Khải Huỳnh
Kịch bản tṛ chơi chiến tranh đă đến hồi kết thúc. Những kẻ bày tṛ
chơi đă ngoảnh mặt ra đi, để mặc cho miền Nam tự lo liệu về một cuộc
chiến không thể giải quyết nổi Kế hoạch Việt Nam hoá chiến tranh chỉ
là một bản án tử h́nh được dành cho miền Nam VN không hơn không kém
trước sự xăm lăng của miền Bắc CS được yểm trợ dồi dào và mạnh mẽ
bởi hai tên đàn anh khổng lồ Nga Tàu.
Các chiến sĩ Quân Lực VNCH trong giờ phút cuối vẫn tiếp tục ôm súng,
quyết giữ vững trận địa. Trong thâm tâm họ luôn cho rằng họ có nhiệm
vụ, trách nhiệm phải chiến đấu cho đến cùng để giữ miền Nam thân
yêu. Mơ ước của họ rất b́nh thường, họ chỉ mong sao một ngày mai có
được thanh b́nh để về thăm mẹ, thăm em, ngày ngày chăm lo mănh vườn,
nương khoai, ruộng lúa.
Lệnh trên ban xuống bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ vững vùng đất
c̣n lại. Phải chăng cấp trên đă biết được những điều bất hạnh sẽ xảy
ra cho đất nước, một đất nước đang bị bỏ rơi không thương tiếc? Chỉ
đáng thương và thiệt tḥi cho những người lính đă hiến cả quăng đời
thanh xuân, đóng góp thân xác ḿnh cho cuộc chiến. Họ vẫn cố gắng
trong tuyệt vọng để làm chậm bước tiến của quân thù, giữ ǵn từng
phần đất c̣n lại.. Sự bỏ rơi Vùng 2 rồi Vùng 1 và bây giờ sắp sửa
đến Vùng 3, đă làm cho họ cảm thấy xót xa, đau đớn.
Đơn vị anh được điều động đóng những chốt quan trọng hầu ngăn chặn
cọng quân tiến vào Sàig̣n từ phía Đông Biên Ḥa. Cuộc di tản chiến
thuật từ vùng địa đầu giới tuyến đă có phần nào làm cho họ mệt mỏi,
hoang mang, tinh thần dao động. Tuy nhiên, là những chiến sĩ đă từng
phục vụ trong một Binh chủng kiêu hùng, họ luôn nêu cao tinh thần kỷ
luật và không hề nao núng trước kẻ thù. Quân số bổ sung cho đơn vị
anh có nhiều tân binh chưa một lần xung trận, đối diện với cộng quân
phương Bắc. Họ c̣n ngơ ngác trước sự thật, trước ván bài chính trị
lừa bịp của người lănh đạo đất nước và kẻ cả đồng minh. Hơn bao giờ
hết, anh cảm thấy thương đồng đội dưới quyền ḿnh. Những người tiểu
đội trưởng vẫn đôn đốc anh em trong công tác pḥng thủ, chiến đấu,
dặn ḍ anh em những điều cần làm khi trường hợp bất trắc xảy ra. Họ
thật sự chẳng biết được ǵ đang diễn ra trên cấp Quốc gia. Chính anh
cũng vậy; có một vài điều anh hiểu được nhưng không thể chia sẻ cùng
thuộc cấp v́ e sẽ làm họ nản ḷng.
Anh đă từng tham dự nhũng trận đánh khốc liệt, màu áo rằn ri sóng
biển đă bạc màu khói súng. Giờ đây, ngồi một ḿnh châm điếu thuốc
cuối cùng c̣n lại, nh́n bâng quơ, ḷng cảm thấy thương xót cho bao
nhiêu đồng đội đă mất đi và những ai c̣n lại vẫn tiếp tục ôm chặt
tay súng chờ đợi quân thù. Anh chợt cười khẻ với vẽ đầy cương
quyết.” Chết là cùng “. Trong cơn miên man suy nghĩ, anh cho rằng
cái chết ví như một giấc ngủ dài, một chuyến đi xa miên viễn, chỉ có
khác lần nầy sẽ là chuyến đi đơn độc, không c̣n ai theo anh…Anh chợt
nghiến răng “ Phải ngăn chặn bầy quỷ đỏ “; nhưng rồi lại tự hỏi “
Bằng cách nào đây khi quân thù đang tràn về như thác lũ, nếu không
phải là hy sinh thêm bao nhiêu mạng sống của đồng đội trong giờ phút
nhịp tim của miền Nam đang yếu dần trong cơn hấp hối “. Anh không
tin sẽ có một giải pháp chính trị nào khả thi trong tương lai v́
Cọng sản không bao giờ ngồi lại bàn hội nghị khi họ đang trong thế
thắng. Rồi anh lắc đầu tự nhủ “ Không thể làm vậy được, phải cứu lấy
anh em, họ phải sống v́ vợ con gia đ́nh họ đang ngày đêm mong chờ họ
lành lặn trở về khi chiến tranh kết thúc “. Ư nghĩ nầy khiến anh
thấy t́nh cảm ḿnh như đă lấn lướt phần nào trách nhiệm của một quân
nhân thuần túy.
Anh cho anh em kiểm tra đạn dược súng ống rồi liên lạc với cấp chi
huy để xin lệnh. Nhưng tiếng trả lời trong máy làm anh lo lắng: “
Hăy giữ vững vị trí “!?. Bây giờ trung đội anh đang nằm trong rừng
sâu, nếu rút ra Quốc Lộ th́ cũng cần phải nhiều tiếng đồng hồ. Địch
đang tiến sát vế hướng Biên Ḥa; lực lượng địch quá đông có cả chiến
xa dẫn đường. Nếu để địch phát hiện, trung đội của anh sẽ bị tiêu
diệt ngay. Cứ để địch di chuyển qua rồi hạ hồi phân giải. Anh liên
lạc về đại đội lần nữa để báo cáo t́nh h́nh, nhưng không c̣n ai trả
lời trên máy. Anh bàn với anh em trong trung đội cần phải b́nh tỉnh,
giờ phút nầy không c̣n ai yểm trợ nếu họ chạm địch, họ phải tự lực
cánh sinh. Đạn dược và súng ống cá nhân chỉ đủ để dẹp những chốt lẻ
tẻ của địch để mở đường ra khu vực tập trung khi t́nh h́nh bắt buộc.
Anh cảm thấy buồn man mác, giờ đây không c̣n được yểm trợ dồi dào
như trước từ hỏa lực pháo binh đến đạn dược, vũ khí v..v..Trước đây
Binh chủng anh được coi như một đại đơn vị thiện chiến có quân số
đông nhất, vũ khí, hoả lực mạnh mẻ nhất và nhờ đó lúc nào cũng ở vào
thế thượng phong trước kẻ địch. Tinh thần chiến sĩ lúc nào cũng lên
cao và họ luôn tự hào với chiến phục rằn ri mà họ đang khoác trên
người. Những trận đánh lừng danh đă đi vào huyền sử mà anh cùng đơn
vị đă được danh dự đóng góp công lao, tất nhiên cũng phải đánh đổi
bằng bao nhiêu xương máu của đồng đội.
Để chọn một giải pháp tương đối hoàn hảo, anh phải mất một đêm dài
trằn trọc không ngủ. Anh có trách nhiệm hướng dẫn anh em về đến điểm
tập trung rồi từ đó sẽ tùy t́nh h́nh mà bàn cách sẽ phải làm ǵ kế
tiếp, nếu như không gặp lại đại đội. Trời vừa hừng sáng, anh đánh
thức trung đội và ra lệnh “ cuốn gói “ để di chuyển về hướng Long
B́nh. Tiếng súng đă thưa thớt dần ngoài hướng Quốc Lộ 1, h́nh như
không c̣n cuộc đụng độ nào đang xảy ra. Hay quân ta đă rút đi rồi
chăng? Anh thấy vô cùng lo lắng. Chặng đường di chuyển rất chông
gai, phải tránh các đường ṃn v́ sợ địch đang di chuyển trên đó,
phải khai phá rừng để dọn lối đi. Cuối cùng trung đội cũng may mắn
t́m về đến đại đội. Anh gặp lại đại đội trưởng để báo cáo t́nh h́nh
đă qua.
Anh tưởng sẽ được đại đội trưởng hỏi han an ủi về việc trung đội “
bị bỏ rơi “ trong rừng. Nhưng anh lại bị “lên lớp”, trách móc với lư
do tự ư rời bỏ vị trí khi chưa có lệnh thượng cấp và c̣n bị dọa sẽ
áp dụng biện pháp kỷ luật đối với anh. Anh cảm thấy đau ḷng và giờ
đây mới thấm thía đời lính. Nhưng rồi anh tự nghĩ : có thể đây chỉ
là cách phản ứng tự nhiên, thông thường cần được áp dụng của bất cứ
một cấp chỉ huy nào trước những trường hợp như thế, nhất là khi t́nh
h́nh nghiêm trọng như lúc nầy.
Theo lệnh cấp trên các đơn vị phải tập trung về Căn cứ Sóng Thần,
hậu cứ của sư đoàn TQLC, để chờ lệnh mới. Anh hơi ngỡ ngàng: tại sao
lại về hậu cứ trong khi địch sắp sửa chiếm Biên Hoà? Thật là khó
hiểu! Khi về đến Căn cứ Sóng Thần th́ tin như sét đánh ngang đầu
được ban ra từ vị Tổng thống vừa mới nhậm chức cách đây mấy hôm: các
đơn vị QLVNCH hăy ở tại chỗ, tránh nổ súng, chờ lực lượng “Giải
phóng” đến bàn giao..Thế là đầu hàng rồi chứ c̣n ǵ ?! Anh thấy bàng
hoàng như vừa tỉnh cơn mơ, mọi người chung quanh anh h́nh như cũng
có cùng trạng thái đó. Một vài cấp chỉ huy tuy không khóc, nhưng đôi
mắt đỏ hoe buồn bă pha chút nỗi bực tức lẫn căm hờn. Anh về lại
trung đội để nh́n thấy anh em ngơ ngác trước lệnh đầu hàng nhục nhă
nầy. Rồi chỉ thị cấp trên cho anh em giá súng vào kho, sau đó có thể
trở về với gia đ́nh. Chiến tranh đă đến hồi kết thúc. Trong một
khoảnh khắc anh cảm thấy cô độc, đi t́m men rượu cho thật say để
quên đời, mặc cho số phận có ra sao…Địch tràn đến bao vây ở phía
ngoài, bọn du kích nằm vùng cũng có mặt với những tiếng hô vang “
hàng sống chống chết “. Anh rút chốt lựu đạn, tay run run, mắt hướng
về sân cờ đơn vị như để ôn lại thật nhanh những kỷ niệm nào đó, có
thể những h́nh ảnh tuyệt đẹp, oai hùng của những chiến sĩ mũ xanh
trong các lần tập hợp chào cờ hay nghe nhật lệnh của đơn vị sau
những chuyến hành quân dài xa hậu cứ. Những ngón tay anh từ từ buông
lơi trái lựu đạn, cảm giác hầu như tê liệt, sự sợ hăi đă làm cho anh
không c̣n ư chí đối diện với cái chết sắp đến. Trái lựu đạn rơi
xuống nền xi măng lăn lóc, gây ra những tiếng lộc cộc khô khan rợn
người. Anh gục đầu trong tư thế buông xuôi, đôi mắt nhắm lại như chờ
đợi nơi Thượng đế sẽ lựa cho ḿnh con đường sống hay chết. Một tiếng
nổ chát chúa vang lên, anh rùng ḿnh… nhưng rồi anh cảm thấy tiếng
nổ không xuất phát ngay chỗ anh ngồi như mong đợi, mà từ phía bên
ngoài cửa sổ. Một bàn tay đặt trên vai anh, lắc nhẹ vài cái như động
tác đánh thức một người đang trong cơn mê. Một giọng nói vừa ôn tồn
vừa an ủi “ Sao lại có hành động nông nổi như thế? Hăy sống để về
với gia đ́nh chứ!.” Anh trở về với thực tại, mở mắt ra để chợt thấy
vị đại đội trưởng đang đứng nh́n anh với vẽ thương hại nhưng không
kém phần nghiêm nghị. Anh hiểu ngay chính ông ấy trong lúc đi kiểm
soát các pḥng ngủ binh sĩ lần cuối, đă nh́n thấy sự việc và kịp
thời chụp trái lựu đạn ném ra ngoài cửa sổ để cứu anh…Anh không biết
nên oán trách hay cám ơn ông ta. Nhưng có điều anh nhận thức ra rằng
nếu vị đại đội trưởng đôi lúc rầy la khiển trách đơn vị, th́ chẳng
qua là muốn cho đơn vị chu toàn nhiệm vụ một các hoàn hảo mà thôi,
nhất là vào những giờ phút nghiêm trọng; và đó cũng là trách nhiệm
của ông ta. Trong thâm tâm ông lúc nào cũng thương mến anh em thuộc
cấp của ḿnh…
Sau ba mươi tháng tư, anh đă trải qua những chuỗi ngày dài trong
kiếp tù đày tủi nhục cùng với bao đồng đội trong đó có nhiều vị chỉ
huy cao cấp trong sư đoàn mà anh từng biết hay phục vụ dưới quyền.
Anh càng thấy cảm phục và kính mến họ nhiều hơn. Chính cái số lượng
nhiều vị chỉ huy cao cấp đă chịu chung cảnh ngộ như anh đă làm cho
anh thêm phần hănh diện. Trước cái tang chung của đất nước, anh
không hề một lần trách ai mà chỉ buồn ḷng khi không thể làm ǵ hơn
để tiếp tục bảo vệ đồng bào. Người dân miền Nam luôn tin tưởng cũng
như đánh giá cao khả năng và sự hy sinh cao cả của các chiến sĩ
QLVNCH cho đến giớ phút cuối; và v́ thế, dù muốn hay không, anh vẫn
cho ḿnh c̣n mang món nợ tinh thần khó trả nổi đối với dân tộc.
Trước các thế lực chính trị quốc tế, sự thiếu liêm sĩ của một đồng
minh tưởng chừng như “ cật ruột “, miền Nam sớm muộn cũng sẽ không
sao tránh khỏi sự sụp đổ tất nhiên. Tuy là một cấp chỉ huy của đơn
vị nhỏ, trách nhiệm cũng tương đối ít, nhưng anh luôn cảm thấy có
được niềm an ủi lớn lao v́ đă giữ được sự “ thủy chung “ đối với anh
em đồng đội cho đến giờ phút cuối; cũng thế, anh không bao giờ để
mất đi danh dự và niềm hănh diện của một Thủy Quân Lục Chiến Việt
Nam Cọng Ḥa.
Khải Huỳnh
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của
người lính chết trẻ
Chữ tín
Chọn Năm Căn
Nỗi bất hạnh đời tôi
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004
Bạn bè
Tấm thẻ bài
Ngôn ngữ lính
tráng Sài G̣n xưa
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động
Quân Biên Pḥng
Hương Tràm Trà Tiên
Người cựu chiến
binh già
Tàn cơn binh lửa
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ -
Ngọn Cờ Đại Nghĩa
Chuyện một lá cờ
Cờ
vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều
bên ghềnh thác Niagara
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân?
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo
một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ
Mùi áo lính
Ôi! Chareles
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc
rễ và yêu thương...
Thủ Đức - Một thời khó quện
Ba Tôi, Người Lính VNCH
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường
Hoài niệm
Những v́ sao
của một thời tuổi thơ
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt
Một chút mặt trời...
Trốn trại
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa
sim
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon
Cho cuộc t́nh đầu
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến
Một kỷ niệm xa xưa
Bố tôi, người
lính Việt Nam Cộng Ḥa
Điệp vụ
U2
Vụ tấn công USS Liberty
Ngày 19
tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49
Cha là niềm tự
hào của Con
Vượt qua khỏi con
Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn
muốn thay đổi thế giới
Người
lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn
Một thoáng qua
hồn
Ban Mê Thuộc -
Ngày đầu ngày cuối
Mênh mang mùi
biển mặn
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày
đầu đời lính
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213
Chị hai
Bóng ngả đường
chiều
Bài thơ t́nh
Thị Nở - Chí Phèo
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh
Sức mạnh t́nh
chiến hữu
Những tản mạn về "Cố Vấn"
Đuờng chinh chiến
Chết tại Ban Mê Thuột
Bài t́nh ca ngày đó
Người trở lại
Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối
cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử
lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa
Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng
tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết
tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa,
còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng:
Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói
chuyện ngựa
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng