Chỉ C̣n Là Kỷ Niệm

Phi Yến

Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ
Trời chiều man mác buồn nát con tim
Lệ t́nh đẫm ướt tà áo trinh nguyên
Kỷ niệm êm đềm c̣n in trên giấy…..

(Thu Sầu của Lam Phương )


Tiếng hát của cô ca sĩ thân quen phát ra từ cái speaker nhỏ, một bản nhạc mà người bạn của anh đă gởi đến cho em hôm nay, bài hát mà ngày xa xưa em vẫn thường hát mỗi khi nhớ đến anh, trong những tháng ngày anh hành quân ở những vùng đất hoang vu xa thăm thẳm , những vùng đất mà cái tên gọi thật xa lạ với em như, Gio Linh, Neakluong, Kongpong Trabek, chiến khu D, Hố Ḅ, Bời Lời…v..v.. Những vùng đất mà khi thư anh viết gởi về, em chưa kịp học thuộc địa danh nơi anh đóng, th́ đơn vị anh đă chuyển quân qua vùng đất khác .

Anh yêu dấu!

Thế là ḿnh đă mất nhau hơn 30 năm rồi đó anh, hơn một nửa đời người và cũng là gần một phần ba thế kỷ phải không? Vậy mà em cứ ngỡ như là vừa mới mất anh ngày hôm qua, có lúc ngồi nghe lại một bản nhạc mà ngày xưa vẫn cùng ngồi bên nhau nghe, nhắm mắt lại t́m chút dư hương , để em tưởng chừng như anh vẫn đang ở bên em.

Cuộc sống ở đây thật khô khan và con người như một cái máy, sáng dậy đi làm vào đến sở là làm một hơi, đến giờ nghỉ giải lao th́ chạy ra cafeteria, uống vội một ly café xong rồi lại vào làm tiếp, hết giờ th́ về, leo được lên cái xe th́ lo chạy thật nhanh . Rồi c̣n lo cố gắng sao cho kịp lúc v́ nếu chậm trễ th́ freeway kẹt có khi tới hai tiếng đồng hồ mới về được đến nhà, thay v́ chỉ mất 45 phút do đó em cũng không có thời gian để nhớ đến anh, để ôn lại những ǵ c̣n nằm trong kư ức nhỏ bé của em. Hôm nay trời vào thu, mây mù bao phủ cả khung trời thương nhớ của em, làm cho tim em co thắt lại, cho ḷng em quay quắt nhớ thương anh, nhớ về những ngày xưa thân ái, thuở em c̣n là một cô học sinh của trường nữ trung học Lê Văn Duyệt, trong những buổi ra chơi đă cùng chúng bạn vây quanh cái gánh hàng rong của bà Ba bán cóc , ổi , soài , những quả cóc, quả ổi, trái soài xanh ḍn được đem ngâm với nước cam thảo vàng ngậy bên cạnh chén muối ớt đỏ tươi, khiến bọn con gái tụi em nuốt nước miếng ừng ực khi ghé vào gánh hàng này, những ngày tháng cặm cụi với bài vở để học thi từng cá nguyệt , những ngày tháng lần chuyền tay nhau những cuốn tiểu thuyết t́nh cảm nói về những mối t́nh của lính, có những mối t́nh kết thúc rất đẹp, nhưng cũng có những mối t́nh kết thúc một cách bi đát dở dang để khi đọc xong đứa nào đứa nấy hai mắt đỏ hoe .Thế mà em vẫn mơ được làm người yêu của lính .

Và trong những buổi học gần cuối năm chúng em rất là bận rộn cho buổi tất niên, ban biên tập th́ các chị lo sáng tác, ghi chép, biên soạn, nào h́nh ảnh , bài vở ...v..v…cho tờ báo xuân , ban văn nghệ lo những chương tŕnh ca vũ nhạc kịch , ban tổ chức th́ lo thu tiền , bán vé , sổ số giúp vui , th́ bà giám thị bước vào lớp để chuyển giao thông cáo mới của bà hiệu trưởng là “tất cả các học sinh lớp 10 và 11 ban A, B, C toàn trường , mỗi người hăy thêu một cái khăn tay và viết một lá thư để ủy lạo các anh chiến sĩ nhân dịp xuân về, nội dung của bức thư là khích lệ, và tri ân các anh chiến sĩ đă hy sinh cho chúng ta có những tháng ngày êm ấm, lời thư không được ủy mị, đưa t́nh hay lăng mạn, và cấm không được ghi tên cùng với địa chỉ của người gởi, ai phạm luật sẽ bị trừ đ́ểm hạnh kiểm và đương nhiên lá thư sẽ không được gởi đi “ .

Anh ơi! Anh có biết ǵ không, chỉ có một trang tập giấy học tṛ thôi mà em đă viết hằng bao đêm, từng chữ em nắn nót, chau chuốt từng câu văn và sau bao lần đắn đo suy nghĩ em đă đánh bạo ghi vào góc trái của trang sau tên họ, lớp học và tên trường , em nghĩ rằng nếu chẳng may nhà trường kiểm thư và bắt được, th́ coi như thư này không tới tay anh, nhưng nếu may mắn lọt thoát ṿng kiểm soát của ban giám học th́ em sẽ có được cơ hội quen anh, quen một người lính mà em hằng mơ ước được quen, em cũng tự hỏi anh là ai ? Một người lính TQLC, hay lính Nhẩy Dù, hay là lính B́ệt Động Quân?

Một chiều mùa thu năm sau, đứng trên hành lang lầu hai trước cửa lớp 12A2 nằm phía bên tay phải của nhà trường, cùng dăy với văn pḥng giám thị và pḥng giáo sư, nghe tiếng nhốn nháo xầm x́ của một đám bạn học, chúng nó vây quanh một ông lính, đứa tṛn mắt dáo dát t́m, đứa th́ che miệng cười khúc khích, có đứa quay lưng bỏ đi, em ṭ ṃ bước lần xuống, đến gần th́ thấy một người lính tuổi chừng 29 hay 30 da ngăm đen, có gương mặt hơi vuông, đôi mắt to sâu và cặp lông mày rậm đen, miệng cười nửa miệng, cái đáng nhớ nhất là vầng trán của anh có một cái ǵ vừa kiêu hănh, vừa ĺ, trên vầng trán là cái mũ beret mầu xanh, trong bộ quân phục rằn ri mầu lá cây rừng trông thật dữ tợn, em nh́n thấy trên tay áo anh là tấm huy hiệu thêu h́nh con chó sói đen với hai chữ Sói Biển .Thấy em măi chăm chăm nh́n vào tay ḿnh, anh lính như sực nhớ ra, ch́a ngay ra trưóc mặt em, và miệng lắp bắp hỏi ….” Tôi muốn kiếm cô .Phờ..i …. “ mắt em chợt hoa đi, đầu óc choáng váng, tim đập mạnh, tai lùng bùng không nghe được anh nói ǵ nữa cả, khi nhận ra nét chữ trên phong thư đó chính là nét chữ của em, chính là cái thư mà em đă viết vào cuối mùa thu năm ngoái .

Anh yêu dấu!

Thế là thư từ qua lại với những lời khuyến khích, dặn ḍ của anh đă làm em cố gắng chăm học hơn, cố gắng không nhớ đến anh để trong lớp học không phải cắn bút hằng giờ ngồi thừ người nh́n qua cửa sổ, để không bị đỏ mặt khi bị ai kia bắt gặp. Nhưng rồi th́ mọi sự khó khăn cũng qua “thánh nhân đăi kẻ khù khờ “ và em đă may mắn thi đậu trong kỳ thi năm đó, cô học sinh trung học của anh ngày nào đă ngang nhiên trở thành một cô sinh viên, em đă bắt đầu là người lớn rồi, em đă không c̣n ăn quà vặt nữa, đă không c̣n cười ngả nghiêng với bạn học ở trước cổng trường, em đă may cho ḿnh những chiếc áo dài mới mầu vàng bằng những hàng nội hóa tơ óng ả, em đă mua cho ḿnh một đôi giầy cao gót để thấy em cao hơn và em đă ôm quyển tập vào trước ngực thay v́ phải cầm một cái cặp da to tướng, như những chị sinh viên mà em đă nh́n thấy trong lần đi ghi danh ở trựng đại học Luật Khoa.

…”Cô sinh viên hay buồn, thường nhắc nhở những chiến công, chuyện nước mắt ướt sân trường đại học, chuyện anh riêng anh riêng anh, ôi! Đất mát trên đồi xanh, t́nh yêu khóc ngất bên cỏ tranh “…..Thế là từ lúc nào đó ḿnh đă yêu nhau phải không anh? với những lần về phép ngắn ngủi, những lần đưa đón, anh đă kể cho em nghe những chuyện hành quân băng rừng lội núi, c̣n em kể cho anh nghe những tháng ngày nhớ anh quay quắch ở giảng đường, con đường Duy Tân cây dài bóng mát là chứng nhân của t́nh yêu chúng ḿnh, những chiều dạo phố tay trong tay trên đường Lê Lợi, rồi băng qua Nguyễn Huệ, bên cạnh những tiếng nói thân quen, tiếng rao bán hàng, những tiếng hát của Duy Khánh, Chế Linh ….” từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ t́m người thương thăm người thương, chân nghe quen từng viên sỏi đường ṃn….” vang ra từ trong một quán nhạc với những bản nhạc nói về lính làm cho em thêm niềm hănh diện khi đi bên anh, ngước mặt nh́n lên anh đi bên cạnh, mái tóc dài phủ trán, quá tiêu chuẩn 3 phân của nhà binh rồi đó, và đôi giầy saut dính đầy bùn đất hành quân, với bộ quân phục rằn ri không thẳng nếp, kề tai anh em nói nhỏ

-Trông anh giống như người rừng

Siết nhẹ tay em anh quay sang nói lớn

-Người rừng vậy đó! Chứ có người mê chết đi thôi

E thẹn dấu mặt vào vai anh, đấm nhẹ vào lưng để tỏ ư bất b́nh khi thấy có những người đi trên đường đang quay lại nh́n em.

Rồi niềm vui, tiếng cười chưa dứt th́ tiếp theo là những đêm chia tay đầy nước mắt, một ông nhạc sĩ nào đă viết “ …mai anh đi rồi , em có buồn không em ??? “ sao ông lại hỏi một câu thừa thăi như vậy ? buồn quá chứ c̣n ǵ nữa, buồn chứ sao không buồn, người xưa có câu “cổ lai chinh chiến khứ nhân hồi” , hay ông Phạm Duy cũng có viết… …”.anh trở về trên đôi nạn gỗ , anh trở về ḥm gỗ cài hoa , anh trở về bằng chiếc băng ca trên trực thăng sơn mầu tang trắng …anh ơi !..

Anh yêu dấu!

Rồi những lá thư t́nh mầu tím lần lượt gởi đi, và trong cái hộp đựng bánh biscuit đă ăn hết bánh, thay vào đó là những lá thư viết từ KBC….có những cái thư đă nhầu nát, có cái th́ chữ viết bị lem v́ những giọt mưa hay những giọt mồ hôi của anh, có cái c̣n dính cả đất bùn nơi anh hành quân, có cái bị cháy xén v́ sự sơ ư của những tàn thuốc, nhưng v́ là thư của lính như nhạc sĩ Trần Thiện Thanh có nói …”thư của lính, thư không được dài như mơ ước đâu em, nhưng thư của lính chấm dứt ở đây sau khi đề thêm hai chữ “Hôn em” ….

Tất cả những thứ đó giờ đây là những ǵ yêu quí nhất của anh mà em c̣n giữ được, trong đó c̣n có cả chiếc khăn tay mà em đă thêu cho anh trong lần ủy lạo mùa xuân năm nào, cái khăn tay mà lúc nào cũng nằm trong túi áo trận của anh, đă theo anh đi qua khắp bốn vùng chiến thuật, đă thấm biết bao nhiêu là giọt mồ hôi của anh, đă ở bên anh trong những lần sinh tử chỉ cách nhau đường tơ kẻ tóc. Cái khăn tay mà bạn anh đă cầm về cho em trong ngày tải thương anh về Tổng Y Viện Cộng Hoà, và có luôn cả một tờ đơn xin cưới chỉ c̣n một nửa trong túi áo trận của anh

….Đơn xin cưới một tờ đơn xin cưới,
Anh thảo rồi anh lại xé em ơi …..
Bởi không muốn người yêu nhỏ bé,
Một sớm nào thành góa phụ thơ ngây….

(thơ Hà Huyền Chi)


Anh yêu dấu!

Dù muốn hay không, th́ cô sinh viên ngày nào của anh, giờ ngồi đây nh́n về bên kia bờ đại dương, cách nhau nửa ṿng trái đất vẫn nhớ đến anh, để em đă rưng rưng nước mắt khi nghe những người đi vượt biên đi sau kể lại khi bọn giặc cộng vào họ đă đuổi các anh ra để dành chỗ cho thương binh của họ, từ trong cổng chính của TYVCH các anh đă phải d́u dắt lẫn nhau đi, kẻ bị thương lủng bụng d́u người bị cưa chân với những viết thương c̣n đang chảy máu, lếch thếch đi bên cạnh những ống nước biển, những ống giây c̣n dính mắc quanh người.

Giờ đây những người bạn của anh, có người đă vượt biên đến được mảnh đất này bằng diện tỵ nạn, có người bị đi học tập th́ đến bằng d́ên H.O. C̣n anh được ǵ? một phần thân thể đă làm quà cho quê hương, đem máu xương để giữ mầu cờ vàng ba sọc đỏ, các anh sống thật cô đơn trên quê hương, không binh chủng, không đơn vị, không bạn bè, không người yêu và ngay cả cái quyền làm người cũng không có, phải chăng định mệnh đă quá khắt khe với chúng ḿnh phải không anh.

Ngày tháng trôi qua
Hai mảnh đời c̣n lại
Cô phụ bên đường đời và……
Người lính buồn trên chiếc xe lăn …..

Viết cho thương phế binh Mũ Xanh
Cuối Thu 2005
Phi-Yến

 

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012


Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của người lính chết trẻ
Chữ tín  
Chọn Năm Căn  
Nỗi bất hạnh đời tôi  
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng  
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường  
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974  
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004  
Bạn bè  
Tấm thẻ bài  
Ngôn ngữ lính tráng Sài G̣n xưa  
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động Quân Biên Pḥng  
Hương Tràm Trà Tiên  
Người cựu chiến binh già  
Tàn cơn binh lửa  
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Ngọn Cờ Đại Nghĩa  
Chuyện một lá cờ
Cờ vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều bên ghềnh thác Niagara  
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân? 
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên 
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng  
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ  
Mùi áo lính  
Ôi! Chareles  
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc rễ và yêu thương...  
Thủ Đức - Một thời khó quện  
Ba Tôi, Người Lính VNCH  
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt   
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ  
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường  
Hoài niệm  
Những v́ sao của một thời tuổi thơ  
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt  
Một chút mặt trời...  
Trốn trại  
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa sim  
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon 
Cho cuộc t́nh đầu  
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne 
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến 
Một kỷ niệm xa xưa  
Bố tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa  
Điệp vụ U2  
Vụ tấn công USS Liberty  
Ngày 19 tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH  
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49  
Cha là niềm tự hào của Con
Vượt qua khỏi con Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới
Người lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn  
Một thoáng qua hồn  
Ban Mê Thuộc - Ngày đầu ngày cuối  
Mênh mang mùi biển mặn  
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày đầu đời lính  
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213 
Chị hai  
Bóng ngả đường chiều
Bài thơ t́nh Thị Nở - Chí Phèo  
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh  
Sức mạnh t́nh chiến hữu  
Những tản mạn về "Cố Vấn"  
Đuờng chinh chiến  
Chết tại Ban Mê Thuột  
Bài t́nh ca ngày đó   
Người trở lại Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa, còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng: Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói chuyện ngựa
Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên đầu súng