là Hoàng đă vĩnh viễn ra đi, ṿng tay thân mến ấy đă buông Linh ra măi măi. Không biết xác thân anh c̣n nguyên vẹn hay nát tan theo chiếc phi cơ vỡ vụn. Linh không dám nghĩ ǵ thêm nữa…

Con chim bằng đă găy cánh, đă rơi rớt ở một vùng trời nào đó không bao giờ quay trở lại, cũng như cánh diều ngày xưa đă đứt dây rồi, đă bay xa rồi làm sao t́m thấy nữa.

Linh ngước nh́n lên bầu trời, những đám mây viễn xứ vẫn trôi và trôi măi như không bao giờ dừng lại ở một nơi nào. Linh mơ màng thấy một cánh diều màu tím đang bay giữa trời chiều lộng gió. Diều bay rất cao, Linh thấy Hoàng ở trên đó đang vẫy tay, đang mỉm cười với Linh. Nhưng cánh diều bay càng cao, xa dần, xa dần … trong khi mắt Linh hoen mờ lệ.

VI VÂN.
California.









 

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012


Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của người lính chết trẻ
Chữ tín  
Chọn Năm Căn  
Nỗi bất hạnh đời tôi  
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng  
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường  
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974  
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004  
Bạn bè  
Tấm thẻ bài  
Ngôn ngữ lính tráng Sài G̣n xưa  
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động Quân Biên Pḥng  
Hương Tràm Trà Tiên  
Người cựu chiến binh già  
Tàn cơn binh lửa  
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Ngọn Cờ Đại Nghĩa  
Chuyện một lá cờ
Cờ vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều bên ghềnh thác Niagara  
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân? 
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên 
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng  
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ  
Mùi áo lính  
Ôi! Chareles  
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc rễ và yêu thương...  
Thủ Đức - Một thời khó quện  
Ba Tôi, Người Lính VNCH  
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt   
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ  
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường  
Hoài niệm  
Những v́ sao của một thời tuổi thơ  
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt  
Một chút mặt trời...  
Trốn trại  
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa sim  
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon 
Cho cuộc t́nh đầu  
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne 
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến 
Một kỷ niệm xa xưa  
Bố tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa  
Điệp vụ U2  
Vụ tấn công USS Liberty  
Ngày 19 tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH  
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49  
Cha là niềm tự hào của Con
Vượt qua khỏi con Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới
Người lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn  
Một thoáng qua hồn  
Ban Mê Thuộc - Ngày đầu ngày cuối  
Mênh mang mùi biển mặn  
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày đầu đời lính  
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213 
Chị hai  
Bóng ngả đường chiều
Bài thơ t́nh Thị Nở - Chí Phèo  
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh  
Sức mạnh t́nh chiến hữu  
Những tản mạn về "Cố Vấn"  
Đuờng chinh chiến  
Chết tại Ban Mê Thuột  
Bài t́nh ca ngày đó   
Người trở lại Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa, còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng: Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói chuyện ngựa
Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên đầu súng