Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
"Rượu uống mềm môi bao chiều rồi
Chỉ thấy ḍng sông đỏ ráng trời
Chỉ thấy ḷng ta mưa mưa măi
Sóng sầu nghiêng ngả mảnh hồn trôi
Bạn cứ đi xin đừng lưu luyến
Là thương binh ta sống khổ đă thành quen
Như mănh thú khép ḿnh trong phố nhỏ
Đốt hết cuộc đời nghiệt ngă đau thương
Bao lần bên ḍng sông
Soi mặt .
thoáng nhớ mây trời đỉnh Chu prông( Chu Pao cũ..Qcm)
An Lộc, Khe Sanh, đèo Lao Bảo
Tử sinh ta thấy nhẹ như không
Chia với cỏ cây nỗi niềm tri kỷ
Nhân gian chừng như đă lăng quên ta
Rượu uống bên ḍng sông tủi nhục
Buồn hát một ḿnh bài quốc ca năm xưa".
Lần đầu tiên nghe bài hát này trên clip tri ân người lính VNCH của
một nhóm thiện nguyện bạn tôi gửi cho, tôi chợt hiểu lời người bạn
cũ có ba là tử sĩ đă chia sẻ cách đây hai chục năm trước. Anh nói,
May mắn ba anh ngă xuống trên chiến trường, quan tài vẫn được phủ
quốc kỳ VNCH chứ không thành TPB để sống thời hậu chiến. Hồi đó, tôi
mới chỉ biết về thương binh miền Bắc, thấy họ có cuộc sống không đến
nỗi nào, nên khó hiểu tại sao ảnh bị mồ côi cha từ khi 3 tuổi mà lại
tự nhận là may mắn. Lâu sau mới biết, với người lính, phải chết sau
khi quân đội tan hàng hoặc bị sống trong thân phận chiến bại, không
c̣n nguyên vẹn h́nh hài là một nỗi đau khổ tủi hận không dễ ǵ chịu
đựng. Vậy mà trên khắp miền Nam, gần nửa thế kỷ qua, vẫn c̣n không
ít TPB đang sống với đủ mọi cảnh đời oan trái.
Tôi nhớ lần về Huế, mấy chú cháu hẹn gặp nhau. Ông mất chân chở ông
mất tay bằng xe ba bánh. Biết tính các chú không thích ồn ào, tôi đă
chọn một quán ăn nhỏ, thưa khách nằm sâu trong ngơ vắng xế lăng Minh
Mạng cho thoải mái. Tất nhiên cuộc tṛ chuyện dễ chịu, thân t́nh,
không có e dè cách biệt bên này bên kia, không bị cản trở bởi tuổi
tác, không có bất cứ rào cản nào. Tôi được nghe chuyện chiến tranh,
nghe chuyện thời hậu chiến. Khúc nào cũng đầy đặn cảm xúc. Nhưng
điều khiến tôi ấn tượng, là cả hai người đều chọn vị trí ngồi an
toàn, có thể bao quát ở khoảng cách xa, và thường bất giác đảo mắt
rất nhanh xung quanh đề pḥng trong khi tôi biết rơ chẳng có ǵ đe
dọa. Có lẽ, phải từng sống nhiều năm trong nghi kị, kiểm soát, canh
chừng th́ sự cảnh giác mới thành một phản xạ có điều kiện như vậy.
Các chú cho hay, bây giờ đỡ hơn trước rồi song mỗi khi có chiến hữu
ở hải ngoại gửi tiền về giúp đỡ th́ vẫn người này người kia tới thăm
ḍ, căn vặn, làm khó.
Tôi nhớ có lần gặp một TPB sống trên con đ̣ nhỏ ngay dưới chân cầu
Thanh Hà. Tôi xin phép xuống thăm nơi ông cư ngụ, nghe giọng Bắc,
tay chân ông run rẩy, thấy rơ sự âu lo. Phải hỏi nhiều lần ông mới
trả lời nhát gừng. Khi tôi nhắc tên một người quen, ông mới b́nh
tĩnh trở lại.
Vài lần khác, tôi gặp TPB trong những t́nh huống không dự định. Họ
hầu như đều mưu sinh bằng nghề bán vé số, một thứ nghề dành cho
người không vốn liếng, không sức khỏe và cả không nhà cửa. Mỗi người
bị thương ở một chiến trường khác nhau. Có người may mắn được chính
phủ VNCH trợ cấp vài năm rồi tàn chinh chiến, tự bươn chải lần hồi.
Có người bị bên thắng cuộc cầm súng xua khỏi Tổng y viện Duy Tân vào
trưa 30/4, tự lết về hàng trăm cây số t́m về quê quán khi vết thương
c̣n rỉ máu. Nhưng họ đều giống nhau ở điểm tự vượt lên số phận,
không trông chờ, không than trách, hàng chục năm nay vẫn kiên cường
sống dù bị phân biệt, đối xử kỳ thị. Gặp các chú trong những hoàn
cảnh khác nhau, khi nào tôi cũng hỏi họ có hận thù đối phương, những
người đă bắn vào ḿnh, th́ tôi đều nhận câu trả lời chung: Không hận
thù ǵ cả, họ cũng như ḿnh, đă ra trận th́ phải làm vậy, không bắn
th́ sẽ bị bắn, và bản thân các chú tới tuổi th́ đi quân dịch thôi
chứ cũng không phải do căm ghét ǵ những người từ miền Bắc vào đ̣i
giải phóng miền Nam. Bên thua cuộc th́ suy nghĩ rất giản dị như vậy.
Ngược lại, cho tới bây giờ, nhắc tới thân phận TPB, vẫn có những
phát ngôn dùng từ hằn học, miệt thị, thiếu văn hóa để gọi họ, đặc
biệt khi nói về chương tŕnh "Tri ân TPB VNCH". Đọc những bài viết
này, thấy thật ḷng ghê sợ cho cái gọi là ḥa giải, ḥa hợp.
Trước Tết Nguyên Đán năm 2019, vườn rau Lộc Hưng bị cưỡng chế. Ngôi
nhà chung, nơi những TPB "Bên nhau đi nốt cuộc đời" bị đập tan thành
b́nh địa. Những mảnh đời đại diện cho bi kịch huynh đệ tương tàn
thêm một lần tan tác. Sau đó, không thấy ai đề cập đến số phận của
họ trôi giạt về đâu.
Liên tôn Phật giáo- Thiên Chúa giáo (Chùa Liên Tŕ và Ḍng Chúa cứu
thế Sài G̣n) từ năm 2013 tới nay đă có chương tŕnh tri ân những TPB
đă góp xương máu cho miền Nam trong chiến tranh, thông qua văn pḥng
"Công lư và ḥa b́nh". Từng có tới 6000 TPB được tặng quà, thăm hỏi
mỗi dịp lễ tết, gần 2000 người được khám chữa bệnh, lắp chân giả,
tặng xe lăn... giúp họ đỡ cơ cực nhắc rằng họ không bị lăng quên.
Nhưng mỗi năm số người nhận quà tặng lại thưa vắng dần. Bởi người
trẻ nhất trong đó cũng xấp xỉ 70. Rồi đây, không biết khi văn pḥng
"Công Lư và Ḥa B́nh" đóng cửa, chương tŕnh này sẽ tiếp tục dưới
h́nh thức nào.
Tôi nghĩ về ḍng chữ "Bên nhau đi nốt cuộc đời". Không cần phải giỏi
chiết tự th́ cũng hiểu đó là tâm nguyện giản dị, khiêm nhường của
những con người đă cống hiến xương máu cho quê hương, nhưng lịch sử
đă đẩy họ rơi về phía chiến bại, họ cần nương tựa vào nhau để sống
nốt ngày tàn. Không phiền lụy, không đ̣i hỏi, không ăn bám, không
than trách.
Nhưng ngay cả tâm nguyện nhỏ bé nhân văn đó cũng khó thực hiện,
trong khi từng phận đời TPB như ngọn đèn trước băo. Mong rằng, họ
không bị lăng quên. Mong rằng, người đời thấm được ư nghĩa nhân văn
của câu cách ngôn "Không đánh kẻ ngă ngựa". Hăy để họ được "Bên nhau
đi nốt cuộc đời".
Thảo Dân
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Giánh Sinh trong trại tù cs
Người Việt cao quư
Trung Tá Hoàng Tích Hữu Ái
VNCH đă dũng cảm khai hỏa lại TQ tại Hoàng Sa
Những dấu hiệu quân Mỹ đă sẵn sàng ở Biển
Đông
Một thoáng “Hương Xưa”
Mơ chuyến ra khơi
Những người lính cũ
Truyện những con tàu : Gia đ́nh.. Cô Năm
Hỏng
rồi tiếng nước Tôi!!!.
Tấm thẻ
bài
T́m vui
cuối đời
Giấc mộng không b́nh thường
Xưa rồi diễm
Trường Bộ Binh Thủ Đức - Đoạn đường chiến
binh
Những cánh dù không về đến điểm hẹn
Ghé bến Cao Hùng
Hồi ức của một người Mỹ về cấp chỉ huy
QL/VNCH
Một phiên
gác đêm
Cái nón sắt của người lính VNCH
Con Ba Đồng
Tháp
Câu chuyện về một người VN t́nh nguyện đi
lính Mỹ
Nghỉ hè ở Mallorca
HQ 602 - Vụ thảm sát HT Ngô Minh Dương
Trà cú từ trại LLĐB đến căn cứ Hải Quân
Khấn người t́nh địch
Quên chuyện phải
nhớ....
Chỉ là kỷ niệm
Căn cứ Tuyên Nhơn
Tôi đi tù
Anh ở
đây! Sao anh ở đây?
Nhật kư buồn!
Lực lượng Hải thuyền (1960-1965)
Bên
nhau đi nốt cuộc đời
Sài G̣n - Trăm nhớ ngh́n thương
Cái bóng
cuộc chiến và món nợ 45 năm
Lư do then chốt dẫn đến 30-04-1975
Sài G̣n những ngày cuối tháng 4/1975
Truyện những con tàu : Hộ tống hạm (phần 1)
Chuyến bay
cuối
Ai
đầu hàng, nhưng tao th́ không!
Ngày
30-4 lại đáo hạn năm 2020!
Chuyện bên
đường
Vietnam
War: Ai thắng ai thua?
Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Truyện những con tàu: Tuần duyên hạm (PGM)
Làng Yuba City trong cơn ác
dịch Corona
Thiếu
Tướng Lê Minh Đảo vị Tướng bất tử
Tách cà phê muối
T́nh yêu thời chinh chiến
Hội chợ Tết Canh Tư do CĐNVTD/VIC Tổ Chức
Vạt nắng bên đồi
Có đêm nào buồn
bằng đêm 30
Ḍng sông ngày ấy
Lạc giữa
mùa Xuân
Năm Canh Tư 2020 nói chuyện chuột
Đêm xuân trên vùng biển chết
Tại sao Vũ Hoàng Chương bị bắt?
Quả Phụ Hoàng Sa