Những bài viết của Bất Khuất

Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 


 

Gần cuối mùa Thu rồi!

Chỉ c̣n vài tuần ngắn sau cùng, thời tiết sẽ sang mùa đông. Dù tháng ngày c̣n là mùa Thu, và mùa Đông hăy c̣n lang thang đâu đó, chưa về tới; có hôm gió rét lạnh, như sáng nay, dễ làm ḿnh ngỡ là trời đă sang đông.

Quán mới mở cửa, c̣n vắng lắm; dễ t́m một bàn ngồi gần cửa kính, để nh́n ngắm cảnh sắc bên ngoài. Sáng sớm, chưa thấy ánh mặt trời. Bên ngoài khung cửa kính, trời sương mù, thành phố trắng mờ mờ, có vẻ thơ mộng, trông đẹp và có vẻ mùa đông lắm. Giọt cà phê đậm màu khoan thai rơi, kéo dài chờ đợi, cho thời gian và không gian thêm nồng nàn, quyến rũ.

Cà phê sáng!

Ở đây, cà phê th́ có thể uống bất cứ lúc nào tùy thích, nhâm nhi ở bất cứ nơi đâu thuận tiện, chẳng nhất thiết phải là cà phê sáng. Cà phê sáng lại càng quá b́nh thường. Ngày làm việc, ít thời gian, người đi làm thường ghé qua quán cà phê mua cho ḿnh một ly, rồi cầm đi theo ḿnh; để lai rai từ trên xe đến nơi làm việc. Lúc trời lạnh, không có bàn tay người t́nh, có ly cà phê nóng ấm cũng có phần ấm tay và ấm ḷng lắm.

Cơn dịch cúm c̣n lan tràn, tổng số nhiễm bệnh và tử vong trong mấy tuần nay lại tăng vùn vụt trở lên. V́ con vi trùng cúm “lạ” này, quán cà phê ở đây giới hạn số người, hay không cho khách vào bên trong; hầu hết chỉ bán cho người mua thức ăn hay thức uống mang đi mà thôi.

Từ thời miền Nam ḿnh c̣n Sài G̣n, cà phê cũng đă có trong các hàng quán ở khắp nơi nơi, tỉnh thành, phố phường; từ hạng cà phê pha bằng túi vải trong các quán cóc b́nh dân với ghế ngồi thấp lè tè trên lề đường, đến quán có cà phê “phin” với ghế nệm bọc da cao ráo sang trọng hơn. Nơi đây, trên các xứ Bắc Mỹ, cà phê cũng rất phổ thông. Tại nhiều công xưởng, cơ quan, cà phê lúc nào cũng có sẵn trong b́nh, từ trên văn pḥng và dưới pḥng ăn; ai cần thêm th́ cứ tự nhiên cho cà phê vô lượt, rồi đong nước vào máy pha cà phê. Chốc sau quay lại, b́nh có đầy cà phê mới vừa pha xong, hương vị đậm đà và thơm ngon. Lúc gấp rút và không màng đến hương vị cho lắm, chỉ cần có chút chất đắng để dễ suy tư hay ngẫm nghĩ chuyện riêng, th́ dùng bột cà phê khô, chế nước nóng vô, khuấy khuấy vài cái là có ly cà phê ngay. Loại cà phê bột bào chế sẵn này uống cũng được lắm, cũng giống cà phê vậy.

Nơi đây, hương vị cà phê của địa phương không giống mùi thơm và chất đắng của cà phê Việt Nam cho lắm, nhưng là thức uống hấp dẫn và gần gũi với nhiều người. Người ta thường có sẵn cà phê trong tay, hay đặt đâu đó gần bên ḿnh, để chỉ cần cái vói tay ngắn là có ngay. Cũng v́ thế, nhiều khi, cả ngày chỉ nhớ uống cà phê mà quên uống nước. Chuyện uống cà phê th́ b́nh thường lắm, chẳng có ǵ đáng chuyện. Thế nhưng, cà phê sáng, lúc sáng sớm và lại là sáng sớm cuối tuần, th́ nó có cái ǵ đó khác hơn là b́nh thường; cái ǵ đó khác lạ, lắng đọng, đậm t́nh … mà không phải lúc nào cũng t́m được, ở thời điểm khác.

Mỗi thời điểm trong ngày đều có cái đặc điểm riêng của nó. Ngồi trong quán, bên ly cà phê sáng và là sáng cuối tuần, có lẽ là lúc thú vị nhất; để ḿnh chậm răi nh́n ngắm thành phố lững thững thức dậy sau một đêm dài. Những bận rộn, hối hả của một ngày dài và của cả tuần dài, dường như chỉ được lắng đọng, êm đềm vào khoảnh khắc nhàn rỗi đầu ngày của buổi sáng cuối tuần. Lúc ấy, ḿnh được ngồi trong quán nhàn hạ, ung dung nhấm nháp cà phê, thanh thản mân mê cái vị đắng đậm đà.

Năm trước, cũng vào thời gian mùa Noël sắp trở về; ngồi đây, tôi đă được nghe bài hát Bài Thánh Ca Buồn. Tiếng hát như lời tâm t́nh:

“… Bài thánh ca đó, c̣n nhớ không em?
Noël năm nào, chúng ḿnh có nhau.
Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt.
Áo trắng em bay như cánh thiên thần.
Ngọt môi hôn, dưới tháp chuông ngân.

Cùng nhau quỳ dưới tượng Chúa cao sang.
Xin cho đôi ḿnh suốt đời có nhau.
Vang trong đêm lạnh bài ca Thiên Chúa.
Khẽ hát theo câu: “Đêm Thánh Vô Cùng.”
Ôi! Giọng hát em mênh mang buồn …”

Tiếng nhạc thoang thoáng, nhẹ nhàng, với lời nguyện ước êm đềm, chân thành. Không gian quanh ḿnh chợt thơ mộng thanh thoát. Lời hát mang về nhớ nhung, luyến tiếc tháng ngày c̣n trên quê nhà. Ḍng nhạc đưa ḷng người lờ lững trên ḍng sông kỷ niệm, chan ḥa những t́nh khúc và t́nh người. Như c̣n đây, giọng hát mênh mang buồn.

Ngày xưa, tuổi mới lớn, biết yêu thương hay chưa từng ngỏ ư, là người ngoại đạo hay tín đồ ngoan đạo, tâm hồn đồng lăng mạn, ngẩn ngơ, cùng nỗi niềm với chuyện t́nh thật hồn nhiên và thánh thiện của tác giả, trong Bài Thánh Ca Buồn.

Thuở ấy, Nguyễn Vũ chỉ mới 14 tuổi. Ngày ngày cậu bé Nguyễn Vũ rất chịu khó đi lễ ở nhà thờ; nhà thờ chính ṭa Đà Lạt, c̣n có tên gọi khác là nhà thờ Con Gà, v́ trên đỉnh tháp chuông có h́nh con gà lớn. Đây là nhà thờ lớn nhất Đà Lạt, một trong những công tŕnh kiến trúc tiêu biểu và cổ xưa nhất của thành phố này do người Pháp để lại. Tác giả kể rằng:

“Không hẳn v́ tôi ngoan đạo, v́ tôi phát hiện ra một cô gái rất xinh và ngoan đạo, mỗi ngày vẫn ngang qua ngơ nhà ḿnh để đến nhà thờ…

Trái tim vụng dại của đứa con trai mới lớn đập loạn nhịp trước bóng h́nh thiếu nữ tóc xơa vai mềm bềnh bồng trong gió cao nguyên. Ngày lại qua ngày, suốt hơn ba tháng trời, tôi âm thầm, lầm lũi làm “cái đuôi” cô ấy, kẻ trước người sau đi về mỗi bận trên 3 km đường đèo, nhưng một lời bẻ đôi tôi không dám thốt. “Ḷng thành” của tôi chỉ được hưởng một “ân huệ” cỏn con: đó là tôi được biết tên nàng, nàng lớn hơn tôi hai tuổi…

Thế rồi, một buổi chiều gần lễ Giáng Sinh. Tan lễ ra th́ trời đổ mưa, “đối tượng” của tôi nép vội vào mái hiên trú mưa, tôi cũng… trú tạm bên cạnh, hai người chỉ cách nhau độ một gang tay. Ḥa lẫn trong tiếng mưa là giai điệu quen thuộc của bản Thánh ca Đêm Thánh Vô Cùng, vẳng ra từ ngôi nhà gần đấy:

“Đêm Thánh vô cùng,
giây phút tưng bừng,
đất với trời, se chữ đồng,
đêm nay Chúa con thần thánh tôn thờ ... “

Nàng đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa và khẽ hát theo. Tôi lặng người. Giọng hát nàng sao mà buồn da diết. Tự dưng tôi cảm thấy hết… sợ quê, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên… những hạt mưa bụi li ti bám bên ngoài chiếc áo ấm của nàng, bất chợt nàng quay sang tôi nhoẻn miệng cười:

“Cảm ơn nghen!”.

Mưa tạnh, “người trong mộng” đă khuất dạng tự bao giờ mà thằng con trai 14 tuổi vẫn c̣n đứng ngẩn ngơ như … “một nửa hồn tôi mất”.

Ba ngày sau, gia đ́nh tôi di chuyển vào Sài G̣n sinh sống, thế là hết. Tâm trạng tôi lúc đó, y như người vừa đánh mất một vật quư giá. Từ đó, mỗi khi chợt nghe bài Thánh ca Đêm Thánh Vô Cùng, ḷng tôi lại tái tê với ánh mắt, nụ cười hồn nhiên, thánh thiện tựa thiên thần của “người ấy”. Ôm h́nh bóng ấy cho đến măi 14 năm sau, t́nh cờ nghe lại bài hát Đêm Thánh Vô Cùng từ chiếc máy đĩa, bỗng dưng cảm xúc từ một mối t́nh thánh thiện, hồn nhiên như trẻ thơ – tưởng như đă vùi sâu dưới lớp bụi thời gian – chợt ùa về trong kư ức, thôi thúc tôi và … “Bài Thánh Ca Buồn” ra đời.…..”.

“Rồi những đêm thế trần đón Noël.
Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu.
Tiếng Thánh ca ngày xưa vang đêm tối.
Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn!
Đêm Thánh Vô Cùng, lạnh giá hồn tôi …”


Chuyện t́nh mênh mang buồn, thật đẹp, thật t́nh và thánh thiện quá!

Tuổi thơ của miền Nam ngày xưa được may mắn lớn lên trong thương yêu, giáo dục đầy t́nh người. Lời hát của “Bài Thánh Ca Buồn” có nhắc đến bài Thánh ca Đêm Thánh Vô Cùng (Silent Night). Nhắc nhớ ḍng nhạc đón mừng ngôi Hai, trầm lắng, thánh thiện:

" Đêm Thánh vô cùng, giây phút tưng bừng. Đất với trời se chữ Đồng…"

Bài Thánh Ca cổ kính, được một linh mục người Áo biên soạn từ thế kỷ 18, vẫn được các thế hệ lưu truyền qua nhiều ngôn ngữ khác nhau. Từng lời nhạc êm đềm thấm vào ḷng người, người có đạo và ngưới ngoại đạo, đă làm những kẻ cưởng chiếm miền Nam phải sợ hăi, cố dùng mọi quyền lực để ngăn cấm phổ biến các bài Thánh ca hay nhạc Giáng Sinh, nhất là trong tháng ngày mùa Noël. Thế nhưng, bạo quyền không bao giờ hủy diệt được đức tin và chính nghĩa. Thánh ca và những bài hát đón mừng Giáng Sinh vẫn bất diệt!

Rồi mùa giá buốt cũng trở về!

Cái giá buốt trên vùng đất ẩm ướt của Bắc Mỹ, làm mùa đông nơi đây có ngày ngắn lại và đêm dài thêm, thêm day dứt nỗi nhớ quê nhà. Quê nhà và t́nh người ngày xưa. Tất cả, giờ th́ … có lẽ, chỉ c̣n t́m lại được trong kư ức mà thôi. Sài G̣n, miền Nam ḿnh, khi c̣n tự do như ngày xưa, cả tháng Mười Hai với muôn vàn ca khúc làm xao xuyến tâm hồn người có đạo cùng người ngoại đạo, và vẫn c̣n măi đến ngày nay. Vẫn c̣n đó: Đêm Đông, Mùa Sao Sáng, Tà Áo Đêm Noël, Chiều Bên Giáo Đường, Cao Cung Lên, Niềm Tin, … Ngày ấy, năm nào cũng nghe, rồi lại được nghe, nhưng những ḍng nhạc quen thuộc như ṿng tay người t́nh trở về ôm ấp, vẫn nồng nàn. Bài hát Dư Âm Mùa Giáng Sinh như môi hôn ấm mềm tâm t́nh:

“Bài hát đêm đông chạnh ḷng tôi nhớ nhiều.
Tà áo Noël thiết tha trong chiều nào.
Dập d́u trên đường đi lễ.
Lấp lánh sao đêm tuyệt vời.
Đẹp thay ôi mùa sao sáng …”

Bài Thánh Ca ngày nào, như môi hôn c̣n ngọt dưới tháp chuông ngân, c̣n xao xuyến ḷng người rời xa quê nhà.

Hàng năm trong làn gió giá lạnh, Lễ mừng Giáng Sinh vẫn trở về!

Và rồi người tha hương vẫn thấy nhớ … nhớ cả tháng Mười Hai của Sài G̣n, của miền Nam ḿnh trước đây, với những lời hát êm đềm trong mùa Noël năm nào:

“Lạy Mẹ sầu bi ban ơn,
người Việt cùng thương nhau hơn,
đất nước này đây,
sáng đức tin Chúa trên trời cao …”


Đất nước này đây!

Giờ đây, người ta nhân danh “nhân dân” để phán quyết, để ra lệnh giam cầm và giết hại người yêu nước. Các cái gọi là ṭa án, “phiên ṭa phúc thẩm” … của “Nhà Nước”; thản nhiên tuyên án đến cả chục năm tù cho bất cứ những ai dám lên tiếng v́ tự do, nhân quyền, v́ muốn bảo vệ ngư dân cùng biển nước Việt Nam…

Cà phê c̣n trong ly, c̣n đậm màu cà phê, nhưng hương vị bây giờ nhạt nhẽo; cái vị đắng thú vị của cà phê, bây giờ … đắng chát!
Mùa Lễ Giáng Sinh ở Sài G̣n bây giờ chắc hẳn khác lạ hơn khi xưa nhiều lắm. Trong ánh đèn màu lấp lánh từ các nơi tụ tập, trang hoàng … để phô trương của nhà cầm quyền, có giọt nước mắt của người tù chính trị.

Sài G̣n đă mất tên!

Sài G̣n bây giờ như … người t́nh áo trắng đă thay màu!

Nhớ nhung!

Xót xa đau!

“Rồi những đêm thế trần đón Noël.
Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu.
Tiếng thánh ca ngày xưa vang đêm tối.
Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn!
Đêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi …”


Noël năm nào …

Giáo đường dấu yêu trên quê nhà …

Tiếng Thánh ca ngày xưa vang đêm tối …

Nhớ quá đi thôi!

… Vẫn có đó!

… Đêm Thánh Vô Cùng!

Bùi Đức Tính
 

 


VĂN CHƯƠNG

2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Giánh Sinh trong trại tù cs
Người Việt cao quư
Trung Tá Hoàng Tích Hữu Ái
VNCH đă dũng cảm khai hỏa lại TQ tại Hoàng Sa
Những dấu hiệu quân Mỹ đă sẵn sàng ở Biển Đông
Một thoáng “Hương Xưa”  
Mơ chuyến ra khơi

Những người lính cũ  
Truyện những con tàu : Gia đ́nh.. Cô Năm  
Hỏng rồi tiếng nước Tôi!!!.  
Tấm thẻ bài  
T́m vui cuối đời  
Giấc mộng không b́nh thường
Xưa rồi diễm  
Trường Bộ Binh Thủ Đức - Đoạn đường chiến binh
Những cánh dù không về đến điểm hẹn  
Ghé bến Cao Hùng  
Hồi ức của một người Mỹ về cấp chỉ huy QL/VNCH  
Một phiên gác đêm  
Cái nón sắt của người lính VNCH 
Con Ba Đồng Tháp  
Câu chuyện về một người VN t́nh nguyện đi lính Mỹ 
Nghỉ hè ở Mallorca  
HQ 602 - Vụ thảm sát HT Ngô Minh Dương 
Trà cú từ trại LLĐB đến căn cứ Hải Quân 
Khấn người t́nh địch
Quên chuyện phải nhớ....  
Chỉ là kỷ niệm 
Căn cứ Tuyên Nhơn 
Tôi đi tù  
Anh ở đây! Sao anh ở đây?  
Nhật kư buồn!
Lực lượng Hải thuyền (1960-1965)  
Bên nhau đi nốt cuộc đời  
Sài G̣n - Trăm nhớ ngh́n thương
Cái bóng cuộc chiến và món nợ 45 năm  
Lư do then chốt dẫn đến 30-04-1975  
Sài G̣n những ngày cuối tháng 4/1975  
Truyện những con tàu : Hộ tống hạm (phần 1)  
Chuyến bay cuối  
Ai đầu hàng, nhưng tao th́ không!  
Ngày 30-4 lại đáo hạn năm 2020!  
Chuyện bên đường  
Vietnam War: Ai thắng ai thua?  
Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975  
Truyện những con tàu: Tuần duyên hạm (PGM)
Làng Yuba City trong cơn ác dịch Corona  
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo vị Tướng bất tử
Tách cà phê muối
T́nh yêu thời chinh chiến
Hội chợ Tết Canh Tư do CĐNVTD/VIC Tổ Chức
Vạt nắng bên đồi
Có đêm nào buồn bằng đêm 30
Ḍng sông ngày ấy  
Lạc giữa mùa Xuân  
Năm Canh Tư 2020 nói chuyện chuột  
Đêm xuân trên vùng biển chết 
Tại sao Vũ Hoàng Chương bị bắt?  
Quả Phụ Hoàng Sa