TRÊN ĐỈNH CÔ ĐƠN

Vi Vân.

Anh có nghe chăng những giọt sầu?
Âm thầm rơi rớt giữa đêm thâu.
Dù anh phiêu lăng theo mây gió,
Hương ái ân xưa chẳng nhạt mầu.

VI VÂN


Chiếc trực thăng quân sự Hoa Kỳ đáp xuống phi trường Liên Khương (Kiến Ḥa) vào một buổi trưa ngập tràn nắng ấm. Cùng trên chuyến bay có vài quân nhân Mỹ, một anh línhViệt Nam và tôi, một cô gái nhỏ lạc loài, bỡ ngỡ giữa những màu áo hoa rừng. Do một sự gởi gấm đặc biệt mà tôi được đi trên chuyến bay này.
H́nh ảnh một tỉnh lỵ xa lạ hiện ra trước mắt tôi dưới màu nắng vàng rực rỡ, cánh đồng lúa xanh mượt mà tươi mát bao bọc quanh phi trường, xa xa loáng thoáng những cánh rừng dừa cao ngất ngưỡng, ngă nghiêng theo chiều gió lộng. Tôi nghe ḷng bâng khuâng xúc cảm, thương cho một quê hương trù phú hoa màu bị đắm ch́m trong khói lửa.
Cùng bước xuồng phi trường với tôi là anh lính mang huy hiệu Sư Đoàn 7 Bộ Binh. Anh ta lịch sự giúp tôi mang chiếc va li của tôi bước xuống trực thăng..
Khi xuống phi trường tôi ngơ ngác nh́n quanh t́m cổng ra, anh ta như hiểu ư tôi nên nói:
- Cổng ra đằng kia ḱa cô, cô đi theo tôi.
Nói xong, một tay anh xách ba lô, một tay anh xách giùm chiếc va li của tôi rồi bước đi. Tôi đành bước theo anh. Ra khỏi cổng phi trường anh dừng lại và hỏi tôi:
- Cô đi về đâu vậy? Đường nào?
Tôi lúng túng:
- Tôi không biết đường v́ lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi t́m nhà người bạn của anh tôi .
Tôi mở bóp lấy địa chỉ của anh chị Trường là bạn của anh tôi đưa cho anh xem. Anh ta nh́n địa chỉ rồi cười:
- Chỗ này tôi biết rành lắm, đường này ngay bờ hồ gần Bộ Chỉ Huy của Trung Đoàn tôi đó, Trung Đoàn 10 Sư Đoàn 7, tôi cũng đến đó. Thôi để tôi kêu xe đi chung với cô sẵn tiện đưa cô đi luôn.
Tôi không biết làm sao hơn, nên đành nói:
- Thôi th́ tôi nhờ anh vậy.
Anh ta kêu một chiếc xích lô máy (ở đây người ta gọi là xe lôi). Lên xe ngồi đối diện với anh tôi mới thấy bảng tên trên áo anh là Minh, trên cổ áo có hai bông mai màu đen. Minh hỏi tôi:
- Cô ở đâu đến đây vậy? Sao đi có một ḿnh?
- Tôi ở Cần Thơ. Tôi vừa được bổ nhiệm về dạy tại môt trường trung học của tỉnh này.
- À! Th́ ra là cô giáo! Minh cười và chọc tôi, cô có nhận học tṛ không? Tôi t́nh nguyện học lớp của cô đó. À! Xin lỗi tôi quên hỏi tên cô là ǵ, chứ không lẽ cứ gọi là cô giáo hoài sao?
- Dạ, tôi tên là Thùy Dung.
- C̣n tôi tên là Minh, Trần Quốc Minh. Hân hạnh được quen biết cô Dung hôm nay, có thể nói chúng ta cũng có duyên đấy chứ!
Tôi không quan tâm đến lời nói của anh ta v́ ḷng tôi đang hoang mang, lo lắng nhiều thứ trước hoàn cảnh mới lạ sắp đến với tôi
Minh t́m được nhà anh Trường dễ dàng. Anh chị tiếp đón tôi niềm nở và nói:
- Em cứ tự nhiên ở đây. Chúng tôi đă dọn sẵn cho em một pḥng rồi, cứ coi như người trong nhà v́ chúng tôi thân với anh Hải của em lắm, anh ấy đă gởi gấm em cho chúng tôi rồi.
Tôi thật cảm động và thấy nhẹ hẳn người đi v́ trút được sự lo lắng cả một ngày dài.
Minh từ giă ra về có vẻ an tâm lắm.
Nhưng ngay chiều hôm ấy Minh bỗng trở lại, anh lái xe jeep nhà binh và xin phép chủ nhà chở tôi đi ṿng phố chợ cho biết. Do sự trùng hợp ngẫu nhiên mà Minh bỗng trở thành bạn của tôi trong hoàn cảnh tôi bơ vơ, ngỡ ngàng nơi phương trời xa lạ.
Buổi chiều xuống thật chậm. Đâu đây đ́ đùng tiếng súng, thị trấn nhỏ đ́u hiu, dân cư thưa thớt, gịng sông trước mặt thành phố lững lờ trôi chảy mênh mang.
Những giọt nắng chiều rơi rớt trên mặt đường tạo thành những vệt vàng găy vụn xen lẫn với những chiếc lá úa tàn của mùa thu. Tôi cảm thấy lạc loài, cô đơn, buồn muốn khóc v́ lần đầu tiên xa nhà, xa gia đ́nh, xa thành phố thân yêu với nhiều kỷ niệm.
Minh đưa tôi đến quán Hồng, một quán ăn nhỏ, nhưng trang trí ấm cúng. Buổi cơm tối kéo dài khá lâu và dù mới quen biết Minh đă tâm sự với tôi rất nhiều. Minh nói anh là dân ở đây, quê anh ở tận Hương Mỹ, xa lắm. Anh đă sống qua những ngày tháng êm đềm vui vẻ của tuổi thơ trên mảnh đất quê cha. Sau đó gia đ́nh đă gởi Minh lên tỉnh học, ở nhà người cô, ông bà này không có con nên nhận Minh làm con nuôi. Gia đ́nh Minh tuy ở quê nhưng khá giả, vườn đất mênh mông, trù phú. Minh nói lâu lắm rồi Minh không về quê v́ nơi này không được an ninh. Minh có ư muốn chở tôi đến nhà cô Minh, nơi Minh đang ở, nhưng tôi nó́:
- Không tiện đâu anh, Dung với anh mới quen nhau, sơ giao thôi mà. Nếu sau này thân hơn th́ Dung sẽ đến thăm cô dượng anh.
Minh cười rồi đưa tôi về.
Xa xa trên nền trời cao những ánh hỏa châu đang bùng lên trong đêm tối. Những tiếng gầm thét của chiếc chiến đấu cơ từ đâu vọng lại làm tôi chợt rùng ḿnh, lo lắng. Minh lẩm bẩm:
- Lại đánh nhau nữa rồi.
Hôm sau tôi đến trường tŕnh diện và được ông Hiệu Trưởng sắp xếp thời khóa biểu và cho tôi nhận lớp vào ngày sau đó. Trong thời gian này tôi làm quen với vài cô giáo, họ cũng từ xa tới đây dạy, họ mướn một căn nhà ở chung với nhau rất vui, họ có ư mời tôi nhập bọn. Thật c̣n ǵ vui bằng, tôi nhận lời ngay.
Khi tôi từ giă, anh chị Trường có vẻ không vui, nhưng cũng không biết làm ǵ hơn.
Sau vài tuần lễ, tôi đă quen hầu hết các bạn đồng nghiệp cả nam lẫn nữ và
quen cả đám học tṛ dễ thương của tôi.
Tôi đảm nhiệm hai lớp đệ nhị cấp. Học tṛ gái trai ǵ cũng lớn cả mà cô giáo th́ không cao lớn hơn học tṛ nên khi đi dạy tôi phải mặc những chiêc áo dài màu thật
đậm hoặc có bông tật to để thấy ḿnh già dặn hơn và để cho học tṛ “nể” ḿnh một tí.
Có một chuyện buồn cười xảy ra. Một anh giáo sư trẻ mới tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm vừa chuyển tới sau tôi ít lâu. Tôi đă thấy anh ta và biết anh tên Hiệp khi anh tiếp chuyện với ông Hiệu Trưởng. Ngày đó tôi mặc áo dài lụa ngà trông giống như chiếc áo dài màu trắng cũ của nữ sinh, trong lúc tôi đang loay hoay với cuốn sách trên bàn giáo sư th́ anh ta bước vào lớp và hỏi tôi:
- Em à, cô giáo đâu rồi? Tôi muốn gặp cô Dung.
Tôi quay lại nh́n anh ta, chưa kịp trả lời, th́ anh ta lại hỏi tiếp:
- Cô giáo em đâu rồi? Cô ấy chưa vào lớp à? Sao trễ thế?
Tôi mỉm cười:
- Anh t́m tôi có việc ǵ vậy anh Hiệp?
Hiệp ngẩn người ra:
- Th́ ra là cô Dung. Trời ơi! Cô c̣n trẻ quá, tôi tưởng …
- Trẻ ǵ anh, hai mươi mấy tuổi rồi, nhỏ con th́ đúng hơn.
Anh ta cười:
- Xin lỗi Dung nhé!
- Không sao đâu anh. À, anh t́m tôi có việc ǵ vậy?
- Tôi quên đem theo cuốn sách, tôi dạy cùng môn với cô nhưng lớp khác, sau khi cô xuống lớp th́ cho tôi mượn nhé.
- Dạ được, tôi sẽ đưa cho anh.
- Phiền cô qúa.
Rồi anh ta bỏ đi. Cả lớp học tṛ tôi cười ầm lên:
- Cô giống cô bé 17 tuổi qúa, cô ơi!

Tôi bắt đầu yêu cuộc sống mới, mến những em học tṛ không thua ḿnh bao nhiêu tuổi nhưng vẫn một mực kính trọng ḿnh. Những ngày cuồi tuần các em thường mời thày cô đến nhà chơi, đi vườn hái trái cây, ở đây có rất nhiều trái măng cầu, chôm chôm, mít, mậm… c̣n dừa th́ muốn ăn bao nhiêu tùy thích. Ở đây có những cánh rừng dừa mênh mông bạt ngàn, v́ thế tỉnh Kiến Hoà nầy c̣n được gọi là “xứ dừa”. Đặc sản của xứ này là dừa nên món ăn ǵ cũng có nước dừa.
Nhưng rồi cuộc sống hồn nhiên của cô giáo trẻ như tôi đă bị xáo trộn bởi h́nh bóng một người, đó là Minh. Anh chàng này sau mỗi lần hành quân trở về lại đến t́m tôi rất thân t́nh, rất tha thiết, rất quyến luyến.
Lần này Minh tỏ thật rằng chàng đă yêu tôi từ lâu và Minh đang chờ sự đáp lại của tôi.
Sau những lần gặp gỡ, sau những giây phút tâm t́nh Minh lại ra đi lăn vào cơn xoáy của cuộc chiến.
Ở thành phố này sự hiện diện của chiến tranh thật rơ rệt. Từ âm thanh của những chiếc trực thăng tải thương về, từ những tiếng đại bác bắn đi, từ những tiếng pháo kích của địch quân vọng lại, hỏa châu từng đêm soi sáng trên vùng trời chiến trận.
Tôi bỗng lo sợ cho Minh, sợ một ngày nào đó không c̣n thấy Minh về t́m tôi nữa. Tôi cầu xin cho chàng được b́nh yên. Thời gian cũng gần một năm rồi kể từ ngày tôi và Minh quen biết nhau. Một năm, khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, vừa đủ để tôi t́m hiểu được ḷng tôi.
Tôi đă bị thu hút vào sự nhiệt t́nh, đam mê của Minh, tôi đă thật sự ngă gục trước chân t́nh của Minh, tôi đă thật sự hiểu được ḷng ḿnh, từ lúc nào em cũng đă yêu anh mất rồi Minh ơi!
Một hôm sau khi hết giờ dạy, tôi cùng các bạn đang ngồi ở pḥng giải lao th́ chú lao công của trường đến nói với tôi:
- Cô Dung ơi, có người kiếm cô, đang ngồi đợi ở pḥng khách đó.
Vừa bước vào pḥng khách tôi thật ngỡ ngàng, một anh lính quần áo đầy bụi đất, mặt mũi đen thui, râu tóc lởm chởm. Thấy tôi anh mừng rỡ, cười tươi như trẻ thơ:
- Dung, anh mới về tới .
Tôi nh́n anh đăm đăm, vừa thương cảm vừa xót xa cho người yêu. chưa kịp nói ǵ, Minh như chợt nhớ ra và nói:
- Anh khó coi quá phải không em? Cả tháng nay anh đi hành quân liên miên, đánh đấm tơi bời, c̣n mạng về gặp em là may mắn rồi. Anh nhớ em quá, muốn gặp em ngay mà quên rằng giờ này ḿnh là “người rừng” rất khó coi.
Tôi vội nói:
- Không đâu anh, nh́n anh em quá cảm động, không nói được lời nào chớ không phải v́ anh khó coi đâu. Anh chờ em, em đă hết giờ rồi, em sẽ về với anh.
Rồi tôi theo chàng ra xe. Ngồi trên xe, khi không c̣n thấy bóng dáng học tṛ nào tôi nắm tay chàng và nói:
- Em thương anh quá! Nh́n anh thế này em đă hiểu được thế nào là cái khổ cực của người lính tác chiến, vẻ xấu đẹp bên ngoài không ảnh hưởng ǵ đến t́nh yêu trong ḷng em dành cho anh đâu
Minh cười, đưa bàn tay chai cứng vuốt má tôi rồi từ từ cho xe chạy đi. Tôi thấy thương làm sao người lính phong sương này, tôi thấy anh rất oai hùng, rất cao quư, anh đă dâng hiến trọn tuổi đôi mươi cho non sông, tổ quốc.
Minh lái xe chạy dọc theo bờ sông Cái Cối. Buổi trưa im vắng, gió từ gịng sông thổi về mát dịu, những đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi giữa khung trời xanh thăm thẳm gợi trong tôi một cảm giác rất b́nh yên, rất êm ả, dù trong hoàn cảnh đất nước đang nghiêng ngữa điêu linh v́ khói lửa đạn bom.
Tôi liếc nh́n sang Minh. Sự trầm ngâm chửng chạc trên gương mặt phong trần của anh khiến tôi càng kính mến anh hơn. Tôi thầm so sánh Minh với anh Hiệp trắng trẻo, thư sinh kia, lúc nào cũng cầm cuốn sách trong tay và cặp kiếng cận thị trí thức. Hiệp đeo đuổi tôi nhưng tôi đă tỏ rơ ranh giới với anh ta, chỉ là bạn bè thôi, có lẽ tại số tôi là phải yêu lính và là vợ lính thôi.
Lần này trở về Minh nói với tôi là sẽ đưa gia đ́nh chàng đến nhà tôi để cầu hôn. Minh nói chàng rất sợ mất tôi, muốn tôi là vợ của chàng để được cùng chung sống bên nhau.
Minh chọc tôi:
- Anh “ghen” với mấy ông giáo sư trong trường em rồi đó. Họ toàn đẹp trai không hà, có ngày anh mất em luôn.
Mùa hè năm đó cô dượng của Minh đến nhà tôi cầu hôn. Cô dượng Minh đứng ra chủ hôn cho Minh v́ ba má chàng già yếu và không đi xa được. Với phong thái cô dượng của Minh và v́ thời buổi loạn lạc, khó khăn, đường xá xa xôi nên gia đ́nh tôi chấp nhận.
Năm sau đám cưới của chúng tôi được tổ chức vào cuối mùa hè. Chúng tôi không đi đâu để hưởng tuần trăng mật như những cặp vợ chồng mới cưới khác, sau đám cưới Minh ở nhà với tôi một tuần lễ rồi lại ra đi.
Có lần Minh ôm tôi trong ḷng, chàng nh́n tôi xót xa như có tâm sự ǵ u ẩn. Minh hôn tôi thật nhiều và nói:
- Dung ơi! Anh yêu em nhiều lắm. Nếu mất em cuộc đời anh không c̣n ǵ nữa cả. Trước đây anh lăn ḿnh vào lửa đạn, không sợ nguy hiểm, chấp nhận sống chết, nhưng bây giờ anh muốn được sống bên em trọn đời, trọn kiếp, anh không muốn chết, anh sợ mất em, sợ xa em…
- Anh nói ǵ lạ vậy? Em đă thuộc về anh rồi mà, làm sao mất em được? Anh không được nói tới chữ chết đó nghe.
Minh hỏi tôi:
- Dung à, nếu như anh đă làm một việc ǵ có lỗi với em, em có tha thứ cho anh không?
- Nếu anh biết việc đó có lỗi với em th́ anh đừng làm, c̣n nếu đă lỡ xẩy ra rồi th́ em tha thứ cho anh tất cả. Chuyện quá khứ em không phiền trách, nhưng từ bây giờ về sau em mong anh đừng làm ǵ cho em buồn nghe anh.
- Không, không bao giờ có chuyện đó đâu em.

Sau đám cưới tôi trở lại Kiến Ḥa, tôi từ giă bạn bè dọn về ở với cô của Minh, vào ở gia đ́nh bên nhà chồng. Cô của Minh rất thương tôi, nhưng tôi vẫn chưa được gặp mặt ba mẹ ruột của Minh. Minh hứa kỳ phép tới sẽ đưa tôi về quê thăm ba mẹ.
Những ngày sống đời chinh phụ đối với tôi sao lê thê quá. Từng đêm nh́n những ánh hoả châu soi sáng trên vùng trời chiến trận, nghe tiếng súng vọng về mà xót xa thương nhớ người ngoài chân mây đầu gió, và cứ thế, tôi sống bằng những ngày dài chờ đợi lo âu. Tôi cầu nguyện cho chàng b́nh yên trong khói lửa, cho t́nh yêu chúng tôi trọn vẹn muôn đời, cho quê hương một ngày ngưng thôi chinh chiến.
Có một ngày khi tôi từ trường về th́ cô của Minh cho biết có ba mẹ Minh từ dưới quê lên chơi. Tôi vào nhà chào ông bà, ba mẹ Minh trông thật nho giáo, cổ kính và nghiêm khắc.
Mẹ Minh nh́n tôi từ đầu đến chân, nắm lấy tay tôi và nói:
- Con dâu của tôi đây hả? Con bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, con 24 tuổi .
Bà cụ buồn buồn nói:
- Thằng Minh th́ đă 27 tuổi. Tội nghiệp nó không có một ngày vui, cũng tại mẹ cả. Bây giờ th́ chắc nó đă được vui rồi, nhưng c̣n một người…
Bà cụ không nói tiếp mà mắt rướm lệ.
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu bà muốn nói ǵ.
Cô của Minh xen vào:
- Thôi con vào thay đồ, rửa mặt đi Dung. Chị à, chuyện đó để từ từ nói lại với con sau. bây giờ ăn cơm trước đă.
Sau bữa cơm, mẹ Minh kêu tôi ra pḥng khách và nói:
- Dung, con hăy b́nh tĩnh mà nghe một sự việc, mẹ biết sẽ làm con đau ḷng lắm. Minh nó đă có vợ và một đứa con 2 tuổi rồi.
- Trời ơi! Mẹ nói ǵ? Anh Minh… Tôi nghe như trời long đất lở, tai tôi lùng bùng, mắt tôi muốn nổ tung ra. Tôi ôm đầu đau đớn.
Cô của Minh buớc tới ôm tôi vào ḷng và vuốt nhẹ lưng tôi:
- Minh nó thương con nhiều lắm, nó nói nếu không có con nó chết mất nên đă dặn cô đừng nói ra chuyện này, để t́m dịp nào nó sẽ cho con biết.
Mẹ Minh chậm răi tiếp lời của cô Minh:
- Con hăy nghe mẹ nói đây. Ngày trước ba mẹ có nhận lời gởi gấm đứa con gái của một người bạn trước khi bà ấy sắp qua đời. Ba mẹ nói dối với Minh là đă hứa hôn cho hai đứa từ lúc ở c̣n trong bụng mẹ. Minh phản đối chuyện đó, không thể nào có chuyện ép uổng hôn nhân con cái trong thế kỷ này được. Nhưng ba mẹ vẫn cố chấp và độc đoán nên đă sắp xếp, chuẩn bị sẵn sàng đám cưới và gọi Minh phải về gấp với lư do là mẹ bệnh nặng, hấp hối.
V́ hiếu thảo Minh đă về thăm mẹ. Khi biết sự việc như vậy Minh giận dỗi đ̣i bỏ đi ngay. Mẹ cố giữ nó lại v́ đă hết xe trở về tỉnh. Đêm đó mẹ nhờ mấy anh em họ của nó ép nó uống rượu thật say rồi đẩy nó vào pḥng tân hôn.
Sau cái đêm nghiệt ngă đó Minh đă bỏ đi không một tiếng giă từ. C̣n con Thắm (tên vợ nó) sau đó biết ḿnh đă có thai nhưng nó cũng biết Minh chẳng yêu thương ǵ nó nên cũng an phận sống với ba mẹ chồng. Có lẽ v́ cực nhọc và phiền muộn nên sinh con sớm hai tháng, nhưng đứa bé cũng được chăm sóc và lớn khôn khỏe mạnh. Ba mẹ đặt tên nó là bé Mẫn.
Mẹ Minh ngừng kể và nh́n tôi:
- Sự việc là như vậy đó. Tất cả là do mẹ. Minh nó không chấp nhận Thắm, chưa từng yêu thương ǵ con Thắm cả. Bây giờ nó đă quyết định cuộc đời nó, nó chọn con, thương con, vậy con hăy tha thứ và thương yêu nó. C̣n con Thắm, mẹ nhận nó là con gái, bé Mẫn là cháu ngoại của mẹ…. Hôm nay, sở dĩ mẹ nói ra điều này v́ mẹ biết Minh sẽ đau khổ, ngượng ngùng khi nói ra sự thật với con, thôi th́ để mẹ nói một lần cho tỏ rơ.
Trời ơi! Tôi phải làm sao đây? Thật bất ngờ và đau đớn quá đối với tôi! Tôi giận anh, tôi oán anh, tôi hờn anh. Tại sao anh không nói sự thật cho tôi biết từ lúc đầu, lúc chúng ta chưa làm lễ cưới?
Tôi vụt đứng dậy, chạy vào pḥng đóng cửa lại và nằm vật xuống giường, ră rời, thẫn thờ. Tôi không c̣n khóc được nữa, tôi ngơ ngáo, tôi trân tráo nh́n bốn bức tường vôi trắng.
Có tiếng mẹ Minh kêu tôi ngoài cửa, tôi không trả lời, im lặng. Giọng cô của Minh khẽ nói:
- Không sao đâu, chị về đi, để con được yên tĩnh đôi chút, nó bị xốc nặng quá.
Tôi nằm rũ ra đó, mệt mỏi, chán chường, lâng lâng, mê mê… và tôi thiếp đi trong buổi chiều trời chưa nhạt nắng.
Tôi ngă bệnh mấy ngày sau đó. Cô của Minh ân cần chăm sóc và đ̣i đưa tôi đi bác sĩ, tôi nói:
- Bác sĩ không trị được bệnh của con đâu, nó là tâm bệnh mà, con chẳng biết rồi ḿnh sẽ ra sao nữa cô ơi!
Cô của Minh chợt nhớ ra điều ǵ:
- À, cô quên mất tâm bệnh phải chữa đúng thuốc mới khỏi chứ. Nhưng bây giờ con hăy ráng ăn một chút ǵ rồi uống một viên thuốc an thần ngủ một giấc cho khỏe nhé.
Đúng rồi, tôi chợt nhớ tới lọ thuốc ngủ mà Bác sĩ đă cho tôi vài tháng trước khi tôi khó ngủ v́ thương nhớ và lo lắng cho chồng ngoài mịt mù muôn dặm. Viên thuốc thật sự đă giúp tôi quên được những ray rứt, đớn đau cấu xé con tim. Tôi ch́m vào mênh mông, tôi thấy ḿnh bay thênh thang giữa vùng mây trời trắng xoá.
Tôi mơ màng nghe như có tiếng ai gọi tên ḿnh và cảm thấy một hơi thở ấm áp đang phả xuống mặt tôi. H́nh ảnh trước mắt nhạt nḥa không nhận rơ nhưng tiếng nói dấu yêu, ngọt ngào làm tôi tỉnh hẳn:
- Dung, em tỉnh rồi à? Anh về đây, sao em lại thế này, sao lại tự hành hạ ḿnh như vậy em?
- Ồ, anh đă về, tôi oà khóc.
Minh đỡ tôi ngồi dậy, chàng ôm tôi vào ḷng và hôn lên mắt, lên môi tôi tha thiết.
- Anh đă biết cả rồi. Mẹ anh đă nói tất cả với em rồi phải không? Không có chuyện ǵ đâu em, anh vẫn là của em trọn vẹn và chỉ của một ḿnh em thôi. Em là người vợ chánh thức, người vợ hợp pháp của anh v́ chúng ta có hôn thú hẳn ḥi. Mẹ anh đă nói ra sự thật theo bà nghĩ, nhưng sự thật không phải như vậy đâu, sự thật đó chỉ có anh và cô Thắm biết mà thôi. Bây giờ có lẽ đến lúc anh phải nói rơ cho mọi người biết, anh không thể v́ người khác mà tự huỷ hoại danh dự ḿnh, làm đau khổ em và làm tương lai con chúng ta sau nầy bị thua thiệt.
Em nghe anh kể đây:
- Ngày đó khi về đến nhà biết ba mẹ anh đă gạt và ép anh làm chú rể anh đă giận
dữ, uất ức định bỏ đi liền nhưng v́ trời tối không c̣n xe trở về tỉnh. Họ ép anh uống rượu nhiều cốt để anh say và đẩy anh vào pḥng tân hôn. Thật sự anh đâu có
say, dù anh uống khá nhiều. Anh định vào pḥng sẽ nói rơ cho cô ta biết là anh
không thể v́ ba mẹ anh mà chấp nhận cô ta được.
Khi anh vừa vào pḥng th́ cô ấy chạy lại quỳ dưới chân anh, khóc nức nở. Anh giận dữ:
- Cô định làm cái tṛ quỷ ǵ đây?
Cô ta khẩn thiết:
- Em biết anh không thể nào chịu cưới một cô gái quê mùa, thất học như em. Nhưng em xin anh cho em được ở lại trong gia đ́nh anh như con sen, con ở ǵ cũng được, trên danh nghĩa em là vợ anh. Em đă có thai hơn hai tháng, hắn ta đă bỏ làng trốn đi khi biết em đă mang thai. Má em đang đau nặng, nếu biết chuyện này má em sẽ chết ngay nên em xin anh giữ kín giùm em, anh đối xử với em ra sao cũng được. Sau khi má em mất em sẽ tự động nói cho mọi người biết chuyện này.
Anh ngỡ ngàng, chán chường nh́n cô ta đang khóc:
- Thôi, cô muốn làm ǵ th́ làm, muốn nói ǵ th́ nói với ba mẹ tôi, c̣n tôi, tôi sẽ không bao giờ về ngôi nhà này nữa. Tôi không cần biết chuyện ǵ hết và cũng không làm ǵ cho cô hết.
Anh nằm nghỉ ở cái ghế bố trong pḥng tới 5 giờ sáng. Khi nghe tiếng xe anh thu xếp đồ đạc, nh́n lại căn nhà thân yêu lần cuối rồi lặng lẽ ra đi. Từ đó đến nay anh không trở về căn nhà đó nữa.
Tất cả sự việc là như vậy. Chồng của em không tồi tệ đâu, v́ danh dự ai mà anh phải hy sinh danh dự ḿnh? V́ một cô gái không quen, không yêu thương.
Bây giờ anh đă có em, anh sẽ nói rơ với ba mẹ anh sự thật, nói cho ba mẹ anh biết rằng em mới thật sự là con dâu, con của chúng ta sau này mới thật là cháu nội của người.
Minh nh́n sâu vào mắt tôi và hỏi:
- Em đă yên tâm chưa, em có tin anh không?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Em tin anh, em tin anh.
Trời ơi! Chồng của tôi thật là cao cả, độ lượng, khoan dung, nhân từ. Chịu đựng bao tiếng thị phi, gièm pha của làng xóm để che chở cho một cô gái bất hạnh không thương yêu, bảo vệ danh giá cho cô ta để chính ḿnh nhận lấy những tiếng xấu xa, khinh bạc. Em đă trách lầm anh rồi Minh ơi! Tôi càng thương chồng tôi nhiều hơn.
Cơn bệnh của tôi bỗng chạy đi mất nhường chỗ lại cho những giờ phút tràn ngập yêu thương của đôi vợ chồng son trẻ. Chúng tôi hầu như quên hết những ǵ đă xảy ra, đă nghe thấy. Tôi thấy an tâm, vững vàng trong ṿng tay ấm áp, cứng rắn che chở của Minh.
Chúng tôi cùng đi chơi, đi dạo phố, cùng sống những ngày hạnh phúc bên nhau Có những đêm cùng ngồi ngắm sao khuya, nh́n lên ṿm trời xa xăm đếm xem có bao nhiêu v́ tinh tú lẻ loi cô độc.
Có những ngày cùng nh́n mây trời trôi tản mạn, nh́n hoa lá xôn xao cợt đùa trong nắng ấm, nh́n lên đỉnh trời cao nghe tiếng gió lang thang qua từng hàng cây rồi phiêu du qua khung trời mênh mông rộng. Một lần tựa lưng vào Minh, tôi bỗng cảm xúc cất tiếng hát nhỏ:

Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh, rồi t́nh lên chơi vơi.
Thuyền anh một lá ra khơi, về em phong kín như mây trời, đêm đêm
ngồi chờ sáng mơ ai?
Mộng nữa cũng là không, ta quen nhau mùa Thu, ta thương nhau
mùa Đông, ta yêu nhau mùa Xuân để rồi tàn theo mùa Xuân, người
về lặng lẽ sao đành!
Em c̣n nhớ anh nói rằng, sao mùa Xuân lá vẫn rơi. Sao mùa xuân
lá vẫn bay? Em ơi, có hoa nào không tàn, có trời nào không mây ,có
t́nh nào không phai?
Em c̣n nhớ anh nói rằng, khi nào em đến với anh, xin đừng quên
chiếc áo xanh.
Em ơi, có đâu ngờ đến rằng, có màu nào không phai như màu xanh
ái ân.
Rồi chiều nao xác pháo xác pháo bên thềm tản mác bay. Em đi trong
xác pháo, anh đi trong nước mắt, thôi đành em….


Minh chợt quay lại lấy tay bịt miệng tôi:
- Thôi, đừng hát nữa em. Anh không muốn nghe đâu, t́nh dang dở buồn lắm.
Tôi mỉm cười nắm lấy tay chàng:
- Sao anh tin dị đoan dữ vậy? Chúng ta vẫn bên nhau đây mà, không một mănh lực nào chia cách được t́nh yêu của chúng ta đâu anh.
Minh ôm tôi vào ḷng, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Phải, không một mănh lực nào có thể chia rẻ được đôi ta nhưng cuộc đời chinh chiến của anh có những rủi ro bất chợt, làm sao biết được hở em?!
Tôi đă biết điều đó nhưng cố khỏa lấp niềm ưu tư của chàng bằng một cái hôn lên má chàng. Hạnh phúc thật đầy trong mắt trong môi tôi, trong mắt trong tim chàng, chúng tôi quấn quít nhau không rời nửa bước.
Rồi Minh lại ra đi, chiến trường dung ruỗi, tráng sĩ ra đi để sầu vương lại trên đôi mắt buồn mong đợi của người vợ trẻ.
Lại một mùa hè nữa sắp đến. Những đóa hoa phượng đỏ bắt đầu nở rộ bên sân trường, ve sầu cất tiếng ca vang cho mùa ly biệt. Ngoài những ngày tháng mong đợi chàng, tôi cũng cùng chia sẻ những nỗi vui buồn với các em học tṛ đáng mến. Tôi thường lang thang theo các em đi t́m hái những trái me chua, những trái xoài xanh…
Mấy lúc gần đây tôi hay bị nhức đầu và buồn nôn. Tôi đi bác sĩ mới biết là ḿnh đă có thai gần ba tháng. Ôi! Tôi sắp làm mẹ rồi. Tôi sẽ có con, chắc nó dễ thương lắm. Nó sẽ giống ai nhỉ? Giống tôi hay giống Minh. Tôi sung sướng quá, chờ Minh về chuyến này tôi sẽ báo tin cho chàng biết, chắc Minh sẽ mừng lắm. Đó là kết quả t́nh yêu của chúng tôi, kết quả của những ngày tháng mặn nồng, mật ngọt.
Ḿnh sẽ đặt tên cho con là ǵ nhỉ? Ḿnh phải lựa sẵn hai tên, một cho con gái, một cho con trai. Tôi miên man với niềm hạnh phúc đó để chờ đợi Minh về.
Nhưng một ngày kia trời đất bỗng tối mù, không gian tím thẫm khi hung tin bay về: chàng đă tử trận.
Tôi đă ngă qụy xuống, thật sự không gượng dậy nổi. Đớn đau nào cay xé ḷng em, tang thương nào chụp xuống đời người vợ trẻ, phũ phàng, chua xót, ră rời. Minh ơi, anh không thể bỏ em được, anh đă hứa sống bên em trọn đời trọn kiếp kia mà.
Tại sao chiến tranh nghiệt ngă, chiến tranh đă cướp đi người chồng yêu quư của tôi để tôi mang đau thương oằn oại thế nầy? Những kỷ niệm êm đềm, những ân t́nh sâu đậm cùng h́nh bóng anh sẽ c̣n vĩnh viễn trong em Minh ơi!
Tôi gào thét, tôi khóc than trong nổi tức nghẹn, đắng cay nát ḷng làm khung trời cũng ngập sầu giăng mây xám.
Tôi không biết rồi đây đời tôi sẽ ra sao, về đâu khi một thân cô lẻ, đơn độc trong cuộc hành tŕnh dài đăng đẳng của một kiếp người bạc mệnh thiếu bạn đồng hành?
Tôi như người đi trên đỉnh mù sương không t́m ra lối thoát, lồng ngực tôi sắp vỡ tung ra, hơi thở héo hắt, sinh lực cạn dần…Tôi cố níu kéo một h́nh bóng thân yêu đang từ từ bay xa tôi, một h́nh bóng muôn đời làm trái tim tôi rung cảm và không ngừng quay quắt nhớ nhung.
Em không thể nào sống nổi nếu không có anh Minh ơi! Em sẽ theo anh về bên kia thế giới, nơi đó có lẽ sẽ có trăng sao với nhiều hoa cỏ, ḿnh sẽ b́nh yên đời đời trong giấc miên trường không đớn đau, không thù hận. Tôi đă quyết định chết theo chàng nên không màng ǵ tất cả.
Gia đ́nh Minh lo đón quan tài chàng về, lo ma chay, chuẩn bị chôn cất. Tôi lặng lẽ thẩn thờ như một cái bóng. Tôi đă có sẵn một lọ thuốc ngủ, hôm đưa chàng ra mộ huyệt tôi sẽ uống hết lọ thuốc và nhẩy xuống huyệt theo chàng. Lúc này tôi cảm thấy đầu óc ḿnh trống không, chẳng c̣n buồn lo nghĩ ngợi ǵ nữa, rồi tôi sẽ được ở chung với chàng măi măi, vĩnh viễn.
Một ngày bi thảm trôi qua tôi chẳng màng ǵ việc ăn uống nên bụng tôi bỗng nhói đau, tôi đưa tay ôm bụng và chợt nhớ tới cái bào thai mới tượng h́nh. Trời ơi! Ngang trái, con ơi, tại sao con muốn ra đời vào lúc này?
Không, mẹ không thể nào giết con được, mẹ phải sống v́ con. Minh ơi! Em đành lỗi hẹn với anh rồi, em phải v́ anh mà sống để giữ giọt máu của anh c̣n sót lại.
Ḷng tôi giờ này như mưa băo, như sóng gào, như cuồng phong nổi dậy. Đau đớn bóp nghẹt tim tôi, nhớ thương ào ạt tràn ngập hồn tôi, tôi chới với, tôi hụt hẫng, tôi bẽ bàng, tôi tan nát… Minh ơi! Minh ơi! Ai chia sẻ với em nỗi đớn đau này. Tôi ngất lịm đi với chiếc khăn tang buồn trên mái tóc.
Những ngày sau đó với tôi càng lê thê, cô đơn bi thiết.Tàn nhẫn phũ phàng hơn nữa là sau ngày Minh an giấc cô Thắm kia lại tranh giành với tôi, cô ta không hiền lành như tôi nghĩ. Cô ta nói:
- Hồi anh Minh c̣n sống cô đă được t́nh yêu của anh ấy, bây giờ anh ấy mất rồi xin cô hăy trả anh ấy lại cho mẹ con tôi.
Tôi muốn nói cho ba mẹ của Minh biết rằng tôi mới thật là con dâu của họ, nhưng ai sẽ tin lời tôi nói đây? Minh ơi! Bây giờ không c̣n anh, ai sẽ nói ra sự thật, ai sẽ bênh vực em? Em thua rồi, em thất bại rồi, bây giờ người ta muốn nói ǵ cũng được. Họ đang giành lấy ngôi mộ của anh đó, giành lấy xác chết của anh đó, đúng hơn họ đang muốn giành lấy gia tài của ba mẹ anh, nhưng ba mẹ anh nào biết.
Thôi, em không cần ǵ tất cả. Em có thể tự lo cho ḿnh và nuôi con. Em biết trái tim anh vẫn thuộc về em, linh hồn anh vẫn thuộc về em, phải không anh? Như thế đủ rồi. Em sẽ về sống với gia đ́nh em, sẽ sinh đứa con thân yêu của chúng ta, nó sẽ sống trong sự che chở và thâm t́nh của quê ngoại.
Giờ đây em cảm thấy ḿnh quá cô đơn, cô đơn v́ đă mất người chồng quư yêu măi măi, cô đơn v́ bị cha mẹ chồng bỏ rơi ngay sau ngày anh nằm xuống. Ba mẹ anh và cô vợ hờ của anh đă đồng lơa nhau d́m em vào tận cùng đau khổ, đẩy em lên ngất ngưởng thương đau, đưa em lên tột đỉnh mù xa đơn độc. Để làm ǵ, em không hiểu nổi.
Nhưng thôi, quan tâm làm ǵ những chuyện tầm thường của thế nhân anh nhỉ? Sau này em sẽ dạy con ḿnh hiểu về thế thái nhân t́nh, nói cho nó biết về mối t́nh tuyệt vời của cha mẹ nó. Em sẽ cho nó biết về người cha khoan dung độ lượng của nó, người cha anh hùng đó đă chết đi, đă dâng cuộc đời cho sông núi khi tuổi chưa tới ba mươi. Nếu nó là con trai em sẽ dạy cho nó biết sống hào hùng như cha nó, em sẽ nói cho nó biết rằng mẹ nó đă nuôi lớn nó bằng đớn đau, bằng nước mắt của một người quả phụ đang đứng chơ vơ trên đỉnh cô đơn.

Ngay niên học đó tôi xin thuyên chuyển về quê nhà và đă được chấp thuận. Những ngày trở về quê hương với nỗi đau thương nặng trĩu, với nỗi nhớ nhung ray rứt tâm tư, xót xa cho một cuộc t́nh buồn trái ngang rời ră. Tôi sống u buồn lặng lẽ như một nữ tu trong Ḍng Kín. Ngoài giờ đi dạy, trở về nhà tôi t́m an ủi với đứa con trong bụng. Tôi nói chuyện với con, tôi tâm sự với con, đó là niềm vui cuối cùng để tôi có đủ can đảm và nghị lực vượt qua giông băo.
Rồi một ngày kia đứa con thân yêu của chúng tôi chào đời. Ôi c̣n nỗi sung sướng nào hơn! Nh́n đứa con giống Minh như đúc tôi nghẹn ngào xúc động, chàng đă để lại sự thương yêu này măi măi cho tôi.
Cả gia đ́nh bên ngoại đều thương yêu tŕu mến cháu khiến tôi cũng vơi được phần nào nỗi nhớ nhung chàng. Mấy mùa giỗ của Minh tôi đều tự làm ở nhà tôi, tôi không c̣n sự liên hệ nào với gia đ́nh Minh nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những tưởng cuộc đời của một người quả phụ trẻ như tôi được b́nh yên với cái hạnh phúc mong manh bên đứa con thơ dại. Nhưng một ngày kia sau ba năm trời không liên lạc với nhau, cô dượng của Minh bỗng đến nhà tôi. Cô Minh cho tôi biết là cô đă t́nh cờ thấy được cuốn nhật kư của Minh khi dọn sang nhà mới, trong đó Minh có nói rơ ràng là đứa con của cô Thắm không phải là con chàng, và chàng cũng chưa từng chung sống với cô ta ngày nào. Ba Má Minh đă giận dữ và đă từ bỏ mẹ con cô Thằm sau khi nghe chính cô ta nh́n nhận sự thật.
Giờ nầy ông bà nội của con tôi mới nh́n nhận cháu. Ḷng tôi đă chán chường t́nh đời đen bạc nên tôi chẳng muốn vương vấn những phiền luỵ vào thân làm ǵ. Nhưng cô dượng của Minh thành khẩn và tha thiết quá làm tôi cũng xiêu ḷng.
Cô nói:
- Con thử nghĩ xem, mai nầy khi lớn lên bé Bảo (tôi đặt tên cho con tôi là Trần Quốc Bảo) nó hỏi cha nó ở đâu, quê nội nó ở đâu, tại sao nó không được đi thăm nội…th́ con sẽ trả lời nó như thế nào? Chuyện đă qua rồi, con hăy tha thứ những lỗi lầm của người lớn để cho con trẻ có được niềm vui và đủ t́nh thương của cả hai bên nội, ngoại.
- Cô cho con suy nghĩ lại rồi con sẽ cho cô biết sau, v́ từ lâu rồi con không bao giờ nghĩ rằng bé Bảo c̣n được bên nội nh́n nhận.
Những lời nói của cô Minh làm tôi băn khoăn khó xử. Cô cũng có lư, lẽ nào tôi lại để con tôi không biết nguồn gốc bên họ nội sao? Linh hồn của Minh sẽ trách tôi, tôi sẽ không được thanh thản.
Sau nhiều đêm thao thức suy nghĩ đắn đo, tôi quyết định đem con tôi về Kiến Ḥa thăm ông bà nội .
Trở lại Kiến Ḥa lần nầy tôi thấy ngậm ngùi làm sao! Những h́nh ảnh trong quá khứ lại quay về xót xa như một vết thương c̣n rỉ máu. Ngày xưa khi vừa đặt chân đến cái xứ sở xa lạ nầy tôi đă gặp chàng, chàng đă nhiệt t́nh, đă thân thiết quan tâm đến tôi, đă ru tôi vào cơn mộng t́nh tuyệt vời cay đắng và cũng ngọt ngào như những giọt nước dừa của xứ Bến Tre. Hơn ba năm rồi tôi mới trở về đây, những em học tṛ thân yêu ngày cũ chắc đă ra trường hết rồi, đă đi học tiếp ở một phương xa hoặc đă đi làm việc để giúp đỡ gia đ́nh.
Tôi dắt con đi qua ngôi trường cũ. Không có ǵ thay đổi, vẫn hàng phượng già thầm lặng phơi ḿnh dưới nắng, vẫn hai cánh cổng sừng sững uy nghiêm, vẫn ngập tràn những tà áo trắng, những chiếc quần xanh. Tôi nhớ làm sao những ngày là cô giáo trẻ, những ngày tháng vui vẻ bên đám học tṛ dễ mến, những ngày mơ mộng xa xăm, gửi nhớ thương về một người mịt mù ngoài trận tuyến…Tất cả bây giờ chỉ c̣n là kỷ niệm, dù là kỷ niệm buồn nhưng với tôi vẫn đẹp vô ngần.
Tôi đă hẹn trước với gia đ́nh Minh để cho người ra đón mẹ con tôi. Ba má của Minh đă nhờ một chú em họ của Minh ra tận tỉnh để đón chúng tôi về bằng phương tiện “tắc ráng”, tức là một loại tàu chở khách nhỏ, chạy trên sông rất nhanh.
Khi bước xuống tàu tôi rất sợ v́ tàu nhỏ mà chủ tàu chở đông người quá tôi có ư không muốn đi nhưng chú em bảo là phải đi thôi, v́ nếu đi xe th́ c̣n nguy hiểm hơn v́ lúc nầy đường bộ hay bị VC đắp mô, gài ḿn lắm.
Ngồi trên chuyến tàu về quê chàng, ôm đứa con thân yêu, ḷng tôi bồi hồi xúc động. Rồi đây tôi và con sẽ gặp, sẽ đối diện với những người xưa, những người có liên hệ máu mủ với con tôi, tôi sẽ nói ǵ, làm ǵ…Nhưng thôi, Minh ơi, em sẽ v́ anh, v́ con mà trở lại làm cô dâu ngoan hiền cho ba má anh, để các cụ bớt cơ đơn trong tuổi già bóng xế bên cạnh đứa cháu đích tôn. Em sẽ quên đi tất cả những tủi hờn mà em đă gánh chịu để cho con ḿnh có ngày mai tươi đẹp. Em hứa với anh, từ nay mẹ con em sẽ có một cuộc sống mới bên t́nh thương vừa t́m được muộn màng của ba má anh.
Gió ngoài sông thổi lồng lộng, sóng đuổi bắt nhau từng đợt, chim trời từng đàn bay lượn giữa không trung. Nắng chiều trải dài xuống mặt nước loang loáng những ánh vàng nhạt yếu ớt, tôi mong sao cho mau đến nơi v́ gió càng lúc càng mạnh thêm. Bỗng từ xa xuất hiện một chiếc tàu lớn, h́nh như là tàu buôn đang chạy ngược chiều với chiếc tắc ráng nhỏ nhoi, mỏng manh. Chiếc tàu buôn chạy ngang qua tạo thành những luồng sóng lớn khiến chiếc tàu nhỏ bị chao đảo, nước tràn vào và…trời ơi tàu của tôi đang lâm ṿng nguy khốn. Nước liên tục tràn vào làm tàu bị nặng thêm rồi từ từ ch́m dần xuống cùng một lúc với bao nhiêu tiếng la hét thất thanh…
Tôi không biết phản ứng ra sao, tôi ôm chặt con tôi mặc cho nước tràn vào mắt mũi, mặc cho ai kéo, ai xô đạp và rồi tôi đă ngất đi tự lúc nào.

Tôi mở mắt ra giữa những tiếng lao xao, nh́n thấy mọi người vây quanh tôi, trong có Trọng là chú em họ của Minh. Câu hỏi đầu tiên của tôi là :
- Trọng ơi, bé Bảo đâu rồi em?
Trọng nh́n tôi hai mắt đỏ hoe chỉ về một cái khăn lông lớn đang che đậy vật ǵ đó.
Tôi sốt ruột hỏi lại:
- Bé Bảo đâu rồi ?
- Bé Bảo…
Tôi nh́n theo ánh mắt của Trọng và chạy tới giở cái khăn lông ra, bé Bảo nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền, không c̣n hơi thở…Trời ơi! con của tôi…
Tôi ngă qụy xuống.
Những người trên tàu nhờ dân chúng hai bên bờ sông đă tận t́nh cứu giúp, nên không ai chết trừ con tôi.
Ông Trời ơi! Ông đă quá bất công với một người quả phụ như tôi. Nguồn an ủi duy nhất, lẽ sống sau cùng của tôi ông cũng nỡ ḷng cắt bỏ, tôi phải sống làm sao với nỗi đớn đau tột cùng, với nỗi cô đơn triền miên vạn kỷ?
Con tôi chết rồi, chưa được nh́n mặt ông bà nội, chưa được đặt chân lên mảnh đất chôn nhao cắt rún của cha ḿnh. Tôi nghe đầu óc tôi bỗng lùng bùng, buốt đau tê cứng. Tôi đưa mắt nh́n lên trời, giữa màn sương đục của buổi chiều đang dần xuống, Minh hiện ra sừng sững trên không, tay ôm bé Bảo, mắt nh́n tôi xót xa thương cảm. Minh đưa tay vẫy tôi rồi ôm con bay đi, xa dần xa dần…Tôi chạy theo hét lớn “ đừng bỏ em, đừng bỏ em ” Nhưng Minh cứ lặng thinh không đáp lại lời tôi, tôi hốt hoảng, chới với… rồi tôi bỗng cất tiếng cười lanh lảnh ha…ha…ha…
Tôi nghe mơ hồ có tiếng của ai nói:
- Cô ấy điên rồi, đưa cô ấy vào nhà thương ngay đi.
Mặc cho ai nói ǵ tôi chẳng màng tới, chỉ có bóng dáng cha con Minh ngự trị trong tôi, từ bây giờ và có lẽ măi đến ngàn sau trong đầu óc âm u mê muội này không bao giờ phai nhạt.

VI VÂN.















 

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012


Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của người lính chết trẻ
Chữ tín  
Chọn Năm Căn  
Nỗi bất hạnh đời tôi  
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng  
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường  
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974  
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004  
Bạn bè  
Tấm thẻ bài  
Ngôn ngữ lính tráng Sài G̣n xưa  
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động Quân Biên Pḥng  
Hương Tràm Trà Tiên  
Người cựu chiến binh già  
Tàn cơn binh lửa  
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Ngọn Cờ Đại Nghĩa  
Chuyện một lá cờ
Cờ vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều bên ghềnh thác Niagara  
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân? 
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên 
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng  
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ  
Mùi áo lính  
Ôi! Chareles  
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc rễ và yêu thương...  
Thủ Đức - Một thời khó quện  
Ba Tôi, Người Lính VNCH  
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt   
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ  
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường  
Hoài niệm  
Những v́ sao của một thời tuổi thơ  
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt  
Một chút mặt trời...  
Trốn trại  
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa sim  
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon 
Cho cuộc t́nh đầu  
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne 
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến 
Một kỷ niệm xa xưa  
Bố tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa  
Điệp vụ U2  
Vụ tấn công USS Liberty  
Ngày 19 tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH  
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49  
Cha là niềm tự hào của Con
Vượt qua khỏi con Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới
Người lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn  
Một thoáng qua hồn  
Ban Mê Thuộc - Ngày đầu ngày cuối  
Mênh mang mùi biển mặn  
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày đầu đời lính  
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213 
Chị hai  
Bóng ngả đường chiều
Bài thơ t́nh Thị Nở - Chí Phèo  
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh  
Sức mạnh t́nh chiến hữu  
Những tản mạn về "Cố Vấn"  
Đuờng chinh chiến  
Chết tại Ban Mê Thuột  
Bài t́nh ca ngày đó   
Người trở lại Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa, còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng: Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói chuyện ngựa
Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên đầu súng