Darren Thăng
Người tài xế xe buưt của công ty du lịch Rồng Bay
lạng lách tài t́nh, khi xe chạy lên triền núi khu vực vườn quốc gia
Yosemite (phát âm: "Yô-xem-mi-ti" - địa lư ở gần thành phố Fresno,
CA). Tuy mang tiếng là quốc lộ 41 thuộc bang California, nhưng đường
xá mỗi bên ra vào khu vực chỉ có 1 làn(lane) xe duy nhất. Do đường
cong h́nh chữ S liên tục, có lúc xe đánh vơng bên phải và có lúc xe
lái sang trái nên một số du khách không được khỏe ngất ngư, đâm ra
chóng mặt và buồn nôn. Nhiều người khác cố gắng chịu đựng, gục đầu
vào thành ghế phía trước hay ngă nghiêng bên hông, nhắm mắt ngủ vùi
cho xong.
- Chắc chết mất! Lành ngồi ở hàng ghế cuối nhăn mặt khó chịu.
- Cu ơi! Lấy chai dầu gió xanh trong sắc tay cho mẹ đi con, Lành ra
lệnh cho cậu con trai ngồi ở phía trước.
Cô bôi chút dầu gió xanh ở hai bên màng tang tưởng yên được một
chút, lại rên rỉ:
- “Chắc không qua khỏi con trăng nầy rồi anh ơi!”, Lành thở dài than
ngắn như người sắp ĺa đời.
- Ráng đi mẹ! Đứa con gái lên 9 ngồi chung với thằng anh trai, quay
đầu xuống bên dưới an ủi người mẹ.
Xe tiếp tục lạng lách, đầu của cô ngă tới ngă lui vào vai người đàn
ông ngồi bên cửa kính của xe buưt. Ai cũng tưởng cô đang than thở nỉ
non với người chồng. C̣n người đàn ông ngồi kế bên cứ để mặc cho cô
Lành tự nhiên dựa đầu, không phản ứng phân bua. Ông ta dán mắt ra
ngoài cửa kính xem quang cảnh núi đồi trùng điệp, rừng thông bạt
ngàn và vài căn nhà đơn côi xây ở bên vệ đường một cách tỉnh bơ.
Nh́n họ tưởng là một cặp vợ chồng, nhưng hai người chỉ là du khách
xa lạ, cùng chung một chuyến đi chơi xa mà thôi.
- o O o -
Xe chạy lên cao đỉnh tưởng là ngừng, ai dè lại chạy xuống dưới đáy
đỉnh của vườn quốc gia Yô-xem-mi-ti đă gần 4 giờ chiều. Khu vực
quanh băi đậu xe, có rất nhiều cây tùng cao vút, tàng cây che khuất
ánh nắng mặt trời nên thiên hạ có cảm giác sắp sửa tối đến nơi.
Hướng dẫn viên người Hoa tên là Mác(Mark), thông báo cho mọi du
khách biết rằng họ chỉ có 20 phút, để đi vệ sinh và ngắm cảnh chung
quanh. Chớ có đi xa, kẻo bị lạc. Mẹ con cô Lành lọc tọc t́m nhà vệ
sinh công cộng để xả bầu tâm sự. Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, bé
gái đập tay người mẹ:
- Mẹ, chú ngồi bên cạnh mẹ đang đứng hút thuốc lá ở đằng kia ḱa.
Lành phớt tỉnh:
- Kệ người ta đi, bận tâm làm ǵ chớ!
Ba mẹ con đang lay hoay đứng trên lối ṃn hướng vô núi đá hoa cương
cao ngất; nửa th́ tính đi sâu vào núi thám hiểm; nửa dậm chân tại
chỗ định chụp vài tấm h́nh làm kỷ niệm, th́ người đàn ông đó bước
lại:
- Đưa máy h́nh đây, tôi chụp cho.
Lành dẫy lẫy:
- Thôi, chụp ba người xui lắm!
- Nếu cô không muốn, th́ tôi chụp cho hai đứa nhỏ vậy.
- Mắc mớ ǵ đến anh xía vô chuyện gia đ́nh của người ta, tui có tay
mà.
- Để cho chú ấy chụp vài tấm cho lẹ rồi c̣n trở lại xe kẻo trễ nhe
mẹ, bé gái nài nỉ.
Vừa chụp xong được 3-4 pô, th́ thấy Mác gọi ơi ới thúc giục mọi
người hăy mau trở lại xe. Anh ta phát âm bằng tiếng Quan Thoại dành
cho du khách người Hoa(đa số) và Anh Ngữ dành cho du khách người
Việt.
- o O o -
Xe buưt quẹo theo tuyến đường phía trước thay v́ ngược lại con lộ
cũ, để đến đỉnh El Capitan(đài Thủ Lĩnh) của vườn Yô-xem-mi-ti
khoảng 10-15 phút sau đó. Nơi đây mới thật sự nh́n thấy được sự hùng
vĩ thiên nhiên, núi đá hoa cương sắc cạnh khổng lồ và thác nước
thiếu mưa đổ từ trên cao chảy xuống dưới chân núi vừa xong. Người
đàn ông người Việt nhẩy phóc lên bức tường đá chắn ngăn đôi vệ đường
và vực thẳm bên kia, để cảm nhận ḿnh đă đặt chân đến thắng cảnh nổi
tiếng của nước Mỹ.
- Nầy anh kia coi chừng té chết, không có ai bồi thường đâu đó, Lành
lớn tiếng.
- Tôi chết mặc tui, có liên quan ǵ đến cô mà quan tâm, người đàn
ông đáp lại.
Hai đứa nhỏ cũng bắt chước nhẩy lên bức tường đá chắn. Thằng con
trai lấy mu bàn tay làm loa gọi lớn để tiếng nói vang vào vách núi
đi rất xa rồi dội lại, mà chẳng thấy có tiếng trả lời ǵ cả. Nó đang
phân vân không hiểu tại sao như thế, th́ cô Lành đứng dưới bệ đá cằn
nhằn:
- Mày làm tṛ ǵ ngu xuẩn vậy cu. Hai đứa bây xuống ngay đi!
Xoay về hướng người đàn ông, cô rủa một tràng xa xả như chồng của
ḿnh:
- Người lớn đă không làm gương cho trẻ con c̣n làm bậy, là sao hở
cha nội?
- Ê, hai đứa có muốn chụp h́nh ở đây làm kỷ niệm không, để chú chụp
cho.
- Dạ được.
- Chú chụp cho tụi con trước, rồi tụi con chụp lại cho chú sau
nghen.
Nh́n họ đối thoại tiếng Việt tương đắc tương phùng, khó ai biết được
họ chỉ là người dưng.
Tiếng Mác dơng dạc giục giă du khách lên xe để đến thành phố Fresno
nằm bên dưới núi ăn bữa tối, rồi ghé khách sạn Holiday Inn xây dọc
theo quốc lộ ngủ qua đêm.
- o O o -
Xe buưt ngừng ở băi đậu xe rộng răi của một thương xá b́nh dân của
Mỹ đă hơn 6h30 chiều. Mác nói ai muốn ăn “all you can eat” Chinese
Buffet th́ đi theo anh ta, c̣n thích đồ ăn Mỹ th́ có tiệm McDonald's
ở bên kia đường lộ. Mọi người chỉ có 40 phút thôi đó.
Lành bưng khay 3 phần ăn vừa ngồi vào bàn để thưởng thức, th́ bé gái
chỉ về phía thực khách đang xếp hàng để gọi thức ăn nhanh:
- Chú ấy cũng vào tiệm McDonald’s mẹ ạ!
Vài phút sau đó, người đàn ông bưng khay 1 phần chicken
sandwich(bánh ḿ nhân gà), onion ring(hành chiên ṿng) và ly cà phê
nóng bước đến bàn của ba mẹ con, bèn nói:
- Tôi có thể ngồi chung được chứ?
Thấy chỗ chật hẹp, Lành nói với hai con mang thức ăn qua bàn khác
vừa ăn vừa chơi game:
- Mời anh ngồi.
Giờ đây chỉ c̣n hai người lớn, nên việc đối thoại có phần dễ dàng
hơn.
- Tôi tên là Mạnh, c̣n cô?
- Tui tên là Lành.(người miền Nam)
Ông xă của Lành đâu rồi, mà sao đi chơi chỉ có ba mẹ con vậy!
- Chuyện dài ḍng lắm. C̣n anh sao lại đi có một ḿnh, chắc trốn bà
xă để đi kiếm bồ nhí hả?
- Mạnh khua hai tay không có đeo nhẫn, ư muốn chứng minh: “Có dzợ
đâu nè!”
Cỡ anh mà chưa dzợ(vợ), ai mà tin. Anh kể chuyện nghe thử, xem có
lọt lỗ tai không nghen?
- Cô thật sự muốn nghe chuyện tôi kể, Mạnh hỏi?
Anh hăy vừa ăn vừa kể đi...
Tôi kết hôn với Vân được một năm, th́ nàng bị chết thảm trong 1 ṭa
tháp đôi World Trade Center(WTC) ở Nữu Ước vào ngày tang tóc 911
(ngày 11 tháng 9, 2001), khi cô ta đang làm việc ở tầng lầu số 90.
Khủng bố gốc Ả Rập cưỡng đoạt 2 chiếc máy bay Boeing 767(lịch tŕnh
bay Boston-LAX), đâm vô ṭa tháp đôi WTC nầy bị phá hủy và sụp đổ
tan tành. Thi thể của gần 3,000 nạn nhân(kể cả hành khách máy bay)
bị cháy thiêu và vùi dập dưới đống bê tông cốt sắt. Năm ấy nàng 26
tuổi, c̣n tôi mới 28. Từ ngày đó, tôi ở vậy một ḿnh ên cho đến giờ.
Anh làm ǵ ở Nữu Ước?
- Tôi là Kỹ Sư Cơ Khí, vừa bị thất nghiệp nên đi đây đó chơi khuây
khỏa cho đỡ buồn.
Sao anh không d́a(về) Việt Nam, gái tơ thiếu ǵ?
Cô môi giới hả?
- Vụ đó th́ không dám. Người lanh lợi, hoạt bát và có học như anh
th́ cần ǵ phải làm mai làm mối. Lỡ không hợp nhau th́ cứ ghè đầu bà
mai ra mà chửi sao. Hăy tự đi kiếm bạn gái cho ḿnh đi chớ! “Làm
giai cho đáng lên giai(trai) nhé, đừng để mất mặt bầu cua cá cọp
nghen!”, Lành bốp chát thách đố ông Mạnh.
Nếu không về Việt Nam để cưới vợ, th́ lư do tại sao anh lại ở
dzậy(vậy) cho đến bây giờ?
- Tôi thường xuyên đi công tác cho sở, nên không có thời giờ để kết
bạn. Vả lại tôi rất thương yêu Vân, cho đến nay vẫn chưa quên được
h́nh ảnh của nàng, ngoại trừ…
- Ngoại trừ ǵ?
- Bị tiếng sét ái t́nh!
- Úi dà! Anh chung thủy quá hén. Cô nào may mắn gặp được anh là có
phước.
À, năy giờ tôi kể về cá nhân tôi nhiều rồi, c̣n chuyện của cô th́
sao?
Lành trối quanh co:
- Chuyện của tui có ǵ đặc sắc mà kể. Thôi, nếu anh muốn biết th́
tui chiều ư vậy.
Lành lập gia đ́nh được 5 năm và hạ sinh được hai cháu, th́ ông xă bị
tử vong trong một tai nạn xe hơi. Năm đó cháu gái mới được 2 tuổi,
c̣n thằng con trai hơn 4 tuổi. V́ dựa hoàn toàn vào người chồng, nên
khi ông xă qua đời là một mất mát lớn lao cho gia đ́nh về mặt tài
chánh lẫn mặt tinh thần. Lành bắt buộc phải học và làm nghề móng tay
để mưu sinh và nuôi dưỡng hai cháu lên người. Căn nhà mới mua ở
ngoại ô thủ đô Hoa Thịnh Đốn bị ngân hàng xiết, v́ không tiền trả
nợ. Sau đó, mẹ góa con côi dọn về một chung cư apartment ở vùng lân
cận. Nhiều lúc tưởng ngă gục v́ đơn chiếc, nhưng ráng gắng gượng để
vượt qua khỏi con trăng.
Đă lâu rồi, Lành hứa với hai cháu hăy cố gắng học hành và ngoan
ngoăn, mẹ sẽ cho đi nghỉ hè ở California. Bay đến quận Cam ở Nam
Cali được một ngày, nghe đồng hương trong thương xá Phước Lộc Thọ
mách bảo mua vé xe buưt du lịch Á Đông, để đi tham quan vườn quốc
gia Yô-xem-mi-ti và thành phố Cựu Kim Sơn một lần luôn tiện thể, cho
biết đó biết đây với người ta.
Vậy năm nay cô được bao nhiêu cái xuân xanh?
- Lành vừa mừng sinh nhật lần thứ 35. C̣n anh chắc trên 40 tuổi
hông(không)?
- Cỡ đó.
Tiện đây, cho Lành xin lỗi cái vụ trên xe buưt nha!
- Không có chi. Thôi, có lẽ đă hết giờ ăn tối rồi. Chúng ta mau trở
lại xe buưt là vừa.
- o O o -
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, tất cả du khách đă quây quần trước pḥng
tiếp tân của khách sạn để khởi hành đi Cựu Kim Sơn. Để mọi người
được công bằng, Mác sắp xếp cho gia đ́nh Lành và Mạnh ngày #2, ngồi
chung với nhau ở hàng ghế đầu, gần người tài xế người X́ tên là
German(phát âm: Hemân). Rồi ngày cuối th́ ngồi ở hàng ghế giữa.
Xe buưt ngừng trên đường phố Chinatown của thành phố Cựu Kim Sơn đă
quá 11 giờ sáng. Mác nói mọi người xuống xe đi dạo vài phút cho biết
phố tàu, rồi c̣n tham quan dốc Cầu Kim Môn(Golden Gate Bridge) nữa.
Sau đó xe buưt di chuyển đến bến phà Fisherman's Wharf, là địa điểm
để đi biển. Mác nói ai đói bụng th́ tự động đi ăn trưa khoảng 30-40
phút ṿng quanh đây thôi, rồi người nào đă đóng tiền ra khơi th́ tập
trung ở bến phà nầy.
Mạnh mời gia đ́nh Lành đi ăn hải sản. Bốn người xếp hàng chờ tiếp
viên nhà hàng gọi vào bàn. Lành sợ hôi tay khi phải bóc vỏ cua luộc
và giờ ăn trưa lại giới hạn, nên tự động dắt con gái nhỏ bỏ đi. C̣n
thằng con trai th́ thẩy cho Mạnh coi dùm. Nhiều khách đi chung
chuyến du lịch, tưởng họ chia con xé lẻ để đi ăn trưa riêng.
Lành bất th́nh ĺnh xuất hiện ngang góc đường, khi hết giờ ăn trưa.
Một tay th́ cầm bịch nhựa gồm 3 phần phở togo và một tay th́ cầm
bịch nhựa đựng áo lạnh. Cô thấy Mạnh đang đứng xớ rớ ở đầu dẫy mấy
quán hải sản, liền cằn nhằn như chị hai của người ta:
- Mác đang chờ ḿnh ở bến phà đằng kia ḱa, lẹ lên cha nội! Người ǵ
đâu mà chậm chạp như rùa!
Bốn người bước lẹ đến chỗ Mác đợi, th́ anh ta ngoắc tay bảo đứng vào
hàng ngay đi, để lên tầu ra khơi...
- o O o -
Con tầu tương đối khá lớn, đợi khách thêm 15 phút cho đầy đủ số
lượng người rồi mới rời bến. Lợi dụng lúc đó, Lành bầy biện trên bàn
2 ca nước phở và 3 phần bánh phở ra cho gia đ́nh ăn chung. Ông Mạnh
được coi như người trong nhà, cũng được mời ăn. Mạnh húp chút nước
phở cảm thấy ngon miệng, v́ đă mấy hôm rầy ăn toàn là bánh ḿ và đồ
khô. Hồi trưa ông và thằng cu gọi món súp nghêu nấu với sữa tươi, đổ
vào giữa ḷng bánh ḿ sourdough h́nh tṛn khoét ruột. Bánh ḿ có vị
chua chua, nên ăn một hồi là đâm ngán. Món phở quê hương với hương
vị đậm đà dẫu ǵ vẫn hơn, tuy rằng nhà hàng phở ở bến phà nầy nấu dở
như hạch.
Rồi th́ tầu cùng rời bến phà để ra khơi. Sóng biển vỗ vào mạn tầu ầm
ầm tṛng trành, đứng trên đó có cảm tưởng như người say rượi. Ở tầng
dưới không thấy được ngoại cảnh ǵ đẹp đẽ hết, bốn người bèn kéo
nhau lên boong tầu ngắm cảnh, gặp gió thổi lạnh muốn điên người. Gió
ơi là gió! Tóc tai bay tứ tung, thiếu điều nón đội cũng dễ bị rơi
xuống biển, nên ai nấy đều lấy tay giữ nón lại. Hai đứa nhỏ móc
trong bịch nhựa lớn ra 2 cái áo hoodies có nón. Mạnh nhủ thầm, à th́
ra nàng ta đi mua áo khoác hoodies cho hai con sợ bị lạnh cóng, âu
cũng biết lo xa. Con tầu đi dưới gầm Cầu Kim Môn hùng vĩ rồi lướt
ngang qua hải đảo Alcatraz, c̣n lại di tích khung nhà tù h́nh sự
lịch sử nằm trơ trọi. Đứng trên boong tầu nh́n vào đất liền(khoảng
1.5 dặm), thấy chim hải âu bay lượn và thành phố vùng vịnh thật thơ
mộng.
Rồi cái mửng chụp h́nh làm kỷ niệm lại tái diễn trên boong tầu. Vài
người Mỹ lầm tưởng họ là một gia đ́nh, bèn mở lời:
- I can take a couple pictures for your family. Say cheese! (Tôi có
thể chụp dùm hai tấm h́nh cho gia đ́nh của ông. Cười lên nhé!)
Từ lúc lên tầu, bốn người gắn bó với nhau như là một gia đ́nh nhỏ
vậy. Mạnh để mặc cho t́nh thế đưa đẩy. Riêng Lành cũng chẳng đính
chính với người ngoài làm ǵ cho mệt. Cứ vui được ngày nào và lúc
nào th́ hay lúc nấy!
Cho đến hết chiều hôm đó, Mác hướng dẫn viếng thêm vài nơi như nhà
thờ công giáo Old Saint Mary’s Cathedral; khu vực dân đồng t́nh
luyến ái hay đóng đô; đồi Twin Peaks từ trên cao nh́n xuống bao quát
thành phố vùng vịnh và sóng biển nhấp nhô ngoài khơi xa xa. Cuối
cùng là Ṭa Thị Sảnh của thành phố Cựu Kim Sơn.
- o O o -
Xe buưt rời thành phố Cựu Kim Sơn đi về hướng tây, để viếng trường
đại học nổi tiếng Stanford tại Palo Alto. Rồi ghé khách sạn sang
trọng Radisson ở thung lũng hoa vàng(Milpitas, CA) đă nhá nhem tối.
Giống như đêm trước, Mác đọc danh sách trao ch́a khóa pḥng cho mỗi
hộ. Thấy mẹ con của Lành và Mạnh là người đồng hương, nên anh ta sắp
xếp pḥng ngủ sát nhau. Gia đ́nh Lành 1 pḥng/2 giường và Mạnh 1
pḥng riêng.
- o O o -
Lành đang soi gương bôi kem dưỡng da và trị nám vào ban tối trước
khi đi ngủ, th́ có tiếng gơ cửa nhè nhẹ bên ngoài hành lang:
- Cô Lành ơi, làm ơn mở cửa nhờ một tí.
Anh Mạnh đó hả? Có chuyện ǵ vậy anh?
- Tôi bị cảm lạnh do gió biển nhập vào người lúc ban chiều, nhờ cô
cạo gió dùm.
Mà cạo ở pḥng tui hay bên pḥng của anh?
- Pḥng nào cô cảm thấy tiện là được.
- Ở bên tui, hai đứa nhỏ đang ngủ bất tiện lắm. Thôi…tui qua bên anh
hén! Anh để hé cửa, tui lục chai dầu gió xanh và đồng 25 cents(USA)
là qua liền.
Lành đẩy nhẹ cửa pḥng của Mạnh rồi bước vào. Cô ta cài vội then cửa
cho an toàn th́ đă thấy Mạnh nằm sấp trên giường, với tư thế sẵn
sàng để được cạo gió.
Anh cởi áo rồi đưa cái lưng trần ra, tui mới cạo được chứ?
- Tôi sợ cô ngại, nên không dám tự tiện cởi áo trước.
Ngại cái ǵ nữa chớ! Đàn ông con trai đă hơn 40 tuổi rồi, mà c̣n e
thẹn như gái trẻ mới lấy chồng vậy.
“Sột, sột, sột...”, da của anh bắt đầu xuất hiện các lằn đỏ rồi nè,
mà sao anh gồng ḿnh dữ vậy?
- Nhẹ tay dùm một tí đi! Đau quá Lành ơi, Mạnh rên rỉ.
Cạo mạnh tay th́ gió mới trục xuất ra ngoài được chứ?
- “Chắc không qua khỏi con trăng nầy gồi (rồi) em ơi!”, Mạnh bắt
chước than thở.
- Tên là Mạnh mà lại yếu x́u, Lành phán một câu xanh rờn.
Đă thử chưa, mà biết người ta yếu hay mạnh? Hăy “thử lửa”, cho biết
thực hư nhe cưng!
- Đủ rồi nha! Đă cạo “chùa” không một lời cám ơn, c̣n bầy đặt nhiều
chuyện nầy nọ. Sắp sửa xong rồi nè, để tui c̣n d́a(về) pḥng ngủ
nữa.
- Anh cảm thấy ớn lạnh quá, Mạnh run rẩy.
- Vài phút nữa là cơ thể của anh sẽ ấm dần lên, Lành an ủi.
- Em làm ơn ôm anh một tí được không? Mạnh năn nỉ.
Sao kỳ cục vậy cà?
- Hồi c̣n nhỏ mỗi lần anh bị cảm lạnh, mẹ anh thường ôm chặt người
của anh như em bé được cuốn khăn lông vậy đó. Vợ cũ của anh cũng
từng làm như thế, lúc cô ta c̣n sinh tiền là tự nhiên nó bớt ớn lạnh
liền.
- Anh nói vậy th́ em ráng giúp, nhưng đừng có lợi dụng nước đục thả
câu à nghen!
- Em cởi áo choàng ngủ ra đi, chớ mặc đồ dầy quá anh thở không nổi
đâu, Mạnh yêu cầu.
Mùi thơm da thịt của Lành qua xiêm áo ngủ mỏng manh chạm vào cơ thể
của chàng như chuyền điện, làm Mạnh dễ chịu dần và tỉnh hẳn. Làn da
mát rượi và hơi ấm của nàng áp sát, khiến dục vọng của chàng bị kích
thích mănh liệt. Đă lâu rồi Mạnh không gần phụ nữ, nên cảm thấy
thiếu thốn nhu cầu sinh lư.
Mạnh dạn dĩ trở ḿnh quay về phía Lành, rồi hôn nhẹ lên má nàng. Qua
ánh đèn ngủ mầu vàng vọt, chàng thấy làn da trắng mịn màng; bộ ngực
hấp dẫn đang phập phồng; đùi dài quyến rũ và eo thon mời mọc sự cám
dỗ. Tuy nàng đă có hai mặt con rồi, nhưng sao ngoại h́nh của nàng
vẫn c̣n ngon cơm ngọt canh ra phết. Nàng nh́n chàng với đôi mắt t́nh
tứ ướt át. Chàng tưởng em đă chịu đèn liền vuốt ve vùng gáy, rờ rẫm
phần bụng và xoa bóp nhẹ nhàng hai bắp đùi non mềm mại. Chàng phái 5
thằng lính dọ thám t́nh h́nh đối phương, tiến gần sát đến khu rừng
cấm định xung phong “công đồn” chớp nhoáng, th́ nàng lên tiếng:
- Sờ mó bậy bạ ǵ đó! Bộ định tới bến(xả láng) luôn sao dzậy?
Mạnh giả vờ ngây thơ cụ:
- Anh đang mộng du đi lạc vào chốn bồng lai, khu đồi núi trùng điệp
vườn Yô-xem-mi-ti ấy mà!
- Mắt mở thao tháo thế kia mà mơ màng nỗi ǵ. Mơ khôn tổ mẹ.
Nàng ngăn bàn tay đang ṃ mẫm và nói nhỏ nhẹ:
- Anh đang bị bệnh kia mà. Thôi ngủ đi anh, để mai c̣n lên đường sớm
sủa.
Trong thâm tâm nàng cũng cần ái ân, nhưng nếu dễ dăi quá, chàng đạt
được rồi đâm ra khinh thường th́ sao?
- o O o -
Mạnh đưa tay rờ mền kế bên, không thấy Lành nằm bên cạnh khi điện
thoại pḥng ngủ reo báo thức(cài sẵn) vào lúc 5 giờ sáng. Có lẽ nàng
trở về pḥng, để chuẩn bị lo cho hai con. Hôm nay là ngày cuối về
lại quận Cam, nên Mạnh cảm thấy khỏe nhiều.
German, tài xế người X́ lái trên quốc lộ 101 dọc theo ven biển Thái
B́nh Dương từ mạn bắc xuống mạn nam Cali một chặng đường dài hơn 3
tiếng đồng hồ. Nơi tham quan trong ngày là lâu đài nổi tiếng được
xây cất trong ṿng 28 năm(1919-1947), bởi nhà tỷ phú William
Randolph Hearst(nhà tài phiệt báo chí nổi tiếng). Lâu đài nằm đơn
độc lẻ loi trên một ngọn đồi cao, xa lánh thị tứ ở miền trung Cali.
Nhiều tầng trên trong lâu đài bị bỏ dở v́ thiếu ngân khoản xây dựng,
ngoại trừ pḥng khách tiếp tân thiết kế trang trí rợn người huyền bí
như nhà ma. Tỷ phú Hearst đặt trọng tâm xây hồ bơi rộng lớn ngoài
trời và một hồ bơi trong nhà ṿm được trạm trổ bằng mạ vàng. Vườn
tược bông hoa chung quanh lâu đài được chăm sóc tỉ mỉ rất đẹp. Hiện
nay lâu đài trở thành di tích lịch sử quốc gia, nên du khách phải
mua vé và di chuyển bằng xe buưt(shuttle bus) của bang Cali mới lên
trên đồi cao được.
Địa danh viếng thăm cuối cùng là thị trấn nhỏ bé và dễ thương
Solvang tại hạt Santa Barbara, CA. Nơi sinh sống lâu đời của người
bản địa gốc Đan Mạch, với nhiều nhà máy xay bột cánh quạt chạy bằng
sức gió. Kiến trúc nhà cửa trạm trổ bằng gỗ, đơn sơ và mầu sắc rực
rỡ như tranh vẽ. Người gốc Đan Mạch tại đây hiền ḥa, họ vẫn c̣n giữ
được nhiều nét văn hóa đặc thù quê hương xứ Bắc Âu. Thương mại chính
là cửa hàng bánh ngọt đặc sản Danish đủ loại; nhà hàng; rượi vang;
kẹo socola; quần áo trẻ em; đồ lưu niệm thủ công bằng gỗ và thuỷ
tinh pha lê để bán cho du khách thập phương. Xe buưt ngừng ở đây
khoảng 45 phút để bà con đi tiểu tiện và ăn trưa, tuy rằng đă trễ
bữa.
- o O o -
Mác điểm danh du khách lần cuối để khởi hành trở về Los Angeles. Tài
xế hoán đổi du khách với xe chạy tuyến đường Grand Canyon - Las
Vegas(Nevada), ở băi đậu xe của tiệm Target. Ông thả số đông người
Hoa đại lục, Đài Loan và người Việt gốc Hoa (cả Mác nữa) xuống ở một
khách sạn do người Hoa bản địa kinh doanh tại thành phố Monterey
Park, CA (hướng Đông của hạt Los Angeles). Sáu người Việt từ
Melbourne, Úc Châu qua du lịch xuống ở khách sạn Holiday Inn tại
Buena Park, CA. Riêng mẹ con Lành và cá nhân Mạnh được bốc đầu tiên
ba ngày về trước th́ cũng là bốn người về sau chót, xuống tại văn
pḥng du lịch đối diện với thương xá Phước Lộc Thọ đă hơn 6h30
chiều.
Mạnh gọi hai đứa nhỏ lại, bảo xoè tay ra:
- Chú tặng cho mỗi đứa $50 đô, để mua đồ đi học. Nếu muốn mua game
hay iPad th́ nói mẹ bù thêm tiền vào nhé.
Lành không muốn con ḿnh nhận tiền của người lạ, bèn lên tiếng:
- Không được nhận tiền của chú nghe bây!
- Anh cho hai cháu để mua dụng cụ học sinh, có cho em đâu mà cấm
cản. Rồi anh ta vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ con Lành và lủi thủi với
hành trang đeo vai bước dọc theo dẫy phố Bolsa(Little Sàig̣n), không
nói sẽ đi đâu.
Lành vọng theo:
Anh định về đâu đêm nay? Khi nào d́a(về) lại thành phố Nữu Ước?
- Mấy bữa nữa anh trở về bển(bên ấy) rồi. Có chuyện ǵ không em?
Vậy đêm nay anh nghĩ ngơi ở đâu? Lành cố níu kéo chàng:
- Chắc ngủ bờ ngủ bụi cùng chung với nhóm người Việt vô gia cư, ở
đàng sau các chợ đằng kia ḱa!
- Sao phải làm vậy. Trong thâm tâm nàng nhận thức, chẳng cần t́m
kiếm bạn nam ở đâu xa xôi. Đây có lẽ là cơ duyên được làm bạn với
một người đàn ông tương đối đàng hoàng, diện mạo dễ nh́n lại dễ chịu
và gia cảnh c̣n độc thân. Hạnh phúc cuộc đời là do ḿnh tạo ra và
điều may mắn ít khi gặp được, nên nàng quyết định lẹ làng:
- Anh hăy cầm theo số điện thoại tay nầy của em, nếu muốn th́ ghé
qua khách sạn gần đây, em đă đặt pḥng sẵn để ngủ qua đêm nhé. Bỏ đi
như vầy… rồi ăn uống và tắm rửa ở đâu? Nàng quan tâm lo lắng cho
chàng:
- Không biết ở đâu nữa.
Hay cùng đi chung với ba mẹ con của em nghe anh?
- Mạnh lưỡng lự trong giây lát, rồi trả lời:
- Vậy cũng được.
Chàng đề nghị đi ăn phở cho có chất nước. Nhưng phải để anh trả kỳ
nầy , đừng có dành nghen.
Hai đứa nhỏ nhao nhao lên tiếng:
- Đi ăn cơm nhe mẹ. Ba bốn bữa rầy không có một hạt cơm nào trong
bụng cả, thèm thấy mồ.
Lành đồng t́nh với hai con:
- Chúng ta đi ăn cơm cho chắc bụng nghe anh! Rồi không đợi Mạnh gật
đầu, nàng rỉ tai chàng lả lơi:
- Tối nay em hứa sẽ cho anh ăn, một món phở ngon đặc biệt nghe!
Darren Thăng
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của
người lính chết trẻ
Chữ tín
Chọn Năm Căn
Nỗi bất hạnh đời tôi
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004
Bạn bè
Tấm thẻ bài
Ngôn ngữ lính
tráng Sài G̣n xưa
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động
Quân Biên Pḥng
Hương Tràm Trà Tiên
Người cựu chiến
binh già
Tàn cơn binh lửa
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ -
Ngọn Cờ Đại Nghĩa
Chuyện một lá cờ
Cờ
vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều
bên ghềnh thác Niagara
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân?
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo
một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ
Mùi áo lính
Ôi! Chareles
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc
rễ và yêu thương...
Thủ Đức - Một thời khó quện
Ba Tôi, Người Lính VNCH
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường
Hoài niệm
Những v́ sao
của một thời tuổi thơ
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt
Một chút mặt trời...
Trốn trại
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa
sim
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon
Cho cuộc t́nh đầu
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến
Một kỷ niệm xa xưa
Bố tôi, người
lính Việt Nam Cộng Ḥa
Điệp vụ
U2
Vụ tấn công USS Liberty
Ngày 19
tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49
Cha là niềm tự
hào của Con
Vượt qua khỏi con
Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn
muốn thay đổi thế giới
Người
lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn
Một thoáng qua
hồn
Ban Mê Thuộc -
Ngày đầu ngày cuối
Mênh mang mùi
biển mặn
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày
đầu đời lính
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213
Chị hai
Bóng ngả đường
chiều
Bài thơ t́nh
Thị Nở - Chí Phèo
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh
Sức mạnh t́nh
chiến hữu
Những tản mạn về "Cố Vấn"
Đuờng chinh chiến
Chết tại Ban Mê Thuột
Bài t́nh ca ngày đó
Người trở lại
Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối
cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử
lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa
Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng
tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết
tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa,
còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng:
Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói
chuyện ngựa
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng